*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mão Quang lo lắng đối phương ra tay thì Vinh Tuệ Khanh sẽ bị thua thiệt, nên vội vàng lớn tiếng ngăn cản: “Tu vi của người này sâu không lường được, Vinh cô nương cẩn thận!”
Trong chớp mắt, Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh đột phá kết giới vô hình trước mặt ông lao thẳng tới người áo đen kia!
Cho dù Mão Quang có kiến thức rộng rãi, lúc này cũng khiếp sợ tới mức ngây người trước cảnh tượng trước mắt.
Ông là tu sĩ Nguyên Anh mà không thể vượt qua rào cản kia, nhưng Vinh Tuệ Khanh mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ lại có thể đột phá dễ dàng!
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì vậy?
Dường như người áo đen cầm lưỡi liềm phía đối diện cũng khiếp sợ tới mức3ngây người một lát mới vội vàng vung lưỡi liềm trong tay lên, đánh bật Nhật Nguyệt Song Câu bay trở lại.
Vinh Tuệ Khanh thò tay ra nắm lấy Nhật Nguyệt Song Câu, rồi chỉ vào người áo đen kia và lạnh lùng nói: “Ngươi dám nhúc nhích một cái thì đừng trách ta không khách sáo!”
Người áo đen kia cười khanh khách, tiếng cười giống như tiếng kim loại va chạm nghe thật chói tai, tâm thần Mão Quang chấn động, Nguyên Anh ở đan điền cũng ôm đầu lăn lộn.
“Oa” một tiếng, ông phun ra một ngụm máu đen. Uy áp của người áo đen kia phát ra làm cho ông phải quỳ xuống.
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy bộ dạng Mão Quang không chống đỡ được thì càng thêm kinh ngạc. Cô vội vàng đi tới bên0cạnh ông, một tay che chở Mão Quang, một tay chỉ người áo đen kia và tức giận nói: “Ở động phủ của ta mà còn muốn lấn lướt à? Có phải ngươi đã điên rồi không?”
Người áo đen kia thấy tu vi của mình dường như hoàn toàn không có tác dụng gì với Vinh Tuệ Khanh thì thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai mà dám nói chuyện với ta như vậy?” Nói xong, người này đổi thanh lưỡi liềm sang tay trái, vận dụng linh lực rạch mạnh một cái về phía Vinh Tuệ Khanh.
Một luồng linh lực mạnh mẽ giống như muốn hủy trời phá đất lao thẳng về phía cô.
Bức tường sau lưng cô không chịu được linh lực quá lớn này ầm ầm đổ sập xuống.
Trong phòng bên ngoài, Khẳng5Khẳng và Nhục Chi đang vui vẻ chạy như điên chợt ngẩn ngơ nhìn tất cả đồ trong động phủ rơi xuống đất, sau đó hóa thành bột mịn. Cột nhà chỉ chống đỡ thêm một chút rồi gãy ngang đổ sập xuống.
Toàn bộ động phủ bốc lên bụi bặm cuồn cuộn.
Rất nhiều bụi màu xám thổi vào mặt.
Vinh Tuệ Khanh theo bản năng dùng cánh tay ngăn cản trước mặt, tránh cho mình bị sặc vì bụi.
Nhân cơ hội này, tay phải của người áo đen kia hất một cái xuống đất. Một quan tài thủy tinh lập tức rơi xuống trước giường của La Thần.
Người đó nắm lấy La Thần đang mê man không biết gì ném vào bên trong quan tài thủy tinh, sau đó đóng nắp quan tài lại, tay phải nâng lên, tay trái4cầm lưỡi liềm lại rạch về phía trước. Động phủ của Vinh Tuệ Khanh đã hoàn toàn sụp xuống, lộ ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
Tu sĩ Thanh Vân Tông đi ngang qua động phủ Vinh Tuệ Khanh thấy thế thì choáng váng, trơ mắt nhìn một người áo đen cầm thanh lưỡi liềm dài trong tay trái, tay phải nâng một quan tài thủy tinh lớn bay lên giữa không trung.
Tay Vinh Tuệ Khanh cầm Nhật Nguyệt Song Câu không ngừng theo sát phía sau.
Hai người đánh một trận, mặt đối mặt trên không trung rồi cùng lúc biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Sau khi bóng dáng người áo đen kia biến mất, Mão Quang mới có thể cử động được lại.
Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đuổi theo bóng dáng người áo đen kia rời đi,9ông cũng lao theo vào không trung, chạy tới chỗ hai người biến mất trước đó.
Cho dù Vinh Tuệ Khanh và người kia đã biến mất, Mão Quang vẫn có thể lần theo hơi thở Húc Nhật Quyết, theo sát tới trên bờ biển khổ ở phía bắc nước Đại Sở.
Biển khổ này còn được gọi là biển Vô Nhai. Bởi vì ở bờ biển có dựng một tấm bia đá, bên trên ghi tám chữ lớn “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ”. Cho nên biển khổ còn được gọi là biển Vô Nhai.
Chỗ này quả thật giống như tên của nó, rộng lớn vô biên vô hạn, không nhìn thấy được điểm cuối.
Năm đó Hồng Quân Lão Tổ, người đứng đầu Đạo môn ngộ đạo ở Côn Lôn đã đến chỗ này, thấy Nhân giới sầu khổ vô tận nên đứng đây than thở: Đời người ngắn ngủi, đau khổ lại vô biên vô hạn. Sau đó ông đặc biệt vận dụng thần thông lớn để dời núi tạo biển, đưa nỗi khổ trong thiên hạ trút xuống đây, biến nó thành biển khổ.
Đáng tiếc theo Nhân giới phát triển lớn mạnh, đau khổ cũng tăng lên gấp nhiều lần. Một biển khổ đã không đủ để chứa hết tất cả đau xót và khổ sở của Nhân giới.
Lâu ngày, biển khổ này đã bị mọi người quên lãng.
Mà sau khi Hồng Quân Lão Tổ phi thăng Tiên giới, sầu khổ của Nhân giới này đã không còn liên quan gì với ông nữa.
Vinh Tuệ Khanh đứng ở trên bờ biển khổ, liếc nhanh qua tám chữ lớn trên tấm bia đá kia, cô nhớ tới câu chuyện này, trong lòng có chút ấm áp.
Hồng Quân Lão Tổ này đúng là người có cá tính. Còn muốn dùng biển này chứa hết tất cả sầu khổ trong Nhân giới, muốn giảm bớt cực khổ của Nhân giới.
Hàng trăm triệu năm sau chắc biển khổ này đã biến thành nước biển bình thường rồi chăng?
Vinh Tuệ Khanh cầm Nhật Nguyệt Song Câu trong tay, nhìn người áo đen và lạnh lùng nói: “Trả Thần thúc lại cho ta!”
“Trả lại cho ngươi à? Dựa vào cái gì? Ngươi là ai mà cũng xứng ở cùng với y!” Người áo đen kia ngẩng đầu, trên mặt được chiếc mặt nạ màu đen che kín nên không thể nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hẹp dài như ánh sao lạnh lẽo lại long lanh, quyến rũ không thể tả xiết.
Vinh Tuệ Khanh không nói nhiều, Nhật Nguyệt Song Câu rời khỏi tay, đồng thời lấy ra tất cả các bùa chú công kích cao cấp mà mình đã chuẩn bị trước đó liều mạng ném về phía đối phương.
“Con kiến hôi cũng dám tranh sáng với mặt trời mặt trăng à! Ta cũng muốn cho ngươi xem một đầu ngón tay của ta có thể bóp chết ngươi!” Người áo đen kia cười lớn đầy vẻ càn rỡ, phun ra một làn khí đen bao phủ khắp người.
Nhật Nguyệt Song Câu và bùa chú của Vinh Tuệ Khanh đột phá tầng khí đen bảo vệ đánh vào người áo đen.
“Cái gì? Sao ngươi có thể đột phá kết giới của ta chứ?” Người áo đen kia vừa sợ vừa giận, liên tục xoay người mấy lần, vừa phải né tránh Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh, vừa cẩn thận bảo vệ quan tài thủy tinh chứa La Thần, liều mạng để bản thân mình bị bùa chú của Vinh Tuệ Khanh gây thương tích cũng không để những bùa chú kia tổn thương đến quan tài thủy tinh.
Nhìn thấy Mão Quang bị người áo đen làm cho không thể động đậy, lúc đầu Vinh Tuệ Khanh còn lo sợ về tu vi của đối phương, không dám tới quá gần.
Nhưng sau khi trải qua công kích, Vinh Tuệ Khanh lại thấy rất kinh ngạc. Không phải người áo đen này có thể ép cho Mão Quang - yêu tu đã Kết Anh không thể cử động à? Vì sao luống cuống trước công kích của một tu sĩ Trúc Cơ như mình chứ?
Lẽ nào bởi vì mình là nhân vật chính sao?
Cô lập tức phủ nhận ý nghĩ này... Tuyệt đối không thể như vậy được. Cô đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trên người Đại Ngưu ngày đó. Rõ ràng, nhân vật chính trong cốt truyện gốc không phải mình mà là Đại Ngưu!
Cho dù trong đầu cô xuất hiện rất nhiều ý nghĩ như vậy nhưng trên tay hoàn toàn không thả lỏng, vừa công kích đối phương vừa tiến lại gần, hoàn toàn không kiêng nể gì cả, căn bản không sợ đối phương đánh tới mình.
Người áo đen kia thử vài lần công kích Vinh Tuệ Khanh nhưng không có tác dụng, trong lòng cảm thấy khủng hoảng.
Ban đầu trong lòng nàng ta đã chột dạ, bây giờ bị Vinh Tuệ Khanh liều mạng đuổi đánh như vậy thì càng muốn đánh trống rút lui.
“Ngươi muốn người chết trong quan tài này đúng không? Ta cho ngươi là được chứ gì! Ngươi không cần phải quấn quýt không tha như vậy...” Người áo đen kia cười khanh khách, tay phải giơ lên cao, vận dụng tất cả linh lực để ném quan tài thủy tinh về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng dừng lại, cả người căng thẳng. Cô dự định dùng hết tu vi toàn thân để chặn lấy quan tài thủy tinh này.
Ai ngờ khi quan tài thủy tinh này sắp đến trước mặt cô thì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó vèo một tiếng bay lên cao mấy trượng, nhanh chóng xoay tròn vài vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt biển Vô Nhai phía xa.
“Thần thúc!” Vinh Tuệ Khanh quát to một tiếng, lao người xuống biển và bơi về phía quan tài thủy tinh.
Người áo đen kia đứng ở trên bờ biển cười đến cúi gập cả người xuống. “Biển Vô Nhai là đầu nguồn của bốn biển rộng lớn trong Ngũ Châu Đại Lục. Từ nơi này sẽ chảy vào bốn biển... Trong thiên hạ, biển này còn lớn hơn biển của Ngũ Châu Đại Lục. Ngươi cứ từ từ mà tìm đi!”
Mão Quang chạy tới sau, nghe người áo đen kia nói vậy lập tức hóa thành một đường ánh sáng trắng lao vào trong biển đuổi theo Vinh Tuệ Khanh.
Người áo đen kia đứng thẳng, bình tĩnh nhìn chỗ quan tài thủy tinh rơi vào nước hồi lâu mới lẩm bẩm: “... Ta không chiếm được ngươi thì người khác cũng đừng mong chiếm được. Trên trời dưới đất, nếu như ngươi không thể thuộc về ta thì hãy vĩnh viễn ngủ say đi...” Nàng ta nói xong mới lưu luyến liếc nhìn về phía đường chân trời của biển Vô Nhai lần cuối cùng, thanh lưỡi liềm trong tay giơ lên cao chém vào trong hư không tạo thành một khe hẹp rồi phóng người nhảy vào trong đó.
Trong không trung vừa bị chém nát kia bắn ra một tia chớp đánh xuống mặt biển Vô Nhai.
Bầu trời tối sầm xuống, trên biển Vô Nhai lập tức dâng lên sóng lớn ngập trời. Từng chiếc thuyền đánh cá phía xa bị sóng lớn lật úp, rất nhiều ngư dân rơi vào trong biển và bị nước biển cắn nuốt.
Các yêu thú và tinh linh vẫn nằm ở sâu dưới đáy biển bị tiếng sấm cùng tia chớp làm cho giật mình tỉnh giấc, tất cả đều nổi lên mặt biển nhìn.
Mão Quang thấy tình hình không ổn thì vội vàng phát ra uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, cố gắng tiến gần tới đường chân trời của biển Vô Nhai, trong tay ông chợt hiện ra một sợi dây dài vươn hướng Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy cái quan tài thủy tinh càng lúc càng cách xa mình, khóe mắt như muốn nứt ra, cô dùng hết sức lực cùng với sự tuyệt vọng để bơi về phía trước, giống như chỉ cần cô không buông tha thì quan tài thủy tinh này sẽ không càng lúc càng xa cô hơn...
Sợi dây của Mão Quang đến được bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, quấn lấy cái eo nhỏ nhắn của cô kéo trở lại.
“Ầm” một tiếng vang lên!
Hai bóng người ướt sũng từ đáy biển Vô Nhai phóng lên cao.
Mão Quang mang theo Vinh Tuệ Khanh rơi xuống bờ cát. Ông chỉ vào nơi quan tài thủy tinh biến mất trên mặt biển Vô Nhai, lạnh lùng nói: “Tuệ Khanh! Cháu tỉnh lại đi! La Thần này! Nếu như đó là La Thần thì hắn đã sớm chết rồi! Cháu liều chết giữ một thi thể lại làm gì?”
Mão Quang lo lắng đối phương ra tay thì Vinh Tuệ Khanh sẽ bị thua thiệt, nên vội vàng lớn tiếng ngăn cản: “Tu vi của người này sâu không lường được, Vinh cô nương cẩn thận!”
Trong chớp mắt, Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh đột phá kết giới vô hình trước mặt ông lao thẳng tới người áo đen kia!
Cho dù Mão Quang có kiến thức rộng rãi, lúc này cũng khiếp sợ tới mức ngây người trước cảnh tượng trước mắt.
Ông là tu sĩ Nguyên Anh mà không thể vượt qua rào cản kia, nhưng Vinh Tuệ Khanh mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ lại có thể đột phá dễ dàng!
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì vậy?
Dường như người áo đen cầm lưỡi liềm phía đối diện cũng khiếp sợ tới mức3ngây người một lát mới vội vàng vung lưỡi liềm trong tay lên, đánh bật Nhật Nguyệt Song Câu bay trở lại.
Vinh Tuệ Khanh thò tay ra nắm lấy Nhật Nguyệt Song Câu, rồi chỉ vào người áo đen kia và lạnh lùng nói: “Ngươi dám nhúc nhích một cái thì đừng trách ta không khách sáo!”
Người áo đen kia cười khanh khách, tiếng cười giống như tiếng kim loại va chạm nghe thật chói tai, tâm thần Mão Quang chấn động, Nguyên Anh ở đan điền cũng ôm đầu lăn lộn.
“Oa” một tiếng, ông phun ra một ngụm máu đen. Uy áp của người áo đen kia phát ra làm cho ông phải quỳ xuống.
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy bộ dạng Mão Quang không chống đỡ được thì càng thêm kinh ngạc. Cô vội vàng đi tới bên0cạnh ông, một tay che chở Mão Quang, một tay chỉ người áo đen kia và tức giận nói: “Ở động phủ của ta mà còn muốn lấn lướt à? Có phải ngươi đã điên rồi không?”
Người áo đen kia thấy tu vi của mình dường như hoàn toàn không có tác dụng gì với Vinh Tuệ Khanh thì thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai mà dám nói chuyện với ta như vậy?” Nói xong, người này đổi thanh lưỡi liềm sang tay trái, vận dụng linh lực rạch mạnh một cái về phía Vinh Tuệ Khanh.
Một luồng linh lực mạnh mẽ giống như muốn hủy trời phá đất lao thẳng về phía cô.
Bức tường sau lưng cô không chịu được linh lực quá lớn này ầm ầm đổ sập xuống.
Trong phòng bên ngoài, Khẳng5Khẳng và Nhục Chi đang vui vẻ chạy như điên chợt ngẩn ngơ nhìn tất cả đồ trong động phủ rơi xuống đất, sau đó hóa thành bột mịn. Cột nhà chỉ chống đỡ thêm một chút rồi gãy ngang đổ sập xuống.
Toàn bộ động phủ bốc lên bụi bặm cuồn cuộn.
Rất nhiều bụi màu xám thổi vào mặt.
Vinh Tuệ Khanh theo bản năng dùng cánh tay ngăn cản trước mặt, tránh cho mình bị sặc vì bụi.
Nhân cơ hội này, tay phải của người áo đen kia hất một cái xuống đất. Một quan tài thủy tinh lập tức rơi xuống trước giường của La Thần.
Người đó nắm lấy La Thần đang mê man không biết gì ném vào bên trong quan tài thủy tinh, sau đó đóng nắp quan tài lại, tay phải nâng lên, tay trái4cầm lưỡi liềm lại rạch về phía trước. Động phủ của Vinh Tuệ Khanh đã hoàn toàn sụp xuống, lộ ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
Tu sĩ Thanh Vân Tông đi ngang qua động phủ Vinh Tuệ Khanh thấy thế thì choáng váng, trơ mắt nhìn một người áo đen cầm thanh lưỡi liềm dài trong tay trái, tay phải nâng một quan tài thủy tinh lớn bay lên giữa không trung.
Tay Vinh Tuệ Khanh cầm Nhật Nguyệt Song Câu không ngừng theo sát phía sau.
Hai người đánh một trận, mặt đối mặt trên không trung rồi cùng lúc biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Sau khi bóng dáng người áo đen kia biến mất, Mão Quang mới có thể cử động được lại.
Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đuổi theo bóng dáng người áo đen kia rời đi,9ông cũng lao theo vào không trung, chạy tới chỗ hai người biến mất trước đó.
Cho dù Vinh Tuệ Khanh và người kia đã biến mất, Mão Quang vẫn có thể lần theo hơi thở Húc Nhật Quyết, theo sát tới trên bờ biển khổ ở phía bắc nước Đại Sở.
Biển khổ này còn được gọi là biển Vô Nhai. Bởi vì ở bờ biển có dựng một tấm bia đá, bên trên ghi tám chữ lớn “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ”. Cho nên biển khổ còn được gọi là biển Vô Nhai.
Chỗ này quả thật giống như tên của nó, rộng lớn vô biên vô hạn, không nhìn thấy được điểm cuối.
Năm đó Hồng Quân Lão Tổ, người đứng đầu Đạo môn ngộ đạo ở Côn Lôn đã đến chỗ này, thấy Nhân giới sầu khổ vô tận nên đứng đây than thở: Đời người ngắn ngủi, đau khổ lại vô biên vô hạn. Sau đó ông đặc biệt vận dụng thần thông lớn để dời núi tạo biển, đưa nỗi khổ trong thiên hạ trút xuống đây, biến nó thành biển khổ.
Đáng tiếc theo Nhân giới phát triển lớn mạnh, đau khổ cũng tăng lên gấp nhiều lần. Một biển khổ đã không đủ để chứa hết tất cả đau xót và khổ sở của Nhân giới.
Lâu ngày, biển khổ này đã bị mọi người quên lãng.
Mà sau khi Hồng Quân Lão Tổ phi thăng Tiên giới, sầu khổ của Nhân giới này đã không còn liên quan gì với ông nữa.
Vinh Tuệ Khanh đứng ở trên bờ biển khổ, liếc nhanh qua tám chữ lớn trên tấm bia đá kia, cô nhớ tới câu chuyện này, trong lòng có chút ấm áp.
Hồng Quân Lão Tổ này đúng là người có cá tính. Còn muốn dùng biển này chứa hết tất cả sầu khổ trong Nhân giới, muốn giảm bớt cực khổ của Nhân giới.
Hàng trăm triệu năm sau chắc biển khổ này đã biến thành nước biển bình thường rồi chăng?
Vinh Tuệ Khanh cầm Nhật Nguyệt Song Câu trong tay, nhìn người áo đen và lạnh lùng nói: “Trả Thần thúc lại cho ta!”
“Trả lại cho ngươi à? Dựa vào cái gì? Ngươi là ai mà cũng xứng ở cùng với y!” Người áo đen kia ngẩng đầu, trên mặt được chiếc mặt nạ màu đen che kín nên không thể nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hẹp dài như ánh sao lạnh lẽo lại long lanh, quyến rũ không thể tả xiết.
Vinh Tuệ Khanh không nói nhiều, Nhật Nguyệt Song Câu rời khỏi tay, đồng thời lấy ra tất cả các bùa chú công kích cao cấp mà mình đã chuẩn bị trước đó liều mạng ném về phía đối phương.
“Con kiến hôi cũng dám tranh sáng với mặt trời mặt trăng à! Ta cũng muốn cho ngươi xem một đầu ngón tay của ta có thể bóp chết ngươi!” Người áo đen kia cười lớn đầy vẻ càn rỡ, phun ra một làn khí đen bao phủ khắp người.
Nhật Nguyệt Song Câu và bùa chú của Vinh Tuệ Khanh đột phá tầng khí đen bảo vệ đánh vào người áo đen.
“Cái gì? Sao ngươi có thể đột phá kết giới của ta chứ?” Người áo đen kia vừa sợ vừa giận, liên tục xoay người mấy lần, vừa phải né tránh Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh, vừa cẩn thận bảo vệ quan tài thủy tinh chứa La Thần, liều mạng để bản thân mình bị bùa chú của Vinh Tuệ Khanh gây thương tích cũng không để những bùa chú kia tổn thương đến quan tài thủy tinh.
Nhìn thấy Mão Quang bị người áo đen làm cho không thể động đậy, lúc đầu Vinh Tuệ Khanh còn lo sợ về tu vi của đối phương, không dám tới quá gần.
Nhưng sau khi trải qua công kích, Vinh Tuệ Khanh lại thấy rất kinh ngạc. Không phải người áo đen này có thể ép cho Mão Quang - yêu tu đã Kết Anh không thể cử động à? Vì sao luống cuống trước công kích của một tu sĩ Trúc Cơ như mình chứ?
Lẽ nào bởi vì mình là nhân vật chính sao?
Cô lập tức phủ nhận ý nghĩ này... Tuyệt đối không thể như vậy được. Cô đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trên người Đại Ngưu ngày đó. Rõ ràng, nhân vật chính trong cốt truyện gốc không phải mình mà là Đại Ngưu!
Cho dù trong đầu cô xuất hiện rất nhiều ý nghĩ như vậy nhưng trên tay hoàn toàn không thả lỏng, vừa công kích đối phương vừa tiến lại gần, hoàn toàn không kiêng nể gì cả, căn bản không sợ đối phương đánh tới mình.
Người áo đen kia thử vài lần công kích Vinh Tuệ Khanh nhưng không có tác dụng, trong lòng cảm thấy khủng hoảng.
Ban đầu trong lòng nàng ta đã chột dạ, bây giờ bị Vinh Tuệ Khanh liều mạng đuổi đánh như vậy thì càng muốn đánh trống rút lui.
“Ngươi muốn người chết trong quan tài này đúng không? Ta cho ngươi là được chứ gì! Ngươi không cần phải quấn quýt không tha như vậy...” Người áo đen kia cười khanh khách, tay phải giơ lên cao, vận dụng tất cả linh lực để ném quan tài thủy tinh về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng dừng lại, cả người căng thẳng. Cô dự định dùng hết tu vi toàn thân để chặn lấy quan tài thủy tinh này.
Ai ngờ khi quan tài thủy tinh này sắp đến trước mặt cô thì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó vèo một tiếng bay lên cao mấy trượng, nhanh chóng xoay tròn vài vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt biển Vô Nhai phía xa.
“Thần thúc!” Vinh Tuệ Khanh quát to một tiếng, lao người xuống biển và bơi về phía quan tài thủy tinh.
Người áo đen kia đứng ở trên bờ biển cười đến cúi gập cả người xuống. “Biển Vô Nhai là đầu nguồn của bốn biển rộng lớn trong Ngũ Châu Đại Lục. Từ nơi này sẽ chảy vào bốn biển... Trong thiên hạ, biển này còn lớn hơn biển của Ngũ Châu Đại Lục. Ngươi cứ từ từ mà tìm đi!”
Mão Quang chạy tới sau, nghe người áo đen kia nói vậy lập tức hóa thành một đường ánh sáng trắng lao vào trong biển đuổi theo Vinh Tuệ Khanh.
Người áo đen kia đứng thẳng, bình tĩnh nhìn chỗ quan tài thủy tinh rơi vào nước hồi lâu mới lẩm bẩm: “... Ta không chiếm được ngươi thì người khác cũng đừng mong chiếm được. Trên trời dưới đất, nếu như ngươi không thể thuộc về ta thì hãy vĩnh viễn ngủ say đi...” Nàng ta nói xong mới lưu luyến liếc nhìn về phía đường chân trời của biển Vô Nhai lần cuối cùng, thanh lưỡi liềm trong tay giơ lên cao chém vào trong hư không tạo thành một khe hẹp rồi phóng người nhảy vào trong đó.
Trong không trung vừa bị chém nát kia bắn ra một tia chớp đánh xuống mặt biển Vô Nhai.
Bầu trời tối sầm xuống, trên biển Vô Nhai lập tức dâng lên sóng lớn ngập trời. Từng chiếc thuyền đánh cá phía xa bị sóng lớn lật úp, rất nhiều ngư dân rơi vào trong biển và bị nước biển cắn nuốt.
Các yêu thú và tinh linh vẫn nằm ở sâu dưới đáy biển bị tiếng sấm cùng tia chớp làm cho giật mình tỉnh giấc, tất cả đều nổi lên mặt biển nhìn.
Mão Quang thấy tình hình không ổn thì vội vàng phát ra uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, cố gắng tiến gần tới đường chân trời của biển Vô Nhai, trong tay ông chợt hiện ra một sợi dây dài vươn hướng Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy cái quan tài thủy tinh càng lúc càng cách xa mình, khóe mắt như muốn nứt ra, cô dùng hết sức lực cùng với sự tuyệt vọng để bơi về phía trước, giống như chỉ cần cô không buông tha thì quan tài thủy tinh này sẽ không càng lúc càng xa cô hơn...
Sợi dây của Mão Quang đến được bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, quấn lấy cái eo nhỏ nhắn của cô kéo trở lại.
“Ầm” một tiếng vang lên!
Hai bóng người ướt sũng từ đáy biển Vô Nhai phóng lên cao.
Mão Quang mang theo Vinh Tuệ Khanh rơi xuống bờ cát. Ông chỉ vào nơi quan tài thủy tinh biến mất trên mặt biển Vô Nhai, lạnh lùng nói: “Tuệ Khanh! Cháu tỉnh lại đi! La Thần này! Nếu như đó là La Thần thì hắn đã sớm chết rồi! Cháu liều chết giữ một thi thể lại làm gì?”
/384
|