Cao Khiêm cực kỳ căm tức với những chuyển biến thay đổi một trăm tám mươi độ của Trần Hiểu, khoảng thời gian trước người này còn vỗ ngực đảm bảo, bây giờ đột nhiên đổi tính, điều này làm cho Cao Khiêm mất đi minh hữu, rơi vào cục diện một mình chiến đấu.
Nói thật thì Cao Khiêm kỳ vọng rất lớn vào Trần Hiểu, đáng lý ra hắn không sợ Trần Hiểu vào trận sẽ biến đổi, vì trong tay Cao Khiêm cũng có chút vấn đề của đối phương.
Là người Cao gia, Cao Khiêm linh thông tin tức hơn bất kỳ người nào khác. Ví dụ như vị cán bộ gần đây được bổ nhiệm làm chủ tịch thành phố Vũ Đức là Vương Bình, cũng là danh tướng của Trương Thanh Vân, năm xưa khi còn là phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng thì đã từng đưa tiền cho Trần Hiểu.
Cao Khiêm hiểu rất rõ những tình huống trung gian đưa tiền, lúc đó Vương Bình ngồi và một ván bài trong tỉnh thành, Trần Hiểu cũng có tham gia. Vài chục ngàn Trần Hiểu sử dụng đều do Vương Bình cung cấp, sau này Trần Hiểu thắng lại vài chục ngàn. Vương Bình là người rất khôn khéo, làm việc quỷ không biết thần không hay, tưởng không ai biết, thực chất Cao Khiêm lại biết rất rõ.
Những chuyện như vậy nếu nắm chắc thì lợi dụng rất tốt, làm được việc lớn, nhưng Cao Khiêm căn bản không dám dùng, hắn thậm chí không dám cầm nó làm vật đối thoại với Trần Hiểu.
Bây giờ cao khiêm đang bị Trương Thanh Vân ép quá lợi hại, hầu như không còn bao nhiêu cơ hội đứng lại thở dốc, dưới tình thế như vậy mà hắn còn phải tươi cười với Trần Hiểu, phải cúi mình, phải chịu nhục, điều này rõ ràng là khó tiếp thu.
Cao Khiêm từ nhỏ là công tử Chu Gia, hắn đi đến đâu đều có người hộ giá hộ tống, khi hắn làm phó ban thì quan lớn cấp tỉnh đã phải nể mặt, hắn nào đã chịu qua uất ức như lúc này?
Nhưng sự thật dù Cao Khiêm có chịu qua uất ức hay không cũng phải đối mặt với tình huống khốn đốn, trong lòng hắn cuối cùng cũng sinh ra ý nghĩ chán nản.
Những sự việc chính trị thường khó phân thắng bại, Cao Khiêm hiểu rất rõ điều này. Bây giờ hắn bị Trương Thanh Vân áp chế ở Giang Nam, như vậy không bằng chạy về bộ và ủy ban trung ương kiếm chút lý lịch, sau này sợ rằng được xuống tuyến dưới rèn luyện và trở thành chư hầu một phương, không cần quan tâm đến được mất ở Giang Nam.
Nhưng những sự việc thế này Cao Khiêm cũng chỉ biết uyển chuyển phản hồi về cho gia tộc, vì nếu phát triển không tốt và xám xịt bỏ đi thì sẽ rất dọa người, dù đối thủ là Trương Thanh Vân thì cũng cực kỳ mất mặt. Cao Khiêm tự nhận mình là người tâm cao khí ngạo, tất nhiên hắn rất coi trọng mặt mũi, nhưng hắn không biết mặt mũi cũng có thể ép chết người. Những ý kiến của hắn trước đó khác biệt với suy nghĩ của Cao gia, những nhân vật tai to mặt lớn của Cao gia không tán thành với ý nghĩ muốn về thủ đô của Cao Khiêm, vì vậy mà sự việc rơi vào thế giằng co.
Trong Cao gia thì Cao Khiêm có vài người anh em, Cao Cát Tường là một trong số đó. Năm xưa Cao Cát Tường là con cưng của Cao gia, địa vị của Cao Khiêm kém xa Cao Cát Tường, tuy Cao Cát Tường rất cao ngạo nhưng lại đối xử rất tốt với Cao Khiêm, thường xuyên giúp đỡ Cao Khiêm trong gia tộc, vì vậy mà anh em rất hòa đồng.
Thật ra người sớm khuyên Cao Khiêm nên lui một bước trời cao biển rộng chính là Cao Cát Tường, vì Cao Cát Tường cũng là người hiểu về Trương Thanh Vân, bây giờ Trương Thanh Vân là chủ tịch tỉnh, hắn cần nắm chắt khối chính quyền tỉnh, vị trí phó chủ tịch thường vụ cần phải nghe lời, vì vậy Cao Khiêm hầu như không còn đường sống quay về.
Cao Cát Tường phân tích những mặt lợi hại cho Cao Khiêm, để cho anh mình biết được những vấn đề bên trong, để Cao Khiêm ý thức được chức vụ phó chủ tịch thường vụ của mình là không phù hợp.
Đầu tiên là Trương Thanh Vân sẽ không ủng hộ một cánh tay phải không đồng tâm đồng sức ở khối chính quyền, thứ hai là Cao Khiêm khó thể chơi trò cao tay với Trương Thanh Vân. Bây giờ có rất nhiều người giúp và ngã về phía Trương Thanh Vân, Thang Vận Quốc còn phải nể sợ hắn vài phần, huống hồ là Cao Khiêm?
Nếu phân tích như vậy thì đường sống của Cao Khiêm chỉ có thể là rút lui, lui một bước tròi cao biển rộng, lùi một bước có được khoảng không mới... ....
... ....
Quách Tuyết Phương đột nhiên đến Giang Nam làm Trương Thanh Vân không thể không rút thời gian đến với nàng, người phụ nữ này rất khó đối phó, nàng không biết tiết chế như Triệu Giai Ngọc, cũng không nghe lời như Cảnh Sương, cả ngày chỉ biết suy nghĩ linh tinh, rất lắm trò.
Gần đây Thành Đô đang chuẩn bị khởi động hạng mục làng đại học, đây là hạng mục giáo dục lớn của Thành Đô trong thời gian mười năm gần đây. Làng đại học mới lấy cơ sở từ làng đại học cũ nhưng được quy phạm hóa, tiêu chuẩn hóa, mục tiêu là tạo ra một không gian giáo dục đại học tốt nhất Trung Nguyên.
Hạng mục này của Thành Đô được tỉnh ủy và chính quyền giúp đỡ, sớm nhất đã có chiến lược chấn hưng nhân tài Giang Nam của Chiêm Giang Huy. Khi đó Chiêm Giang Huy đã đề cao khẩu hiệu tăng mạnh sức cạnh tranh của đại học Giang Nam, muốn Giang Nam thu hút nhiều nhân tài, tìm được hướng phát triển. Đây là một cuộc chiến lâu dài, hạng mục làng đại học mới chính là một bộ phận bên trong mà thôi.
Quách Tuyết Phương là người giỏi nắm tiên cơ, khi hạng mục xây dựng làng đại học vừa mới có chút tin đồn thì nàng đã cho tập đoàn Vân Sơn mua vài khu đất rộng. Bây giờ hạng mục khởi động, giá đất tăng lên gấp bội, đặc biệt là vấn đề văn phòng cho thuê, tiền thuê tăng vọt, Quách Tuyết Phương xem như tạo ra một kinh điển cho bất động sản Giang Nam.
Sự việc thường hay trùng hợp như vậy, hạng mục đại học Giang Nam thu hút rất nhiều sự chú ý an cư của các giới thượng lưu xã hội. Triệu Giai Ngọc cũng nhìn trúng và đặc biệt mua một khu biệt thự, Quách Tuyết Phương tất nhiên cũng có một khu nhà cho riêng mình.
Khu nhà Quách Tuyết Phương nhìn ra chính là khu đại học Giang Nam, dù hoàn cảnh tự nhiên hay nhân văn cũng đều tương đối xuất sắc. Triệu Giai Ngọc và Quách Tuyết Phương trước nay không liên hệ với nhau, nhưng ánh mắt hai người lại khá tương tự, điều này không khỉ làm ch Trương Thanh Vân cảm thán thế sự kỳ lạ.
Thực tế Quách Tuyết Phương lần này đến Giang Nam là có mục đích, nàng ở lại hai ngày, vì vậy mà không khỏi lộ ra bản tính. Sau bữa cơm chiều ngày đầu tiên, nàng dựa vào lòng Trương Thanh Vân rồi đột nhiên nói:
- Thanh Vân, anh ở Giang Nam nhất định sẽ là sai lầm, em nói anh quá ngốc, sao nhất định phải đắc tội với nhiều người như vậy? Anh phải biết bây giờ thân phận của mình là không tầm thường, năm xưa anh gây thù hằn ở Giang Nam vì có ý nghĩ vua thua thằng liều , nhưng bây giờ tình huống còn như xưa sao?
- Chưa nói đến những vấn đề khác, còn có nhà em, nhà vợ anh, người nào cũng cần mặt mũi chứ? Hơn nữa những nhà còn lại cũng có quan hệ rất sâu sắc với anh, nhưng anh cũng đừng nên ép người ta quá, thỏ bị ép còn cắn người nữa là... ....
Trương Thanh Vân giúp Quách Tuyết Phương ngồi thẳng lên, hắn híp mắt nhìn nàng rồi lạnh lùng cười nói:
- Em đúng là không có trí nhớ, những thứ này em có thể vung tay múa chân với anh sao?
- Anh là chủ tịch tỉnh Giang Nam, anh là người phụ trách cho vài chục triệu dân, anh thật sự không muốn đắc tội với ai, nếu bọn họ không cản trở anh, không xem trọng đại cục thì còn nói làm gì? Đúng là bừa bãi.
Trương Thanh Vân lắc đầu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc. Quách Tuyết Phương thấy vẻ mặt người đàn ông của mình không được tốt lắm thì lập tức thay đổi chủ đề, không muốn làm cho Trương Thanh Vân nổi giận.
Đợi đến khi Trương Thanh Vân có vẻ hòa hoãn thì Quách Tuyết Phương mới nói:
- Thanh Vân, anh đừng nói em đứng ở vị trí đối lập, nhưng có một việc em nói rõ cho anh biết, bây giờ mọi người đều rất có ý kiến với vị huynh đệ Vi Cường đáng tin của anh.
- Người khác sợ Trương Thanh Vân anh vì quá lợi hại, nhưng Vi Cường sao có thể so được? Anh ta không biết trời cao đất rộng, ngược lại còn gây họa, anh cho rằng anh ta có thể ngồi trên chiếc ghế phó cục trưởng cục công an tỉnh được bao lâu nữa?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Em đúng là ngốc nghếch, em có biết bây giờ nói với những lời này chẳng khác nào vạch áo cho anh xem sao? Em không cần phân tích lợi hại của những quan hệ kia, anh biết rất rõ ràng.
- Dù là Quách gia, Triệu gia hay Cao, Uông...Thì cũng chỉ có bấy nhiêu khí chất thôi sao? Bọn họ sao có thể hợp tác?
- Không gạt em, chuyện Giang Nam có người đặt ra sách lược, kéo một bên, đánh một bên, kéo Quách gia và Triệu gia, liên hợp lực lượng hai nhà để đánh hai nhà còn lại. Hạ sách chính là tiêu diệt từng bộ phận, không cho bọn họ liên hợp lại... ....
- Vậy vì sao anh... ....
Quách Tuyết Phương chen lời, không thể không nói nàng rất có hứng thú với sách lược của Trương Thanh Vân, tất nhiên nàng hy vọng phương án đó có thể thực hiện.
Trương Thanh Vân cười lạnh, hắn nói:
- Trong mắt anh thì đây chỉ là những sách lược chó má, anh nói một câu không hay, mấy nhà ở Giang Nam thanh danh hiển hách nhưng thật ra đều là loại tục tằng khó thể chịu đựng được.
- Hôm nay em ở đây, anh không sợ để lộ bí mật, suy nghĩ của anh rất đơn giản, anh chỉ cần cầm bánh bao nhân thịt vung vẫy trước mặt thì các nhà đã rối loạn, cần gì phải có phương án này nọ?
- Ví dụ như chuyện Vi Cường, những gì em vừa nói hoàn toàn có thể thử, nhưng bây giờ anh có thể đánh cuộc với em, ý đồ của các em sẽ không thể thực hiện được. Vị trí phó cục trưởng cục công an tỉnh của Vi Cường không phải là sắt nhưng với Quách Tuyết Phương em thì khó thể động vào.
- Bây giờ em và đám Cao gia đang rất gấp, đều hoảng sợ khó thể chịu nổi, chiến tuyến công an đã sớm nhận được rất nhiều đơn tố cáo. Anh có thể nói cho em biết, nguyên nhân hậu quả sự việc ở công viên kỹ thuật sẽ rất rõ ràng, sao lại rõ ràng? Vì các em tự mình làm cho rối loạn.
Trương Thanh Vân giải thích làm vẻ mặt Quách Tuyết Phương đỏ bừng bừng, nàng rất xấu hổ. Lúc này nàng đã khó thể chịu được, vì vậy mới bổ nhào vào lòng hắn để làm nũng, nhưng một bụng tâm tư khó thể buông.
Trong mắt Quách Tuyết Phương thì sức quyến rũ của Trương Thanh Vân nằm ở điểm này, hắn vĩnh viễn luôn có quy tắc riêng, có cái nhìn riêng, có con đường riêng. Nhiều năm trước Quách Tuyết Phương đã không phải là đối thủ của Trương Thanh Vân, bây giờ nàng là người phụ nữ của Trương Thanh Vân, nàng lợi dụng địa vị để tấn công, cuối cùng vẫn thua.
Quách Tuyết Phương ngày càng cảm thấy đám trưởng bối trong nhà quá ngu xuẩn, trong mắt bọn họ thì Trương Thanh Vân là kẻ non nớt, thật ra Trương Thanh Vân đã sớm đến một độ cao tuyệt đối, nếu chơi trò tâm cơ với hắn, rõ ràng là ngu dốt
/1217
|