Những người được về thì lập tức ra về, có một số ít ở lại cùng chồng con hoặc bạn bè.
Mọi người lại xì xào bàn tán.
Còn tôi thì ... .
Sao hắn có thể làm ra chuyện tày trời như thế này...
Tôi trợn mắt ngạc nhiên nhìn Khải. Hắn cư nhiên biết mình đang bị soi, quay về phía tôi nhếch mép một cái.
Người về bớt, chỉ còn hơn hai chục người đàn ông. Tôi bắt đầu quan sát. Khải đi về phía bảo vệ nói nhỏ với họ cái gì đó (chính là nói như này: Tôi là bạn của thằng Bình, nhờ các anh cho người lục soát xem có người nào còn trốn trong khuôn viên tiệm, đem đến đây giúp tôi. Cảm ơn. )
Sau đó mấy chú bảo vệ nói gì đó vào bộ đàm, mọi người chia nhau ra chạy đi đâu đó.
Có vài tên trẻ trâu choai choai cả lên, sấn tới chỗ Khải mà la hét um sùm: Thằng kia mày nghĩ mày là ai mà dám ra lệnh cho tụi tao? Mau để tụi tao đi, không tao sẽ kiện mày ra tòa.
Anh hãy bình tĩnh, khi nào tìm ra được thủ phạm, chúng tôi ngay lập tức để các anh đi.
Vậy mau nhanh nhanh đi. Thật phí thời gian. Tên đó gằn giọng liếc Khải một cái.
Mấy người trưởng thành cũng ra vẻ mất kiên nhẫn: Hừ. Cứ tưởng cuối tuần đến đây thự giãn lại gặp phải chuyện xui xẻo.
Tôi đứng bên trong nghe hết mọi chuyện, lại cảm thấy muốn khóc. Khải là người đứng ra giúp tôi, trong khi bản thân mình lại trốn trong đây, còn hắn lại là người hứng hết những lời xỉ vả giúp tôi... dù rất cảm động nhưng lại cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Tôi chạy ra chỗ Khải. Nhìn thấy tôi, hầu như ai cũng ngạc nhiên, còn hắn lại đang bận nói chuyện với bảo vệ nên không để ý.
Tôi từ phía sau kéo vạt áo hắn. Khải giật mình quay lại nhìn. Tôi ngẩng đầu, nuốt nước bọt một cái. Tôi... làm chuyện lần đầu tiên mình làm. Tôi đưa tay lên kéo cổ áo hắn xuống, chính xác hơn là kéo người hắn cho ngang tầm với tôi.
Ây... cái này không phải vì tôi thấp quá, mà phải trách là tại sao hắn cao như vậy.
Khải vô cùng phối hợp nghiêng người xuống. Tôi tiến sát tai hắn... hình như hắn có chút giật mình, nhưng kiên nhẫn xem tôi đang làm cái gì. Mà hình như ngoài hắn ra thì tất cả những người ở đây đều đang thắc mắc tôi đang làm cái gì. Thời gian chờ đợi nhàm chán mà xuất hiện cái gì đó bất ngờ thì chắc hẳn ai cũng tò mò theo dọi.
Tôi nghe mùi dầu gội nam tính, hồi hộp quá nên lỡ thở mạnh vào tai Khải... hắn giật nảy mình một cái, tránh ra xa tôi, mặt đỏ bừng bừng, lắp ba lắp bắp: B... Bà làm cái... c... cái...
Tôi bặm chặt môi, lại cố kéo hắn xuống, nói một hơi vào tai Khải: Không cần tìm hắn nữa. Chúng ta về thôi. Dù sao cũng chưa có xảy ra gì hết.
Không thể được. Khải lắc đầu một cái Mà... tìm thấy chưa?
Chưa, hắn không có ở đây. Tôi hoang mang.
Khải gật đầu một cái, quay sang nói với mọi người: Được rồi, cảm ơn mọi người đã hợp tác. Mọi người có thể đi.
Tôi trợn mắt... hắn... tin tưởng tôi đến thế?
Thấy tôi mắt to mắt nhỏ nhìn mình, Khải chỉ cười dịu dàng một cái, sau đó hắn lại siết chặt tay tôi: Nếu không bắt kịp hắn, tui chắc chắn sẽ hận mình cả đời vì để bà rơi vào tình trạng đó.
... tôi không hiểu gì hết! Không hiểu cả hàm ý trong câu đó, cũng không hiểu cái nắm tay đó, hay là cái ý đồ của Khải ở đây là gì, để họ đi hết rồi thì bắt làm sao?
Đột nhiên tôi thấy từ trong góc tối có một người đàn ông đi ra ngoài, lẻn vào trong đám đông... khuôn mặt đó... dù chỉ vô tình nhìn một lần nhưng có thể khiến tôi nhớ cả đời.
Tôi hốt hoảng hét lớn, đồng thời như vô thức quay sang Khải, chỉ tay về phía hắn.
Kìa! Kìa! Là hắn ta đó! Cái tên mặc áo sơ mi đỏ.
Khải nhanh chóng rời khỏi tôi, tách đám đông hỗn loạn. Mọi người chạy khắp mọi hướng vì cho là hắn là tên cướp nguy hiểm... khiến cục diện ngày càng rối rắm hơn.
Tên đó cũng nhanh chóng chạy vào đám đông, nhưng xui cho hắn, hôm nay hắn mặc cái áo có màu quá chói.
Khải nhanh chóng bắt được tên đó, việc đầu tiên hắn làm là dùng một đòn judo thật đẹp quật ngã tên đó xuống đất rồi cưỡi lên. Việc làm tiếp theo của hắn chính là việc khiến tôi không thể ngờ tới.
Một người điềm tĩnh như Khải lại ra sức trút những nắm đấm vào mặt tên đang nằm dưới mình một cách đầy hỗn loạn.
Tôi lúc đầu thấy vô cùng hưng phấn khi Khải đã bắt được hắn ta, nhưng sau đó lại phát hoảng vì hắn cứ như nổi khùng.
Tôi giật mình chạy thẳng về phía đó, hốt hoảng vỗ vai Khải, liên tục gào thét tên hắn, cùng kéo hắn ra khỏi mớ hỗn độn. Mấy bác bảo vệ cũng chạy tới can ngăn.
Trong giờ phút lộn xộn đó, mọi người đều kéo nhau chạy thoát thân cả. Con người mà... chẳng ai để mình rơi vào rắc rối cả... nếu gặp chuyện gì không nên xảy ra mà hiện hữu trước mặt mình, chắc chắn người ta sẽ vờ như không có gì rồi lảng đi mất. Những chuyện không liên quan gì đến hoặc không đem lại lợi ích cho mình thì mình không có quan tâm.
Khải đấm cho tên đó thêm mấy cái mới lạnh lùng đứng dậy.
Mấy bác bảo vệ vội hỏi thăm tên kia, rồi đỡ hắn đứng lên.
Hắn ta trừng mắt, vô cùng giận dữ liếc Khải, đồng thời sấn đến định đánh Khải, nhưng bị mấy bác bảo vệ can ngăn, hắn điên tiết gào lên: Mày vừa làm cái gì đấy?
Tôi buộc tội anh định cưỡng bức người khác. Anh có ý kiến gì hay không?
Haha... buồn cười, không có bằng chứng, mày lấy gì ra để buộc tội tao?
Bạn tôi năm nay chưa đến sinh nhật thứ 17, chưa đủ tuổi trẻ vị thành niên. Theo điều 112 Bộ luật Hình sự về Tội hiếp dâm trẻ em: Người nào hiếp dâm trẻ em từ đủ 13 tuổi đến dưới 16 tuổi, thì bị phạt tù từ bảy năm đến mười lăm năm. Anh muốn thế nào?
Tôi ngẩng đầu... thứ nhất là làm sao hắn biết tôi chưa tới sinh nhật? Không phải là hắn thực sự quan tâm tôi chứ? Nhưng chuyện này nếu đem ra thảo luận bây giờ có vẻ không phù hợp lắm. Thứ hai là... mấy cái kiến thức này hắn lấy từ đâu ra vậy?
Tên kia lập tức biến sắc, giọng run đi thấy rõ nhưng vẫn kiên quyết cãi lại: Mày không có bằng chứng, đừng có nói bừa.
Không có bằng chứng? Không phải chính anh đã là bằng chứng buộc tội anh rồi hay sao?
Cái gì?
Nếu không có làm gì nên lỗi, sao lại chạy khi thấy tôi đuổi theo.
Có người đuổi theo tất nhiên phải chạy.
Tôi khuyên anh một lần cuối... tự thú sẽ được khoan hồng, nếu anh cứ cố chấp thì tôi không còn cách nào khác.
Tao đã nói tao không có làm gì sai hết.
Hắn ta hất mặt lên trời, kênh kênh tự đắc.
Tôi đứng bên cạnh Khải tức điên người, hận không thể nhào đến dẫm vào chân hắn ta một cái. Dù khuôn mặt hắn ta bây giờ thảm không thua nùi giẻ bởi mấy vết bầm chi chít, nhưng tôi vẫn thấy vậy là chưa đủ, mấy tên ngang ngược như thế này nên lăng trì xử trảm.
Khải đứng đó... tôi cảm thấy hai tay hắn đang siết chặt, răng nghiến kèn kẹt.
Được... nếu anh cứ tiếp tục cãi ngang, tôi đành phải đưa ra bằng chứng thực tiễn. Khải vừa dứt lời, hắn ta liền sa sầm mặt.
Tôi cũng trợn mắt nhìn Khải... bằng chứng cái gì cơ?
Tôi còn không biết là bằng chứng gì...
Khải lôi từ đâu ra một bọc nhựa trong suốt như trong phim... bên trong có một sợi tóc ngắn, độ dài này có lẽ là tóc của con trai.
Hắn nhìn thẳng vào tên biến thái kia, khẽ cất giọng: Đây là tóc của anh... bạn tôi lấy được từ chính đầu của anh. Còn gì để phản bác nữa không?
Mày...
Anh cũng biết bây giờ công nghệ hiện đại, nếu tôi đưa đi kiểm chứng, hoàn toàn có thể chứng minh đây là của anh.
Hắn ta trầm ngâm một hồi mới bình tĩnh nói: Không phải, tôi có đến nhà vệ sinh, có thể tôi bị rơi tóc ở đó. Là cậu lấy nó ra đến đây vờ vịt thì sao?
Hắn ta đổi cách xưng hô, chứng tỏ hắn đã bình tĩnh hơn, càng khó để khép tội hắn. Nhưng nhìn biểu hiện Khải thì xem ra hắn chẳng cảm thấy áp lực gì.
Nhưng câu nói vô lý như thế cũng nói ra được. Mắc gì tụi này phải đổ tội cho ông! Đồ lý sự cùn! tôi trừng mắt đáp trả. Tên đó trợn mắt nhìn tôi.
Khải nhè nhẹ nhìn tôi một cái rồi đột ngột nắm chặt tay tôi.
Tôi đứng hình, toàn thân cứng ngắc... ơ này... ban nãy tức quá... nên hình như tay tôi đổ mồ hôi ấy... có thể cho tôi lau trước rồi mới nắm không??
Được, nếu ông đã nói vậy, tôi vẫn còn bằng chứng thứ hai.
Khải nhếch mép, lại đưa tay tôi lên.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trong đó có cả tôi.
Da của anh ít nhiều đã để lại trên móng tay cô gái đó. Vẫn như sợi tóc kia, có thể dựa vào da để lần ra chủ nhân của nó đấy...
Ô... haha!! Khải thật là thông minh! Để xem lần này hắn còn có thể cãi chày cãi cối nữa hay không. Haha!!
Ugh... Mày đừng nghĩ tao không có học luật. Không chỉ bằng chứng mà còn cần có nhân chứng nữa.
Hừm... anh không nhớ mặt người đã bị anh...
Khải siết chặt tay, gườm mắt nhìn hắn ta, là lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận đến như vậy.
Hắn ta trợn mắt nhìn tôi: Vậy là con nhỏ này...
Vậy là anh thừa nhận, anh đã có hành động cưỡng bức không thành đối với cô ấy.
Ầy... Khải này, ông có thể nói ra mấy thứ đó một cách lưu loát như thế, nhưng rất khiến cho người nghe cảm thấy sốc và xấu hổ đấy ạ... đặc biệt là tôi sắp nóng chảy ra đến nơi rồi đây này.
Tôi siết chặt tay hắn để đe dọa, nhưng xem ra chẳng có tác dụng, bởi Khải chỉ có chằm chằm nhìn tên kia.
Hắn ta hừ giọng: Đúng đó. Là tao đã làm. Chỉ vì ai bảo con nhỏ này chui vào nhà vệ sinh nam chứ.
Khải rơi vào trầm mặc. Tôi biết hắn đang tự trách mình, nên khe khẽ lay tay hắn, nhưng hắn lại không có phản ứng gì.
Một lát sau, cảnh sát đến đem hắn ta đi... trước lúc đó, Khải nhìn nhìn hắn ta hỏi:
Anh làm nghề gì?
Không phải chuyện của mày.
Khả năng tranh cãi như vậy... anh cũng nên đi làm luật sư sau khi ra tù...
Thằng chó! Kệ tao đi!
À mà. Sẵn tiện nói luôn. Khải cười vô cùng thoải mái, đưa lên cái bọc Tóc này... là của tôi. Và bạn của tôi, không có để móng.
Hắn ta một bộ mặt ngạc nhiên nhìn Khải, biểu cảm trên mặt nửa giận nửa thẫn thờ hài không chịu nổi.
Vậy haha! Không có bằng chứng gì cả. Tao không phải... tao không có làm. Mau buông tao ra. Hắn ta giật mạnh tay từ mấy chú cảnh sát khiến họ lườm bọn tôi một cái, lườm cả tên biến thái đó lẫn tôi và Khải.
Tôi vô cùng ngạc nhiên trước hành động đó của Khải, chỉ có thể trơ mắt nhìn cục diện trước mặt.
Khải tiếp tục móc điện thoại ra... đoạn trò chuyện vang lên vọng khắp sảnh lớn vắng người Vậy là anh thừa nhận, anh đã có hành động cưỡng bức không thành đối với cô ấy.
Đúng đó. Là tao đã làm. Chỉ vì ai bảo con nhỏ này chui vào nhà vệ sinh nam chứ.
Giọng của hắn và tên kia vô cùng rõ ràng.
Khải lại cười nhàn nhạt vô cùng đắc thắng: Bằng chứng này, còn chưa đủ nữa không? Xem ra anh tự mình nhận mình sai rồi. Ha...
Mày... mày... A!!!!!!! tên đó điên loạn.
... tôi.
Giờ thì tôi hiểu rồi... Khải còn cố bồi thêm một cú trước khi tên đó bị dẫn đi. Hắn là người ta làm gì mình, mình nhất định trả lại gấp ba...
...
Sau khi hắn đã đi mất, Khải đứng chắn trước mặt tôi: Đi thôi tui đưa bà về.
Ờ... giờ tôi mới nhớ, Lâm với Băng đâu mất rồi... Hai người đó rõ ràng đi lấy xe.
Băng với Lâm đâu?
Sợ hai người đó dính vào rắc rối nên tui bảo họ về trước rồi.
... hắn đã tính toán và làm điều đó lúc nào?
Đi thôi. Tui đưa bà về. Tụi mình đi xe buýt.
Tôi và hắn tản bộ ra trạm xe, không ai nói với ai câu nào.
Nhìn đồng hồ đã bảy rưỡi... chắc chuyến này là chuyến cuối. Tôi quay sang hắn Ê mà. Chuyến cuối rồi, một lát nữa ông về bằng cách nào?
Hắn quay sang tôi cười nhàn nhạt, có vẻ rất thoải mái.
Đi bộ tập thể dục.
Vậy thôi tui tự về được mà. Tôi nhún vai Ông cứ về đi, cũng trễ rồi.
Đã nói cứ để tui đưa bà về... với... hắn ngập ngừng nói, nhưng bàn tay vô cùng tự nhiên đặt ngón trỏ lên má tôi khẽ xoa ... để tui giúp bà... xử lý cái này.
Tôi ngại ngùng lùi xuống một bước. Bàn tay của Khải đơ ra trong không trung, hắn buông thõng lí nhí Xin lỗi.
Thật ra tui không sao đâu. Cứ xem ngày hôm nay như bài học đi. Sau này tụi không vào nhà vệ sinh nam là được rồi. Ông không cần phải tự trách móc bản thân. Tôi cười xuề xòa an ủi hắn.
Không biết. Không thể. Tui không thể không xem đó là lỗi của mình.
Xe buýt đến. Khải leo lên trước. Tôi cũng không biết phải làm sao, liền lên theo.
Buýt tối rất vắng, dưới ánh đèn mờ trong xe, tôi và Khải xuống tận hàng cuối. Hắn ngồi cạnh cửa sổ, còn tôi ngồi cạnh hắn.
Thấy không khí có phần khó xử sau câu nói vừa rồi của tôi, tôi liền hắng giọng: Nhưng mà ông cũng thông minh ghê, nghĩ ra cách tạo bằng chứng giả ha.
Fan Conan mà...
Thật hả. Tui cũng vậy nè... nhưng mà thông minh thì cứ nhận đi.
Không phải tui thông minh... là hắn xui xẻo thôi. Lúc hắn tấn công bà mà còn tỉnh táo và không bị ảnh hưởng bởi cồn thì chắc hắn đã đủ ý thức để nhớ lại và nhận ra... nếu bà bị tấn công từ phía sau thì làm sao có thể lấy được tóc và da của hắn.
... bá đạo.
Sau đó chúng tôi vô cùng vui vẻ thảo luận về bộ truyện tranh yêu thích mà đến hôm nay mới nhận ra là có sở thích chung.
Về nhà lúc nào tôi còn không hay biết. Khải đột nhiên phì cười, kéo kéo tay tôi: Xuống thôi. Tới rồi. Nói hăng say thật đấy.
Tôi xấu hổ đến nóng người, lặng lẽ đi xuống xe.
Trên con đường quen thuộc từ trạm xe buýt về nhà tôi... thật lòng mà nói thì, bình thường đi thấy nó rất ngán, rất dài... hôm nay là nhờ hắn mà tự nhiên tôi thấy khu phố mình đẹp một cách lạ thường, mà mọi thứ thật lung linh và rực sáng.
Nhưng bình thường là tôi sải bước dài để đi cho nhanh, hôm nay lại đi từng bước từng bước một để đường về nhà có thể dài thêm một chút. Dù cho ban nãy có bảo hắn về nhà mình đi... nhưng ai chẳng biết đó chỉ là dối lòng.
Chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến chuyện ban nãy, khi mà cái áo đỏ của hắn từ trong bóng tối bước ra ngoài.
Tôi... quay sang hỏi Khải:
Sao không hỏi tui... chuyện tên đó đó... Lúc đầu không phải tui nói hắn ta không có trong đám đó sao? Sau đó lại... ý tôi là... sau đó lại thấy hắn lẫn trong đám người đang cố gắng ra khỏi đó... người khác nghe thấy không phải quá mâu thuẫn sao?
Khải trầm ngâm một lát, chất giọng trầm trầm ngọt ngào vang lên:
Tui tin bà... tuyệt đối. Dù cho bà có cố tình nói dối để che đậy cho hắn thì tui vẫn tin bà.
/127
|