Trần Hiểu đường xa mệt mỏi nhưng cũng không dám chậm trễ, hắn trực tiếp từ sân bay đến gặp Thang Vận Quốc.
Trần Hiểu về thủ đô đợi vài ngày cũng chỉ gặp mặt Trương Thanh Vân một lần, đồng thời cũng chỉ nói chuyện một lần. Trần Hiểu hoàn toàn bị Trương Thanh Vân áp chế, hắn không có quyền lên tiếng, cũng không biết lên tiếng thế nào, tất cả đều do Trương Thanh Vân nắm thế chủ đạo.
Thật ra có vài lần Trần Hiểu muốn tìm cách nói những đề nghị của Thang Vận Quốc với Trương Thanh Vân, nhưng hắn lại sợ tạo nên tình cảnh kém cỏi. Đối với sự việc ở Giang Nam, thái độ của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng, đó chính là một từ nghiêm, nhất định không thể nuông chiều, phải làm triệt để.
Ý kiến này được Trương Thanh Vân nói ra rất rõ ràng, không cho người khác cơ hội bác bỏ và đặt nghi vấn. Trương Thanh Vân và Trần Hiểu nói chuyện trên cơ sở này, không có cơ sở này thì giữa Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân không có gì để đàm phán, dưới tình huống như vậy, Trần Hiểu sao có thể tự tiện?
Nhưng một chuyến đến thủ đô và về tay không, trong lòng Trần Hiểu vẫn có chút thất lạc. Gần đây hắn là người tự phụ và cao ngạo dưới trướng Thang Vận Quốc, trước kia thậm chí hắn cho rằng mình là nhân vật số hai ở Giang Nam.
Nhưng bây giờ đứng trước mặt Trương Thanh Vân, Trần Hiểu chợt phát hiện mình chỉ là lính chạy cờ cho va chạm giữa Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc, tác dụng của hắn chỉ là một cái loa, không có bất kỳ không gian nào để phát huy.
Phòng làm việc Thang Vận Quốc, Trần Hiểu tiến vào đã cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, Thang Vận Quốc ngồi trên ghế sa lông không nhúc nhích, vẻ mặt trầm trầm làm người ta cảm thấy uy áp, rất khó chịu.
Trần Hiểu khẽ đi đến, sau đó hắn mở miệng:
- Bí thư!
Thang Vận Quốc ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ ngồi trên ghế sa lông chẳng nói một lời. Trần Hiểu ngồi xuống, chỉ cần nhìn tư thế là biết sẽ chẳng nói gì, bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Tâm tình của Thang Vận Quốc thật sự không tốt, nguyên nhân căn bản chính là vừa rồi lão đã ký một văn kiện không nên ký, nhưng lão không thể không ký. Miêu Cường đưa đến một văn kiện, bên trong không có ai không phải là nhân sĩ mẫn cảm.
Những nhân sĩ mẫn cảm này chính là một vài thành phần trung kiên của các phe phái con nhà quan ở Giang Nam, những người ngoài đảng đều là đắc lực của phe phái con nhà quan, nếu những người này bị truy tố trách nhiệm thì sự việc ở Giang Nam sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng Thang Vận Quốc không ký được sao? Miêu Cường bây giờ không còn nằm trong sự khống chế của lão, cuối cùng Miêu Cường rõ ràng đã nói với lão, văn kiện chia làm hai phần, cũng có một phần đưa sang cho ủy ban kỷ luật trung ương.
Ý nghĩ này đã rất rõ ràng, Miêu Cường dùng ủy ban kỷ luật ép Thang Vận Quốc, để lão không thể không ký tên, chỉ cần lão ký thì rõ ràng là hoàn toàn xuống nước, cũng không còn đường về, chỉ có thể giúp đỡ Trương Thanh Vân vô điều kiện.
Trong lòng Thang Vận Quốc đã co chuẩn bị tâm lý với vấn đề này, nhưng bị người ta dắt mũi dẫn đi, điều này làm cho một bí thư tỉnh ủy như lão khó thể nuốt trôi cục tức.
Mãi đến bây giờ Thang Vận Quốc mới cảm thấy Trương Thanh Vân là kẻ hung ác, bài trên tay Trương Thanh Vân là rất nhiều, hắn ở thủ đô chỉ huy mà cũng có thể khống chế toàn diện khối chính quyền Giang Nam.
Lúc này bí thư Miêu Cường ủy ban kỷ luật cũng hướng về phía Trương Thanh Vân, Chu Quốc Lập là một phó chủ tịch có thực quyền hoàn toàn nghe theo những sắp xếp của Trương Thanh Vân nhưng thật ra cũng là người của Trương Thanh Vân, vì vậy mà Trương Thanh Vân có được tiên cơ, chậm rãi thẩm thấu lực ảnh hưởng. Điều này bắt buộc Thang Vận Quốc không thể không từng bước xác lập quan hệ đồng minh với Trương Thanh Vân, hai người liên hợp để loại trừ những thành phần bất hảo của phái con nhà quan.
Trương Thanh Vân là người nắm quyền chủ động nhưng không ra mặt, hắn đang học tập ở trường đảng trung ương, tất cả những chuyện đắc tội với người đều nằm trên tay Thang Vận Quốc. Như vậy bàn tay Thang Vận Quốc xem như đã nhuộm chàm, sau này muốn trắng cũng khó thể được, đúng là quá buồn cười.
Dựa theo tính tình của Thang Vận Quốc, lão sợ rằng đang rất muốn vỗ bàn mắng chó má, làm gì có thái độ hòa nhã?
- Trở về rồi sao?
Thang Vận Quốc đột nhiên nói ra một câu như vậy, Trần Hiểu cười cười, vẻ mặt rất mất tự nhiên. Hắn nói:
- Lần này về thủ đô với thu hoạch quá nhỏ, làm bí thư anh thất vọng rồi.
Thang Vận Quốc khoát tay, lão thở ra vài hơi dài rồi nói:
- Coi như xong, điều này cũng không thể trách cậu, cậu không phải là đối thủ của Trương Thanh Vân. Đúng là nhìn người không nên xem bề ngoài, ai ngờ một cán bộ lãnh đạo trẻ lại...Ôi... ....
Thang Vận Quốc thở dài một hơi, trong giọng nói có vẻ uể oải. Nếu xem xét con đường làm quan của Thang Vận Quốc thì có thể nói là một đường chiến đấu, lão có thể ngồi ở chức vụ bí thư ủy ban kỷ luật nhiều năm, hơn nữa còn là kẻ nổi bật, như vậy cũng không biết trải qua bao nhiêu sóng gió mới bộc lộ được tài năng.
Khi thấy Thang Vận Quốc như vậy thì Trần Hiểu cũng cảm thấy rất khổ sở, hắn đi theo Trương Thanh Vân nhiều năm, nào đã bao giờ thấy Thang Vận Quốc trầm thấp như hôm nay? Tâm tình của hắn vốn cũng rất trầm thấp, bây giờ lại bị Thang Vận Quốc ảnh hưởng, thậm chí hắn còn sinh ra cảm giác cảm khái.
Trần Hiểu vốn có một bụng lời muốn nói với Thang Vận Quốc, nhưng giờ khắc này tất cả đều không nói nên lời, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ uể oải.
Thang Vận Quốc híp mắt nhìn Trần Hiểu, lão nói:
- Được rồi, cậu Trần, không cần quá đặt nặng trong lòng, thắng bại là truyện bình thường của binh gia, không cần vì một lần ngã mà tạo nên trở ngại cho chính mình. Hôm nay cậu đã quay lại, cũng là đường xe mệt mỏi, nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng... ....
Thang Vận Quốc buông tay, sau đó lão lại chỉ chung quanh nói:
- Bây giờ là thời buổi rối loạn, tất cả mọi người đều có rất nhiều công tác, dù là thế tôi vẫn còn rất nhiều công tác chưa tìm được người thích hợp đi làm, vì vậy không thể không làm phiền cậu.
- Bí thư, anh có việc gì cứ phân phó, giữa tôi và anh không có gì cần khách khí như thế, thay bí thư giải hạn là bổn phận của tôi.
Trần Hiểu nói, dù sao hắn cũng không phải là người tầm thường, tâm tình chỉ trầm xuống trong khoảnh khắc, ngay sau đó đã được điều chỉnh.
Thang Vận Quốc đứng lên, lão duỗi tay, sau đó chợt lảo đảo phải dùng một tay vịn lấy ghế. Trần Hiểu kinh hoàng, hắn đứng lên đỡ bí thư rồi nói:
- Bí thư, anh... ....
Thang Vận Quốc khoát tay ngăn câu nói kế tiếp của Trần Hiểu, lão chậm rãi đứng lên dùng một tay che đầu, tay kia chống eo, lông mày nhíu sâu, có vẻ khá đau khổ, lão nói:
- Người đã già thường không có ích, không thể so với thời điểm tôi và anh phá án ở Ba Lăng.
Thang Vận Quốc thổn thức cảm thán, khoảnh khắc này lão mới cảm nhận được cảm giác già nua. Sự việc ở Giang Nam xảy ra chỉ trong vài ngày mà lão cảm thấy như già đi mười tuổi. Trần Hiểu nói:
- Bí thư, anh phải giữ gìn sức khỏe.
Khóe miệng Thang Vận Quốc lộ ra nụ cười lạnh, lão lắc đầu nói:
- Thế giới này thường làm việc cả đời, nào ai vui chơi cả đời? Tôi là người sinh bệnh vì lao lực. Cậu cũng biết đứa thứ ba nhà tôi rồi đấy, ngày hôm qua gọi điện thoại về, tài chính có nguy cơ mới, nó dùng bất động sản Mỹ cho vay thế chấp ở Wall Street mà thiệt thòi không còn vốn gốc... ....
Trần Hiểu sửng sốt rồi nói:
- Người trẻ tuổi thường phải nếm trải kinh nghiệm thất bại, tôi thấy Tam Nhi dù sao cũng là người có khí khái, sẽ sớm vực dậy ngay thôi.
- Mượn cây nói may mắn của cậu.
Thang Vận Quốc thản nhiên nói, lão đi đến trước bàn làm việc xoay sở đống văn kiện, một lúc lâu sau mới lấy ra một thứ gì đó và đeo kiếng lão lên xem. Cuối cùng lão giao nó cho Trần Hiểu.
Trần Hiểu nhìn nội dung văn kiện, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thang Vận Quốc, Thang Vận Quốc hỏi:
- Thế nào, cậu xem không hiểu sao?
Trần Hiểu nở nụ cười ngượng ngùng mà không nói lời nào, Thang Vận Quốc nói:
- Những cái tên này đều là người trước đó đã tố cáo Trương Thanh Vân, tôi phải dùng rất nhiều công sức mới thu thập được danh sách này.
Thang Vận Quốc nói đến đây thì dừng lại một chút, ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu:
- Có vài chuyện cần cậu bắt tay vào làm.
- Vâng, tôi nhất định sẽ xử lý tốt cho anh.
Trần Hiểu nói, Thang Vận Quốc cười hì hì:
- Cậu không cần phải nói như vậy, sự việc tôi cần cậu làm cũng không dễ dàng.
- Chuyện đầu tiên cậu cần phải làm chính là tổ chức một phần tài liệu, phần tài liệu này chúng ta dùng danh nghĩa tỉnh ủy gửi đến trung ương, muốn chứng minh đồng chí Trương Thanh Vân đã làm hết phận sự, trung thành với sự nghiệp đảng, vượt qua khảo nghiệm chủ tịch tỉnh, một lòng vì mưu lợi cho nhân dân Giang Nam. Anh ta có gan đứng lên vạch trần các thế lực ở Giang Nam, đấu tranh với hắc ám, không hỗ danh là quan phụ mẫu Giang Nam.
- Sự kiện thứ hai, phần tài liệu này sẽ liên quan đến nhiều người, cậu cần sắp xếp người của ủy ban kỷ luật để thẩm tra, nếu tra được vấn đề nghiêm trọng thì phải xem xét ý kiến của Trương Thanh Vân. Mục đích chính là làm cho mọi thứ rõ ràng, chỉ điểm chân tướng cho xã hội, muốn nhân dân hiểu rõ vấn đề. Tốt nhất là chúng ta phải phá bỏ những luồng tà khí vu cáo, đưa chủ tịch Trương lên hình tượng can đảm đắc tội quyền quý, có gan khiêu chiến với thế lực hắc ám.
- Chuyện thứ ba chính là cậu cần phải giám sát ủy ban kỷ luật, ủy ban tư pháp, viện kiểm sát, tòa án, hễ có quan chức phát sinh vấn đề thì lập tức khởi tố, đặc biệt là những qua đại tham mà quần chúng quan tâm. Sau đó phải tổ chức tuyên truyền triệt để, phải bộc lộ gương mặt ghê tởm của bọn họ, phải cho nhân dân toàn tỉnh vỗ tay khen hay. Chúng ta cần phải dùng hành động thực tế để hành động, phải cho nhân dân biết chúng ta có quyết tâm thế nào.
Thang Vận Quốc nói, giọng điệu có lực, nhưng Trần Hiểu nghe mà há hốc mồm, phản ứng không kịp. Hắn tưởng rằng Thang Vận Quốc sẽ có thủ đoạn hướng về phía Trương Thanh Vân, không ngờ lại chuyển biến quá nhanh, nhanh chóng chữa trị mối quan hệ với Trương Thanh Vân, cũng hướng về phía trung ương chứng tỏ ban ngành Giang Nam đoàn kết một lòng, đồng thời cố gắng dựng lên hình tượng của Trương Thanh Vân.
Điều làm cho Trần Hiểu cảm thấy khiếp sợ chính là yêu cầu của Thang Vận Quốc về hành động phản kích hủ bại, thái độ quá nhanh, bộ dạng hoàn toàn là liều chết đấu tranh khí phách.
Thang Vận Quốc thở dài một hơi, lão vỗ vỗ vai Trần Hiểu nói:
- Cậu Trần, cậu biết tôi luôn là người chủ trương phương án ra tay đơn giản, nhưng... ....
Trong mắt Thang Vận Quốc lóe lên tinh quang:
- Nhưng đã ra tay thì phải nhanh, phải hung ác, phải triệt để, không thể cho đối phương cơ hội đứng thở
/1217
|