*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà chìa khoá long cốt trong tay Vinh Tuệ Khanh chính là tín vật của Long Thần.
Thế nhưng phải đưa tín vật này vào trong tiềm thức của Cốt Long mới có thể khiến cho nó nhận chủ.
Mà tiềm thức của Cốt Long ở nơi nào, đúng là một vấn đề.
Vinh Tuệ Khanh đánh giá từ trên xuống dưới bộ xương trắng đến phát sáng của Cốt Long, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đan điền và tiềm thức của nó ở nơi nào.
Vẫn là La Thần kiến thức rộng rãi, từ trong ký ức của Ma Vương đời trước tìm tòi một hồi, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nhân tố quan trọng nhất của tử linh tu luyện là ở đỉnh đầu. Chúng nó3ký sinh trong thân thể ký chủ, đầu tiên chính là phải tu luyện ra tiềm thức, chắc hẳn vị trí trên đầu kia là vị trí quan trọng nhất.”
Sau khi Vinh Tuệ Khanh và La Thần thương nghị, trước tiên dùng hơi thở của sự sống, ngăn cản quầng sáng đen chết chóc của, sau đó thừa dịp đối phương tâm thần đại loạn, bay lên đỉnh đầu của nó đưa chìa khóa long cốt vào trong tiềm thức của nó.
Đương nhiên thần thức của Vinh Tuệ Khanh sẽ bám vào trên chìa khóa long cốt, cùng tiến nhập vào tiềm thức của Cốt Long, khiến nó nhận Vinh Tuệ Khanh làm chủ.
Nhưng Cốt Long thật sự quá cao lớn.
Lúc bay lên, Vinh Tuệ Khanh0nhanh chóng rớt lui sau La Thần.
La Thần xoay người lại, một tay nâng Vinh Tuệ Khanh lên, ma lực bộc phát, tựa như mũi tên rời cung, trong phút chốc đã lập tức bay đến trên đỉnh đầu Cốt Long.
Vinh Tuệ Khanh và La Thần hạ xuống, chỉ yên lặng không nói nhìn quanh bốn phía.
Bọn họ tựa như đứng trên một cái sân bóng rổ to lớn.
Mà đây chỉ là một phần của đầu lâu Cốt Long.
“Nhanh lên một chút.” La Thần thúc giục Vinh Tuệ Khanh.
Cốt Long bên dưới đã cảm nhận được trên đầu có người, không chút nào cảm thấy vinh quang và phấn kích, mà là nổi trận lôi đình rồi lăn lộn quằn quại dưới đáy biển, muốn hất5hai tên nhân loại có gan xúc phạm Cốt Long ra.
Vinh Tuệ Khanh mới vừa dùng linh lực đưa chìa khoá long cốt vào một không gian sâu không thấy đáy trong một khe hở trên đầu lâu của Cốt Long, liền cảm giác được dưới chân trơn trượt, không gian trước mặt lập tức sụp đổ xuống.
La Thần lập tức giữ chặt Vinh Tuệ Khanh, bay ra khỏi đầu lâu Cốt Long.
Hai người yên lặng nổi trong nước, nhìn Cốt Long lăn tới lộn lui dưới đáy biển.
“Nó đang làm gì thế?” Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chằm hỏi, không thể tin được Cốt Long có tu vi cao thâm như vậy mà lại làm chuyện ngu ngốc như ôm cây đợi thỏ thế kia.
Bọn4họ đều đã bay khỏi đầu Cốt Long, Cốt Long vẫn còn đang làm loạn cái gì?
Lăn lộn dưới đáy biển nửa ngày, khuấy đảo cát bụi cả vùng biển hỗ loạn, Cốt Long mới xác nhận được nhân loại nhỏ bé trên đầu mình đã bị nó đuổi đi, duỗi duỗi cái cổ xương xẩu của mình, nửa nằm xuống, dự định đánh một giấc.
Vừa mới nhắm mắt, một chìa khoá long cốt sáng ngời liền nhảy ra trong tiềm thức Cốt Long.
Cốt Long giật mình mở mắt.
Đó là hơi thở của Long Thần!
Trong đó còn trộn lẫn với hơi thở của một nữ tu Nhân giới, chẳng qua hơi thở kia vô cùng tinh khiết, tựa hồ cũng không khác biệt hơi thở9của Long Thần là bao.
Cốt Long ngơ ngẩn nghiêng đầu, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cùng thời khắc đó, Vinh Tuệ Khanh cũng nhắm mắt lại, cảm nhận được tiềm thức của Cốt Long.
Cô bám vào thần thức trên chìa khóa long cốt nói với Cốt Long: “Đây là mệnh lệnh của Long Thần, ngươi phải nghe theo sự chỉ huy của thần thức này, nhận nàng làm chủ, từ nay về sau nghe theo sự điều khiển của nàng cho đến khi Long Thần giải trừ khế ước của các ngươi mới thôi.”
Cốt Long cảm nhận được sự ôn hòa, lại ẩn hàm sự hung bạo trong hơi thở của Long Thần, lửa giận có lớn hơn nữa cũng liền tiêu tán sạch không còn tí nào, lưỡng lự cúi thân hình to lớn xuống, buông đầu lâu trắng xóa lại cao ngạo.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng cẩn thận từ từ hạ xuống, một lần nữa đáp xuống đỉnh đầu Cốt Long.
Đầu lâu Cốt Long khẽ động đậy, cảm thụ được hơi thở của Vinh Tuệ Khanh, bèn không giãy giụa nữa, tựa như cam chịu mà nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích nghe Vinh Tuệ Khanh ra lệnh.
Vinh Tuệ Khanh thấy một con quái vật to lớn như vậy lại ngoan ngoãn nằm dưới bàn chân của mình, trong lòng vui vẻ, ngồi xổm xuống dùng tay khẽ vỗ về đầu lâu của Cốt Long, lại dùng ngón tay khẽ phe phẩy.
Thân thể Cốt Long chợt cứng ngắc, phẫn nộ một hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu rống một tiếng dài, khuấy đảo Long Trủng đến long trời lở đất thêm một lần nữa.
Hiện giờ Vinh Tuệ Khanh tâm ý tương thông với Cốt Long, biết nó đang bày tỏ sự thần phục, tuyên bố với tất cả động vật biển bên trong Long Trủng này rằng Cốt Long nó đã nhận chủ.
“Ngươi đi từ giã với bạn bè thân quen của ngươi đi, một lát nữa ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này.” Vinh Tuệ Khanh có phần áy náy nói. Cô đã nhìn ra, Cốt Long này tuy tu vi cao thâm, thế nhưng hàng triệu năm qua nó sống trong Long Trủng, lớn lên trong Long Trủng, chưa từng tiếp xúc với thế giới giả dối quỷ quyệt bên ngoài, nó lại là kẻ vương giả đứng đầu nơi này, chẳng có kẻ nào dám ăn no rảnh rỗi đi trêu chọc nó, thế nên tâm trí của nó thoạt nhìn vẫn tương đối đơn thuần.
Ở chỗ này, dù nó đơn thuần hay phức tạp cũng không sao cả.
Thế nhưng ra đến thế giới bên ngoài, đơn thuần sẽ trở thành những chữ khắc trên bia mộ của nó*.
* Nguyên văn “Đơn thuần sẽ là mộ chí minh của nó”. Mộ chí minh hay còn gọi là điếu văn, văn tế được khắc trên bia mộ của người chết ở Trung Quốc thời xưa. Đó là một thể văn cổ đại được khắc trên bia mộ, thông thường được chia làm hai bộ phận. Bộ phận thứ nhất là lời tựa, nó kể về gia thế, tên, tước vị và cuộc đời, sự nghiệp, đức hạnh, tài nghệ... của người đã chết, phần này gọi là “chí”. Phần thứ hai là “minh”, thơ của người khác viết để thể hiện sự thương tiếc hay tán tụng người đã chết.
Vinh Tuệ Khanh nói với La Thần: “Đợi giải quyết xong đám động vật biển ngoài kia, ta muốn để cho nó trở lại Long Trủng sinh sống.”
La Thần nhìn thật sâu vào Vinh Tuệ Khanh, truyền âm nói với cô: “Có Cốt Long làm vật cưỡi, nàng sẽ hoàn toàn trở thành vương giả trên biển. Bốn biển còn có biết bao địa phương thần bí nàng chưa từng đến, có Cốt Long, những chỗ kia đối với nàng mà nói, cũng như sân sau của nàng, nàng muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, lẽ nào nàng không muốn đi sao?”
Vinh Tuệ Khanh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Muốn, thế nhưng ta không muốn mang Cốt Long đi cùng. Nó thuộc về nơi này, cưỡng ép mang nó ra ngoài, khiến nó chịu đựng sự dằn vặt của những kẻ kia, ta thật sự không đành lòng. Lại nói, nó là hậu duệ của Long Thần, ta đã nhận một ơn nghĩa lớn lao của Long Thần, không thể quá tham lam, mang theo long tử long tôn của Long Thần đi chịu đựng những khổ sở ấy.”
La Thần cau mày nói: “Nàng cũng quá mâu thuẫn đi?! Không có Cốt Long, làm sao nàng có thể ra vào những chỗ thần bí trên biển?”
Vinh Tuệ Khanh nhoẻn miệng cười: “Ta có chàng mà. Ngay cả Ma giới đều đi được, huống hồ một cái Ngũ Châu Đại Lục nho nhỏ?”
La Thần không còn cách nào với Vinh Tuệ Khanh, lắc đầu nói: “Tùy nàng vậy.”
Vinh Tuệ Khanh thấy thân thể to lớn của Cốt Long bỗng nhiên biến mất trong vùng biển, từ trong thần thức cảm nhận được nó đang làm chuẩn bị để rời đi, bèn nói với La Thần: “Ta đi xuống xem con trai một chút.” Nói rồi bơi thật nhanh đến chỗ con trai tinh lớn như sân bóng rổ ban nãy.
Trai tinh sống không biết bao nhiêu năm rồi, lại bị quầng sáng đen chết chóc của Cốt Long chiếu vào một cái, lập tức mất đi sự sống, chân chính trở thành một khối vỏ trai lạnh như băng.
Vinh Tuệ Khanh đứng lại trước vỏ con trai, thử dùng thần thức tiến vào.
Bên trong vỏ trai, quả nhiên có vô số viên trân châu. Viên lớn nhất to cỡ quả bóng rổ, chắc là mẫu châu. Còn lại nhỏ hơn một chút, đều là tử châu, nhưng kích cỡ cũng tương đương quả bóng chày, cảm giác đúng thật là “ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi*”.
* Bắt nguồn từ câu tục ngữ truyền miệng về nhà họ Tiết – một trong bốn họ giàu nhất Kim Lăng nhờ đảm nhận việc mua hàng trong cung trong tác phẩm “Hồng lâu mộng”: “Được mùa tuyết lã chã rơi, ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi”. Chữ Tiết trong họ của Bảo Thoa rất gần với chữ “tuyết,” đó chính là hàm ý về “được mùa tuyết rơi” trong câu trên. Hai vế “ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi” vừa nhấn mạnh gia sản giàu cỡ Thạch Sùng của nhà họ Tiết, vừa là ẩn ý kín đáo về số phận của hai nhân vật Bảo Ngọc (ngọc châu) và Bảo Thoa (vàng). Khi giấc mộng lầu hồng kết thúc thì công tử cũng hóa thành bùn đất, tiểu thư thì giống như sắt vụn mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh thở dài thương xót một tiếng, phóng linh lực ra, tùy tiện lấy một viên trân châu kích cỡ tương đương quả bóng chày ra, đặt vào trong túi càn khôn, xem như đây là vật kỷ niệm của chuyến đi đến đây.
Vùng nước trước mặt dao động, thân ảnh Cốt Long lại hiện ra trước mắt bọn họ.
“Có thể đi được chưa?” Vinh Tuệ Khanh hỏi.
Cốt Long gật đầu.
Vinh Tuệ Khanh bèn nói rõ với nó: “Ta chỉ muốn ngươi giúp ta một chuyện. Sau khi đi ra ngoài, xua tan đám động vật biển ngoài kia, nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành, có thể trở về đây tiếp tục tu luyện.”
Cốt Long mừng rỡ. Đối với nó mà nói, Long Trủng này là nơi thích hợp nhất để nó tu luyện, không chỉ an toàn, lại còn có hơi thở tử linh của Long tộc cuồn cuộn không dứt mà nó cần. Thế giới bên ngoài, nó từ trước đến nay chưa từng thấy qua, thế nên chẳng có trông mong gì, cũng chẳng có gì để tiếc nuối.
“Đi thôi.” Vinh Tuệ Khanh và La Thần cùng nhau nhảy lên đỉnh đầu Cốt Long.
Cốt Long duỗi thẳng thân mình, nhấp nhoáng hai cái, liền mang theo Vinh Tuệ Khanh và La Thần cùng biến mất.
Thời điểm xuất hiện lại, bọn họ đã đến phía bên ngoài khu rừng long cốt.
Xích Báo và Lang Thất đang lo lắng chờ ở nơi đó.
Bỗng nhiên một con quái vật to lớn như ngọn núi xuất hiện ở trước mắt bọn nó.
Xích Báo và Lang Thất cùng nhau bị chấn động đến ngã ngồi trên mặt đất.
“Hai người các ngươi mau lên đây, bây giờ chúng ta liền đi ra ngoài!” Vinh Tuệ Khanh kêu lên với Xích Báo và Lang Thất.
Xích Báo và Lang Thất nghe được đây là tiếng của Vinh Tuệ Khanh, mới nhìn lại cảnh tượng trước mắt.
Một con Cốt Long đồ sộ như một ngọn núi đang đứng trước mặt bọn họ, mà tiếng nói của Vinh Tuệ Khanh hình như là truyền xuống từ trên đầu Cốt Long.
Cưỡi rồng ngao du bốn bể, thật sự là quá oai phong rồi...
Lang Thất vừa ước ao vừa đố kị với tế ngộ* của Vinh Tuệ Khanh, xoay người một cái liền bay lên trên đỉnh đầu Cốt Long, vừa hạ xuống liền quỳ bái trước Vinh Tuệ Khanh: “Cầu xin chủ nhân thu nhận ta làm linh sủng thêm một lần nữa. Cả đời ta đều theo chủ nhân đi xông pha!”
* Tế ngộ: tao ngộ, gặp gỡ (cơ hội tốt đẹp), có thời vận.
Vinh Tuệ Khanh nhàn rỗi cười nói: “Không phải ngươi khát vọng tự do sao?”
“So với tế ngộ của chủ nhân, tự do chính là một thứ cặn bã!” Lang Thất mặt không biến sắc tim không đập nhanh, nuốt toàn bộ tín ngưỡng nhiều năm qua của nó xuống.
“Không phải là ngươi không muốn... bị ta sai khiến sao?”
“Đó là ta bị mỡ heo bám đầy não*... Van xin chủ nhân, hãy mau sai khiến ta đi...” Lang Thất đã sắp dập đầu van xin rồi.
* Mỡ heo bám đầy não: nguyên văn là “Trư du mông liễu tâm” (猪油蒙了心), ý chỉ việc nghĩ không thông suốt, làm việc không phân rõ đúng sai phải trái, hồ đồ đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng.
Nó không muốn bay một mình, nó muốn có người ở trên nó bảo vệ, có thể sống những tháng ngày tốt đẹp tùy ý làm mưa làm gió!
Tâm tình Vinh Tuệ Khanh đang cực kì tốt, không nhịn được lại kết khế ước linh sủng với Lang Thất.
La Thần mỉm cười gật đầu: “Nếu có lần sau nữa, ngươi tự mình lo đi, đừng có lại cầu tình nữa.”
Lang Thất sợ đến run rẩy một cái, vội cúi đầu dạ thưa, rất biết điều.
Vinh Tuệ Khanh thấy Xích Báo cũng lên đến, nói với bọn nó: “Đứng ngay ngắn, chúng ta sắp ra ngoài rồi.”
Xích Báo và Lang Thất vô thức ngồi xổm xuống, bám chặt khe hở trên đỉnh đầu Cốt Long.
La Thần ôm lấy Vinh Tuệ Khanh từ phía sau.
Vinh Tuệ Khanh đứng ở chỗ cao nhất trên đỉnh đầu Cốt Long, giống như một nữ vương, trang nghiêm ra lệnh: “Bắt đầu!”
Thân ảnh Cốt Long lại nháy lên, biến mất khỏi Long Trủng, chỉ để lại một vùng nước xiết, nhanh chóng lượn vòng.
Vòng tròn phía trên Long Trủng vừa lúc xuất hiện.
Vinh Tuệ Khanh cầm chìa khoá long cốt mở vòng tròn, lệnh cho Cốt Long xông tới.
Bọn họ vừa mới xông ra, vòng tròn kia tự động đóng lại rồi biến mất.
Mà trên mặt biển Trầm Tinh, đột nhiên sóng lớn dâng trào, con sóng cao đến ngàn trượng dâng lên, mà ở nơi cao nhất của con sóng, một thiếu nữ đeo khăn che mặt, dưới chân đạp một con Cốt Long sừng sững, tựa như vua của biển cả quân lâm thiên hạ, lướt sóng mà đến!
Mà chìa khoá long cốt trong tay Vinh Tuệ Khanh chính là tín vật của Long Thần.
Thế nhưng phải đưa tín vật này vào trong tiềm thức của Cốt Long mới có thể khiến cho nó nhận chủ.
Mà tiềm thức của Cốt Long ở nơi nào, đúng là một vấn đề.
Vinh Tuệ Khanh đánh giá từ trên xuống dưới bộ xương trắng đến phát sáng của Cốt Long, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đan điền và tiềm thức của nó ở nơi nào.
Vẫn là La Thần kiến thức rộng rãi, từ trong ký ức của Ma Vương đời trước tìm tòi một hồi, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nhân tố quan trọng nhất của tử linh tu luyện là ở đỉnh đầu. Chúng nó3ký sinh trong thân thể ký chủ, đầu tiên chính là phải tu luyện ra tiềm thức, chắc hẳn vị trí trên đầu kia là vị trí quan trọng nhất.”
Sau khi Vinh Tuệ Khanh và La Thần thương nghị, trước tiên dùng hơi thở của sự sống, ngăn cản quầng sáng đen chết chóc của, sau đó thừa dịp đối phương tâm thần đại loạn, bay lên đỉnh đầu của nó đưa chìa khóa long cốt vào trong tiềm thức của nó.
Đương nhiên thần thức của Vinh Tuệ Khanh sẽ bám vào trên chìa khóa long cốt, cùng tiến nhập vào tiềm thức của Cốt Long, khiến nó nhận Vinh Tuệ Khanh làm chủ.
Nhưng Cốt Long thật sự quá cao lớn.
Lúc bay lên, Vinh Tuệ Khanh0nhanh chóng rớt lui sau La Thần.
La Thần xoay người lại, một tay nâng Vinh Tuệ Khanh lên, ma lực bộc phát, tựa như mũi tên rời cung, trong phút chốc đã lập tức bay đến trên đỉnh đầu Cốt Long.
Vinh Tuệ Khanh và La Thần hạ xuống, chỉ yên lặng không nói nhìn quanh bốn phía.
Bọn họ tựa như đứng trên một cái sân bóng rổ to lớn.
Mà đây chỉ là một phần của đầu lâu Cốt Long.
“Nhanh lên một chút.” La Thần thúc giục Vinh Tuệ Khanh.
Cốt Long bên dưới đã cảm nhận được trên đầu có người, không chút nào cảm thấy vinh quang và phấn kích, mà là nổi trận lôi đình rồi lăn lộn quằn quại dưới đáy biển, muốn hất5hai tên nhân loại có gan xúc phạm Cốt Long ra.
Vinh Tuệ Khanh mới vừa dùng linh lực đưa chìa khoá long cốt vào một không gian sâu không thấy đáy trong một khe hở trên đầu lâu của Cốt Long, liền cảm giác được dưới chân trơn trượt, không gian trước mặt lập tức sụp đổ xuống.
La Thần lập tức giữ chặt Vinh Tuệ Khanh, bay ra khỏi đầu lâu Cốt Long.
Hai người yên lặng nổi trong nước, nhìn Cốt Long lăn tới lộn lui dưới đáy biển.
“Nó đang làm gì thế?” Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chằm hỏi, không thể tin được Cốt Long có tu vi cao thâm như vậy mà lại làm chuyện ngu ngốc như ôm cây đợi thỏ thế kia.
Bọn4họ đều đã bay khỏi đầu Cốt Long, Cốt Long vẫn còn đang làm loạn cái gì?
Lăn lộn dưới đáy biển nửa ngày, khuấy đảo cát bụi cả vùng biển hỗ loạn, Cốt Long mới xác nhận được nhân loại nhỏ bé trên đầu mình đã bị nó đuổi đi, duỗi duỗi cái cổ xương xẩu của mình, nửa nằm xuống, dự định đánh một giấc.
Vừa mới nhắm mắt, một chìa khoá long cốt sáng ngời liền nhảy ra trong tiềm thức Cốt Long.
Cốt Long giật mình mở mắt.
Đó là hơi thở của Long Thần!
Trong đó còn trộn lẫn với hơi thở của một nữ tu Nhân giới, chẳng qua hơi thở kia vô cùng tinh khiết, tựa hồ cũng không khác biệt hơi thở9của Long Thần là bao.
Cốt Long ngơ ngẩn nghiêng đầu, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cùng thời khắc đó, Vinh Tuệ Khanh cũng nhắm mắt lại, cảm nhận được tiềm thức của Cốt Long.
Cô bám vào thần thức trên chìa khóa long cốt nói với Cốt Long: “Đây là mệnh lệnh của Long Thần, ngươi phải nghe theo sự chỉ huy của thần thức này, nhận nàng làm chủ, từ nay về sau nghe theo sự điều khiển của nàng cho đến khi Long Thần giải trừ khế ước của các ngươi mới thôi.”
Cốt Long cảm nhận được sự ôn hòa, lại ẩn hàm sự hung bạo trong hơi thở của Long Thần, lửa giận có lớn hơn nữa cũng liền tiêu tán sạch không còn tí nào, lưỡng lự cúi thân hình to lớn xuống, buông đầu lâu trắng xóa lại cao ngạo.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng cẩn thận từ từ hạ xuống, một lần nữa đáp xuống đỉnh đầu Cốt Long.
Đầu lâu Cốt Long khẽ động đậy, cảm thụ được hơi thở của Vinh Tuệ Khanh, bèn không giãy giụa nữa, tựa như cam chịu mà nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích nghe Vinh Tuệ Khanh ra lệnh.
Vinh Tuệ Khanh thấy một con quái vật to lớn như vậy lại ngoan ngoãn nằm dưới bàn chân của mình, trong lòng vui vẻ, ngồi xổm xuống dùng tay khẽ vỗ về đầu lâu của Cốt Long, lại dùng ngón tay khẽ phe phẩy.
Thân thể Cốt Long chợt cứng ngắc, phẫn nộ một hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu rống một tiếng dài, khuấy đảo Long Trủng đến long trời lở đất thêm một lần nữa.
Hiện giờ Vinh Tuệ Khanh tâm ý tương thông với Cốt Long, biết nó đang bày tỏ sự thần phục, tuyên bố với tất cả động vật biển bên trong Long Trủng này rằng Cốt Long nó đã nhận chủ.
“Ngươi đi từ giã với bạn bè thân quen của ngươi đi, một lát nữa ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này.” Vinh Tuệ Khanh có phần áy náy nói. Cô đã nhìn ra, Cốt Long này tuy tu vi cao thâm, thế nhưng hàng triệu năm qua nó sống trong Long Trủng, lớn lên trong Long Trủng, chưa từng tiếp xúc với thế giới giả dối quỷ quyệt bên ngoài, nó lại là kẻ vương giả đứng đầu nơi này, chẳng có kẻ nào dám ăn no rảnh rỗi đi trêu chọc nó, thế nên tâm trí của nó thoạt nhìn vẫn tương đối đơn thuần.
Ở chỗ này, dù nó đơn thuần hay phức tạp cũng không sao cả.
Thế nhưng ra đến thế giới bên ngoài, đơn thuần sẽ trở thành những chữ khắc trên bia mộ của nó*.
* Nguyên văn “Đơn thuần sẽ là mộ chí minh của nó”. Mộ chí minh hay còn gọi là điếu văn, văn tế được khắc trên bia mộ của người chết ở Trung Quốc thời xưa. Đó là một thể văn cổ đại được khắc trên bia mộ, thông thường được chia làm hai bộ phận. Bộ phận thứ nhất là lời tựa, nó kể về gia thế, tên, tước vị và cuộc đời, sự nghiệp, đức hạnh, tài nghệ... của người đã chết, phần này gọi là “chí”. Phần thứ hai là “minh”, thơ của người khác viết để thể hiện sự thương tiếc hay tán tụng người đã chết.
Vinh Tuệ Khanh nói với La Thần: “Đợi giải quyết xong đám động vật biển ngoài kia, ta muốn để cho nó trở lại Long Trủng sinh sống.”
La Thần nhìn thật sâu vào Vinh Tuệ Khanh, truyền âm nói với cô: “Có Cốt Long làm vật cưỡi, nàng sẽ hoàn toàn trở thành vương giả trên biển. Bốn biển còn có biết bao địa phương thần bí nàng chưa từng đến, có Cốt Long, những chỗ kia đối với nàng mà nói, cũng như sân sau của nàng, nàng muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, lẽ nào nàng không muốn đi sao?”
Vinh Tuệ Khanh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Muốn, thế nhưng ta không muốn mang Cốt Long đi cùng. Nó thuộc về nơi này, cưỡng ép mang nó ra ngoài, khiến nó chịu đựng sự dằn vặt của những kẻ kia, ta thật sự không đành lòng. Lại nói, nó là hậu duệ của Long Thần, ta đã nhận một ơn nghĩa lớn lao của Long Thần, không thể quá tham lam, mang theo long tử long tôn của Long Thần đi chịu đựng những khổ sở ấy.”
La Thần cau mày nói: “Nàng cũng quá mâu thuẫn đi?! Không có Cốt Long, làm sao nàng có thể ra vào những chỗ thần bí trên biển?”
Vinh Tuệ Khanh nhoẻn miệng cười: “Ta có chàng mà. Ngay cả Ma giới đều đi được, huống hồ một cái Ngũ Châu Đại Lục nho nhỏ?”
La Thần không còn cách nào với Vinh Tuệ Khanh, lắc đầu nói: “Tùy nàng vậy.”
Vinh Tuệ Khanh thấy thân thể to lớn của Cốt Long bỗng nhiên biến mất trong vùng biển, từ trong thần thức cảm nhận được nó đang làm chuẩn bị để rời đi, bèn nói với La Thần: “Ta đi xuống xem con trai một chút.” Nói rồi bơi thật nhanh đến chỗ con trai tinh lớn như sân bóng rổ ban nãy.
Trai tinh sống không biết bao nhiêu năm rồi, lại bị quầng sáng đen chết chóc của Cốt Long chiếu vào một cái, lập tức mất đi sự sống, chân chính trở thành một khối vỏ trai lạnh như băng.
Vinh Tuệ Khanh đứng lại trước vỏ con trai, thử dùng thần thức tiến vào.
Bên trong vỏ trai, quả nhiên có vô số viên trân châu. Viên lớn nhất to cỡ quả bóng rổ, chắc là mẫu châu. Còn lại nhỏ hơn một chút, đều là tử châu, nhưng kích cỡ cũng tương đương quả bóng chày, cảm giác đúng thật là “ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi*”.
* Bắt nguồn từ câu tục ngữ truyền miệng về nhà họ Tiết – một trong bốn họ giàu nhất Kim Lăng nhờ đảm nhận việc mua hàng trong cung trong tác phẩm “Hồng lâu mộng”: “Được mùa tuyết lã chã rơi, ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi”. Chữ Tiết trong họ của Bảo Thoa rất gần với chữ “tuyết,” đó chính là hàm ý về “được mùa tuyết rơi” trong câu trên. Hai vế “ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi” vừa nhấn mạnh gia sản giàu cỡ Thạch Sùng của nhà họ Tiết, vừa là ẩn ý kín đáo về số phận của hai nhân vật Bảo Ngọc (ngọc châu) và Bảo Thoa (vàng). Khi giấc mộng lầu hồng kết thúc thì công tử cũng hóa thành bùn đất, tiểu thư thì giống như sắt vụn mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh thở dài thương xót một tiếng, phóng linh lực ra, tùy tiện lấy một viên trân châu kích cỡ tương đương quả bóng chày ra, đặt vào trong túi càn khôn, xem như đây là vật kỷ niệm của chuyến đi đến đây.
Vùng nước trước mặt dao động, thân ảnh Cốt Long lại hiện ra trước mắt bọn họ.
“Có thể đi được chưa?” Vinh Tuệ Khanh hỏi.
Cốt Long gật đầu.
Vinh Tuệ Khanh bèn nói rõ với nó: “Ta chỉ muốn ngươi giúp ta một chuyện. Sau khi đi ra ngoài, xua tan đám động vật biển ngoài kia, nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành, có thể trở về đây tiếp tục tu luyện.”
Cốt Long mừng rỡ. Đối với nó mà nói, Long Trủng này là nơi thích hợp nhất để nó tu luyện, không chỉ an toàn, lại còn có hơi thở tử linh của Long tộc cuồn cuộn không dứt mà nó cần. Thế giới bên ngoài, nó từ trước đến nay chưa từng thấy qua, thế nên chẳng có trông mong gì, cũng chẳng có gì để tiếc nuối.
“Đi thôi.” Vinh Tuệ Khanh và La Thần cùng nhau nhảy lên đỉnh đầu Cốt Long.
Cốt Long duỗi thẳng thân mình, nhấp nhoáng hai cái, liền mang theo Vinh Tuệ Khanh và La Thần cùng biến mất.
Thời điểm xuất hiện lại, bọn họ đã đến phía bên ngoài khu rừng long cốt.
Xích Báo và Lang Thất đang lo lắng chờ ở nơi đó.
Bỗng nhiên một con quái vật to lớn như ngọn núi xuất hiện ở trước mắt bọn nó.
Xích Báo và Lang Thất cùng nhau bị chấn động đến ngã ngồi trên mặt đất.
“Hai người các ngươi mau lên đây, bây giờ chúng ta liền đi ra ngoài!” Vinh Tuệ Khanh kêu lên với Xích Báo và Lang Thất.
Xích Báo và Lang Thất nghe được đây là tiếng của Vinh Tuệ Khanh, mới nhìn lại cảnh tượng trước mắt.
Một con Cốt Long đồ sộ như một ngọn núi đang đứng trước mặt bọn họ, mà tiếng nói của Vinh Tuệ Khanh hình như là truyền xuống từ trên đầu Cốt Long.
Cưỡi rồng ngao du bốn bể, thật sự là quá oai phong rồi...
Lang Thất vừa ước ao vừa đố kị với tế ngộ* của Vinh Tuệ Khanh, xoay người một cái liền bay lên trên đỉnh đầu Cốt Long, vừa hạ xuống liền quỳ bái trước Vinh Tuệ Khanh: “Cầu xin chủ nhân thu nhận ta làm linh sủng thêm một lần nữa. Cả đời ta đều theo chủ nhân đi xông pha!”
* Tế ngộ: tao ngộ, gặp gỡ (cơ hội tốt đẹp), có thời vận.
Vinh Tuệ Khanh nhàn rỗi cười nói: “Không phải ngươi khát vọng tự do sao?”
“So với tế ngộ của chủ nhân, tự do chính là một thứ cặn bã!” Lang Thất mặt không biến sắc tim không đập nhanh, nuốt toàn bộ tín ngưỡng nhiều năm qua của nó xuống.
“Không phải là ngươi không muốn... bị ta sai khiến sao?”
“Đó là ta bị mỡ heo bám đầy não*... Van xin chủ nhân, hãy mau sai khiến ta đi...” Lang Thất đã sắp dập đầu van xin rồi.
* Mỡ heo bám đầy não: nguyên văn là “Trư du mông liễu tâm” (猪油蒙了心), ý chỉ việc nghĩ không thông suốt, làm việc không phân rõ đúng sai phải trái, hồ đồ đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng.
Nó không muốn bay một mình, nó muốn có người ở trên nó bảo vệ, có thể sống những tháng ngày tốt đẹp tùy ý làm mưa làm gió!
Tâm tình Vinh Tuệ Khanh đang cực kì tốt, không nhịn được lại kết khế ước linh sủng với Lang Thất.
La Thần mỉm cười gật đầu: “Nếu có lần sau nữa, ngươi tự mình lo đi, đừng có lại cầu tình nữa.”
Lang Thất sợ đến run rẩy một cái, vội cúi đầu dạ thưa, rất biết điều.
Vinh Tuệ Khanh thấy Xích Báo cũng lên đến, nói với bọn nó: “Đứng ngay ngắn, chúng ta sắp ra ngoài rồi.”
Xích Báo và Lang Thất vô thức ngồi xổm xuống, bám chặt khe hở trên đỉnh đầu Cốt Long.
La Thần ôm lấy Vinh Tuệ Khanh từ phía sau.
Vinh Tuệ Khanh đứng ở chỗ cao nhất trên đỉnh đầu Cốt Long, giống như một nữ vương, trang nghiêm ra lệnh: “Bắt đầu!”
Thân ảnh Cốt Long lại nháy lên, biến mất khỏi Long Trủng, chỉ để lại một vùng nước xiết, nhanh chóng lượn vòng.
Vòng tròn phía trên Long Trủng vừa lúc xuất hiện.
Vinh Tuệ Khanh cầm chìa khoá long cốt mở vòng tròn, lệnh cho Cốt Long xông tới.
Bọn họ vừa mới xông ra, vòng tròn kia tự động đóng lại rồi biến mất.
Mà trên mặt biển Trầm Tinh, đột nhiên sóng lớn dâng trào, con sóng cao đến ngàn trượng dâng lên, mà ở nơi cao nhất của con sóng, một thiếu nữ đeo khăn che mặt, dưới chân đạp một con Cốt Long sừng sững, tựa như vua của biển cả quân lâm thiên hạ, lướt sóng mà đến!
/384
|