*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là phân thân nguyên thần của hắn, rõ ràng là một con rối mà thôi, nhưng nó bây giờ không hề liên quan gì đến hai chữ con rối nữa...
Tư An buông tay ra, sắc mặt dần bình tĩnh lại.
“Nói rõ cho ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ngươi hoàn toàn nằm trong tay ta, ta cho ngươi sống thì ngươi sống, ta cho ngươi chết thì ngươi chết, nếu như ngươi còn muốn gặp Minh Nguyệt của ngươi và cả đứa con gái cưng của ngươi một lần thì thành thật lại cho ta, nói cho rõ ràng!” Suy cho cùng đây vẫn là phân thân nguyên thần của mình, tuy rằng y dường đã có ý thức tự chủ riêng, thế nhưng Tư3An là người cho y huyết mạch, vậy nên hắn vốn có quyền khống chế tuyệt đối.
Thần thức của Tư An lẻn vào thức hải phân thân nguyên thần kia, tìm tòi một chút là biết ngay chỗ nhược điểm của phân thân nguyên thần này.
Tư An vừa buồn cười, vừa khinh bỉ.
“Ồ, còn động lòng thật sự rồi sao?” Tư An nhìn về phía phân thân nguyên thần đã mặt mày xanh tím, hít thở hổn hển kia: “Ta dẫn ngươi đi gặp hai mẹ con họ một lần. Điều kiện là ngươi phải nói thật với ta, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Làm thế nào mà ngươi có thể cắt đứt liên hệ với thần thức của ta, đi theo ả kia...”
“Ngươi thật0sự để cho ta đi gặp họ một lần sao?” Phân thân nguyên thần của Tư An mừng rỡ, hạ quyết tâm nói ra: “Ta có gặp họ hay không không quan trọng, ta chỉ cần ngươi đáp ứng với ta một việc, cho dù ngươi không dẫn ta đi thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện.”
Nếu gã đàn ông này đã là phân thân nguyên thần của Tư An thì Tư An đang nghĩ cái gì, y cũng biết rõ ràng.
Trên thực tế hai người bọn họ là cùng một người, là hai mặt của một phiến lá, cũng là đêm tối và ban ngày, có cùng nguồn gốc.
“Ngươi ra điều kiện với ta?” Tư An bật cười, chắp tay sau lưng.5Hắn đi đến trước cửa, nhìn ra bên ngoài, thong dong nói: “Mẹ con họ đang ở trong động phủ bên cạnh chỗ ta, bị bốn tu sĩ Nguyên Anh trông giữ nghiêm ngặt.”
Tư An quay đầu lại, liếc nhìn phân thân nguyên thần của mình, nhìn vào trong tầm mắt hết thảy quyến luyến lẫn không nỡ, vui mừng và cả mất mát trong ánh mắt của y.
“Ta không đàm phán với ngươi. Ngươi cũng biết đấy, kỳ thực ngươi không có bất cứ vốn liếng gì để ra điều kiện với ta. Dù cho ta không giết ngươi, thế nhưng lấy đi toàn bộ ký ức của ngươi, một lần nữa tế luyện ngươi thành con rối thì ta vẫn còn làm được. Đến lúc đó,4bí mật của ngươi ta đều biết cả, mà ngươi mất đi tất cả ý thức tự chủ, Minh Nguyệt và Sở Sở gì đó cũng không liên quan đến ngươi nữa rồi.”
Đúng vậy, y là phân thân nguyên thần của Tư An. Tuy rằng y có thể lén lút lừa gạt Tư An ra ngoài làm một một số chuyện, thế nhưng đó chẳng qua cũng chỉ ỷ vào Tư An không biết mà thôi. Một khi Tư An biết được, thì đó chính là ngày diệt vong của y, sư phụ của Tư An cũng từng nói qua điều này khi ông ta mở ra thần trí của y vào năm ấy.
Đây là nhược điểm trời định y, cho dù là tiên nhân cũng không thể9xoay chuyển trời đất.
Phân thân nguyên thần kia lập tức ủ rũ cúi đầu, dáng vẻ ung dung vừa nãy lập tức mất sạch.
“Đến đây đi, ta dẫn ngươi đi gặp nàng ta một chút, trước khi ta xóa đi ý thức tự chủ của ngươi.” Tư An lạnh lùng nói, tay phải giơ lên, bên trên có một chiếc vòng tay rộng một tấc, chất liệu không phải vàng cũng chẳng phải sắt, nhưng lại tỏa ánh sáng lạnh thấu xương, không biết là do vật gì chế tạo thành.
Phân thân nguyên thần ngẩng đầu nhìn về phía Tư An: “Ngươi nói phải giữ lời.”
Tư An không nói nhảm với y nữa, tay phải lại nâng lên.
Phân thân nguyên thần kia cắn răng, hóa thành một luồng sáng trắng, chui vào trong chiếc vòng huyền sắc trên tay Tư An.
Tư An lập tức phong ấn vòng tay lại, tay áo phất lên che khuất nó, sau đó hắn xuyên tường mà đi đến gian nhà bên cạnh động phủ.
Minh Nguyệt và Sở Sở đang ở trong gian gian nhà này.
Sở Sở không chịu được nữa, đã ngủ thiếp đi rồi.
Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài mà suy nghĩ.
Cô ta tính ngàn tính vạn, nhưng thế nào cũng không tính được Tư An lại tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công!
Cứ như vậy đứa bé này quả thật không phải của hắn...
Thế nhưng, thế nhưng, bao nhiêu đêm thâu, người đàn ông hàng đêm từ bên ngoài chạy đến triền miên với mình, sao lại không phải là Tư An chứ?
Rõ ràng chính là hắn mà!
Ngay cả tu vi cũng là Kết Đan kỳ.
Nếu có người giả mạo Tư An, vậy thì sao ngay cả tu vi cũng giả mạo đến mức không chút sơ hở như vậy chứ?
Hay là Tư An có anh em song sinh? Người đó cũng có tu vi giống như hắn?
Nếu là như vậy, Đạo môn giấu bí mật này kín kẽ đến thế ư?
Tên Tư An này rốt cuộc có thân phận gì?
Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ lo nghĩ vẩn vơ, lòng dạ không yên.
Tư An đi vào, đầu tiên là bước đến bên giường, xem thử Sở Sở.
“... Đây chính là con gái của ta sao?!” Bên trong vòng tay của Tư An nổi lên một trận xôn xao, chứng tỏ người bên trong rất kích động.
“Minh Nguyệt thì sao? Minh Nguyệt ở đâu?”
Tư An xoay người, cầm vòng tay hướng về chỗ bên cạnh cửa sổ.
Vòng tay run lên mãnh liệt một hồi, sau đó dần dần bình tĩnh lại. Bất kể Tư An thầm triệu hoán y trong lòng thế nào thì phân thân nguyên thần ẩn nấp trong vòng tay cũng không đáp lại chút gì.
Tư An thở dài, tay trái vươn ra, vẽ lên không trung một hình thập tự.
Lại lần nữa bày ra kết giới cho mình và Minh Nguyệt, có mấy lời hắn không muốn để Sở Sở nghe, cũng không muốn để cho kẻ khác nghe.
“Minh Nguyệt.” Tư An cất tiếng gọi.
Minh Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tư An đứng ở sau lưng mình, cô ta vừa mừng vừa sợ, lao vào trong ngực Tư An, ôm lấy vai hắn, òa khóc lên: “Ta biết chàng không quên ta mà! Ta biết chàng có lý do, có phải không? Có phải hay không? Sở Sở vẫn là con gái của chàng, có đúng không?”
Tư An bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy Minh Nguyệt ra, hắn bình tĩnh nói: “Ta nghĩ ngày hôm nay trên đỉnh Vọng Nguyệt, ta đã nói rất rõ ràng mọi chuyện. Ta tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công, mà tu vi của ta cũng không biến mất, nói rõ nguyên dương của ta chưa mất. Cô nói sao ta có thể sinh ra đứa bé này với cô đây?”
Minh Nguyệt chán nản lùi về sau vài bước, kinh ngạc nhìn Tư An.
Thật không phải là hắn ư? Mình vẫn là bị lừa sao?
Tư An chắp tay sau lưng, nhìn Minh Nguyệt lùi đến bên cạnh cửa sổ, dựa vào trên bệ cửa, sắc mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách.
“Nếu không phải là con của chàng, vậy chàng còn gặp ta làm gì?” Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại từ trong thất vọng, bắt đầu hét lên với Tư An: “Năm đó, chàng cũng là như vậy, ban ngày giả vờ giả vịt, không chịu ngủ lại trong động phủ của ta. Thế nhưng đến ban đêm rồi, chàng lại len lén xuyên tường vào đây, đến trên giường của ta...” Minh Nguyệt ôm đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Những đêm thâu ấy, cả đời cô ta cũng không quên được.
Vỗ về dịu dàng, va chạm mạnh mẽ, lần này đến lần khác đòi hỏi không hề tiết chế. Bọn họ có thể làm từ nửa đêm đến bình minh, lần nào cô ta cũng nghênh đón ánh nắng ban mai trong cơn mê man.
Nhưng mà, mỗi ngày khi cô ta tỉnh lại, Tư An đã không còn ở bên cạnh.
Mà Tư An mà cô ta nhìn thấy vào ban ngày vẫn là tình ý liên miên, dẫn cô ta đi xem hoa súng vừa mới nở ra trong đầm, mua về các loại trang sức quý hiếm từ trong cửa hàng dưới chân núi, chọc cười cô ta...
Hắn của buổi tối, phóng đãng mà mãnh liệt, chẳng biết tiết chế.
Hắn của ban ngày, dịu dàng lại chu đáo, trước mặt người khác lại giữ một khoảng cách với cô ta.
Hiện tại Minh Nguyệt không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nữa.
Rõ ràng là một người mà...
“Chàng hãy nói thật với ta, ở chỗ kín của chàng có một nốt ruồi đen đúng không?” Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, còn chưa chịu buông tha hi vọng cuối cùng.
Tư An không trả lời.
Là nghiệt do phân thân nguyên thần của hắn gây ra, hắn không thể nào bỏ mặc không quan tâm.
Cho dù hắn nói với Minh Nguyệt rằng là phân thân nguyên thần của mình làm, Minh Nguyệt chắc chắn cũng sẽ đổ vạ vào trên người hắn.
Bởi vì trong giới tu hành, ai ai cũng biết, phân thân nguyên thần chính là bản thân tu sĩ, chẳng qua là một thể xác thứ hai được cố ý bồi dưỡng ra mà thôi.
Tư An dứt khoát chết cũng không thừa nhận. Dù sao hắn luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công, điều này là sự thật không thể chối cãi.
Minh Nguyệt cực kì thất vọng, cơ thể cô ta chầm chậm trượt xuống theo bức tường, ôm đầu gối ngồi ở dưới cửa sổ, khẽ nói: “Nếu như không phải là chàng, vậy thì kẻ đó rốt cuộc là ai? Tại sao y lại muốn làm như vậy? Ta đã nói với chàng rồi, dáng vẻ của y giống hệt chàng.” Nói xong, cô ta lại cười như mếu: “Nói ra chàng cũng không tin. Nhưng mà Sở Sở, Sở Sở...”
Tư An cuối cùng thở dài một tiếng, trong vòng tay của hắn truyền đến động tĩnh.
Phân thân nguyên thần kia đang liều mạng công kích vòng tay, kêu gào lên: “Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Thả ta đi gặp Minh Nguyệt một lần cuối!”
Tư An không chút phản ứng, hắn nhìn Minh Nguyệt, lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ cô sinh con với ai, nhưng mà nếu kẻ đó mượn hình dáng của ta thì chắc chắn có mưu đồ không nhỏ. Nếu cô yên tâm, ta có thể mang Sở Sở đi, đưa nó đến tông môn đỉnh cấp Đạo môn để làm đệ tử.”
Minh Nguyệt chợt ngẩng đầu, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ: “Chàng nói thật ư?!”
Vừa rồi vừa mới cực buồn, nay lại cực vui.
Trùng kích tình cảm mãnh liệt như vậy, dù cho Minh Nguyệt là tu sĩ Trúc Cơ cũng sắp không chịu đựng được nữa.
“Đương nhiên là thật. Nhưng mà nếu như cô muốn Sở Sở đi theo ta, ta có một điều kiện.” Tư An chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Minh Nguyệt.
“Chàng muốn thế nào? Điều kiện của chàng là gì?”
Tư An lẳng lặng nói một câu: “Ta muốn xóa sạch trí nhớ của cô, bao gồm tất cả ký ức liên quan đến Sở Sở.”
“Không vì cái gì cả. Ta không muốn lại bị kẻ khác uy hiếp một lần nữa, loại chuyện này một lần là đủ. Hơn nữa, cô đừng mưu toan cò kè mặc cả với ta, cô không có tư cách đó. Nếu như ta lòng dạ ác độc một chút thì cô và Sở Sở đã hồn phi phách tán.”
Phàm nhân cho rằng người chết mới có thể giữ bí mật.
Thế nhưng với tu sĩ mà nói, người chết cũng không thể giữ bí mật, bởi lẽ tu sĩ với đại thần thông có thể xé nát bình chướng không gian, bay lên trời cao chui xuống hoàng tuyền, tìm kiếm hồn phách người chết trở về, bức cung tra hỏi.
Cho nên đối với tu sĩ mà nói, phương pháp giữ bí mật tốt nhất chính là không những tiêu diệt thân thể đối phương mà còn phải cho đối phương hồn phi phách tán, không để lại chút vết tích gì. Đương nhiên biện pháp này quá độc ác, không đến mức bất đắc dĩ thì tu sĩ thường sẽ không làm như vậy.
Mọi người hay làm nhất chính là sưu hồn tác phách, như vậy có thể cùng lúc xóa đi ký ức hồn phách và thân thể của đối phương.
Minh Nguyệt vừa nghe Tư An nói vậy liền hiểu hắn muốn làm gì. Cô ta kinh hãi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống ở trước mặt hắn, khốn khổ van xin: “Phu thê một đêm ân nghĩa trăm ngày. Van xin ngài hãy buông tha cho ta và Sở Sở...”
Đây là phân thân nguyên thần của hắn, rõ ràng là một con rối mà thôi, nhưng nó bây giờ không hề liên quan gì đến hai chữ con rối nữa...
Tư An buông tay ra, sắc mặt dần bình tĩnh lại.
“Nói rõ cho ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ngươi hoàn toàn nằm trong tay ta, ta cho ngươi sống thì ngươi sống, ta cho ngươi chết thì ngươi chết, nếu như ngươi còn muốn gặp Minh Nguyệt của ngươi và cả đứa con gái cưng của ngươi một lần thì thành thật lại cho ta, nói cho rõ ràng!” Suy cho cùng đây vẫn là phân thân nguyên thần của mình, tuy rằng y dường đã có ý thức tự chủ riêng, thế nhưng Tư3An là người cho y huyết mạch, vậy nên hắn vốn có quyền khống chế tuyệt đối.
Thần thức của Tư An lẻn vào thức hải phân thân nguyên thần kia, tìm tòi một chút là biết ngay chỗ nhược điểm của phân thân nguyên thần này.
Tư An vừa buồn cười, vừa khinh bỉ.
“Ồ, còn động lòng thật sự rồi sao?” Tư An nhìn về phía phân thân nguyên thần đã mặt mày xanh tím, hít thở hổn hển kia: “Ta dẫn ngươi đi gặp hai mẹ con họ một lần. Điều kiện là ngươi phải nói thật với ta, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Làm thế nào mà ngươi có thể cắt đứt liên hệ với thần thức của ta, đi theo ả kia...”
“Ngươi thật0sự để cho ta đi gặp họ một lần sao?” Phân thân nguyên thần của Tư An mừng rỡ, hạ quyết tâm nói ra: “Ta có gặp họ hay không không quan trọng, ta chỉ cần ngươi đáp ứng với ta một việc, cho dù ngươi không dẫn ta đi thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện.”
Nếu gã đàn ông này đã là phân thân nguyên thần của Tư An thì Tư An đang nghĩ cái gì, y cũng biết rõ ràng.
Trên thực tế hai người bọn họ là cùng một người, là hai mặt của một phiến lá, cũng là đêm tối và ban ngày, có cùng nguồn gốc.
“Ngươi ra điều kiện với ta?” Tư An bật cười, chắp tay sau lưng.5Hắn đi đến trước cửa, nhìn ra bên ngoài, thong dong nói: “Mẹ con họ đang ở trong động phủ bên cạnh chỗ ta, bị bốn tu sĩ Nguyên Anh trông giữ nghiêm ngặt.”
Tư An quay đầu lại, liếc nhìn phân thân nguyên thần của mình, nhìn vào trong tầm mắt hết thảy quyến luyến lẫn không nỡ, vui mừng và cả mất mát trong ánh mắt của y.
“Ta không đàm phán với ngươi. Ngươi cũng biết đấy, kỳ thực ngươi không có bất cứ vốn liếng gì để ra điều kiện với ta. Dù cho ta không giết ngươi, thế nhưng lấy đi toàn bộ ký ức của ngươi, một lần nữa tế luyện ngươi thành con rối thì ta vẫn còn làm được. Đến lúc đó,4bí mật của ngươi ta đều biết cả, mà ngươi mất đi tất cả ý thức tự chủ, Minh Nguyệt và Sở Sở gì đó cũng không liên quan đến ngươi nữa rồi.”
Đúng vậy, y là phân thân nguyên thần của Tư An. Tuy rằng y có thể lén lút lừa gạt Tư An ra ngoài làm một một số chuyện, thế nhưng đó chẳng qua cũng chỉ ỷ vào Tư An không biết mà thôi. Một khi Tư An biết được, thì đó chính là ngày diệt vong của y, sư phụ của Tư An cũng từng nói qua điều này khi ông ta mở ra thần trí của y vào năm ấy.
Đây là nhược điểm trời định y, cho dù là tiên nhân cũng không thể9xoay chuyển trời đất.
Phân thân nguyên thần kia lập tức ủ rũ cúi đầu, dáng vẻ ung dung vừa nãy lập tức mất sạch.
“Đến đây đi, ta dẫn ngươi đi gặp nàng ta một chút, trước khi ta xóa đi ý thức tự chủ của ngươi.” Tư An lạnh lùng nói, tay phải giơ lên, bên trên có một chiếc vòng tay rộng một tấc, chất liệu không phải vàng cũng chẳng phải sắt, nhưng lại tỏa ánh sáng lạnh thấu xương, không biết là do vật gì chế tạo thành.
Phân thân nguyên thần ngẩng đầu nhìn về phía Tư An: “Ngươi nói phải giữ lời.”
Tư An không nói nhảm với y nữa, tay phải lại nâng lên.
Phân thân nguyên thần kia cắn răng, hóa thành một luồng sáng trắng, chui vào trong chiếc vòng huyền sắc trên tay Tư An.
Tư An lập tức phong ấn vòng tay lại, tay áo phất lên che khuất nó, sau đó hắn xuyên tường mà đi đến gian nhà bên cạnh động phủ.
Minh Nguyệt và Sở Sở đang ở trong gian gian nhà này.
Sở Sở không chịu được nữa, đã ngủ thiếp đi rồi.
Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài mà suy nghĩ.
Cô ta tính ngàn tính vạn, nhưng thế nào cũng không tính được Tư An lại tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công!
Cứ như vậy đứa bé này quả thật không phải của hắn...
Thế nhưng, thế nhưng, bao nhiêu đêm thâu, người đàn ông hàng đêm từ bên ngoài chạy đến triền miên với mình, sao lại không phải là Tư An chứ?
Rõ ràng chính là hắn mà!
Ngay cả tu vi cũng là Kết Đan kỳ.
Nếu có người giả mạo Tư An, vậy thì sao ngay cả tu vi cũng giả mạo đến mức không chút sơ hở như vậy chứ?
Hay là Tư An có anh em song sinh? Người đó cũng có tu vi giống như hắn?
Nếu là như vậy, Đạo môn giấu bí mật này kín kẽ đến thế ư?
Tên Tư An này rốt cuộc có thân phận gì?
Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ lo nghĩ vẩn vơ, lòng dạ không yên.
Tư An đi vào, đầu tiên là bước đến bên giường, xem thử Sở Sở.
“... Đây chính là con gái của ta sao?!” Bên trong vòng tay của Tư An nổi lên một trận xôn xao, chứng tỏ người bên trong rất kích động.
“Minh Nguyệt thì sao? Minh Nguyệt ở đâu?”
Tư An xoay người, cầm vòng tay hướng về chỗ bên cạnh cửa sổ.
Vòng tay run lên mãnh liệt một hồi, sau đó dần dần bình tĩnh lại. Bất kể Tư An thầm triệu hoán y trong lòng thế nào thì phân thân nguyên thần ẩn nấp trong vòng tay cũng không đáp lại chút gì.
Tư An thở dài, tay trái vươn ra, vẽ lên không trung một hình thập tự.
Lại lần nữa bày ra kết giới cho mình và Minh Nguyệt, có mấy lời hắn không muốn để Sở Sở nghe, cũng không muốn để cho kẻ khác nghe.
“Minh Nguyệt.” Tư An cất tiếng gọi.
Minh Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tư An đứng ở sau lưng mình, cô ta vừa mừng vừa sợ, lao vào trong ngực Tư An, ôm lấy vai hắn, òa khóc lên: “Ta biết chàng không quên ta mà! Ta biết chàng có lý do, có phải không? Có phải hay không? Sở Sở vẫn là con gái của chàng, có đúng không?”
Tư An bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy Minh Nguyệt ra, hắn bình tĩnh nói: “Ta nghĩ ngày hôm nay trên đỉnh Vọng Nguyệt, ta đã nói rất rõ ràng mọi chuyện. Ta tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công, mà tu vi của ta cũng không biến mất, nói rõ nguyên dương của ta chưa mất. Cô nói sao ta có thể sinh ra đứa bé này với cô đây?”
Minh Nguyệt chán nản lùi về sau vài bước, kinh ngạc nhìn Tư An.
Thật không phải là hắn ư? Mình vẫn là bị lừa sao?
Tư An chắp tay sau lưng, nhìn Minh Nguyệt lùi đến bên cạnh cửa sổ, dựa vào trên bệ cửa, sắc mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách.
“Nếu không phải là con của chàng, vậy chàng còn gặp ta làm gì?” Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại từ trong thất vọng, bắt đầu hét lên với Tư An: “Năm đó, chàng cũng là như vậy, ban ngày giả vờ giả vịt, không chịu ngủ lại trong động phủ của ta. Thế nhưng đến ban đêm rồi, chàng lại len lén xuyên tường vào đây, đến trên giường của ta...” Minh Nguyệt ôm đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Những đêm thâu ấy, cả đời cô ta cũng không quên được.
Vỗ về dịu dàng, va chạm mạnh mẽ, lần này đến lần khác đòi hỏi không hề tiết chế. Bọn họ có thể làm từ nửa đêm đến bình minh, lần nào cô ta cũng nghênh đón ánh nắng ban mai trong cơn mê man.
Nhưng mà, mỗi ngày khi cô ta tỉnh lại, Tư An đã không còn ở bên cạnh.
Mà Tư An mà cô ta nhìn thấy vào ban ngày vẫn là tình ý liên miên, dẫn cô ta đi xem hoa súng vừa mới nở ra trong đầm, mua về các loại trang sức quý hiếm từ trong cửa hàng dưới chân núi, chọc cười cô ta...
Hắn của buổi tối, phóng đãng mà mãnh liệt, chẳng biết tiết chế.
Hắn của ban ngày, dịu dàng lại chu đáo, trước mặt người khác lại giữ một khoảng cách với cô ta.
Hiện tại Minh Nguyệt không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nữa.
Rõ ràng là một người mà...
“Chàng hãy nói thật với ta, ở chỗ kín của chàng có một nốt ruồi đen đúng không?” Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, còn chưa chịu buông tha hi vọng cuối cùng.
Tư An không trả lời.
Là nghiệt do phân thân nguyên thần của hắn gây ra, hắn không thể nào bỏ mặc không quan tâm.
Cho dù hắn nói với Minh Nguyệt rằng là phân thân nguyên thần của mình làm, Minh Nguyệt chắc chắn cũng sẽ đổ vạ vào trên người hắn.
Bởi vì trong giới tu hành, ai ai cũng biết, phân thân nguyên thần chính là bản thân tu sĩ, chẳng qua là một thể xác thứ hai được cố ý bồi dưỡng ra mà thôi.
Tư An dứt khoát chết cũng không thừa nhận. Dù sao hắn luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công, điều này là sự thật không thể chối cãi.
Minh Nguyệt cực kì thất vọng, cơ thể cô ta chầm chậm trượt xuống theo bức tường, ôm đầu gối ngồi ở dưới cửa sổ, khẽ nói: “Nếu như không phải là chàng, vậy thì kẻ đó rốt cuộc là ai? Tại sao y lại muốn làm như vậy? Ta đã nói với chàng rồi, dáng vẻ của y giống hệt chàng.” Nói xong, cô ta lại cười như mếu: “Nói ra chàng cũng không tin. Nhưng mà Sở Sở, Sở Sở...”
Tư An cuối cùng thở dài một tiếng, trong vòng tay của hắn truyền đến động tĩnh.
Phân thân nguyên thần kia đang liều mạng công kích vòng tay, kêu gào lên: “Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Thả ta đi gặp Minh Nguyệt một lần cuối!”
Tư An không chút phản ứng, hắn nhìn Minh Nguyệt, lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ cô sinh con với ai, nhưng mà nếu kẻ đó mượn hình dáng của ta thì chắc chắn có mưu đồ không nhỏ. Nếu cô yên tâm, ta có thể mang Sở Sở đi, đưa nó đến tông môn đỉnh cấp Đạo môn để làm đệ tử.”
Minh Nguyệt chợt ngẩng đầu, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ: “Chàng nói thật ư?!”
Vừa rồi vừa mới cực buồn, nay lại cực vui.
Trùng kích tình cảm mãnh liệt như vậy, dù cho Minh Nguyệt là tu sĩ Trúc Cơ cũng sắp không chịu đựng được nữa.
“Đương nhiên là thật. Nhưng mà nếu như cô muốn Sở Sở đi theo ta, ta có một điều kiện.” Tư An chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Minh Nguyệt.
“Chàng muốn thế nào? Điều kiện của chàng là gì?”
Tư An lẳng lặng nói một câu: “Ta muốn xóa sạch trí nhớ của cô, bao gồm tất cả ký ức liên quan đến Sở Sở.”
“Không vì cái gì cả. Ta không muốn lại bị kẻ khác uy hiếp một lần nữa, loại chuyện này một lần là đủ. Hơn nữa, cô đừng mưu toan cò kè mặc cả với ta, cô không có tư cách đó. Nếu như ta lòng dạ ác độc một chút thì cô và Sở Sở đã hồn phi phách tán.”
Phàm nhân cho rằng người chết mới có thể giữ bí mật.
Thế nhưng với tu sĩ mà nói, người chết cũng không thể giữ bí mật, bởi lẽ tu sĩ với đại thần thông có thể xé nát bình chướng không gian, bay lên trời cao chui xuống hoàng tuyền, tìm kiếm hồn phách người chết trở về, bức cung tra hỏi.
Cho nên đối với tu sĩ mà nói, phương pháp giữ bí mật tốt nhất chính là không những tiêu diệt thân thể đối phương mà còn phải cho đối phương hồn phi phách tán, không để lại chút vết tích gì. Đương nhiên biện pháp này quá độc ác, không đến mức bất đắc dĩ thì tu sĩ thường sẽ không làm như vậy.
Mọi người hay làm nhất chính là sưu hồn tác phách, như vậy có thể cùng lúc xóa đi ký ức hồn phách và thân thể của đối phương.
Minh Nguyệt vừa nghe Tư An nói vậy liền hiểu hắn muốn làm gì. Cô ta kinh hãi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống ở trước mặt hắn, khốn khổ van xin: “Phu thê một đêm ân nghĩa trăm ngày. Van xin ngài hãy buông tha cho ta và Sở Sở...”
/384
|