Minh Nguyệt Quán?
Vinh Tuệ Khanh cẩn thận suy nghĩ. Mão Quang giới thiệu cho cô vài môn phái tu chân lớn của nước Đại Sở, chính là ba đại môn phái. Môn phái cấp hai cũng giới thiệu cho cô rồi, môn phái3đỉnh cấp thì rất ít, căn bản là không hề có môn phái nào tên là Minh Nguyệt Quán cả.
Vậy có thể nói, Minh Nguyệt Quán này có lẽ là dã quán chăng? Hoặc có thể là Tử Tôn Quán, chắc cũng là1môn phái chưa có tiếng tăm gì? Đến Đạo giáo cấp ba là Vạn Càn Quán, nó đều không thể sánh được…
Vinh Tuệ Khanh vừa nghĩ vừa lo lắng mình có sai sót. Hơn nữa cô mồ côi, thân như bèo tấm, không3có cha mẹ để dựa dẫm như người ta.
“Hai vị tỷ tỷ, thật sự ngại quá. Những thứ khác ta có thể tặng tỷ được, nhưng Khẳng Khẳng thì không được. Nó là người thân duy nhất của ta trên cõi đời này…”3Vinh Tuệ Khanh xin lỗi nói.
“Ha ha ha…” Cô bé chạc tuổi với Vinh Tuệ Khanh đột nhiên cười đến gập cả người xuống, nói: “Ngươi… ngươi… nói con súc sinh này là người thân của ngươi, há không phải ngươi đang tự9mắng mình là súc sinh hay sao? Ây dô, trước giờ ta chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như vậy!”
Sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh biến đổi, trầm hẳn xuống.
Đám lông trên lưng Khẳng Khẳng dựng đứng cả lên.
Vinh Tuệ Khanh giơ một tay ra vuốt ve xoa dịu bộ lông mềm mại trên lưng Khẳng Khẳng, rồi ra hiệu bằng mắt với nó một cái.
Khẳng Khẳng quẳng luôn chiếc bánh bao nhân thịt yêu thích đi, túm lấy chiếc khăn vải trên bàn lau miệng, rồi nhanh nhẹn trốn vào trong tay nải phía sau lưng của Vinh Tuệ Khanh.
“Nó chạy rồi! Mau bắt nó lại cho ta!” Cô nhóc đó gấp gáp giậm giậm chân không chịu bỏ qua.
Một tỳ nữ ở bên cạnh không hiểu tại sao tiểu thư lại nhìn trúng con sóc này. Dù nó có đẹp hơn mấy con sóc xám xịt bình thường khác một chút, nhưng dù có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một con sóc mà thôi. Tiểu thư có biết bao nhiêu chim thú quý hiếm ở nhà, hà tất phải tranh chấp với ả người phàm này?
“Tiểu thư, trong quán có rất nhiều linh sủng từ Thái Hoa Sơn. Nào có con nào không bằng con sóc mập này đâu? Chúng ta nên quay về đi ạ, người này không biết phải trái, chúng ta không thèm chấp nhặt với nàng ta.” Tỳ nữ đó vội dỗ dành cô bé kia, muốn khuyên cô bé quay về, không muốn ầm ĩ ở đây nữa.
Đây là lần đầu tiên cô bé kia rời khỏi Minh Nguyệt Quán, đi ra thế giới bên ngoài. Từ lúc sinh ra đến giờ, cô bé luôn là viên minh châu được mẹ nâng niu trên tay. Mẹ cô bé luôn làm mọi yêu cầu của cô bé, trước giờ chưa từng từ chối cô bé thứ gì.
Cô bé đã nhìn trúng con sóc Khẳng Khẳng của Vinh Tuệ Khanh, thì liền như mọi lần không thấy có gì khác biệt khi cô bé muốn những thứ đồ khác lúc trước cả. Dù sao thì chỉ cần cô bé muốn, thì cô bé sẽ cố gắng nghĩ mọi cách để giành được về tay. Nếu cô bé không làm được, thì mẹ cô bé cũng sẽ giúp cô bé làm bằng được. Hơn nữa, cô bé không hề muốn cướp trắng, cô bé có nói là sẽ trả tiền hoặc trả bằng thứ khác cũng được.
Cô bé đó không chịu đi, vẫn tiếp tục trả giá cao hơn với Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi có muốn làm thần tiên, học đạo không? Nếu ngươi muốn, ta có thể nói với mẹ ta nhận ngươi vào Minh Nguyệt Quán làm một đệ tử chạy việc vặt. Đời này của ngươi sẽ không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, ngoài ra còn có thể sống đến trăm tuổi nữa!”
Người phàm bình thường nghe thấy có thể tu hành nhập đạo, lại còn được chính thức bái sư, thì khẳng định là sẽ quá sức vui mừng, rồi lập tức khấu đầu lạy tạ với cô bé rồi.
Tỳ nữ bên cạnh bĩu bĩu môi. Vẫn may là tiểu thư còn có chừng mực, chỉ nói là đệ tử chạy việc vặt. Minh Nguyệt Quán không phải là vườn rau, ai muốn vào thì có thể vào sao?
Vinh Tuệ Khanh dở khóc dở cười lắc lắc đầu, một lần nữa nhẹ nhàng từ chối nói: “Vị cô nương này, chúng ta không thân quen gì, thân thiết với người mới quen là chuyện không tốt. Mời về cho.” Nói xong, Vinh Tuệ Khanh gọi tiểu nhị chạy bàn một tiếng: “Thanh toán!”
Tiểu nhị nhanh chóng chạy qua, gật đầu cong lưng nhận chỗ bạc vụn từ tay của Vinh Tuệ Khanh, rồi niềm nở dẫn đường cho cô đi ra.
Cô bé kia nhìn thấy bóng lưng của Vinh Tuệ Khanh rời đi, thì cắn môi dưới, sắc mặt liền âm u lại.
Cô bé quay về bàn của mình, rồi nũng nịu nói với đạo cô nãy giờ vẫn ngồi không tỏ thái độ gì ở bên: “Mẹ, con muốn có con sóc đó! Con muốn có nó!”
Vị đạo cô này chính là nữ tu Minh Nguyệt của Minh Nguyệt Quán, hiện tại đã trở thành Quán chủ.
Gương mặt Minh Nguyệt đầy sự cưng chiều, cô ta giơ tay ra vuốt ve đôi má của cô bé kia, nhẹ giọng nói: “Chỉ là một con sóc nhỏ thôi, mẹ sao có thể làm Sở Sở không vui được?” Nỗi khổ trước kia mà cô ta phải chịu đựng, cô ta tuyệt đối không thể để con gái của mình cũng phải chịu đựng một lần. Cô ta muốn con gái của mình được sống một cuộc sống đầy đủ thoải mái. Muốn có thứ gì, thì sẽ được thứ đó, không được có một chút thiếu thốn nào.
Vả lại, địa vị thân phận của con gái mình vẫn còn ở đó…
Nhìn ra Ngũ Châu Đại Lục, ngoài Thánh nữ của thần điện Quang Minh ra, có lẽ chỉ có con gái của cô ta là có thân phận cao nhất thôi đi?
Minh Nguyệt cười khẽ. Kiếp trước, cô ta xuất thân từ tầng lớp thấp, nhưng trí cao hơn trời, tuyệt đối không cam tâm như vậy cả đời. Sau này, cô ta ở cạnh một vị quan lớn. Kết quả lúc chọn lại lãnh đạo thì người đó đứng nhầm phe, nên rất nhanh chóng bị bài trừ, cô ta cũng bị người ta diệt khẩu.
Vẫn may trời cao vẫn còn thương xót cô ta, cho cô ta cơ hội thứ hai.
Hừ, đến đây cô ta mới biết câu “Cha ta là Lý Cương” chẳng là cái thá gì!
Cha của con gái cô ta là Tư An!
Mấy tên dân đen như các người ngưỡng mộ, đố kỵ cũng vô dụng. Ai bảo cha của con gái cô ta là Tư An cơ chứ?!
Minh Nguyệt là lén lút sinh ra đứa nhỏ này, vốn không muốn để Tư An biết được. Lúc trước cô ta không biết thân phận của Tư An, luôn tưởng rằng hắn chỉ là tả hộ pháp của Thái Hoa Sơn mà thôi.
Đến đoạn thời gian trước, cô ta mới biết Tư An đã từ Nguyên Anh mới đột phá đến Hóa Thần rồi, cô ta vui mừng đến phát ngốc.
Nhân vật cấp Hóa Thần, hơn nữa lại còn có thân phận khác. Hắn thật sự không phải là tả hộ pháp của Thái Hoa Sơn, mà thật ra là người từ tông phái đỉnh cấp đến để rèn luyện!
Tin tức Tư An Hóa Thần thành công đã truyền khắp nước Đại Sở, bây giờ có lẽ cả Ngũ Châu Đại Lục cũng đều biết cả rồi. Nghe nói rất nhiều môn phái cấp hai đã đến chỗ tông phái đỉnh cấp để chúc mừng.
Bảo bối mà cô ta giữ lại này, có thể coi là giữ lại đúng rồi.
“Đi thôi. Cô bé đi ra ngoại thành rồi. Chúng ta cũng đi về hướng đó, vừa hay cùng đường.” Minh Nguyệt dắt tay Sở Sở, dáng vẻ uyển chuyển đi ra khỏi quán trọ Duyệt Lai.
Vinh Tuệ Khanh mang theo Khẳng Khẳng đi nhanh trên đường, rất nhanh đã ra khỏi cổng Đông của thành Vĩnh Chương, rồi đi lên đường lớn về phía Đông.
Sơn trang Dư Nga nằm ở vùng biên giới tiếp giáp với phía Đông của nước Đại Sở. Núi Dư Nga chính là biên giới phía Đông của nước Đại Sở.
Từ thành Vĩnh Chương đến núi Dư Nga, người bình thường phải đi mất một tháng. Nếu thật sự phải mất một tháng mới tới nơi, thì quá là muộn rồi.
Nhà Mão Quang đều đã suy nghĩ đến chuyện này, nên đã tặng Vinh Tuệ Khanh một đôi giày ngàn dặm. Đôi giày này được làm từ da của con rắn bay, dù không thể thật sự đi được ngàn dặm một ngày, nhưng một ngày đi trăm dặm thì vẫn thoải mái.
Vinh Tuệ Khanh đi rất nhanh, đáng tiếc là cô không quen với đường ở đây nên đã đi lạc mấy lần. Đợi lúc cô quay lại đường lớn thì trời đã sắp tối.
Bỏ lỡ mất trấn nhỏ có thể tìm nơi ngủ trọ. Trước mặt cô là một khu rừng, phía trước thì không có làng, mà phía sau thì cũng không có quán nào.
Trước kia lúc ông nội Vinh kể chuyện xưa cho cô nghe từng nói rằng, trên giang hồ có một câu nói là, gặp rừng thì không nên tiến vào.
Nhưng Khẳng Khẳng nhìn thấy khu rừng này, thì thấy thân thiết như trở về nhà vậy. Nó vô cùng khuyến khích Vinh Tuệ Khanh đi vào bên trong đó.
Vinh Tuệ Khanh vẫn còn đang lưỡng lự thì nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng cười nhẹ như tiếng chuông ngân. Đó chính là tiếng cười của cô nhóc vừa nãy ở trong quán trọ Duyệt Lai.
Đôi lông mày của Vinh Tuệ Khanh cau lại, cô không quay đầu lại mà dứt khoát đi vào bên trong khu rừng luôn.
“Đứng lại!” Tiếng nói khác từ đằng sau truyền đến, chính là giọng của tỳ nữ ban nãy.
Dù Vinh Tuệ Khanh không muốn gây chuyện phiền phức, nhưng cô không phải là người dễ bị bắt nạt và lại càng không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đối phương đã bắt nạt cô ra mặt như vậy, mà cô vẫn không phản kích lại, thì thật sự là phí công dạy dỗ của ông nội với cô và còn làm mất thanh danh của các yêu tu phố Hồ Lô nữa!
Vinh Tuệ Khanh chạy nhanh chiếc giày dưới chân, mau chóng tiến vào khu rừng.
Đây là một khu rừng thông. Khẳng Khẳng liền như cá gặp nước, chỉ đường đi bên trong cho Vinh Tuệ Khanh, rồi nói cho cô biết nên đi hướng nào thì có thể tìm được nơi nghỉ qua đêm hợp lý nhất.
Bên ngoài khu rừng thông, Minh Nguyệt hừm một tiếng, nói: “Đã đi vào rồi. Gan con nhóc này không nhỏ đâu.”
Sắc trời càng lúc càng tối hơn, Sở Sở dựa vào người Minh Nguyệt, rất không vui nói: “Mẹ, bọn họ đi vào rồi. Chúng ta cũng vào đi.”
Minh Nguyệt đã là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, cô ta tự đoán sẽ rất nhanh có thể Kết Đan. Cô ta phóng ra thần thức, thăm dò phía bên trong khu rừng thông.
Khu rừng này không lớn, cũng không có thú dữ quỷ quái gì. Một vài nơi có tiếng thở thô nặng, có lẽ là của đám cường đạo đang trốn trong rừng thông để chuẩn bị cướp đường.
Từ tiếng thở có thể phán đoán được rằng, chúng đều là người phàm.
Minh Nguyệt suy nghĩ chốc lát rồi mở miệng, phát ra một chuỗi âm rung tần suất thấp như sóng âm, công kích đến nơi đám cường đạo đang ẩn núp.
Chỉ nghe thấy vài chỗ trong khu rừng phát ra những tiếng kêu thảm khốc, một đám ngỗng đêm bị hoảng loạn tới độ bay hết lên trời. Mười tên đàn ông lực lưỡng kêu lớn lên: “Có quỷ!”, rồi sợ chết khiếp chạy ra khỏi khu rừng thông.
Vinh Tuệ Khanh nghe thấy tiếng gào thét của mấy người đàn ông đó liền gia tăng động tác trên tay của mình.
Cô lấy ra một con dao găm, tách từng lớp vỏ cây ra. Cô không ngừng qua lại giữa rừng thông như một con thoi, bố trí Tam Chuyển Tụ Hồn Trận.
Rừng thông đen, trước giờ chưa bao giờ thiếu các linh hồn.
Đó dường như là một cô nhóc được sống trong nhung lụa, có mẹ thương yêu. Luôn nghĩ người khác đều là nô tài và hạ nhân của nhà mình, phải thay đổi cho tử tế mới được.
Thật tâm Vinh Tuệ Khanh hy vọng Tam Chuyển Tụ Hồn Trận này có thể đủ để cho cô bé đó một bài học nho nhỏ.
Trận pháp vừa được bố trí xong, thì đối diện liền truyền đến tiếng bước chân rậm rịch đạp lên đám lá rụng trong rừng thông, không nhanh không chậm đi về phía cô.
“Tiểu Hoa… À không, Khẳng Khẳng trèo lên cây đợi ta, nhớ nín thở, đừng để cô nhóc đó phát hiện ra ngươi. Làm được không hả?” Vinh Tuệ Khanh vội vàng căn dặn Khẳng Khẳng.
Giọng nói của Khẳng Khẳng truyền vào trong đầu của Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi yên tâm. Nếu ta mà muốn trốn thì đến Thánh nữ cũng không thể biết đến sự tồn tại của ta được.” Nói xong, nó dùng bốn cái chân nhỏ của mình trèo lên ngọn cây thông cao tít tắp.
Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh đứng trước trận pháp của mình, ngắm nghĩa đôi Nhật Nguyệt Song Câu rồi lặng lẽ nhớ lại một vài chỉ dẫn liên quan đến đôi Song Câu ở trong cuốn tập mà Đồ Sơn Quỹ Họa để lại.
Nếu đối phương không chịu buông tha Khẳng Khẳng, nói không chừng, cô chỉ có thể đấu với họ một trận thôi.
Dù Vinh Tuệ Khanh mới là Luyện Khí tầng hai, nhưng vì lúc cô luyện Húc Nhật Quyết từng thiếu chút tăng lên Trúc Cơ, cho nên thần thức của cô mạnh hơn những người Luyện Khí tầng hai bình thường khác rất nhiều. Hơn nữa cô từng suýt vượt qua ngưỡng cửa đó, nên tri thức càng phi phàm.
Người phụ nữ trưởng thành ở quán trọ Duyệt Lại hôm nay rõ ràng là tu vi Trúc Cơ, hơn nữa rất có khả năng còn là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Minh Nguyệt bước ra từ sau một cái cây, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đứng giữa hai cái cây, như thể đang chờ mình thì có chút ngạc nhiên nhíu mày lại, hỏi: “Ngươi muốn thế nào thì mới đưa con sóc đó của ngươi cho con gái ta?” Minh Nguyệt tin rằng, vạn vật trên đời này đều có giá của nó. Đối phương không đồng ý thì chẳng qua là do mình trả giá chưa đủ mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh cẩn thận suy nghĩ. Mão Quang giới thiệu cho cô vài môn phái tu chân lớn của nước Đại Sở, chính là ba đại môn phái. Môn phái cấp hai cũng giới thiệu cho cô rồi, môn phái3đỉnh cấp thì rất ít, căn bản là không hề có môn phái nào tên là Minh Nguyệt Quán cả.
Vậy có thể nói, Minh Nguyệt Quán này có lẽ là dã quán chăng? Hoặc có thể là Tử Tôn Quán, chắc cũng là1môn phái chưa có tiếng tăm gì? Đến Đạo giáo cấp ba là Vạn Càn Quán, nó đều không thể sánh được…
Vinh Tuệ Khanh vừa nghĩ vừa lo lắng mình có sai sót. Hơn nữa cô mồ côi, thân như bèo tấm, không3có cha mẹ để dựa dẫm như người ta.
“Hai vị tỷ tỷ, thật sự ngại quá. Những thứ khác ta có thể tặng tỷ được, nhưng Khẳng Khẳng thì không được. Nó là người thân duy nhất của ta trên cõi đời này…”3Vinh Tuệ Khanh xin lỗi nói.
“Ha ha ha…” Cô bé chạc tuổi với Vinh Tuệ Khanh đột nhiên cười đến gập cả người xuống, nói: “Ngươi… ngươi… nói con súc sinh này là người thân của ngươi, há không phải ngươi đang tự9mắng mình là súc sinh hay sao? Ây dô, trước giờ ta chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như vậy!”
Sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh biến đổi, trầm hẳn xuống.
Đám lông trên lưng Khẳng Khẳng dựng đứng cả lên.
Vinh Tuệ Khanh giơ một tay ra vuốt ve xoa dịu bộ lông mềm mại trên lưng Khẳng Khẳng, rồi ra hiệu bằng mắt với nó một cái.
Khẳng Khẳng quẳng luôn chiếc bánh bao nhân thịt yêu thích đi, túm lấy chiếc khăn vải trên bàn lau miệng, rồi nhanh nhẹn trốn vào trong tay nải phía sau lưng của Vinh Tuệ Khanh.
“Nó chạy rồi! Mau bắt nó lại cho ta!” Cô nhóc đó gấp gáp giậm giậm chân không chịu bỏ qua.
Một tỳ nữ ở bên cạnh không hiểu tại sao tiểu thư lại nhìn trúng con sóc này. Dù nó có đẹp hơn mấy con sóc xám xịt bình thường khác một chút, nhưng dù có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một con sóc mà thôi. Tiểu thư có biết bao nhiêu chim thú quý hiếm ở nhà, hà tất phải tranh chấp với ả người phàm này?
“Tiểu thư, trong quán có rất nhiều linh sủng từ Thái Hoa Sơn. Nào có con nào không bằng con sóc mập này đâu? Chúng ta nên quay về đi ạ, người này không biết phải trái, chúng ta không thèm chấp nhặt với nàng ta.” Tỳ nữ đó vội dỗ dành cô bé kia, muốn khuyên cô bé quay về, không muốn ầm ĩ ở đây nữa.
Đây là lần đầu tiên cô bé kia rời khỏi Minh Nguyệt Quán, đi ra thế giới bên ngoài. Từ lúc sinh ra đến giờ, cô bé luôn là viên minh châu được mẹ nâng niu trên tay. Mẹ cô bé luôn làm mọi yêu cầu của cô bé, trước giờ chưa từng từ chối cô bé thứ gì.
Cô bé đã nhìn trúng con sóc Khẳng Khẳng của Vinh Tuệ Khanh, thì liền như mọi lần không thấy có gì khác biệt khi cô bé muốn những thứ đồ khác lúc trước cả. Dù sao thì chỉ cần cô bé muốn, thì cô bé sẽ cố gắng nghĩ mọi cách để giành được về tay. Nếu cô bé không làm được, thì mẹ cô bé cũng sẽ giúp cô bé làm bằng được. Hơn nữa, cô bé không hề muốn cướp trắng, cô bé có nói là sẽ trả tiền hoặc trả bằng thứ khác cũng được.
Cô bé đó không chịu đi, vẫn tiếp tục trả giá cao hơn với Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi có muốn làm thần tiên, học đạo không? Nếu ngươi muốn, ta có thể nói với mẹ ta nhận ngươi vào Minh Nguyệt Quán làm một đệ tử chạy việc vặt. Đời này của ngươi sẽ không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, ngoài ra còn có thể sống đến trăm tuổi nữa!”
Người phàm bình thường nghe thấy có thể tu hành nhập đạo, lại còn được chính thức bái sư, thì khẳng định là sẽ quá sức vui mừng, rồi lập tức khấu đầu lạy tạ với cô bé rồi.
Tỳ nữ bên cạnh bĩu bĩu môi. Vẫn may là tiểu thư còn có chừng mực, chỉ nói là đệ tử chạy việc vặt. Minh Nguyệt Quán không phải là vườn rau, ai muốn vào thì có thể vào sao?
Vinh Tuệ Khanh dở khóc dở cười lắc lắc đầu, một lần nữa nhẹ nhàng từ chối nói: “Vị cô nương này, chúng ta không thân quen gì, thân thiết với người mới quen là chuyện không tốt. Mời về cho.” Nói xong, Vinh Tuệ Khanh gọi tiểu nhị chạy bàn một tiếng: “Thanh toán!”
Tiểu nhị nhanh chóng chạy qua, gật đầu cong lưng nhận chỗ bạc vụn từ tay của Vinh Tuệ Khanh, rồi niềm nở dẫn đường cho cô đi ra.
Cô bé kia nhìn thấy bóng lưng của Vinh Tuệ Khanh rời đi, thì cắn môi dưới, sắc mặt liền âm u lại.
Cô bé quay về bàn của mình, rồi nũng nịu nói với đạo cô nãy giờ vẫn ngồi không tỏ thái độ gì ở bên: “Mẹ, con muốn có con sóc đó! Con muốn có nó!”
Vị đạo cô này chính là nữ tu Minh Nguyệt của Minh Nguyệt Quán, hiện tại đã trở thành Quán chủ.
Gương mặt Minh Nguyệt đầy sự cưng chiều, cô ta giơ tay ra vuốt ve đôi má của cô bé kia, nhẹ giọng nói: “Chỉ là một con sóc nhỏ thôi, mẹ sao có thể làm Sở Sở không vui được?” Nỗi khổ trước kia mà cô ta phải chịu đựng, cô ta tuyệt đối không thể để con gái của mình cũng phải chịu đựng một lần. Cô ta muốn con gái của mình được sống một cuộc sống đầy đủ thoải mái. Muốn có thứ gì, thì sẽ được thứ đó, không được có một chút thiếu thốn nào.
Vả lại, địa vị thân phận của con gái mình vẫn còn ở đó…
Nhìn ra Ngũ Châu Đại Lục, ngoài Thánh nữ của thần điện Quang Minh ra, có lẽ chỉ có con gái của cô ta là có thân phận cao nhất thôi đi?
Minh Nguyệt cười khẽ. Kiếp trước, cô ta xuất thân từ tầng lớp thấp, nhưng trí cao hơn trời, tuyệt đối không cam tâm như vậy cả đời. Sau này, cô ta ở cạnh một vị quan lớn. Kết quả lúc chọn lại lãnh đạo thì người đó đứng nhầm phe, nên rất nhanh chóng bị bài trừ, cô ta cũng bị người ta diệt khẩu.
Vẫn may trời cao vẫn còn thương xót cô ta, cho cô ta cơ hội thứ hai.
Hừ, đến đây cô ta mới biết câu “Cha ta là Lý Cương” chẳng là cái thá gì!
Cha của con gái cô ta là Tư An!
Mấy tên dân đen như các người ngưỡng mộ, đố kỵ cũng vô dụng. Ai bảo cha của con gái cô ta là Tư An cơ chứ?!
Minh Nguyệt là lén lút sinh ra đứa nhỏ này, vốn không muốn để Tư An biết được. Lúc trước cô ta không biết thân phận của Tư An, luôn tưởng rằng hắn chỉ là tả hộ pháp của Thái Hoa Sơn mà thôi.
Đến đoạn thời gian trước, cô ta mới biết Tư An đã từ Nguyên Anh mới đột phá đến Hóa Thần rồi, cô ta vui mừng đến phát ngốc.
Nhân vật cấp Hóa Thần, hơn nữa lại còn có thân phận khác. Hắn thật sự không phải là tả hộ pháp của Thái Hoa Sơn, mà thật ra là người từ tông phái đỉnh cấp đến để rèn luyện!
Tin tức Tư An Hóa Thần thành công đã truyền khắp nước Đại Sở, bây giờ có lẽ cả Ngũ Châu Đại Lục cũng đều biết cả rồi. Nghe nói rất nhiều môn phái cấp hai đã đến chỗ tông phái đỉnh cấp để chúc mừng.
Bảo bối mà cô ta giữ lại này, có thể coi là giữ lại đúng rồi.
“Đi thôi. Cô bé đi ra ngoại thành rồi. Chúng ta cũng đi về hướng đó, vừa hay cùng đường.” Minh Nguyệt dắt tay Sở Sở, dáng vẻ uyển chuyển đi ra khỏi quán trọ Duyệt Lai.
Vinh Tuệ Khanh mang theo Khẳng Khẳng đi nhanh trên đường, rất nhanh đã ra khỏi cổng Đông của thành Vĩnh Chương, rồi đi lên đường lớn về phía Đông.
Sơn trang Dư Nga nằm ở vùng biên giới tiếp giáp với phía Đông của nước Đại Sở. Núi Dư Nga chính là biên giới phía Đông của nước Đại Sở.
Từ thành Vĩnh Chương đến núi Dư Nga, người bình thường phải đi mất một tháng. Nếu thật sự phải mất một tháng mới tới nơi, thì quá là muộn rồi.
Nhà Mão Quang đều đã suy nghĩ đến chuyện này, nên đã tặng Vinh Tuệ Khanh một đôi giày ngàn dặm. Đôi giày này được làm từ da của con rắn bay, dù không thể thật sự đi được ngàn dặm một ngày, nhưng một ngày đi trăm dặm thì vẫn thoải mái.
Vinh Tuệ Khanh đi rất nhanh, đáng tiếc là cô không quen với đường ở đây nên đã đi lạc mấy lần. Đợi lúc cô quay lại đường lớn thì trời đã sắp tối.
Bỏ lỡ mất trấn nhỏ có thể tìm nơi ngủ trọ. Trước mặt cô là một khu rừng, phía trước thì không có làng, mà phía sau thì cũng không có quán nào.
Trước kia lúc ông nội Vinh kể chuyện xưa cho cô nghe từng nói rằng, trên giang hồ có một câu nói là, gặp rừng thì không nên tiến vào.
Nhưng Khẳng Khẳng nhìn thấy khu rừng này, thì thấy thân thiết như trở về nhà vậy. Nó vô cùng khuyến khích Vinh Tuệ Khanh đi vào bên trong đó.
Vinh Tuệ Khanh vẫn còn đang lưỡng lự thì nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng cười nhẹ như tiếng chuông ngân. Đó chính là tiếng cười của cô nhóc vừa nãy ở trong quán trọ Duyệt Lai.
Đôi lông mày của Vinh Tuệ Khanh cau lại, cô không quay đầu lại mà dứt khoát đi vào bên trong khu rừng luôn.
“Đứng lại!” Tiếng nói khác từ đằng sau truyền đến, chính là giọng của tỳ nữ ban nãy.
Dù Vinh Tuệ Khanh không muốn gây chuyện phiền phức, nhưng cô không phải là người dễ bị bắt nạt và lại càng không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đối phương đã bắt nạt cô ra mặt như vậy, mà cô vẫn không phản kích lại, thì thật sự là phí công dạy dỗ của ông nội với cô và còn làm mất thanh danh của các yêu tu phố Hồ Lô nữa!
Vinh Tuệ Khanh chạy nhanh chiếc giày dưới chân, mau chóng tiến vào khu rừng.
Đây là một khu rừng thông. Khẳng Khẳng liền như cá gặp nước, chỉ đường đi bên trong cho Vinh Tuệ Khanh, rồi nói cho cô biết nên đi hướng nào thì có thể tìm được nơi nghỉ qua đêm hợp lý nhất.
Bên ngoài khu rừng thông, Minh Nguyệt hừm một tiếng, nói: “Đã đi vào rồi. Gan con nhóc này không nhỏ đâu.”
Sắc trời càng lúc càng tối hơn, Sở Sở dựa vào người Minh Nguyệt, rất không vui nói: “Mẹ, bọn họ đi vào rồi. Chúng ta cũng vào đi.”
Minh Nguyệt đã là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, cô ta tự đoán sẽ rất nhanh có thể Kết Đan. Cô ta phóng ra thần thức, thăm dò phía bên trong khu rừng thông.
Khu rừng này không lớn, cũng không có thú dữ quỷ quái gì. Một vài nơi có tiếng thở thô nặng, có lẽ là của đám cường đạo đang trốn trong rừng thông để chuẩn bị cướp đường.
Từ tiếng thở có thể phán đoán được rằng, chúng đều là người phàm.
Minh Nguyệt suy nghĩ chốc lát rồi mở miệng, phát ra một chuỗi âm rung tần suất thấp như sóng âm, công kích đến nơi đám cường đạo đang ẩn núp.
Chỉ nghe thấy vài chỗ trong khu rừng phát ra những tiếng kêu thảm khốc, một đám ngỗng đêm bị hoảng loạn tới độ bay hết lên trời. Mười tên đàn ông lực lưỡng kêu lớn lên: “Có quỷ!”, rồi sợ chết khiếp chạy ra khỏi khu rừng thông.
Vinh Tuệ Khanh nghe thấy tiếng gào thét của mấy người đàn ông đó liền gia tăng động tác trên tay của mình.
Cô lấy ra một con dao găm, tách từng lớp vỏ cây ra. Cô không ngừng qua lại giữa rừng thông như một con thoi, bố trí Tam Chuyển Tụ Hồn Trận.
Rừng thông đen, trước giờ chưa bao giờ thiếu các linh hồn.
Đó dường như là một cô nhóc được sống trong nhung lụa, có mẹ thương yêu. Luôn nghĩ người khác đều là nô tài và hạ nhân của nhà mình, phải thay đổi cho tử tế mới được.
Thật tâm Vinh Tuệ Khanh hy vọng Tam Chuyển Tụ Hồn Trận này có thể đủ để cho cô bé đó một bài học nho nhỏ.
Trận pháp vừa được bố trí xong, thì đối diện liền truyền đến tiếng bước chân rậm rịch đạp lên đám lá rụng trong rừng thông, không nhanh không chậm đi về phía cô.
“Tiểu Hoa… À không, Khẳng Khẳng trèo lên cây đợi ta, nhớ nín thở, đừng để cô nhóc đó phát hiện ra ngươi. Làm được không hả?” Vinh Tuệ Khanh vội vàng căn dặn Khẳng Khẳng.
Giọng nói của Khẳng Khẳng truyền vào trong đầu của Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi yên tâm. Nếu ta mà muốn trốn thì đến Thánh nữ cũng không thể biết đến sự tồn tại của ta được.” Nói xong, nó dùng bốn cái chân nhỏ của mình trèo lên ngọn cây thông cao tít tắp.
Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh đứng trước trận pháp của mình, ngắm nghĩa đôi Nhật Nguyệt Song Câu rồi lặng lẽ nhớ lại một vài chỉ dẫn liên quan đến đôi Song Câu ở trong cuốn tập mà Đồ Sơn Quỹ Họa để lại.
Nếu đối phương không chịu buông tha Khẳng Khẳng, nói không chừng, cô chỉ có thể đấu với họ một trận thôi.
Dù Vinh Tuệ Khanh mới là Luyện Khí tầng hai, nhưng vì lúc cô luyện Húc Nhật Quyết từng thiếu chút tăng lên Trúc Cơ, cho nên thần thức của cô mạnh hơn những người Luyện Khí tầng hai bình thường khác rất nhiều. Hơn nữa cô từng suýt vượt qua ngưỡng cửa đó, nên tri thức càng phi phàm.
Người phụ nữ trưởng thành ở quán trọ Duyệt Lại hôm nay rõ ràng là tu vi Trúc Cơ, hơn nữa rất có khả năng còn là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Minh Nguyệt bước ra từ sau một cái cây, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đứng giữa hai cái cây, như thể đang chờ mình thì có chút ngạc nhiên nhíu mày lại, hỏi: “Ngươi muốn thế nào thì mới đưa con sóc đó của ngươi cho con gái ta?” Minh Nguyệt tin rằng, vạn vật trên đời này đều có giá của nó. Đối phương không đồng ý thì chẳng qua là do mình trả giá chưa đủ mà thôi.
/384
|