Trương Thanh Vân mở hội nghị công đoàn, phó chủ tịch Tống Vĩnh Bình, phó chủ tịch Mã Cát Lượng, trưởng phòng sở tài nguyên môi trường Diêu Hạ, trưởng phòng sở du lịch Nhiêu Tùng Lăng và phó thư ký trưởng Thẩm Di tham dự hội nghị.
Trên hội nghị, Trương Thanh Vân đọc rõ đơn tố cáo về những hành vi phi pháp ở Vũ Lăng, mọi người cùng nhau bàn cách xử lý.
Vì chủ tịch tỉnh tự mình chủ trì hội nghị công đoàn, hơn nữa lại có vấn đề khó khăn cần giải quyết, vì vậy ngay từ đầu hội nghị thì bầu không khí đã tẻ ngắt. Rõ ràng mọi người đang xem xét ý đồ của Trương Thanh Vân, bọn họ không thấy rõ phương hướng, sợ mở miệng lại nói sai lời.
Mã Cát Lượng là phó chủ tịch được phân công quản lý tài nguyên môi trường, xây dựng, bảo vệ môi trường. Hắn là quan viên hàng không, căn cơ ở Giang Nam không sâu, tất nhiên sẽ không có quá nhiều nút thắt lợi ích với các thế lực ở Giang Nam, Trương Thanh Vân điểm danh hắn đầu tiên.
Mã Cát Lượng nói:
- Vấn đề Vũ Lăng thật ra rất khó giải quyết, nếu nói từ vấn đề tài nguyên, Vũ Lăng trưng thu đất rừng khai phá du lịch cũng chẳng thể đơn giản coi là khai phá thương nghiệp. Hơn nữa nếu xét về mặt vấn đề bảo vệ môi trường, xói mòn tài nguyên, như vậy khai phá du lịch sẽ không có vấn đề.
- Quan trọng là những vấn đề này đã xảy ra quá lâu, là vấn đề thuộc về lịch ử, chúng ta không nên đông cứng và cưỡng chế. Nếu nói về vấn đề đền bù tổn thất, bây giờ xí nghiệp và chính quyền địa phương khó thể nào đạt thành hiệp nghị, vì vậy giải quyết rất khó khăn.
- Trước mắt tài chính không có dấu hiệu nhàn rỗi, tôi biết vấn đề này thì đã từng xem xét tài chính Vũ Lăng, vì thế biện pháp giải quyết tốt nhất là đền bù tổn thất. Dù sao ngoài nhưng công ty nhỏ, những hạng mục du lịch lớn đều có cổ phần của chính quyền.
- Tôi cho rằng chính quyền có nên nhượng lại vài điểm cổ phần cho cơ sở nông thôn, cũng dựa vào đó mà giải tỏa mâu thuẫn hiện tại... ....
- Điều này chắc chắn là không được, điều này nếu áp dụng thì đầu tư du lịch sẽ biến động, vì sản nghiệp liên doanh du lịch đưa vào hoạt động phải có những thao tác chuyên nghiệp. Nếu chuyên một phần cỏ phần xuống cơ sở sẽ tạo nên những hành vi quấy nhiễu sản nghiệp liên doanh du lịch, nếu vậy thì mâu thuẫn sẽ ngày càng dữ dội.
- Hơn nữa những lổ hổng này được kéo ra, nếu những địa phương khác cũng tồn tại vấn đề như vậy phải biết làm sao?
Trưởng phòng sở du lịch Nhiêu Tùng Lăng trực tiếp bác bỏ ý kiến của Mã Cát Lượng.
Trương Thanh Vân cau mày, tâm tình không xong, hắn nói:
- Mặc kệ Giang Nam có bao nhiêu vấn đề, chỉ cần không gây bất lợi cho dân, những gì ảnh hưởng đến nhân dân đều phải sửa lại. Chúng ta không nên chờ đến khi nhân dân không nhịn được nữa, như vậy sẽ rất bị động.
- Vì không lo gần sẽ phải lo xa, nếu chúng ta không phòng ngừa chu đáo và lo nghĩ thay cho dân, sợ rằng hậu quả chính là tự quét rác trên mặt, Hành Thủy là một ví dụ rất sống động.
Nhiêu Tùng Lăng đỏ mặt tía tai, hắn cúi đầu không nói lời nào. Trương Thanh Vân khẽ liếc Nhiêu Tùng Lăng, rồi cũng không dây dưa ở vấn đề này. Nhiêu Tùng Lăng trước kia chính là chủ tịch khi Cao Khiêm xuống làm bí thư Vũ Lăng, vì suy xét hắn có kinh nghiệm phong phú ở phương diện du lịch mới quyết định cho hắn đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng sở du lịch.
Khối chính quyền tỉnh Giang Nam đổi chủ, bây giờ sản nghiệp du lịch bộc lộ vấn đề, Nhiêu Tùng Lăng quả nhiên cũng có chút tính tình, đơn giản không thèm nể mặt Mã Cát Lượng là lãnh đạo được phân công quản lý.
Trương Thanh Vân không liên hệ nhiều với Mã Cát Lượng, nhưng cũng thấy rõ sự thật Mã Cát Lượng có thế lực quá đơn lẻ ở Giang Nam. Chỉ xét vào điều này, Trương Thanh Vân sẽ che chở cho Mã Cát Lượng vào đúng thời điểm. Nếu không Mã Cát Lượng đau khổ thất vọng là chuyện nhỏ, quan trọng là người ta sẽ cho rằng Trương Thanh Vân không dám cứng đối cứng với các thế lực ở Giang Nam, đây là ấn tượng không xong.
Trương Thanh Vân bây giờ có sách lược bình ổn giải quyết vấn đề nhưng không muốn yếu thế, khi đối phó với những phần tử ương ngạnh thì hắn rất có kinh nghiệm.
Muốn đánh kẻ cứng thì không thể hào hoa phong nhã, những điểm cần cứng rắn phải làm cứng, những chỗ nên đánh là phải đánh. Có những lúc cậy mạnh không bằng tỏ ra yếu thế, trong đó những thủ đoạn và kỹ xảo rất được coi trọng, chỉ có thể tự lĩnh ngộ chứ không thể truyền.
Lần này hội nghị công đoàn mở hơn một giờ, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng cho ra chỉ thị, đưa đơn tố cáo đến Vũ Lăng, đảng ủy chính quyền Vũ Lăng phải nhanh chóng giải quyết, sở du lịch và các đơn vị tương quan phải phối hợp với công tác của phía Vũ Lăng.
Ánh trăng như nước, cảnh đêm trên dòng Thanh Giang, trên mặt sông ngẫu nhiên xuất hiệi vài chiếc thuyền đánh cá. Đây là một vung ngoại ô, chỉ cần từ nhà hàng của Lăng Tuyết Phi nhìn ra dòng Thanh Giang sẽ có hương vi khác biệt.
Nơi này không giống với đô thành muôn hồng ngàn tía ở bên kia, trong thành phố thì dòng Thanh Giang được chiếu sáng rự rỡ, nhiều hoa lệ nhưng thiếu hàm súc và tự nhiên. Trương Thanh Vân lại cảm thấy từ vị trí này mới thật sự là thưởng thức quanh cảnh Thanh Giang.
Vì nguyên nhân nhà hàng nơi đây là của Lăng Tuyết Phi, vì vậy Trương Thanh Vân muốn tìm một địa điểm dùng cơm thật an tĩnh, hắn thường đến đây. Lần trước Vương Tề đưa Trương Thanh Vân đến dùng cơm, ông chủ được gọi là Vương Minh, hơn bốn mươi, nhìn qua có chút khờ khạo nhưng lại là một quỷ tinh. Người này đã sớm đưa thẻ hội viên tôn quý cho Trương Thanh Vân, tuy hắn không biết quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Lăng Tuyết Phi, nhưng hắn biết Trương Thanh Vân là người cực kỳ quan trọng ở Giang Nam.
Hôm nay người đi dùng cơm với Trương Thanh Vân là Chu Quốc Lập, mặt khác còn có một vị quân nhân hơn năm mươi đeo quân hàm đại tá, ba người vào phòng, Vương Minh lập tức đến hầu hạ không chút chậm trễ.
Phải biết rằng đai tá ở các quốc gia phương Tây là chuẩn tướng, là cán bộ cấp sư đoàn, đây đã là quan lớn trong mắt dân chúng bình thường. Nhưng trong số ba người thì vị quân nhân lại ngồi ở vị trí cuối cùng, chỉ xét riêng điểm này cũng thấy ba người này có thân phận phi phàm.
Vương Minh là người thông thạo đối nhân xử thế, hắn thường có thể nói những lời thích hợp vào đúng hoàn cảnh, lại có thể lui ra đúng lúc mà không ảnh hưởng đến khách. Nếu xét riêng điểm này thì Trương Thanh Vân thấy Vương Minh không đơn giản, trong lòng không khỏi thầm khen Lăng Tuyết Phi, ít nhất cũng rất sáng mắt trong lúc chọn người giúp việc.
- Chủ tịch Chu, chính ủy Liễu, đây là nhà hàng nấu đồ ăn dân tộc Thổ, hai anh đã nếm thử chưa?
Trương Thanh Vân nhiệt tình nói, trong ba người hôm nay, Liễu Quân Chấn là chính ủy phân khu thành phố Vũ Lăng, cũng là vị khách mà Trương Thanh Vân đặc biệt tiếp đãi ngày hôm nay.
Trương Thanh Vân đưa cả phó chủ tịch Chu Quốc Lập được phân công quản lý tư pháp cùng đi tiếp kiến một quân nhân, tất nhiên có nguyên nhân. Nếu tình cảnh này được người có lý lịch ở Giang Nam nhìn thấy, tất nhiên sẽ sinh ra những nghi ngờ vô căn cứ. Tất nhiên Trương Thanh Vân chọn dùng cơm ở đây chắc chắn cũng có suy xét, thực tế bữa tiệc chiêu đãi hôm nay cũng rất quan trọng.
Chu Quốc Lập đặt một ly trà xuống trước mặt Trương Thanh Vân, đây vốn là công tác của nhân viên phục vụ, nhưng Chu Quốc Lập nhất định phải tự mình làm, nếu xét theo chi tiết thì người này hiểu rất rõ về lễ nghi của dân tộc thổ.
Trương Thanh Vân không từ chối ý tốt của Chu Quốc Lập, hắn chỉ khẽ cười, vẻ mặt rất khuyến khích.
Đây cũng không phải chỉ là một ly trà bình thường, từ khi Chu Quốc Lập dâng trà cho Trương Thanh Vân, như vậy sau này tiêu chí của hắn sẽ là cùng tiến cùng lui với Trương Thanh Vân.
Đây cũng là những gì Chu Quốc Lập muốn nói, cũn là một lựa chọn tốt nhất. Nhiều năm trước Chu Quốc Lập đã là nhân vật quan trọng ở chính đàn Giang Nam. Ở thời đại của Lưu Trắc Nhiên và Chiêm Giang Huy thì Chu Quốc Lập có thể được coi là tâm phúc.
Với tư chất của Chu Quốc Lập thì tiến vào thường ủy là không có vấn đề, nhưng kết quả vẫn chỉ là một phó chủ tịch, hơn nữa chỉ được phân công quản lý các khối công an, tư pháp, dân chính, vũ trang nhân dân. Nghe qua thì có vẻ không tồi, thực tế lại chẳng có thực quyền.
Khối tư pháp có thể nói là thực quyền cao, những thân tín trước kia của Chu Quốc Lập đã bị đánh tan, bây giờ ngay cả người của cục công an tỉnh cũng không phải là của hắn, hắn căn bản không làm được gì. Nếu nói một cách không khách khí thì bây giờ Chu Quốc Lập là chó rụng hết răng, có thể nói là chẳng làm được gì.
Dưới tình huống như vậy Chu Quốc Lập có cơ hội hướng về phía Trương Thanh Vân, tất nhiên đây là một vinh hạnh của hắn. Tất nhiên hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn, Trương Thanh Vân muốn động vào một phó chủ tịch không còn gì thật sự quá dễ dàng.
Chỉ cần Trương Thanh Vân có chút bất mãn với Chu Quốc Lập, như vậy chức vụ phó chủ tịch của Chu Quốc Lập sợ rằng sẽ bị mất khi mở hội nghị hiệp thương chính trị. Điều này chỉ trách Chu Quốc Lập trước kia quá đắc ý ở Giang Nam, đắc tội với quá nhiều người, không biết có bao nhiêu người đang theo dõi hắn trong bóng tối. Những năm gần đây nếu hắn không phải an phận và ẩn nhẫn thì sợ rằng tình cảnh còn bết bát hơn.
Một ly trà sứ, bên trong là nước trà xanh tươi, Chu Quốc Lập đặt ly trà trước mặt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân nâng ly thổi một hơi, sau đó uống một ngụm trà nóng.
Chu Quốc Lập đứng thẳng lưng, một cảm giác đã lâu chưa xuất hiện chợt bùng lên trong lòng. Hắn đã ẩn nhẫn khá lâu, hôm nay mới dám đứng thẳng lưng làm người, hơn nữa những năm qua ẩn nhẫn cũng có thể nói là sự ma luyện khó có được.
Chu Quốc Lập trước kia là cục trưởng cục công an tỉnh nhiều năm, coi như bị kẻ đến sau loại trừ cũng không thể nào xóa bỏ tất cả dấu vết. Thực tế Chu Quốc Lập vẫn còn chôn sâu nhiều quân cờ, chim khôn biết chọn cành mà đậu, lúc này hắn quyết định sẽ đưa tất cả vốn liếng ra ngoài.
Chu Quốc Lập biết rõ Trương Thanh Vân muốn ra tay, buồn cười là có nhiều người còn cho rằng Trương Thanh Vân đang băn khoăn, không biết trước nay luôn có tiếng cay nghiệt, tâm tư sao dễ phỏng đoán như vậy? Lần này nếu kẻ khác gặp chuyện không may thì tất nhiên sẽ là cơ hội cho Chu Quốc Lập, lần này Chu Quốc Lập có dự cảm, chính đàn Giang Nam vì hành động lần này của Trương Thanh Vân mà sẽ đi về một phương hướng mới
/1217
|