Bố Y Quan Đạo

Chương 148 - Quan Tham Ô

/1217




Nháy mắt đã vào tháng sáu, ngày tháng đã có chút gấp rút, những lãnh đạo trong trấn từ cơ sở trở về đều có chút cảm giác khó tiêu.

Ngày hôm nay hiệp hội cam họp mặt tất cả các thành viên trong tổ công tác lễ hội văn hóa cam và các cán bộ các khu trong thị trấn Nguyệt Toàn, người chủ trì tất nhiên là Vũ Đức Chi. Lúc này lễ hội văn hóa cam đã tiến vào giai đoạn đếm ngược, tất cả các hạng mục đều phải triển khai rầm rộ.

Trương Thanh Vân là người đầu tiên báo cáo, sân bãi, hội trường tổ chức, nhân viên phục vụ đều là công tác của hắn. Sau khi hắn báo cáo xong thì còn hàng loạt trình tự phía sau. Vấn đề cuối cùng tập trung trên người trưởng phòng tài chính Ngô Tuyết Thư, rõ ràng phòng tài chính cũng đang thiếu tài chính.

- Điều này...Chúng ta có thể giảm bớt số lượng người lại được sao? Đến lúc đó ngoài những nhân vật quan trọng thì tất cả những người còn lại đều phải nghỉ tại thị trấn Nguyệt Toàn. Chưa nói đến vấn đề tiết kiệm mà cơ sở hạ tầng tiến đón ở thị trấn Nguyệt Toàn cũng không thua kém gì huyện thành, mọi người thấy thế nào?

Vũ Chí Cường ngắt lời nói.

- Bí thư Vũ nói rất đúng, tôi cũng đang định... ....

Ánh mắt Ngô Tuyết Thư chợt sáng lên, lão lập tức mở lời phụ họa, nhưng sau khi nói được nửa câu đã lập tức hiểu được ý nghĩ của Vũ Chí Cường. Tất cả các nhân viên và đại biểu bình thường tham gia lễ hội văn hóa cam đều ở lại Nguyệt Toàn, như vậy phí tổn tiếp đãi sẽ phải bắt Nguyệt Toàn gánh chịu sao? Vấn đề này rõ ràng có chút mập mờ, Vũ Chí Cường đang muốn dìm Trương Thanh Vân xuống nước.

- Chủ tịch Đàm, anh thấy vấn đề này thế nào?

Vũ Đức Chi quay đầu hỏi Đàm Vân Quốc, vì Đàm Vân Quốc cũng là tổ viên nên hôm nay cũng tham dự hội nghị.

Vẻ mặt Đàm Vân Quốc có chút mất tự nhiên, sao Vũ Đức Chi không trực tiếp hỏi Trương Thanh Vân mà lại hỏi mình? Ý nghĩa của câu hỏi khó nói nên lời. Đàm Vân Quốc cảm thấy rất khó xử, trước mắt hắn là người chủ quản các công tác chính quyền trong Nguyệt Toàn, Trương Thanh Vân vẫn mang danh nghĩa giúp đỡ cơ bản, Đàm Vân Quốc hắn cũng không dám sinh ra dị tâm.

Lúc này Vũ Đức Chi lại hỏi Đàm Vân Quốc hắn về vấn đề khó khăn, hắn phải trả lời thế nào? Giúp đỡ, tất nhiên sau khi trở về sẽ bị Trương Thanh Vân mắng không hết lời, nếu không ủng hộ thì sao? Hắn là người Vũ Đức Chi, nếu hắn không biết lo lắng dùm lãnh đạo, như vậy lãnh đạo còn trông mong gì ở anh?

- Điêu này...Làm như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền của, nhưng lổ hỗng tài chính vẫn tồn tại, rõ ràng không giải quyết được nguyên nhân vấn đề.

Đàm Vân Quốc nói, khi rơi vào tình hình này hắn cũng chỉ biết đánh thái cực quyền mà thôi.

Vũ Đức Chi khẽ cau mày, lão không tiếp tục hỏi mà liếc mắt về phía Trương Thanh Vân. Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn bình tĩnh như nước giống như không quan tâm đến một đao đâm sau lưng của Vũ Chí Cường, tình huống này làm người khác cảm thấy khó hiểu.

Thời gian trước vấn đề kiện cáo về số tiền thi công đường trong thị trấn Nguyệt Toàn làm tất cả huyện Ung Bình trở nên xôn xao, không ít người đổ mồ hôi lạnh cho Trương Thanh Vân, thậm chí còn có kẻ muốn được nhìn thấy Trương Thanh Vân bị làm thịt.

Nhưng chuyện này lại là điển hình của vấn đề đầu voi đuôi chuột, công ty cầu đường Vĩnh Thuận rút đơn kiện, tất cả những quân cờ của lãnh đạo huyện cũng đều dừng lại trên bàn. Có rất nhiều người cảm thấy không thể nào hiểu được, bọn họ nghĩ rằng các thế lực có lẽ đã thỏa hiệp với nhau.

Nhưng những người nhanh nhạy thì lập tức nhận ra tình hình không đúng, tất cả đều ý thức được Trương Thanh Vân đã làm gì đó có tác dụng, vì vậy mà một bí thư trẻ tuổi nhất huyện Ung Bình lại càng trở nên sâu xa huyền bí trong mắt tất cả mọi người.

- Thanh Vân, Nguyệt Toàn là chủ nhà của lễ hội văn hóa cam, anh cũng là chủ nhà, trọng trách lúc này khá nặng, tình hình tài chính của huyện cũng căng thẳng, tài chính của Nguyệt Toàn cũng khó khăn, cậu có ý kiến gì không?

Vũ Đức Chi khẽ nói, những giọng điệu uy nghiêm chợt rút vào vài phần, lúc này lão chính thức giở trò thương lượng.

Vũ Đức Chi cũng cảm thấy rất bất ngờ với hành động của công ty Vĩnh Thuận, tình cảnh khủng bố đã bị người ta đơn giản hóa, chính vì vậy cũng làm lão cần phải quan tâm. Công ty Vĩnh Thuận rút đơn kiện làm cơ quan chính phủ huyện Ung Bình nghĩ rằng bọn họ chột dạ, đồng thời cũng chuẩn bị tổ chức điều tra, muốn biết rõ nguyên nhân. Nhưng khi hội nghị thường ủy được mở thì bí thư ủy ban kỷ luật Dương Kiệt cho rằng mọi chuyện cần làm có chừng mực, cần phải xem trọng đại cục, hắn phản đối phương pháp điều tra.

Hoàng Tung Sơn thì không nói một lời, trong cặp mắt bùng lên cái nhìn nghiền ngẫm. Lệ Cương lại đột nhiên đồng ý với đồng chí Dương Kiệt, Vũ Đức Chi cũng cảm thấy có vấn đề nhưng cũng có gắng cưỡng ép không muốn mở lời. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc thì Vũ Đức Chi nhận được điện thoại của phó chủ tịch tỉnh Cao, phó chủ tịch Cao mơ hồ ám hiệu Vũ Đức Chi nên coi trọng vấn đề ổn định, vì vậy mà Vũ Đức Chi cũng ý thức được đụng đầu vào đá, cảm thấy rất khó hiểu. Lệ Cương rõ ràng cũng nhận được nhắc nhở của người khác, hắn và Vũ Đức Chi đều phải thu tay.

Tất cả các quân cờ đều đã được xếp đặt rất rõ ràng nhưng cuối cùng đều phải thu quân, Vũ Đức cảm thấy rất bực bội, cũng không biết nguyên nhân cuối cùng nằm ở nơi nào. Trương Thanh Vân bên kia cũng không có phản ứng gì, hắn ra vẻ chính mình không biết gì, không biết sợ, vẫn tiếp tục nắm bắt công tác, chuyện nên làm tiếp tục làm. Điều này làm trong lòng Vũ Đức Chi có chút lo lắng, lần đầu tiên lão thấy người bí thư thanh niên có vẻ nhìn không thấu.

Trương Thanh Vân bị Vũ Đức Chi gọi đích danh, vì vậy hắn phải nói:

- Lễ hội văn hóa tổ chức ở Nguyệt Toàn thì chúng tôi phải phụ trách toàn bộ, kể cả vấn đề tiếp đón. Nhưng dù sao tình hình tài chính căng thẳng vẫn là khó khăn thực tế, nếu muốn làm tốt vấn đề này thì huyện ủy phải trao quyền cho chúng tôi, đồng thời tất cả các ban ngành khác phải phối hợp. Chúng tôi có biện pháp, phó chủ tịch Vũ, anh xem... ....

Trương Thanh Vân càng nói thì tất cả đại biểu ngồi đây đều cảm thấy khó hiểu. Đầu năm nay tài chính đã được huyện ủy chuyển xuống hiệp hội cam huyện Ung Bình, tất cả các loại tài chính đã được duyệt và đưa xuống cơ sở, bây giờ rõ ràng có vấn đề liên quan đến tài chính thì cực kỳ căng thẳng. Tài chính dành cho cây cam là của nhân dân, sợ rằng đã được phân phối hết, mọi người đều vô kế khả thi, Trương Thanh Vân không ngờ cũng dám đảm nhiệm nhiều vấn đề, mọi người rõ ràng không thể nào nhận ra ý đồ của hắn.

Vũ Đức Chi híp mắt, lão rất thưởng thức từng lời từng chữ của Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau lão lên tiếng:

- Được, có lời nói của anh tôi cũng cảm thấy yên tâm. Dù sao thì thường ủy cũng phải họp mặt vì vấn đề này, lúc này thứ tôi thiếu chính là phương pháp, nếu cậu có phương pháp thì tôi tin tất cả ban ngành lão đạo huyện Ung Bình sẽ hết sức giúp đỡ.

Sau khi tan họp thì tất cả đều đến chào hỏi Trương Thanh Vân, kẻ nào cũng muốn tìm ra chút manh mối. Ngô Tuyết Thư cũng tìm Trương Thanh Vân thỉnh giáo, vừa rồi trong lúc vô tình lão bị Vũ Chí Cường đưa lên đầu súng, lúc này cũng phải quay lại nói lời xin lỗi, sau đó cố gắng kéo Trương Thanh Vân ăn cơm tối.

Tối nay Trương Thanh Vân không rãnh vì vậy từ chối Ngô Tuyết Thư, Vương Đào đã vài lần mời hắn dùng cơm trước đó, lúc này lại đưa đẩy vài lượt, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng không thể chối từ.

Trương Thanh Vân vừa chạy xe đến Kim Bích Huy Hoàng thì Vương Đào đã cười tủm tỉm đón chào, xem ra thời gian vừa qua Vương Đào công tác khá dễ chịu, hắn trở thành một trong năm vị phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thân thể lại mập lên, có chút hình tượng quan chức.

- Bí thư Trương, bí thư Trương, mời anh dùng cơm đúng là quá khó. Từ khi anh đi Nguyệt Toàn thì chúng ta cũng chưa từng dùng cơm chung, không phải anh muốn vứt bỏ những người thủ hạ trước đây đấy chứ?

Vương Đào cười ha hả nói, sau đó hắn tiến lên nắm chặt tay Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không khách khí với Vương Đào, sau khi tùy tiện nói vài câu thì hai người tiến lên lầu. Lúc này đột nhiên vẻ mặt Vương Đào hơi mất tự nhiên, sau khi ngồi vào bàn, rượu thịt được dọn ra đầy đủ Vương Đào mới lắp bắp nói:

- Bí thư Trương, vấn đề khách sạn Ginza tôi phải kiểm điểm với anh, khách sạn Thủy Hà quả nhiên quá kém, hình thức chiêu đãi không đổi mới, điều này....Hơn nữa chủ nhiệm Kim lại muốn quyết định khách sạn Ginza, vì vậy tôi cũng không dám ngáng đường.

Trương Thanh Vân mỉm cười, khi thấy Vương Đào có chút sợ hãi, mồ hôi trán vã ra thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút ấm lòng. Lúc này tuy Vương Đào không phải là thủ hạ của Trương Than Vân, nhưng vẻ mặt Trương Thanh Vân rất trầm lắng, tất nhiên Vương Đào sẽ cảm thấy rất căng thẳng.

- Anh đã đổi nghề từ lúc nào? Nếu chỉ vì vấn đề này thì anh cũng không đơn giản mời tôi dùng cơm.

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Vương Đào chợt co rút, trong lòng hận không thể vứt bỏ trở ngại. Hắn biết rõ bí thư Trương không dễ bị gạ gẫm, mình chẳng qua chỉ là khôn vặt, không phải đang tự rước phiền phức vào người à?

- Không phải....Không phải...Nhưng tổng giám đốc Ngô...Giám đốc Chu muốn xin anh một cơ hội, anh xem...Anh đại nhân đại lượng, bọ họ đều đã biết sai... ....

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:

- Ai là giám đốc Ngô? Ai là giám đốc Chu? Anh không thể nói rõ ràng được sao?

- À...Đó là...Là Ngô Bằng của khách sạn Ginza và Chu Xương Quốc công ty xây dựng Vĩnh Thuận. Bọn họ đã biết sai rồi, hy vọng anh cho họi một cơ hội, anh xem... ....

Vương Đào nói.

- Tôi thấy hình như anh đã nhận gì đó của người ta rồi. Tôi công tác ở thị trấn Nguyệt Toàn, bọn họ là xí nghiệp của huyện thành, tôi và họ căn bản là hai đường song song, bọn họ có gì sai với tôi được? Anh tưởng tôi là Tôn Ngộ Không, chuyện gì trong huyện thành tôi cũng dùng gậy Như Ý vươn tới được à?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân đột nhiên biến đổi, hắn tức giận quát.

Mồ hôi lạnh vã ra trên trán Vương Đào, lúc này hắn mới cảm thấy hối hận. Hắn biết rõ bí thư Trương cũng không có cảm tình gì với giám đốc khách sạn Ginza và công ty xây dựng Vĩnh Thuận, nhưng chính hắn lại đồng ý vì người ta mà hòa giải, nếu sớm biết như thế sẽ không thu tiền mừng.

- Gọi bọn họ đến đây, tôi muốn biết bọn họ sai điều gì?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới hừ khẽ một tiếng rồi nói.

Vương Đào chợt trở nên sững sờ, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng trừng mắt nhìn, Vương Đào lập tức trở nên vui mừng, hắn vội vàng đi ra khỏi phòng.

Trong lòng Trương Thanh Vân cũng có chút tò mò, hắn muốn xem Ngô Bằng và Chu Xương Quốc rốt cuộc muốn làm gì. Chuyện lần trước chẳng qua chỉ là vô tâm, Trương Thanh Vân hắn chẳng qua chỉ là mèo mù vớ được cá rán, rõ ràng tòa án trong huyện Ung Bình cũng chưa làm gì được hắn.

Trương Thanh Vân biết rõ chuyện lần này chắc chắn có Triệu Giai Ngọc ra tay, chỉ cần đưa người phụ nữ này dạo một vòng qua khu Liên Hợp thì lập tức làm người ta hiểu ra đạo lý người nghèo không còn tiền, vì vậy mới mở ra cho chính mình một con đường. Chỉ cần nhìn góc độ này cũng thấy con nhà quan chưa chắc không hiểu đạo lý, họ cũng hiểu. Với thân phận của họ thì sao thèm quan tâm đến vài triệu đồng, Triệu Giai Ngọc tìm Trương Thanh Vân hắn đòi nợ có lẽ vì phát tiết cơn giận.

Vương Đào chỉ rời khỏi phòng trong chốc lát thì lập tức dẫn theo Ngô Bằng và Chu Xương Quốc đi vào. Ngô Bằng và Chu Xương Quốc ăn mặc rất chỉn chu, Ngô Bằng là người tướng mạo đường đường, nhưng Chu Xương Quốc lại gầy tong teo, mặc quần áo lịch sự trông như một cây gậy trúc, rõ ràng rất mất tự nhiên.

- Bí thư Trương, ha ha, chào anh! Chuyện lần trước là lôi lỗ mãng, cũng mong anh đừng để bụng.

Chu Xương Quốc cúi người dùng giọng khách khí nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười làm lành.

Ngô Bằng cũng tiến lên chào hỏi, thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh, lão liên tục xin lỗi vì chuyện lần trước không biết Trương Thanh Vân dị ứng với hải sản cho nên chiêu đã không được chu toàn.

Người ta đã mềm như bún, hơn nữa hai bên cũng không thù oán quá nặng, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng khách khí nói vài câu, sau đó mời bọn họ ngồi xuống. Vương Đào vội vàng gọi nhân viên rót rượu, hắn cố gắng làm cho bầu không khí trở nên tự nhiên.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Vương Đào, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút buồn cười. Với những người như Vương Đào thì con đường làm quan cao nhất cũng chỉ là phó phòng, nếu bò lên thì chắc chắn sẽ là quan tham ô. Người ta chỉ bỏ ra một khoản lợi nhỏ thì Vương Đào đã vội vàng ra tay giúp đỡ, nếu trong tay có quyền lớn thì thế nào?


/1217

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status