*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người bạn đầu tiên mà cô kết bạn sau khi nhà tan cửa nát!
So sánh với kẻ trước sau đều là thứ bịp bợm như Đại Ngưu và Bách Hủy, Lâm Phiêu Tuyết lạnh lùng ít nói càng thêm nổi bật như là thánh mẫu vậy.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng phất phất tay về phía Thái Hoa Sơn.
Một gã nam tu lập tức bay ra khỏi trường kiếm của Thái Hoa Sơn, vọt về bên đây nhanh như một mũi tên, đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh, cười hỏi: “Tuệ Khanh, muội đang gọi ta sao?”
Được rồi, cái này gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí ấy nhỉ?
Không ngờ đó chính là Đại Ngưu huynh bịp bợm mà cô vừa mới oán hận kia.
Vinh Tuệ Khanh ngoảnh mặt đi, làm như không nghe tiếng gọi của Đại Ngưu, tiếp tục vẫy tay với3Lâm Phiêu Tuyết ở bên kia.
Đại Ngưu lúng túng cười cười, chắp tay với Lục Kỳ Hoằng đang ở bên cạnh Vinh Tuệ Khanh: “Lục đạo hữu.”
Lục Kỳ Hoằng nhận ra Đại Ngưu: “Tăng đạo hữu cũng đến tham gia hành động săn yêu sao?”
Đại Ngưu mỉm cười xấu hổ: “Đây là vì toàn bộ Nhân giới, tu sĩ chúng ta chính nghĩa không thể chối từ.”
Đang lúc nói chuyện, trường kiếm khổng lồ của Thái Hoa Sơn đã chầm chậm hạ xuống, nam tu nữ tu phía trên đều nhảy ra.
Lâm Phiêu Tuyết nhìn thấy một nữ tu đẹp đến như không có thật đang vẫy tay với mình, vẻ mặt rất quen, làm nàng thấy có hơi kỳ lạ. Đối phương vậy mà làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc, tuy rằng không biết mặt, nhưng từng hành động cử chỉ của người nọ0nàng đều giống như đã từng thấy qua.
Lâm Phiêu Tuyết trước nay không phản ứng với người ngoài, thế nhưng Vinh Tuệ Khanh cũng là ngoại lệ. Nàng bước đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, quan sát tỉ mỉ rồi hỏi: “Cô là ai? Ta quen biết cô sao?”
Lâm Phiêu Tuyết thanh nhã, Vinh Tuệ Khanh xinh đẹp, làm cho đệ tử hai phái Thái Hoa Sơn và Thanh Vân Tông đều nhìn lom lom không rời mắt.
Vinh Tuệ Khanh kéo tay Lâm Phiêu Tuyết, giọng nói du dương: “Muội là Tuệ Khanh, Vinh Tuệ Khanh, Phiêu Tuyết tỷ tỷ quên muội rồi sao?”
Vừa nói tên ra, Lâm Phiêu Tuyết lập tức nhận thấy ánh mắt của Vinh Tuệ Khanh trùng khớp với cô bé nhỏ trong lòng mình. Nàng lập tức cười nói: “Hóa ra là muội sao! Ta còn nói sao mà quen mắt như5vậy chứ!” Sau đó nàng ghé vào bên tai Vinh Tuệ Khanh, khẽ nói: “Bây giờ trông muội đẹp quá, ta cũng chẳng nhận ra được.”
Dung mạo của Vinh Tuệ Khanh tuy rằng một trời một vực so với trước kia, nhưng ánh mắt của cô lại không đổi khác. Trước đây dáng vẻ của cô coi như là thanh tú, đôi mắt lại là nổi bật khác thường.
Vinh Tuệ Khanh khẽ cười: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ khen lầm rồi. Phiêu Tuyết tỷ tỷ mới là đẹp đến mức ta không rời mắt nổi...”
Hai người khen nhau, lại cảm thấy hài hước quá, cùng nở nụ cười.
Nam đệ tử hai phái Thái Hoa Sơn và Thanh Vân Tông lập tức cảm thấy tim đập rộn ràng. Có vài người dễ mất bình tĩnh đã thất hồn lạc phách đến gần như choáng váng.
Lục Kỳ Hoằng khẽ cười4cười, đột nhiên ngước mặt chăm chú nhìn bầu trời phương xa, gật đầu nói: “Các tăng nhân của Hoa Nghiêm Tự cũng đến rồi.”
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn theo hướng Lục Kỳ Hoằng chỉ thị.
Một cái mõ khổng lồ vèo một tiếng, chỉ nháy mắt đã từ xa bay vọt đến gần. Vừa nãy mới chỉ là một điểm bé tí nhưng chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt mọi người, che khuất cả bầu trời mênh mông rộng lớn.
Vinh Tuệ Khanh cũng tò mò ngẩng đầu nhìn, kéo vạt áo của Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ, là đệ tử Hoa Nghiêm Tự đến. Không ngờ ba môn phái lớn nhất trong tông môn cấp hai đều phái đệ tử đến cả.” Nói xong trong lòng cô có hơi bất an, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.
Lâm Phiêu Tuyết lại9nghiêng đầu, không nhìn đến cái mõ khổng lồ của Hoa Nghiêm Tự mà lẩm bẩm nói: “Chẳng qua là mấy tên hòa thượng thôi, có gì hay mà nhìn?”
Cái mõ trôi lơ lửng giữa không trung có dạng khép kín.
Rầm một tiếng, bên dưới mở ra một cánh cửa, một tăng nhân áo xám nhảy ra, chính là Đạo Tĩnh đại sư mà Vinh Tuệ Khanh từng gặp qua một lần trong đại điển tông môn cấp ba thu đồ đệ, là một tu sĩ Kết Đan.
Đạo Tĩnh đại sư là người dẫn đội đệ tử của Hoa Nghiêm Tự.
Sau đó càng có nhiều đệ tử nhảy ra từ trong bụng cái mõ, đứng tách ra với hai phái Thanh Vân Tông và Thái Hoa Sơn, nơi này lập tức bước vào trạng thái chân vạc.
Lục Kỳ Hoằng vội vàng nghênh đón, cùng với người dẫn đội của Thái Hoa Sơn chào hỏi Đạo Tĩnh đại sư.
Ba người bọn họ xem như là người phụ trách của tông môn cấp hai lần này, trước đó ba tông môn đã liên lạc nhau, cùng tiến cùng lùi, chỉ huy cũng phải hợp tác phối hợp.
Vinh Tuệ Khanh nhón chân lên, quả nhiên nhìn thấy Vi Thế Nguyên khoác lên mình tăng y mà đi về phía bọn họ.
“Vi đại ca thật sự làm hòa thượng ư?” Vinh Tuệ Khanh vô cùng thất vọng: “Hoa Nghiêm Tự không có đệ tử tục gia sao? Lẽ nào vào Hoa Nghiêm Tự thì nhất định phải cạo đầu xuất gia?”
Lâm Phiêu Tuyết lạnh lùng nói: “Người ta muốn xuất gia thì có liên quan gì đến muội đâu? Tuệ Khanh muội muội, trời thì phải có mưa, gái lớn phải gả chồng, muội còn quan tâm nhiều làm gì?” Lời nói ẩn chứa châm chọc, ngay cả Vinh Tuệ Khanh nghe xong cũng thấy khó chịu.
Vi Thế Nguyên gượng cười nói với Lâm Phiêu Tuyết: “Muội tức giận ta, tội gì phải kéo người khác theo?” Hắn nhìn sang Vinh Tuệ Khanh, cảm thấy rất quen mắt, tuy rằng vừa rồi nghe Lâm Phiêu Tuyết gọi “Tuệ Khanh muội muội” nhưng hắn vẫn không dám tin thật, bèn thử dò hỏi: “Thật là Tuệ Khanh muội muội sao?”
Vinh Tuệ Khanh cười gật đầu: “Vi đại ca quý nhân hay quên chuyện nha.”
Vi Thế Nguyên vội vàng cười nói: “Không dám, không dám. Chỉ là giờ đây dáng vẻ của Tuệ Khanh muội muội thực sự thay đổi quá nhiều, nếu không phải Tuệ Khanh muội muội chính miệng thừa nhận, Thế Nguyên cũng không dám mạo muội nhận người quen, để tránh bị cho là tên dê xồm mà đánh đuổi ra!”
Lâm Phiêu Tuyết cười nhạo: “Không phải huynh là người xuất gia rồi sao? Sao còn nói tên ở thế tục vậy? Pháp danh của huynh gọi là Ngộ Nguyên, sau này cũng đừng quên đấy.”
Ánh mắt Vi Thế Nguyên nhìn về phía Lâm Phiêu Tuyết rồi lại không rời đi.
Lâm Phiêu Tuyết lại không nhìn Vi Thế Nguyên, chỉ lo cười nói với Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh thầm thở dài trong lòng, chuyển đề tài: “Ba phái chúng ta liên hợp ra tay, mọi người là ngụ cùng một nơi hay là phân tán ra đây.”
Lâm Phiêu Tuyết vội nói: “Tỷ muội chúng ta đã rất lâu rồi không gặp mặt, hôm nay có thế nào muội cũng phải ở cùng với ta.”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Muội cầu còn không được đây. Muội đi nói với sư thúc một tiếng. Phiêu Tuyết tỷ tỷ và Vi đại ca ở đây chờ muội chốc lát, muội đi một chút sẽ quay lại.” Dứt lời, cô còn cố ý để lại chỗ này cho Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên.
Đại Ngưu nhìn bóng lưng đi xa của Vinh Tuệ Khanh, trong mắt hiện lên một chút ánh lam.
Vi Thế Nguyên tu luyện Phục Ma Công của Phật môn đã có chút thành tựu, đột nhiên cảm giác được nguyên khí thiên địa sau lưng có biến đổi thì lập tức quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt còn chưa kịp giấu đi của Đại Ngưu.
Vi Thế Nguyên ngạc nhiên, nhìn Đại Ngưu gật đầu mỉm cười với mình rồi đi về phần địa bàn của Thái Hoa Sơn.
Lâm Phiêu Tuyết ngoảnh đầu lại, trông thấy Vi Thế Nguyên đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đại Ngưu, trong lòng càng bực bội hơn, không kìm được mà đạp hắn một cái: “Nếu huynh thích nhìn gã thì cứ qua đó mà nhìn cho kĩ! Khỏi cần ở đây chờ Tuệ Khanh muội muội nữa!”
Vi Thế Nguyên biết Lâm Phiêu Tuyết hiểu lầm, vội vàng quay đầu truyền âm cho nàng: “Phiêu Tuyết, lòng ta chỉ có nàng, lẽ nào đến giờ nàng còn chưa rõ sao?”
Lâm Phiêu Tuyết đã rất lâu rồi chưa nghe Vi Thế Nguyên nói lời tri kỷ như vậy, hốc mắt đỏ lên, tiếp đó truyền âm cho Vi Thế Nguyên: “Huynh chỉ biết nói thôi! Nếu như trong lòng có ta, vậy vì sao huynh xuất gia rồi! Lừa đảo! Là lừa đảo hết!”
Vi Thế Nguyên thở dài. Hắn xuất gia là vì sư phụ của Lâm Phiêu Tuyết, Hoành Lư chân nhân, một tu sĩ Kim Đan của Thái Hoa Sơn, nói với hắn rằng, nếu như hắn không xuất gia, Thái Hoa Sơn sẽ không thu nhận Lâm Phiêu Tuyết làm đệ tử. Khi đó bọn họ vẫn luôn muốn báo thù rửa hận cho người nhà, với hắn mà nói, để Lâm Phiêu Tuyết có cơ hội gia nhập vào tông môn cấp hai, đừng nói là bảo hắn xuất gia, cho dù là để hắn tự vẫn tại chỗ thì hắn cũng sẽ làm.
Thế nhưng từ đó trở đi, Lâm Phiêu Tuyết bắt đầu hận hắn.
Thế nhưng Vi Thế Nguyên cũng không muốn nói cho Lâm Phiêu Tuyết rằng hắn xuất gia là vì lợi ích của Lâm Phiêu Tuyết. Hắn không muốn Lâm Phiêu Tuyết phải hổ thẹn với mình, lại càng không muốn Lâm Phiêu Tuyết cảm thấy thiếu nợ hắn.
Vi Thế Nguyên cắn răng, tiếp tục truyền âm cho Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết, ta vẫn luôn cầu xin sư phụ. Sư phụ đã đồng ý, nếu như ta có thể Kết Anh thì sẽ để ta hoàn tục.
Mắt Lâm Phiêu Tuyết ánh lên sự vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại càng nhíu mày lại: “Tại sao phải Kết Anh? Kết Đan không được sao? Huynh mới Trúc Cơ mà thôi, đến Kết Anh còn phải bao lâu chứ?”
Nhìn thấy Lâm Phiêu Tuyết không giận nữa, Vi Thế Nguyên vui mừng trong lòng, không kìm được mà truyền âm nói: “Dù sao chúng ta cũng là tu sĩ, nàng lại xinh đẹp như vậy, nếu ta không có tu vi cao đến đó thì sao che chở được nàng. Đến khi ta Kết Anh thì không cần lo lắng nữa, ta sẽ hoàn tục, sau đó kết làm đạo lữ với nàng, chúng ta sẽ cùng tu luyện với nhau, lại sinh vài đứa bé...”
Tương lai tươi đẹp làm cho Lâm Phiêu Tuyết khẽ nhếch miệng vui cười.
Vinh Tuệ Khanh đi đến chỗ Lục Kỳ Hoằng xin ý kiến một chút, biết tiểu đội săn yêu của ba phái bọn họ và ba đại phái tông môn cấp ba nước Đại Sở ở cùng với nhau, ngày mai sẽ phải trộn lẫn lại và thành lập đội ngũ. Sau đó mỗi mười ngày họ sẽ gặp mặt một lần, tính toán thành quả săn yêu và số đệ tử thương vong.
Chỗ ở của bọn họ là một vương phủ rộng lớn bên trong kinh thành, chính là phủ đệ mà Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm từng ở.
Sau khi Ngụy Nam Tâm bị giết, Ngụy gia bị diệt cửu tộc, nơi này lập tức trở thành một tòa phủ đệ có ma, không ai dám vào ở.
Lần này, Hoàng đế nước Đại Sở tán thành những tu sĩ tinh anh này vào đó ở cũng là mượn cơ hội trấn áp những ác quỷ trong vương phủ đó một chút.
Vinh Tuệ Khanh nghe thấy chuyện này thì vô cùng kinh ngạc. Cô biết rõ Ngụy Nam Tâm ngay cả hồn phách cũng bị tiêu diệt. Nếu quả đúng là có ác quỷ thì chắc chắn cũng không phải là Ngụy Nam Tâm.
Đương nhiên, khả năng lớn nhất là có người mượn dịp giả thần giả quỷ mà thôi.
Dù sao bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ, nếu quả thật có ác quỷ, để cho bọn họ đến đối phó cũng là dư sức.
Vả lại có cao tăng Hoa Nghiêm Tự ở đây, trước khi bọn họ vào ở thì sẽ có tu sĩ cao giai đi vào “thanh lý” một lần.
Lúc phân phòng ở, Vinh Tuệ Khanh được ở một gian phòng giáp với Thái Hoa Sơn, bên cạnh chính là phòng của Lâm Phiêu Tuyết, coi như là thỏa nguyện cho hai người.
Vi Thế Nguyên là hòa thượng của Hoa Nghiêm Tự, ở trong một khu viện tử xa hơn.
Đến buổi tối, Vinh Tuệ Khanh gọi Lâm Phiêu Tuyết vào phòng của mình, bày ra trận kỳ phòng hộ rồi nói với Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ, trên đường đi đến, tỷ có cảm giác được ác quỷ hay không?”
Vinh Tuệ Khanh luyện Húc Nhật Quyết, với những thứ ma quái như ác quỷ này thì cô như là ánh mặt trời, xung quanh ba thước cũng không có thứ dơ bẩn nào cả gan đến gần.
Lâm Phiêu Tuyết khẽ lắc đầu: “Ta dùng thần thức xem thử, ở đây cực kỳ sạch sẽ, đã rất lâu rồi không có hồn phách ra vào.”
Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu: “Muội cũng cho là như vậy. Xem ra kẻ quấy phá chẳng phải là ác quỷ mà là có người giở trò.”
Lâm Phiêu Tuyết biết Vinh Tuệ Khanh thành thạo về trận pháp, bèn cười nói: “Tên tuổi của muội cũng thật lớn. Ta ở Thái Hoa Sơn cũng nghe thấy Thanh Vân Tông thu được một nữ tử tuyệt sắc làm Trận Pháp Sư, ta còn đang đoán rốt cuộc là thần thánh phương nào nữa kìa.”
Vinh Tuệ Khanh sửng sốt, ngại ngùng nói: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ nói đùa. Ta chẳng qua là quậy phá linh tinh mà thôi.”
Ở trong phòng, hai người kể về tình hình của mỗi bên sau khi cách xa nhau.
“... Lão tổ Đóa gia đó bị Thánh nữ thần điện Quang Minh diệt anh toái đan, chỉ còn lại tu vi Trúc Cơ, cũng đã không nghe tung tích gì từ nhiều năm, hay cho bà ta có thể nhẫn nại như vậy.” Lâm Phiêu Tuyết cảm khái: “Đáng tiếc bà ta luôn trốn biệt ở Long Hổ Môn không ra. Bằng không, để ta mà gặp phải thì đã sớm một đao đâm đến, giết chết bà ta cho xong, coi như là báo thù cho người nhà của ta và Thế Nguyên.”
Vinh Tuệ Khanh xoay chuyển con ngươi một vòng, nảy ra một ý xấu: “Không bằng lần này chúng ta đi Long Hổ Môn, trực tiếp khiêu chiến lão tổ Đóa gia thì thế nào? Dù sao bà ta và chúng ta có mối thù không đội trời chung, chúng ta quang minh chính đại trả thù, Long Hổ Môn cũng không làm gì được chúng ta.”
Lâm Phiêu Tuyết vội vàng lắc đầu: “Không thể được đâu, ta đã nói với muội rồi đó, mấy năm trước Thế Nguyên mới vừa Trúc Cơ thì đã làm chuyện đó rồi. Huynh ấy đơn thương độc mã đi đến Long Hổ Môn, khiêu chiến lão tổ Đóa gia. Thế nhưng Long Hổ Môn tuyên bố lão tổ Đóa gia đi ra ngoài du ngoạn, không ở trong Long Hổ Môn, căn bản không ra ngoài nghênh chiến được.”
Vinh Tuệ Khanh nghe thế cũng nản lòng, rùa đen rút đầu ẩn núp như vậy, xem ra làm đường hoàng không được, chẳng lẽ muốn bọn họ phải đi đường mờ ám hay sao?
“Muội trước tiên đừng lo lắng đến lão tổ Đóa gia làm gì nữa, đó là kẻ thù của ta và Thế Nguyên, đại thù của muội đã báo được rồi, ta còn chưa chúc mừng muội đây!” Lâm Phiêu Tuyết biết quê nhà Dốc Lạc Thần của Vinh Tuệ Khanh chính là bị Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm tàn sát toàn bộ.
Vinh Tuệ Khanh lại nhớ đến mẫu thân, ánh mắt ảm đạm, rũ mi không nói.
Lâm Phiêu Tuyết thở dài: “Chúng ta tu luyện đi.” Dứt lời, nàng lấy ra một lọ đan dược, đưa cho Vinh Tuệ Khanh: “Sư phụ cho ta thứ này, là Tạo Hóa Đan lục phẩm, có thể nâng cao tu vi, rất có tác dụng với tu sĩ Trúc Cơ.”
Tuy rằng bản thân Vinh Tuệ Khanh có thể luyện ra đan dược thất phẩm, thế nhưng cô cũng biết, trên thị trường, đan dược trên ngũ phẩm đã là giá trên trời, còn lục phẩm chính là có tiền cũng không mua được.
Lâm Phiêu Tuyết vừa ra tay đã lấy ra một lọ đan dược lục phẩm, thứ nhất nói rõ là nàng lăn lộn ở Thái Hoa Sơn không tệ, ít nhất sư phụ Hoành Lư chân nhân của nàng vô cùng thương yêu nàng; thứ hai cũng cho thấy cô thật lòng đối đãi với Vinh Tuệ Khanh, bằng lòng chia sẻ đồ tốt với nàng.
Vinh Tuệ Khanh cười nhận lấy đan dược: “Cảm ơn Phiêu Tuyết tỷ tỷ.” Nghĩ một chút, cô lấy ra từ trong túi càn khôn của mình một bộ trận kỳ Ngũ Hành nho nhỏ, đưa cho Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ, trận kỳ Ngũ Hành này ta vừa mới luyện chế ra cách đây không lâu. Nếu như gặp phải cường địch, tỷ lấy nó ra thì có thể chống đỡ trong thời gian một nén hương. Không phải là ta nói khoác, cho dù đối phương tu sĩ Nguyên Anh, muốn phá trận pháp này ít nhất cũng phải tốn thời gian một nén hương.”
Thật ra trận kỳ Ngũ Hành này Vinh Tuệ Khanh luyện chế ra để bảo mệnh cho mình. Nhưng mà nếu Lâm Phiêu Tuyết đã ra tay hào phóng như vậy, cô cũng không thể để người ta khinh thường được.
Lâm Phiêu Tuyết biết Vinh Tuệ Khanh có thiên phú về mặt trận pháp, cũng cười nhận lấy.
Hai người cùng nhau ở trong phòng Vinh Tuệ Khanh đả tọa tu luyện.
Một làn hương thầm truyền đến từ người Lâm Phiêu Tuyết, tuy rằng không làm Vinh Tuệ Khanh khó chịu nhưng dù sao cô vẫn cảm thấy có hơi bất thường, không nhịn được mà hỏi ra: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ, có phải là tỷ đang tu luyện mị thuật không?”
Người bạn đầu tiên mà cô kết bạn sau khi nhà tan cửa nát!
So sánh với kẻ trước sau đều là thứ bịp bợm như Đại Ngưu và Bách Hủy, Lâm Phiêu Tuyết lạnh lùng ít nói càng thêm nổi bật như là thánh mẫu vậy.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng phất phất tay về phía Thái Hoa Sơn.
Một gã nam tu lập tức bay ra khỏi trường kiếm của Thái Hoa Sơn, vọt về bên đây nhanh như một mũi tên, đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh, cười hỏi: “Tuệ Khanh, muội đang gọi ta sao?”
Được rồi, cái này gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí ấy nhỉ?
Không ngờ đó chính là Đại Ngưu huynh bịp bợm mà cô vừa mới oán hận kia.
Vinh Tuệ Khanh ngoảnh mặt đi, làm như không nghe tiếng gọi của Đại Ngưu, tiếp tục vẫy tay với3Lâm Phiêu Tuyết ở bên kia.
Đại Ngưu lúng túng cười cười, chắp tay với Lục Kỳ Hoằng đang ở bên cạnh Vinh Tuệ Khanh: “Lục đạo hữu.”
Lục Kỳ Hoằng nhận ra Đại Ngưu: “Tăng đạo hữu cũng đến tham gia hành động săn yêu sao?”
Đại Ngưu mỉm cười xấu hổ: “Đây là vì toàn bộ Nhân giới, tu sĩ chúng ta chính nghĩa không thể chối từ.”
Đang lúc nói chuyện, trường kiếm khổng lồ của Thái Hoa Sơn đã chầm chậm hạ xuống, nam tu nữ tu phía trên đều nhảy ra.
Lâm Phiêu Tuyết nhìn thấy một nữ tu đẹp đến như không có thật đang vẫy tay với mình, vẻ mặt rất quen, làm nàng thấy có hơi kỳ lạ. Đối phương vậy mà làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc, tuy rằng không biết mặt, nhưng từng hành động cử chỉ của người nọ0nàng đều giống như đã từng thấy qua.
Lâm Phiêu Tuyết trước nay không phản ứng với người ngoài, thế nhưng Vinh Tuệ Khanh cũng là ngoại lệ. Nàng bước đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, quan sát tỉ mỉ rồi hỏi: “Cô là ai? Ta quen biết cô sao?”
Lâm Phiêu Tuyết thanh nhã, Vinh Tuệ Khanh xinh đẹp, làm cho đệ tử hai phái Thái Hoa Sơn và Thanh Vân Tông đều nhìn lom lom không rời mắt.
Vinh Tuệ Khanh kéo tay Lâm Phiêu Tuyết, giọng nói du dương: “Muội là Tuệ Khanh, Vinh Tuệ Khanh, Phiêu Tuyết tỷ tỷ quên muội rồi sao?”
Vừa nói tên ra, Lâm Phiêu Tuyết lập tức nhận thấy ánh mắt của Vinh Tuệ Khanh trùng khớp với cô bé nhỏ trong lòng mình. Nàng lập tức cười nói: “Hóa ra là muội sao! Ta còn nói sao mà quen mắt như5vậy chứ!” Sau đó nàng ghé vào bên tai Vinh Tuệ Khanh, khẽ nói: “Bây giờ trông muội đẹp quá, ta cũng chẳng nhận ra được.”
Dung mạo của Vinh Tuệ Khanh tuy rằng một trời một vực so với trước kia, nhưng ánh mắt của cô lại không đổi khác. Trước đây dáng vẻ của cô coi như là thanh tú, đôi mắt lại là nổi bật khác thường.
Vinh Tuệ Khanh khẽ cười: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ khen lầm rồi. Phiêu Tuyết tỷ tỷ mới là đẹp đến mức ta không rời mắt nổi...”
Hai người khen nhau, lại cảm thấy hài hước quá, cùng nở nụ cười.
Nam đệ tử hai phái Thái Hoa Sơn và Thanh Vân Tông lập tức cảm thấy tim đập rộn ràng. Có vài người dễ mất bình tĩnh đã thất hồn lạc phách đến gần như choáng váng.
Lục Kỳ Hoằng khẽ cười4cười, đột nhiên ngước mặt chăm chú nhìn bầu trời phương xa, gật đầu nói: “Các tăng nhân của Hoa Nghiêm Tự cũng đến rồi.”
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn theo hướng Lục Kỳ Hoằng chỉ thị.
Một cái mõ khổng lồ vèo một tiếng, chỉ nháy mắt đã từ xa bay vọt đến gần. Vừa nãy mới chỉ là một điểm bé tí nhưng chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt mọi người, che khuất cả bầu trời mênh mông rộng lớn.
Vinh Tuệ Khanh cũng tò mò ngẩng đầu nhìn, kéo vạt áo của Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ, là đệ tử Hoa Nghiêm Tự đến. Không ngờ ba môn phái lớn nhất trong tông môn cấp hai đều phái đệ tử đến cả.” Nói xong trong lòng cô có hơi bất an, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.
Lâm Phiêu Tuyết lại9nghiêng đầu, không nhìn đến cái mõ khổng lồ của Hoa Nghiêm Tự mà lẩm bẩm nói: “Chẳng qua là mấy tên hòa thượng thôi, có gì hay mà nhìn?”
Cái mõ trôi lơ lửng giữa không trung có dạng khép kín.
Rầm một tiếng, bên dưới mở ra một cánh cửa, một tăng nhân áo xám nhảy ra, chính là Đạo Tĩnh đại sư mà Vinh Tuệ Khanh từng gặp qua một lần trong đại điển tông môn cấp ba thu đồ đệ, là một tu sĩ Kết Đan.
Đạo Tĩnh đại sư là người dẫn đội đệ tử của Hoa Nghiêm Tự.
Sau đó càng có nhiều đệ tử nhảy ra từ trong bụng cái mõ, đứng tách ra với hai phái Thanh Vân Tông và Thái Hoa Sơn, nơi này lập tức bước vào trạng thái chân vạc.
Lục Kỳ Hoằng vội vàng nghênh đón, cùng với người dẫn đội của Thái Hoa Sơn chào hỏi Đạo Tĩnh đại sư.
Ba người bọn họ xem như là người phụ trách của tông môn cấp hai lần này, trước đó ba tông môn đã liên lạc nhau, cùng tiến cùng lùi, chỉ huy cũng phải hợp tác phối hợp.
Vinh Tuệ Khanh nhón chân lên, quả nhiên nhìn thấy Vi Thế Nguyên khoác lên mình tăng y mà đi về phía bọn họ.
“Vi đại ca thật sự làm hòa thượng ư?” Vinh Tuệ Khanh vô cùng thất vọng: “Hoa Nghiêm Tự không có đệ tử tục gia sao? Lẽ nào vào Hoa Nghiêm Tự thì nhất định phải cạo đầu xuất gia?”
Lâm Phiêu Tuyết lạnh lùng nói: “Người ta muốn xuất gia thì có liên quan gì đến muội đâu? Tuệ Khanh muội muội, trời thì phải có mưa, gái lớn phải gả chồng, muội còn quan tâm nhiều làm gì?” Lời nói ẩn chứa châm chọc, ngay cả Vinh Tuệ Khanh nghe xong cũng thấy khó chịu.
Vi Thế Nguyên gượng cười nói với Lâm Phiêu Tuyết: “Muội tức giận ta, tội gì phải kéo người khác theo?” Hắn nhìn sang Vinh Tuệ Khanh, cảm thấy rất quen mắt, tuy rằng vừa rồi nghe Lâm Phiêu Tuyết gọi “Tuệ Khanh muội muội” nhưng hắn vẫn không dám tin thật, bèn thử dò hỏi: “Thật là Tuệ Khanh muội muội sao?”
Vinh Tuệ Khanh cười gật đầu: “Vi đại ca quý nhân hay quên chuyện nha.”
Vi Thế Nguyên vội vàng cười nói: “Không dám, không dám. Chỉ là giờ đây dáng vẻ của Tuệ Khanh muội muội thực sự thay đổi quá nhiều, nếu không phải Tuệ Khanh muội muội chính miệng thừa nhận, Thế Nguyên cũng không dám mạo muội nhận người quen, để tránh bị cho là tên dê xồm mà đánh đuổi ra!”
Lâm Phiêu Tuyết cười nhạo: “Không phải huynh là người xuất gia rồi sao? Sao còn nói tên ở thế tục vậy? Pháp danh của huynh gọi là Ngộ Nguyên, sau này cũng đừng quên đấy.”
Ánh mắt Vi Thế Nguyên nhìn về phía Lâm Phiêu Tuyết rồi lại không rời đi.
Lâm Phiêu Tuyết lại không nhìn Vi Thế Nguyên, chỉ lo cười nói với Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh thầm thở dài trong lòng, chuyển đề tài: “Ba phái chúng ta liên hợp ra tay, mọi người là ngụ cùng một nơi hay là phân tán ra đây.”
Lâm Phiêu Tuyết vội nói: “Tỷ muội chúng ta đã rất lâu rồi không gặp mặt, hôm nay có thế nào muội cũng phải ở cùng với ta.”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Muội cầu còn không được đây. Muội đi nói với sư thúc một tiếng. Phiêu Tuyết tỷ tỷ và Vi đại ca ở đây chờ muội chốc lát, muội đi một chút sẽ quay lại.” Dứt lời, cô còn cố ý để lại chỗ này cho Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên.
Đại Ngưu nhìn bóng lưng đi xa của Vinh Tuệ Khanh, trong mắt hiện lên một chút ánh lam.
Vi Thế Nguyên tu luyện Phục Ma Công của Phật môn đã có chút thành tựu, đột nhiên cảm giác được nguyên khí thiên địa sau lưng có biến đổi thì lập tức quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt còn chưa kịp giấu đi của Đại Ngưu.
Vi Thế Nguyên ngạc nhiên, nhìn Đại Ngưu gật đầu mỉm cười với mình rồi đi về phần địa bàn của Thái Hoa Sơn.
Lâm Phiêu Tuyết ngoảnh đầu lại, trông thấy Vi Thế Nguyên đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đại Ngưu, trong lòng càng bực bội hơn, không kìm được mà đạp hắn một cái: “Nếu huynh thích nhìn gã thì cứ qua đó mà nhìn cho kĩ! Khỏi cần ở đây chờ Tuệ Khanh muội muội nữa!”
Vi Thế Nguyên biết Lâm Phiêu Tuyết hiểu lầm, vội vàng quay đầu truyền âm cho nàng: “Phiêu Tuyết, lòng ta chỉ có nàng, lẽ nào đến giờ nàng còn chưa rõ sao?”
Lâm Phiêu Tuyết đã rất lâu rồi chưa nghe Vi Thế Nguyên nói lời tri kỷ như vậy, hốc mắt đỏ lên, tiếp đó truyền âm cho Vi Thế Nguyên: “Huynh chỉ biết nói thôi! Nếu như trong lòng có ta, vậy vì sao huynh xuất gia rồi! Lừa đảo! Là lừa đảo hết!”
Vi Thế Nguyên thở dài. Hắn xuất gia là vì sư phụ của Lâm Phiêu Tuyết, Hoành Lư chân nhân, một tu sĩ Kim Đan của Thái Hoa Sơn, nói với hắn rằng, nếu như hắn không xuất gia, Thái Hoa Sơn sẽ không thu nhận Lâm Phiêu Tuyết làm đệ tử. Khi đó bọn họ vẫn luôn muốn báo thù rửa hận cho người nhà, với hắn mà nói, để Lâm Phiêu Tuyết có cơ hội gia nhập vào tông môn cấp hai, đừng nói là bảo hắn xuất gia, cho dù là để hắn tự vẫn tại chỗ thì hắn cũng sẽ làm.
Thế nhưng từ đó trở đi, Lâm Phiêu Tuyết bắt đầu hận hắn.
Thế nhưng Vi Thế Nguyên cũng không muốn nói cho Lâm Phiêu Tuyết rằng hắn xuất gia là vì lợi ích của Lâm Phiêu Tuyết. Hắn không muốn Lâm Phiêu Tuyết phải hổ thẹn với mình, lại càng không muốn Lâm Phiêu Tuyết cảm thấy thiếu nợ hắn.
Vi Thế Nguyên cắn răng, tiếp tục truyền âm cho Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết, ta vẫn luôn cầu xin sư phụ. Sư phụ đã đồng ý, nếu như ta có thể Kết Anh thì sẽ để ta hoàn tục.
Mắt Lâm Phiêu Tuyết ánh lên sự vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại càng nhíu mày lại: “Tại sao phải Kết Anh? Kết Đan không được sao? Huynh mới Trúc Cơ mà thôi, đến Kết Anh còn phải bao lâu chứ?”
Nhìn thấy Lâm Phiêu Tuyết không giận nữa, Vi Thế Nguyên vui mừng trong lòng, không kìm được mà truyền âm nói: “Dù sao chúng ta cũng là tu sĩ, nàng lại xinh đẹp như vậy, nếu ta không có tu vi cao đến đó thì sao che chở được nàng. Đến khi ta Kết Anh thì không cần lo lắng nữa, ta sẽ hoàn tục, sau đó kết làm đạo lữ với nàng, chúng ta sẽ cùng tu luyện với nhau, lại sinh vài đứa bé...”
Tương lai tươi đẹp làm cho Lâm Phiêu Tuyết khẽ nhếch miệng vui cười.
Vinh Tuệ Khanh đi đến chỗ Lục Kỳ Hoằng xin ý kiến một chút, biết tiểu đội săn yêu của ba phái bọn họ và ba đại phái tông môn cấp ba nước Đại Sở ở cùng với nhau, ngày mai sẽ phải trộn lẫn lại và thành lập đội ngũ. Sau đó mỗi mười ngày họ sẽ gặp mặt một lần, tính toán thành quả săn yêu và số đệ tử thương vong.
Chỗ ở của bọn họ là một vương phủ rộng lớn bên trong kinh thành, chính là phủ đệ mà Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm từng ở.
Sau khi Ngụy Nam Tâm bị giết, Ngụy gia bị diệt cửu tộc, nơi này lập tức trở thành một tòa phủ đệ có ma, không ai dám vào ở.
Lần này, Hoàng đế nước Đại Sở tán thành những tu sĩ tinh anh này vào đó ở cũng là mượn cơ hội trấn áp những ác quỷ trong vương phủ đó một chút.
Vinh Tuệ Khanh nghe thấy chuyện này thì vô cùng kinh ngạc. Cô biết rõ Ngụy Nam Tâm ngay cả hồn phách cũng bị tiêu diệt. Nếu quả đúng là có ác quỷ thì chắc chắn cũng không phải là Ngụy Nam Tâm.
Đương nhiên, khả năng lớn nhất là có người mượn dịp giả thần giả quỷ mà thôi.
Dù sao bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ, nếu quả thật có ác quỷ, để cho bọn họ đến đối phó cũng là dư sức.
Vả lại có cao tăng Hoa Nghiêm Tự ở đây, trước khi bọn họ vào ở thì sẽ có tu sĩ cao giai đi vào “thanh lý” một lần.
Lúc phân phòng ở, Vinh Tuệ Khanh được ở một gian phòng giáp với Thái Hoa Sơn, bên cạnh chính là phòng của Lâm Phiêu Tuyết, coi như là thỏa nguyện cho hai người.
Vi Thế Nguyên là hòa thượng của Hoa Nghiêm Tự, ở trong một khu viện tử xa hơn.
Đến buổi tối, Vinh Tuệ Khanh gọi Lâm Phiêu Tuyết vào phòng của mình, bày ra trận kỳ phòng hộ rồi nói với Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ, trên đường đi đến, tỷ có cảm giác được ác quỷ hay không?”
Vinh Tuệ Khanh luyện Húc Nhật Quyết, với những thứ ma quái như ác quỷ này thì cô như là ánh mặt trời, xung quanh ba thước cũng không có thứ dơ bẩn nào cả gan đến gần.
Lâm Phiêu Tuyết khẽ lắc đầu: “Ta dùng thần thức xem thử, ở đây cực kỳ sạch sẽ, đã rất lâu rồi không có hồn phách ra vào.”
Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu: “Muội cũng cho là như vậy. Xem ra kẻ quấy phá chẳng phải là ác quỷ mà là có người giở trò.”
Lâm Phiêu Tuyết biết Vinh Tuệ Khanh thành thạo về trận pháp, bèn cười nói: “Tên tuổi của muội cũng thật lớn. Ta ở Thái Hoa Sơn cũng nghe thấy Thanh Vân Tông thu được một nữ tử tuyệt sắc làm Trận Pháp Sư, ta còn đang đoán rốt cuộc là thần thánh phương nào nữa kìa.”
Vinh Tuệ Khanh sửng sốt, ngại ngùng nói: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ nói đùa. Ta chẳng qua là quậy phá linh tinh mà thôi.”
Ở trong phòng, hai người kể về tình hình của mỗi bên sau khi cách xa nhau.
“... Lão tổ Đóa gia đó bị Thánh nữ thần điện Quang Minh diệt anh toái đan, chỉ còn lại tu vi Trúc Cơ, cũng đã không nghe tung tích gì từ nhiều năm, hay cho bà ta có thể nhẫn nại như vậy.” Lâm Phiêu Tuyết cảm khái: “Đáng tiếc bà ta luôn trốn biệt ở Long Hổ Môn không ra. Bằng không, để ta mà gặp phải thì đã sớm một đao đâm đến, giết chết bà ta cho xong, coi như là báo thù cho người nhà của ta và Thế Nguyên.”
Vinh Tuệ Khanh xoay chuyển con ngươi một vòng, nảy ra một ý xấu: “Không bằng lần này chúng ta đi Long Hổ Môn, trực tiếp khiêu chiến lão tổ Đóa gia thì thế nào? Dù sao bà ta và chúng ta có mối thù không đội trời chung, chúng ta quang minh chính đại trả thù, Long Hổ Môn cũng không làm gì được chúng ta.”
Lâm Phiêu Tuyết vội vàng lắc đầu: “Không thể được đâu, ta đã nói với muội rồi đó, mấy năm trước Thế Nguyên mới vừa Trúc Cơ thì đã làm chuyện đó rồi. Huynh ấy đơn thương độc mã đi đến Long Hổ Môn, khiêu chiến lão tổ Đóa gia. Thế nhưng Long Hổ Môn tuyên bố lão tổ Đóa gia đi ra ngoài du ngoạn, không ở trong Long Hổ Môn, căn bản không ra ngoài nghênh chiến được.”
Vinh Tuệ Khanh nghe thế cũng nản lòng, rùa đen rút đầu ẩn núp như vậy, xem ra làm đường hoàng không được, chẳng lẽ muốn bọn họ phải đi đường mờ ám hay sao?
“Muội trước tiên đừng lo lắng đến lão tổ Đóa gia làm gì nữa, đó là kẻ thù của ta và Thế Nguyên, đại thù của muội đã báo được rồi, ta còn chưa chúc mừng muội đây!” Lâm Phiêu Tuyết biết quê nhà Dốc Lạc Thần của Vinh Tuệ Khanh chính là bị Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm tàn sát toàn bộ.
Vinh Tuệ Khanh lại nhớ đến mẫu thân, ánh mắt ảm đạm, rũ mi không nói.
Lâm Phiêu Tuyết thở dài: “Chúng ta tu luyện đi.” Dứt lời, nàng lấy ra một lọ đan dược, đưa cho Vinh Tuệ Khanh: “Sư phụ cho ta thứ này, là Tạo Hóa Đan lục phẩm, có thể nâng cao tu vi, rất có tác dụng với tu sĩ Trúc Cơ.”
Tuy rằng bản thân Vinh Tuệ Khanh có thể luyện ra đan dược thất phẩm, thế nhưng cô cũng biết, trên thị trường, đan dược trên ngũ phẩm đã là giá trên trời, còn lục phẩm chính là có tiền cũng không mua được.
Lâm Phiêu Tuyết vừa ra tay đã lấy ra một lọ đan dược lục phẩm, thứ nhất nói rõ là nàng lăn lộn ở Thái Hoa Sơn không tệ, ít nhất sư phụ Hoành Lư chân nhân của nàng vô cùng thương yêu nàng; thứ hai cũng cho thấy cô thật lòng đối đãi với Vinh Tuệ Khanh, bằng lòng chia sẻ đồ tốt với nàng.
Vinh Tuệ Khanh cười nhận lấy đan dược: “Cảm ơn Phiêu Tuyết tỷ tỷ.” Nghĩ một chút, cô lấy ra từ trong túi càn khôn của mình một bộ trận kỳ Ngũ Hành nho nhỏ, đưa cho Lâm Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ, trận kỳ Ngũ Hành này ta vừa mới luyện chế ra cách đây không lâu. Nếu như gặp phải cường địch, tỷ lấy nó ra thì có thể chống đỡ trong thời gian một nén hương. Không phải là ta nói khoác, cho dù đối phương tu sĩ Nguyên Anh, muốn phá trận pháp này ít nhất cũng phải tốn thời gian một nén hương.”
Thật ra trận kỳ Ngũ Hành này Vinh Tuệ Khanh luyện chế ra để bảo mệnh cho mình. Nhưng mà nếu Lâm Phiêu Tuyết đã ra tay hào phóng như vậy, cô cũng không thể để người ta khinh thường được.
Lâm Phiêu Tuyết biết Vinh Tuệ Khanh có thiên phú về mặt trận pháp, cũng cười nhận lấy.
Hai người cùng nhau ở trong phòng Vinh Tuệ Khanh đả tọa tu luyện.
Một làn hương thầm truyền đến từ người Lâm Phiêu Tuyết, tuy rằng không làm Vinh Tuệ Khanh khó chịu nhưng dù sao cô vẫn cảm thấy có hơi bất thường, không nhịn được mà hỏi ra: “Phiêu Tuyết tỷ tỷ, có phải là tỷ đang tu luyện mị thuật không?”
/384
|