- Bí thư Trương
Giọng nói của trưởng phòng văn hóa Bành Thao vang lên làm Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng người.
Quả nhiên Trương Thanh Vân còn chưa kịp mở miệng thì Bành Thao đã hoảng loạn nói:
- Bí thư Trương, anh đến đây giúp đỡ gấp, những ngôi sao ca nhạc của công ty giải trí Kim Ảnh đã vào phòng hóa trang của khách sạn Hồng Tinh.
- Anh gọi tôi đến làm gì? Giúp bọn họ hóa trang sao?
Trương Thanh Vân nói.
- À, không, không phải.
Bành Thao đã gấp đến mức mơ hồ:
- Giám đốc Tiền của công ty Kim Ảnh muốn có thêm tiền di chuyển, điều này...Điều này nên tính thế nào?
- Cái gì, tiền đi lại sao?
Trương Thanh Vân ngạc nhiên nói:
- Không phải các anh đã có hợp đồng rồi à?
- Ôi, lúc đó trên hợp đồng không có hạng mục này, bọn họ nói đi đường mệt nhọc, nếu không có tiền thì diễn viên sẽ không lên biểu diễn. Lúc này chủ tịch Vũ và trưởng phòng tài chính Ngô lại đang ở huyện thành, điều này...Phải làm sao bây giờ?
Bành Thao vội vàng nói.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì nói:
- Bọn họ muốn bao nhiêu tiền.
- Mỗi ngôi sao là năm mươi ngàn, những người còn lại là ba mươi ngàn, nhóm nhạc phi ưng bốn mươi ngàn, tổng cộng là một triệu hai mươi ngàn đồng.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, tài chính dành cho lễ hội cam đều đã được sử dụng, lúc này muốn xuất tiền thì lấy đâu ra?
- Tôi biết rồi, anh cứ ổn định ở đấy, tôi sẽ đến ngay.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại, trên đường đi lòng nóng như lửa đốt, lúc này cũng không có tâm tình muốn mắng chửi đám người làm nghệ thuật không có đạo đức.
Công ty Kim Ảnh này cũng quá làm trò, lúc này bắt buộc mọi người phải chờ một người. Hiện nay vài chục ngàn dân chúng và tất cả lãnh đạo huyện và tỉnh đều tụ tập đông đủ, nhân dân ngóng trông thần tượng, lúc này còn bày trò thì rõ ràng quá thâm độc.
Từ trường trung học thị trấn Nguyệt Toàn đến khách sạn Hồng Tinh chỉ là năm trăm mét, Trương Thanh Vân không trực tiếp gọi xe mà chạy bộ. Khi hắn chạy trên đường cũng thuận tiện nhìn đồng hồ, bây giờ là mười hai giờ, còn cách buổi biểu diễn hai giờ đồng hồ.
Khi Trương Thanh Vân nghĩ đến thời gian thì tất cả ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, tình cảnh này phải áp dụng phương pháp nào?
Khi Trương Thanh Vân chạy đến khách sạn thì phó phòng Mã Tiến phòng văn hóa tiến ra chào đón, hai người không nói nhiều mà trực tiếp tiến lên phòng hóa trang ở lầu ba. Khi chạy đến góc cầu thang lầu ba thì Mã Tiến thiếu chút nữa đã đâm sầm vào một người.
- Anh đang vội vàng đi đâu? Anh, anh lên đây làm gì?
Một giọng đàn ông vang lên.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi có việc gấp!
Mã Tiến liên tục nói lời xin lỗi, lúc này trong mắt hắn chỉ có phòng hóa trang mà thôi.
- Có chuyện gì mà gấp? Địa phương quái quỷ này toàn là đám nhà quê. Đúng là chó ăn đá gà ăn sỏi, chẳng có đồng tiền nào mà học đòi phòng văn hóa.
Người đàn ông kia lập tức lảm nhảm, vẻ mặt không được tốt cho lắm. Hắn tiếp tục gào lớn:
- Bảo vệ, bảo vệ, nơi đây có chuyện, bảo vệ đâu?
Trương Thanh Vân nhăn mày rồi cẩn thận dò xét người đàn ông trước mặt, người này còn khá trẻ, bộ dạng tuấn tú và cao lớn, gương mặt có vẻ hơi quen, hình như đã xem qua trên ti vi, không phải ca sĩ đấy chứ? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng không thể nhớ rõ.
Lúc này Mã Tiến ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy vẻ mặt đối phương thì chợt kinh ngạc rồi liên tục nói:
- À, Tiểu Nhạc tiên sinh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi đang tìm giám đốc Tiền để bàn bạc, anh xem...Thật xin lỗi, xin lỗi.
Trương Thanh Vân chợt giật mình, thì ra người này chính là giọng chính của nhóm nhạc Phi Ưng, đã hát bài quái quỷ Bay, bay đi gì đó. Vài năm trước người này cũng có chút danh tiếng trong nước nhưng hiện nay hình như đang xuống dốc, dù như vậy thì tính tình và bản chất vẫn càng ngày càng khó chịu.
- Trưởng phòng Mã, đi thôi, tìm người quản lý của bọn họ.
Trương Thanh Vân bình tĩnh nói.
- Này, các người muốn làm gì? Đụng vào người thì muốn bỏ đi sao? Anh là ai?
Tên ca sĩ Tiểu Nhạc rõ ràng không muốn nể mặt người khác, hắn hét lên. Lúc này có hai người đàn ông vạm vỡ từ lầu bốn phóng ra, vừa xuất hiện đã quát lớn:
- Ai đụng người, ai đụng người?
Hai gã đàn ông này hùng hổ tiến lên chuẩn bị đẩy Trương Thanh Vân xuống lầu.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn quay đầu xuống dưới la lớn:
- Người đâu, lên đây ngay.
Giữ gìn trật tự trong khách sạn Hồng Tinh chính là người của đồn công an Nguyệt Toàn, khi nghe thấy tiếng quát của bí thư Trương thì lập tức có năm người cảnh sát trang bị đầy đủ phóng lên. Hoạt động hôm nay bọn họ đều mặc quân phục, vì vậy mà năm người phóng lên rất khí thế.
Khi nhóm cảnh sát vừa phóng lên thì đứng chắn trước mặt Trương Thanh Vân, bọ họ đều là người của Vương Dật, kẻ nào cũng biết quan hệ giữa Vương Dật và Trương Thanh Vân, hơn nữa tất cả đều còn trẻ, tuổi trẻ dễ nổi nóng. Bọn họ không cần biết đối phương là ai, chỉ cần gây phiền phức cho bí thư Trương thì đều trở thành đối tượng tấn công.
- Anh muống gì? Chỉ đụng nhẹ một cái đã la làng la nước sao? Hơn nữa người ta đã cố gắng giải thích có chuyện gấp, anh đang cản trở chính quyền à?
Trương Thanh Vân tiến lên phía trước dùng giọng thản nhiên nói.
Tên Tiểu Nhạc thấy bộ dạng của Trương Thanh Vân thì biết thân phận đối phương không tầm thường, nhưng lúc này hắn cũng không muốn tỏ ra yếu thế. Lúc này phòng hóa trang cũng mở ra, bên trong có rất nhiều nười phóng ra ngoài, dẫn đầu đám người là tên mập họ Âu, hắn vừa ra khỏi cửa đã hét lớn:
- Các anh tập trung ở đây làm gì? Muốn làm gì với người chúng tôi? Chẳng lẽ muốn uy hiếp sao?
Tên mập vừa mở lời thì tình cảnh lập tức trở nên lộn xộn, lúc này Trương Thanh Vân thấy Hàn Khải và Bành Thao, phía sau tên mập còn có vài người. Trương Thanh Vân không biết đám người này là ai, nhưng chắc chắn là ngôi sao ca nhạc gì đó, trong nhóm người cũng có hai ca sĩ nữ.
Lúc này các cô gái cũng chưa trang điểm, trang phục cũng không tệ. Trương Thanh Vân chợt phát hiện ra một cô ca sĩ tên là Lăng Tuyết Phi, người này gần đây nổi danh khắp các tỉnh Giang Nam, ngoài vẻ mặt có chút kiêu ngạo thì bộ dáng quả nhiên rất mê người.
Hai chân tròn lẵng và trắng nõn lộ ra dưới váy, trên người là một chiếc cổ cao, tóc được vấn lên. Nàng thậm chí còn cao hơn hai người đàn ông phía trước, đứng trong đám người sinh ra cảm giác hạc giữa bầy gà.
Hàn Khải và Bành Thao lập tức tiến lên hỏi rõ đầu đuôi, Mã Tiến lắp bắp nói.
Sau lưng tên mập họ Âu chính là một người đàn ông trung niên, người này đeo một cặp kính râm, tóc dài buộc thành đuôi ngựa sau đầu. Người này cũng hơi mập, bộ dạng rất có khí thế.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Trương Thanh Vân, sau đó lại liếc mắt sang Mã Tiến, hắn nói:
- Vấn đề này không cần nhắc đến, trước tiên người của các anh phải xin lỗi, sau đó mới bàn đến vấn đề khác.
Người này vừa nói thì bầu không khí chợt trở nên căng cứng, gương mặt Mã Tiến giống hệt như gan heo. Mã Tiến đưa mắt nhìn khắp xung quanh, sau đó hắn cắn răng tiến lên cúi người với Tiến Nhạc, thân thể hắn có hơi run rẩy, rõ ràng đã nhẫn nại đến cực điểm.
Tiểu tử Tiến Nhạc có vẻ cảm thấy rất thỏa mãn, vẻ mặt lộ ra nụ cười nghiềm ngẫm, hắn cố ý quay đầu nói:
- Giọng nói quá nhỏ, tôi không nghe thấy, lặp lại lần nữa.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn quát lớn:
- Trưởng phòng Mã, trở về, không cần đánh mất thân phận.
Trương Thanh Vân vừa nói thì tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, lúc này hắn mỉm cười nhìn về phía người đàn ông trung niên đeo kính râm:
- Anh là giám đốc Tiền phải không? Tôi khuyên anh làm người phải có lòng khoan dung, bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự thôi.
- Anh!
Gã đàn ông đeo kính râm chợt nở nụ cười kinh miệt:
- Anh cho rằng mình là ai? Tôi cũng đã gặp mặt rất nhiều vị chủ tịch tỉnh, anh chỉ là một con tép riu có tư cách gì nói chuyện với tôi? Không cần đàm phán gì cả, không cần nhiều lời, tất cả đều quay về, hôm nay không cần biểu diễn, sau này gặp nhau trong tòa án.
Tên đàn ông trung niên nói xong thì lập tức xoay người dẫn tất cả bỏ đi. Vẻ mặt Hàn Khải và Bành Thao chợt biến đổi lớn, hai người vội vàng đi theo khuyên can, nhưng đám người kia lập tức không thèm nể mặt, cửa phòng lập tức đóng ầm lại.
- Bí thư Trương!
Mã Tiến đi đến, nước mắt cũng rỉ ra, thân thể liên tục run rẩy.
Trương Thanh Vân phất tay bảo Mã Tiến ngừng lời, hắn không ngờ tình cảnh lại trở nên như vậy, hắn dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Tôi vào nhà vệ sinh.
Trương Thanh Vân vào phòng vệ sinh châm một điếu thuốc, hắn hít vào vài hơi thật mạnh. Sau khi hết thuốc hắn lại đưa tay sờ lên túi áo, trên người không có bất kỳ thứ gì dư thừa, ủa? Có một danh thiếp, một cái thẻ? Ánh mắt Trương Thanh Vân chợt sáng lên, Uông Phong không phải làm truyền thông sao? Hơn nữa Uông Phong còn là người của tập đoàn truyền thông Giang Nam, không biết có liên quan gì đến công ty giải trí Kim Nhạc hay không? Hắn có thể giúp được sao?
Trương Thanh Vân vội vàng lấy danh thiếp ra rồi bấm số gọi cho đối phương.
… ….
- Cốc cốc!
Khi Trương Thanh Vân cúp điện thoại thì có người gõ cửa, không đợi Trương Thanh Vân kịp lên tiếng thì đối phương đã đẩy cửa tiến vào, là Hàn Khải.
- Bí thư Trương, vì đại cục xin anh hãy xin lỗi với khách, dù sao người ta cũng là danh nhân, nếu bỏ diễn thì hoạt động lễ hội lần này sẽ hỏng bét.
Hàn Khải lắp bắp một lúc lâu mới nói.
Trương Thanh Vân quay đầu, ánh mắt hắn như điện nhìn chằm chằm Hàn Khải. Hôm nay Trương Thanh Vân hắn cả ngày mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi, vẻ mặt lại cực kỳ khủng bố. Hàn Khải cảm thấy kinh hoàng, hắn lùi lại phía sau vài bước, sau khi ổn định tâm thần thì vội nói:
- Bí thư Trương, anh...Anh không nên hiểu lầm, đây...Đây là ý của chủ tịch Vũ. Tôi và Bành Thao gặp bế tắc nên gọi điện cho chủ tịch Vũ, anh ấy nói đang dùng cơm trưa với lãnh đạo. Hơn nữa anh ấy còn nói vấn đề này chỉ cần giải quyết thuận lợi là được, sau đó huyện ủy và văn phòng huyện nhất định sẽ khen thưởng.
Trương Thanh Vân không hề chuyển động, hắn nhìn chằm chằm làm Hàn Khải cảm thấy da đầu run lên. Thật ra Hàn Khải cũng không tiếp xúc nhiều với Trương Thanh Vân, nhưng lại nghe rất nhiều tin đồn về Trương Thanh Vân, nghe nói Vũ Chí Cường gặp mặt Trương Thanh Vân cũng phải đi đường vòng, rõ ràng là nhân vật lợi hại.
Người này không phải có khuynh hướng bạo lực đấy chứ? Nói không chừng đang kiếm chút kích thích, lỡ may Trương Thanh Vân không khống chế được tâm tình mà đưa Hàn Khải hắn lên bàn ăn thì sao? Hàn Khải vừa nghĩ đến đây thì thầm mắng lớn, hảo hán không muốn thiệt thòi trước mặt tiểu nhân, dù sao nếu chuyện này phát sinh vấn đề thì hoàn toàn có thể đổ ập lên đầu Trương Thanh Vân, để tên khốn này chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác.
- Sao vậy? Chủ nhiệm Hàn, anh muốn đi đâu? Đến chỗ nào?
Giọng nói của Trương Thanh Vân vang lên làm phòng vệ sinh chấn động, âm thanh rất chói tai.
- Không, không, bí thư Trương, tôi đang nghĩ cho anh, yên lặng, chúng ta yên lặng một chút.
Hàn Khải lắp bắp nói, hai chân cũng không dám tiếp tục hoạt động. Hắn chậm rãi xoay đầu, sau khi dùng hết sức lực mới ngẩng đầu lên, nhưng đón tiếp hắn là gương mặt tươi cười của Trương Thanh Vân.
- Đi thôi, đại trượng phu co được giãn được, không phải chỉ là một lời xin lỗi thôi sao? Lễ hội văn hóa cam mới là quan trọng, mọi người nên hy sinh vì đại sự. Tôi chỉ nói một lời xin lỗi thì đáng là gì?
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn không thèm quan tâm đến vẻ mặt nghi ngờ của Hàn Khải mà bước khỏi phòng vệ sinh.
/1217
|