Trương Thanh Vân ở trong một tòa nhà phụ ở khách sạn Giang Nam, tuy tòa nhà này không cao nhưng hoàn cảnh yên tĩnh, trước mặt còn có một hoa viên cực kỳ có hương vị Giang Nam.
Tuy bây giờ vẫn còn đang ở đầu mùa xuân, mùa này thủ đô vẫn có vẻ rất tiêu điều, nhưng khách sạn rõ ràng rất biết cách sử dụng tâm tư, trong hoa viên cây cỏ bừng bừng sức sống, giống như mùa xuân đến tô điểm nhân gian.
Trong phòng của Trương Thanh Vân có phòng khách, phòng họp, phòng ngủ, ánh sáng hài hòa, cửa sổ gần như trong suốt. Đồng thời hoa viên trước mặt liên tục tỏa ra hương hoa thấm đẫm ruột gan, vào đây làm lòng người sinh ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Khi Hồng Nham đến thì Trương Thanh Vân vẫn còn đang nghe điện thoại, khi hắn thấy Hồng Nham thì chặn tay lên ống nghe rồi chỉ vào ghế sa lông mời ngồi. Sau đó hăn tiếp tục nói:
- Được rồi, anh Túc, tôi đã nói với anh rồi, bây giờ anh không còn là người Trung Nguyên, không cần phải vui buồn vô cớ. Lúc này sự việc ở Trung Nguyên rất phức tạp, nhưng cũng còn chưa phức tạp đến mức khó thể giải quyết.
- Bây giờ anh phải xử lý thỏa đáng sự việc ở Tây Nam, phải giải tỏa ưu phiền cho trung ương, đây mới là điều quan trọng, anh thấy sao?
Trương Thanh Vân nói khá lớn, ăn nói tùy ý, nhưng Hồng Nham ngồi trên ghế sa lông cũng rất mất tự nhiên. Lúc này Hồng Nham không cần được nói cũng hiểu, bí thư Trương Thanh Vân đang trò chuyện với bí thư Túc Nhất Tiêu của tỉnh Tây Nam.
Đã sớm nghe nói quan hệ giữa bí thư Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu là không nông cạn, xem ra hôm nay thấy tình huống cũng rất đúng.
- Vấn đề Giang Nam rất phức tạp nhưng tuyệt đối không đến mức chẳng còn đường đi... ....
Trương Thanh Vân lại nói, hắn ngừng trong chốc lát, cũng không biết Túc Nhất Tiêu nói gì mà Trương Thanh Vân lại cười ha hả:
- Điều đó là đương nhiên, đây không phải là cuồng vọng, cũng không phải khoe khoang, chỉ là sự thật mà thôi. Sự thật là Giang Nam chúng tôi vĩnh viễn không thể rớt lại phía sau, không thể vĩnh viễn nằm bên dưới, cũng không thể vĩnh viễn biết sỉ diện rồi mới dũng cảm phát triển.
- Vì vậy, dù là ai thì chúng tôi cũng có tự tin này, tất nhiên, có tự tin nhưng cũng không phải gặp ai cũng móc ra cho xem... ....
Hồng Nham nghe Trương Thanh Vân tùy ý nói chuyện điện thoại mà trong lòng chấn động, đồng thời cũng rất bội phục.
Vì càng lên cao sẽ càng lạnh, quan chức càng cao thì càng cô độc, Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu bây giờ có cấp bậc gì? Hai người bọn họ đường đường là bí thư tỉnh ủy, dù đảo mắt khắp cả nước cũng chẳng có mấy người sánh vai được.
Bọn họ đến đâu mà chẳng được trải thảm đỏ và quét dọn phố phường chào đón? Xung quanh bọn họ đều là sao quanh trăng, nếu nói một cách không khoa trương thì đến cấp bậc này đã không còn thuộc về chính mình, tình cảm cá nhân khó thể xen vào công tác.
Dưới tình huống như vậy Trương Thanh Vân có thể cùng nói chuyện vui vẻ với Túc Nhất Tiêu, hai bên tùy ý trao đổi ý kiến, đồng thời cũng không quên bới móc lẫn nhau. Bọn họ thể hiện ra sự hồn nhiên của tình nghĩa đồng chí, quả thật là khó thể có được.
Đối với Hồng Nham, bây giờ lão cũng là quan lớn cấp phó bộ, cũng cảm thấy người chung quanh ngày càng ít đi, ai cũng mang mặt nạ nói chuyện, cũng phải có chút ý tứ, nào có được như Trương Thanh Vân bây giờ?
Tâm tình Hồng Nham dần buông lỏng, mà lúc này Trương Thanh Vân cũng nói:
- Được rồi, được rồi, trước tiên cứ như vậy, tôi còn có công tác, chúng ta đều bận rộn, có lẽ tụ tập lại cũng khó khăn, sau này càng lúc càng khó, trừ khi tôi và anh cùng nhập gánh công tác trong một ngành.
- Nếu không thì quan trường thường lỡ hẹn, chúng ta chỉ có thể hẹn khi về hưu thôi, anh thấy có phải không?
Trương Thanh Vân cười ha hả, tiếng cười dần giảm xuống, điện thoại cũng chậm rãi hạ xuống. Hồng Nham cảm thấy tâm tình căng thẳng, lão vội vàng đứng lên.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Hồng Nham rồi ép tay nói:
- Ngồi, ngồi đi, gọi điện thoại trì hoãn thời gian, rõ ràng không quá cung kính.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa đứng lên, hắn chỉ trà trên bàn nói:
- Đúng là không có biện pháp, nơi đây điều kiện có hạn và không được như Giang Nam, tôi đã bỏ ra nửa ngày thời gian nhưng không tìm được trà ngon, chỉ có loại trà này mà thôi, hương vị cũng không tốt, anh thấy thế nào?
- Rất tốt, rất tốt, cảm tạ bí thư.
Hồng Nham nói, lúc này lão còn tâm tư đi xem xét trà nước sao? Lão bị Trương Thanh Vân hỏi đến, mồ hôi trán đã vã cả ra.
Trương Thanh Vân ngồi bên cạnh Hồng Nham, hắn rút cho mình một điếu thuốc, sau đó lại đưa cho Hồng Nham một điếu, Hồng Nham vội vàng nói mình không hút thuốc. Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, sau đó đặt điếu thuốc lên gạt tàn rồi nói:
- Anh Hồng, hôm nay tôi tìm anh chủ yếu là muốn liên hệ vì đại hội lần này. Theo kinh nghiệm của tôi thì những năm gần đây tiếng hô cải cách chính trị ngày càng cao, theo hiểu biết của tôi thì đoàn đại biểu Giang Nam rất chú ý đến vấn đề này.
- Việc này nói ra cũng không có gì bí mật, thực tế cũng có chút mẫn cảm, vì vậy ý của tôi là đoàn đại hiểu Giang Nam chúng ta cũng không nên tìm kiếm nấc đột phá ở vấn đề này. Vừa rồi tôi có chút buồn bực, tôi chuẩn bị cho anh phụ trách công tác này, như ậy sẽ thống nhất tư tưởng các đồng chí, anh thấy thế nào?
Hồng Nham chợt sững sờ, lão không ngờ Trương Thanh Vân lại đột nhiên cùng mình thương lượng vấn đề này, vì vậy mà lão khựng lại rồi nói:
- Được, nhưng bí thư, nếu tiếng hô đã rất cao thì có nghĩa là bức thiết hay không? Chúng ta không đề cập đến thì người khác cũng nói ra, điều này không... ....
Trương Thanh Vân cười cười, hắn lắc đầu nói:
- Tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi cũng hiểu có một vài vấn đề trọng yếu, không sợ người ta nói trước. Nếu không chuẩn bị, hơn nữa lại nói ra ngoài, sau này có vấn đề gì xảy ra thì người khác nhìn vào thế nào?
- Vấn đề này không thể so với những điều khác, thứ nhất là mẫn cảm, mựac khác quan trọng nhất là một thời gian dài sau đó chung ta sẽ phải đối mặt chính diện với vấn đề này.
- Vì vậy sau này trung ương không tỏ rõ thái độ thì trong lòng chúng ta cũng có ý nghĩ riêng, nhiều lời thường nói sai, cuối cùng chúng ta sợ rằng sẽ rơi vào bị động, anh thấy sao?
Trương Thanh Vân nói lời rất hàm súc, nhưng Hồng Nham là người thế nào? Lão là cán bộ công tác thường nhiên trong tổ chức, hơn nữa thân là lãnh đạo quan trọng, lão còn đã từng nhận chức ở trường đảng, lý luận rất cao, cũng rất thông minh.
Trương Thanh Vân nói như vậy Hồng Nham chẳng lẽ không hiểu được những quan hệ lợi hại bên trong? Trương Thanh Vân lo lắng có người chĩa vào Giang Nam, phải biết rằng cải cách chính trị là một vấn đề cực kỳ mẫn cảm, trong đảng nhắc đến vấn đề này cũng rất mẫn cảm, nếu đề xuất không tốt thì sợ rằng sẽ rơi vào bị động.
Đồng thời người ngoài cũng luôn nhìn chằm chằm vào vấn đề này, nếu Giang Nam không khống chế tốt mà xảy ra vấn đề, như vậy sau này công tác của Hồng Nham ở Giang Nam sẽ triển khai mở rộng thế nào?
Không thể nghi ngờ Trương Thanh Vân suy nghĩ rất chu đáo và sâu sắc, hắn không những nghĩ đến lợi ích của Giang Nam, hơn nữa còn suy xét toàn cục và áp lực của trung ương. Hắn có thể làm được điều này, trong lòng Hồng Nham cực kỳ bội phục, lão nói:
- Nói chuyện với bí thư đã làm tôi hiểu, bí thư cứ yên tâm, nhiệm vụ này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Hồng Nham nói rất chân thành, sau đó lão dừng lại một lúc lâu, cuối cùng nói:
- Bí thư, còn một việc tôi cần làm kiểm điểm, khoảng thời gian trước tôi công tác bất lực, bản thân mình khống chế không tốt nhưng lại đổ lỗi cho người khác, còn chạy đến báo cáo với trưởng phòng La.
- Lúc đó tôi rõ ràng là váng đầu, không suy xét đến hậu quả, càng không suy xét những ảnh hưởng của sự việc đến ban ngành Giang Nam. Sau khi được trưởng phòng La giáo dục phê bình thì tôi đã nhận thức rất sâu sai lầm của mình, tôi...Tôi... ....
Hồng Nham lắp bắp vài lần, cuối cùng cũng khó thể nói ra. Lão đường đường là quan lớn cấp phó bộ, bình thường nào đã gặp tình cảnh xấu hổ này? Lần này lão cúi đầu cũng không dễ dàng gì, da mặt mỏng khó thể chịu được, trong lòng tất nhiên sẽ rối, phương diện tìm từ cũng không còn được thông thoáng.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Việc này không cần nhiều lời, trưởng phòng La đã điện thoại với tôi, tôi đã nói với anh ấy, nói Giang Nam chúng tôi ăn nhiều ớt nên rất nóng.
- Anh Hồng gặp vấn đề, gặp uất ức như vậy dám đưa vấn đề chọc lên trên, như vậy chứng tỏ anh nóng nảy, điều này rất hợp với Giang Nam chúng tôi.
- Tôi thấy có hai điểm đáng khẳng định, điều thứ nhất chính là một lòng muốn dung nhập công tác, điểm thứ hai là trong lòng có quyết tâm, nếu không sẽ chẳng trực tiếp báo cáo lên lên và chẳng quan tâm đến hậu quả.
- Có hai điểm này là quá tốt, tất cả đều không còn đáng kể, cũng không đáng quan tâm.
Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy làm Hồng Nham sững sốt rất lâu, vẻ mặt lại càng xấu hổ, lão nói:
- Bí thư nói ra tôi càng hỗ thẹn, tổ chức có nguyên tắc của tổ chức, ai phạm sai lầm phải bị xử phạt, việc này tôi phải làm kiểm điểm, hơn nữa còn là kiểm điểm công khai.
Hồng Nham nói rất chân thành, lão cúi đầu, tâm tình dần bình thản. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Hồng Nham, hắn cũng không tiếp tục dây dưa ở đề tài này mà nói:
- Anh Hồng, bây giờ điều anh cần làm là dung nhập công tác, nếu có thể nắm chắc công tác tổ chức thì rất tốt. Tôi không giúp được anh quá nhiều trong công tác này, chỉ có thể giúp anh một vấn đề, đó chính là điều đồng chí Lý Vũ Hiệp đi. Anh ta làm công tác tổ chức quá lâu, tư duy đã xơ cứng, sự hiện hữu của anh ấy sẽ quấy nhiễu công tác của anh.
Ánh mắt Hồng Nham chợt sáng lên, lão trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Đồng chí Lý Vũ Hiệp kinh nghiệm phong phú, năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ. Hơn nữa tôi ở Giang Nam thời gian ngắn nhưng cũng học tập được rất nhiều điều. Nếu anh ấy có tư tưởng cầu tiến thì tôi cũng toàn lực giúp đỡ.
Vấn đề mà Hồng Nham lo lắng nhất chính là Lý Vũ Hiệp, người này kinh doanh ở phòng tổ chức Giang Nam quá lâu, rể quá sâu, hạn chế sự phát huy của Hồng Nham. Bây giờ Trương Thanh Vân muốn đuổi Lý Vũ Hiệp đi, Hồng Nham tất nhiên cầu còn không được, nhưng nếu nói về vấn đề mặt mũi thì không dám bày tỏ quá lố.
Hồng Nham có được những lời hứa hẹn của Trương Thanh Vân thì tất cả những hậm hực đều tan thành mây khói, tâm tình của lão chợt tốt đẹp hẳn lên, cái nhìn về Trương Thanh Vân cũng thay đổi hoàn toàn. Lão thấy bí thư Trương quả nhiên quyết đoán, biết nguyên tắc, không hỗ danh là cán bộ trưởng thành ở khối tổ chức
/1217
|