Bước vào thời gian thi hk2 rồi, nên là Mi chúc các bạn thi tốt nhaa :))))
...
Tui không có chuẩn bị quà cho ông, cho nên tui không nhận được. Hạ nói vậy thật ra cũng không có ý gì, chẳng qua là nó muốn từ chối khéo món quà này của Khải.
Nó cảm thấy nếu mình nhận món quà này, nhất định sẽ không thể hoàn toàn dứt khỏi hắn. Mắc nợ người ta một món lớn như vậy thì làm sao để rời xa Khải, bỏ mặc Khải.
Nó không thể ngờ được, Khải lại nói: Vậy, thay vì quà giáng sinh, cùng đón giao thừa với tui đi.
Hả? Ông không đón giao thừa cùng gia đình à?
Gia đình tui chỉ quan trọng đêm 30 âm lịch thôi, đối với họ 1/1 là một ngày hết sức bình thường, nên là... nhà tui thường không đón giao thừa đêm 31. Nếu bà bận ở cùng với gia đình thì...
Ừ. Xin lỗi nha. Nó lại nói dối, thật ra ngày hôm đó, nó không bận gì hết. Mẹ nó còn nói là bà sẽ đi chơi tới tận ngày 3, 4 gì đó mới về thì lấy đâu ra gia đình cho nó bận chuyện. Khải không hề biết, để mỉm cười được sau câu nói của hắn, nó đã phải cố gắng đến thế nào. Dù rất muốn nhưng lại không thể vui vẻ gật đầu, tại sao nó lại rơi vào tình cảnh thảm hại như thế này.
Còn hắn chẳng biết cái gì hết, lúc nào cũng làm những hành động khiến cho người khác phải hiểu lầm, lúc nào cũng vậy, nó không biết mình còn có thể chạy trốn tình cảm này tới khi nào.
Hạ vô thức oán hận lườm Khải một cái, hắn mỉm cười đầy lưu manh: Ồ vậy tui muốn quà noel như thế nào bây giờ nhỉ? Đã là quà trễ thì phải đặc biệt hơn chứ ha.
Vậy, tui trả quà lại cho ông.
Bảo tui dùng đồ con gái làm sao? hắn nhíu mày nhìn vào hộp quà to tướng trên tay tôi.
...
Ờ thì nó nhận ra, hắn chỉ nói vậy cho có thôi, nó hoàn toàn không thể từ chối.
Chuyện này...
Quyết định vậy đi. Tui sẽ hẹn giờ lại với bà sau. Đi trước.
Khải quay người đi, để lại Hạ đơ mặt ra ở chỗ cũ, cả năm phút sau cũng không thể di chuyển.
Sau khi đi được một đoạn, Khải quay người len lén nhìn Hạ. Thấy nó vẫn không nhúc nhích, hắn thở dài.
Hắn thừa nhận, làm vậy có hơi không quân tử, nhưng ít nhiều hắn đã thể hiện ra rõ ràng mục đích của mình như vậy. Nếu quả thật như Kha đã nói với hắn là nó thật sự thích hắn, tại sao nó lại có vẻ mặt đó, không tỏ ra vui mừng thì ít ra cũng phải tủm tỉm cười hay gì đó.
Hắn cho rằng nó ngại mới không tỏ ra vui vẻ trước mặt hắn, nhưng tại sao khi Khải đã rời đi rồi, nó vẫn giữ vẻ mặt khó xử đó?
Quả thật, ngày hôm qua và hôm nay, Hạ có gì đó rất không bình thường.
Thật ra... hắn cũng đã làm vài hành động rất không bình thường... vô cùng khốn nạn... cũng rất có lỗi với Hạ... cho nên... hắn chắc chắn sẽ sửa lỗi, chắc chắn sẽ không để nó phải buồn.
...
Tôi thở dài ôm hộp quà về lớp. Trên hành lang lúc đó, dường như ai cũng nhìn về phía tôi và hộp quà khủng bố trên tay tôi... tôi lúc đó thậm chí còn chưa đủ bình tĩnh mở nó ra để xem bên trong vật dụng của con gái là cái gì.
Tôi lại thở dài... có thấy ai được người mình đơn phương rủ đi chơi... à không, nói đúng ra là cưỡng ép phải đi, lại đau khổ như tôi không. Tại sao lại có tình huống oái oăm này xảy ra.
Không ngờ hắn có thể bình tĩnh đối mặt với tôi như vậy sau khi hôn Băng. Điều này càng chứng tỏ tình cảm của hắn dành cho tôi chẳng có đáng giá xu nào.
Tôi vẫn không hiểu tại sao hắn lại cố gắng tiếp cận tôi như vậy, đã không có tình cảm gì với tôi thì tại sao còn cố khiến cho tôi phải hiểu lầm!
Nhưng đầu tiên tôi phải nhanh chóng trở về lớp giấu nhẹm hộp quà đi, nếu không, chắc chắn sẽ bị tụi lớp tôi xâu xé đến không còn mảnh thịt.
Nhưng đáng tiếc là khi tôi trở về lớp, lớp tôi đã tề tụ đông đủ.
Nó vừa thấy tôi bước vào đã làm như khủng bố.
Ê gì đó?
Con kia khai liền.
lược bỏ một trăm từ
Tôi còn chưa kịp làm gì đã bị tụi nó giật luôn hộp quà, bu lại một cục xâu xé, đẩy tôi lăn ra ngoài.
Tôi nhớ tới lời hắn nói, đây là vật dụng của con gái... ặc, lập tức hét lớn, đứng lên từ mặt đất, cố gắng chui vào trong đám đông hỗn loạn: Ê tụi mày mau dừng lại, không được manh động! A!
Tôi bị đá văng ra ngoài không thương tiếc.
Ê tụi mày...
Lâm từ sau lớp lon ton chạy lên: Sao rồi sao rồi? Hẹn nhau nói gì rồi? Đừng nói hộp đó lả của ổng nha?! Chu choa... ghê ta.
Tao đang điên lên được đây này, mày còn tâm trạng để mỉa mai tao vậy hả? tôi buồn rầu đi sang một bên, cụ thể là chỗ yên tĩnh hơn để than thở với con bạn thân.
Mỉa mai gì đâu, không vui hả? nó hớn ha hớn hở, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt của tôi bây giờ.
Nghĩ đi, ví như mày đang muốn tránh mặt Minh, mà cậu ta cứ mặt dầy theo mày thì phải làm sao... đằng này, tao lại thật sự không muốn tránh Khải!
...
Thật ra mọi chuyện cũng không tới mức nghiêm trọng như vậy, chỉ cần tao có thể chấm dứt, tao sẽ không phải tiếp tục đau khổ như thế này.
Dù sao đi nữa, nguyên nhân mọi việc đều từ phỏng đoán của mày mà ra, thay vì tự mày đau khổ, sao mày không hỏi rõ mọi chuyện... rồi tỏ tình luôn đi. Dù gì mày cũng định sẽ rũ bỏ tình cảm này, không gặp Khải nữa, vậy nếu có tỏ tình thất bại đi nữa, mày cũng đâu có thiệt gì.
Tôi từ trước đến nay là người hoàn toàn không kiên định, dù cho mình có suy nghĩ thật lâu, thật kĩ đi chăng nữa, thì khi nghe người khác thuyết phục, tôi thường nhanh chóng bị cuốn theo người ta, bỏ mặc suy nghĩ mình đã dày công xây dựng và phát triển.
Bây giờ nghe Lâm nói vậy, tôi mơ màng gật đầu: Vậy cũng được.
Nó mỉm cười xoa đầu tôi: Vậy mới ngoan, giỏi lắm.
Tôi trừng lớn mắt: Ê cái con kia, tao không phải chó nhà mày.
Hạ!!!!!
Một giọng nữ thật lớn gọi vang tên tôi.
Tôi vô thức nhìn về phía đó theo phản xạ, chỉ thấy con Jen ôm hộp quà lớn với nắp hộp đang để một bên, bên trong có một con gấu bông thật lớn.
Bên dưới con gấu lót rất nhiều giấy vụn xén thành dây dài phồng phồng lên thành nhiều lớp nhiều màu vô cùng bắt mắt.
Con gấu vô cùng đáng yêu, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy nó mềm tới mức nào.
Mãi tập trung vào con gấu với đôi mắt hình trái tim to tướng, tôi không hề chú ý đến những khuôn mặt đáng sợ xung quanh.
Tụi nó nhìn tôi rồi nhìn con gấu, sau đó trêu chọc tôi một hồi mới vui vẻ về chỗ ngồi tiếp tục giờ học, trong khi tôi đã bị vắt kiệt sức lực, không còn một đường máu nào.
...
Những ngày cuối năm trông qua nhanh chóng, nói là nhanh chóng bởi vì vào trường không học toàn chơi, về nhà cũng chơi. Mà mỗi khi con người ta vui vẻ, không phải thời gian sẽ trôi qua rất nhanh hay sao?
Quẫy thì quẫy nhưng cuộc hẹn của tôi với Khải cứ xoay vòng trong tâm trí tôi, khiến mọi thứ lúc nào cũng bị phủ xuống một lớp màu xám xịt.
Sáng 31, Khải nhắn tin cho tôi: 'Ê đừng quên cuộc hẹn tối nay.'
Tôi xoa thái dương như mấy cụ già, gục đầu xuống bàn, hồn tôi như vừa hóa thành một cột khói bay ra khỏi người.
Làm sao mà quên được, khi tắm tui vẫn nhớ đến nó.
Lâm như biết trước, giật điện thoại của tôi, vừa đọc tin nhắn vừa lẩm bẩm: Trường này cũng thiệt tình chứ, mai là tết dương lịch, tại sao hôm nay không cho nghỉ học luôn đi... bắt học sinh vác xác lên trường làm kiểng chăng, dù gì cũng đâu có học hành gì.
Mày hỏi hiệu trưởng ấy, không phải có quen biết sao?
Nó lừ mắt nhìn tôi một cái, tôi nhếch mép bò người sang lấy điện thoại nó chơi game... thế là một sáng cuối năm đẹp trời, tôi và nó mỗi đứa một cái điện thoại ngồi trong lớp bấm.
Buổi chiều hôm đó, hắn đã hẹn sẽ sang nhà rước tôi, mà sửa soạn đâu đó xong xuôi, chờ mãi, hắn vẫn không đến, tôi bắt đầu sốt ruột... không phải hắn bị tai nạn hay gì đó chứ???
Nghĩ là làm, việc đầu tiên tôi làm là lấy điện thoại ra gọi cho hắn sau khi nghĩ đến cái tình huống đầy tiêu cực đó.
Đầu dây bên kia chỉ vang lại những tiếng reo dài không hồi kết, tôi đứng trước cổng nhà như đứng trên tổ kiến... mặt mày nhăn nhó nhìn xung quanh.
Trong lúc tôi sắp điên lên được thì từ phía xa xuất hiện bóng dáng của người tôi đang chờ đợi.
Tôi nuốt nước bọt nhìn Khải... đi bộ một cách thong dong đến chỗ tôi. Vừa thấy tôi đứng đó với cái điện thoại vẫn còn áp trên tai, hắn liền mỉm cười: Xin lỗi nha, hôm nay tui đi xe buýt, mà ban nãy kẹt xe dữ quá.
À, ừ, không có gì đâu. Không có gì con khỉ, lo chết người ta đi!!
Cứ mắc bệnh dại trai là không bao giờ có thể sống đúng!!
Sau đó chúng tôi lại tản bộ ra trạm xe buýt, tôi xót xa cho hắn: Từ trạm vào nhà tui cũng đâu có gần, sao không gọi tui ra đó luôn, dù gì bây giờ tụi mình cũng đi xe buýt.
Xót tui hả?
Tui chỉ muốn đạp chân ông một cái... vì cái tội bon chen tốn thêm một khoảng thời gian đi bộ vào nhà tôi và không chịu bắt máy.
Khải cười khẩy: Xót thì cứ nói thẳng đi. Dù sao để bà đứng chờ tui như vậy tui cũng thấy rất xót. Hắn nhún vai nói tiếp: Sao lại đứng ở ngoài mà không vào nhà ngồi đợi, bên ngoài mà trúng gió thì phải làm sao?
Chết tiệt nhà ông lại cái giọng điệu quan tâm khiến người ta phát hờn đó!
Tôi xì một tiếng, khuôn mặt không thể không ửng đỏ.
Hắn nhếch mép: Con gái con đứa không biết tự bảo vệ bản thân, bà có đem theo áo khoác không vậy? Mặc mỗi cái áo thun vậy thôi hả?
... phải đính chính lại là áo thun bên trong, thêm một cái quần yếm ở bên ngoài... nhưng nghĩ lại thấy hắn nói cũng không sai, cái quẩn chỉ dài ngang đùi tôi, tối nay nếu có gió chắc chắn sẽ lạnh chết người!
Tôi nhìn trời nhìn trăng, nhìn một hồi lại thở dài, hắn nói đúng, tại sao hôm nay xe lại đông đến như vậy, không nghẹt thở đã là may mắn lắm rồi, ban nãy xe buýt của hắn lết được tới nhà tôi cũng quả thật là kì tích.
Bây giờ tôi và hắn đang ngồi trên xe... tôi có hơi khó xử khi giữa chúng tôi chỉ có im lặng, đã vậy, chiếc xe này như chẳng biết có gì xảy ra ở băng cuối của nó, cứ tiếp tục chậm rãi nhích đi nhích đi từng chút một trên đường.
Tai tôi đột nhiên bị bao phủ bởi một hơi ấm khiến tôi giật mình, cả cơ thê theo phản xạ hơi rụt người lại.
Ngay lập tức, một thứ gì đó cứng cứng lọt vào trong lỗ tai tôi.
Sau khi định thần lại mới phát hiện nó là một cái tai nghe...
Sợi dây cắm gọn gàng trên điện thoại của Khải. Hắn ngồi nhích qua gần tôi, nghiêng cái màn hình điện thoại sang tôi. Với cái hành động đó, cả người hắn hơi đổ về phía tôi.
Tôi giật mình nên nhất thời trở nên ngớ ngẩn, tôi lùi về phía sau...
Hắn thấy hành động tránh né của tôi thì giật mình, hắn lùi ra xa sau đó cười gượng: À... xin lỗi... bà coi cái này chưa?
Tình huống này cũng thật kì quặc, rõ ràng tôi mới là đứa thích Khải, mới là đứa theo đuổi con người ta, vậy mà tôi lại đối xử với hắn như mấy tên biến thái bệnh hoạn đại loại vậy... cảm giác này thật sự quá là kì dị.
Tôi biết mình đã sai, nên ngẫm nghĩ một hồi, mình lại là người ngồi nhích về phía Khải: Xin lỗi, tui không cố ý đâu, tui bị giật mình.
Khải vẫn giữ nguyên bộ mặt không sao đâu, mỉm cười với tôi, không có ý nhích ra, cũng không có ý nhích lại gần, hắn đưa cái điện thoại về phía tôi: Xem chưa? Movie mới của Conan?
Á! Tui biết nè, định xem mà chưa có thời gian nữa!
Hehe... biết trước là vậy nên tui mới tải xuống nè, chuyển từ đi xe sang đi buýt cũng có nguyên nhân.
Công nhận, kẹt xe như thế này thì vừa khói vừa bụi lại vừa nóng, ngồi xe buýt có thể tự do làm nhiều thứ hơn, phải không?
Khải không nói gì chỉ gật đầu, ngón cái chạm nút play ảo trên màn hình.
Tôi và hắn ngồi trên xe buýt nín thở xem phim, cảm giác này là lần đầu tiên trải nghiệm, cảm thấy vô cùng thú vị.
Xem một lúc lâu, hắn ngẩng đầu nhìn tôi: Ê, bà có bị say xe không vậy? Ngồi trên xe mà cứ cúi đầu như thế này rất dễ chóng mặt đấy.
Không sao đâu, tui khỏe lắm. Tôi cười toe toét, cười đến mức, mắt tịt lại thành một đường thẳng.
Kết quả là... một tiếng sau... sau khi xuống xe... hai đứa tụi tôi mặt xanh như tàu lá, vừa nhức đầu vừa chóng mặt khiến mặt đất trở nên mờ ảo, cứ xoay mòng rồi nghiêng ngả qua lại vô cùng khó chịu.
Hắn choàng tay ngang vai tôi, hơi tựa vào tôi, nhíu mày: Thế này là sao? Rõ ràng bình thường cũng đâu có bị gì, tại sao hôm nay lại thành ra thế này?
Haha... sau này rút kinh nghiệm, tuyệt đối đừng chơi dại.
Hắn gật đầu tán thành.
Sau khi hết nhức đầu, tôi mới phát hiện chỗ mình vừa xuống xe là đâu.
Chợ Bến Thành? Đến đây làm gì?
Hắn nhếch mép: Đi dạo.
Tôi nhìn cái tháp đồng hồ, lẩm bẩm: Tám giờ tối đi dạo chợ Bến Thành? Chậc, sở thích thú vị nhỉ?
Đi dạo chẳng qua là câu giờ để đến tiết mục chính mà thôi.
Tiết mục chính gì?
Ngắm pháo hoa.
...
Sau đó hắn kéo tôi đi dạo quanh, bàn luận về một nửa bộ phim chúng tôi vừa coi, lòng vòng một hồi mới chạy ra phố đi bộ.
Thật ra lúc trước tôi thích Khải có lẽ là vì ở bên cạnh hắn rất bình yên, dù cho tôi và hắn vẫn còn đang trong tình trạng ngại ngùng đi nữa thì hắn có thể dễ dàng khuấy động không khí, khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Cái cách của hắn không giống như Kha, một bầu không khí huyên náo và ầm ĩ, trái ngược với nó chính sự dịu nhẹ và bình an.
Hắn rất biết cách dẫn chuyện, dù cho tính cách hắn lúc mới gặp có vẻ cộc cằn và lạnh lùng, nhưng tiếp xúc lâu dài mới thấy... hình như Khải bị đa nhân cách.
Chúng tôi mua nước uống rồi tản bộ dọc Nguyễn Huệ, nhìn người ta đi chơi có đôi có cặp như thế này, khiến tôi cảm thấy rất tủi thân, dù đi bên cạnh tôi lúc này cũng là một bạn nam vô cùng... hoành tráng.
Đi bộ dọc Nguyễn Huệ, cầm trên tay ly nước, làm tôi nhớ đến lần tôi và Kha cũng đi bên cạnh nhau vui đùa như thế này, đột nhiên cảm thấy Kha thật đáng thương...
Lúc đó tôi đúng là đáng ghét, không ngờ được mình còn có thể lợi dụng tình cảm của Kha... bây giờ bị tình cảm của mình dành cho Khải hành hạ ra mức độ này thì cũng là nhân quả.
Tôi tự nhiên cười nhạt.
Vừa ra khỏi phố đi bộ, nhìn qua nhìn lại, tôi bị dọa cho giật mình, kẹt xe kinh khủng, đông như thể tất cả mọi người đều kéo nhau ra đường hết... Khải không đi xe quả thật chí lí.
Giữa con đường đông đúc, Khải đột nhiên nắm tay tôi, kéo tôi luồn qua dòng người đi thẳng.
/127
|