*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con không đi? Vậy con muốn đi đâu hả?” Mão Quang cảm giác hơn nghìn năm qua cố giữ không tức giận mà hôm nay sắp sửa bùng nổ.
“Con không đi đâu cả, con sẽ chờ ở đây.” Mão Tam Lang ngẩng đầu, cuối cùng đã nhìn thẳng vào mắt của Mão Quang: “Phụ thân, con không có được may mắn như phụ thân gặp được mẫu thân, sau đó vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Con đã thử buông tay, cũng thử qua lại với người khác, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù Hoàng Ly vì con mà thiếu chút nữa mất mạng, nhưng con phát hiện mình vẫn không thể làm được. Con không muốn lại chờ nữa, cũng không muốn khống chế mình nữa. Con sẽ ở lại đây chờ muội ấy. Cho dù muội ấy không gặp con, vĩnh viễn3không để ý tới con, con vẫn ở đây, vĩnh viễn ở đây chờ muội ấy... Phụ thân, cầu xin ngài chấp nhận!” Bịch một tiếng, Mão Tam Lang đã quỳ ở trước mặt Mão Quang.
Mão Quang im lặng một lúc lâu, không nói gì. Ông là người Mão gia nên đương nhiên biết giống đực của Mão gia luôn si tình, hoàn toàn không có cách nào trị được.
Vạn năm trước, tổ tiên Mão gia bọn họ thích nữ tu Nhân giới phi thăng Tiên giới, nhưng vẫn che giấu tâm tư của mình mà không dám thổ lộ.
Mãi đến ngày đó, vị nữ tu Nhân giới đi xa, từ đó về sau vĩnh viễn cách biệt, tổ tiên Mão gia bọn họ mới hoàn toàn hiểu ra, ông được thành đại đạo, cuối cùng tuyệt tình vứt bỏ tình yêu của mình, tu luyện Húc0Nhật Quyết tới cực hạn, sau đó đạt được công pháp vô thượng và có thể phi thăng Tiên giới. Nhưng trước khi lên Tiên giới, ông đã tốn mười ngày mười đêm một mình trong hậu viện của Mão gia, cuối cùng để lại một bài thơ tự tay viết:
Người trên cao, kẻ dưới thấp
Khi mới gặp đã đã vấn vương trong tim
Huống chi đến bây giờ?
Bài thơ đầy buồn bã không vui, thật sự không có người nào tin tưởng ông sắp phi thăng. Hễ là nhìn bài thơ này ai cũng cho rằng mạng sống của ông đã sắp hết...
Bây giờ nhìn bộ dạng của Mão Tam Lang hình như đã lặp lại sai lầm của tổ tiên bọn họ.
Tuy nhiên Mão Tam Lang mạnh mẽ hơn tổ tiên Mão gia bọn họ là cậu có can đảm thổ lộ tình cảm với người5mình yêu, không đợi đến khi đã bỏ lỡ nhau mới thấy hối hận.
Bọn họ là yêu tu nên tuổi thọ vốn rất dài, hơn nữa Mão Tam Lang tu hành đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, sắp tới có thể Kết Đan.
Vào thời điểm quan trọng này, Mão Tam Lang lại bước vào cửa ải tình yêu không ra được.
Chuyện này sẽ hành hạ cậu trên con đường tu hành.
Thật ra, tâm ma khác thì tu sĩ còn dễ giải quyết, chỉ có tâm ma tình là không có thuốc nào cứu được, chỉ có thể dựa vào ý chí của mình để chiến thắng.
Mão Quang than thở: “Ngốc à, con cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?” Ông nghĩ đến La Thần đã chết, có lẽ Tam Lang sẽ có cơ hội cũng nên...
“Con tự giải quyết cho tốt. Ta đi về4nhà đây, sau này có chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác. Con lớn rồi tự có ý riêng của mình, cha mẹ không thể bảo vệ con cả đời được.” Dù sao Mão Quang cũng là kẻ tu hành nên điều chỉnh tâm trạng rất nhanh. Ông bình tĩnh nói một câu, đi thêm hai bước đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mão Tam Lang yên lặng nhìn theo hướng Mão Quang biến mất, lại quay đầu nhìn vào trong tông môn Thanh Vân Tông. Cậu đứng đó rất lâu, cuối cùng khoanh chân ngồi xuống ven đường, nhắm mắt tĩnh tọa.
Vinh Tuệ Khanh trở lại trước động phủ của mình, nhìn thấy động phủ bị người áo đen kia phá hủy thành một đống đổ nát trong lòng càng thêm buồn bực.
Khẳng Khẳng ôm Nhục Chi cùng ngồi ở trên vai của Xích Báo.
Lang9Thất trong hình dạng sói cũng nằm bên chân của Xích Báo.
Xích Báo vẫn duy trì hình người, xoay người hành lễ với Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân, chúng ta sẽ đi đâu?”
Đương nhiên bọn họ không thể ở lại động phủ này nữa.
Vinh Tuệ Khanh còn chưa nói gì đã thấy tiểu sư thúc Lục Kỳ Hoằng chạy tới, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Tông chủ có lệnh, muốn trao chức vụ Đại Trận Pháp Sư Thanh Vân Tông cho Vinh đạo hữu, mời đạo hữu đi tới chính điện nhận phong chức.”
Vinh Tuệ Khanh thẫn thờ đi theo Lục Kỳ Hoằng tới chính điện.
Ngoài Lục Kỳ Hoằng và Lỗ đại trưởng lão, ở đây còn có Chưởng môn của Thái Hoa Sơn, Hoa Nghiêm Tự, cùng với Tư An tu vi Hóa Thần, hai tu sĩ cao cấp trong tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông.
Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đi tới, Long Chưởng môn của Thái Hoa Sơn lập tức nói: “Vinh đạo hữu có tài năng tuyệt vời, không biết có muốn đi tới tông môn đỉnh cấp tu hành không?” Ông nói xong lại giơ tay chỉ vào hai tu sĩ cao cấp trong tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông nói: “Vị này chính là đạo trưởng Doanh Xung của Đạo môn, vị này là Duyên Thiện Sư của Phật tông. Bọn họ đều là người của tông môn đỉnh cấp đặc biệt tới đây gặp đạo hữu.”
Vinh Tuệ Khanh ngẩn người, ngước đầu nhìn qua.
Đạo trưởng Doanh Xung tươi cười có vẻ khiêm tốn, gương mặt thản nhiên, không thể nhìn ra tuổi tác, càng không cảm giác được tu vi.
Duyên Thiện Sư lại mập mạp, bộ dạng phật tướng hiền lành.
Đây gọi là tướng do tâm sinh ra sao?
Nhưng sao trong mắt hai người bọn họ cứ lóe sáng thế kia?
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất không thoải mái, cô bình tĩnh lùi lại một bước, đứng ở bên cạnh Tông chủ Thanh Vân Tông và các vị đại trưởng lão.
“Lẽ nào Vinh đạo hữu không muốn đi tới tông môn đỉnh cấp sao?” Long Chưởng môn Thái Hoa Sơn hít sâu một hơi. Nữ tu này thật kiêu ngạo, thậm chí ngay cả tông môn đỉnh cấp cũng thấy chướng mắt? Tuy nhiên suy nghĩ kĩ thì ông ta lại thấy vui mừng... Nếu cô chướng mắt tông môn đỉnh cấp vậy chắc chắn càng coi thường Thanh Vân Tông nho nhỏ này.
Kể từ khi Thái Hoa Sơn và Hoa Nghiêm Tự biết Vinh Tuệ Khanh - nữ đệ tử của Thanh Vân Tông có thực lực Luyện Đan Sư thất phẩm thì không khác gì gặp phải kẻ địch lớn, luôn tìm cách để cô rời khỏi Thanh Vân Tông.
Bởi vì Luyện Đan Sư giống như Trận Pháp Sư đều là tài nguyên khan hiếm trong giới tu hành. Không phải linh căn tốt nào cũng có thể làm được Luyện Đan Sư, hoặc Trận Pháp Sư. Cũng không phải chỉ cần bỏ nhiều thời gian thì có thể đạt được chút thành tựu trên phương diện đan đạo và trận pháp.
Hai bản lĩnh này đa phần cần một người có năng lực thực hành hoàn mỹ, thiên phú về tính toán mới làm được.
Rất nhiều Luyện Đan Sư và Trận Pháp Sư lợi hại đều là người bình thường không có tu vi.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh không chỉ vượt trội trên phương diện trận pháp và luyện đan, cô còn có tu vi Trúc Cơ!
Nếu như tin tức không sai, cô có tư chất song linh căn xuất sắc!
Thanh Vân Tông có tài đức gì mà tự nhiên nhận được kỳ tài tu hành hiếm có như vậy chứ?
Đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư của tông môn đỉnh cấp đích thân mở miệng mời. “Nếu Vinh đạo hữu có thể đi tới tông môn đỉnh cấp chúng tôi, chúng tôi đồng ý cung cấp phương tiện tu hành cấp bậc cao nhất. Bất kể là công pháp, linh thạch, hay lò luyện đan, trận kỳ, chỉ có đạo hữu không nghĩ tới, không có thứ gì chúng tôi không cung cấp được.”
Tư An khoanh tay đứng ở bên cạnh, mắt nhìn nơi khác và không nói một lời nào, giống như không quen biết Vinh Tuệ Khanh vậy.
Vinh Tuệ Khanh hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Cảm ơn lòng tốt của hai vị. Tu vi của ta nông cạn, vẫn ở lại Thanh Vân Tông thì thích hợp hơn.”
Cô vừa nói ra lời này, trên dưới Thanh Vân Tông đang căng như dây đàn lập tức thả lỏng, trên mặt mọi người cũng lộ vẻ tươi cười.
Bọn họ đều biết đối phương không thể ngang ngược cướp đoạt Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư có cấp bậc như Vinh Tuệ Khanh đi được, thậm chí không dám giết cô chỉ bởi vì không chiếm được. Nguyên nhân vì danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm của cô đã vang dội. Đối với tất cả tu sĩ Ngũ Châu Đại Lục, không quan tâm ngươi là ai, cho dù là tông môn đỉnh cấp đi nữa, nếu có người dám gây khó dễ cho một Luyện Đan Sư thất phẩm thì tuyệt đối là hành vi ngu ngốc. Ai dám phá hủy Luyện Đan Sư thất phẩm tức là gây khó dễ với tất cả tu sĩ Ngũ Châu Đại Lục.
Hơn nữa không phải tất cả mọi người trong tông môn đỉnh cấp đều có ý muốn tiêu diệt Vinh Tuệ Khanh.
Bởi vì bọn họ còn mong Vinh Tuệ Khanh giúp bọn họ luyện chế ra những đan dược nghịch thiên, may ra có thể nâng cao tu vi thêm nữa.
Ba đại tông môn vẫn luôn ngày đêm suy nghĩ về vấn đề làm sao có thể thoát khỏi sự khống chế của thần điện Quang Minh, tự mình nắm giữ con đường lên trời. Đương nhiên, đây là vấn đề mà các vị tu sĩ cao cấp suy nghĩ trong lòng nhưng không nói ra, muốn lừa gạt thần điện Quang Minh.
Lúc này, Vinh Tuệ Khanh cuối cùng đã cảm nhận được lợi ích khi giỏi một nghề.
Không trách được tất cả mọi người đều muốn có tay nghề riêng, nó thật sự là vật cần thiết phải chuẩn bị khi ở nhà, du lịch, thậm chí xuyên qua và sống lại.
“Lẽ nào Vinh đạo hữu thấy chướng mắt với tông môn đỉnh cấp chúng tôi sao? Hay Vinh đạo hữu coi trọng thần điện Quang Minh?” Đạo trưởng Doanh Xung chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười: “Dĩ nhiên không phải ta khinh thường tông môn đỉnh cấp. Chẳng qua làm người không thể quên nguồn cội, nếu ta đã là đệ tử của Thanh Vân Tông, đương nhiên nếu muốn đi cũng phải đi tới tông môn đỉnh cấp của Thanh Vân Tông.” Cô nói xong xòe tay. “Nếu như hai vị có thể báo cho biết ta tông môn đỉnh cấp Thanh Vân Tông nằm ở đâu thì ta sẽ lập tức đi tới đó tìm chỗ nương tựa.”
Nghe Vinh Tuệ Khanh nói những lời này, Tư An đang khoanh tay nhìn trời chợt không nhịn được bật cười.
Sắc mặt của đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiền Sư biến đen hơn đáy nồi.
“Vinh đạo hữu đang cố ý gây khó dễ với chúng tôi sao?” Duyên Thiện Sư nổi giận nói.
Tông chủ Thanh Vân Tông lập tức tiếp lời nói: “Duyên Thiện Sư nói vậy là sai rồi. Vinh tu sĩ là đệ tử của Thanh Vân Tông ta. Nàng lựa chọn trung thành với tông môn, là đệ tử đích truyền chính tông của Thanh Vân Tông ta. Sao hai vị có thể ô miệt thanh danh của nàng? Thôi thế này vậy, hai vị tạm thời đi nghỉ đã, đợi lát nữa các vị viết ra giấy, xem cần Vinh tu sĩ của chúng tôi giúp đỡ chế luyện đan dược nào, có thể đưa cả phương pháp luyện đan và dược thảo tới luôn. Chờ Vinh tu sĩ tu luyện xong khi rảnh sẽ lấy nó luyện tay một chút, chuẩn bị cho cuộc thi đấu luyện đan Ngũ Châu Đại Lục sang năm. Hai vị thấy thế nào?”
Đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư liếc mắt nhìn nhau, sau đó tươi cười nói: “Như vậy cũng được. Chẳng qua Vinh đạo hữu có thể không ngại hãy suy nghĩ kĩ lại. Cửa lớn của tông môn đỉnh cấp Phật tông và Đạo môn chúng tôi sẽ vĩnh viễn mở rộng đón chào Vinh đạo hữu. Lúc nào Vinh đạo hữu thấy chán ở Thanh Vân Tông, muốn đi tới tông môn đỉnh cấp Phật tông và Đạo môn làm khách thì chúng tôi nhất định sẽ rất hoan nghênh.” Bọn họ nói xong lại lấy ra một tấm minh bài màu đen. “Đây là phù thuấn di Vạn Lý Thừa Phong có thể dùng không giới hạn. Bất kể đạo hữu đang ở đâu, chỉ cần ấn vào chỗ nhô lên trên minh bài này, nó có thể đưa đạo hữu tới chỗ tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông chúng tôi, tuyệt đối sẽ không có trục trặc gì trên đường.”
Vinh Tuệ Khanh vốn định từ chối, nhưng khóe mắt thoáng nhìn Tư An kín đáo gật đầu thì đổi ý, nhận lấy minh bài trong tay của Doanh Xung: “Cảm ơn ý tốt của hai vị. Hai vị có thể lấy phương pháp luyện đan và dược thảo cần thiết tới, ta sẽ thử xem có thể chế luyện giúp cho hai vị hay không. Nhưng ta phải nói rõ trước, bây giờ ta còn đang trong giai đoạn thử, nếu như thất bại thì sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
“Con không đi? Vậy con muốn đi đâu hả?” Mão Quang cảm giác hơn nghìn năm qua cố giữ không tức giận mà hôm nay sắp sửa bùng nổ.
“Con không đi đâu cả, con sẽ chờ ở đây.” Mão Tam Lang ngẩng đầu, cuối cùng đã nhìn thẳng vào mắt của Mão Quang: “Phụ thân, con không có được may mắn như phụ thân gặp được mẫu thân, sau đó vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Con đã thử buông tay, cũng thử qua lại với người khác, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù Hoàng Ly vì con mà thiếu chút nữa mất mạng, nhưng con phát hiện mình vẫn không thể làm được. Con không muốn lại chờ nữa, cũng không muốn khống chế mình nữa. Con sẽ ở lại đây chờ muội ấy. Cho dù muội ấy không gặp con, vĩnh viễn3không để ý tới con, con vẫn ở đây, vĩnh viễn ở đây chờ muội ấy... Phụ thân, cầu xin ngài chấp nhận!” Bịch một tiếng, Mão Tam Lang đã quỳ ở trước mặt Mão Quang.
Mão Quang im lặng một lúc lâu, không nói gì. Ông là người Mão gia nên đương nhiên biết giống đực của Mão gia luôn si tình, hoàn toàn không có cách nào trị được.
Vạn năm trước, tổ tiên Mão gia bọn họ thích nữ tu Nhân giới phi thăng Tiên giới, nhưng vẫn che giấu tâm tư của mình mà không dám thổ lộ.
Mãi đến ngày đó, vị nữ tu Nhân giới đi xa, từ đó về sau vĩnh viễn cách biệt, tổ tiên Mão gia bọn họ mới hoàn toàn hiểu ra, ông được thành đại đạo, cuối cùng tuyệt tình vứt bỏ tình yêu của mình, tu luyện Húc0Nhật Quyết tới cực hạn, sau đó đạt được công pháp vô thượng và có thể phi thăng Tiên giới. Nhưng trước khi lên Tiên giới, ông đã tốn mười ngày mười đêm một mình trong hậu viện của Mão gia, cuối cùng để lại một bài thơ tự tay viết:
Người trên cao, kẻ dưới thấp
Khi mới gặp đã đã vấn vương trong tim
Huống chi đến bây giờ?
Bài thơ đầy buồn bã không vui, thật sự không có người nào tin tưởng ông sắp phi thăng. Hễ là nhìn bài thơ này ai cũng cho rằng mạng sống của ông đã sắp hết...
Bây giờ nhìn bộ dạng của Mão Tam Lang hình như đã lặp lại sai lầm của tổ tiên bọn họ.
Tuy nhiên Mão Tam Lang mạnh mẽ hơn tổ tiên Mão gia bọn họ là cậu có can đảm thổ lộ tình cảm với người5mình yêu, không đợi đến khi đã bỏ lỡ nhau mới thấy hối hận.
Bọn họ là yêu tu nên tuổi thọ vốn rất dài, hơn nữa Mão Tam Lang tu hành đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, sắp tới có thể Kết Đan.
Vào thời điểm quan trọng này, Mão Tam Lang lại bước vào cửa ải tình yêu không ra được.
Chuyện này sẽ hành hạ cậu trên con đường tu hành.
Thật ra, tâm ma khác thì tu sĩ còn dễ giải quyết, chỉ có tâm ma tình là không có thuốc nào cứu được, chỉ có thể dựa vào ý chí của mình để chiến thắng.
Mão Quang than thở: “Ngốc à, con cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?” Ông nghĩ đến La Thần đã chết, có lẽ Tam Lang sẽ có cơ hội cũng nên...
“Con tự giải quyết cho tốt. Ta đi về4nhà đây, sau này có chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác. Con lớn rồi tự có ý riêng của mình, cha mẹ không thể bảo vệ con cả đời được.” Dù sao Mão Quang cũng là kẻ tu hành nên điều chỉnh tâm trạng rất nhanh. Ông bình tĩnh nói một câu, đi thêm hai bước đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mão Tam Lang yên lặng nhìn theo hướng Mão Quang biến mất, lại quay đầu nhìn vào trong tông môn Thanh Vân Tông. Cậu đứng đó rất lâu, cuối cùng khoanh chân ngồi xuống ven đường, nhắm mắt tĩnh tọa.
Vinh Tuệ Khanh trở lại trước động phủ của mình, nhìn thấy động phủ bị người áo đen kia phá hủy thành một đống đổ nát trong lòng càng thêm buồn bực.
Khẳng Khẳng ôm Nhục Chi cùng ngồi ở trên vai của Xích Báo.
Lang9Thất trong hình dạng sói cũng nằm bên chân của Xích Báo.
Xích Báo vẫn duy trì hình người, xoay người hành lễ với Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân, chúng ta sẽ đi đâu?”
Đương nhiên bọn họ không thể ở lại động phủ này nữa.
Vinh Tuệ Khanh còn chưa nói gì đã thấy tiểu sư thúc Lục Kỳ Hoằng chạy tới, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Tông chủ có lệnh, muốn trao chức vụ Đại Trận Pháp Sư Thanh Vân Tông cho Vinh đạo hữu, mời đạo hữu đi tới chính điện nhận phong chức.”
Vinh Tuệ Khanh thẫn thờ đi theo Lục Kỳ Hoằng tới chính điện.
Ngoài Lục Kỳ Hoằng và Lỗ đại trưởng lão, ở đây còn có Chưởng môn của Thái Hoa Sơn, Hoa Nghiêm Tự, cùng với Tư An tu vi Hóa Thần, hai tu sĩ cao cấp trong tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông.
Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đi tới, Long Chưởng môn của Thái Hoa Sơn lập tức nói: “Vinh đạo hữu có tài năng tuyệt vời, không biết có muốn đi tới tông môn đỉnh cấp tu hành không?” Ông nói xong lại giơ tay chỉ vào hai tu sĩ cao cấp trong tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông nói: “Vị này chính là đạo trưởng Doanh Xung của Đạo môn, vị này là Duyên Thiện Sư của Phật tông. Bọn họ đều là người của tông môn đỉnh cấp đặc biệt tới đây gặp đạo hữu.”
Vinh Tuệ Khanh ngẩn người, ngước đầu nhìn qua.
Đạo trưởng Doanh Xung tươi cười có vẻ khiêm tốn, gương mặt thản nhiên, không thể nhìn ra tuổi tác, càng không cảm giác được tu vi.
Duyên Thiện Sư lại mập mạp, bộ dạng phật tướng hiền lành.
Đây gọi là tướng do tâm sinh ra sao?
Nhưng sao trong mắt hai người bọn họ cứ lóe sáng thế kia?
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất không thoải mái, cô bình tĩnh lùi lại một bước, đứng ở bên cạnh Tông chủ Thanh Vân Tông và các vị đại trưởng lão.
“Lẽ nào Vinh đạo hữu không muốn đi tới tông môn đỉnh cấp sao?” Long Chưởng môn Thái Hoa Sơn hít sâu một hơi. Nữ tu này thật kiêu ngạo, thậm chí ngay cả tông môn đỉnh cấp cũng thấy chướng mắt? Tuy nhiên suy nghĩ kĩ thì ông ta lại thấy vui mừng... Nếu cô chướng mắt tông môn đỉnh cấp vậy chắc chắn càng coi thường Thanh Vân Tông nho nhỏ này.
Kể từ khi Thái Hoa Sơn và Hoa Nghiêm Tự biết Vinh Tuệ Khanh - nữ đệ tử của Thanh Vân Tông có thực lực Luyện Đan Sư thất phẩm thì không khác gì gặp phải kẻ địch lớn, luôn tìm cách để cô rời khỏi Thanh Vân Tông.
Bởi vì Luyện Đan Sư giống như Trận Pháp Sư đều là tài nguyên khan hiếm trong giới tu hành. Không phải linh căn tốt nào cũng có thể làm được Luyện Đan Sư, hoặc Trận Pháp Sư. Cũng không phải chỉ cần bỏ nhiều thời gian thì có thể đạt được chút thành tựu trên phương diện đan đạo và trận pháp.
Hai bản lĩnh này đa phần cần một người có năng lực thực hành hoàn mỹ, thiên phú về tính toán mới làm được.
Rất nhiều Luyện Đan Sư và Trận Pháp Sư lợi hại đều là người bình thường không có tu vi.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh không chỉ vượt trội trên phương diện trận pháp và luyện đan, cô còn có tu vi Trúc Cơ!
Nếu như tin tức không sai, cô có tư chất song linh căn xuất sắc!
Thanh Vân Tông có tài đức gì mà tự nhiên nhận được kỳ tài tu hành hiếm có như vậy chứ?
Đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư của tông môn đỉnh cấp đích thân mở miệng mời. “Nếu Vinh đạo hữu có thể đi tới tông môn đỉnh cấp chúng tôi, chúng tôi đồng ý cung cấp phương tiện tu hành cấp bậc cao nhất. Bất kể là công pháp, linh thạch, hay lò luyện đan, trận kỳ, chỉ có đạo hữu không nghĩ tới, không có thứ gì chúng tôi không cung cấp được.”
Tư An khoanh tay đứng ở bên cạnh, mắt nhìn nơi khác và không nói một lời nào, giống như không quen biết Vinh Tuệ Khanh vậy.
Vinh Tuệ Khanh hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Cảm ơn lòng tốt của hai vị. Tu vi của ta nông cạn, vẫn ở lại Thanh Vân Tông thì thích hợp hơn.”
Cô vừa nói ra lời này, trên dưới Thanh Vân Tông đang căng như dây đàn lập tức thả lỏng, trên mặt mọi người cũng lộ vẻ tươi cười.
Bọn họ đều biết đối phương không thể ngang ngược cướp đoạt Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư có cấp bậc như Vinh Tuệ Khanh đi được, thậm chí không dám giết cô chỉ bởi vì không chiếm được. Nguyên nhân vì danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm của cô đã vang dội. Đối với tất cả tu sĩ Ngũ Châu Đại Lục, không quan tâm ngươi là ai, cho dù là tông môn đỉnh cấp đi nữa, nếu có người dám gây khó dễ cho một Luyện Đan Sư thất phẩm thì tuyệt đối là hành vi ngu ngốc. Ai dám phá hủy Luyện Đan Sư thất phẩm tức là gây khó dễ với tất cả tu sĩ Ngũ Châu Đại Lục.
Hơn nữa không phải tất cả mọi người trong tông môn đỉnh cấp đều có ý muốn tiêu diệt Vinh Tuệ Khanh.
Bởi vì bọn họ còn mong Vinh Tuệ Khanh giúp bọn họ luyện chế ra những đan dược nghịch thiên, may ra có thể nâng cao tu vi thêm nữa.
Ba đại tông môn vẫn luôn ngày đêm suy nghĩ về vấn đề làm sao có thể thoát khỏi sự khống chế của thần điện Quang Minh, tự mình nắm giữ con đường lên trời. Đương nhiên, đây là vấn đề mà các vị tu sĩ cao cấp suy nghĩ trong lòng nhưng không nói ra, muốn lừa gạt thần điện Quang Minh.
Lúc này, Vinh Tuệ Khanh cuối cùng đã cảm nhận được lợi ích khi giỏi một nghề.
Không trách được tất cả mọi người đều muốn có tay nghề riêng, nó thật sự là vật cần thiết phải chuẩn bị khi ở nhà, du lịch, thậm chí xuyên qua và sống lại.
“Lẽ nào Vinh đạo hữu thấy chướng mắt với tông môn đỉnh cấp chúng tôi sao? Hay Vinh đạo hữu coi trọng thần điện Quang Minh?” Đạo trưởng Doanh Xung chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười: “Dĩ nhiên không phải ta khinh thường tông môn đỉnh cấp. Chẳng qua làm người không thể quên nguồn cội, nếu ta đã là đệ tử của Thanh Vân Tông, đương nhiên nếu muốn đi cũng phải đi tới tông môn đỉnh cấp của Thanh Vân Tông.” Cô nói xong xòe tay. “Nếu như hai vị có thể báo cho biết ta tông môn đỉnh cấp Thanh Vân Tông nằm ở đâu thì ta sẽ lập tức đi tới đó tìm chỗ nương tựa.”
Nghe Vinh Tuệ Khanh nói những lời này, Tư An đang khoanh tay nhìn trời chợt không nhịn được bật cười.
Sắc mặt của đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiền Sư biến đen hơn đáy nồi.
“Vinh đạo hữu đang cố ý gây khó dễ với chúng tôi sao?” Duyên Thiện Sư nổi giận nói.
Tông chủ Thanh Vân Tông lập tức tiếp lời nói: “Duyên Thiện Sư nói vậy là sai rồi. Vinh tu sĩ là đệ tử của Thanh Vân Tông ta. Nàng lựa chọn trung thành với tông môn, là đệ tử đích truyền chính tông của Thanh Vân Tông ta. Sao hai vị có thể ô miệt thanh danh của nàng? Thôi thế này vậy, hai vị tạm thời đi nghỉ đã, đợi lát nữa các vị viết ra giấy, xem cần Vinh tu sĩ của chúng tôi giúp đỡ chế luyện đan dược nào, có thể đưa cả phương pháp luyện đan và dược thảo tới luôn. Chờ Vinh tu sĩ tu luyện xong khi rảnh sẽ lấy nó luyện tay một chút, chuẩn bị cho cuộc thi đấu luyện đan Ngũ Châu Đại Lục sang năm. Hai vị thấy thế nào?”
Đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư liếc mắt nhìn nhau, sau đó tươi cười nói: “Như vậy cũng được. Chẳng qua Vinh đạo hữu có thể không ngại hãy suy nghĩ kĩ lại. Cửa lớn của tông môn đỉnh cấp Phật tông và Đạo môn chúng tôi sẽ vĩnh viễn mở rộng đón chào Vinh đạo hữu. Lúc nào Vinh đạo hữu thấy chán ở Thanh Vân Tông, muốn đi tới tông môn đỉnh cấp Phật tông và Đạo môn làm khách thì chúng tôi nhất định sẽ rất hoan nghênh.” Bọn họ nói xong lại lấy ra một tấm minh bài màu đen. “Đây là phù thuấn di Vạn Lý Thừa Phong có thể dùng không giới hạn. Bất kể đạo hữu đang ở đâu, chỉ cần ấn vào chỗ nhô lên trên minh bài này, nó có thể đưa đạo hữu tới chỗ tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông chúng tôi, tuyệt đối sẽ không có trục trặc gì trên đường.”
Vinh Tuệ Khanh vốn định từ chối, nhưng khóe mắt thoáng nhìn Tư An kín đáo gật đầu thì đổi ý, nhận lấy minh bài trong tay của Doanh Xung: “Cảm ơn ý tốt của hai vị. Hai vị có thể lấy phương pháp luyện đan và dược thảo cần thiết tới, ta sẽ thử xem có thể chế luyện giúp cho hai vị hay không. Nhưng ta phải nói rõ trước, bây giờ ta còn đang trong giai đoạn thử, nếu như thất bại thì sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
/384
|