*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Một cô gái mặc áo trắng chậm rãi đi xuống từ lầu năm, bước đến boong thuyền lầu ba.
Thanh âm của nàng không lớn, thế nhưng tự có một loại uy nghiêm. Dung mạo không tính là rất đẹp, thế nhưng rất có khí thế. Chỉ cần nàng đứng ở nơi đó, đã khiến rất nhiều người không tự chủ được mà lấy làm thẹn.
Quan trọng hơn nữa là, nàng là người phàm không có tu vi!
Một phàm nhân không có tu vi, ở giữa một đám tu sĩ ít nhất là tu vi Trúc Cơ lại hoàn toàn không sợ hãi, thoải mái tự nhiên, thật là rất khó có được.
Mão Tam Lang đứng một bên nhìn nàng, ánh mắt không tự chủ mà hướng về phía tầng năm.
Nới đó là nơi ở của chủ nhân3thuyền báu, một tu sĩ cực kì thần bí. Không ngờ người hầu hạ bên cạnh hắn, lại toàn là người phàm không có tu vi.
Một tên quản sự từ tầng dưới cùng chạy lên, cúi đầu khom lưng nói với cô gái áo trắng: “Bà chủ Khánh đến rồi, thuyền này không biết là xảy ra chuyện gì mà không thể tiến lên phía trước nửa bước. Bọn ta dùng thật nhiều biện pháp, nhưng cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mong rằng bà chủ Khánh nói với chủ thuyền một tiếng, để ngài ấy tự mình đi xem một chút.”
Cô gái áo trắng “Ừm” một tiếng, xoay người chậm rãi lên lầu.
Cũng không lâu lắm, cửa khoang trên tầng năm mở rộng ra, một người trung niên ăn mặc như văn sĩ chầm chậm bước ra ngoài.
“Đây0chính là chủ thuyền?” Một đám người ở phía dưới thì thầm huyên thuyên.
Tay phải văn sĩ trung niên bưng một chén rượu nửa trong suốt màu hổ phách, đứng ở trên đỉnh lầu năm lẳng lặng nhìn một hồi, rốt cuộc giãn mặt ra mỉm cười, tiện tay đổ chén rượu trong tay ra phía trước.
Rượu trong ly liền hóa thành hàng ngàn hàng vạn hạt mưa bụi, vẩy về phía biển lớn trước mặt thuyền báu.
Tựa như ảo thuật, những nơi bị rượu trong ly dội đến, dần dần hiện ra một vài chỗ không giống nhau.
Mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng mọi người cũng đều thấy được, ngay phía trước thuyền báu, có một hòn đảo lớn.
Hòn đảo mờ mờ ảo ảo, tựa như là ảo cảnh bị Thận thú nuốt vào nhả ra, nhưng nếu có thể5đến gần, dùng tay kiểm tra, liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, vẫn có sự bất đồng rất lớn với ảo cảnh của Thận thú.
Lúc hòn đảo hiện hình, nguyên khí trong đất trời bỗng dưng dậy sóng chập chờn.
Vinh Tuệ Khanh thức dậy từ trong minh tưởng, cảm giác được một hơi thở quen thuộc, trong lòng căng thẳng, vội vã từ trong khoang lao ra, đi tới boong thuyền, đẩy ra tầng tầng lớp lớp người, đứng ở trên cùng, trừng mắt nhìn chằm chằm về phía hòn đảo.
Một hòn đảo nửa trong suốt như cái bóng trắng chắn ngang trước mặt thuyền báu.
Văn sĩ trung niên trên lầu năm cười vang nói: “Không nghĩ tới vận khí của ta thật không tệ, Phù Đảo biến mất gần vạn năm bỗng tái hiện trên nhân giới,4xem ra Long Thần hẳn là đang ở gần đây rồi.”
“Phù Đảo? Đây chính là Phù Đảo?!” Dưới lầu có vài tu sĩ mừng rỡ không thôi, hầu như đều không nghe thấy câu nói phía sau có quan hệ với tung tích “Long Thần” của văn sĩ trung niên.
“Phù Đảo? Từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến, là vật gì? Pháp bảo sao?” Đại đa số tu sĩ cho đến bây giờ chưa từng nghe nói đến “Phù Đảo”.
Thanh âm của văn sĩ trung niên cũng không lớn, thế nhưng tu vi của hắn mạnh mẽ như thế, cho dù tùy tiện nói một câu cũng sẽ truyền tống vô cùng rõ ràng đến tai của từng người ở đây.
“Phù Đảo vốn dĩ chính là một pháp bảo to lớn, có thể bay, có thể lặn. Vạn năm trước, lúc9Ma giới xâm lăng, Phù Đảo bị Ma Vương đoạt được, lại một lần nữa luyện chế thành không gian pháp bảo có thể mang theo người, làm chỗ ở tạm thời của hắn, cung cấp chỗ dừng chân cho hắn lúc ở Nhân giới. Sau đó Ma giới bị Nhân giới cùng yêu tu liên thủ đánh lui, Ma Vương cùng Phù Đảo đều tan biến không còn vết tích.” Văn sĩ trung niên nói xong những lời này, nhìn lướt qua đám tu sĩ dưới lầu: “Phù Đảo, còn có một biệt danh, gọi là Phúc Đảo. Phúc trong phúc khí*, phúc trong phúc duyên**.
* Phúc khí: may mắn.
** Phúc duyên: duyên lành.
“Lẽ nào Ma Vương đang ở trên Phù Đảo này sao?” Có tu sĩ lớn tiếng kêu lên.
Văn sĩ trung niên cười ha hả: “Mọi người nên lấy làm may là Ma Vương đã trở về Ma giới rồi, bằng không... Nếu hắn thật sự ở lại trên Phù Đảo, mọi người cũng chỉ đành lẩn trốn mà thôi. Bây giờ Phù Đảo có chủ nhân mới. Nó lựa chọn hiện thân ở chỗ này, chính là phúc duyên của mọi người. Những người mong muốn lên Phù Đảo xem một chút, vậy giờ có thể sang đấy. Dù sao trước khi Phù Đảo rời khỏi vùng nước này, thuyền của chúng ta cũng không nhúc nhích nổi.”
Rất nhiều tu sĩ nhìn Phù Đảo nửa trong suốt này, trong lòng âm thầm lắc đầu. Vẫn là thôi đi, ai biết bên trong Phù Đảo này có cái gì? Mục tiêu của bọn họ là Long Thần, cũng không cần tạo thêm rắc rối.
Thế nhưng văn sĩ trung niên lại nói một câu, thay đổi ý nghĩ của rất nhiều tu sĩ: “Nghe nói thời điểm Ma giới xâm lấn Nhân giới, các loại thiên tài địa bảo cướp đoạt được đều cất giữ ở trên Phù Đảo này. Bây giờ bảo bối trên Phù Đảo đều là vật vô chủ, người có phúc duyên có thể có được.”
Vạn năm trước, Ma giới xâm lấn Nhân giới, gần như khiến Nhân giới thiếu chút nữa bị huỷ diệt. Một kiếp nạn lớn khiến Nhân giới không chỉ tổn thất rất nhiều tu sĩ tinh anh, hơn nữa còn làm cho vô số môn phái diệt vong, vô số kỳ trân dị bảo, bí quyết công pháp, đều bị người trong Ma giới cướp sạch không còn.
Rất nhiều người cho rằng, người trong Ma giới đã sớm đem bảo bối cướp được trở về Ma giới rồi, thế nhưng chỉ có rất ít người biết, thật ra những bảo bối này vẫn còn ở Nhân giới, hơn nữa phiêu hốt bất định, cho dù là đại năng giả của tông môn đỉnh cấp cùng thần điện Quang Minh cũng không tìm được vị trí thật sự của chúng.
Thì ra đều đặt trên Phù Đảo!
Thảo nào Phù Đảo còn có một biệt danh là Phúc Đảo...
Nếu như có thể tìm được hòn đảo này, xác thực là cơ duyên và phúc duyên rất lớn.
Trong chớp mắt, có mấy tu sĩ nóng lòng đã vèo một tiếng bay khỏi thuyền báu, chậm rãi hạ xuống trên Phù Đảo.
Bọn họ vừa hạ xuống trên Phù Đảo, toàn thân cũng trở thành nửa trong suốt, mờ mờ ảo ảo như Phù Đảo.
“Còn một khắc nữa. Sau một khắc, Phù Đảo liền hoàn toàn ẩn hình rồi. Mọi người muốn đi, thì đi sớm đi. Bởi vì chỉ cần Phù Đảo ẩn hình, các ngươi liền không thể đi lên nữa rồi. Đây cũng là một trong những tính chất đặc biệt của hòn đảo này. Chỉ có khi nào ngươi thấy nó, nó mới tồn tại. Nếu như không nhìn thấy nó, ngươi sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.”
Vinh Tuệ Khanh nhịn không được phản bác: “Vừa rồi chúng ta không nhìn thấy Phù Đảo, thế nhưng thuyền báu vẫn nửa bước khó dời như cũ, xin hỏi chủ thuyền giải thích như thế nào?”
Văn sĩ trung niên ngoài ý muốn liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh. Trên mặt cô tuy có khăn che mặt, nhưng ở trong mắt văn sĩ trung niên, cái khăn che mặt này có cũng như không.
“... Lại là ngươi.” Văn sĩ trung niên cười khẽ: “Tiểu cô nương trưởng thành.”
Vinh Tuệ Khanh sửng sốt. Dáng vẻ chủ thuyền này cứ như quen biết cô, hơn nữa không chỉ là quen biết, mà còn biết cô từ khi cô còn rất nhỏ, nếu không... sao lại nói “trưởng thành”?
Không, không đúng.
Trong đầu của Vinh Tuệ Khanh cấp tốc suy nghĩ.
Tướng mạo của cô bây giờ và khi còn bé hoàn toàn khác nhau, người chủ thuyền này làm sao biết được cô thật sự là ai?
Vinh Tuệ Khanh do dự, dư quang thấy bóng dáng Phù Đảo ngày càng mờ ảo, nhất thời không kịp hỏi lại lời chủ thuyền vừa nói, một tay chống lan can thuyền báu, phi thân từ lầu ba thuyền báu, nhảy đến trên Phù Đảo.
Mão Tam Lang và A Quý cũng phi thân nhảy lên, theo sát sau lưng cô nhảy xuống Phù Đảo.
Xích Báo muốn cùng nhảy qua, lại bị Khẳng Khẳng kéo lỗ tai lại, không thể động đậy.
“Ngươi làm cái gì?!” Xích Báo rất tức giận.
Khẳng Khẳng nhéo thắt lưng cả giận nói: “Ngươi đi chỉ biết gây thêm phiền phức! Niệm Thần ở bên kia không có việc gì, ngươi cũng không cần đi làm loạn thêm!”
Lang Thất bên cạnh xen vào, trợn trừng mắt nói: “Muộn rồi muộn rồi, Phù Đảo đã biến mất rồi.”
Quả nhiên, Phù Đảo nửa trong suốt như sương như khói, đã chậm rãi tiêu thất trước mặt bọn họ.
Vinh Tuệ Khanh không nhìn thấy, trước khi cô nhảy lên Phù Đảo, Bách Hủy, Phong Hải Thành ở lầu hai, còn có La Xảo Tư và Lỗ Oánh Oánh ở bên trong khoang thuyền tầng dưới cùng, đều đã sớm nhảy sang.
Người trong tu hành ra ngoài lịch duyệt, chính là vì tìm kiếm các loại di tích và động phủ trong truyền thuyết.
Thứ tốt như Phù Đảo thậm chí còn khiến Vinh Tuệ Khanh động tâm hơn cả bè nổi.
Cô không cảm thấy hứng thú với kỳ trân dị bảo trên Phù Đảo, cũng không hứng thú với công pháp, bí quyết trên Phù Đảo, thứ khiến cô cảm thấy hứng thú với Phù Đảo này là hơi thở làm cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nói không rõ rốt cuộc đó là thứ gì, thế nhưng cái hơi thở kia khiến cô quen thuộc đến muốn rơi lệ.
Đó là hơi thở của La Thần mà cô mong nhớ ngày đêm.
Đến lúc này, cô đã không còn cách nào phủ nhận nữa, cũng không thể lại lừa mình dối người.
La Thần quả thật có khả năng lớn là người trong Ma giới, thậm chí hắn chính là Ma Vương mà tu sĩ Nhân giới nhắc đến liền biến sắc kia!
Từ Thần thúc vô cùng quan tâm, đến người yêu thân mật, rồi đến đạo lữ thiên nhân vĩnh cách*, Vinh Tuệ Khanh có phần không biết làm thế nào.
* Thiên nhân vĩnh cách: hai người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
Nhưng bất kể thế nào, cô đều rất rõ ràng, cho dù La Thần là thân phận gì, cô nhất định phải sánh vai cùng y.
Lên trời xuống đất, cùng trời cuối đất, cho dù là ở đâu, đều không thể ngăn cản bọn họ.
Bịch!
Mão Tam Lang và A Quý đồng thời rơi xuống đất, đứng ở phía sau Vinh Tuệ Khanh.
Bọn họ cũng không biết, trong mắt những người còn ở trên thuyền báu, bọn họ đã triệt để mất dạng.
Văn sĩ trung niên trên thuyền báu lẳng lặng nhìn phía trước đã không còn thứ gì, cười lắc đầu: “Nếu không phải tiểu cô nương này ở trên thuyền của ta, Phù Đảo sẽ không hiện thân, cũng làm sao để các ngươi cảm giác được chứ? Tất nhiên là nó muốn cho ngươi biết sự tồn tại của nó, nó mới có thể ngăn cản lối đi của thuyền báu. Bằng không, thuyền báu lái xuyên qua nó cũng được.” Nói rồi lại trở lại buồng của mình, tiếp tục nằm trên giường, vẫy tay gọi một cô gái áo lam qua ngồi vào lòng hắn, một bên thổi sáo cho hắn nghe, một bên nâng chén rượu, tiếp tục mơ màng như kẻ say. Rượu bên trong chén của hắn tựa hồ vĩnh viễn không uống hết.
Vinh Tuệ Khanh đứng ngơ ngác trên Phù Đảo, nhìn về một khu nhà to lớn phía trước, tim đập như hươu chạy.
Nơi đó nhìn qua cùng sơn trang Đóa Linh năm ấy giống nhau như đúc.
Chính là ở nơi đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy La Thần.
Nếu là Ma Vương, tại sao y lại xuất hiện ở sơn trang Đóa Linh?
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Một cô gái mặc áo trắng chậm rãi đi xuống từ lầu năm, bước đến boong thuyền lầu ba.
Thanh âm của nàng không lớn, thế nhưng tự có một loại uy nghiêm. Dung mạo không tính là rất đẹp, thế nhưng rất có khí thế. Chỉ cần nàng đứng ở nơi đó, đã khiến rất nhiều người không tự chủ được mà lấy làm thẹn.
Quan trọng hơn nữa là, nàng là người phàm không có tu vi!
Một phàm nhân không có tu vi, ở giữa một đám tu sĩ ít nhất là tu vi Trúc Cơ lại hoàn toàn không sợ hãi, thoải mái tự nhiên, thật là rất khó có được.
Mão Tam Lang đứng một bên nhìn nàng, ánh mắt không tự chủ mà hướng về phía tầng năm.
Nới đó là nơi ở của chủ nhân3thuyền báu, một tu sĩ cực kì thần bí. Không ngờ người hầu hạ bên cạnh hắn, lại toàn là người phàm không có tu vi.
Một tên quản sự từ tầng dưới cùng chạy lên, cúi đầu khom lưng nói với cô gái áo trắng: “Bà chủ Khánh đến rồi, thuyền này không biết là xảy ra chuyện gì mà không thể tiến lên phía trước nửa bước. Bọn ta dùng thật nhiều biện pháp, nhưng cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mong rằng bà chủ Khánh nói với chủ thuyền một tiếng, để ngài ấy tự mình đi xem một chút.”
Cô gái áo trắng “Ừm” một tiếng, xoay người chậm rãi lên lầu.
Cũng không lâu lắm, cửa khoang trên tầng năm mở rộng ra, một người trung niên ăn mặc như văn sĩ chầm chậm bước ra ngoài.
“Đây0chính là chủ thuyền?” Một đám người ở phía dưới thì thầm huyên thuyên.
Tay phải văn sĩ trung niên bưng một chén rượu nửa trong suốt màu hổ phách, đứng ở trên đỉnh lầu năm lẳng lặng nhìn một hồi, rốt cuộc giãn mặt ra mỉm cười, tiện tay đổ chén rượu trong tay ra phía trước.
Rượu trong ly liền hóa thành hàng ngàn hàng vạn hạt mưa bụi, vẩy về phía biển lớn trước mặt thuyền báu.
Tựa như ảo thuật, những nơi bị rượu trong ly dội đến, dần dần hiện ra một vài chỗ không giống nhau.
Mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng mọi người cũng đều thấy được, ngay phía trước thuyền báu, có một hòn đảo lớn.
Hòn đảo mờ mờ ảo ảo, tựa như là ảo cảnh bị Thận thú nuốt vào nhả ra, nhưng nếu có thể5đến gần, dùng tay kiểm tra, liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, vẫn có sự bất đồng rất lớn với ảo cảnh của Thận thú.
Lúc hòn đảo hiện hình, nguyên khí trong đất trời bỗng dưng dậy sóng chập chờn.
Vinh Tuệ Khanh thức dậy từ trong minh tưởng, cảm giác được một hơi thở quen thuộc, trong lòng căng thẳng, vội vã từ trong khoang lao ra, đi tới boong thuyền, đẩy ra tầng tầng lớp lớp người, đứng ở trên cùng, trừng mắt nhìn chằm chằm về phía hòn đảo.
Một hòn đảo nửa trong suốt như cái bóng trắng chắn ngang trước mặt thuyền báu.
Văn sĩ trung niên trên lầu năm cười vang nói: “Không nghĩ tới vận khí của ta thật không tệ, Phù Đảo biến mất gần vạn năm bỗng tái hiện trên nhân giới,4xem ra Long Thần hẳn là đang ở gần đây rồi.”
“Phù Đảo? Đây chính là Phù Đảo?!” Dưới lầu có vài tu sĩ mừng rỡ không thôi, hầu như đều không nghe thấy câu nói phía sau có quan hệ với tung tích “Long Thần” của văn sĩ trung niên.
“Phù Đảo? Từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến, là vật gì? Pháp bảo sao?” Đại đa số tu sĩ cho đến bây giờ chưa từng nghe nói đến “Phù Đảo”.
Thanh âm của văn sĩ trung niên cũng không lớn, thế nhưng tu vi của hắn mạnh mẽ như thế, cho dù tùy tiện nói một câu cũng sẽ truyền tống vô cùng rõ ràng đến tai của từng người ở đây.
“Phù Đảo vốn dĩ chính là một pháp bảo to lớn, có thể bay, có thể lặn. Vạn năm trước, lúc9Ma giới xâm lăng, Phù Đảo bị Ma Vương đoạt được, lại một lần nữa luyện chế thành không gian pháp bảo có thể mang theo người, làm chỗ ở tạm thời của hắn, cung cấp chỗ dừng chân cho hắn lúc ở Nhân giới. Sau đó Ma giới bị Nhân giới cùng yêu tu liên thủ đánh lui, Ma Vương cùng Phù Đảo đều tan biến không còn vết tích.” Văn sĩ trung niên nói xong những lời này, nhìn lướt qua đám tu sĩ dưới lầu: “Phù Đảo, còn có một biệt danh, gọi là Phúc Đảo. Phúc trong phúc khí*, phúc trong phúc duyên**.
* Phúc khí: may mắn.
** Phúc duyên: duyên lành.
“Lẽ nào Ma Vương đang ở trên Phù Đảo này sao?” Có tu sĩ lớn tiếng kêu lên.
Văn sĩ trung niên cười ha hả: “Mọi người nên lấy làm may là Ma Vương đã trở về Ma giới rồi, bằng không... Nếu hắn thật sự ở lại trên Phù Đảo, mọi người cũng chỉ đành lẩn trốn mà thôi. Bây giờ Phù Đảo có chủ nhân mới. Nó lựa chọn hiện thân ở chỗ này, chính là phúc duyên của mọi người. Những người mong muốn lên Phù Đảo xem một chút, vậy giờ có thể sang đấy. Dù sao trước khi Phù Đảo rời khỏi vùng nước này, thuyền của chúng ta cũng không nhúc nhích nổi.”
Rất nhiều tu sĩ nhìn Phù Đảo nửa trong suốt này, trong lòng âm thầm lắc đầu. Vẫn là thôi đi, ai biết bên trong Phù Đảo này có cái gì? Mục tiêu của bọn họ là Long Thần, cũng không cần tạo thêm rắc rối.
Thế nhưng văn sĩ trung niên lại nói một câu, thay đổi ý nghĩ của rất nhiều tu sĩ: “Nghe nói thời điểm Ma giới xâm lấn Nhân giới, các loại thiên tài địa bảo cướp đoạt được đều cất giữ ở trên Phù Đảo này. Bây giờ bảo bối trên Phù Đảo đều là vật vô chủ, người có phúc duyên có thể có được.”
Vạn năm trước, Ma giới xâm lấn Nhân giới, gần như khiến Nhân giới thiếu chút nữa bị huỷ diệt. Một kiếp nạn lớn khiến Nhân giới không chỉ tổn thất rất nhiều tu sĩ tinh anh, hơn nữa còn làm cho vô số môn phái diệt vong, vô số kỳ trân dị bảo, bí quyết công pháp, đều bị người trong Ma giới cướp sạch không còn.
Rất nhiều người cho rằng, người trong Ma giới đã sớm đem bảo bối cướp được trở về Ma giới rồi, thế nhưng chỉ có rất ít người biết, thật ra những bảo bối này vẫn còn ở Nhân giới, hơn nữa phiêu hốt bất định, cho dù là đại năng giả của tông môn đỉnh cấp cùng thần điện Quang Minh cũng không tìm được vị trí thật sự của chúng.
Thì ra đều đặt trên Phù Đảo!
Thảo nào Phù Đảo còn có một biệt danh là Phúc Đảo...
Nếu như có thể tìm được hòn đảo này, xác thực là cơ duyên và phúc duyên rất lớn.
Trong chớp mắt, có mấy tu sĩ nóng lòng đã vèo một tiếng bay khỏi thuyền báu, chậm rãi hạ xuống trên Phù Đảo.
Bọn họ vừa hạ xuống trên Phù Đảo, toàn thân cũng trở thành nửa trong suốt, mờ mờ ảo ảo như Phù Đảo.
“Còn một khắc nữa. Sau một khắc, Phù Đảo liền hoàn toàn ẩn hình rồi. Mọi người muốn đi, thì đi sớm đi. Bởi vì chỉ cần Phù Đảo ẩn hình, các ngươi liền không thể đi lên nữa rồi. Đây cũng là một trong những tính chất đặc biệt của hòn đảo này. Chỉ có khi nào ngươi thấy nó, nó mới tồn tại. Nếu như không nhìn thấy nó, ngươi sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.”
Vinh Tuệ Khanh nhịn không được phản bác: “Vừa rồi chúng ta không nhìn thấy Phù Đảo, thế nhưng thuyền báu vẫn nửa bước khó dời như cũ, xin hỏi chủ thuyền giải thích như thế nào?”
Văn sĩ trung niên ngoài ý muốn liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh. Trên mặt cô tuy có khăn che mặt, nhưng ở trong mắt văn sĩ trung niên, cái khăn che mặt này có cũng như không.
“... Lại là ngươi.” Văn sĩ trung niên cười khẽ: “Tiểu cô nương trưởng thành.”
Vinh Tuệ Khanh sửng sốt. Dáng vẻ chủ thuyền này cứ như quen biết cô, hơn nữa không chỉ là quen biết, mà còn biết cô từ khi cô còn rất nhỏ, nếu không... sao lại nói “trưởng thành”?
Không, không đúng.
Trong đầu của Vinh Tuệ Khanh cấp tốc suy nghĩ.
Tướng mạo của cô bây giờ và khi còn bé hoàn toàn khác nhau, người chủ thuyền này làm sao biết được cô thật sự là ai?
Vinh Tuệ Khanh do dự, dư quang thấy bóng dáng Phù Đảo ngày càng mờ ảo, nhất thời không kịp hỏi lại lời chủ thuyền vừa nói, một tay chống lan can thuyền báu, phi thân từ lầu ba thuyền báu, nhảy đến trên Phù Đảo.
Mão Tam Lang và A Quý cũng phi thân nhảy lên, theo sát sau lưng cô nhảy xuống Phù Đảo.
Xích Báo muốn cùng nhảy qua, lại bị Khẳng Khẳng kéo lỗ tai lại, không thể động đậy.
“Ngươi làm cái gì?!” Xích Báo rất tức giận.
Khẳng Khẳng nhéo thắt lưng cả giận nói: “Ngươi đi chỉ biết gây thêm phiền phức! Niệm Thần ở bên kia không có việc gì, ngươi cũng không cần đi làm loạn thêm!”
Lang Thất bên cạnh xen vào, trợn trừng mắt nói: “Muộn rồi muộn rồi, Phù Đảo đã biến mất rồi.”
Quả nhiên, Phù Đảo nửa trong suốt như sương như khói, đã chậm rãi tiêu thất trước mặt bọn họ.
Vinh Tuệ Khanh không nhìn thấy, trước khi cô nhảy lên Phù Đảo, Bách Hủy, Phong Hải Thành ở lầu hai, còn có La Xảo Tư và Lỗ Oánh Oánh ở bên trong khoang thuyền tầng dưới cùng, đều đã sớm nhảy sang.
Người trong tu hành ra ngoài lịch duyệt, chính là vì tìm kiếm các loại di tích và động phủ trong truyền thuyết.
Thứ tốt như Phù Đảo thậm chí còn khiến Vinh Tuệ Khanh động tâm hơn cả bè nổi.
Cô không cảm thấy hứng thú với kỳ trân dị bảo trên Phù Đảo, cũng không hứng thú với công pháp, bí quyết trên Phù Đảo, thứ khiến cô cảm thấy hứng thú với Phù Đảo này là hơi thở làm cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nói không rõ rốt cuộc đó là thứ gì, thế nhưng cái hơi thở kia khiến cô quen thuộc đến muốn rơi lệ.
Đó là hơi thở của La Thần mà cô mong nhớ ngày đêm.
Đến lúc này, cô đã không còn cách nào phủ nhận nữa, cũng không thể lại lừa mình dối người.
La Thần quả thật có khả năng lớn là người trong Ma giới, thậm chí hắn chính là Ma Vương mà tu sĩ Nhân giới nhắc đến liền biến sắc kia!
Từ Thần thúc vô cùng quan tâm, đến người yêu thân mật, rồi đến đạo lữ thiên nhân vĩnh cách*, Vinh Tuệ Khanh có phần không biết làm thế nào.
* Thiên nhân vĩnh cách: hai người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
Nhưng bất kể thế nào, cô đều rất rõ ràng, cho dù La Thần là thân phận gì, cô nhất định phải sánh vai cùng y.
Lên trời xuống đất, cùng trời cuối đất, cho dù là ở đâu, đều không thể ngăn cản bọn họ.
Bịch!
Mão Tam Lang và A Quý đồng thời rơi xuống đất, đứng ở phía sau Vinh Tuệ Khanh.
Bọn họ cũng không biết, trong mắt những người còn ở trên thuyền báu, bọn họ đã triệt để mất dạng.
Văn sĩ trung niên trên thuyền báu lẳng lặng nhìn phía trước đã không còn thứ gì, cười lắc đầu: “Nếu không phải tiểu cô nương này ở trên thuyền của ta, Phù Đảo sẽ không hiện thân, cũng làm sao để các ngươi cảm giác được chứ? Tất nhiên là nó muốn cho ngươi biết sự tồn tại của nó, nó mới có thể ngăn cản lối đi của thuyền báu. Bằng không, thuyền báu lái xuyên qua nó cũng được.” Nói rồi lại trở lại buồng của mình, tiếp tục nằm trên giường, vẫy tay gọi một cô gái áo lam qua ngồi vào lòng hắn, một bên thổi sáo cho hắn nghe, một bên nâng chén rượu, tiếp tục mơ màng như kẻ say. Rượu bên trong chén của hắn tựa hồ vĩnh viễn không uống hết.
Vinh Tuệ Khanh đứng ngơ ngác trên Phù Đảo, nhìn về một khu nhà to lớn phía trước, tim đập như hươu chạy.
Nơi đó nhìn qua cùng sơn trang Đóa Linh năm ấy giống nhau như đúc.
Chính là ở nơi đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy La Thần.
Nếu là Ma Vương, tại sao y lại xuất hiện ở sơn trang Đóa Linh?
/384
|