Phúc...
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Cái cảm giác hụt hẫng này... thật không thoải mái chút nào...
Đã tự dặn lòng mình từ trước là đừng nên ảo tưởng, nhưng lại không thể ngăn tim mình khỏi chờ mong.
Tôi lặng lẽ nhìn họ, thở dài.
Dao ghé sát tôi: Người ta đang nhìn mày kìa, quay lại cười một cái đi. Ủ rũ vậy là ý gì?
Kệ tao đi, làm ơn đừng nhìn cậu ta nữa. Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Ba người còn lại tinh ý nhận ra tôi không thích Phúc, liền ậm ừ cho qua, chuyển sang chủ đề khác nói chuyện.
Sau giờ ăn trưa, tôi tự nhiên lại bị gọi lên phòng của tổng giám đốc.
Trong lòng có chút áp lực, đứng trước cửa phòng, hai tay tôi mồ hôi rỉ ra một lớp mỏng.
Cảm giác này thật kì lạ... là đứng trước cửa phòng làm việc của Khải... mà tôi lại như thế này chứ... dù cho không còn mối quan hệ như trước, tôi lại không thể xem hắn là bạn bình thường...
Tôi cứ tần ngần mãi không dám gõ cửa... thư kí của hắn vừa nhìn đã thấy tôi với Khải có cái gì đó kì kì, liền tiến lại gần miệng nở nụ cười xã giao: Cô vào đi... sếp có vẻ rất tức giận.
Rõ ràng là đang đe dọa tôi... tôi biết mà... nụ cười loại này chẳng có gì tốt đẹp cả.
Tôi lặng lẽ hít một hơi sâu, mới đưa tay gõ cửa... lại cái cảm giác xa lạ chết tiệt này.
Giọng của Khải từ bên trong truyền ra, như quyến rũ mời gọi tôi: Vào đi.
Tôi đẩy cửa bước vào trong. Không biết là do tôi tưởng tượng, hay thật sự là vậy, nhưng hình như khuôn mặt hắn có vài vạch đen, nhìn biểu cảm thì có thể thấy Khải đang cực kì, cực kì khó chịu.
Tôi rụt rè quan sát xung quanh, cũng như đi về phía hắn.
Đây đích thị là phong cách của Khải, cả căn phòng màu sắc nhìn có vẻ đơn điệu, nhưng nhìn kĩ thì từ cái tách trên bàn đến tờ lịch treo tường đều tản mác cái cảm giác lãnh đạm nhưng tinh tế... từng thứ từng thứ một đều được lựa chọn một cách kĩ lưỡng, hơn nữa còn phù hợp với Khải như thế...
Tôi còn nhớ ngày xưa hắn đã từng nói với tôi, hắn muốn thiết kế nội thất,... vẫn là không hiểu tại sao bây giờ hắn lại trở thành tổng giám đốc của công ty này...
Tôi lặng lẽ đứng trước mặt Khải, nhìn bàn tay hắn nhanh nhẹn lướt trên bàn phím máy tính. Tôi không nói gì, Khải cũng không nói gì.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng máy lạnh rè rè cùng với tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch đều đều.
Thật ra mà nói... nhìn gương mặt Khải nghiêm túc làm việc như thế này gợi nhớ cho tôi lúc ngày xưa, mỗi buổi trưa cùng với hắn học nhóm... khuôn mặt nghiêm túc của hắn lúc suy nghĩ một bài toán chính là gương mặt khiến tôi rất rất rất nghiện.
Mấy năm trước khi rời xa hắn, tôi không nghĩ đến một ngày mình lại được trông thấy vẻ mặt đó của Khải như thế này.
Dường như cảm thấy mình đã cho người phía trước ngắm miễn phí quá lâu, Khải khẽ mở miệng: Bà ra ghế ngồi chờ tui một lát, làm xong cái này tui sẽ sang.
Tôi gật đầu rồi ngoan ngoãn đi sang bộ ghế sô pha đặt ở góc phòng, lặng lẽ nhìn xung quanh căn phòng, rồi ánh mắt lại đáp lên gương mặt anh tuấn của ai kia.
A... tại sao Khải cứ ngày càng đẹp trai thế nhỉ... làm người khác phát cuồng lên được.
Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện... bao nhiêu khổ sở ban nãy hoàn toàn biến mất hết. Chỉ cần được gặp mặt hắn thì cần gì hắn cho tôi hộp sữa dâu gì đó... thế này còn không thích hơn sao, được ngắm hắn làm việc...
Tôi thở dài, lại đang mơ mộng cái gì đấy...
Liếc thấy tấm hình nhỏ trên kệ sách trong phòng, tôi cười toe khi nhận ra những gương mặt quen thuộc trong đó.
Khải đang đứng cạnh Kha với một cô nàng, mà quan trọng là Kha đang khoác trên mình bộ vest trắng, cô nàng xinh đẹp còn lại thì đang mặc một cái váy dài... trông như... đám cưới??
Kha tổ chức đám cưới mà không mời tôi?? Thật rự thì tôi cảm thấy có hơi tủi thân. Dù sao thì hai người họ thật sự rất rất hợp đôi.
Trong lúc mải mê ngắm bức hình kia, tôi không nhận ra có người cũng đang nhìn mình chăm chú... ánh mắt vài phần xúc cảm không giấu diếm.
Đến khi nghe có tiếng gõ cửa, tôi mới giật mình, nhẹ vuốt ngực sau khi hoàn hồn.
Khải lại lần nữa lên tiếng: Vào đi.
Tôi ho khan một tiếng nhằm thu hút sự chú ý của Khải... để tôi ngồi đây nghe cuộc đối thoại của hắn... sẽ không sao chứ.
Khải đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, rồi quay sang nhìn cô thư ký vừa bước vào.
Một lần nữa, tim tôi như bị siết chặt... đôi mắt của hắn lạnh quá... nó khiến tôi thấy rét.
Một tầng mồ hôi mỏng phủ trên trán tôi.
Hai tay tôi đặt trên đùi siết chặt.
Chưa bao giờ Khải nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ như vậy, kể cả lúc trước khi hẹn hò với hắn.
Không lẽ, Khải đang giận tôi cái gì?
Cô thư ký và Khải nói với nhau cái gì đó... lúc đó cơ bản là tôi không thể nghe được... vì đang bận suy nghĩ về ánh mắt của Khải ban nãy.
Đến khi cô thư ký đã rời phòng, Khải mới lên tiếng, kéo hồn tôi về: Hạ, sang đây.
Tôi nuốt nước bọt trước giọng nói lạnh như băng của Khải.
Nhiệt độ trong phòng cũng dường như đang giảm xuống... liên tục và liên tục.
Tôi sau khi đứng trước hắn, liền cúi đầu mở miệng: Sếp có gì cần tìm...
Có biết là cả bộ phận của bà đều đang trễ nãi vì tiến độ làm việc của bà hay không?
...
Nghỉ làm vì bệnh thì ok, sau khi đi làm lại tự biết thân biết phận tăng ca cũng ok, nhưng vẫn còn thời gian để yêu đương? Tui thật không hiểu, phần việc đó trưởng phòng đã giao cho bà đến khi nào mới có thể hoàn thành nếu bà cứ đi làm với tình trạng nửa tỉnh nửa mơ như thế này. Làm ơn tập trung vào công việc đi có được không??
Tui đâu có...
Không cần phải biện hộ. Tui không cần nghe lí do của bà, tui cần nhìn thấy kết quả. Ngay lập tức trở về làm việc cho tui... tui không quan tâm lúc tan làm bà như thế nào, nhưng trong giờ làm việc yêu cầu bà không suy nghĩ đến mấy chuyện yêu đương này nọ... như thế rất ảnh hưởng đến công việc.
Tôi đưa ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng hai bàn tay buông thõng dọc cơ thể đang siết chặt, trái tim không ngừng gào thét bảo tôi rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Vậy đó... bà về làm việc đi.
Tôi chỉ chờ có vậy, ngay lập tức quay người bước đi vội ra khỏi phòng.
Sếp mắng tất nhiên là chuyện buồn, nhưng buồn đến thế này... chẳng qua là vì trái tim tôi đang đau quá.
Hắn vậy là biết tình cảm của tôi dành cho hắn rồi? Hắn đang gián tiếp cự tuyệt tình yêu của tôi dành cho hắn??
Ha... phải rồi, tôi còn đang mong muốn cái gì khi trước đó, chính tôi là người đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.
Dù là vậy nhưng ban nãy khi nghe hắn nói câu đó, tôi đau như sắp chết, đến thở cũng khó khăn.
Thật thảm hại...
...
Lúc đó trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Khải đập mạnh bộ hồ sơ trên tay xuống bàn, rủa thầm một tiếng: Chết tiệt!!
Hắn dạo gần đây không đem thức ăn ở nhà đến công ty nữa, cốt yếu là để xuống căn tin ăn, để có thể gặp Hạ, nhưng ban nãy hắn lại thấy cảnh tượng gì chứ... tên đẹp trai nào đó tặng cho nó hộp sữa dâu, còn giấy note nữa...
Tình huống này làm tâm trạng hắn xấu đến cực độ... đầu hắn lúc này vừa nóng vừa lạnh. Xem ra là ghen đến mức thần kinh bất ổn rồi.
Khải cứ nghĩ là Hạ không có bạn trai... kết quả là gì... chết tiệt! Yêu đương trong công ty cái quái gì chứ!
Càng nghĩ hắn càng tức điên lên được.
Tình cảm của nó không lẽ nhạt toẹt vậy sao, trong khi bản thân hắn thì cứ mãi vấn vương.
(Kết quả là hai anh chị này hiểu lầm loạn xạ hết lên rồi... anh này vì ghen, còn chị kia lại nghĩ ảnh hỏng muốn mình thích ảnh... tình huống tréo ngoe nhất nhân loại)
...
Buổi chiều là tiệc cưới của Lâm với Minh, nên sáng hôm nay tôi xin nghỉ phép.
Thế này thì hay rồi... nhân viên mới vào làm ngày đầu tiên đi trễ xin về sớm, sau đó nghỉ liên tiếp ba ngày, đi làm chưa đến một tuần thì tiếp tục xin nghỉ, tiến độ công việc thì không đâu vào đâu, vừa mới bị sếp mắng ngày hôm qua.
Chà... chặng đường làm việc của tôi kể ra cũng thật đặc sắc, có thể đem đi viết sách rồi.
Như thế này thì có khi tôi còn được ghi vào lịch sử của công ty không chừng, sau đó tên tôi sẽ nằm trong danh sách mãi mãi không bao giờ được tăng lương của cấp trên... Khải... lúc đó sẽ nhìn thấy tên của tôi chứ??
Cái này hơi bị ngại nha...
Tự đập cái bốp vào mặt mình, tôi thở dài.
Con Lâm khoác trên mình váy cưới rực rỡ lộng lẫy. Ngực áo cúp vào, để lộ làn da trắng trẻo cùng với xương quai xanh quyến rũ, điểm nhấn của cái váy chính là màu sắc của nó, khắp nơi đều rực rỡ màu sắc, những màu sắc đó lại phối hợp với nhau một cách tỉ mỉ và tinh tế. Mái tóc dài của Lâm được tết hờ buông dài sau lưng, nó còn gài thêm những bông hoa nhỏ trải dài theo mái tóc đen láy.
Nó lúc đó đang ngồi bên cạnh tôi, giật cả mình quay sang làm mặt khinh bỉ: Mày điên hả Hạ? Làm vậy hỏng hết lớp trang điểm...
Tôi nghiêm mặt nhìn nó: Mày có nghĩ là... hôm nay phù dâu sẽ đẹp hơn cô dâu không?
Nó búng tay thật mạnh vào trán tôi: Ha... não mày văng ra ngoài kìa.
Sau khi nói xong câu đáng đánh đòn đó thì nó bình thản mở nắp chai nước ra tu một hơi.
... tôi.
Minh đột ngột mở cửa phòng, thò đầu vào.
Tôi ngồi một bên làu bàu: Chẳng phải chú rể không được vào phòng chuẩn bị của cô dâu sao?
Thái độ của tôi trở nên khó chịu là vì sao chứ... chắc chắn hai cái người này sẽ...
Minh nhìn Lâm với ánh mắt chứa đầy yêu thương cùng quan tâm: Em có đói không? Anh nhờ tụi nó đi mua đồ ăn cho em. Ơ thế còn con nhỏ phù dâu bên này thì sao?? Đang đói meo đây này!!
Lâm cười dịu dàng: Không cần đâu, ban nãy em vừa uống hai hộp sữa rồi. Thế cái khuôn mặt láo toét ban nãy nó dùng để trêu chọc tôi đâu biến mất rồi!
Cái không gian hường phấn này cũng thật là...
Tôi đứng lên khỏi ghế, bỏ ra ngoài, trước khi đi còn chu đáo thông báo cho hai cái người bên kia: Tao đi đây chút.
Minh: Một lát đi đứng cho cẩn thận.
Lâm: Anh không cần phải lo đâu, ơ mà... hình như cà vạt hơi méo rồi, em chỉnh giúp anh.
Minh hôn cái chụt lên trán Lâm đầy cưng chiều.
... tôi.
Tôi đóng sầm cửa rồi bước ra ngoài không một lần ngoảnh lại.
Hai cái người đó... muốn tình tứ thì tôi cho họ không gian riêng tư.
Thời gian vẫn còn khá sớm, nên khách mời vẫn chưa ai đến. Tôi nhìn nhân viên tấp nập chạy qua chạy lại chuẩn bị cho tiệc cưới... tự nhiên trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ: Mình có nên bỏ việc bên công ty của Khải để làm việc này không...?
Sau đó tôi tự khinh miệt mình, với tay nắm lấy vạt áo kéo nó lên cho đỡ vướng, quay người đi ra vườn hoa quanh nhà.
À... hình như tôi chưa nói... đối với hai cái gia đình tiền bạc dư thừa không biết nên để đâu cho hết này, thì họ cho rằng tổ chức tiệc cưới ở nhà hàng thì quá bình thường, kết quả là thuê người đến tổ chức luôn ở nhà.
Thật ra mà nói thì cách này cũng không có tệ, sau này đến lễ cưới của tôi, có lẽ cũng nên tổ chức luôn ở nhà.
Hạ à... mày lại đang nghĩ đến chuyện gì thế này.
Mặt tôi tự nhiên vì mấy suy nghĩ của mình mà đỏ ửng lên.
Nghĩ lung tung rồi, tôi nên vào trong thôi.
Nhưng mà, vừa đưa ánh mắt ra xa, tôi liền trông thấy Kha. Cậu ta vừa bước qua cổng nhà, và có lẽ cùng vừa trông thấy tôi.
Kha đi cùng với vài người bạn, tôi nhìn thấy không quen, có lẽ là đồng nghiệp của Lâm và Minh? Tôi nghe hai người họ nói, Kha cũng làm cùng công ty với Minh.
Kha tạm biệt mấy người bạn, hình như đang đi về phía tôi.
Tôi đứng chết trân một chỗ trước nụ cười nhạt đầy thờ ơ của Kha.
Cậu ta quả thật là đang đi về phía tôi... bởi cơ bản là xung quanh tôi bán kính 50m chẳng có ai cả, và Kha thì đang hướng thẳng về phía này.
Tôi mỉm cười đáp lại.
Bằng cách tự nhiên nhất, Kha nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tất nhiên... vì quá bất ngờ mà cả người tôi cứng đờ lại. Lúc đó tôi chỉ có thể cảm nhận được khuôn ngực rắn chắc cùng với mùi hương dìu dịu vô cùng nam tính của Kha.
Cái ôm dường như ngày càng chặt hơn... tôi lúc này mới có phản ứng, khẽ cười như không cười: A... cái này hơi chặt rồi đấy.
Kha buông tôi ra, khẽ cười, xem như chuyện vừa rồi không có là gì: Về nước rồi à? Không tụ tập lớp cùng đi chơi 1 lần sao?
Xem như đám cưới của Lâm với Minh là buổi tụ tập đó đi. À mà... Ông đã kết hôn rồi à? Không gọi báo tui một tiếng?
Dường như là tôi vừa bị ảo giác, nhưng nụ cười của Kha vừa mới cứng lại?
Ai nói với bà vậy?
Tui thấy tấm hình... trong phòng làm việc của Khải... không biết sao tôi có cảm giác mình không nên nói câu này.
Kha ngập ngừng, nhưng lại mỉm cười: Hai người... ừm... quay lại rồi hả?
Không có, tụi tui tình cờ làm việc chung một công ty.
À thì ra thế...
Tôi nhìn thấy con Jen vừa bước vào cổng, liền hớn hở: Vào trong đi, tui sợ con Lâm đi tìm.
Được, vậy chúng ta vào trong.
Sau khi nói, Kha lách người qua cho tôi đi trước, còn mình thì lẽo đẽo theo phía sau.
Thay vì vào phòng chờ, tôi lại đi cửa sau vào sảnh chính.
Thấy tôi và Kha cùng bước ra từ góc tối, dường như mọi hành động của khách mời có mặt ở đây đều dừng lại... và tất cả ánh mắt đều dừng trên tôi...
Hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc đối với tôi... 0104.
Tôi nở nụ cười thật sự hiếm hoi: Có đứa nào nhớ tao không?
Tụi con gái ù chạy về phía tôi, ôm chầm khiến tôi suýt ngộp thở. Trên đôi cao gót xa lạ, tôi nghiêng ngã suýt té.
Tụi nó hớn hở vô cùng, giống như niềm vui nối tiếp niềm vui... ngày hôm nay thật là quá nhiều niềm vui: Mày về hồi nào sao không nói ai tiếng nào hết vậy?
Phải báo trước cho tụi tao ra sân bay đón chứ!!
Haha... cuối cùng thì lớp chúng ta cũng đoàn tụ hết rồi.
Đám cưới của người ta mà tụi mày cứ coi như họp lớp ấy.
Sau câu nói của Jen, tụi nó mới thôi bu quanh tôi. Tôi hít sâu, nhìn thấy đồng hồ bên góc phòng thì tá hỏa: Tao đi chuẩn bị đã. Lát gặp.
Sau khi tôi đi, tụi nó lại tiếp tục xâu xé Kha hỏi về lí do tôi và cậu ta đi cùng nhau vào phòng.
Tôi vào phòng chờ, nhanh nhẹn trang điểm sơ qua.
Trong phòng chỉ còn con Lâm đang chơi game trên điện thoại, Minh chắc cũng đã về phòng của mình.
Lâm thở dài: Đám cưới mà chán quá mày ạ!
... tôi thật không còn biết nói gì hơn.
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Cái cảm giác hụt hẫng này... thật không thoải mái chút nào...
Đã tự dặn lòng mình từ trước là đừng nên ảo tưởng, nhưng lại không thể ngăn tim mình khỏi chờ mong.
Tôi lặng lẽ nhìn họ, thở dài.
Dao ghé sát tôi: Người ta đang nhìn mày kìa, quay lại cười một cái đi. Ủ rũ vậy là ý gì?
Kệ tao đi, làm ơn đừng nhìn cậu ta nữa. Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Ba người còn lại tinh ý nhận ra tôi không thích Phúc, liền ậm ừ cho qua, chuyển sang chủ đề khác nói chuyện.
Sau giờ ăn trưa, tôi tự nhiên lại bị gọi lên phòng của tổng giám đốc.
Trong lòng có chút áp lực, đứng trước cửa phòng, hai tay tôi mồ hôi rỉ ra một lớp mỏng.
Cảm giác này thật kì lạ... là đứng trước cửa phòng làm việc của Khải... mà tôi lại như thế này chứ... dù cho không còn mối quan hệ như trước, tôi lại không thể xem hắn là bạn bình thường...
Tôi cứ tần ngần mãi không dám gõ cửa... thư kí của hắn vừa nhìn đã thấy tôi với Khải có cái gì đó kì kì, liền tiến lại gần miệng nở nụ cười xã giao: Cô vào đi... sếp có vẻ rất tức giận.
Rõ ràng là đang đe dọa tôi... tôi biết mà... nụ cười loại này chẳng có gì tốt đẹp cả.
Tôi lặng lẽ hít một hơi sâu, mới đưa tay gõ cửa... lại cái cảm giác xa lạ chết tiệt này.
Giọng của Khải từ bên trong truyền ra, như quyến rũ mời gọi tôi: Vào đi.
Tôi đẩy cửa bước vào trong. Không biết là do tôi tưởng tượng, hay thật sự là vậy, nhưng hình như khuôn mặt hắn có vài vạch đen, nhìn biểu cảm thì có thể thấy Khải đang cực kì, cực kì khó chịu.
Tôi rụt rè quan sát xung quanh, cũng như đi về phía hắn.
Đây đích thị là phong cách của Khải, cả căn phòng màu sắc nhìn có vẻ đơn điệu, nhưng nhìn kĩ thì từ cái tách trên bàn đến tờ lịch treo tường đều tản mác cái cảm giác lãnh đạm nhưng tinh tế... từng thứ từng thứ một đều được lựa chọn một cách kĩ lưỡng, hơn nữa còn phù hợp với Khải như thế...
Tôi còn nhớ ngày xưa hắn đã từng nói với tôi, hắn muốn thiết kế nội thất,... vẫn là không hiểu tại sao bây giờ hắn lại trở thành tổng giám đốc của công ty này...
Tôi lặng lẽ đứng trước mặt Khải, nhìn bàn tay hắn nhanh nhẹn lướt trên bàn phím máy tính. Tôi không nói gì, Khải cũng không nói gì.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng máy lạnh rè rè cùng với tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch đều đều.
Thật ra mà nói... nhìn gương mặt Khải nghiêm túc làm việc như thế này gợi nhớ cho tôi lúc ngày xưa, mỗi buổi trưa cùng với hắn học nhóm... khuôn mặt nghiêm túc của hắn lúc suy nghĩ một bài toán chính là gương mặt khiến tôi rất rất rất nghiện.
Mấy năm trước khi rời xa hắn, tôi không nghĩ đến một ngày mình lại được trông thấy vẻ mặt đó của Khải như thế này.
Dường như cảm thấy mình đã cho người phía trước ngắm miễn phí quá lâu, Khải khẽ mở miệng: Bà ra ghế ngồi chờ tui một lát, làm xong cái này tui sẽ sang.
Tôi gật đầu rồi ngoan ngoãn đi sang bộ ghế sô pha đặt ở góc phòng, lặng lẽ nhìn xung quanh căn phòng, rồi ánh mắt lại đáp lên gương mặt anh tuấn của ai kia.
A... tại sao Khải cứ ngày càng đẹp trai thế nhỉ... làm người khác phát cuồng lên được.
Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện... bao nhiêu khổ sở ban nãy hoàn toàn biến mất hết. Chỉ cần được gặp mặt hắn thì cần gì hắn cho tôi hộp sữa dâu gì đó... thế này còn không thích hơn sao, được ngắm hắn làm việc...
Tôi thở dài, lại đang mơ mộng cái gì đấy...
Liếc thấy tấm hình nhỏ trên kệ sách trong phòng, tôi cười toe khi nhận ra những gương mặt quen thuộc trong đó.
Khải đang đứng cạnh Kha với một cô nàng, mà quan trọng là Kha đang khoác trên mình bộ vest trắng, cô nàng xinh đẹp còn lại thì đang mặc một cái váy dài... trông như... đám cưới??
Kha tổ chức đám cưới mà không mời tôi?? Thật rự thì tôi cảm thấy có hơi tủi thân. Dù sao thì hai người họ thật sự rất rất hợp đôi.
Trong lúc mải mê ngắm bức hình kia, tôi không nhận ra có người cũng đang nhìn mình chăm chú... ánh mắt vài phần xúc cảm không giấu diếm.
Đến khi nghe có tiếng gõ cửa, tôi mới giật mình, nhẹ vuốt ngực sau khi hoàn hồn.
Khải lại lần nữa lên tiếng: Vào đi.
Tôi ho khan một tiếng nhằm thu hút sự chú ý của Khải... để tôi ngồi đây nghe cuộc đối thoại của hắn... sẽ không sao chứ.
Khải đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, rồi quay sang nhìn cô thư ký vừa bước vào.
Một lần nữa, tim tôi như bị siết chặt... đôi mắt của hắn lạnh quá... nó khiến tôi thấy rét.
Một tầng mồ hôi mỏng phủ trên trán tôi.
Hai tay tôi đặt trên đùi siết chặt.
Chưa bao giờ Khải nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ như vậy, kể cả lúc trước khi hẹn hò với hắn.
Không lẽ, Khải đang giận tôi cái gì?
Cô thư ký và Khải nói với nhau cái gì đó... lúc đó cơ bản là tôi không thể nghe được... vì đang bận suy nghĩ về ánh mắt của Khải ban nãy.
Đến khi cô thư ký đã rời phòng, Khải mới lên tiếng, kéo hồn tôi về: Hạ, sang đây.
Tôi nuốt nước bọt trước giọng nói lạnh như băng của Khải.
Nhiệt độ trong phòng cũng dường như đang giảm xuống... liên tục và liên tục.
Tôi sau khi đứng trước hắn, liền cúi đầu mở miệng: Sếp có gì cần tìm...
Có biết là cả bộ phận của bà đều đang trễ nãi vì tiến độ làm việc của bà hay không?
...
Nghỉ làm vì bệnh thì ok, sau khi đi làm lại tự biết thân biết phận tăng ca cũng ok, nhưng vẫn còn thời gian để yêu đương? Tui thật không hiểu, phần việc đó trưởng phòng đã giao cho bà đến khi nào mới có thể hoàn thành nếu bà cứ đi làm với tình trạng nửa tỉnh nửa mơ như thế này. Làm ơn tập trung vào công việc đi có được không??
Tui đâu có...
Không cần phải biện hộ. Tui không cần nghe lí do của bà, tui cần nhìn thấy kết quả. Ngay lập tức trở về làm việc cho tui... tui không quan tâm lúc tan làm bà như thế nào, nhưng trong giờ làm việc yêu cầu bà không suy nghĩ đến mấy chuyện yêu đương này nọ... như thế rất ảnh hưởng đến công việc.
Tôi đưa ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng hai bàn tay buông thõng dọc cơ thể đang siết chặt, trái tim không ngừng gào thét bảo tôi rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Vậy đó... bà về làm việc đi.
Tôi chỉ chờ có vậy, ngay lập tức quay người bước đi vội ra khỏi phòng.
Sếp mắng tất nhiên là chuyện buồn, nhưng buồn đến thế này... chẳng qua là vì trái tim tôi đang đau quá.
Hắn vậy là biết tình cảm của tôi dành cho hắn rồi? Hắn đang gián tiếp cự tuyệt tình yêu của tôi dành cho hắn??
Ha... phải rồi, tôi còn đang mong muốn cái gì khi trước đó, chính tôi là người đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.
Dù là vậy nhưng ban nãy khi nghe hắn nói câu đó, tôi đau như sắp chết, đến thở cũng khó khăn.
Thật thảm hại...
...
Lúc đó trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Khải đập mạnh bộ hồ sơ trên tay xuống bàn, rủa thầm một tiếng: Chết tiệt!!
Hắn dạo gần đây không đem thức ăn ở nhà đến công ty nữa, cốt yếu là để xuống căn tin ăn, để có thể gặp Hạ, nhưng ban nãy hắn lại thấy cảnh tượng gì chứ... tên đẹp trai nào đó tặng cho nó hộp sữa dâu, còn giấy note nữa...
Tình huống này làm tâm trạng hắn xấu đến cực độ... đầu hắn lúc này vừa nóng vừa lạnh. Xem ra là ghen đến mức thần kinh bất ổn rồi.
Khải cứ nghĩ là Hạ không có bạn trai... kết quả là gì... chết tiệt! Yêu đương trong công ty cái quái gì chứ!
Càng nghĩ hắn càng tức điên lên được.
Tình cảm của nó không lẽ nhạt toẹt vậy sao, trong khi bản thân hắn thì cứ mãi vấn vương.
(Kết quả là hai anh chị này hiểu lầm loạn xạ hết lên rồi... anh này vì ghen, còn chị kia lại nghĩ ảnh hỏng muốn mình thích ảnh... tình huống tréo ngoe nhất nhân loại)
...
Buổi chiều là tiệc cưới của Lâm với Minh, nên sáng hôm nay tôi xin nghỉ phép.
Thế này thì hay rồi... nhân viên mới vào làm ngày đầu tiên đi trễ xin về sớm, sau đó nghỉ liên tiếp ba ngày, đi làm chưa đến một tuần thì tiếp tục xin nghỉ, tiến độ công việc thì không đâu vào đâu, vừa mới bị sếp mắng ngày hôm qua.
Chà... chặng đường làm việc của tôi kể ra cũng thật đặc sắc, có thể đem đi viết sách rồi.
Như thế này thì có khi tôi còn được ghi vào lịch sử của công ty không chừng, sau đó tên tôi sẽ nằm trong danh sách mãi mãi không bao giờ được tăng lương của cấp trên... Khải... lúc đó sẽ nhìn thấy tên của tôi chứ??
Cái này hơi bị ngại nha...
Tự đập cái bốp vào mặt mình, tôi thở dài.
Con Lâm khoác trên mình váy cưới rực rỡ lộng lẫy. Ngực áo cúp vào, để lộ làn da trắng trẻo cùng với xương quai xanh quyến rũ, điểm nhấn của cái váy chính là màu sắc của nó, khắp nơi đều rực rỡ màu sắc, những màu sắc đó lại phối hợp với nhau một cách tỉ mỉ và tinh tế. Mái tóc dài của Lâm được tết hờ buông dài sau lưng, nó còn gài thêm những bông hoa nhỏ trải dài theo mái tóc đen láy.
Nó lúc đó đang ngồi bên cạnh tôi, giật cả mình quay sang làm mặt khinh bỉ: Mày điên hả Hạ? Làm vậy hỏng hết lớp trang điểm...
Tôi nghiêm mặt nhìn nó: Mày có nghĩ là... hôm nay phù dâu sẽ đẹp hơn cô dâu không?
Nó búng tay thật mạnh vào trán tôi: Ha... não mày văng ra ngoài kìa.
Sau khi nói xong câu đáng đánh đòn đó thì nó bình thản mở nắp chai nước ra tu một hơi.
... tôi.
Minh đột ngột mở cửa phòng, thò đầu vào.
Tôi ngồi một bên làu bàu: Chẳng phải chú rể không được vào phòng chuẩn bị của cô dâu sao?
Thái độ của tôi trở nên khó chịu là vì sao chứ... chắc chắn hai cái người này sẽ...
Minh nhìn Lâm với ánh mắt chứa đầy yêu thương cùng quan tâm: Em có đói không? Anh nhờ tụi nó đi mua đồ ăn cho em. Ơ thế còn con nhỏ phù dâu bên này thì sao?? Đang đói meo đây này!!
Lâm cười dịu dàng: Không cần đâu, ban nãy em vừa uống hai hộp sữa rồi. Thế cái khuôn mặt láo toét ban nãy nó dùng để trêu chọc tôi đâu biến mất rồi!
Cái không gian hường phấn này cũng thật là...
Tôi đứng lên khỏi ghế, bỏ ra ngoài, trước khi đi còn chu đáo thông báo cho hai cái người bên kia: Tao đi đây chút.
Minh: Một lát đi đứng cho cẩn thận.
Lâm: Anh không cần phải lo đâu, ơ mà... hình như cà vạt hơi méo rồi, em chỉnh giúp anh.
Minh hôn cái chụt lên trán Lâm đầy cưng chiều.
... tôi.
Tôi đóng sầm cửa rồi bước ra ngoài không một lần ngoảnh lại.
Hai cái người đó... muốn tình tứ thì tôi cho họ không gian riêng tư.
Thời gian vẫn còn khá sớm, nên khách mời vẫn chưa ai đến. Tôi nhìn nhân viên tấp nập chạy qua chạy lại chuẩn bị cho tiệc cưới... tự nhiên trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ: Mình có nên bỏ việc bên công ty của Khải để làm việc này không...?
Sau đó tôi tự khinh miệt mình, với tay nắm lấy vạt áo kéo nó lên cho đỡ vướng, quay người đi ra vườn hoa quanh nhà.
À... hình như tôi chưa nói... đối với hai cái gia đình tiền bạc dư thừa không biết nên để đâu cho hết này, thì họ cho rằng tổ chức tiệc cưới ở nhà hàng thì quá bình thường, kết quả là thuê người đến tổ chức luôn ở nhà.
Thật ra mà nói thì cách này cũng không có tệ, sau này đến lễ cưới của tôi, có lẽ cũng nên tổ chức luôn ở nhà.
Hạ à... mày lại đang nghĩ đến chuyện gì thế này.
Mặt tôi tự nhiên vì mấy suy nghĩ của mình mà đỏ ửng lên.
Nghĩ lung tung rồi, tôi nên vào trong thôi.
Nhưng mà, vừa đưa ánh mắt ra xa, tôi liền trông thấy Kha. Cậu ta vừa bước qua cổng nhà, và có lẽ cùng vừa trông thấy tôi.
Kha đi cùng với vài người bạn, tôi nhìn thấy không quen, có lẽ là đồng nghiệp của Lâm và Minh? Tôi nghe hai người họ nói, Kha cũng làm cùng công ty với Minh.
Kha tạm biệt mấy người bạn, hình như đang đi về phía tôi.
Tôi đứng chết trân một chỗ trước nụ cười nhạt đầy thờ ơ của Kha.
Cậu ta quả thật là đang đi về phía tôi... bởi cơ bản là xung quanh tôi bán kính 50m chẳng có ai cả, và Kha thì đang hướng thẳng về phía này.
Tôi mỉm cười đáp lại.
Bằng cách tự nhiên nhất, Kha nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tất nhiên... vì quá bất ngờ mà cả người tôi cứng đờ lại. Lúc đó tôi chỉ có thể cảm nhận được khuôn ngực rắn chắc cùng với mùi hương dìu dịu vô cùng nam tính của Kha.
Cái ôm dường như ngày càng chặt hơn... tôi lúc này mới có phản ứng, khẽ cười như không cười: A... cái này hơi chặt rồi đấy.
Kha buông tôi ra, khẽ cười, xem như chuyện vừa rồi không có là gì: Về nước rồi à? Không tụ tập lớp cùng đi chơi 1 lần sao?
Xem như đám cưới của Lâm với Minh là buổi tụ tập đó đi. À mà... Ông đã kết hôn rồi à? Không gọi báo tui một tiếng?
Dường như là tôi vừa bị ảo giác, nhưng nụ cười của Kha vừa mới cứng lại?
Ai nói với bà vậy?
Tui thấy tấm hình... trong phòng làm việc của Khải... không biết sao tôi có cảm giác mình không nên nói câu này.
Kha ngập ngừng, nhưng lại mỉm cười: Hai người... ừm... quay lại rồi hả?
Không có, tụi tui tình cờ làm việc chung một công ty.
À thì ra thế...
Tôi nhìn thấy con Jen vừa bước vào cổng, liền hớn hở: Vào trong đi, tui sợ con Lâm đi tìm.
Được, vậy chúng ta vào trong.
Sau khi nói, Kha lách người qua cho tôi đi trước, còn mình thì lẽo đẽo theo phía sau.
Thay vì vào phòng chờ, tôi lại đi cửa sau vào sảnh chính.
Thấy tôi và Kha cùng bước ra từ góc tối, dường như mọi hành động của khách mời có mặt ở đây đều dừng lại... và tất cả ánh mắt đều dừng trên tôi...
Hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc đối với tôi... 0104.
Tôi nở nụ cười thật sự hiếm hoi: Có đứa nào nhớ tao không?
Tụi con gái ù chạy về phía tôi, ôm chầm khiến tôi suýt ngộp thở. Trên đôi cao gót xa lạ, tôi nghiêng ngã suýt té.
Tụi nó hớn hở vô cùng, giống như niềm vui nối tiếp niềm vui... ngày hôm nay thật là quá nhiều niềm vui: Mày về hồi nào sao không nói ai tiếng nào hết vậy?
Phải báo trước cho tụi tao ra sân bay đón chứ!!
Haha... cuối cùng thì lớp chúng ta cũng đoàn tụ hết rồi.
Đám cưới của người ta mà tụi mày cứ coi như họp lớp ấy.
Sau câu nói của Jen, tụi nó mới thôi bu quanh tôi. Tôi hít sâu, nhìn thấy đồng hồ bên góc phòng thì tá hỏa: Tao đi chuẩn bị đã. Lát gặp.
Sau khi tôi đi, tụi nó lại tiếp tục xâu xé Kha hỏi về lí do tôi và cậu ta đi cùng nhau vào phòng.
Tôi vào phòng chờ, nhanh nhẹn trang điểm sơ qua.
Trong phòng chỉ còn con Lâm đang chơi game trên điện thoại, Minh chắc cũng đã về phòng của mình.
Lâm thở dài: Đám cưới mà chán quá mày ạ!
... tôi thật không còn biết nói gì hơn.
/127
|