Khi kế hoạch được vạch ra cụ thể thì mất rất nhiều thời gian, vì vậy mà mãi đến hai giờ chiều thì hội nghị mới kết thúc. Mãi đến gần ba giờ chiều thì Hoàng Thu Thực mới đại biểu cho tập đoàn Vĩnh Thuận ký kết hợp đồng bao tiêu cam với lãnh đạo thị trấn, hơn nữa Biện Huy Hoàng cũng chính thức ký hợp đồng tiêu thụ cam với chính quyền. Người thay mặt thị trấn Nguyệt Toàn ký kết hợp đồng chính là phó chủ tịch Lưu Quốc Đống quản lý hiệp hội cam.
Sau khi hợp đồng với các doanh nghiệp được ký kết đâu vào đấy thì tất cả các bí thư chi bộ và lãnh đạo thị trấn làm nhiệm vụ liên lạc khu sẽ tiến hành họp bàn thống kê công tác tài chính. Phòng tài chính của thị trấn Nguyệt Toàn chính thức đứng ra phân phối số tiền sẽ được chuyển về cơ sở. Đồng thời phòng nông nghiệp và hiệp hội cam sẽ cùng nhau phối hợp giải quyết vấn đề mua sắm, vấn đề chăm sóc, phân bón, thuốc trừ sâu...Vì vậy mà tất cả các cán bộ đều bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Sau khi Trương Thanh Vân dùng cơm tối thì không tham gia bất kỳ sự kiện nào khác. Mấy ngày gần đây hắn loay hoay hơi nhiều, vấn đề quan trọng nhất là tâm tư rất mỏi mệt, hắn chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Khi Trương Thanh Vân đi đến bậc thang thì gặp ngay Lý Kinh đang xuống lầu.
- À, chào bí thư Trương!
Lý Kinh đột nhiên dừng bước, thiếu chút nữa hắn đã bổ nhào lên người Trương Thanh Vân.
- Anh vội vàng như vậy làm gì?
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Anh có lòng tin khi được sắp xếp liên lạc với khu Hải Loa không?
Lý Kinh cười ha hả nói:
- Tất nhiên là có lòng tin, tôi nhất định sẽ phát triển công tác ở khu Hải Loa thật tốt. Bí thư Trương, anh cứ đợi mà xem thành tích của chúng tôi. Vừa rồi tôi về phòng khóa cửa, lúc này phải lập tức đi đến gặp mặt các lãnh đạo nhà máy phân lân.
Trương Thanh Vân gật đầu thỏa mãn, hắn cảm thấy các vị lãnh đạo ăn không ngồi rồi ở thị trấn Nguyệt Toàn hơi nhiều, bây giờ tất cả mọi người đều phải hoạt động đã phát huy rõ tính hiệu quả, đây là lợi ích rất lớn khi biết cách bồi dưỡng cán bộ.
- Rất tốt, bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi, sau này chúng ta muốn đem cây cam thành sản nghiệp chính thì phải có quy hoạch cụ thể, mục tiêu chính là phát triển thị trấn Nguyệt Toàn trở thành thị trấn đứng đầu về cây cam. Thôi, anh đi nhanh cho kịp.
Trương Thanh Vân cười nói, hắn lại tiếp tục lên lầu.
- À, bí thư Trương, anh chờ chút!
Lý Kinh đột nhiên nói, sau đó hắn dùng tay gãi gãi đầu:
- Cái kia...Bí thư Trương, thái độ của tôi hôm qua có hơi khách khí, tôi...Tôi xin nhận kiểm điểm với anh.
Trương Thanh Vân quay đầu rồi híp mắt nhìn Lý Kinh, hắn đột nhiên cười nói:
- Kiểm điểm lúc này không có hiệu quả, anh cần phải ghi kiểm điểm nộp lên văn phòng, đồng thời thái độ cũng phải tỏ ra chân thành một chút.
- Vâng!
Lý Kinh liên tục gật đầu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười rồi ngẩng đầu, lúc này bóng dáng của bí thư Trương đã hoàn toàn biến mất.
Rất nhiều ngày sau thị trấn Nguyệt Toàn đắm mình trong những niềm vui bất tận và cực kỳ bận rộn, hơn nữa ủy ban thị trấn cũng rất vắng vẻ, ngoài vài người ở lại trực văn phòng thì tất cả đều đã xuống cơ sở. Đồng thời còn có rất nhiều cán bộ trẻ còn bám lấy cơ sở, rõ ràng thị trấn Nguyệt Toàn đã bùng lên một phong trào thi đua rất rộn rả.
Nếu đi ra ngoài những con đường thị trấn thì sẽ cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt, xe đến xe đi như thoi đưa. Những chiếc xe tải chở máy móc trang bị mua sắm cho nông dân, chở phân bón hóa học về nông thôn đều chạy loạn khắp nơi, khắp các khu và thôn xóm vang lên những âm thanh làm việc rộn rả, tình cảnh này hoàn toàn đối lập với bầu không khí u ám trước đây.
Vì bổ sung khoảng thời gian đã bỏ đi uổng phí trước đây mà tất cả các cán bộ đảng viên trong thị trấn Nguyệt Toàn đều đề ra một biện pháp, mọi người đến các xã tây bắc nhận về hơn trăm nông dân hỗ trợ các gia đình trong thị trấn. Đồng thời tất cả các trường từ tiểu học đến trung học trong thị trấn đều được nghỉ năm ngày, tất cả học sinh đều bị bắt buộc phải trở về phụ giúp gia đình chăm sóc những vườn cam đã bị bỏ hoang. Đây cũng chính là kiến nghị của bí thư Uông Văn.
- Bí thư Trương!
Giọng nói của Chu Truyền Phương chợt vang lên, lúc này là buổi trưa, Trương Thanh Vân đang nằm chợp mắt.
Khi Chu Truyền Phương kêu lớn hai tiếng mà thấy Trương Thanh Vân không có phản ứng thì có chút do dự, sau đó cũng không tiếp tục kêu gọi. Chu Truyền Phương thấy trên ghế sa lông có một chiếc mềm mỏng, hắn tiến lên lấy mền đắp cho Trương Thanh Vân.
Khoảng thời gian gần đây Chu Truyền Phương cực kỳ cảm thán và thầm kêu may mắn đối với vị bí thư đảng ủy nhỏ tuổi, không ngờ chỉ sau vài ngày mà toàn bộ thị trấn Nguyệt Toàn đã hoàn toàn tay da đổi thịt. Chu Truyền Phương nhớ đến đêm trước khi mở hội nghị kinh tế, những gì Trương Thanh Vân đã dặn dò vào lúc đó làm hắn cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.
Đến tận bây giờ Chu Truyền Phương cũng không thể nào biết được Trương Thanh Vân còn có bao nhiêu lá bài tẩy, dù sao Trương Thanh Vân chỉ tùy tiện ra tay cũng làm cho Đàm Vân Quốc công tác bảy tám năm ở thị trấn Nguyệt Toàn không thể chống đỡ. Lúc này lực ảnh hưởng của Đàm Vân Quốc ở thị trấn Nguyệt Toàn đã giảm đến mức độ trước nay chưa từng có.
Lợi hại nhất trong các kế hoạch chính là các cán bộ được phân công liên lạc giữa các khu, những vị cán bộ này đã trực tiếp tìm Trương Thanh Vân báo cáo công tác. Đàm Vân Quốc và phó chủ tịch Lưu Quốc Đống phụ trách vấn đề cây cam đột nhiên trở nên rảnh rỗi, không có được bất kỳ lợi ích thực tế nào.
- Ủa, tôi ngủ lúc nào không biết!
Trương Thanh Vân đột nhiên bừng tỉnh, hắn dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng người trên ghế sa lông.
- Bí thư Trương, anh cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không nên quá lao lực.
Chu Truyền Phương tiến lên dùng giọng cung kính nói.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Không có gì, không có gì, không khí mùa xuân làm người ta rất dễ ngủ, anh có gì cứ nói thẳng.
- Vừa rồi văn phòng huyện ủy vừa gọi điện thoại, bọn họ nói trong hội nghị thường ủy vừa rồi các lãnh đạo huyện rất đề cao thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta. Tất cả lãnh đạo đều tỏ vẻ cực kỳ hài lòng về những công tác của thị trấn Nguyệt Toàn trong thời gian vừa qua, đồng thời cũng chính thức có văn bản khen thưởng... ...
Chu Truyền Phương nói với vẻ mặt tươi cười.
Trương Thanh Vân nhíu mày, trong lòng thầm chửi chó má, đúng là cây to đón gió lớn. Lúc này Trương Thanh Vân hắn vừa mới khống chế được cục diện thị trấn Nguyệt Toàn thì đã có kẻ soi mói, khen ngợi chỉ là giả nhưng muốn tranh thủ kiếm chén canh của Nguyệt Toàn mới là thật.
- Còn gì nữa không? Chỉ có nhiêu đó thôi sao?
- Còn nữa, ngày mốt hiệp hội cam sẽ mở hội nghị, tất cả các lãnh đạo xã thị trấn phía nam đều tham gia, chủ đề chính của hội nghị chính là học tập kinh nghiệm của thị trấn Nguyệt Toàn.
- Được rồi, được rồi!
Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy, vấn đề hắn lo lắng cuối cùng cũng đã đến. Xã hội này đúng là có quá nhiều người, chỉ trong nháy mắt thì thị trấn Nguyệt Toàn đã kiếm được hợp đồng hơn chục triệu vì vậy làm kẻ khác đỏ mắt thèm thòm, còn học tập kinh nghiệm thì sao? Rõ ràng đám người trong hiệp hội cam thấy chính mình chịu thiệt nên muốn Trương Thanh Vân hắn hi sinh vì đại cuộc.
- Lão Chu, anh thông báo với chủ tịch Đàm, để anh ấy thay mặt đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn tham dự hội nghị, khoảng thời gian này tôi bận rộn quá.
Trương Thanh Vân nói.
- Anh sắp xếp lại vài việc, tôi và anh xuống khu Tú Văn xem thế nào.
- Điều này...Điều này sợ rằng có chút khó khăn, chủ tịch Đàm gần đây gặp phải phiền phức, có người tố cáo anh ấy mê tín rồi trả đũa thầy tướng số tàn tật, nếu lúc này để anh ấy đi họp thì có phải là... ....
Chu Truyền Phương nói với vẻ mặt đau khổ.
- Sao? Kẻ nào dám nói như vậy? Chuyện này sẽ không truyền khắp thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta đấy chứ?
Trương Thanh Vân giận dữ nói.
Chu Truyền Phương cúi đầu xuống có chút khiếp đảm mà không nói nên lời. Trương Thanh Vân cắn răng nói:
- Thông báo xuống dưới, cảnh báo những cán bộ nói lời huyên thuyên, bảo bọn họ tự biết giữ mình. Chủ tịch Đàm là lãnh đạo thị trấn, sao có thể để bọn họ nghi ngờ như vậy được, nếu anh ấy có sai lầm thì sẽ được lãnh đạo phán xét.
- Hơn nữa cứ làm theo những gì tôi đã nói, lúc này chủ tịch Đàm đang ở đâu? Anh nói ý của tôi cho chủ tịch Đàm biết, để anh ấy tham dự hội nghị hiệp hội cam, đây cũng chính là phương pháp bày tỏ thái độ của thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta cho các vị lãnh đạo. Dù bên ngoài có đồn đãi thế nào thì đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn vẫn ủng hộ anh ấy.
- Vâng!
Chu Truyền Phương dùng giọng không có chút sức lực nói, hắn không biết rõ Trương Thanh Vân đang suy nghĩ thế nào nhưng rõ ràng cơ hội gây náo loạn như vậy rất hiếm có. Trương Thanh Vân trước nay liên tục đỡ đạn dùm Đàm Vân Quốc, đây không phải là mua đạn giúp kẻ địch à?
Trong nhà Vũ Đức Chi bên bờ sông Thủy Hà.
Đàm Vân Quốc ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, trên bàn là hai gói thuốc Trung Hoa và hai chai rượu Mao Đài, Vũ Chí Cường ủ rũ cúi đầu bên cạnh Vũ Đức Chi với vẻ mặt tái nhợt.
- Chủ tịch Vũ, lần này tôi đã gây tai họa cho anh, không ngờ lão già mù kia lại nộp đơn tố cáo, điều này...Trần Vân Sơn rõ ràng cũng không biết nể mặt... ....
Đàm Vân Quốc cẩn thận dùng giọng lý nhí như muỗi kêu nói.
- Hừ!
Vũ Đức Chi trợn trừng mắt:
- Một cán bộ lãnh đạo không tin vào tổ chức mà mỗi ngày đều bái lạy thần tiên bồ tát, hơn nữa còn dám trả thù cả thầy bói, lá gan của Đàm Vân Quốc anh cũng không phải nhỏ.
Thân thể Đàm Vân Quốc chợt run rẩy, hắn lập tức ngậm chặt miệng, vẻ mặt rất khó coi.
- Hừ, tôi thấy đây chính là đòn ngáng chân của Trương Thanh Vân. Mối quan hệ mật thiết giữa Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn thì tất cả mọi người trong Ung Bình đều biết... ....
Vũ Chí Cường lầm bầm nói.
Vẻ mặt Vũ Đức Chi lập tức biến đổi, lão chộp lấy hộp khăn giấy trên bàn ném thẳng vào mặt Vũ Chí Cường rồi tức giận quát:
- Anh là loại người không nên thân, bây giờ còn mặt mũi để nói người ta nữa sao? Anh đừng tưởng tôi không biết, Trương Thanh Vân vừa đến nhận chức ở Nguyệt Toàn thì chính anh đã khuyến khích Hầu Quân chuyển nhà máy, sau đó cũng chính anh tìm Đàm Vân Quốc nói bóng nói gió. Anh không chịu sắp xếp và xử lý những vấn đề trong thị trấn Thanh Hà mà còn đi gây họa khắp nơi, anh... ....
- Ông à, ôi dào, ông bớt giận, lớn tuổi như vậy mà còn nổi nóng làm gì, tôi thấy Chí Cường nói cũng đúng. Tên Trương Thanh Vân kia rõ ràng là loại người biết luồn cúi, rõ ràng không phải kẻ tốt.
Vương Thải Vân thấy tình hình bất ổn thì lập tức từ dưới nhà bếp tiến lên nói vài lời khuyên can.
- Câm mồm, con hư tại mẹ!
Vũ Đức Chi có vẻ không kiềm chế được cơn tức, lão trừng mắt nhìn Vũ Chí Cường:
- Anh, hôm nay anh đến đây làm gì? Hôm nay là ngày nghỉ sao? Trở về Thanh Hà ngay, đi ngay.
Vẻ mặt Vũ Chí Cường trở nên đỏ bừng, hắn tức giận lui ra khỏi phòng khách. Những tiếng tít tít vang lên, điện thoại di động trong túi quần Đàm Vân Quốc chợt rung động. Vũ Đức Chi nhướng mày, lão nhìn về phía Đàm Vân Quốc đang cực kỳ xấu hổ:
- Anh ra ngoài nghe điện thoại.
Đàm Vân Quốc giống như được đại xá, hắn vội vàng đi ra khỏi phòng khách. Lúc này Vũ Đức Chi hừ một tiếng tức giận, sau đó lão chậm rãi ngồi trên ghế sa lông không nói một lời.
Một lúc lâu sau Đàm Vân Quốc mới quay lại phòng khách, Vũ Đức Chi híp mắt nói:
- Thị trấn Nguyệt Toàn gọi điện đến sao?
Đàm Vân Quốc trở nên sững sờ, hắn gật đầu, Vũ Đức Chi bĩu môi nói:
- Thanh Vân nói anh đến dự hội nghị vào ngày mai phải không?
Đàm Vân Quốc chợt đứng ngây như phỗng, vẻ mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, bầu không khí trở nên cực kỳ buồn bực.
- Hai ngày trước trưởng phòng Lưu có nói, gần đây những chức vụ trưởng phòng trong huyện Ung Bình không thiếu nhưng xã Nhạn Bắc lại thiếu một vị phó bí thư, anh ấy cũng đang muốn tuyển người.
Vũ Đức Chi đột nhiên mở miệng nói.
Đàm Vân Quốc đột nhiên như rơi vào trong hầm băng, hắn cảm thấy chân tay lạnh buốt. Lời nói của Vũ Đức Chi đã rất rõ ràng, chính Đàm Vân Quốc hắn đã có khả năng bị giáng chức. Nhạn Bắc là một xã vùng sâu vùng xa, hoàn toàn không thể nào so sánh được thị trấn Nguyệt Toàn.
- Con đường duy nhất của anh chính là lập tức quay về Nguyệt Toàn, làm như thế nào thì phải tùy vào chính anh.
Vũ Đức Chi dùng giọng sâu kín nói, vẻ mặt Đàm Vân Quốc cũng lập tức trở nên buồn bã, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng:
- Vâng, chủ tịch Vũ, tôi sẽ đi ngay!
Vũ Đức Chi khép hờ hai mắt, lão tựa người trên ghế sa lông rồi phất phất tay. Khi Đàm Vân Quốc chuẩn bị xoay lưng bỏ đi thì giọng nói của Vũ Đức Chi lại vang lên:
- Anh trở về nói cho Thanh Vân biết, hội nghị ngày mai anh ấy phải xuất hiện, đây là ý của tôi.
/1217
|