Lâm ngẩng đầu nhìn Minh mà không biết nói gì.
Minh lại lần nữa hỏi: Tại sao?
Lâm thở dài: Ông có bao giờ thích người nào chưa?
Dường như cảm thấy có chuyện không ổn, và cuộc trò chuyện này sẽ rất nhiều gay go, Minh dè chừng, lột bỏ phong thái thoải mái hằng ngày.
Rồi.
Vậy nếu như người con gái đó thích ông, chỉ vì ông giống bạn trai cũ của cô ấy? Lâm né tránh ánh mắt của Minh Ông sẽ làm gì?
Bà nói vậy là có ý gì? Minh bắt đầu cau mày, cảm thấy đúng thật là đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không hay biết.
Tui hỏi ông sẽ làm gì?
Việc đó thì liên quan gì tới tui với bà?
Lâm cười nhạt Ừ thì... chắc không liên quan tới ông, chỉ liên quan tới tui thôi.
Minh như mất bình tĩnh: Bà... đang thích một người?
Lâm không nói gì chỉ gật đầu.
Người đó thích bà vì bà giống như người yêu cũ của hắn ta? Minh chau mày, nhìn như thể sắp nổ tung. Lâm vẫn còn đang cúi đầu không thể thấy vẻ mặt đáng sợ của cậu ta lúc này.
Tôi nghiến ngăng... Lâm à, mày đang làm cái trò gì vậy, đừng có khiến mọi việc thêm rối tung lên như vậy.
Tôi bước ra, nhưng vai ngay lập tức bị chộp lấy. Khải kéo tôi lại chỗ cũ, liếc tôi một cái: Định làm gì đó?
Nói rõ cho hai cái người đó biết. Nhìn ức chịu không nổi.
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Khải, đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi có can đảm này, hình như là từ khi tôi phát hiện ra tôi thích hắn ta.
Đừng có can thiệp vào chuyện của người ta. Khải nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhưng...
Khải đột nhiên bịt miệng tôi lại, bàn tay ấm áp to lớn của Khải chạm vào môi tôi khiến tôi nóng hết cả người, đã vậy hắn còn tỉnh bơ ghé sát tôi nói nhỏ: Suỵt, nhỏ thôi bị phát hiện bây giờ.
Tôi trợn lớn hai mắt dùng tay đẩy hắn ra. Khải lúc này mới nhận ra bản thân vừa làm một việc hơi quá, liền buông tôi ra.
Tôi nuốt nước bọt xoay người che đi khuôn mặt... ngố tàu của mình, lại nấp vào góc nhìn về phía hai người kia.
Oách!!! Gì đó!!
Tôi há hốc mồm quay lại nhìn Khải. Hắn thấy mặt tôi có vẻ bựa bựa, liền biết đã có chuyện gì đó, nhíu mày một cái rồi chồm người ra nhìn.
Minh... đang đè con người ta ra hôn kìa!!!
...
Nếu đã biết hắn ta chỉ xem bà là bản sao của người yêu cũ thì tại sao bà vẫn còn thích hắn làm gì? Minh cáu gắt, trong giọng nói có chút đay nghiến.
Lâm lủi thủi cúi đầu, chẳng biết phải trả lời câu hỏi này làm sao... Minh thậm chí còn chẳng nhận thức được là cô đang nói về anh.
Tui cũng đâu có biết. Mà tui còn chưa biết cậu ấy có thích tui không nữa.
Minh im lặng thật lâu, Lâm ngẩng đầu nhìn Minh, chỉ thấy anh đang gườm gườm nhìn cô. Chưa bao giờ Lâm nhìn thấy một Minh như thế này ngoại trừ lần cô bị mấy tên biến thái chạm vào hồi ở Vũng Tàu... Anh đang tức giận?? Tức giận cái gì?
Thấy Lâm nhìn mình với ánh mắt hoang mang xen chút lo lắng, Minh mới dịu xuống một chút, đôi mắt thêm mấy phần dịu dàng.
Trước đây Minh thường cho là, chỉ cần hai người có thể ở bên cạnh nhau mỗi ngày là được, trên cương vị hai người bạn thân cũng được, anh cũng không mong được chạm vào Lâm hay là gì đó, bởi khả năng kiềm chế của anh thật sự rất đáng ngưỡng mộ, nhưng... hôm nay thì không thể nữa rồi. (hai người này suy nghĩ hệt nhau ý) Cậu khó nhọc hỏi, cảm thấy cổ họng mình bỏng rát.
Bà... thích hắn lắm hả?
Tui không nghĩ... tui có thể ngừng thích người đó. Lâm thở dài, cái thở dài đó khiến cho Minh không thể bình tĩnh được nữa.
Có khi hắn chỉ lợi dụng bà thôi, bà đừng có dại dột mà giao bản thân cho một tên không ra gì như hắn chứ! Không thích người ta mà lợi dụng kiểu đó thật không đáng mặt đàn ông! Minh làu bàu.
Lâm đứng hình... Minh đang thay cô tức giận? Có phải cô đã nghĩ sai về anh rồi hay không? Nhưng mà Minh này... nếu biết tui đang nói về ông thì ông sẽ phản ứng như thế nào... khi ông tự chửi bản thân một cách hăng say như thế...?!
Lâm so vai, hơi cúi đầu lí nhí nói: Nhưng tui thích cậu ta...
Lâm nghe thấy tiếng Minh nghiến răng, vừa ngẩng đầu đã thấy anh đột ngột tiến tới, hai tay cậu nắm chặt hai tay Lâm, hơi ấm đột ngột phủ xuống khiến Lâm không kịp thích nghi, không kịp phản xạ. Minh ghé sát, chạm môi mình lên môi Lâm.
Chỉ một nụ hôn bên ngoài thôi, nhưng cũng đủ để khiến Lâm chết trân tại chỗ.
Cả hai giữ nguyên tư thế một lúc lâu, Minh không rời đi, cũng không đổi tư thế, Lâm cũng không đẩy anh ra.
Trong khi đó, Hạ bên kia đang há hốc mồm, định chạy ra nháo một trận thì bị Khải giữ chặt hai khuỷu tay, lườm cho một cái, nhép miệng chứ không nói thành tiếng: Bà định làm cái trò gì đó?!
Hạ ấm ức không thể chạy ra, nhưng ngẫm thấy hắn nói cũng đúng nên đứng yên một chỗ mà ray rứt.
Quay lại bên đó, Minh hôn Lâm thật nhẹ nhàng rồi rời ra, trở về vị trí cũ, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Lâm, nhưng hay bàn tay to lớn vẫn đang nắm chặt hai tay Lâm.
Tui chắc chắn là tui thích bà hơn thằng đó... nên, hẹn hò với tui đi.
Lâm không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy người mình nóng hừng hừng như đang sốt, cô giương mắt nhìn Minh chăm chú.
Anh cũng không nói gì nữa, chỉ lặng im nhìn cô.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lâm mới mở miệng, lắp ba lắp bắp: T... tui... thật ra... người mà tui nói... ừm, là... là ông.
Lần này đến lượt Minh là người rơi vào trầm mặc... anh bận suy nghĩ, xem từ nãy đến giờ anh đã rủa xã bản thân bao nhiêu câu.
Lại mất một lúc lâu, Minh mới tròn mắt: Tui?
Lâm lại ngại ngại ngùng ngùng gật đầu.
Lúc này đột nhiên Minh đứng thẳng người dậy, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lâm, kéo cô nàng nhìn thẳng vào mắt anh: Ai nói với bà, tui coi bà là bản sao của người khác?
Lâm lí nhí như chẳng muốn Minh nghe thấy.
Kh... không có ai nói cả, tại tui tự nghĩ như vậy.
Không thể nào, không ai nói làm sao bà biết... người yêu cũ của tui?
... Lâm không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng, bầu không khí lại trở nên khó xử.
Minh nhận thấy lúc này là lúc thích hợp để xác nhận lại một cách rõ ràng mối quan hệ của hai người.
Tui không thích bà vì bà giống Miên, chẳng qua là thích bà vậy thôi, nên đừng có suy nghĩ lung tung.
Lâm cúi gằm mặt, khẽ gật đầu. Minh cười dịu dàng siết chặt hai tay Lâm, anh vươn người hôn khẽ lên đỉnh đầu cô, một cách chậm rãi...
Bao nhiêu khó chịu trong lòng anh mấy ngày qua bây giờ hoàn toàn tiêu tan, cả người nhẹ thênh, giống như lúc này anh là người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Một nụ hôn thật dịu dàng khiến Lâm không kiềm được nở một nụ cười mỉm đầy ngượng ngùng.
...
Kì thi đi qua, giáng sinh đến một cách nhanh chóng. Lâm lại bắt đầu mè nheo tôi: Đi mà, noel đi chơi với tao đi.
Phải nói rõ hơn, đi chơi với tao với Minh đi có phải không?
... nó cười toe toét.
Mày bớt đi. Đi thì cứ đi với Minh, tự nhiên bảo tao đi theo làm gì, làm bóng đèn cho sáng chắc? tôi trợn mắt nhìn nó, cùng lúc, màn hình điện thoại tôi hiện lên Game Over. Tôi lầm bầm: Shit.
Chẳng qua tao không muốn mày cô đơn đêm giáng sinh thôi, hơn nữa... hôm đó còn là sinh nhật của mày...
Khỏi cần mày quan tâm đi, dù gì hôm đó tao cũng định về nhà.
Ba mẹ mày gọi về hả?
Không có, tự về thôi. Nói thiệt đó, mày cứ đi với Minh đi. Tao không buồn đâu.
Nhưng từ khi có nhận thức tới giờ, toàn là tao với mày đón giáng sinh chung, lần này tao thấy tội lỗi quá.
Mày còn không im là tao cắt lưỡi. Đi chơi thì đi đi, nghĩ ngợi chi cho lắm vào.
Nó không thèm cãi nữa, chỉ nhìn nhìn tôi, rồi cúi đầu nhìn tin nhắn mới trong điện thoại. Cùng lúc, điện thoại tôi cũng có tin nhắn... Nó mở ra xem thì cười toe toét rồi nhắn lại cho Minh, trong khi tôi mở ra xem chỉ thấy Bán sim số **********.
Đây chính là sự khác nhau giữa một đứa đã có người yêu và một đứa vẫn còn cô đơn... như tôi.
Tôi thở dài một hơi.
Sắp đến giáng sinh, không khí noel tràn ngập khắp nơi. Lớp học của tôi dạo gần đây trống tiết liên miên, vừa thi xong nên giáo viên cũng chẳng thèm dạy cái gì. Jen mua một đống thứ lằng nhằng dây nhợ với mấy thứ lấp lánh đem vào lớp trang trí.
Năm ngoái, lớp tôi được mệnh danh là lớp xung nhất trường, trang trí cái lớp thành một cái động lớn, gây chú ý nhất trong toàn thể khuôn viên trường.
Năm nay tất nhiên Jen không để thua thiệt so với năm ngoái, nó mua mấy thứ nhìn còn kinh dị hơn.
Nó giao cho tôi nhiệm vụ treo mấy quả châu lên cửa lớp.
Đang tiết tin, thầy Anh chẳng thèm quan tâm chúng tôi đang làm gì, kê ghế ngồi cạnh Anh Nhây nói chuyện với nó, trong khi nó đỏ mặt tía tai.
Tôi chép miệng, tự mình kéo cái bàn ra cửa lớp, chặn ngay đó, dù thấy kì kì, mà thây kệ, nếu tôi không đặt cái bàn ở đây thì làm sao tôi có thể treo mấy quả châu lên đây.
Mấy đứa tụi nó vừa đùa giỡn vừa căng sợi dây kim tuyết lấp lánh, cười ha hả.
Tôi chỉ yên phận treo năm trái châu lần lượt theo màu đỏ xám xen kẽ.
Xong.
Sau khi trái châu thứ năm đã yên vị trên cửa lớp thì tôi nghe cái rầm một tiếng, chưa kịp định thần lại thì dưới chân mình như sụp đổ.
Cả mặt đất nghiêng qua một bên... à không, lúc này chắc phải nói là mặt bàn nghiêng qua một bên, chính xác là cái bàn tôi đang đứng trên bị đổ sang một phía, trời đất đảo lộn, mọi thứ trở nên lòe loẹt. Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng A! trước khi ngã xuống sàn.
Sau đó... không phải tôi bất tỉnh, nhưng tôi thà bất tỉnh còn hơn. T^T
Chân tôi đau kinh khủng, đau đến mức khiến tôi muốn khóc. Thà ngất đi thì mất ý thức, sẽ không cảm nhận được cơn đau này.
Lúc ngã xuống, đầu gối tôi bem mạnh một cái vào tường, rồi sau đó còn đập mạnh xuống sàn nhà đau điếng. Tay tôi chống xuống đất để đỡ toàn thân hình như hơi đau.
Tôi nhăn nhó đưa tay lên xem thì hoảng hồn. Trong đó có một mạnh đá nhỏ đâm sâu vào, làm da tôi có một khoảng đỏ ửng, không đến mức chảy máu, mà nó đau! Hơn nữa, cổ tay tôi hình như ban nãy vừa kêu rắc một cái.
Đau chân đau tay, còn bị một đám vây quanh không thở nổi, tôi tự mình đứng dậy, nhưng khi chống tay xuống đất thì tay đau, đứng dậy thì không đứng dậy nổi.
Đầu gối tôi vừa đau vừa nhức, giống như có thể rời ra bất cứ lúc nào, chân tôi không thể điều khiển được.
Xung quanh cứ: Sao rồi? Có sao không? Mau đỡ dậy. Có sao không? Thấy đau không? Ổn không?
Tôi nhức cả đầu: Tụi bây yên lặng chút coi. Đỡ tao dậy giùm đi.
Lâm đưa tay ra còn chưa kịp chạm vào tôi thì Bảo Đô đã từ xa chạy tới sà lại trước mặt tôi quỳ gối dập đầu lạy như sùng bái thần linh: Tao xin lỗi. Tao ngàn lần xin lỗi mày. Tao xin lỗi nha, tha lỗi cho tao đi.
Jen lập tức đập cái bốp vào đầu Bảo, lớn giọng chửi bới: Thằng kia mày chơi giỡn kiểu gì làm con người ta té như vậy. Giết mày không hả giận chứ tha lỗi cái gì!!
Đám xung quanh lại nhao nhao lên đập Bảo Đô... trong khi tôi ngồi một đống đó chẳng ai quan tâm.
Tụi nó nhoi hết cả lên, quên mất là cả đám đang tụ tập ở hành lang, bị giáo viên ở lớp kế bên đi ra nhắc nhở, sau đó cô điều động mọi người vào lại trong lớp, cử ra một người đem tôi xuống phòng y tế.
Bảo Đô xung phong: Để tao!! Tao đi cho.
Tôi vẫn còn ngồi một đống ở đó nhăn mặt nhăn mày vì đau, nhìn nó rồi gật đầu một cái. Dù gì thủ phạm đẩy ngã cái bàn chính là tên ngốc xít này, tôi không trả thù không được mà!
Lâm cũng đứng dậy: Tao đi nữa. Có gì giúp được thì tao giúp cho.
Thật ra, chắc cũng không nghiêm trọng đến mức phải xuống phòng y tế, nhưng tôi sợ mình bị nứt xương hay gì đó ngay cổ tay lại khổ, cứ đi kiểm tra trước cho chắc ăn.
Sau khi tôi yên vị trên lưng Bảo Đô, nó dễ dàng đứng lên, nâng người tôi lên cao. Lúc đầu có hơi sợ vì chiều cao khác với bình thường, nhưng sau đó lại thấy trò này rất vui... mặc cho thằng nhỏ có hộc hơi bên dưới. Nó lèm bèm: Mày ăn cái gì mà nặng dữ vậy con kia?!
Lâm cười cười: May cho mày là người ngã không phải con Tú Ú.
Bảo rùng mình một cái: Ờ, công nhận.
Dù đang rất đau, nhưng tôi vẫn thấy buồn cười, không nhịn được nhoẻn miệng nở một nụ cười.
Sau đó, tôi nhanh chóng được đưa đến phòng y tế. Băng bó này nọ, tay chân tôi cứ như xác ướp, một tầng khăn trắng.
Tôi khập khiễng bước ra khỏi phòng y tế, nhìn Lâm với Bảo bên ngoài ngồi chờ mà thấy có lỗi sao đó. Chỉ vì tôi bị ngã mà phá hỏng không khí vui vẻ sôi nổi của lớp, đã vậy còn khiến cho mọi người lo lắng.
Tôi cười với Lâm: Xin lỗi hai đứa bây nha, phiền tụi bây đưa tao xuống đây.
Lâm nhìn cái tướng đi cà nhắc của tôi rồi liếc sang Bảo một cái. Thằng nhỏ đi thẳng tới chỗ tôi mặt hầm hầm lại quỳ xuống đưa lưng về phía tôi.
Lên đi mày.
Tôi nhìn nhìn có chút ngại ngùng: Khỏi cần đi, tao cũng ổn rồi, đâu có thảm hại đến mức không đi được.
Bảo lên cứ lên đi. Tao quyết định rồi, nguyên tuần này tao đảm nhiệm việc đưa đón mày đi học.
Tôi đập đầu nó một cái: Mày điên hả? Tao đã nói tao không cần, phiền chết được.
Tôi vừa làu bàu vừa đi thẳng qua người nó. Lâm thấy vậy liền giữ tay tôi lại: Cho mày 3s để leo lên lưng nó, không thì đừng trách tao.
Tôi mếu máo nghe theo lời Lâm như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn leo lên lưng Bảo để nó cõng.
Tôi đúng là dễ ăn hiếp!!
Ở ngã rẽ hành lang, chúng tôi đụng mặt một người...
Khải.
Hạ... bà... bị gì vậy? khuôn mặt hắn đầy lo lắng.
Aha, ngã có chút xíu à, cũng ổn rồi. Tại tụi nó làm quá. Tôi trả lời Khải, cũng như chửi xéo hai cái đứa cứng đầu kia. Dù không thấy được mặt Bảo, nhưng tôi nghĩ là nó đang quan sát thật kĩ Khải. Còn Lâm bên cạnh cứ thoải mái cười cười như trong đầu nó đang toan tính rất nhiều thứ.
Ngã? Băng bó nhiều chỗ như vậy, có thật là không sao không? Khải ngang nhiên cầm bàn tay tôi lên xem.
Ặc... tôi phát hiện từ hồi đi karaoke, hắn có rất nhiều hành động... có thể xem là thân thiết một cách tự nhiên. Hắn chạm vào tôi mà không thèm suy nghĩ, giống như đó là một quyền lợi đặc biệt.
Chẳng lẽ đối với đứa con gái nào, hắn cũng có loại thói quen này?
Tôi lại nhớ tới cái cảm giác khi môi tôi chạm vào làn da mềm mại của Khải.
Tôi lắc mạnh đầu, khẽ rút tay ra: Thật mà, không sao hết... chắc là... hơi khó đi một chút thôi.
Khải đột nhiên trầm giọng: Đúng là đồ ngốc, tan học chờ tui một lát, tui qua lớp đưa bà về nhà.
/127
|