*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạng nữ tu như thế có chỗ nào cần nam tu bảo vệ cơ chứ? Một mình cô đã vững như thành đồng, chẳng đao thương nào xâm phạm nổi.
Lục Kỳ Hoằng thôi không nhìn Vinh Tuệ Khanh nữa, theo sau rời khỏi Lang Hoán Thư Động.
Lỗ Oánh Oánh đi sau cùng.
Rời khỏi Lang Hoán Thư Động, Lỗ Oánh Oánh trở về động phủ của mình luôn.
Cổ tay trắng ngần của nàng ta khẽ lật một cái, ngay lập tức xuất hiện một quyển “Phong Lôi Dẫn” giống hệt quyển Vinh Tuệ Khanh cầm trên tay mình.
“Đây mới là Phong Lôi Dẫn thật. Quyển sách trong tay ả kia, ta đã thêm bớt ít nhiều rồi. Nếu ả ta tu luyện đúng theo quyển sách3ấy, nhất định sẽ thất bại.” Trên gương mặt Lỗ Oánh Oánh chợt lộ ra ý cười gian xảo. Trông nàng ta lúc này nào có giống với kiểu yếu ớt nép vào người khác như chim non đâu cơ chứ?
Vinh Tuệ Khanh cầm theo quyển “Phong Lôi Dẫn” về đến động phủ liền mở ra xem luôn.
Đối với hành động của Lỗ Oánh Oánh, Vinh Tuệ Khanh đã có thể đưa ra nhận định khái quát rồi. Chắc hẳn cô ả cũng có chút cảm giác nào đó tựa như năng lực tiên tri chẳng hạn, cho nên nàng ta biết bước tiếp theo Vinh Tuệ Khanh sẽ làm gì. Chính vì vậy có thể phục sẵn ở đó từ sớm để phá hoại0chuyện kế tiếp cô cần phải làm.
Về chuyện Lỗ Oánh Oánh đào đâu ra năng lực kia thì Vinh Tuệ Khanh chẳng rảnh để quan tâm nữa.
Mặc kệ là do bẩm sinh hay không, chỉ cần nàng ta muốn đối nghịch với cô, thì cô thẳng tay loại bỏ cô ả là được.
Trước kia cô luôn muốn lùi một bước để ổn thỏa trăm bề, vì mỗi một tính mạng đều phải nhọc nhằn mới có được. Cô vốn chẳng phải luật pháp mà có thể phán quyết sinh mệnh của mỗi người.
Thế nhưng sau này cô mới phát hiện ra, trước kia mình sai, sai thật rồi. Nơi này vốn dĩ là thế giới hỗn hoạn coi trời bằng vung. Nếu cô cứ tiếp5tục lải nhải ba cái lý luận vớ vẩn về công lý, chính nghĩa, hay đắn đo tư tưởng giữa việc có quyền đoạt mạng của kẻ khác hay không thì thật ăn no rửng mỡ.
Bây giờ suy nghĩ của cô rất đơn giản. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta ắt sẽ trả người gấp bội. Tuyệt nhiên không có chuyện nương tay hay cả nể để lại hậu họa.
Phải bóp chết tất cả mầm họa mới nhú từ trong trứng nước. Đó chính là tôn chỉ làm việc của cô.
Quyển “Phong Lôi Dẫn” này thật mỏng. Nó chỉ tầm mười trang chia thành ba tầng.
Vinh Tuệ Khanh niệm trọn quyển sách này một lần, cố gắng nhớ4thật nghĩ rồi nhắm mắt lại và bắt đầu tu luyện dựa theo thuật công pháp bên trong quyển sách.
…
Sau hai ngày hai đêm, Vinh Tuệ Khanh mở mắt. Lúc này cả người cô nhễ nhại mồ hôi, dưới đan điền đau đớn như ngàn vạn kim đâm, vùng ngực trên lại buồn nôn vô cùng. Cô chợt ọe một tiếng phun hết ra.
Đến khi cúi đầu xuống, cô phát hiện ra thứ mình nhổ vừa rồi là một vũng nước đen như mực.
Thậm chí nhìn qua còn đáng giật mình hơn so với phun ra búng máu tươi.
Vinh Tuệ Khanh lấy tay áo lau khóe miệng, thấy trên tay áo cũng dính chút nước đen.
Nếu không phải Húc Nhật Quyết ở đan điền của9cô tự mình vận chuyển, ép cô bỏ dở tu luyện thì thứ hôi thối ban nãy cô nôn ra có thể làm bản thân chết ngạt rồi.
Vinh Tuệ Khanh lập tức hiểu ra. Như lời người ta hay nói, mình phòng đông phòng tây nhưng vẫn có lúc bất cẩn không nghĩ tới.
Quyển “Phong Lôi Dẫn” này nhất định có vấn đề. Nếu cô đoán không lầm thì bên trong chắc chắn có xen lẫn chút công pháp mị thuật. Thậm chí chẳng phải mị thuật cao cấp mà là thứ mị thuật hạ đẳng! Nếu cô một mực tu luyện không bỏ thì chắc chắn cả đan điền lẫn thức hải sẽ bị tổn thương vì thứ mị thuật cấp thấp này. Về sau dù nhận ra công pháp có vấn đề, cô chỉ còn hai con đường. Một là tự hủy tu vi, một lần nữa bắt đầu Luyện Khí. Hai là tu vi chững lại ở Trúc Cơ không thể tiến lên, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước!
Nếu không phải cô luyện Húc Nhật Quyết – thiên địch của tà công mị thuật thì chắc chẳng có chuyện cô phát hiện ra điểm nguy hại của môn công pháp này sớm như vậy.
Mà chỉ có thể chờ đến lúc không thể cứu vãn được nữa mới biết được nơi đó có vấn đề!
Tâm tư hại người độc ác như vậy chắn chắc phải có thù sâu oán nặng với cô!
Vinh Tuệ Khanh cười lạnh. Xem ra hủy gương mặt của ả ta còn chưa đủ cảnh cáo. Mình vẫn còn hơi mềm lòng. Nếu ngày đó thẳng tay giết chết thì làm gì có chuyện kéo hơi tàn đến ngày hôm nay, để ả ta nghĩ ra cách hãm hại mình!
Lỗ Oánh Oánh quả nhiên nghe theo tình tiết trong sách, dốc sức tận lực tuân theo nguyên tắc hại người của mình.
Vinh Tuệ Khanh đi lấy chút nước về tắm rửa thật sạch sẽ. Sau đó thay trang phục rồi lấy cỏ dị hương ngày trước yêu tu đưa cho cô từ trong túi càn khôn ra rồi đeo lên người, để nó trừ bằng sạch mùi hương ghê tởm ban nãy.
Không được, cô không thể ngồi đây chờ chết.
Vinh Tuệ Khanh sa sầm mặt mày, thoắt cái biến mất trong động phủ đi ra bên ngoài.
Cô nhớ rõ động phủ của Lỗ Oánh Oánh cách mình không xa.
Vinh Tuệ Khanh lấy cỏ ẩn thân ra rồi mở rộng thần thức. Chỉ trong chốc lát đã tìm được động phủ của Lỗ Oánh Oánh.
Đi đến trước động phủ của ả ta, Vinh Tuệ Khanh trông thấy trận pháp đơn sơ ở đây mà không khỏi buồn cười. Cô tiện tay ném vài cục đá vào trong, hóa giải toàn bộ trận pháp rồi bước vào. Sau đó Vinh Tuệ Khanh cắm chen cờ trận bên trong trận pháp một lần nữa, thay đổi trận pháp bên ngoài động phủ Lỗ Oánh Oánh.
Lúc trước trận pháp kia chỉ có tác dụng ngăn cách để người bên ngoài không vào được thôi.
Bây giờ dưới sự cải tiến của Vinh Tuệ Khanh, nó biến thành trận pháp khép kín. Cho dù lát nữa bên trong động phủ của Lỗ Oánh Oánh có phát sinh chuyện gì, kể cả thần thức của tu sĩ Nguyên Anh quét tới đây cũng không dò ra chút manh mối nào.
Lỗ Oánh Oánh bấy giờ ngồi trước bàn đá bên trong động phủ của mình. Cô ả đang ăn linh quả quý hiếm lấy được từ chỗ Lỗ đại trưởng lão. Những linh quả này không chỉ giúp tu vi của cô ả tăng lên, mà còn hỗ trợ hồi phục vết thương trên gương mặt mình.
Lục Kỳ Hoằng đã luyện chế giúp nàng ta đan dược tốt nhất, vì thế vết thương kia rất mau lành. Chỉ là nàng ta muốn nhân cơ hội này gần gũi với Lục Kỳ Hoằng nhiều hơn, nên cố tình kéo dài thời gian hồi phục, chỉ vì mong Lục Kỳ Hoằng có thể thăm nom mình nhiều một chút.
Vinh Tuệ Khanh lẳng lặng tiến đến không để lại dấu vết. Cô gỡ cỏ ẩn thân ra khỏi người mình, sau đó vung tay phải lên quật roi dài màu vàng thẫm tới trong im lặng. Thoắt một cái roi dài đã trói chặt toàn thân Lỗ Oánh Oánh đang quay lưng về phía cô, sau đó thuận tay quẳng ả qua đây.
Cây roi này có công dụng khóa chặt linh lực, nhưng thời gian duy trì không dài. Chỉ sau một nén nhang thì linh lực sẽ khôi phục bình thường. Cho nên Vinh Tuệ Khanh có muốn giết Lỗ Oánh Oánh cũng chỉ trong vòng một nén nhang mà thôi.
Lỗ Oánh Oánh bị chói cứng không thể bóp nát tín phù để báo tin. Cộng thêm linh lực bị hạn chế trong khoảng nhất định nên chẳng thể thoát khỏi.
“Ngươi muốn làm gì?” Trông thấy Vinh Tuệ Khanh đứng trước mặt mình, Lỗ Oánh Oánh có chút choáng váng: “Làm sao ngươi vào đây được?”
Trước cửa động phủ của đệ tử Thanh Vân Tông đều có bày trận pháp. Nếu không có bài vị của bọn họ thì tuyệt đối không thể tiến vào, trừ khi chủ nhân động phủ đó cho phép.
Rõ ràng Vinh Tuệ Khanh chẳng cần phiền phức như vậy.
“Làm sao ta vào được đây không quan trọng. Ta tới để hỏi ngươi một chuyện.” Vinh Tuệ Khanh lôi quyển “Phong Lôi Dẫn” ra: “Làm sao ngươi biết ta sẽ tu luyện Phong Lôi Dẫn?”
Lỗ Oánh Oánh ngẩn người, vô thức phản bác: “Ta không biết, làm sao ta biết được? Người quên à? Ta với ngươi còn tranh nhau môn công pháp này. Là người nhất quyết cướp đi!”
“À, vẫn giữ dáng vẻ vừa ăn cướp vừa la làng này à! Thật sự luyện đến mức trơn tru thế này cũng dày công à nha!” Vinh Tuệ Khanh ngồi xuống, giật roi một cái.
Lỗ Oánh Oánh theo đó bị kéo quỳ xuống.
“Ta không có nhiều thời gian khua môi múa mép với ngươi. Mau nói rõ cho ta biết, vì sao ngươi có thể tiên đoán, biết trước nhiều chuyện của ta như vậy?” Vinh Tuệ Khanh lạnh giọng thốt lên, sau đó giơ tay cắt ngang màn biện bạch sắp tới của Lỗ Oánh Oánh.
“Khỏi cần phủ nhận. Ta đã biết hết rồi. Thật ra lý do ngươi làm thế ta cũng biết. Ta chỉ muốn biết thật rõ từ đâu ngươi có thể biết hết từ đầu đến cuối? Nhìn tu vi này không giống có đại thần thông, biết được năm trăm năm trước, đoán được năm trăm năm sau!”
Chuyện này làm Vinh Tuệ Khanh hoang mang hồi lâu. Không chỉ mình Lỗ Oánh Oánh khiến cô thấy kỳ lạ, mà cả Bách Hủy nữa. Chuyện của La Xảo Tư, cô đã xác định là do đại cương quấy phá. Nhưng chuyện của hai ả còn lại, rất khó dùng cái cớ “đại cương” này để giải thích ổn thỏa. Cô hình như cảm thấy bọn họ có kỳ ngộ khác.
Lỗ Oánh Oánh nghe Vinh Tuệ Khanh hỏi vậy, mắt đảo một vòng.
Trông thấy vẻ mặt này, Vinh Tuệ Khanh đã hiểu cô ả tính nói dối.
“Không nói thật? Được, ta sưu hồn cho nhanh!” Vinh Tuệ Khanh nửa dọa nửa thật nói với cô ả.
Lỗ Oánh Oánh giật nảy mình, to tiếng đáp: “Nếu ngươi dám sưu hồn ta, ông tổ của ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!”
Vinh Tuệ Khanh cười cười: “Ông tổ của ngươi chắc chắn sẽ bỏ qua cho ta.” Dứt câu, cô bèn lôi thẻ bài linh ngọc Trận Pháp Sư có lời thề huyết mạch của Lỗ đại trưởng lão ra cho Lỗ Oánh Oánh nhìn.
“Này, thấy gì không? Bọn họ từng thề rằng tuyệt đối không làm hại ta. Vả lại, ngươi hại ta trước. Ta chỉ cần đem quyển Phong Lôi Dẫn này ra thì khỏi cần phí công sưu hồn ngươi!”
Ánh mắt Lỗ Oánh Oánh chuyển sang thù hằn, ả ta dữ tợn nói: “Ngươi vu oan hãm hại ta! Ai tin lời ngươi nói?”
Vinh Tuệ Khanh đi đến trước mặt Lỗ Oánh Oánh, sau đó kéo ngược roi lại rồi nâng cằm ả ta lên, lạnh lùng trả lời: “Lục sư thúc sẽ làm chứng vì ta. Lang Hoán Thư Động sẽ làm chứng thay ta! Ngươi đã tiến vào trước chúng ta, sớm đã động tay động chân bên trong Lang Hoán Thư Động!”
Vinh Tuệ Khanh nghĩ thông rồi. Quyển Phong Lôi Dẫn kia chỉ có Lang Hoán Thư Động mới có. Do vậy có thể nói Lỗ Oánh Oánh tiến vào đây từ trước, đồng thời từng ra tay giở trò trong này. Các đệ tử Trúc Cơ bình thường không thể vào trong Lang Hoán Thư Động, trừ khi thông qua con đường khác tiến vào. Nếu là thế ắt hẳn có thể lần theo dấu vết để lại. Còn nữa, nếu bản Phong Lôi Dẫn này của cô là giả thì hẳn bản thật nhất định trong tay Lỗ Oánh Oánh.
“Còn muốn ta lục soát người ngươi tìm Phong Lôi Dẫn không?” Vinh Tuệ Khanh vươn tay ra đoạt lấy túi càn khôn bên hông Lỗ Oánh Oánh
“Mặc dù ta không mở được túi càn khôn của ngươi, thế nhưng ta dẫn ngươi và túi của mình theo, thêm cả bản Phong Lôi Dẫn giả trong tay ta nữa đến gặp Tông chủ. Ngươi nói xem, có hậu quả không nhỉ?” Vinh Tuệ Khanh đứng lên, từ trên cao nhìn Lỗ Oánh Oánh phía dưới.
Lỗ Oánh Oánh trong chốc lát mềm oặt dưới đất. Làm sao chỉ mới qua hai ngày Vinh Tuệ Khanh đã biết Phong Lôi Dẫn trong tay mình là giả?
Dạng nữ tu như thế có chỗ nào cần nam tu bảo vệ cơ chứ? Một mình cô đã vững như thành đồng, chẳng đao thương nào xâm phạm nổi.
Lục Kỳ Hoằng thôi không nhìn Vinh Tuệ Khanh nữa, theo sau rời khỏi Lang Hoán Thư Động.
Lỗ Oánh Oánh đi sau cùng.
Rời khỏi Lang Hoán Thư Động, Lỗ Oánh Oánh trở về động phủ của mình luôn.
Cổ tay trắng ngần của nàng ta khẽ lật một cái, ngay lập tức xuất hiện một quyển “Phong Lôi Dẫn” giống hệt quyển Vinh Tuệ Khanh cầm trên tay mình.
“Đây mới là Phong Lôi Dẫn thật. Quyển sách trong tay ả kia, ta đã thêm bớt ít nhiều rồi. Nếu ả ta tu luyện đúng theo quyển sách3ấy, nhất định sẽ thất bại.” Trên gương mặt Lỗ Oánh Oánh chợt lộ ra ý cười gian xảo. Trông nàng ta lúc này nào có giống với kiểu yếu ớt nép vào người khác như chim non đâu cơ chứ?
Vinh Tuệ Khanh cầm theo quyển “Phong Lôi Dẫn” về đến động phủ liền mở ra xem luôn.
Đối với hành động của Lỗ Oánh Oánh, Vinh Tuệ Khanh đã có thể đưa ra nhận định khái quát rồi. Chắc hẳn cô ả cũng có chút cảm giác nào đó tựa như năng lực tiên tri chẳng hạn, cho nên nàng ta biết bước tiếp theo Vinh Tuệ Khanh sẽ làm gì. Chính vì vậy có thể phục sẵn ở đó từ sớm để phá hoại0chuyện kế tiếp cô cần phải làm.
Về chuyện Lỗ Oánh Oánh đào đâu ra năng lực kia thì Vinh Tuệ Khanh chẳng rảnh để quan tâm nữa.
Mặc kệ là do bẩm sinh hay không, chỉ cần nàng ta muốn đối nghịch với cô, thì cô thẳng tay loại bỏ cô ả là được.
Trước kia cô luôn muốn lùi một bước để ổn thỏa trăm bề, vì mỗi một tính mạng đều phải nhọc nhằn mới có được. Cô vốn chẳng phải luật pháp mà có thể phán quyết sinh mệnh của mỗi người.
Thế nhưng sau này cô mới phát hiện ra, trước kia mình sai, sai thật rồi. Nơi này vốn dĩ là thế giới hỗn hoạn coi trời bằng vung. Nếu cô cứ tiếp5tục lải nhải ba cái lý luận vớ vẩn về công lý, chính nghĩa, hay đắn đo tư tưởng giữa việc có quyền đoạt mạng của kẻ khác hay không thì thật ăn no rửng mỡ.
Bây giờ suy nghĩ của cô rất đơn giản. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta ắt sẽ trả người gấp bội. Tuyệt nhiên không có chuyện nương tay hay cả nể để lại hậu họa.
Phải bóp chết tất cả mầm họa mới nhú từ trong trứng nước. Đó chính là tôn chỉ làm việc của cô.
Quyển “Phong Lôi Dẫn” này thật mỏng. Nó chỉ tầm mười trang chia thành ba tầng.
Vinh Tuệ Khanh niệm trọn quyển sách này một lần, cố gắng nhớ4thật nghĩ rồi nhắm mắt lại và bắt đầu tu luyện dựa theo thuật công pháp bên trong quyển sách.
…
Sau hai ngày hai đêm, Vinh Tuệ Khanh mở mắt. Lúc này cả người cô nhễ nhại mồ hôi, dưới đan điền đau đớn như ngàn vạn kim đâm, vùng ngực trên lại buồn nôn vô cùng. Cô chợt ọe một tiếng phun hết ra.
Đến khi cúi đầu xuống, cô phát hiện ra thứ mình nhổ vừa rồi là một vũng nước đen như mực.
Thậm chí nhìn qua còn đáng giật mình hơn so với phun ra búng máu tươi.
Vinh Tuệ Khanh lấy tay áo lau khóe miệng, thấy trên tay áo cũng dính chút nước đen.
Nếu không phải Húc Nhật Quyết ở đan điền của9cô tự mình vận chuyển, ép cô bỏ dở tu luyện thì thứ hôi thối ban nãy cô nôn ra có thể làm bản thân chết ngạt rồi.
Vinh Tuệ Khanh lập tức hiểu ra. Như lời người ta hay nói, mình phòng đông phòng tây nhưng vẫn có lúc bất cẩn không nghĩ tới.
Quyển “Phong Lôi Dẫn” này nhất định có vấn đề. Nếu cô đoán không lầm thì bên trong chắc chắn có xen lẫn chút công pháp mị thuật. Thậm chí chẳng phải mị thuật cao cấp mà là thứ mị thuật hạ đẳng! Nếu cô một mực tu luyện không bỏ thì chắc chắn cả đan điền lẫn thức hải sẽ bị tổn thương vì thứ mị thuật cấp thấp này. Về sau dù nhận ra công pháp có vấn đề, cô chỉ còn hai con đường. Một là tự hủy tu vi, một lần nữa bắt đầu Luyện Khí. Hai là tu vi chững lại ở Trúc Cơ không thể tiến lên, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước!
Nếu không phải cô luyện Húc Nhật Quyết – thiên địch của tà công mị thuật thì chắc chẳng có chuyện cô phát hiện ra điểm nguy hại của môn công pháp này sớm như vậy.
Mà chỉ có thể chờ đến lúc không thể cứu vãn được nữa mới biết được nơi đó có vấn đề!
Tâm tư hại người độc ác như vậy chắn chắc phải có thù sâu oán nặng với cô!
Vinh Tuệ Khanh cười lạnh. Xem ra hủy gương mặt của ả ta còn chưa đủ cảnh cáo. Mình vẫn còn hơi mềm lòng. Nếu ngày đó thẳng tay giết chết thì làm gì có chuyện kéo hơi tàn đến ngày hôm nay, để ả ta nghĩ ra cách hãm hại mình!
Lỗ Oánh Oánh quả nhiên nghe theo tình tiết trong sách, dốc sức tận lực tuân theo nguyên tắc hại người của mình.
Vinh Tuệ Khanh đi lấy chút nước về tắm rửa thật sạch sẽ. Sau đó thay trang phục rồi lấy cỏ dị hương ngày trước yêu tu đưa cho cô từ trong túi càn khôn ra rồi đeo lên người, để nó trừ bằng sạch mùi hương ghê tởm ban nãy.
Không được, cô không thể ngồi đây chờ chết.
Vinh Tuệ Khanh sa sầm mặt mày, thoắt cái biến mất trong động phủ đi ra bên ngoài.
Cô nhớ rõ động phủ của Lỗ Oánh Oánh cách mình không xa.
Vinh Tuệ Khanh lấy cỏ ẩn thân ra rồi mở rộng thần thức. Chỉ trong chốc lát đã tìm được động phủ của Lỗ Oánh Oánh.
Đi đến trước động phủ của ả ta, Vinh Tuệ Khanh trông thấy trận pháp đơn sơ ở đây mà không khỏi buồn cười. Cô tiện tay ném vài cục đá vào trong, hóa giải toàn bộ trận pháp rồi bước vào. Sau đó Vinh Tuệ Khanh cắm chen cờ trận bên trong trận pháp một lần nữa, thay đổi trận pháp bên ngoài động phủ Lỗ Oánh Oánh.
Lúc trước trận pháp kia chỉ có tác dụng ngăn cách để người bên ngoài không vào được thôi.
Bây giờ dưới sự cải tiến của Vinh Tuệ Khanh, nó biến thành trận pháp khép kín. Cho dù lát nữa bên trong động phủ của Lỗ Oánh Oánh có phát sinh chuyện gì, kể cả thần thức của tu sĩ Nguyên Anh quét tới đây cũng không dò ra chút manh mối nào.
Lỗ Oánh Oánh bấy giờ ngồi trước bàn đá bên trong động phủ của mình. Cô ả đang ăn linh quả quý hiếm lấy được từ chỗ Lỗ đại trưởng lão. Những linh quả này không chỉ giúp tu vi của cô ả tăng lên, mà còn hỗ trợ hồi phục vết thương trên gương mặt mình.
Lục Kỳ Hoằng đã luyện chế giúp nàng ta đan dược tốt nhất, vì thế vết thương kia rất mau lành. Chỉ là nàng ta muốn nhân cơ hội này gần gũi với Lục Kỳ Hoằng nhiều hơn, nên cố tình kéo dài thời gian hồi phục, chỉ vì mong Lục Kỳ Hoằng có thể thăm nom mình nhiều một chút.
Vinh Tuệ Khanh lẳng lặng tiến đến không để lại dấu vết. Cô gỡ cỏ ẩn thân ra khỏi người mình, sau đó vung tay phải lên quật roi dài màu vàng thẫm tới trong im lặng. Thoắt một cái roi dài đã trói chặt toàn thân Lỗ Oánh Oánh đang quay lưng về phía cô, sau đó thuận tay quẳng ả qua đây.
Cây roi này có công dụng khóa chặt linh lực, nhưng thời gian duy trì không dài. Chỉ sau một nén nhang thì linh lực sẽ khôi phục bình thường. Cho nên Vinh Tuệ Khanh có muốn giết Lỗ Oánh Oánh cũng chỉ trong vòng một nén nhang mà thôi.
Lỗ Oánh Oánh bị chói cứng không thể bóp nát tín phù để báo tin. Cộng thêm linh lực bị hạn chế trong khoảng nhất định nên chẳng thể thoát khỏi.
“Ngươi muốn làm gì?” Trông thấy Vinh Tuệ Khanh đứng trước mặt mình, Lỗ Oánh Oánh có chút choáng váng: “Làm sao ngươi vào đây được?”
Trước cửa động phủ của đệ tử Thanh Vân Tông đều có bày trận pháp. Nếu không có bài vị của bọn họ thì tuyệt đối không thể tiến vào, trừ khi chủ nhân động phủ đó cho phép.
Rõ ràng Vinh Tuệ Khanh chẳng cần phiền phức như vậy.
“Làm sao ta vào được đây không quan trọng. Ta tới để hỏi ngươi một chuyện.” Vinh Tuệ Khanh lôi quyển “Phong Lôi Dẫn” ra: “Làm sao ngươi biết ta sẽ tu luyện Phong Lôi Dẫn?”
Lỗ Oánh Oánh ngẩn người, vô thức phản bác: “Ta không biết, làm sao ta biết được? Người quên à? Ta với ngươi còn tranh nhau môn công pháp này. Là người nhất quyết cướp đi!”
“À, vẫn giữ dáng vẻ vừa ăn cướp vừa la làng này à! Thật sự luyện đến mức trơn tru thế này cũng dày công à nha!” Vinh Tuệ Khanh ngồi xuống, giật roi một cái.
Lỗ Oánh Oánh theo đó bị kéo quỳ xuống.
“Ta không có nhiều thời gian khua môi múa mép với ngươi. Mau nói rõ cho ta biết, vì sao ngươi có thể tiên đoán, biết trước nhiều chuyện của ta như vậy?” Vinh Tuệ Khanh lạnh giọng thốt lên, sau đó giơ tay cắt ngang màn biện bạch sắp tới của Lỗ Oánh Oánh.
“Khỏi cần phủ nhận. Ta đã biết hết rồi. Thật ra lý do ngươi làm thế ta cũng biết. Ta chỉ muốn biết thật rõ từ đâu ngươi có thể biết hết từ đầu đến cuối? Nhìn tu vi này không giống có đại thần thông, biết được năm trăm năm trước, đoán được năm trăm năm sau!”
Chuyện này làm Vinh Tuệ Khanh hoang mang hồi lâu. Không chỉ mình Lỗ Oánh Oánh khiến cô thấy kỳ lạ, mà cả Bách Hủy nữa. Chuyện của La Xảo Tư, cô đã xác định là do đại cương quấy phá. Nhưng chuyện của hai ả còn lại, rất khó dùng cái cớ “đại cương” này để giải thích ổn thỏa. Cô hình như cảm thấy bọn họ có kỳ ngộ khác.
Lỗ Oánh Oánh nghe Vinh Tuệ Khanh hỏi vậy, mắt đảo một vòng.
Trông thấy vẻ mặt này, Vinh Tuệ Khanh đã hiểu cô ả tính nói dối.
“Không nói thật? Được, ta sưu hồn cho nhanh!” Vinh Tuệ Khanh nửa dọa nửa thật nói với cô ả.
Lỗ Oánh Oánh giật nảy mình, to tiếng đáp: “Nếu ngươi dám sưu hồn ta, ông tổ của ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!”
Vinh Tuệ Khanh cười cười: “Ông tổ của ngươi chắc chắn sẽ bỏ qua cho ta.” Dứt câu, cô bèn lôi thẻ bài linh ngọc Trận Pháp Sư có lời thề huyết mạch của Lỗ đại trưởng lão ra cho Lỗ Oánh Oánh nhìn.
“Này, thấy gì không? Bọn họ từng thề rằng tuyệt đối không làm hại ta. Vả lại, ngươi hại ta trước. Ta chỉ cần đem quyển Phong Lôi Dẫn này ra thì khỏi cần phí công sưu hồn ngươi!”
Ánh mắt Lỗ Oánh Oánh chuyển sang thù hằn, ả ta dữ tợn nói: “Ngươi vu oan hãm hại ta! Ai tin lời ngươi nói?”
Vinh Tuệ Khanh đi đến trước mặt Lỗ Oánh Oánh, sau đó kéo ngược roi lại rồi nâng cằm ả ta lên, lạnh lùng trả lời: “Lục sư thúc sẽ làm chứng vì ta. Lang Hoán Thư Động sẽ làm chứng thay ta! Ngươi đã tiến vào trước chúng ta, sớm đã động tay động chân bên trong Lang Hoán Thư Động!”
Vinh Tuệ Khanh nghĩ thông rồi. Quyển Phong Lôi Dẫn kia chỉ có Lang Hoán Thư Động mới có. Do vậy có thể nói Lỗ Oánh Oánh tiến vào đây từ trước, đồng thời từng ra tay giở trò trong này. Các đệ tử Trúc Cơ bình thường không thể vào trong Lang Hoán Thư Động, trừ khi thông qua con đường khác tiến vào. Nếu là thế ắt hẳn có thể lần theo dấu vết để lại. Còn nữa, nếu bản Phong Lôi Dẫn này của cô là giả thì hẳn bản thật nhất định trong tay Lỗ Oánh Oánh.
“Còn muốn ta lục soát người ngươi tìm Phong Lôi Dẫn không?” Vinh Tuệ Khanh vươn tay ra đoạt lấy túi càn khôn bên hông Lỗ Oánh Oánh
“Mặc dù ta không mở được túi càn khôn của ngươi, thế nhưng ta dẫn ngươi và túi của mình theo, thêm cả bản Phong Lôi Dẫn giả trong tay ta nữa đến gặp Tông chủ. Ngươi nói xem, có hậu quả không nhỉ?” Vinh Tuệ Khanh đứng lên, từ trên cao nhìn Lỗ Oánh Oánh phía dưới.
Lỗ Oánh Oánh trong chốc lát mềm oặt dưới đất. Làm sao chỉ mới qua hai ngày Vinh Tuệ Khanh đã biết Phong Lôi Dẫn trong tay mình là giả?
/384
|