*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháp Thông Thiên này có khả năng thăm dò ra thân phận thật sự sao?
Vinh Tuệ Khanh không cho là như vậy, cười nói: “Chàng đã quá đề cao nó rồi. Cái này chẳng qua chỉ là một Tháp Thông Thiên mà thôi, chàng tưởng nó là thần khí thăm dò à? Hơn nữa, cho dù nó có thể thăm dò ra được thân phận của chàng, ta cảm thấy nó cũng sẽ không làm gì cả.” Cô nhớ trước đây đã nghe người ta nói qua, thần điện Quang Minh không thể nhúng tay vào cuộc tranh chấp giữa Nhân giới và Ma giới quá mức.
Nếu không, năm đó Ma giới xâm nhập Nhân giới, thần điện Quang Minh mà ra tay thì không cần nữ tu Nhân giới kia đột nhiên xuất hiện, tới3kết nối thành công cho Nhân giới và yêu tu liên minh với nhau.
Trong lòng La Thần cũng có chút thả lỏng, dù vẫn thấy lo lắng không yên, nhưng y không nhắc tới chuyện này nữa mà thò đầu nhìn đám mây phía dưới, nói: “Đến Trung Đại Lục rồi, chúng ta sẽ ở chỗ nào?”
Vinh Tuệ Khanh đáp: “Người tham gia thi đấu cuộc thi luyện đan đều sẽ ở lại nơi thần điện Quang Minh sắp xếp, chúng ta không cần phải quan tâm làm gì.”
Trong khi đang nói chuyện, bè nổi đã từ từ hạ xuống, xuyên qua từng tầng mây trắng, đi xuống Đầm Mẫn Đan của Trung Đại Lục.
Lúc này, bảo vật thần kỳ bè nổi chỉ giống như một phi thoa thông thường, chở Vinh Tuệ Khanh, La Thần0và các linh sủng của cô đi tới địa điểm được chỉ định cho cuộc thi đấu luyện đan lớn lần này.
Chờ sau khi mọi người nhảy xuống, Vinh Tuệ Khanh thu bè nổi và bỏ vào trong túi càn khôn, lại dẫn theo bọn họ đi tới Đầm Mẫn Đan.
Đầm Mẫn Đan là một trấn nhỏ. Cảnh đẹp lớn nhất trên trấn này chính là một đầm nước với diện tích khoảng trăm mẫu, cũng chính vì vậy trấn này mới có tên là Đầm Mẫn Đan.
Mỗi lần cuộc thi đấu luyện đan Ngũ Châu Đại Lục lại được tổ chức ở một nơi khác nhau. Năm nay được lựa chọn ở Đầm Mẫn Đan, nghe nói vì ở đây gần thần điện Quang Minh.
Mặc dù như thế, mọi người vẫn không biết thần điện5Quang Minh ở đâu.
Vinh Tuệ Khanh dẫn theo đoàn người đi qua, thấy có không ít người đã tới thôn trấn. Phần lớn Luyện Đan Sư đều là người phàm, hoặc tu vi Luyện Khí. Thỉnh thoảng sẽ có một Luyện Đan Sư kỳ Trúc Cơ được cả đám đông vây quanh và có không ít người giúp họ mở đường.
Vinh Tuệ Khanh vốn cho rằng mình dẫn theo quá nhiều người, nhưng giờ gặp những người này, cô mới biết mình thật sự quá khiêm tốn.
Ở trung tâm của thôn trấn có một quán trọ nhỏ, tên cũng rất bình thường, gọi là quán trọ Duyệt Lai. Ở trên Ngũ Châu Đại Lục, tùy tiện cũng có thể tìm ra cả trăm nghìn quán trọ có tên là “Duyệt Lai”, thật không biết có phải4là kinh doanh theo hệ thống hay không...
Vinh Tuệ Khanh vừa nhủ thầm, vừa đứng ở cửa của quán trọ Duyệt Lai nheo mắt cẩn thận quan sát.
Dựa theo ban tổ chức của cuộc thi đấu luyện đan thông báo (nhưng thật ra là thần điện Quang Minh phát ra “yêu cầu thi đấu”), Vinh Tuệ Khanh biết, tất cả người tham gia thi đấu đều phải ở lại một nơi được chỉ định là quán trọ Duyệt Lai này.
Luyện Đan Sư tới tham gia cuộc thi đấu lần này không một nghìn, cũng phải tới tám trăm người. Lại thêm tùy tùng, thuộc hạ, đồ đệ và thân thích mà bọn họ dẫn theo, tính ra ít nhất cũng phải có một hai nghìn người.
Nhưng quán trọ Duyệt Lai trước mắt này thấp bé, cũ9nát không nói, chỉ có hai tầng bằng gỗ, nhiều người như vậy có thể ở hết được sao? Lẽ nào ở đây cũng thực hiện “ai tới trước thì được ở trước”, người tới muộn chỉ có thể ngủ ngoài đường à?
Như trò trẻ con vậy sao?
Vinh Tuệ Khanh vừa nghĩ, vừa bước nhanh vào bên trong quán trọ Duyệt Lai.
Không ngờ không gian bên trong lại lớn hơn cô tưởng, tầng một chỉ là một đại sảnh, nhưng có cảm giác không nhìn thấy điểm cuối.
Rõ ràng quán trọ này không phải đơn giản và chật hẹp như vẻ bề ngoài. Nó có một vài dấu vết của phép thuật không gian.
Bày trí bên trong cũng rất tao nhã và sạch sẽ.
Bên trái cửa chính là một loạt những quầy thật dài, có rất nhiều nhân viên quầy đứng ở phía sau, người tính bàn tính, người làm sổ sách, ai cũng tập trung làm việc... Trên quầy còn có một vài thứ giống như cái cân tiểu ly vậy, một bên đặt linh thạch, một bên để bạc, hình như đang ước lượng tỉ lệ giữa linh thạch và bạc.
Một người đàn ông tóc dài mặc áo bào trắng đứng ở bên cạnh quầy, mỉm cười với từng người khách bước vào…
A Nga vừa nhìn thấy người đàn ông mặc áo bào màu trắng kia thì khẽ kêu lên: “Người đàn ông này đẹp quá...” Nói xong, nàng lại liếc nhìn La Thần, hình như đang so sánh xem ai đẹp hơn.
La Thần đi ở bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, không buồn quan tâm.
Lang Thất tức giận đến mức lôi mạnh tay A Nga, nói: “Nàng nhìn đi đâu thế? Nhìn đâu thế hả?... Người đàn ông của nàng đang ở bên cạnh đây này!”
A Nga không rõ vì sao Lang Thất lại nổi giận, cảm thấy kỳ lạ nói: “Ta chỉ liếc nhìn hắn một cái mà thôi, chàng nổi giận cái gì chứ?” Nói xong, nàng khẽ cười, nịnh nọt Lang Thất: “Đương nhiên, tất cả đều kém hơn sói nhà ta rồi.”
Lúc này Lang Thất mới cười tới rung cả tay, kéo A Nga đi đến bên cạnh người đàn ông áo trắng kia, nó nhìn trái nhìn phải giống như người đàn ông áo trắng đang cười kia chỉ là một bức tượng bằng sáp mà thôi.
Người đàn ông áo trắng này liếc nhìn Lang Thất và A Nga, sau đó lại nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh, nhẹ nhàng nói: “Đó là linh sủng của ngươi sao?”
Hắn nhìn qua đã nhận ra được thân phận thật của Lang Thất và A Nga.
Lang Thất nhụt chí, cảm thấy mình thấp hơn người đàn ông áo trắng này, vội kéo A Nga chui ra phía sau Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đi lên hỏi: “Chưởng quỹ, xin hỏi có còn phòng không?”
Chưởng quỹ kia ủ rũ hỏi: “Có, ngươi cần mấy gian phòng?”
Không chỉ có phòng, còn thừa rất nhiều phòng nữa.
Vinh Tuệ Khanh thấy kỳ lạ, cười hỏi: “Lẽ nào người của cuộc thi đấu luyện đan còn chưa tới đông đủ sao?”
Nếu như đã đến đông đủ, làm sao có thể còn có nhiều phòng như vậy chứ?
Chưởng quỹ liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng để đăng ký vào ở. Chắc ngươi là người cuối cùng rồi. Xin hỏi họ tên, môn phái nào vậy?”
Vinh Tuệ Khanh lấy ra tấm thiệp ghi danh của mình và đưa tới.
Người đàn ông áo trắng này không hề nhìn tấm thiệp trong tay của chưởng quỹ kia, chỉ lẳng lặng nhìn Vinh Tuệ Khanh một lúc, lại cười nói: “Ngươi là Vinh Tuệ Khanh, được Thanh Vân Tông phái tới sao?”
Chưởng quỹ kia vừa nghe nói là Vinh Tuệ Khanh, người được để ý nhất trong cuộc thi đấu luyện đan này thì kích động, thậm chí không nhìn tấm thiệp đã lấy ra một tập sách mỏng từ dưới quầy, mời Vinh Tuệ Khanh ký tên: “Vinh tu sĩ, ta nghe nói ngài đã từng luyện ra đan dược thất phẩm từ lâu, lần này nhất định sẽ làm dễ như trở bàn tay đúng không?”
Vinh Tuệ Khanh đang muốn nói vài câu khiêm tốn, chợt thấy cửa lớn của quán trọ lại được đẩy ra, người phụ nữ áo đen cầm liêm đao chùm mũ đã cúi đầu đi đến: “Chưởng quỹ, ta cần một gian phòng.” Giọng nói của nàng ta hơi khàn khàn lại có chút trầm, rất thu hút người khác.
Tháp Thông Thiên này có khả năng thăm dò ra thân phận thật sự sao?
Vinh Tuệ Khanh không cho là như vậy, cười nói: “Chàng đã quá đề cao nó rồi. Cái này chẳng qua chỉ là một Tháp Thông Thiên mà thôi, chàng tưởng nó là thần khí thăm dò à? Hơn nữa, cho dù nó có thể thăm dò ra được thân phận của chàng, ta cảm thấy nó cũng sẽ không làm gì cả.” Cô nhớ trước đây đã nghe người ta nói qua, thần điện Quang Minh không thể nhúng tay vào cuộc tranh chấp giữa Nhân giới và Ma giới quá mức.
Nếu không, năm đó Ma giới xâm nhập Nhân giới, thần điện Quang Minh mà ra tay thì không cần nữ tu Nhân giới kia đột nhiên xuất hiện, tới3kết nối thành công cho Nhân giới và yêu tu liên minh với nhau.
Trong lòng La Thần cũng có chút thả lỏng, dù vẫn thấy lo lắng không yên, nhưng y không nhắc tới chuyện này nữa mà thò đầu nhìn đám mây phía dưới, nói: “Đến Trung Đại Lục rồi, chúng ta sẽ ở chỗ nào?”
Vinh Tuệ Khanh đáp: “Người tham gia thi đấu cuộc thi luyện đan đều sẽ ở lại nơi thần điện Quang Minh sắp xếp, chúng ta không cần phải quan tâm làm gì.”
Trong khi đang nói chuyện, bè nổi đã từ từ hạ xuống, xuyên qua từng tầng mây trắng, đi xuống Đầm Mẫn Đan của Trung Đại Lục.
Lúc này, bảo vật thần kỳ bè nổi chỉ giống như một phi thoa thông thường, chở Vinh Tuệ Khanh, La Thần0và các linh sủng của cô đi tới địa điểm được chỉ định cho cuộc thi đấu luyện đan lớn lần này.
Chờ sau khi mọi người nhảy xuống, Vinh Tuệ Khanh thu bè nổi và bỏ vào trong túi càn khôn, lại dẫn theo bọn họ đi tới Đầm Mẫn Đan.
Đầm Mẫn Đan là một trấn nhỏ. Cảnh đẹp lớn nhất trên trấn này chính là một đầm nước với diện tích khoảng trăm mẫu, cũng chính vì vậy trấn này mới có tên là Đầm Mẫn Đan.
Mỗi lần cuộc thi đấu luyện đan Ngũ Châu Đại Lục lại được tổ chức ở một nơi khác nhau. Năm nay được lựa chọn ở Đầm Mẫn Đan, nghe nói vì ở đây gần thần điện Quang Minh.
Mặc dù như thế, mọi người vẫn không biết thần điện5Quang Minh ở đâu.
Vinh Tuệ Khanh dẫn theo đoàn người đi qua, thấy có không ít người đã tới thôn trấn. Phần lớn Luyện Đan Sư đều là người phàm, hoặc tu vi Luyện Khí. Thỉnh thoảng sẽ có một Luyện Đan Sư kỳ Trúc Cơ được cả đám đông vây quanh và có không ít người giúp họ mở đường.
Vinh Tuệ Khanh vốn cho rằng mình dẫn theo quá nhiều người, nhưng giờ gặp những người này, cô mới biết mình thật sự quá khiêm tốn.
Ở trung tâm của thôn trấn có một quán trọ nhỏ, tên cũng rất bình thường, gọi là quán trọ Duyệt Lai. Ở trên Ngũ Châu Đại Lục, tùy tiện cũng có thể tìm ra cả trăm nghìn quán trọ có tên là “Duyệt Lai”, thật không biết có phải4là kinh doanh theo hệ thống hay không...
Vinh Tuệ Khanh vừa nhủ thầm, vừa đứng ở cửa của quán trọ Duyệt Lai nheo mắt cẩn thận quan sát.
Dựa theo ban tổ chức của cuộc thi đấu luyện đan thông báo (nhưng thật ra là thần điện Quang Minh phát ra “yêu cầu thi đấu”), Vinh Tuệ Khanh biết, tất cả người tham gia thi đấu đều phải ở lại một nơi được chỉ định là quán trọ Duyệt Lai này.
Luyện Đan Sư tới tham gia cuộc thi đấu lần này không một nghìn, cũng phải tới tám trăm người. Lại thêm tùy tùng, thuộc hạ, đồ đệ và thân thích mà bọn họ dẫn theo, tính ra ít nhất cũng phải có một hai nghìn người.
Nhưng quán trọ Duyệt Lai trước mắt này thấp bé, cũ9nát không nói, chỉ có hai tầng bằng gỗ, nhiều người như vậy có thể ở hết được sao? Lẽ nào ở đây cũng thực hiện “ai tới trước thì được ở trước”, người tới muộn chỉ có thể ngủ ngoài đường à?
Như trò trẻ con vậy sao?
Vinh Tuệ Khanh vừa nghĩ, vừa bước nhanh vào bên trong quán trọ Duyệt Lai.
Không ngờ không gian bên trong lại lớn hơn cô tưởng, tầng một chỉ là một đại sảnh, nhưng có cảm giác không nhìn thấy điểm cuối.
Rõ ràng quán trọ này không phải đơn giản và chật hẹp như vẻ bề ngoài. Nó có một vài dấu vết của phép thuật không gian.
Bày trí bên trong cũng rất tao nhã và sạch sẽ.
Bên trái cửa chính là một loạt những quầy thật dài, có rất nhiều nhân viên quầy đứng ở phía sau, người tính bàn tính, người làm sổ sách, ai cũng tập trung làm việc... Trên quầy còn có một vài thứ giống như cái cân tiểu ly vậy, một bên đặt linh thạch, một bên để bạc, hình như đang ước lượng tỉ lệ giữa linh thạch và bạc.
Một người đàn ông tóc dài mặc áo bào trắng đứng ở bên cạnh quầy, mỉm cười với từng người khách bước vào…
A Nga vừa nhìn thấy người đàn ông mặc áo bào màu trắng kia thì khẽ kêu lên: “Người đàn ông này đẹp quá...” Nói xong, nàng lại liếc nhìn La Thần, hình như đang so sánh xem ai đẹp hơn.
La Thần đi ở bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, không buồn quan tâm.
Lang Thất tức giận đến mức lôi mạnh tay A Nga, nói: “Nàng nhìn đi đâu thế? Nhìn đâu thế hả?... Người đàn ông của nàng đang ở bên cạnh đây này!”
A Nga không rõ vì sao Lang Thất lại nổi giận, cảm thấy kỳ lạ nói: “Ta chỉ liếc nhìn hắn một cái mà thôi, chàng nổi giận cái gì chứ?” Nói xong, nàng khẽ cười, nịnh nọt Lang Thất: “Đương nhiên, tất cả đều kém hơn sói nhà ta rồi.”
Lúc này Lang Thất mới cười tới rung cả tay, kéo A Nga đi đến bên cạnh người đàn ông áo trắng kia, nó nhìn trái nhìn phải giống như người đàn ông áo trắng đang cười kia chỉ là một bức tượng bằng sáp mà thôi.
Người đàn ông áo trắng này liếc nhìn Lang Thất và A Nga, sau đó lại nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh, nhẹ nhàng nói: “Đó là linh sủng của ngươi sao?”
Hắn nhìn qua đã nhận ra được thân phận thật của Lang Thất và A Nga.
Lang Thất nhụt chí, cảm thấy mình thấp hơn người đàn ông áo trắng này, vội kéo A Nga chui ra phía sau Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đi lên hỏi: “Chưởng quỹ, xin hỏi có còn phòng không?”
Chưởng quỹ kia ủ rũ hỏi: “Có, ngươi cần mấy gian phòng?”
Không chỉ có phòng, còn thừa rất nhiều phòng nữa.
Vinh Tuệ Khanh thấy kỳ lạ, cười hỏi: “Lẽ nào người của cuộc thi đấu luyện đan còn chưa tới đông đủ sao?”
Nếu như đã đến đông đủ, làm sao có thể còn có nhiều phòng như vậy chứ?
Chưởng quỹ liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng để đăng ký vào ở. Chắc ngươi là người cuối cùng rồi. Xin hỏi họ tên, môn phái nào vậy?”
Vinh Tuệ Khanh lấy ra tấm thiệp ghi danh của mình và đưa tới.
Người đàn ông áo trắng này không hề nhìn tấm thiệp trong tay của chưởng quỹ kia, chỉ lẳng lặng nhìn Vinh Tuệ Khanh một lúc, lại cười nói: “Ngươi là Vinh Tuệ Khanh, được Thanh Vân Tông phái tới sao?”
Chưởng quỹ kia vừa nghe nói là Vinh Tuệ Khanh, người được để ý nhất trong cuộc thi đấu luyện đan này thì kích động, thậm chí không nhìn tấm thiệp đã lấy ra một tập sách mỏng từ dưới quầy, mời Vinh Tuệ Khanh ký tên: “Vinh tu sĩ, ta nghe nói ngài đã từng luyện ra đan dược thất phẩm từ lâu, lần này nhất định sẽ làm dễ như trở bàn tay đúng không?”
Vinh Tuệ Khanh đang muốn nói vài câu khiêm tốn, chợt thấy cửa lớn của quán trọ lại được đẩy ra, người phụ nữ áo đen cầm liêm đao chùm mũ đã cúi đầu đi đến: “Chưởng quỹ, ta cần một gian phòng.” Giọng nói của nàng ta hơi khàn khàn lại có chút trầm, rất thu hút người khác.
/384
|