*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vương đạo hữu, chẳng lẽ tối nay lại đi tong rồi sao? Huynh nói xem, tông môn đang nung nấu ý đồ gì vậy? Cứ để chúng ta mọc rễ ở đây mà chẳng có cái gì xuất hiện cả. Có chắc tình báo của họ không sai chứ?”
Một gã đạo sĩ nhếch nhác vừa dốc bầu rượu tu cạn vừa lè nhè nói: “Mặc kệ đi, tốt nhất là không có yêu tu tới. Huynh cho rằng mấy con yêu tu kia dễ đối phó lắm chắc? Ta còn mong dù có chuyện gì chúng nó cứ cun cút trốn cho nhanh, đừng đi ra. Bằng không chính là cảnh ta không chết thì tất ngươi vong. Huynh gấp cái gì? Mấy3ngày trước đối phó với nữ tu kia, không phải huynh chơi vui lắm sao…”
Tu sĩ kia mau chóng che miệng Vương đạo sĩ lại, trên trán hắn túa mồ hôi như mưa: “Vương tổ tông của tôi ơi, huynh cứ bô bô nói ra thế à?”
“Sợ cái gì? Dù sao chúng ta cũng đội cho ả cái danh yêu tu, cho dù bị chơi chết cũng xứng đáng! Hơn nữa, không phải huynh thèm thuồng ả lâu lắm rồi sao? Bây giờ ông đây giúp huynh được như ý nguyện rồi còn tỏ vẻ đứng đắn cái khỉ gì?... Ha ha!” Hắn cười đến đầu mày cuối mắt đều vui vẻ vô cùng.
Tu sĩ kia nhớ tới tình cảnh lúc đó, nụ0cười bên môi đầy vẻ tiếc rẻ: “Tiếc thật, chưa kịp sướng đã phải giết chết rồi…”
Đám tu sĩ xung quanh cười cười ngầm hiểu ý nhau.
Dù việc bọn hắn tới đây theo dõi giám sát lối vào của phố Hồ Lô là trách nhiệm được ủy thác, nhưng cũng là một cách hưởng thụ đặc quyền. Dựa trên cái mác theo dõi yêu tu mà tòm tèm mắm muối một chút cũng chẳng làm sao, chỉ cần không ai nắm thóp là được.
Vinh Tuệ Khanh nghe được mấy chuyện xấu xa bọn chúng đã làm, giận đến phát run, hạ quyết tâm liều mạng một phen. Dù sao bọn họ cũng mới đặt chân tới kinh thành Đại Sở, cộng thêm có5Lâm Phiêu Tuyết trong phòng yểm trợ, chắc chắn những người ở tông môn cấp hai sẽ không nghĩ rằng cô có liên quan tới chuyện này.
Vinh Tuệ Khanh có chút đau lòng khi lôi bộ trận kỳ lớn nhất do mình chế tạo từ trong túi càn khôn ra. Cô cầm nó trong tay, khẽ miết nhẹ một chút rồi cắn răng ném thẳng về phía đám người đang giám sát xung quanh phố Hồ Lô kia.
Trong đêm tối, trận kỳ lóe lên ánh sáng sắc bén, âm thầm bao vây tất cả những tu sĩ, người phàm lẫn yêu thú đang theo dõi lối vào phố Hồ Lô bên trong trận pháp.
Mấy người kia vừa ngáp một cái, đang tính thay4nhau chợp mắt giây lát chợt giật mình phát hiện ra cảnh vật xung quanh bỗng lạ huơ lạ hoắc.
Màn sương mờ từ dưới đất lẳng lặng bay lên vây tách bọn chúng.
Mấy người đồng đạo vừa mới ngồi cạnh mình cười nói ha hả, giờ đã lẳng lặng biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Mỗi sinh vật bị vây trong trận pháp đều có cảm giác từng giờ từng phút bị người khác nhìn chằm chằm đến mức nóng ruột đứng ngồi không yên.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Vương đạo hữu! Vương đạo hữu!” Tu sĩ vừa mới nói ban nãy lập tức rống to.
Bên trong lớp sương mù dày đặc, hắn loáng thoáng trông thấy một bóng người từa tựa Vương9đạo hữu ở phía trước. Hắn vừa lớn giọng gọi với, vừa nhanh chóng đuổi theo. Thế nhưng khi người kia quay đầu lại sau cái vỗ vai của hắn, bèn ra tay đâm một kiếm vào chính giữa lồng ngực. Hắn trợn tròn mắt, không rên nổi một tiếng đã ngã khuỵu xuống đất.
…
Bây giờ Vinh Tuệ Khanh đang đứng giữa không trung, theo dõi nhất cử nhất động của đám tu sĩ, người phàm xen lẫn cả yêu thú hăng say chém giết trong trận pháp. Trận pháp này của cô dựa trên trận Ngũ Hành để sáng tạo ra trận Nghịch Ngũ Hành. Chỉ cần sa vào trận, những điều ta thấy, những tình huống tưởng chừng chân thật đều đảo ngược, tương phản lại hết. Từ đó sẽ gây ra các phán đoán sai lầm.
Những tu sĩ, người phàm và yêu thú theo dõi phố Hồ Lô vốn cùng một giuộc với nhau. Bọn chúng đều giúp nhau canh chừng nơi này. Thế nhưng bên trong trận pháp tất cả đều bị vây tách riêng rẽ, kể cả đụng phải nhau cũng coi như không quen biết, có thể sẽ xem người quen thành kẻ lạ, coi bạn bè thành kẻ thù. Trận này dù không giống với Tiểu Thiên Ma Cảnh của Mạnh Lâm Chân nhưng công hiệu hoàn toàn tương tự.
May mắn những kẻ canh trực ở đây không nhiều. Hơn nữa nơi này lân cận với phố Hồ Lô, Vinh Tuệ Khanh biết dưới lòng đất có chôn rễ hồ lô – một trong những linh căn Tiên Thiên, cho nên linh khí được cung cấp liên tục không ngừng. Vì vậy nếu xung quanh rò ra chút linh khí thì nó cũng có thể làm cho trận pháp của cô hoạt động thêm phần nhuần nhuyễn, giảm bớt số lượng lớn linh thạch tiêu hao.
Chỉ tốn thời gian một chén trà, trận Nghịch Ngũ Hành đã khiến những kẻ ban nãy bị vây bên trong chết sạch vì chém giết lẫn nhau.
Ác giả ác báo! Cô chẳng qua chỉ muốn báo thù những tu sĩ tự cho mình cái quyền hại chết người khác mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh khẽ phẩy tay thu lại trận kỳ. Bởi vì bị dùng qua nên ánh sáng bao quanh trận kỳ cũng mờ nhạt đi không ít.
“Ngày mai phải tìm thời gian luyện chế lại bộ trận kỳ này một chút mới được!” Vinh Tuệ Khanh không giấu được cảm khái. Vốn dĩ bộ trận này được làm ra để phòng tình huống lấy một địch nhiều, ai ngờ đâu còn chưa kịp ra trận giết địch đã lập công ngay cửa rồi.
Vinh Tuệ Khanh điều khiển phi thoa hạ cánh xuống đất, sau đó phóng thần thức ra dò xét bốn phía xung quanh một lần nữa để chắc chắn những kẻ theo dõi đã bị cô nhổ bỏ sạch sẽ. Từ bây giờ đến lúc bị đám người ba đại phái phát giác còn hơn bốn canh giờ. Trong khoảng thời gian ấy, nơi này sẽ an toàn.
Vinh Tuệ Khanh vừa định gỡ cỏ ẩn thân trên người xuống đã nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy qua đây. Cô vội vàng dừng tay lại rồi núp người vào nơi khuất bóng bên tường. Mặc dù cỏ ẩn thân còn đây, nhưng theo bản năng của con người vẫn lựa chọn núp trong bóng tối.
“Mão Tam ca! Mão Tam ca! Hình như đám người theo dõi chết hết rồi!” Một âm thanh vui mừng truyền tới, nghe có chút quen tai.
Vinh Tuệ Khanh chỉ muốn vỗ trán thở dài. Trời ạ, kể cả chết rồi thì ngươi có cần ồn ào lớn giọng vậy không? Sợ người khác không nghe thấy à!?
“Be bé cái miệng lại. Chúng ta mất hơn nửa năm lẩn trốn bên ngoài mới đợi được cơ hội này. Hôm nay nhất định phải vào được bên trong!” Giọng nói này chính là của Mão Tam Lang.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh vừa cảm thán vừa có chút lo lắng. Cô đi ra khỏi góc tường, gỡ cỏ ẩn thân xuống rồi lẳng lặng đứng dưới ánh trăng.
Mão Tam Lang chợt ngẩng đầu lên, suýt chút nữa không dám tin vào mắt mình.
Dung nhan cậu ngày đêm mong ngóng lúc này đang hiện diện ngay trong tầm mắt. Dưới ánh trăng đêm như quỳnh hoa hé nở, khoảnh khắc rực rỡ rung động lòng người ấy bỗng ngừng lại tựa khung hình tĩnh lặng, trong nháy mắt nở rộ trước mắt ngỡ năm tháng dài rộng đã qua rất lâu, rất lâu rồi.
“Tuệ Khanh! Sao lại là muội?” Mão Tam Lang vừa mừng vừa lo, rảo bước về phía trước, phải khó khăn lắm mới ngừng trước cô một thước.
Vinh Tuệ Khanh thở dài đáp: “Nửa năm trước từ biệt ở Thanh Vân Tông, huynh vẫn chưa ghé qua nhà lần nào sao? Ta còn tưởng rằng huynh về Thái Hoa Sơn rồi.”
“Muội nhớ ta? Tuệ Khanh, muội nhớ ta sao?” Trong nháy mắt trên gương mặt Mão Tam Lang tràn đầy ý cười rạng rỡ.
Vinh Tuệ Khanh gật đầu khẽ cười: “Ta rất nhớ huynh, còn nhớ Mão đại thúc, đại nương mập, Ô Lão Tam và tất cả bà con lối xóm ở phố Hồ Lô.”
Tâm tình Mão Tam Lang bấy giờ vô cùng kích động nên chẳng kịp nhận ra lời ban nãy của Vinh Tuệ Khanh mang giọng điệu thế nào, chỉ biết giữ chặt lấy tay cô: “Đi, muội theo ta vào đi. Chắc hẳn cha mẹ ta nhớ muội vô cùng.”
Vinh Tuệ Khanh cầu còn chẳng được. Cô không mang theo Khẳng Khẳng bên người nên chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của yêu tu phố Hồ Lô mới cùng vào được.
“… Mão Tam ca.” Một âm thanh rụt rè vang lên.
Vinh Tuệ Khanh bèn nhìn ra sau lưng Mão Tam Lang. Người đứng kia chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng Ly – cháu ngoại của Chưởng môn Thái Hoa Sơn mà cô đã từng gặp qua ở đỉnh Vọng Nguyệt tại Thanh Vân Tông. Không ngờ được nàng ta lại nhất mực chạy ra ngoài theo Mão Tam Lang.
Vinh Tuệ Khanh chỉ chỉ sau lưng Mão Tam Lang: “Huynh đưa nàng ta đến đây sao? Người nhà nàng ta biết chứ?”
Gương mặt Mão Tam Lang có chút ửng hồng, nhỏ giọng đáp: “Nàng ta nhất quyết bám theo. Ta nói thế nào cũng không nghe, đuổi thế nào cũng không đi.”
Nghe thấy người trong lòng mình nói vậy trước mặt một cô ả có khả năng là tình địch của mình, dù là ai cũng sẽ không chịu nổi.
Hoàng Ly lại càng chẳng phải bàn, vừa nghe xong đã nức nở ngắn dài, quay người toan chạy.
Vinh Tuệ Khanh sốt sắng chẳng kịp giải thích với Mão Tam Lang, đã vung cây roi dài ánh vàng của mình trói Hoàng Ly lôi về. Sau đó tiện tay đánh ngất nàng ta, đặt trên nền đất.
Mão Tam Lang trợn tròn mắt: “Muội làm gì vậy? Nàng ta không phải người xấu!”
Vinh Tuệ Khanh nóng nảy đáp: “Lát nữa bàn sau. Giờ huynh đưa nàng ta vào trong trước rồi ra đón ta!”
Bình thường chỉ có yêu tu mới có thể tự do ra vào kết giới ở phố Hồ Lô, nếu phát sinh tình huống đặc biệt khác thì cũng chỉ mang được một tu sĩ Nhân giới tiến vào mà thôi. Duy nhất một, nếu mang hai sẽ không vào được.
Mão Tam Lang hiểu đây không phải lúc nói chuyện, đành gật đầu rồi ôm lấy Hoàng Ly bị đánh ngất bước lên phía trước một bước. Sau đó cậu hòa làm một cùng với vách tường đối diện, biến mất ngay trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Rất nhanh sau đó Mão Tam Lang xuất hiện lần nữa, đưa tay đỡ lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh rồi đưa cô cùng mình xuyên qua vách tường.
Mặc dù Vinh Tuệ Khanh biết vách tường kia chỉ là ngụy trang thôi nhưng vẫn vô thức nhắm mặt lại, cùng Mão Tam Lang tiến vào phố Hồ Lô.
Vừa vào bên trong phố Hồ Lô, Vinh Tuệ Khanh phát hiện ra sắc mặt Mão Tam Lang trắng bệch, khóe miệng mím chặt, đi thẳng về phía trước không nói một lời.
“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?” Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng đuổi theo bước chân của Mão Tam Lang.
Mão Tam Lang quay đầu đáp: “… Cha ta mất tích. Ban đầu mẹ ta muốn đi tìm cha, nhưng sau khi nhận được tin từ Thái Hoa Sơn báo ta về nhà rồi, mẹ sợ ta xảy ra chuyện nên vẫn ở nhà đợi. Cuối cùng đã đợi hơn nửa năm rồi!” Trong giọng nói của cậu ẩn chứa đầy sự hối hận và dằn vặt.
Đều do cậu nhất thời tùy hứng, đang ở trên Thái Hoa Sơn nhưng nhất quyết muốn chạy về, rốt cuộc không chỉ bị ngăn cách bên ngoài hơn nửa năm trời, mà còn trì hoãn thời gian quý giá nhất để tìm cha.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh chợt trầm xuống, nhưng vẫn an ủi Mão Tam Lang: “Huynh đừng gấp. Đợi ta bốc một quẻ cho Mão đại thúc xem hung hay cát, rồi tra một chút tung tích của ông!”
Mão Tam Lang chợt nhớ tới Vinh Tuệ Khanh tinh thông kinh dịch, vội vàng đáp: “Vậy trông cậy cả vào muội. Mặc kệ thế nào, ta cũng nhất định phải đi cứu cha!”
Trước mắt Vinh Tuệ Khanh thoáng hiện lên hình ảnh cả người Mão Tam Lang nhuốm đỏ màu máu, chết trong lòng cô. Lồng ngực bỗng hơi đau đớn một hồi, cô vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, ngầm thề rằng, nhất định phải dốc toàn lực giúp đỡ Mão Tam Lang và tất cả yêu tu phố Hồ Lô thoát khỏi kiếp nạn này!
“Vương đạo hữu, chẳng lẽ tối nay lại đi tong rồi sao? Huynh nói xem, tông môn đang nung nấu ý đồ gì vậy? Cứ để chúng ta mọc rễ ở đây mà chẳng có cái gì xuất hiện cả. Có chắc tình báo của họ không sai chứ?”
Một gã đạo sĩ nhếch nhác vừa dốc bầu rượu tu cạn vừa lè nhè nói: “Mặc kệ đi, tốt nhất là không có yêu tu tới. Huynh cho rằng mấy con yêu tu kia dễ đối phó lắm chắc? Ta còn mong dù có chuyện gì chúng nó cứ cun cút trốn cho nhanh, đừng đi ra. Bằng không chính là cảnh ta không chết thì tất ngươi vong. Huynh gấp cái gì? Mấy3ngày trước đối phó với nữ tu kia, không phải huynh chơi vui lắm sao…”
Tu sĩ kia mau chóng che miệng Vương đạo sĩ lại, trên trán hắn túa mồ hôi như mưa: “Vương tổ tông của tôi ơi, huynh cứ bô bô nói ra thế à?”
“Sợ cái gì? Dù sao chúng ta cũng đội cho ả cái danh yêu tu, cho dù bị chơi chết cũng xứng đáng! Hơn nữa, không phải huynh thèm thuồng ả lâu lắm rồi sao? Bây giờ ông đây giúp huynh được như ý nguyện rồi còn tỏ vẻ đứng đắn cái khỉ gì?... Ha ha!” Hắn cười đến đầu mày cuối mắt đều vui vẻ vô cùng.
Tu sĩ kia nhớ tới tình cảnh lúc đó, nụ0cười bên môi đầy vẻ tiếc rẻ: “Tiếc thật, chưa kịp sướng đã phải giết chết rồi…”
Đám tu sĩ xung quanh cười cười ngầm hiểu ý nhau.
Dù việc bọn hắn tới đây theo dõi giám sát lối vào của phố Hồ Lô là trách nhiệm được ủy thác, nhưng cũng là một cách hưởng thụ đặc quyền. Dựa trên cái mác theo dõi yêu tu mà tòm tèm mắm muối một chút cũng chẳng làm sao, chỉ cần không ai nắm thóp là được.
Vinh Tuệ Khanh nghe được mấy chuyện xấu xa bọn chúng đã làm, giận đến phát run, hạ quyết tâm liều mạng một phen. Dù sao bọn họ cũng mới đặt chân tới kinh thành Đại Sở, cộng thêm có5Lâm Phiêu Tuyết trong phòng yểm trợ, chắc chắn những người ở tông môn cấp hai sẽ không nghĩ rằng cô có liên quan tới chuyện này.
Vinh Tuệ Khanh có chút đau lòng khi lôi bộ trận kỳ lớn nhất do mình chế tạo từ trong túi càn khôn ra. Cô cầm nó trong tay, khẽ miết nhẹ một chút rồi cắn răng ném thẳng về phía đám người đang giám sát xung quanh phố Hồ Lô kia.
Trong đêm tối, trận kỳ lóe lên ánh sáng sắc bén, âm thầm bao vây tất cả những tu sĩ, người phàm lẫn yêu thú đang theo dõi lối vào phố Hồ Lô bên trong trận pháp.
Mấy người kia vừa ngáp một cái, đang tính thay4nhau chợp mắt giây lát chợt giật mình phát hiện ra cảnh vật xung quanh bỗng lạ huơ lạ hoắc.
Màn sương mờ từ dưới đất lẳng lặng bay lên vây tách bọn chúng.
Mấy người đồng đạo vừa mới ngồi cạnh mình cười nói ha hả, giờ đã lẳng lặng biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Mỗi sinh vật bị vây trong trận pháp đều có cảm giác từng giờ từng phút bị người khác nhìn chằm chằm đến mức nóng ruột đứng ngồi không yên.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Vương đạo hữu! Vương đạo hữu!” Tu sĩ vừa mới nói ban nãy lập tức rống to.
Bên trong lớp sương mù dày đặc, hắn loáng thoáng trông thấy một bóng người từa tựa Vương9đạo hữu ở phía trước. Hắn vừa lớn giọng gọi với, vừa nhanh chóng đuổi theo. Thế nhưng khi người kia quay đầu lại sau cái vỗ vai của hắn, bèn ra tay đâm một kiếm vào chính giữa lồng ngực. Hắn trợn tròn mắt, không rên nổi một tiếng đã ngã khuỵu xuống đất.
…
Bây giờ Vinh Tuệ Khanh đang đứng giữa không trung, theo dõi nhất cử nhất động của đám tu sĩ, người phàm xen lẫn cả yêu thú hăng say chém giết trong trận pháp. Trận pháp này của cô dựa trên trận Ngũ Hành để sáng tạo ra trận Nghịch Ngũ Hành. Chỉ cần sa vào trận, những điều ta thấy, những tình huống tưởng chừng chân thật đều đảo ngược, tương phản lại hết. Từ đó sẽ gây ra các phán đoán sai lầm.
Những tu sĩ, người phàm và yêu thú theo dõi phố Hồ Lô vốn cùng một giuộc với nhau. Bọn chúng đều giúp nhau canh chừng nơi này. Thế nhưng bên trong trận pháp tất cả đều bị vây tách riêng rẽ, kể cả đụng phải nhau cũng coi như không quen biết, có thể sẽ xem người quen thành kẻ lạ, coi bạn bè thành kẻ thù. Trận này dù không giống với Tiểu Thiên Ma Cảnh của Mạnh Lâm Chân nhưng công hiệu hoàn toàn tương tự.
May mắn những kẻ canh trực ở đây không nhiều. Hơn nữa nơi này lân cận với phố Hồ Lô, Vinh Tuệ Khanh biết dưới lòng đất có chôn rễ hồ lô – một trong những linh căn Tiên Thiên, cho nên linh khí được cung cấp liên tục không ngừng. Vì vậy nếu xung quanh rò ra chút linh khí thì nó cũng có thể làm cho trận pháp của cô hoạt động thêm phần nhuần nhuyễn, giảm bớt số lượng lớn linh thạch tiêu hao.
Chỉ tốn thời gian một chén trà, trận Nghịch Ngũ Hành đã khiến những kẻ ban nãy bị vây bên trong chết sạch vì chém giết lẫn nhau.
Ác giả ác báo! Cô chẳng qua chỉ muốn báo thù những tu sĩ tự cho mình cái quyền hại chết người khác mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh khẽ phẩy tay thu lại trận kỳ. Bởi vì bị dùng qua nên ánh sáng bao quanh trận kỳ cũng mờ nhạt đi không ít.
“Ngày mai phải tìm thời gian luyện chế lại bộ trận kỳ này một chút mới được!” Vinh Tuệ Khanh không giấu được cảm khái. Vốn dĩ bộ trận này được làm ra để phòng tình huống lấy một địch nhiều, ai ngờ đâu còn chưa kịp ra trận giết địch đã lập công ngay cửa rồi.
Vinh Tuệ Khanh điều khiển phi thoa hạ cánh xuống đất, sau đó phóng thần thức ra dò xét bốn phía xung quanh một lần nữa để chắc chắn những kẻ theo dõi đã bị cô nhổ bỏ sạch sẽ. Từ bây giờ đến lúc bị đám người ba đại phái phát giác còn hơn bốn canh giờ. Trong khoảng thời gian ấy, nơi này sẽ an toàn.
Vinh Tuệ Khanh vừa định gỡ cỏ ẩn thân trên người xuống đã nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy qua đây. Cô vội vàng dừng tay lại rồi núp người vào nơi khuất bóng bên tường. Mặc dù cỏ ẩn thân còn đây, nhưng theo bản năng của con người vẫn lựa chọn núp trong bóng tối.
“Mão Tam ca! Mão Tam ca! Hình như đám người theo dõi chết hết rồi!” Một âm thanh vui mừng truyền tới, nghe có chút quen tai.
Vinh Tuệ Khanh chỉ muốn vỗ trán thở dài. Trời ạ, kể cả chết rồi thì ngươi có cần ồn ào lớn giọng vậy không? Sợ người khác không nghe thấy à!?
“Be bé cái miệng lại. Chúng ta mất hơn nửa năm lẩn trốn bên ngoài mới đợi được cơ hội này. Hôm nay nhất định phải vào được bên trong!” Giọng nói này chính là của Mão Tam Lang.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh vừa cảm thán vừa có chút lo lắng. Cô đi ra khỏi góc tường, gỡ cỏ ẩn thân xuống rồi lẳng lặng đứng dưới ánh trăng.
Mão Tam Lang chợt ngẩng đầu lên, suýt chút nữa không dám tin vào mắt mình.
Dung nhan cậu ngày đêm mong ngóng lúc này đang hiện diện ngay trong tầm mắt. Dưới ánh trăng đêm như quỳnh hoa hé nở, khoảnh khắc rực rỡ rung động lòng người ấy bỗng ngừng lại tựa khung hình tĩnh lặng, trong nháy mắt nở rộ trước mắt ngỡ năm tháng dài rộng đã qua rất lâu, rất lâu rồi.
“Tuệ Khanh! Sao lại là muội?” Mão Tam Lang vừa mừng vừa lo, rảo bước về phía trước, phải khó khăn lắm mới ngừng trước cô một thước.
Vinh Tuệ Khanh thở dài đáp: “Nửa năm trước từ biệt ở Thanh Vân Tông, huynh vẫn chưa ghé qua nhà lần nào sao? Ta còn tưởng rằng huynh về Thái Hoa Sơn rồi.”
“Muội nhớ ta? Tuệ Khanh, muội nhớ ta sao?” Trong nháy mắt trên gương mặt Mão Tam Lang tràn đầy ý cười rạng rỡ.
Vinh Tuệ Khanh gật đầu khẽ cười: “Ta rất nhớ huynh, còn nhớ Mão đại thúc, đại nương mập, Ô Lão Tam và tất cả bà con lối xóm ở phố Hồ Lô.”
Tâm tình Mão Tam Lang bấy giờ vô cùng kích động nên chẳng kịp nhận ra lời ban nãy của Vinh Tuệ Khanh mang giọng điệu thế nào, chỉ biết giữ chặt lấy tay cô: “Đi, muội theo ta vào đi. Chắc hẳn cha mẹ ta nhớ muội vô cùng.”
Vinh Tuệ Khanh cầu còn chẳng được. Cô không mang theo Khẳng Khẳng bên người nên chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của yêu tu phố Hồ Lô mới cùng vào được.
“… Mão Tam ca.” Một âm thanh rụt rè vang lên.
Vinh Tuệ Khanh bèn nhìn ra sau lưng Mão Tam Lang. Người đứng kia chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng Ly – cháu ngoại của Chưởng môn Thái Hoa Sơn mà cô đã từng gặp qua ở đỉnh Vọng Nguyệt tại Thanh Vân Tông. Không ngờ được nàng ta lại nhất mực chạy ra ngoài theo Mão Tam Lang.
Vinh Tuệ Khanh chỉ chỉ sau lưng Mão Tam Lang: “Huynh đưa nàng ta đến đây sao? Người nhà nàng ta biết chứ?”
Gương mặt Mão Tam Lang có chút ửng hồng, nhỏ giọng đáp: “Nàng ta nhất quyết bám theo. Ta nói thế nào cũng không nghe, đuổi thế nào cũng không đi.”
Nghe thấy người trong lòng mình nói vậy trước mặt một cô ả có khả năng là tình địch của mình, dù là ai cũng sẽ không chịu nổi.
Hoàng Ly lại càng chẳng phải bàn, vừa nghe xong đã nức nở ngắn dài, quay người toan chạy.
Vinh Tuệ Khanh sốt sắng chẳng kịp giải thích với Mão Tam Lang, đã vung cây roi dài ánh vàng của mình trói Hoàng Ly lôi về. Sau đó tiện tay đánh ngất nàng ta, đặt trên nền đất.
Mão Tam Lang trợn tròn mắt: “Muội làm gì vậy? Nàng ta không phải người xấu!”
Vinh Tuệ Khanh nóng nảy đáp: “Lát nữa bàn sau. Giờ huynh đưa nàng ta vào trong trước rồi ra đón ta!”
Bình thường chỉ có yêu tu mới có thể tự do ra vào kết giới ở phố Hồ Lô, nếu phát sinh tình huống đặc biệt khác thì cũng chỉ mang được một tu sĩ Nhân giới tiến vào mà thôi. Duy nhất một, nếu mang hai sẽ không vào được.
Mão Tam Lang hiểu đây không phải lúc nói chuyện, đành gật đầu rồi ôm lấy Hoàng Ly bị đánh ngất bước lên phía trước một bước. Sau đó cậu hòa làm một cùng với vách tường đối diện, biến mất ngay trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Rất nhanh sau đó Mão Tam Lang xuất hiện lần nữa, đưa tay đỡ lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh rồi đưa cô cùng mình xuyên qua vách tường.
Mặc dù Vinh Tuệ Khanh biết vách tường kia chỉ là ngụy trang thôi nhưng vẫn vô thức nhắm mặt lại, cùng Mão Tam Lang tiến vào phố Hồ Lô.
Vừa vào bên trong phố Hồ Lô, Vinh Tuệ Khanh phát hiện ra sắc mặt Mão Tam Lang trắng bệch, khóe miệng mím chặt, đi thẳng về phía trước không nói một lời.
“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?” Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng đuổi theo bước chân của Mão Tam Lang.
Mão Tam Lang quay đầu đáp: “… Cha ta mất tích. Ban đầu mẹ ta muốn đi tìm cha, nhưng sau khi nhận được tin từ Thái Hoa Sơn báo ta về nhà rồi, mẹ sợ ta xảy ra chuyện nên vẫn ở nhà đợi. Cuối cùng đã đợi hơn nửa năm rồi!” Trong giọng nói của cậu ẩn chứa đầy sự hối hận và dằn vặt.
Đều do cậu nhất thời tùy hứng, đang ở trên Thái Hoa Sơn nhưng nhất quyết muốn chạy về, rốt cuộc không chỉ bị ngăn cách bên ngoài hơn nửa năm trời, mà còn trì hoãn thời gian quý giá nhất để tìm cha.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh chợt trầm xuống, nhưng vẫn an ủi Mão Tam Lang: “Huynh đừng gấp. Đợi ta bốc một quẻ cho Mão đại thúc xem hung hay cát, rồi tra một chút tung tích của ông!”
Mão Tam Lang chợt nhớ tới Vinh Tuệ Khanh tinh thông kinh dịch, vội vàng đáp: “Vậy trông cậy cả vào muội. Mặc kệ thế nào, ta cũng nhất định phải đi cứu cha!”
Trước mắt Vinh Tuệ Khanh thoáng hiện lên hình ảnh cả người Mão Tam Lang nhuốm đỏ màu máu, chết trong lòng cô. Lồng ngực bỗng hơi đau đớn một hồi, cô vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, ngầm thề rằng, nhất định phải dốc toàn lực giúp đỡ Mão Tam Lang và tất cả yêu tu phố Hồ Lô thoát khỏi kiếp nạn này!
/384
|