Hai người phụ nữ trên giường ngủ rất say, tư thế cũng rất loạn, hai người đều mặc đồ ngủ, tất nhiên bộ đồ rộng thùng thình sẽ khó thể che giấu dáng người ma quỷ của cả hai.
Hai người phụ nữ đã coi như không còn trẻ nhưng thân thể vẫn được bảo trì rất tốt, dung mạo không biến đổi nhiều, càng trưởng thành quyến rũ, vẻ đẹp có thể ăn được.
Trương Thanh Vân tiến vào phòng ngủ, hai nàng đã ném chăn mền sang một bên và ôm lấy nhau như hai con mèo nhỏ. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn đưa tay nhìn giờ, thời gian không còn sớm, hắn chậm rãi đi lại mép giường.
Trương Thanh Vân nhìn hai người phụ nữ, trên mặt Quách Tuyết Phương ẩn hiện nụ cười như có như không, bộ dạng có hương vị kiêu ngạo xảo quyệt. Lăng Tuyết Phi lại cau mày, trên mặt có chút khổ sở, miệng khẽ mở, bộ dạng làm người ta yêu thương nói không nên lời.
Hai người phụ nữ đã uông rượu và gò má đỏ hồng, cả hai vốn cực kỳ xinh đẹp, bây giờ càng có thêm hương vị. Trương Thanh Vân nhịn không được phải vuốt mái tóc dài của Lăng Tuyết Phi, sau đó vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng, trong lòng cảm thấy mềm nhũn.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân lại kéo chăn lên đắp cho hai nàng, Quách Tuyết Phương lại giật chăn ra, hắn đành phải vung tay chặn lại.
- Hừ!
Quách Tuyết Phương khẽ hừ một tiếng, nàng thấy được Trương Thanh Vân trong ánh trăng mờ, nàng chợt ngây người, sau đó nàng dùng tay kéo, Trương Thanh Vân lảo đảo ngã xuống, Quách Tuyết Phương chợt quấn lấy hắn như bạch tuộc.
Tình cảnh đột nhiên này làm Trương Thanh Vân kinh ngạc, Quách Tuyết Phương rõ ràng là cả gan làm loạn, nàng không kiêng nể gì, bàn tay nhanh chóng đưa vào chụp lấy bộ vị mẫn cảm của Trương Thanh Vân.
Người ngọc trong ngực nhiệt tình như lửa, ánh đèn mờ ảo có chút hương vị mập mờ, cảnh tượng như vậy thường làm người ta dễ mất đi lý trí. Trương Thanh Vân vốn là người kiên định kinh người, thường sẽ không làm ra những hành động hoang đường.
Nhưng tình huống hôm nay quá đặc thù, hắn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Hơn nữa Quách Tuyết Phương lại chẳng kiêng nể gì, điều này cũng làm hắn khó khống chế, không thể nghi ngờ khoảnh khắc này hắn cảm tính nhiều hơn lý tính.
Một chiếc giường lớn, hai hay ba người căn bản không khác gì, Trương Thanh Vân dần bị thất lạc, Quách Tuyết Phương điên cuồng chủ động làm cả gian phòng tràn đầy xuân tình.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, bên trong là những hương vị ấm áp.
Trương Thanh Vân mở to mắt, trong lòng chợt kinh hoàng, hắn muốn ngồi lên lại cảm thấy hai cánh tay bị giữ chặt, hắn nhìn chung quanh mà vẻ mặt biến đổi vài lượt.
Hai bên trái phải bên người hắn, một bên là Quách Tuyết Phương, một bên là Lăng Tuyết Phi, hai người phụ nữ đang ôm lấy cánh tay hắn ngủ vùi như hai con mèo nhỏ.
Trương Thanh Vân dùng sức lắc đầu, hắn nhớ lại những tình cảnh hoang đường tối qua, vì vậy mà thở dài một hơi rồi đẩy Quách Tuyết Phương ở bên trái nói:
- Được rồi, em đừng giả vờ ngủ, nào có người ngủ mà tay còn rung thế kia.
- Ơ... ....
Quách Tuyết Phương chợt duỗi dài lưng mệt mỏi, sau đó nàng chậm rãi mở mắt nói:
- Này, không nghe thấy, nói gì mà giả vờ ngủ, chẳng lẽ còn coi mình là thiếu nữ sao? Còn ngại ngùng gì nữa?
Lăng Tuyết Phi cũng run tay, ánh mắt lại không mở. Dù sao nàng cũng không phải kiểu người cả gan làm loạn như Quách Tuyết Phương, hơn nữa những năm qua nàng gần như ngày càng xa Trương Thanh Vân, không như quan hệ giữa Quách Tuyết Phương và Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân lại ngồi lên, hắn khẽ vỗ lưng Lăng Tuyết Phi, một động tác nhỏ làm gò má nàng ửng hồng và khẽ buông tay. Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội mặc đồ ngủ, sau đó hứn mang dép chuẩn bị rời khỏi phòng.
- Anh dám? Chẳng lẽ anh muốn vỗ tay đi như vậy sao?
Quách Tuyết Phương ở phía sau hét lên.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn quay đầu nhìn Quách Tuyết Phương, Lăng Tuyết Phi ở bên cạnh kéo tay Quách Tuyết Phương, tỏ ý không cần hồ đồ.
Quách Tuyết Phương cười khanh khách, sau đó nàng bĩu môi với Trương Thanh Vân, còn nói với Lăng Tuyết Phi:
- Thế nào? Cô cần phải sợ anh ta như vậy sao?
Lăng Tuyết Phi ngậm miệng không nói, Quách Tuyết Phương đảo mắt, Trương Thanh Vân mở miệng nói:
- Em có ý gì, cứ nói?
Quách Tuyết Phương vẫy tay với Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân đến gần hơn, nàng kéo hắn lại gần hơn một chút, sau đó chớp mắt quyến rũ nói:
- Ôm các em rời khỏi giường, quần áo của chúng em ở bên ngoài.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt biến đổi, nàng nói:
- Thế nào? Không làm được sao? Trước tiên ôm cô ấy, tình nhân bé nhỏ của anh.
Lăng Tuyết Phi đã sớm đỏ mặt tía tai, Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, hắn không nói lời nào. Lúc này hắn vươn tay ôm lấy Lăng Tuyết Phi, Lăng Tuyết Phi hô lên:
- Á!
Tiếng hô của Lăng Tuyết Phi có vẻ rất khủng hoảng nhưng cũng rất nhu tình.
Bữa sáng đơn giản mà không thực dụng, Quách Tuyết Phương vì ngủ không đủ nên ăn sáng liên tục ngáp không giữ hình tượng. Lăng Tuyết Phi ở bên cạnh quả thật có quy củ của một người vợ bé, ngẫu nhiên nàng lại liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại di chuyển ngay, hai hàng chân mày giãn ra.
- Đúng là mất mặt, ăn sáng mà vội vàng vậy sao?
Quách Tuyết Phương thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân không quan tâm đến Quách Tuyết Phương, hắn tự uống sữa, lại gắp vài phần cho Lăng Tuyết Phi. Quách Tuyết Phương co quắp miệng, nàng không nói gì, cuối cùng chỉ biết an phận dùng cơm.
Cơm nước xong thì ý nghĩa Trương Thanh Vân sẽ lập tức phải đi, Quách Tuyết Phương lúc này lại thu xếp đồ đạc cho hắn cực kỳ khác thường, cuối cùng còn giúp Trương Thanh Vân mặc tây trang thẳng thớm.
Lúc gần đi thì hai người phụ nữ tiễn Trương Thanh Vân rất ăn ý, hắn xoay người nhìn hai nàng, ánh mắt nhìn Quách Tuyết Phương, nàng co quắp miệng, sau đó hắn nhìn về phía Lăng Tuyết Phi, ánh mắt Lăng Tuyết Phi chợt lấp lánh.
- Hai người các em... ....
Trương Thanh Vân lầm bầm một câu, trong đầu nghĩ đến tình cảnh hoang đường tối qua, trên mặt cảm thấy khó chữa:
- Tiễn đến đây thôi, các em làm gì thì làm đi.
Trương Thanh Vân nói xong thì xoay người đi nhanh.
Trương Thanh Vân đi rất xa thì nghe thấy tếng phụ nữ cười rất lớn ở phía sau, tiếng cười rất loạn, chỉ cần nghe là biết kiệt tác của Quách Tuyết Phương. Vì vậy mà Trương Thanh Vân không khỏi lắc đầu, hắn ý thức được quan hệ nam nữ của mình ngày càng loạn... ....
Thị ủy thủ đô, hôm nay Trương Thanh Vân đi làm mà trong lòng có nhiều ý nghĩ. Lần tước thị ủy đã công bố sách bìa trắng ra ngoài, thường ủy thị ủy đã quyết định tất cả quận huyện phải dùng sách bìa trắng làm mực thước, phải chuyên chú kiểm tra vấn đề của bản thân, cải tiến vấn đề, còn phải đẩy nhanh hiệu suất và thái độ, thực chính vụ công khai.
Thị ủy đưa ra quyết nghị nhưng khi áp dụng lại có chiết khấu rất lớn, có những quận huyện không đặt quyết nghị vào đúng điểm đến, lại đặt tất cả lên sách bìa trắng. Trong khi đó những vấn đề bộc lộ ra ở sách bìa trắng đã làm cho xã hội tranh luận, tạo nên ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ.
Trương Thanh Vân ngồi trên ghế làm việc, trên tay cầm bút, thỉnh thoảng hắn dùng bút gõ gõ lên mặt bàn.
Hồng Tiểu Ba ở bên cạnh bàn trà, hắn cố gắng thu dọn ch xong, sau đó nhanh chóng đóng cửa rời khỏi phòng làm việc của bí thư, sợ ở lại sẽ ảnh hưởng đến những suy tư của lãnh đạo.
Hồng Tiểu Ba làm thư ký cho Trương Thanh Vân, tất nhiên hắn không phải người thường, cũng cực kỳ mẫn cảm. Ví dụ như bây giờ, hắn biết rõ trong lòng Trương Thanh Vân đang nén giận, đang rất không thoải mái.
Trương Thanh Vân đến thủ đô rất cẩn thận, nhưng vì cẩn thận mà không quan tâm đến những kỳ vọng quá lớn của trung ương. Hắn đơn giản dùng một tháng để làm quen tình huống, để thăm viếng và điều tra, có thể nói là dùng hết tâm tư.
Nhưng Trương Thanh Vân vẫn rất cẩn thận, đã như vậy mà vẫn có những sự việc không được như ý. Hắn vừa quát triệt được ý chí ở thường ủy, nhưng khi đưa xuống quận huyện thì khác biệt, tất cả quận huyện đều có tính toán riêng, đều có vấn đề của bản thân, vì vậy mà náo loạn làm cho cục diện trở nên rối bời.
Những ngày nay Hồng Tiểu Ba nghe được rất nhiều tin đồn không tốt về trương thanh vân, phần lớn đều nói bí thư Trương uy vọng quá thấp, lý lịch quá cạn không đủ trấn trụ tình cảnh thủ đô. Còn có người nói Trương Thanh Vân không hiểu chính trị thủ đô, không hiểu các mối quan hệ khó gỡ, có lẽ làm bí thư thị ủy là hơi quá.
Bây giờ tất cả quận huyện đều nói như vậy, rõ ràng bọn họ đang liên hợp khiêu chiến với Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân phải làm sao?
Đứng ở vị trí của Hồng Tiểu Ba tất nhiên sẽ chẳng nghĩ ra được ý kiến gì, hắn chỉ biết vã mồ hôi thay cho Trương Thanh Vân, đồng thời cũng cực kỳ căng thẳng. Hắn là thư ký của Trương Thanh Vân, nếu bí thư công tác không tốt, không thể thẩm thấu lực ảnh hưởng xuống tuyến dưới, như vậy cuộc sống của một thư ký cũng chẳng tốt đẹp gì.
- Tút, tút!
Điện thoại vang lên, Hồng Tiểu Ba chợt kinh ngạc, hắn nhấc điện thoại lên nói:
- Chào, anh là... ....
- Cậu không xem số nội bộ sao?
Giọng nói trầm thấp của Trương Thanh Vân chợt vang lên. Hồng Tiểu Ba đỏ mặt tía tai:
- Thật xin lỗi bí thư, vừa rồi tôi... ....
- Được rồi, được rồi, cả ngày không tập trung tinh thần, làm việc không có trạng thái tốt.
Trương Thanh Vân cắt đứt lời của Hồng Tiểu Ba:
- Thế này, cậu đi đến phòng làm việc của phó bí thư, hỏi anh ấy có thể sắp xếp thời gian được không? Tôi muốn gặp anh ta.
- Vâng, bí thư, tôi đi ngay.
Hồng Tiểu Ba nói, trên trán vã mồ hôi. Trương Thanh Vân chỉ hời hợt nói một câu cũng coi như là phê bình nghiêm khắc, dù Hồng Tiểu Ba thừa nhận mình năng lực mạnh cũng bị dọa vã mồ hôi lạnh.
- Tiểu Hồng, sau này khi pha trà nhất định phải để nước ấm lâu hơn, đặc biệt là ấm trà Tử Sa, cần phải dùng nước sôi nhúng qua, như vậy sẽ không làm giảm nhiệt.
Trương Thanh Vân ở đầu dây bên kia chợt nói một câu không ăn nhập gì.
Hồng Tiểu Ba đang định gật đầu xưng vâng thì điện thoại đã bị cắt máy, trong ống nghe chỉ còn lại những tiếng tút tút.
- Mời phó bí thư thì có liên quan gì đến trà?
Hồng Tiểu Ba lắc đầu, thật sự xem xét không rõ mùi vị bên trong
/1217
|