*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hả? Bọn người kia, quả thật là tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa* mà!” Linh Vũ lập tức buồn bực, mày liễu dựng thẳng, thân hình chớp động, trở lại gian phòng của mình hòa giải tranh chấp.
* Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: tạm dịch là ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói. Xuất phát từ điển cố về Bảo thị. Chuyện kể rằng Bảo thị có hai đứa con vô cùng tinh nghịch, mỗi ngày không phải đi đuổi gà thì là đuổi chó, bằng không thì bỏ đất vào trong thức ăn của chúng khiến thức ăn hỏng bét. Giận đến nỗi ngày nào Bảo thị cũng đánh chúng một trận. Đánh chúng xong, hai anh em mới ngoan ngoãn một3chút, nhưng hôm sau lại phá phách tiếp. Thời điểm gặt lúa mì, chồng của Bảo thị khi đi làm ăn xa thì bị té gãy chân, không thể về nhà. Việc đồng áng đều do một mình Bảo thị gánh. Ban ngày cô phải gặt lúa mì, tối thì đập, bận đến khuya nên không có thời gian dạy dỗ hai đứa con nghịch ngợm của cô. Vất vả thu hoạch xong lúa mì, Bảo thị mệt đến nỗi không thẳng lưng được, nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi. Nửa đêm trời mưa to, Bảo thị bị mưa dột lên đầu làm cho thức giấc. Cô cảm thấy lạ, liền đốt đèn lên thì thấy, mái ngói trên nóc nhà bị bể mấy miếng, chả trách mưa dột xuống0dưới. Bảo thị biết là hai đứa con quậy phá của cô làm, tức giận hét lên: “Được lắm, hai đứa quậy phá này, ba ngày không đánh tụi bây, tụi bây liền dỡ ngói mái nhà.” Hai đứa trẻ quậy phá tất nhiên không tránh khỏi một trận đòn thật nặng. Đại ý của câu thành ngữ này là được thế làm càn.
Đôi mắt Vinh Tuệ Khanh khẽ chớp, hé miệng cười, biết Đồ Sơn Quỹ Họa đang cố ý gạt Linh Vũ đi.
Hẳn là có mấy lời, không thể cho Linh Vũ biết được.
Phác Cung Doanh cũng đứng lên, lắc đầu nói: “Ta mệt rồi, muốn về ngủ.” Dáng vẻ hoàn toàn không muốn đối mặt với thực tế.
Giọng điệu của Đồ Sơn Quỹ Họa càng nhu hòa thêm,5lại càng kiên định hơn: “Cho dù chàng không ở chỗ này, ta cũng sẽ truyền lời của ta đến lỗ tai chàng, thế nên chàng có ở đây hay không, cũng chẳng vấn đề gì.”
Vinh Tuệ Khanh sốt ruột muốn nghe rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đưa tay kéo Phác Cung Doanh lại, cố ý khích tướng y, nói: “Thiếu tông chủ, ngươi có phải là đàn ông hay không vậy? Nghe nàng ấy nói một câu đã không chịu nổi rồi?”
Phác Cung Doanh trừng mắt lườm Vinh Tuệ Khanh, xoay người ngồi xuống lại, khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn Đồ Sơn Quỹ Họa: “Nói đi, ta xem nàng có thể nói ra hoa ra ngọc gì. Nàng giả thần giả quỷ gạt người, đó đã4là sự thật.”
Đồ Sơn Quỹ Họa cười khẽ, đứng ở trong gian phòng, hai cánh tay chậm rãi dang ra.
Tia sáng trong phòng bỗng u ám xuống, chỉ thấy Đồ Sơn Quỹ Họa mặc một bộ quần áo đỏ rực, tôn lên nhan sắc kiều diễm của nàng, sức hấp dẫn trí mạng tựa như ngọn lửa bùng cháy.
Phừng phực!
Phía sau Đồ Sơn Quỹ Họa, trong nháy mắt mọc ra chín cái đuôi cáo thật lớn, như những nan quạt xếp thành một hàng, khẽ đung đưa ở sau lưng nàng, không gió mà bay.
Đuôi cáo trắng như tuyết, áo đỏ rực rỡ, đan vào nhau tạo thành một hình ảnh đánh thẳng vào thị giác, khiến ba người trong phòng đều nhìn không dời mắt.
Chín cái đuôi của tộc Cửu9Vĩ Hồ thật là vừa mỹ lệ lại vừa nguy hiểm.
Vinh Tuệ Khanh cảm khái trong lòng, lặng lẽ liếc mắt nhìn La Thần. Y tuấn mỹ như vậy, không biết so với mỹ nam tử của tộc Cửu Vĩ Hồ, ai sẽ càng đẹp hơn?
La Thần tựa như nghe được tiếng lòng của Vinh Tuệ Khanh, khóe miệng giật một cái, cố gắng không để ý đến cô.
Phác Cung Doanh ngẩng đầu, nhìn Đồ Sơn Quỹ Họa hiện ra hình dáng chín đuôi cáo, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Nàng làm cái gì vậy? Bọn ta đều biết nàng là người của tộc Cửu Vĩ Hồ, không cần bày ra cái đuôi của nàng cho bọn ta xem.”
Đồ Sơn Quỹ Họa cười khẽ, hai cánh tay nâng lên, vẽ nửa vòng tròn trong không trung, sau đó hai tay khép lại trước ngực, thi triển vài thủ thế liên tiếp, miệng khẽ hô một tiếng: “Đi!”
Cứ như ảo thuật vậy, trong phòng bỗng xuất hiện hết cô gái này lại đến cô gái khác, tư thái thì khác nhau, nhưng dung mạo lại giống nhau như đúc.
Vinh Tuệ Khanh nhạy bén chú ý đến, mỗi một cô gái xuất hiện trong phòng, đuôi sau lưng Đồ Sơn Quỹ Họa lại ít đi một cái.
Sau khi cô gái thứ tám xuất hiện, Đồ Sơn Quỹ Họa dừng tay, nhìn sang Phác Cung Doanh: “Chàng thấy rồi đấy? Thích Đại Đại là kẻ nào, chàng còn nhận ra không?”
Môi Phác Cung Doanh trắng bệch, y nhìn chòng chọc vào một cô gái áo xanh đứng ở góc phòng, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.
“Đại Đại... Đại Đại... Là nàng thật sao?” Phác Cung Doanh run rẩy bước đến, đứng bên cạnh cô gái kia.
Nàng kia tò mò nhìn Phác Cung Doanh, nhưng không nói lời nào.
Phác Cung Doanh thấy tình cảnh này, khí huyết trong lòng liền cuồn cuộn, linh lực như ngựa hoang đứt cương, tán loạn khắp nơi, bên trong đan điền lập tức bị linh lực tán loạn cắt nát đến thương tích đầy mình.
Vinh Tuệ Khanh kinh hãi, vội vàng nói với Đồ Sơn Quỹ Họa: “Xin Vương nữ thủ hạ lưu tình!”
Phác Cung Doanh dù sao cũng là Thiếu tông chủ Thanh Vân Tông, Vinh Tuệ Khanh vẫn có vài phần tình cảm với Thanh Vân Tông.
Đồ Sơn Quỹ Họa vỗ tay một cái, những cô gái kia đồng thời xoay người, xếp thành một hàng, đứng phía sau Đồ Sơn Quỹ Họa, giống như cái đuôi hồ ly to lớn xinh đẹp trước đó vậy.
“Các người đều nhìn thấy rồi đấy, những cô gái này thực chất đều do đuôi hồ ly của ta biến thành.” Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn Phác Cung Doanh, giải thích với y.
Phác Cung Doanh đưa tay bưng ngực, đôi mắt trừng lớn nhìn Đồ Sơn Quỹ Họa, phẫn hận nói: “Là đuôi hồ ly của nàng biến thành thì thế nào? Lẽ nào đuôi hồ ly của nàng không phải chính là nàng sao? Nàng còn muốn trốn tránh trách nhiệm??
“Không phải, ta không chối bỏ trách nhiệm. Chính chàng nhìn người không rõ, chàng mới là kẻ đang trốn tránh trách nhiệm.”
Đồ Sơn Quỹ Họa không nói lòng vòng nữa.
Vinh Tuệ Khanh khẽ than thở một tiếng. Nghiệt duyên của hai người này thật ra không hề ít.
“Vương nữ, đuôi hồ ly của cô hóa thành hình người để làm gì?” Vinh Tuệ Khanh cố ý giải vây giúp Phác Cung Doanh.
Đồ Sơn Quỹ Họa đưa tay vuốt ve một cái đuôi cuối cùng của mình, nhàn nhạt nói: “Tộc Cửu Vĩ Hồ của bọn ta có một bí mật chưa từng nói với người ngoài, hôm nay ta nói với các người, nhưng các người phải lập lời thề, nếu như tiết lộ việc này ra ngoài, không chỉ cả đời bị tâm ma quấy nhiễu, không thể tấn thăng tu vi, mà còn đời đời kiếp kiếp sau khi luân hồi, vĩnh viễn không thể bước vào con đường tu hành.” Nói rồi, Đồ Sơn Quỹ Họa rút con dao bạc nhỏ ra, cắt một đường lên cổ tay mình, một giọt máu tươi trào ra, bay ra giữa không trung.
Vinh Tuệ Khanh đâm rách đầu ngón tay, một giọt máu tươi cũng bay ra giữa không trung.
La Thần và Phác Cung Doanh đều làm như vậy, mỗi người trích ra một giọt máu, bắn về phía không trung.
Đồ Sơn Quỹ Họa khẽ vẫy tay, máu tươi bắn ra lúc ban nãy của Vinh Tuệ Khanh, La Thần và Phác Cung Doanh và của chính nàng đang tụ hợp lại cùng nhau đều được nàng thu về.
Lời thề như vậy chính là lời thề nghiêm khắc nhất trong giới tu sĩ.
Lời thề này từ xưa tới nay chưa từng có người phá vỡ.
Bởi vì hậu quả của nó thật sự quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến đau đớn hơn cả cái chết.
Đồ Sơn Quỹ Họa thu hồi máu tươi, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thì đặt vào đan điền.
Lúc Đồ Sơn Quỹ Họa làm những chuyện này, thần sắc trên mặt những cô gái phía sau nàng đều khác nhau, thế nhưng dường như bọn họ chẳng nhìn thấy bất kì kẻ nào, trong mắt các nàng chỉ có Đồ Sơn Quỹ Họa.
“Bí mật của tộc Cửu Vĩ Hồ bọn ta chính là bọn ta phải tu luyện chín cái đuôi hồ ly của mình mới có thể đạt thành đại đạo. Các ngươi cũng biết, yêu tu đều phải luyện thể. Luyện thể của Cửu Vĩ Hồ bọn ta là thông qua việc tu luyện đuôi hồ ly của mình mà có được. Mỗi một cái đuôi hồ ly đều có thể chuyển hóa thành một người có sinh mệnh riêng. Thế nhưng loại tu luyện này không thể hoàn thành ở nơi động phủ cách xa nhân thế, mà phải rời khỏi giới tu hành, tiến nhập vào Nhân giới, để cuộc đời của mỗi đuôi hồ ly đều sống đến hết đời như cuộc đời của phàm nhân, vậy mới xem như là tu thành chính quả. Trước Thích Đại Đại và Diệp Tinh, ta đã tu luyện xong sáu cái đuôi hồ ly trước.”
Đồ Sơn Quỹ Họa dừng một chút rồi cười nói: “Đương nhiên, Thiếu tông chủ và Tư An đều không có cơ hội nhìn thấy những cô gái trước kia. Chỉ thấy được Thích Đại Đại và Diệp Tinh.”
“Ý cô là, bọn họ đều là giả?” Vinh Tuệ Khanh hiếu kỳ nhìn những cô gái sau lưng Đồ Sơn Quỹ Họa, dáng vẻ quả thật là giống Đồ Sơn Quỹ Họa như đúc, thế nhưng thần thái và khí chất của mỗi người lại không giống nhau.
“Cũng không thể nói các nàng là giả. Lúc các nàng đi ra ngoài lịch luyện, đều là người sống, hơn nữa đều có tinh hồn của ta trong đó.” Đồ Sơn Quỹ Họa nói xong, ý vị thâm trường mà nhìn Phác Cung Doanh.
Sắc mặt Phác Cung Doanh tái xanh hỏi: “Các nàng là đuôi hồ ly, là nàng biến ra, thế nhưng Quỹ Họa thì sao? Quỹ Họa cùng ta sinh sống trên đảo nhiều năm như vậy, nàng đừng nói đó cũng là đuôi hồ ly biến thành chứ? Lẽ nào người đứng trước mặt bọn ta hiện giờ không phải là bản thân nàng, mà là cái đuôi hồ ly thứ chín của nàng? Đừng hòng nói dối, nàng còn có thể triệu hồi Hồ Hoang Hỏa. Ta cũng không tin một cái đuôi hồ ly cũng có thể có tu vi như vậy!”
Đồ Sơn Quỹ Họa thở một hơi thật dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đuôi hồ ly thứ chín... chính là bản thân ta. Thế nên lần tu luyện này, ta phải tự mình lịch luyện. Không ngờ chính lần này lại xảy ra sơ hở lớn.”
“Vậy cô đã luyện thành đuôi hồ ly thứ chín chưa?” Vinh Tuệ Khanh không có nhiều vấn đề cần hiểu giống Phác Cung Doanh, chỉ chú ý chuyện quan trọng, không hỏi tới hỏi lui những thứ râu ria lung tung.
Ánh mắt Đồ Sơn Quỹ Họa lóe lên, tám cô gái sau lưng bỗng nhiên biến mất. Mà cái đuôi dài sau lưng lại biến thành chín cái, dựng thẳng ngay sau lưng nàng, tựa như khổng tước xòe đuôi vậy.
“Nếu không luyện thành, ta sẽ không đủ tư cách triệu hồi Hồ Hoang Hỏa.” Đồ Sơn Quỹ Họa nói, ngọn lửa màu xanh kia lại xuất hiện trong tay.
Vinh Tuệ Khanh nhìn ngọn lửa màu xanh, trong lòng kẽ động, liền phóng Tiểu Ô - hậu duệ của Hỏa Thần Nha ra, nói với Đồ Sơn Quỹ Họa: “Vương nữ, có thể cho linh sủng của ta ăn một luồng Hoang Hỏa không? Nó là quạ lửa.” Hy vọng một luồng Hoang hỏa này có thể giúp Tiểu Ô tu luyện ra yêu hỏa chân chính.
Tay Đồ Sơn Quỹ Họa vẫy một cái, một luồng lửa nhỏ phân tách khỏi ngọn lửa màu xanh, trôi đến bên miệng Tiểu Ô.
Tiểu Ô liền nuốt vào, vỗ cánh phành phạch kêu lên hai tiếng rồi lại chui về trong đan điền của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh dịu dàng nói cảm ơn: “Đại ân của Vương nữ, Tuệ Khanh suốt đời khó quên.”
Đồ Sơn Quỹ Họa cười nói: “Cô đã cứu ta một mạng, ta còn đang lo làm thế nào báo đáp. Hiện tại thanh toán xong rồi.”
La Thần đứng lên, nắm tay Vinh Tuệ Khanh: “Lời đã nói xong, chúng ta có thể đi rồi.” Nói rồi lắc mình kéo Vinh Tuệ Khanh rời khỏi căn phòng này, trở lại phòng của bọn họ.
Vinh Tuệ Khanh bất mãn: “Ta còn chưa nghe xong chuyện mà.”
La Thần nhàn nhạt nói: “Nàng cũng nên để cho hai người bọn họ có không gian riêng. Nàng ở nơi đó, có những lời bọn họ cũng không tiện nói.”
Vinh Tuệ Khanh chép miệng, nhưng không phản bác, lặng lẽ ngồi xuống một bên đả tọa tu luyện.
La Thần đi ra khỏi khoang thuyền, thấy vùng biển bên ngoài một màu, giao tiếp với bè nổi: “Ta để ngươi tìm chỗ tu luyện thích hợp đâu?”
Bè nổi biết mình gây họa. Hòn đảo quái dị ban nãy chính là do nó tìm ra, bởi vì nơi đó có sóng linh lực dao động mãnh liệt, lại rất ít dấu vết người qua lại, nó vốn tưởng rằng là một nơi tuyệt vời để tu luyện, ai mà ngờ nơi đó lại có bẫy rập.
Bè nổi nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy uất ức, nói với La Thần: “Chờ đấy, rất nhanh sẽ đến.”
Lần này, hẳn là sẽ không có chuyện gì chứ?!
Mà Đồ Sơn Quỹ Họa và Phác Cung Doanh ở trong phòng, Phác Cung Doanh đã sắp khóc lóc kể lể, nói với Đồ Sơn Quỹ Họa: “Quỹ Họa, ta mặc kệ nàng tu luyện bao nhiêu đuôi hồ ly, tình cảm của ta dành cho nàng là thật, mà tình cảm nàng đối với ta cũng là thật. Nàng cứ nói đi, có ở bên ta hay không?”
Đồ Sơn Quỹ Họa trầm mặc một hồi lâu, lần đầu tiên hơi chần chừ.
Phác Cung Doanh thấy dáng vẻ không nói lời nào của Đồ Sơn Quỹ Họa, trong lòng dần vui vẻ lên: “Nàng cũng có cảm tình với ta, có phải không?”
Đồ Sơn Quỹ Họa lắc đầu, thành khẩn nói: “Phác, ta nghĩ chàng cũng rõ ràng, các nàng là lịch luyện hồng trần của ta, là ta, cũng không phải là ta. Khi ta tu luyện xong, tình cảm của các nàng đã tiêu tan thành mây khói, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm và ý thức của ta. Ta... rất đồng cảm với những gì chàng đã gặp, thế nhưng không có cách nào, hiện tại ta không thể nào lừa chàng.”
Ánh mắt Đồ Sơn Quỹ Họa trầm tĩnh, như giọt sương trong suốt, không chứa một chút tạp chất.
Trái tim Phác Cung Doanh như chìm vào đáy cốc, linh lực bên trong đan điền lại bắt đầu tán loạn tứ phía, đánh thẳng vào gân mạch của y.
Giữa lúc khát vọng nhất và thất vọng nhất hòa cùng nhau, Phác Cung Doanh cảm giác được sự giãy giụa vô lực khi ngã từ thiên đường xuống địa ngục.
Tâm ma trước giờ rốt cuộc bắt đầu được giải phóng, bức tường ngăn cản tu luyện rầm rầm sụp đổ.
Đám mây độ kiếp lại bắt đầu ngưng kết trên biển Trầm Tinh, từng tiếng sấm ầm ầm tràn tới, tụ tập trên lâu thuyền.
Vinh Tuệ Khanh và La Thần cùng nhau chạy ra ngoài quan sát.
Yêu linh của bè nổi truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh: “Trên bè nổi có người tấn cấp độ kiếp, những thứ này là mây độ kiếp. Bảo mọi người cẩn thận, sẽ có sóng lớn gió giật.”
Vinh Tuệ Khanh cả kinh: “Người nào tấn cấp độ kiếp?”
Bè nổi đáp là Phác Cung Doanh.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng vui mừng: “Thanh Vân Tông cuối cùng cũng xuất hiện thêm một tu sĩ Nguyên Anh nữa.”
Nói rồi nhanh chóng cùng La Thần trở về phòng, nói với La Thần: “Ta muốn luyện một lò đan dược tặng Thiếu tông chủ, để sau khi hắn Kết Anh thành công ăn vào, có thể ổn định trạng thái Nguyên Anh của hắn.”
La Thần gật đầu căn dặn cô: “Vậy nàng cẩn thận. Ta ở bên ngoài hộ pháp cho nàng.”
Vinh Tuệ Khanh vội vã trở về phòng, lấy lò luyện đan nhỏ ra, lại triệu hồi Tiểu Ô, phun lửa cho cô luyện đan.
Nguyên liệu luyện đan đều có sẵn, có điều lúc này đây, Tiểu Ô nuốt một luồng Hoang Hỏa vào, tuy là chưa hoàn toàn luyện hóa xong, thế nhưng chất lượng ngọn lửa đã không còn như xưa.
Vinh Tuệ Khanh tập trung tinh thần luyện đan, hoàn toàn mặc kệ đám mây độ kiếp ngũ sắc trên trời, còn có bảy bảy bốn mươi chín đường thiên lôi.
Phác Cung Doanh ở gian phòng bên kia, khoanh chân ngồi ngay ngắn giữa phòng, đã chịu đựng tất cả thiên lôi độ kiếp, mà Nguyên Anh bên trong đan điền cũng đã ngưng kết thành hình, tuy là còn rất yếu đuối, thế nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đã kết thành Nguyên Anh rồi.
Đồ Sơn Quỹ Họa thở dài một hơi, trên người cũng bị cháy đen, đều là bị thiên lôi độ kiếp đánh cháy. Nàng vì trả lại một tấm tình si cho Phác Cung Doanh mà giúp y cản lại một tia thiên lôi độ kiếp cuối cùng, cũng là tia sét lớn nhất, tàn nhẫn nhất.
Ánh mắt Phác Cung Doanh phức tạp nhìn về phía Đồ Sơn Quỹ Họa.
Nếu như hôm nay không có Đồ Sơn Quỹ Họa nhận thay y một tia sét cuối cùng này, nhất định y đã không trụ nổi.
Đại ân tình này đối với tu sĩ mà nói đã sớm vượt qua tình nghĩa giữa đạo lữ song tu.
“Nàng thật sự là không muốn thiếu nợ ta một chút nào.” Phác Cung Doanh thở dài, cuối cùng buông xuống nút thắt trong lòng.
Đây là rào chắn cuối cùng quấy nhiễu tu vi của y. Buông bỏ được rào chắn này, tu vi của y sau này sẽ không thể nào bị hạn chế nữa.
Đồ Sơn Quỹ Họa chịu đựng đau đớn do thiên lôi đánh đến sắp trọng thương, cười nói: “Chàng có thể nói như vậy, ta an tâm rồi.”
Cảm giác thiếu nợ người khác không hề dễ chịu, đặc biệt là nợ tình.
“Lúc đầu ta rời khỏi thành Hồ Lô, lấy thân phận Quỹ Họa du lịch khắp nơi chính là vì tu luyện cái đuôi hồ ly cuối cùng này. Đi đến trên biển Trầm Tinh cũng là ngẫu nhiên. Bởi vì thân phận lần này là làm tiểu thư của một gia tộc thương nhân, có chút tu vi. Lúc có nhiệm vụ quan trọng cần ra biển, ta đều sẽ giả nam trang, đi theo đám người bọn họ rời bến. Kết quả gặp phải sóng gió, bị dòng biển cuốn đến gần hòn đảo kia. Những người trên thuyền bọn ta bị tiếng ca của đám ngư nữ mê hoặc, nhao nhao nhảy xuống biển bỏ mình, chỉ có ta đến được hòn đảo, uống một ngụm nước của ngư nữ trên đảo kia liền bị mất ý thức, bị vây hãm ở nơi đó.” Cuối cùng Đồ Sơn Quỹ Họa cũng nói toàn bộ sự việc ra.
Nguyên Anh của Phác Cung Doanh mới thành lập, tu vi đề thăng, kèm theo tâm tính cũng chuyển biến.
Lại nói y và Tư An cũng khác nhau.
Lúc Đồ Sơn Quỹ Họa dùng chủ thể của mình tu luyện cái đuôi cuối cùng, Phác Cung Doanh may mắn gặp được, từng có một đoạn thời gian chung sống với nàng.
Những tháng ngày qua đối với phàm nhân mà nói không tính là ngắn. Nhưng đối với tu sĩ thì chẳng qua chỉ là một giây phút trong năm tháng tu luyện dài đằng đẵng.
Phác Cung Doanh có được thứ mình khát vọng nhất, sau đó lúc cho rằng mình đã thỏa nguyện, lại trong chớp mắt ảo ảnh bị phá tan, thế nhưng lại giúp cho tình cảm của y đối với Đồ Sơn Quỹ Họa hao mòn sạch sẽ.
Tâm kết của y đã giải, nhìn lại Đồ Sơn Quỹ Họa, ngoại trừ tiếc nuối sâu đậm cùng cảm thán thở dài, thì đã chẳng còn cảm giác khác biệt gì.
Tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi, cũng không còn hành động cố chấp gì nữa.
“Biết rồi. Nàng tự thu xếp ổn thỏa đi, về sau cũng đừng như vậy nữa.” Phác Cung Doanh mỉm cười nói.
Vinh Tuệ Khanh đứng bên ngoài gõ cửa: “Thiếu tông chủ, ta luyện cho ngươi một chai đan dược ổn định tu vi, xin hỏi ta có thể tiến vào không?”
Phác Cung Doanh mở cửa phòng bước ra, cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Đây cũng không phải phòng của ta, cô hỏi ta làm gì?” Y đưa tay nhận bình đan dược từ tay Vinh Tuệ Khanh, trở lại phòng của mình, ăn đan dược, bắt đầu củng cố tu vi của mình.
Lúc vừa Kết Anh thành công là lúc Phác Cung Doanh suy yếu nhất, cần đại tu sĩ hộ pháp cho y.
Xung quanh lâu thuyền đều tụ tập không ít động vật biển mơ ước tu vi Nguyên Anh của Phác Cung Doanh, hận không thể ngay lúc y suy yếu nhất mà cắn y một ngụm.
Thế nhưng có Đồ Sơn Quỹ Họa, còn có La Thần ở đây, quan trọng hơn nữa là có chìa khoá long cốt trên người Vinh Tuệ Khanh uy hiếp, đám động vật biển này cũng chỉ có thể nhìn lâu thuyền mà thèm nhỏ dãi thôi.
Phác Cung Doanh ở trên lâu thuyền tu luyện một tháng, rốt cuộc trạng thái Nguyên Anh đã hoàn toàn ổn định, vững vàng trở thành đại tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, đang rảo bước chân đến trung kỳ.
Vinh Tuệ Khanh nói với Phác Cung Doanh việc mình lén chạy ra khỏi Thanh Vân Tông, nhờ y giúp cô giữ bí mật.
Phác Cung Doanh biết phân nặng nhẹ, lại nói đã nhận được ân tình lớn của Vinh Tuệ Khanh, cũng cần phải báo đáp: “Ta sẽ không nói với người khác.”
Vinh Tuệ Khanh lại đưa cho y một cái bình: “Bên trong có một viên đan dược thất phẩm, là ta luyện chế cho một trưởng lão của tông môn đỉnh cấp. Lúc đầu nói bế quan trăm năm chính là vì luyện đan. Hiện tại cũng là lúc nên đưa một ít đồ ra, miễn cho có người âm thầm sinh nghi, lén gây sự cũng không tốt.”
Phác Cung Doanh cười nói: “Bây giờ ta trở về, sẽ giúp cô bố trí nghiêm mật hơn nữa, sẽ không còn người nào canh cánh trong lòng muốn đi thăm dò cô đâu. Có điều viên đan dược thất phẩm này ta cũng mang về. Vạn nhất người của tông môn đỉnh cấp lo lắng, yêu cầu gặp cô, ta cũng thuận tiện có thứ đưa cho họ.”
Vinh Tuệ Khanh biết Phác Cung Doanh sẽ không ngồi yên mặc kệ, mỉm cười gật đầu, đồng ý với lý do thoái thác của y.
Qua hai ngày, Phác Cung Doanh cáo từ rời đi, không có gì khác biệt giữa Đồ Sơn Quỹ Họa và Vinh Tuệ Khanh cả, thật sự đã buông xuống.
Vinh Tuệ Khanh thở dài nói: “Nếu đã hữu duyên vô phận, trước đây cần gì phải hữu duyên nữa?” Cô xoay người hỏi Đồ Sơn Quỹ Họa: “Ta xem cô cũng sắp Kết Anh rồi, vì sao còn phải áp chế tu vi của mình?”
Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn về phía Tây, thản nhiên nói: “Nếu ta đã triệu hồi được Hồ Hoang Hỏa, vậy khi tấn cấp cần phải đi đến núi Đại Hoang một chuyến mới có thể thành công.”
Vinh Tuệ Khanh giật mình, đó hẳn là một nơi tốt có thể tĩnh tâm tu luyện. Cô vội vàng trở về phòng, hỏi La Thần: “Thần thúc, ta có thể...”
La Thần lại lập tức giữ chặt cô, như phát điên mà hôn lên.
“Hả? Bọn người kia, quả thật là tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa* mà!” Linh Vũ lập tức buồn bực, mày liễu dựng thẳng, thân hình chớp động, trở lại gian phòng của mình hòa giải tranh chấp.
* Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: tạm dịch là ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói. Xuất phát từ điển cố về Bảo thị. Chuyện kể rằng Bảo thị có hai đứa con vô cùng tinh nghịch, mỗi ngày không phải đi đuổi gà thì là đuổi chó, bằng không thì bỏ đất vào trong thức ăn của chúng khiến thức ăn hỏng bét. Giận đến nỗi ngày nào Bảo thị cũng đánh chúng một trận. Đánh chúng xong, hai anh em mới ngoan ngoãn một3chút, nhưng hôm sau lại phá phách tiếp. Thời điểm gặt lúa mì, chồng của Bảo thị khi đi làm ăn xa thì bị té gãy chân, không thể về nhà. Việc đồng áng đều do một mình Bảo thị gánh. Ban ngày cô phải gặt lúa mì, tối thì đập, bận đến khuya nên không có thời gian dạy dỗ hai đứa con nghịch ngợm của cô. Vất vả thu hoạch xong lúa mì, Bảo thị mệt đến nỗi không thẳng lưng được, nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi. Nửa đêm trời mưa to, Bảo thị bị mưa dột lên đầu làm cho thức giấc. Cô cảm thấy lạ, liền đốt đèn lên thì thấy, mái ngói trên nóc nhà bị bể mấy miếng, chả trách mưa dột xuống0dưới. Bảo thị biết là hai đứa con quậy phá của cô làm, tức giận hét lên: “Được lắm, hai đứa quậy phá này, ba ngày không đánh tụi bây, tụi bây liền dỡ ngói mái nhà.” Hai đứa trẻ quậy phá tất nhiên không tránh khỏi một trận đòn thật nặng. Đại ý của câu thành ngữ này là được thế làm càn.
Đôi mắt Vinh Tuệ Khanh khẽ chớp, hé miệng cười, biết Đồ Sơn Quỹ Họa đang cố ý gạt Linh Vũ đi.
Hẳn là có mấy lời, không thể cho Linh Vũ biết được.
Phác Cung Doanh cũng đứng lên, lắc đầu nói: “Ta mệt rồi, muốn về ngủ.” Dáng vẻ hoàn toàn không muốn đối mặt với thực tế.
Giọng điệu của Đồ Sơn Quỹ Họa càng nhu hòa thêm,5lại càng kiên định hơn: “Cho dù chàng không ở chỗ này, ta cũng sẽ truyền lời của ta đến lỗ tai chàng, thế nên chàng có ở đây hay không, cũng chẳng vấn đề gì.”
Vinh Tuệ Khanh sốt ruột muốn nghe rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đưa tay kéo Phác Cung Doanh lại, cố ý khích tướng y, nói: “Thiếu tông chủ, ngươi có phải là đàn ông hay không vậy? Nghe nàng ấy nói một câu đã không chịu nổi rồi?”
Phác Cung Doanh trừng mắt lườm Vinh Tuệ Khanh, xoay người ngồi xuống lại, khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn Đồ Sơn Quỹ Họa: “Nói đi, ta xem nàng có thể nói ra hoa ra ngọc gì. Nàng giả thần giả quỷ gạt người, đó đã4là sự thật.”
Đồ Sơn Quỹ Họa cười khẽ, đứng ở trong gian phòng, hai cánh tay chậm rãi dang ra.
Tia sáng trong phòng bỗng u ám xuống, chỉ thấy Đồ Sơn Quỹ Họa mặc một bộ quần áo đỏ rực, tôn lên nhan sắc kiều diễm của nàng, sức hấp dẫn trí mạng tựa như ngọn lửa bùng cháy.
Phừng phực!
Phía sau Đồ Sơn Quỹ Họa, trong nháy mắt mọc ra chín cái đuôi cáo thật lớn, như những nan quạt xếp thành một hàng, khẽ đung đưa ở sau lưng nàng, không gió mà bay.
Đuôi cáo trắng như tuyết, áo đỏ rực rỡ, đan vào nhau tạo thành một hình ảnh đánh thẳng vào thị giác, khiến ba người trong phòng đều nhìn không dời mắt.
Chín cái đuôi của tộc Cửu9Vĩ Hồ thật là vừa mỹ lệ lại vừa nguy hiểm.
Vinh Tuệ Khanh cảm khái trong lòng, lặng lẽ liếc mắt nhìn La Thần. Y tuấn mỹ như vậy, không biết so với mỹ nam tử của tộc Cửu Vĩ Hồ, ai sẽ càng đẹp hơn?
La Thần tựa như nghe được tiếng lòng của Vinh Tuệ Khanh, khóe miệng giật một cái, cố gắng không để ý đến cô.
Phác Cung Doanh ngẩng đầu, nhìn Đồ Sơn Quỹ Họa hiện ra hình dáng chín đuôi cáo, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Nàng làm cái gì vậy? Bọn ta đều biết nàng là người của tộc Cửu Vĩ Hồ, không cần bày ra cái đuôi của nàng cho bọn ta xem.”
Đồ Sơn Quỹ Họa cười khẽ, hai cánh tay nâng lên, vẽ nửa vòng tròn trong không trung, sau đó hai tay khép lại trước ngực, thi triển vài thủ thế liên tiếp, miệng khẽ hô một tiếng: “Đi!”
Cứ như ảo thuật vậy, trong phòng bỗng xuất hiện hết cô gái này lại đến cô gái khác, tư thái thì khác nhau, nhưng dung mạo lại giống nhau như đúc.
Vinh Tuệ Khanh nhạy bén chú ý đến, mỗi một cô gái xuất hiện trong phòng, đuôi sau lưng Đồ Sơn Quỹ Họa lại ít đi một cái.
Sau khi cô gái thứ tám xuất hiện, Đồ Sơn Quỹ Họa dừng tay, nhìn sang Phác Cung Doanh: “Chàng thấy rồi đấy? Thích Đại Đại là kẻ nào, chàng còn nhận ra không?”
Môi Phác Cung Doanh trắng bệch, y nhìn chòng chọc vào một cô gái áo xanh đứng ở góc phòng, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.
“Đại Đại... Đại Đại... Là nàng thật sao?” Phác Cung Doanh run rẩy bước đến, đứng bên cạnh cô gái kia.
Nàng kia tò mò nhìn Phác Cung Doanh, nhưng không nói lời nào.
Phác Cung Doanh thấy tình cảnh này, khí huyết trong lòng liền cuồn cuộn, linh lực như ngựa hoang đứt cương, tán loạn khắp nơi, bên trong đan điền lập tức bị linh lực tán loạn cắt nát đến thương tích đầy mình.
Vinh Tuệ Khanh kinh hãi, vội vàng nói với Đồ Sơn Quỹ Họa: “Xin Vương nữ thủ hạ lưu tình!”
Phác Cung Doanh dù sao cũng là Thiếu tông chủ Thanh Vân Tông, Vinh Tuệ Khanh vẫn có vài phần tình cảm với Thanh Vân Tông.
Đồ Sơn Quỹ Họa vỗ tay một cái, những cô gái kia đồng thời xoay người, xếp thành một hàng, đứng phía sau Đồ Sơn Quỹ Họa, giống như cái đuôi hồ ly to lớn xinh đẹp trước đó vậy.
“Các người đều nhìn thấy rồi đấy, những cô gái này thực chất đều do đuôi hồ ly của ta biến thành.” Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn Phác Cung Doanh, giải thích với y.
Phác Cung Doanh đưa tay bưng ngực, đôi mắt trừng lớn nhìn Đồ Sơn Quỹ Họa, phẫn hận nói: “Là đuôi hồ ly của nàng biến thành thì thế nào? Lẽ nào đuôi hồ ly của nàng không phải chính là nàng sao? Nàng còn muốn trốn tránh trách nhiệm??
“Không phải, ta không chối bỏ trách nhiệm. Chính chàng nhìn người không rõ, chàng mới là kẻ đang trốn tránh trách nhiệm.”
Đồ Sơn Quỹ Họa không nói lòng vòng nữa.
Vinh Tuệ Khanh khẽ than thở một tiếng. Nghiệt duyên của hai người này thật ra không hề ít.
“Vương nữ, đuôi hồ ly của cô hóa thành hình người để làm gì?” Vinh Tuệ Khanh cố ý giải vây giúp Phác Cung Doanh.
Đồ Sơn Quỹ Họa đưa tay vuốt ve một cái đuôi cuối cùng của mình, nhàn nhạt nói: “Tộc Cửu Vĩ Hồ của bọn ta có một bí mật chưa từng nói với người ngoài, hôm nay ta nói với các người, nhưng các người phải lập lời thề, nếu như tiết lộ việc này ra ngoài, không chỉ cả đời bị tâm ma quấy nhiễu, không thể tấn thăng tu vi, mà còn đời đời kiếp kiếp sau khi luân hồi, vĩnh viễn không thể bước vào con đường tu hành.” Nói rồi, Đồ Sơn Quỹ Họa rút con dao bạc nhỏ ra, cắt một đường lên cổ tay mình, một giọt máu tươi trào ra, bay ra giữa không trung.
Vinh Tuệ Khanh đâm rách đầu ngón tay, một giọt máu tươi cũng bay ra giữa không trung.
La Thần và Phác Cung Doanh đều làm như vậy, mỗi người trích ra một giọt máu, bắn về phía không trung.
Đồ Sơn Quỹ Họa khẽ vẫy tay, máu tươi bắn ra lúc ban nãy của Vinh Tuệ Khanh, La Thần và Phác Cung Doanh và của chính nàng đang tụ hợp lại cùng nhau đều được nàng thu về.
Lời thề như vậy chính là lời thề nghiêm khắc nhất trong giới tu sĩ.
Lời thề này từ xưa tới nay chưa từng có người phá vỡ.
Bởi vì hậu quả của nó thật sự quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến đau đớn hơn cả cái chết.
Đồ Sơn Quỹ Họa thu hồi máu tươi, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thì đặt vào đan điền.
Lúc Đồ Sơn Quỹ Họa làm những chuyện này, thần sắc trên mặt những cô gái phía sau nàng đều khác nhau, thế nhưng dường như bọn họ chẳng nhìn thấy bất kì kẻ nào, trong mắt các nàng chỉ có Đồ Sơn Quỹ Họa.
“Bí mật của tộc Cửu Vĩ Hồ bọn ta chính là bọn ta phải tu luyện chín cái đuôi hồ ly của mình mới có thể đạt thành đại đạo. Các ngươi cũng biết, yêu tu đều phải luyện thể. Luyện thể của Cửu Vĩ Hồ bọn ta là thông qua việc tu luyện đuôi hồ ly của mình mà có được. Mỗi một cái đuôi hồ ly đều có thể chuyển hóa thành một người có sinh mệnh riêng. Thế nhưng loại tu luyện này không thể hoàn thành ở nơi động phủ cách xa nhân thế, mà phải rời khỏi giới tu hành, tiến nhập vào Nhân giới, để cuộc đời của mỗi đuôi hồ ly đều sống đến hết đời như cuộc đời của phàm nhân, vậy mới xem như là tu thành chính quả. Trước Thích Đại Đại và Diệp Tinh, ta đã tu luyện xong sáu cái đuôi hồ ly trước.”
Đồ Sơn Quỹ Họa dừng một chút rồi cười nói: “Đương nhiên, Thiếu tông chủ và Tư An đều không có cơ hội nhìn thấy những cô gái trước kia. Chỉ thấy được Thích Đại Đại và Diệp Tinh.”
“Ý cô là, bọn họ đều là giả?” Vinh Tuệ Khanh hiếu kỳ nhìn những cô gái sau lưng Đồ Sơn Quỹ Họa, dáng vẻ quả thật là giống Đồ Sơn Quỹ Họa như đúc, thế nhưng thần thái và khí chất của mỗi người lại không giống nhau.
“Cũng không thể nói các nàng là giả. Lúc các nàng đi ra ngoài lịch luyện, đều là người sống, hơn nữa đều có tinh hồn của ta trong đó.” Đồ Sơn Quỹ Họa nói xong, ý vị thâm trường mà nhìn Phác Cung Doanh.
Sắc mặt Phác Cung Doanh tái xanh hỏi: “Các nàng là đuôi hồ ly, là nàng biến ra, thế nhưng Quỹ Họa thì sao? Quỹ Họa cùng ta sinh sống trên đảo nhiều năm như vậy, nàng đừng nói đó cũng là đuôi hồ ly biến thành chứ? Lẽ nào người đứng trước mặt bọn ta hiện giờ không phải là bản thân nàng, mà là cái đuôi hồ ly thứ chín của nàng? Đừng hòng nói dối, nàng còn có thể triệu hồi Hồ Hoang Hỏa. Ta cũng không tin một cái đuôi hồ ly cũng có thể có tu vi như vậy!”
Đồ Sơn Quỹ Họa thở một hơi thật dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đuôi hồ ly thứ chín... chính là bản thân ta. Thế nên lần tu luyện này, ta phải tự mình lịch luyện. Không ngờ chính lần này lại xảy ra sơ hở lớn.”
“Vậy cô đã luyện thành đuôi hồ ly thứ chín chưa?” Vinh Tuệ Khanh không có nhiều vấn đề cần hiểu giống Phác Cung Doanh, chỉ chú ý chuyện quan trọng, không hỏi tới hỏi lui những thứ râu ria lung tung.
Ánh mắt Đồ Sơn Quỹ Họa lóe lên, tám cô gái sau lưng bỗng nhiên biến mất. Mà cái đuôi dài sau lưng lại biến thành chín cái, dựng thẳng ngay sau lưng nàng, tựa như khổng tước xòe đuôi vậy.
“Nếu không luyện thành, ta sẽ không đủ tư cách triệu hồi Hồ Hoang Hỏa.” Đồ Sơn Quỹ Họa nói, ngọn lửa màu xanh kia lại xuất hiện trong tay.
Vinh Tuệ Khanh nhìn ngọn lửa màu xanh, trong lòng kẽ động, liền phóng Tiểu Ô - hậu duệ của Hỏa Thần Nha ra, nói với Đồ Sơn Quỹ Họa: “Vương nữ, có thể cho linh sủng của ta ăn một luồng Hoang Hỏa không? Nó là quạ lửa.” Hy vọng một luồng Hoang hỏa này có thể giúp Tiểu Ô tu luyện ra yêu hỏa chân chính.
Tay Đồ Sơn Quỹ Họa vẫy một cái, một luồng lửa nhỏ phân tách khỏi ngọn lửa màu xanh, trôi đến bên miệng Tiểu Ô.
Tiểu Ô liền nuốt vào, vỗ cánh phành phạch kêu lên hai tiếng rồi lại chui về trong đan điền của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh dịu dàng nói cảm ơn: “Đại ân của Vương nữ, Tuệ Khanh suốt đời khó quên.”
Đồ Sơn Quỹ Họa cười nói: “Cô đã cứu ta một mạng, ta còn đang lo làm thế nào báo đáp. Hiện tại thanh toán xong rồi.”
La Thần đứng lên, nắm tay Vinh Tuệ Khanh: “Lời đã nói xong, chúng ta có thể đi rồi.” Nói rồi lắc mình kéo Vinh Tuệ Khanh rời khỏi căn phòng này, trở lại phòng của bọn họ.
Vinh Tuệ Khanh bất mãn: “Ta còn chưa nghe xong chuyện mà.”
La Thần nhàn nhạt nói: “Nàng cũng nên để cho hai người bọn họ có không gian riêng. Nàng ở nơi đó, có những lời bọn họ cũng không tiện nói.”
Vinh Tuệ Khanh chép miệng, nhưng không phản bác, lặng lẽ ngồi xuống một bên đả tọa tu luyện.
La Thần đi ra khỏi khoang thuyền, thấy vùng biển bên ngoài một màu, giao tiếp với bè nổi: “Ta để ngươi tìm chỗ tu luyện thích hợp đâu?”
Bè nổi biết mình gây họa. Hòn đảo quái dị ban nãy chính là do nó tìm ra, bởi vì nơi đó có sóng linh lực dao động mãnh liệt, lại rất ít dấu vết người qua lại, nó vốn tưởng rằng là một nơi tuyệt vời để tu luyện, ai mà ngờ nơi đó lại có bẫy rập.
Bè nổi nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy uất ức, nói với La Thần: “Chờ đấy, rất nhanh sẽ đến.”
Lần này, hẳn là sẽ không có chuyện gì chứ?!
Mà Đồ Sơn Quỹ Họa và Phác Cung Doanh ở trong phòng, Phác Cung Doanh đã sắp khóc lóc kể lể, nói với Đồ Sơn Quỹ Họa: “Quỹ Họa, ta mặc kệ nàng tu luyện bao nhiêu đuôi hồ ly, tình cảm của ta dành cho nàng là thật, mà tình cảm nàng đối với ta cũng là thật. Nàng cứ nói đi, có ở bên ta hay không?”
Đồ Sơn Quỹ Họa trầm mặc một hồi lâu, lần đầu tiên hơi chần chừ.
Phác Cung Doanh thấy dáng vẻ không nói lời nào của Đồ Sơn Quỹ Họa, trong lòng dần vui vẻ lên: “Nàng cũng có cảm tình với ta, có phải không?”
Đồ Sơn Quỹ Họa lắc đầu, thành khẩn nói: “Phác, ta nghĩ chàng cũng rõ ràng, các nàng là lịch luyện hồng trần của ta, là ta, cũng không phải là ta. Khi ta tu luyện xong, tình cảm của các nàng đã tiêu tan thành mây khói, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm và ý thức của ta. Ta... rất đồng cảm với những gì chàng đã gặp, thế nhưng không có cách nào, hiện tại ta không thể nào lừa chàng.”
Ánh mắt Đồ Sơn Quỹ Họa trầm tĩnh, như giọt sương trong suốt, không chứa một chút tạp chất.
Trái tim Phác Cung Doanh như chìm vào đáy cốc, linh lực bên trong đan điền lại bắt đầu tán loạn tứ phía, đánh thẳng vào gân mạch của y.
Giữa lúc khát vọng nhất và thất vọng nhất hòa cùng nhau, Phác Cung Doanh cảm giác được sự giãy giụa vô lực khi ngã từ thiên đường xuống địa ngục.
Tâm ma trước giờ rốt cuộc bắt đầu được giải phóng, bức tường ngăn cản tu luyện rầm rầm sụp đổ.
Đám mây độ kiếp lại bắt đầu ngưng kết trên biển Trầm Tinh, từng tiếng sấm ầm ầm tràn tới, tụ tập trên lâu thuyền.
Vinh Tuệ Khanh và La Thần cùng nhau chạy ra ngoài quan sát.
Yêu linh của bè nổi truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh: “Trên bè nổi có người tấn cấp độ kiếp, những thứ này là mây độ kiếp. Bảo mọi người cẩn thận, sẽ có sóng lớn gió giật.”
Vinh Tuệ Khanh cả kinh: “Người nào tấn cấp độ kiếp?”
Bè nổi đáp là Phác Cung Doanh.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng vui mừng: “Thanh Vân Tông cuối cùng cũng xuất hiện thêm một tu sĩ Nguyên Anh nữa.”
Nói rồi nhanh chóng cùng La Thần trở về phòng, nói với La Thần: “Ta muốn luyện một lò đan dược tặng Thiếu tông chủ, để sau khi hắn Kết Anh thành công ăn vào, có thể ổn định trạng thái Nguyên Anh của hắn.”
La Thần gật đầu căn dặn cô: “Vậy nàng cẩn thận. Ta ở bên ngoài hộ pháp cho nàng.”
Vinh Tuệ Khanh vội vã trở về phòng, lấy lò luyện đan nhỏ ra, lại triệu hồi Tiểu Ô, phun lửa cho cô luyện đan.
Nguyên liệu luyện đan đều có sẵn, có điều lúc này đây, Tiểu Ô nuốt một luồng Hoang Hỏa vào, tuy là chưa hoàn toàn luyện hóa xong, thế nhưng chất lượng ngọn lửa đã không còn như xưa.
Vinh Tuệ Khanh tập trung tinh thần luyện đan, hoàn toàn mặc kệ đám mây độ kiếp ngũ sắc trên trời, còn có bảy bảy bốn mươi chín đường thiên lôi.
Phác Cung Doanh ở gian phòng bên kia, khoanh chân ngồi ngay ngắn giữa phòng, đã chịu đựng tất cả thiên lôi độ kiếp, mà Nguyên Anh bên trong đan điền cũng đã ngưng kết thành hình, tuy là còn rất yếu đuối, thế nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đã kết thành Nguyên Anh rồi.
Đồ Sơn Quỹ Họa thở dài một hơi, trên người cũng bị cháy đen, đều là bị thiên lôi độ kiếp đánh cháy. Nàng vì trả lại một tấm tình si cho Phác Cung Doanh mà giúp y cản lại một tia thiên lôi độ kiếp cuối cùng, cũng là tia sét lớn nhất, tàn nhẫn nhất.
Ánh mắt Phác Cung Doanh phức tạp nhìn về phía Đồ Sơn Quỹ Họa.
Nếu như hôm nay không có Đồ Sơn Quỹ Họa nhận thay y một tia sét cuối cùng này, nhất định y đã không trụ nổi.
Đại ân tình này đối với tu sĩ mà nói đã sớm vượt qua tình nghĩa giữa đạo lữ song tu.
“Nàng thật sự là không muốn thiếu nợ ta một chút nào.” Phác Cung Doanh thở dài, cuối cùng buông xuống nút thắt trong lòng.
Đây là rào chắn cuối cùng quấy nhiễu tu vi của y. Buông bỏ được rào chắn này, tu vi của y sau này sẽ không thể nào bị hạn chế nữa.
Đồ Sơn Quỹ Họa chịu đựng đau đớn do thiên lôi đánh đến sắp trọng thương, cười nói: “Chàng có thể nói như vậy, ta an tâm rồi.”
Cảm giác thiếu nợ người khác không hề dễ chịu, đặc biệt là nợ tình.
“Lúc đầu ta rời khỏi thành Hồ Lô, lấy thân phận Quỹ Họa du lịch khắp nơi chính là vì tu luyện cái đuôi hồ ly cuối cùng này. Đi đến trên biển Trầm Tinh cũng là ngẫu nhiên. Bởi vì thân phận lần này là làm tiểu thư của một gia tộc thương nhân, có chút tu vi. Lúc có nhiệm vụ quan trọng cần ra biển, ta đều sẽ giả nam trang, đi theo đám người bọn họ rời bến. Kết quả gặp phải sóng gió, bị dòng biển cuốn đến gần hòn đảo kia. Những người trên thuyền bọn ta bị tiếng ca của đám ngư nữ mê hoặc, nhao nhao nhảy xuống biển bỏ mình, chỉ có ta đến được hòn đảo, uống một ngụm nước của ngư nữ trên đảo kia liền bị mất ý thức, bị vây hãm ở nơi đó.” Cuối cùng Đồ Sơn Quỹ Họa cũng nói toàn bộ sự việc ra.
Nguyên Anh của Phác Cung Doanh mới thành lập, tu vi đề thăng, kèm theo tâm tính cũng chuyển biến.
Lại nói y và Tư An cũng khác nhau.
Lúc Đồ Sơn Quỹ Họa dùng chủ thể của mình tu luyện cái đuôi cuối cùng, Phác Cung Doanh may mắn gặp được, từng có một đoạn thời gian chung sống với nàng.
Những tháng ngày qua đối với phàm nhân mà nói không tính là ngắn. Nhưng đối với tu sĩ thì chẳng qua chỉ là một giây phút trong năm tháng tu luyện dài đằng đẵng.
Phác Cung Doanh có được thứ mình khát vọng nhất, sau đó lúc cho rằng mình đã thỏa nguyện, lại trong chớp mắt ảo ảnh bị phá tan, thế nhưng lại giúp cho tình cảm của y đối với Đồ Sơn Quỹ Họa hao mòn sạch sẽ.
Tâm kết của y đã giải, nhìn lại Đồ Sơn Quỹ Họa, ngoại trừ tiếc nuối sâu đậm cùng cảm thán thở dài, thì đã chẳng còn cảm giác khác biệt gì.
Tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi, cũng không còn hành động cố chấp gì nữa.
“Biết rồi. Nàng tự thu xếp ổn thỏa đi, về sau cũng đừng như vậy nữa.” Phác Cung Doanh mỉm cười nói.
Vinh Tuệ Khanh đứng bên ngoài gõ cửa: “Thiếu tông chủ, ta luyện cho ngươi một chai đan dược ổn định tu vi, xin hỏi ta có thể tiến vào không?”
Phác Cung Doanh mở cửa phòng bước ra, cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Đây cũng không phải phòng của ta, cô hỏi ta làm gì?” Y đưa tay nhận bình đan dược từ tay Vinh Tuệ Khanh, trở lại phòng của mình, ăn đan dược, bắt đầu củng cố tu vi của mình.
Lúc vừa Kết Anh thành công là lúc Phác Cung Doanh suy yếu nhất, cần đại tu sĩ hộ pháp cho y.
Xung quanh lâu thuyền đều tụ tập không ít động vật biển mơ ước tu vi Nguyên Anh của Phác Cung Doanh, hận không thể ngay lúc y suy yếu nhất mà cắn y một ngụm.
Thế nhưng có Đồ Sơn Quỹ Họa, còn có La Thần ở đây, quan trọng hơn nữa là có chìa khoá long cốt trên người Vinh Tuệ Khanh uy hiếp, đám động vật biển này cũng chỉ có thể nhìn lâu thuyền mà thèm nhỏ dãi thôi.
Phác Cung Doanh ở trên lâu thuyền tu luyện một tháng, rốt cuộc trạng thái Nguyên Anh đã hoàn toàn ổn định, vững vàng trở thành đại tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, đang rảo bước chân đến trung kỳ.
Vinh Tuệ Khanh nói với Phác Cung Doanh việc mình lén chạy ra khỏi Thanh Vân Tông, nhờ y giúp cô giữ bí mật.
Phác Cung Doanh biết phân nặng nhẹ, lại nói đã nhận được ân tình lớn của Vinh Tuệ Khanh, cũng cần phải báo đáp: “Ta sẽ không nói với người khác.”
Vinh Tuệ Khanh lại đưa cho y một cái bình: “Bên trong có một viên đan dược thất phẩm, là ta luyện chế cho một trưởng lão của tông môn đỉnh cấp. Lúc đầu nói bế quan trăm năm chính là vì luyện đan. Hiện tại cũng là lúc nên đưa một ít đồ ra, miễn cho có người âm thầm sinh nghi, lén gây sự cũng không tốt.”
Phác Cung Doanh cười nói: “Bây giờ ta trở về, sẽ giúp cô bố trí nghiêm mật hơn nữa, sẽ không còn người nào canh cánh trong lòng muốn đi thăm dò cô đâu. Có điều viên đan dược thất phẩm này ta cũng mang về. Vạn nhất người của tông môn đỉnh cấp lo lắng, yêu cầu gặp cô, ta cũng thuận tiện có thứ đưa cho họ.”
Vinh Tuệ Khanh biết Phác Cung Doanh sẽ không ngồi yên mặc kệ, mỉm cười gật đầu, đồng ý với lý do thoái thác của y.
Qua hai ngày, Phác Cung Doanh cáo từ rời đi, không có gì khác biệt giữa Đồ Sơn Quỹ Họa và Vinh Tuệ Khanh cả, thật sự đã buông xuống.
Vinh Tuệ Khanh thở dài nói: “Nếu đã hữu duyên vô phận, trước đây cần gì phải hữu duyên nữa?” Cô xoay người hỏi Đồ Sơn Quỹ Họa: “Ta xem cô cũng sắp Kết Anh rồi, vì sao còn phải áp chế tu vi của mình?”
Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn về phía Tây, thản nhiên nói: “Nếu ta đã triệu hồi được Hồ Hoang Hỏa, vậy khi tấn cấp cần phải đi đến núi Đại Hoang một chuyến mới có thể thành công.”
Vinh Tuệ Khanh giật mình, đó hẳn là một nơi tốt có thể tĩnh tâm tu luyện. Cô vội vàng trở về phòng, hỏi La Thần: “Thần thúc, ta có thể...”
La Thần lại lập tức giữ chặt cô, như phát điên mà hôn lên.
/384
|