Từ lúc Linh đưa tôi rút lui khỏi chiến trường, tuy đã mất đi con quái vật Alise nhưng tình hình không khả quan là mấy, lũ quái vật vẫn ồ ạt tấn công như vũ bão. Một mình thằng L chống đỡ không nổi, thằng H đứng từ xa gào ầm lên để dùng kỹ năng mà cũng không lại, đến nỗi giọng nó còn bị khàn khàn đi vì gào quá nhiều. Quân đội xả đạn cũng không kịp, cả xe tăng lẫn pháo binh rồi xạ thủ các kiểu… vẫn không thể ngăn cản bước tiến của lũ quái vật.
“Cứ như này chúng sẽ phá thủng hàng thủ của quân ta mất” một người lính nói lớn khi thấy khoảng cách với lũ quái vật càng lúc càng gần.
Tôi đang nằm trên một cái giường gấp gần đó để nghỉ ngơi cũng nghe thấy, muốn đứng dậy lắm mà chân tay cứ bủn rủn hết cả ra. Linh sau khi để tôi ở chỗ đó liền lao ra chiến trường hỗ trợ quân đội và thằng L, H.
Khoảng cách giữa những người lính lục quân đang chiến đấu ở chiến hào càng lúc càng gần với lũ quái vật, một người lính lên tiếng:
“Bắn đi, đừng để chúng tiếp cận”.
Xèo…Xèo…
Một chiếc máy bay chiến đấu bốc cháy đang từ trên trời lao xuống gần chiến hào gần đó, lúc này hàng thủ của quân ta đang náo loạn lên để chạy ra khỏi khu vực mà chiếc máy bay chiến đấu lao xuống, bọn quái vật lúc này nhân cơ hội quân ta đang náo loạn liền tăng tốc lao tới.
“Không xong rồi, như này thì thất thủ mất”.
Tình hình lúc này đang vô cùng nguy cấp, người đội trưởng của quân lính ở chiến hào đó hét lớn:
“Toàn quân rút lui”.
Nghe theo lời đội trưởng, những người lính bắt đầu từ từ rút vào căn cứ, vừa rút vừa bắn bọc hậu cho nhau, rồi mọi người đều ngỡ ngàng khi thấy đội trưởng, anh ta không rút lui, anh ta mang trên mình một đống bom mìn rồi hét lớn:
“Xung Phong”.
Những người lính dưới cấp của anh ta gào lên:
“Đội trưởng”.
“Anh làm gì vậy?”.
Người đội trưởng anh hùng đó chỉ ngoảnh mặt lại cười nhẹ rồi nói một câu:
“Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”.
Bùm…Bùm…
Tiếng bom mìn nổ ầm lên vang xa cả khu vực quanh đó, hành động của người đội trưởng đó đã làm cho quân ta rút lui kịp thời và an toàn. Phát nổ vừa rồi đã cầm chân lũ quái vật mấy giây, mấy giây đó là cũng quá đủ rồi, chiếc máy bay chiến đấu rơi xuống và phát nổ thêm lần nữa khiến lũ quái vật thiệt hại khá nhiều về quân số.
“Chiếc máy bay đó là của quân ta vừa phái đi thả bom chặn đường quân địch mà, sao lại bị bắn hạ vậy?”.
Rồi lần lượt, một chiếc, hai chiếc máy bay chiến đấu cứ rơi liên tục ngay sau đó. Cuối cùng chỉ còn duy nhất một chiếc máy bay chiến đấu còn xót lại trở về được căn cứ, chiếc máy đó đáp xuống với dáng vẻ khẩn cấp. Thiếu tướng vội chạy lại xem xét tình hình, người phi công từ chiếc máy đó nhảy ra với một vẻ mặt hoảng hốt, mặt thì dính đầy máu do va chạm, giọng nói thì run lên cầm cập:
“Quái vật, cả đời tôi… chưa nhìn thấy sinh vật gì to hơn nó nữa?”.
Thiếu tướng chưa kịp hỏi gì thêm thì anh ta đã lăn đùng ra ngất.
“Đưa anh ta đến chỗ phục hồi sức khỏe đi”.
Những người cạnh đó khi nghe được lời kể của anh phi công kia liền không tránh khỏi hốt hoảng và lo âu, bắt đầu quay sang bàn tán với nhau về một tình hình không khả quan sắp tới. Thấy vậy, thiếu tướng liền lên tiếng trấn an tinh thần bọn họ:
“không có gì phải sợ hãi cả, chỉ năm hoặc mười phút nữa thôi, quân đội phòng vệ quốc gia và các lực lượng quân đội nước ngoài sẽ đến tiếp ứng cho chúng ta, cứ bình tĩnh”.
Nói xong thiếu tướng tiến về chỗ tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe, tôi cũng không bị thương gì nặng cả nên tóm lại là ổn, chỉ có điều là giờ đang mệt vãi ra, giờ đi bộ còn không xong nữa.
“Thằng D nó chạy đi éo đâu rồi thế nhờ?” tiếng thằng L vang lên từ ngoài chiến trường, nó to đến mức tôi đang nằm phía trong cũng nghe thấy, cầm một cái loa ở gần đó rồi nói lớn:
“Tao vừa dùng chiêu cuối thôi nhé, đang tọa ở trong này nghỉ tí thôi, chứ éo chạy đâu, chờ tao năm phút đi”.
Uỳnh…Uỳnh…
Thằng L bỗng từ ở mặt đất trồi lên trước mặt tôi, làm vẻ mặt ngầu ngầu rồi hót:
“Sao không nói sớm, xem tao diễn này”.
“Ma Pháp Nhựa Cây”.
Thằng L nó tạo ra một miếng gỗ nhỏ và dính đầy nhựa cây rồi đưa cho tôi bảo:
“Ăn đi, khôi phục thể lực nhanh lắm đấy”.
Tôi vừa cầm miếng gỗ vừa ngắm nghía một cách vô cùng tỉ mỉ và kỹ càng, không phải là không tin thằng L mà trông cái miếng gỗ kia nó thốn quá. Thằng L thấy tôi như vậy liền gào lên:
“Ăn nhanh mịa mày lên, thời gian cấp bách còn múa may cái éo gì nữa”.
Thế là tôi nhắm mắt rồi bỏ miếng gỗ vào mồm nhai, lúc đầu nghĩ chắc vị sẽ kinh lắm, ai ngờ cũng ngon phết chứ chả đùa, vị như kẹo dừa ý. Ăn vào xong bỗng dưng tôi cảm thấy trong người khỏe hẳn lên, bắt đầu đúng dậy được rồi, cứ như vừa được reset lại vậy.
“Ngon phết, lại còn khỏe lại nữa, bao giờ cho tao thêm mấy miếng nhé” tôi cười nói.
Thằng L vẻ mặt chảnh chó:
“Sao lúc này có thằng ra vẻ kinh kinh thứ này ý nhỉ?”.
Tôi cười rồi chỉ tay ra chiến trường, nó cũng hiểu ý nên hai thằng thôi không tán phét nữa. Lúc này lại đến lượt thằng H thở dốc, nó mệt đến mức lè cả lưỡi ra để thở, trông nó lúc này như một con cờ hó đích thực vậy. Tôi liền bảo thằng L nhìn về chỗ thằng H, nó thở dài rồi từ bàn tay lại tạo ra một miếng gỗ đầy nhựa như lúc nãy.
Nhìn ra ngoài chiến trường, tôi vẫn chưa thấy Linh mệt, mà vẫn thấy cô ấy bay nhảy giữa chiến trường, những động tác, những đường kiếm đẹp mắt vẫn liên tục được tung ra, phát nào ra phát đấy, toàn là chí mạng.
“Sao hồi phục nhanh vậy D?” Linh nhìn thấy tôi chuẩn bị ra trận nên hỏi.Tôi cười đáp:
“Ui giời, D mà lại, tớ đến hỗ trợ cậu đây, my ADC”.
Linh mỉm cười khi nghe tôi nói câu đó, vẫn đang trong hình dạng và bộ giáp của sức mạnh sấm sét, tôi lao tới chỗ Linh để tiếp tục một cuộc chiến chả biết bao giờ mới kết thúc.
Lũ người xương kia thật xự rất khó chịu, nếu không tấn công làm tổn thương nặng phần đầu, chúng sẽ không chết mà dai như đỉa đói, một con người xương bị tôi chém cho lìa thân dưới, nó không chịu nằm im mà vẫn cố lết bằng thân trên đến tấn công tôi. Chỉ có tấn công cho nát phần đầu thì chúng mới chết hẳn, nên tôi gào lớn bảo quân đội chỉ nên nhằm vào đầu chúng mà bắn.
Cuộc chiến này xả ra liên tục không nghỉ ngơi một lúc nào do quân số của lũ quái vật quá đông, quân ta thì đã thấm mệt còn quân địch thì vẫn còn sung sức và liên tục tấn công. Bộ tứ chúng tôi phải tung ra cả chục kỹ năng có sát thương trên diện rộng để cầm chân bọn chúng, đánh mãi không hết, tôi tức giận gào lên:
“L ơi mày làm cái gì cho bọn này biến mất hết tao bao ăn sáng cả tuần”.
Thằng L vội quay đầu lại hỏi:
“Thật đấy?”.
Gre…Gre…
Tôi còn chưa kịp trả lời nó thì một âm thanh phát ra từ trên cao nghe rất đáng sợ và ầm ĩ như muốn xé nát bầu trời. Bỗng dững lũ quái vật đứng im hết lại nhìn về phía sau, rồi từ từ rút quân trong sự ngạc nhiên của chúng tôi và quân đội.
“Ê, tao toàn ăn phở 25k một bát mỗi sáng thôi D ạ, tính như nào thì tính nhé” Thằng L bỗng cười ầm lên.
Tôi không bận tâm đến nhưng lời nó nói, mà đang tập trung nhìn về phía chỗ lũ quái vật rút, cũng là phía phát ra cái âm thanh kinh khủng kia, xem ở phía đó có gì. Linh tiến lại gần chỗ tôi, nhìn ngó quanh người tôi rồi hỏi với một giọng điệu rất là quan tâm:
“Có bị thương ở đâu không?”.
Tôi cười lắc đầu không sao, rồi bảo L với H lại gần:
“Chúng mày có nghe thấy cái tiếng lúc nãy không?”.
Bọn nó đều gật đầu là có, mà không biết nó phát ra từ đâu ra như nào. Còn lúc này bên phía quân đội, nét vui mừng đang hiện ra một cách rõ ràng trên khuôn mặt từng người lính một. Bây giờ họ đã được nghỉ ngơi, và trên hết là đã thắng lũ quái vật. Những tiếng hò reo chiến thắng vang lên:
“Quân đoàn, sư đoàn của chúng ta là mạnh nhất”.
“Quân đội Việt Nam mạnh lắm chứ chả đùa”.
Đấy là họ nghĩ thế, chứ bộ tứ chúng tôi biết là lại sắp có một con khỉ gió nào đó lại chuẩn bị đến rồi, kiểu như con trùm ý. Mà không dám thông báo sợ làm hỏng bầu không khí lúc này của mọi người, tôi chỉ tìm gặp thiếu tướng và nói nhỏ:
“Trận chiến chưa kết thúc đâu, phiền ngài bảo mọi người vào trạng thái sẵn sàng đi nhé”.
Thiếu tướng cũng hiểu và thông cảm cho tôi nên sai người đi chuẩn bị mọi thứ.
Gre…Gre…
“Đấy, vừa mới nói xong”.
Cái âm thanh kinh khủng và ầm ĩ kia lại một lần nữa vang lên, lần này cảm giác như nó đang gần hơn bao giờ hết. Những người lính trong doanh trại bắt đầu thắc mắc và vào vị trí chiến đấu với một tâm lý hơi lo lắng.
Gre…Gre…
Gre…Gre…
Âm thanh kinh khủng đó mỗi lúc một gần hơn, khi nhìn về phía âm thanh đó phát ra, tôi thấy một làn sương mù màu đen dày đặc đang dần dần bay tới. Càng lúc càng gần hơn, cái cảm giác ớn lạnh và nổi da gà bắt đầu xuất hiện trên từng người một, bộ tứ chúng tôi cũng không ngoại lệ.
“Mọi người cẩn thận”.
“Tập trung hỏa lực về phía sương mù đó đi”.
“Pháo Binh vào vị trí, xe tăng vào vị trí”.
“Thiếu tướng, chúng ta có nên khai hỏa vào đám sương mù đó không?”.
Thiếu tướng ra tay ám chỉ bình tĩnh, chờ đợi rồi mới quyết định tấn công, cách căn cứ quân ta khoảng 20m, đám sương mù màu đen kia bắt đầu tan dần, nó để hiện ra một đôi mắt to tròn màu đỏ như máu. Rồi từ từ, hàng trăm đôi mắt đỏ rực như máu, to lớn khác nhau cứ hiện ra liên tục, đám sương mù lúc này đã tan hẳn, để lộ rõ hình thù quái đản của con quái vật.
“Trời… ơi, cái thứ gì thế kia?”.
“Nó có… bao nhiêu con mắt vậy”.
“Chúng ta có thể đánh thắng được con quỷ này không?”.
Tiếng hét hoảng loạn của mọi người vang lên khi nhìn thấy hình dáng của con quái vật đó, một hình dáng vô cùng đáng sợ. Cái đầu to đùng cứ lơ lửng trên không với hàng trăm đôi mắt to nhỏ khác nhau, lúc nào cũng đỏ rực lên, trong như một quả bóng có nhiều lỗ bay lơ lửng trên không vậy.
“Đứa nào, đứa nào đã giết Alise?” con quái vật dị ngợm kia lên tiếng…
Khuôn mặt những người lính lúc này bắt đầu có vẻ hoảng hốt, cũng khôn trách họ được, vì cái thứ này làm gì đã xuất hiện bao giờ, đến bộ tứ chúng tôi còn run run nữa là. Tôi tuy run run nhưng không sợ hãi, chỉ thấy nó cứ tởm tởm thế éo nào ý, tôi cố gắng truyền dũng khí cho mọi người bằng cách lớn tiếng đáp lại con quái vật:
“Là ta, chính ta là người đã tiêu diệt Alise và cả ngươi cũng vậy”.
Con quái vật tỏ vẻ khinh thường đáp:
“Đứng trước Nhãn Quỷ Diệt Thần mà to mồm gớm, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Tôi cười lớn:
“Ờ”.
“Cứ như này chúng sẽ phá thủng hàng thủ của quân ta mất” một người lính nói lớn khi thấy khoảng cách với lũ quái vật càng lúc càng gần.
Tôi đang nằm trên một cái giường gấp gần đó để nghỉ ngơi cũng nghe thấy, muốn đứng dậy lắm mà chân tay cứ bủn rủn hết cả ra. Linh sau khi để tôi ở chỗ đó liền lao ra chiến trường hỗ trợ quân đội và thằng L, H.
Khoảng cách giữa những người lính lục quân đang chiến đấu ở chiến hào càng lúc càng gần với lũ quái vật, một người lính lên tiếng:
“Bắn đi, đừng để chúng tiếp cận”.
Xèo…Xèo…
Một chiếc máy bay chiến đấu bốc cháy đang từ trên trời lao xuống gần chiến hào gần đó, lúc này hàng thủ của quân ta đang náo loạn lên để chạy ra khỏi khu vực mà chiếc máy bay chiến đấu lao xuống, bọn quái vật lúc này nhân cơ hội quân ta đang náo loạn liền tăng tốc lao tới.
“Không xong rồi, như này thì thất thủ mất”.
Tình hình lúc này đang vô cùng nguy cấp, người đội trưởng của quân lính ở chiến hào đó hét lớn:
“Toàn quân rút lui”.
Nghe theo lời đội trưởng, những người lính bắt đầu từ từ rút vào căn cứ, vừa rút vừa bắn bọc hậu cho nhau, rồi mọi người đều ngỡ ngàng khi thấy đội trưởng, anh ta không rút lui, anh ta mang trên mình một đống bom mìn rồi hét lớn:
“Xung Phong”.
Những người lính dưới cấp của anh ta gào lên:
“Đội trưởng”.
“Anh làm gì vậy?”.
Người đội trưởng anh hùng đó chỉ ngoảnh mặt lại cười nhẹ rồi nói một câu:
“Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”.
Bùm…Bùm…
Tiếng bom mìn nổ ầm lên vang xa cả khu vực quanh đó, hành động của người đội trưởng đó đã làm cho quân ta rút lui kịp thời và an toàn. Phát nổ vừa rồi đã cầm chân lũ quái vật mấy giây, mấy giây đó là cũng quá đủ rồi, chiếc máy bay chiến đấu rơi xuống và phát nổ thêm lần nữa khiến lũ quái vật thiệt hại khá nhiều về quân số.
“Chiếc máy bay đó là của quân ta vừa phái đi thả bom chặn đường quân địch mà, sao lại bị bắn hạ vậy?”.
Rồi lần lượt, một chiếc, hai chiếc máy bay chiến đấu cứ rơi liên tục ngay sau đó. Cuối cùng chỉ còn duy nhất một chiếc máy bay chiến đấu còn xót lại trở về được căn cứ, chiếc máy đó đáp xuống với dáng vẻ khẩn cấp. Thiếu tướng vội chạy lại xem xét tình hình, người phi công từ chiếc máy đó nhảy ra với một vẻ mặt hoảng hốt, mặt thì dính đầy máu do va chạm, giọng nói thì run lên cầm cập:
“Quái vật, cả đời tôi… chưa nhìn thấy sinh vật gì to hơn nó nữa?”.
Thiếu tướng chưa kịp hỏi gì thêm thì anh ta đã lăn đùng ra ngất.
“Đưa anh ta đến chỗ phục hồi sức khỏe đi”.
Những người cạnh đó khi nghe được lời kể của anh phi công kia liền không tránh khỏi hốt hoảng và lo âu, bắt đầu quay sang bàn tán với nhau về một tình hình không khả quan sắp tới. Thấy vậy, thiếu tướng liền lên tiếng trấn an tinh thần bọn họ:
“không có gì phải sợ hãi cả, chỉ năm hoặc mười phút nữa thôi, quân đội phòng vệ quốc gia và các lực lượng quân đội nước ngoài sẽ đến tiếp ứng cho chúng ta, cứ bình tĩnh”.
Nói xong thiếu tướng tiến về chỗ tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe, tôi cũng không bị thương gì nặng cả nên tóm lại là ổn, chỉ có điều là giờ đang mệt vãi ra, giờ đi bộ còn không xong nữa.
“Thằng D nó chạy đi éo đâu rồi thế nhờ?” tiếng thằng L vang lên từ ngoài chiến trường, nó to đến mức tôi đang nằm phía trong cũng nghe thấy, cầm một cái loa ở gần đó rồi nói lớn:
“Tao vừa dùng chiêu cuối thôi nhé, đang tọa ở trong này nghỉ tí thôi, chứ éo chạy đâu, chờ tao năm phút đi”.
Uỳnh…Uỳnh…
Thằng L bỗng từ ở mặt đất trồi lên trước mặt tôi, làm vẻ mặt ngầu ngầu rồi hót:
“Sao không nói sớm, xem tao diễn này”.
“Ma Pháp Nhựa Cây”.
Thằng L nó tạo ra một miếng gỗ nhỏ và dính đầy nhựa cây rồi đưa cho tôi bảo:
“Ăn đi, khôi phục thể lực nhanh lắm đấy”.
Tôi vừa cầm miếng gỗ vừa ngắm nghía một cách vô cùng tỉ mỉ và kỹ càng, không phải là không tin thằng L mà trông cái miếng gỗ kia nó thốn quá. Thằng L thấy tôi như vậy liền gào lên:
“Ăn nhanh mịa mày lên, thời gian cấp bách còn múa may cái éo gì nữa”.
Thế là tôi nhắm mắt rồi bỏ miếng gỗ vào mồm nhai, lúc đầu nghĩ chắc vị sẽ kinh lắm, ai ngờ cũng ngon phết chứ chả đùa, vị như kẹo dừa ý. Ăn vào xong bỗng dưng tôi cảm thấy trong người khỏe hẳn lên, bắt đầu đúng dậy được rồi, cứ như vừa được reset lại vậy.
“Ngon phết, lại còn khỏe lại nữa, bao giờ cho tao thêm mấy miếng nhé” tôi cười nói.
Thằng L vẻ mặt chảnh chó:
“Sao lúc này có thằng ra vẻ kinh kinh thứ này ý nhỉ?”.
Tôi cười rồi chỉ tay ra chiến trường, nó cũng hiểu ý nên hai thằng thôi không tán phét nữa. Lúc này lại đến lượt thằng H thở dốc, nó mệt đến mức lè cả lưỡi ra để thở, trông nó lúc này như một con cờ hó đích thực vậy. Tôi liền bảo thằng L nhìn về chỗ thằng H, nó thở dài rồi từ bàn tay lại tạo ra một miếng gỗ đầy nhựa như lúc nãy.
Nhìn ra ngoài chiến trường, tôi vẫn chưa thấy Linh mệt, mà vẫn thấy cô ấy bay nhảy giữa chiến trường, những động tác, những đường kiếm đẹp mắt vẫn liên tục được tung ra, phát nào ra phát đấy, toàn là chí mạng.
“Sao hồi phục nhanh vậy D?” Linh nhìn thấy tôi chuẩn bị ra trận nên hỏi.Tôi cười đáp:
“Ui giời, D mà lại, tớ đến hỗ trợ cậu đây, my ADC”.
Linh mỉm cười khi nghe tôi nói câu đó, vẫn đang trong hình dạng và bộ giáp của sức mạnh sấm sét, tôi lao tới chỗ Linh để tiếp tục một cuộc chiến chả biết bao giờ mới kết thúc.
Lũ người xương kia thật xự rất khó chịu, nếu không tấn công làm tổn thương nặng phần đầu, chúng sẽ không chết mà dai như đỉa đói, một con người xương bị tôi chém cho lìa thân dưới, nó không chịu nằm im mà vẫn cố lết bằng thân trên đến tấn công tôi. Chỉ có tấn công cho nát phần đầu thì chúng mới chết hẳn, nên tôi gào lớn bảo quân đội chỉ nên nhằm vào đầu chúng mà bắn.
Cuộc chiến này xả ra liên tục không nghỉ ngơi một lúc nào do quân số của lũ quái vật quá đông, quân ta thì đã thấm mệt còn quân địch thì vẫn còn sung sức và liên tục tấn công. Bộ tứ chúng tôi phải tung ra cả chục kỹ năng có sát thương trên diện rộng để cầm chân bọn chúng, đánh mãi không hết, tôi tức giận gào lên:
“L ơi mày làm cái gì cho bọn này biến mất hết tao bao ăn sáng cả tuần”.
Thằng L vội quay đầu lại hỏi:
“Thật đấy?”.
Gre…Gre…
Tôi còn chưa kịp trả lời nó thì một âm thanh phát ra từ trên cao nghe rất đáng sợ và ầm ĩ như muốn xé nát bầu trời. Bỗng dững lũ quái vật đứng im hết lại nhìn về phía sau, rồi từ từ rút quân trong sự ngạc nhiên của chúng tôi và quân đội.
“Ê, tao toàn ăn phở 25k một bát mỗi sáng thôi D ạ, tính như nào thì tính nhé” Thằng L bỗng cười ầm lên.
Tôi không bận tâm đến nhưng lời nó nói, mà đang tập trung nhìn về phía chỗ lũ quái vật rút, cũng là phía phát ra cái âm thanh kinh khủng kia, xem ở phía đó có gì. Linh tiến lại gần chỗ tôi, nhìn ngó quanh người tôi rồi hỏi với một giọng điệu rất là quan tâm:
“Có bị thương ở đâu không?”.
Tôi cười lắc đầu không sao, rồi bảo L với H lại gần:
“Chúng mày có nghe thấy cái tiếng lúc nãy không?”.
Bọn nó đều gật đầu là có, mà không biết nó phát ra từ đâu ra như nào. Còn lúc này bên phía quân đội, nét vui mừng đang hiện ra một cách rõ ràng trên khuôn mặt từng người lính một. Bây giờ họ đã được nghỉ ngơi, và trên hết là đã thắng lũ quái vật. Những tiếng hò reo chiến thắng vang lên:
“Quân đoàn, sư đoàn của chúng ta là mạnh nhất”.
“Quân đội Việt Nam mạnh lắm chứ chả đùa”.
Đấy là họ nghĩ thế, chứ bộ tứ chúng tôi biết là lại sắp có một con khỉ gió nào đó lại chuẩn bị đến rồi, kiểu như con trùm ý. Mà không dám thông báo sợ làm hỏng bầu không khí lúc này của mọi người, tôi chỉ tìm gặp thiếu tướng và nói nhỏ:
“Trận chiến chưa kết thúc đâu, phiền ngài bảo mọi người vào trạng thái sẵn sàng đi nhé”.
Thiếu tướng cũng hiểu và thông cảm cho tôi nên sai người đi chuẩn bị mọi thứ.
Gre…Gre…
“Đấy, vừa mới nói xong”.
Cái âm thanh kinh khủng và ầm ĩ kia lại một lần nữa vang lên, lần này cảm giác như nó đang gần hơn bao giờ hết. Những người lính trong doanh trại bắt đầu thắc mắc và vào vị trí chiến đấu với một tâm lý hơi lo lắng.
Gre…Gre…
Gre…Gre…
Âm thanh kinh khủng đó mỗi lúc một gần hơn, khi nhìn về phía âm thanh đó phát ra, tôi thấy một làn sương mù màu đen dày đặc đang dần dần bay tới. Càng lúc càng gần hơn, cái cảm giác ớn lạnh và nổi da gà bắt đầu xuất hiện trên từng người một, bộ tứ chúng tôi cũng không ngoại lệ.
“Mọi người cẩn thận”.
“Tập trung hỏa lực về phía sương mù đó đi”.
“Pháo Binh vào vị trí, xe tăng vào vị trí”.
“Thiếu tướng, chúng ta có nên khai hỏa vào đám sương mù đó không?”.
Thiếu tướng ra tay ám chỉ bình tĩnh, chờ đợi rồi mới quyết định tấn công, cách căn cứ quân ta khoảng 20m, đám sương mù màu đen kia bắt đầu tan dần, nó để hiện ra một đôi mắt to tròn màu đỏ như máu. Rồi từ từ, hàng trăm đôi mắt đỏ rực như máu, to lớn khác nhau cứ hiện ra liên tục, đám sương mù lúc này đã tan hẳn, để lộ rõ hình thù quái đản của con quái vật.
“Trời… ơi, cái thứ gì thế kia?”.
“Nó có… bao nhiêu con mắt vậy”.
“Chúng ta có thể đánh thắng được con quỷ này không?”.
Tiếng hét hoảng loạn của mọi người vang lên khi nhìn thấy hình dáng của con quái vật đó, một hình dáng vô cùng đáng sợ. Cái đầu to đùng cứ lơ lửng trên không với hàng trăm đôi mắt to nhỏ khác nhau, lúc nào cũng đỏ rực lên, trong như một quả bóng có nhiều lỗ bay lơ lửng trên không vậy.
“Đứa nào, đứa nào đã giết Alise?” con quái vật dị ngợm kia lên tiếng…
Khuôn mặt những người lính lúc này bắt đầu có vẻ hoảng hốt, cũng khôn trách họ được, vì cái thứ này làm gì đã xuất hiện bao giờ, đến bộ tứ chúng tôi còn run run nữa là. Tôi tuy run run nhưng không sợ hãi, chỉ thấy nó cứ tởm tởm thế éo nào ý, tôi cố gắng truyền dũng khí cho mọi người bằng cách lớn tiếng đáp lại con quái vật:
“Là ta, chính ta là người đã tiêu diệt Alise và cả ngươi cũng vậy”.
Con quái vật tỏ vẻ khinh thường đáp:
“Đứng trước Nhãn Quỷ Diệt Thần mà to mồm gớm, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Tôi cười lớn:
“Ờ”.
/45
|