Trên công trường khu Liên Hợp, hôm nay Trương Thanh Vân luôn cảm thấy thất thần, tuy hôm nay Kim Luận Thư đến giám sát rồi về không nhưng lại mang đến một tin tức khá quan trọng. Rõ ràng thị trấn Nguyệt Toàn đã trở thành một chiến trường và tất cả các cặp mắt đều nhìn chằm chằm, người ta sợ Nguyệt Toàn trở thành heo mập nổi tiếng, kinh tế Nguyệt Toàn phát triển quá tốt, người người đều muốn tranh thủ chén canh.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những vấn đề này mà cảm thấy nhức đầu, Nguyệt Toàn quá nóng, người ta chờ mong Nguyệt Toàn có thể xảy ra chuyện, đúng là không kẻ nào tốt.
- Chú Trương, mẹ con muốn mời chú dùng cơm!
Hoa muội tử tiến lên dùng giọng khôn khéo nói, Trương Thanh Vân cười, hắn vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của cô gái rồi đảo mắt nhìn công trình phía trước. Tất cả những người đang làm việc đều là nông dân, ai ai cũng nhiệt tình hào hứng, mọi người đều hò hét phấn khởi, rõ ràng tất cả công trình đều được dùng vào mục đích của mọi người.
Trong đợt cải tạo nhà cửa lần này thì ngoài số tiền tài chính đùng để giúp đỡ dân nghèo thì Trương Thanh Vân còn xuất ra ba phần tài chính trong vấn đề trồng rừng thị trấn Nguyệt Toàn và cho dân chúng vay mượn dựa theo ba nguyên tắc. Vì không cần bỏ ra bao nhiêu tiền đã có nhà mới để ở nên nhân dân rất hào hứng, lúc này đã có khá nhiều hộ gia đình đã xây xong nhà kiên cố.
Nhà của Hoa muội tử lại càng đặc biệt được quan tâm, tất cả hộ gia đình trong khu đều tổ chức phụ giúp, vì vậy mà nhà mới cũng vừa mới làm xong. Nhà nhỏ vài chục mét vuông, chẳng qua chỉ mất vài ngàn đồng nhưng so sánh với căn nhà trước kia thì hoàn toàn khác biệt, điều này làm cho cả nhà Hoa muội tử cảm thấy vui sướng.
Khoảng thời gian này chỉ cần không phải đến trường là hai anh em Hoa muội tử và Nhị cẩu tử liên tục theo đuôi Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân ở đâu thì hai đứa bé ở đấy. Lúc này Trương Thanh Vân rất được nhân dân khu Liên Hợp hoan nghênh, mỗi khi đến giờ cơm thì tất cả các gia đình đều giành nhau mời mọc. Tuy là như vậy nhưng mỗi lần đến giờ cơm thì Hoa muội tử và Nhị cẩu tử thường xua đuổi đám người đến mời rất hiệu quả, vì vậy Trương Thanh Vân đến nhà hai đứa trẻ ăn cơm nhiều nhất.
Hoa muội tử và Nhị cẩu tử đều là tên cúng cơm, cha của hai đứa bé họ Đổng, Hoa muội tử gọi là Đổng Hoa Muội, Nhị cẩu tử gọi là Đổng Bưu, mẹ của hai đứa trẻ họ Chung, Trương Thanh Vân gọi nàng là chị Đổng. Đây là một tiêu chuẩn của phụ nữ nông thôn, sau khi chồng chết thì không tái giá, nàng vui vẻ nuôi hai con khôn lớn, người trong khu Liên Hợp cũng rất kính trọng người quả phụ này.
Chị Đổng là người chất phác thành thật, nàng một mực coi Trương Thanh Vân là ân nhân của gia đình, chỉ cần nghe nói Trương Thanh Vân đến khu Liên Hợp thì nàng sẽ cùng vài người lên núi xuống hồ kiếm vài món ngon về làm quà. Nào là cá chạch, chim chóc, nấm rừng...Điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất xấu hổ, nhưng mỗi lần hắn cho tiền thì chị Đổng đều từ chối, thái độ quyết liệt như chiến đấu, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không có biện pháp. Trương Thanh Vân cũng chỉ biết mang đến cho Hoa muội tử và Nhị cẩu tử vài món lễ vật coi như đền bù tổn thất.
Trương Thanh Vân thấy tình cảnh trong khu Liên Hợp dần biến đổi từng ngày mà tâm tình trở nên rất tốt, lúc này cơ bản mỗi tuần hắn đều đến đây một ngày, cũng không phải hưởng thụ bầu không khí trong lành mà hắn cảm thấy ở cùng một chỗ với các nông dân thì hiểu thêm được rất nhiều điều hay, hơn nữa tâm tình cũng bình thản hơn.
Tất nhiên cũng không thể loại bỏ khả năng Trương Thanh Vân cảm thấy có chút thành tựu, làm quan ai cũng muốn cho dân giàu, ai cũng có khát vọng xóa nghèo, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Lúc này gia cảnh nhà Hoa muội tử đã khá hơn rất nhiều, Trương Thanh Vân dùng những vật dụng mà Cảnh Sương không sử dụng, những bộ quần áo cũ chở đến đây cho mọi người. Chị Đổng là người khéo tay và chịu khó, chỉ cần bỏ ra chút thời gian sửa soạn là tạo ra được những thứ có hương vị nông thôn.
- Bí thư Trương, thức ăn đã chuẩn bị xong, tối qua Nhị cẩu tử bắt được rất nhiều ếch đá, món ăn rất mới lại, anh nếm thử nhé?
Trương Thanh Vân vừa vào nhà thì chị Đổng đã chào đón rất nhiệt tình.
- Chị Đổng à, việc nhà chị cũng bề bộn, vì vậy cũng không cần quan tâm đến tôi làm gì. Mỗi lần đến đây đều làm phiền chị, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Hơn nữa ếch đá bây giờ rất mắc, nếu Nhị cẩu tử bắt được thì đưa lên thị trấn bán sẽ rất được giá, như vậy cũng có thể phụ giúp được gia đình.
Trương Thanh Vân cau mày nói.
- Không có gì, không có gì, chỉ cần anh không chê nhà tôi nghèo là tốt. Năm nay cam bán được giá, nhà tôi thu hoạch cũng tốt, đây rõ ràng đều hưởng phúc từ anh. Nếu như năm ngoái anh đến nhà thì tôi cũng không có cơm mà chiêu đãi.
Chị Đổng vui vẻ nói.
Trương Thanh Vân chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, hắn biết có nói thêm cũng không lại người ta, vì vậy cơm nước dọn xong tất cả mọi người đều bắt đầu ăn, nhưng hắn không dám ăn nhiều. Nhị cẩu tử và Hoa muội tử đang trong tuổi ăn tuổi lớn, cần phải bồi bổ mới được. Nhưng người sống dưới đây đều rất chân tình, cả nhà thấy Trương Thanh Vân ít động đũa thì Hoa muội tử và Nhị cẩu tử ở hai bên liên tục gắp thức ăn cho hắn. Cuối cùng cũng không được như Trương Thanh Vân mong muốn, một dĩa ếch cũng vào bụng hắn gần một nửa.
... ....
Trong trường đảng huyện ủy, lúc này toàn bộ cán bộ từ phó phòng trở lên đều phải thay phiên nhau học tập lý luận chính trị. Vì đợt học tập lần này khá quan trọng nên Trương Thanh Vân cũng phải tham gia, người phụ trách giảng giải chính là bí thư phụ trách đoàn thể Vương Bình.
Buổi tối Vương Bình hẹn Trương Thanh Vân ăn bữa cơm rau dưa, trên bàn cơm hai người cùng nhau nói chuyện về vấn đề phó bí thư thị trấn Nguyệt Toàn. Vương Bình đưa ra hai nhân tuyển để Trương Thanh Vân xem xét, Trương Thanh Vân nghĩ rằng giữa Vương Bình và Lưu Vạn Hà có mâu thuẫn nên không dám nói ra ý nghĩ thật sự của bản thân, hắn nói chỉ cần lãnh đạo chọn trúng vị nào thì tất cả đảng ủy và chính quyền thị trấn Nguyệt Toàn đều hoan nghênh.
Vương Bình cũng không muốn làm khó Trương Thanh Vân trên phương diện này, vì vậy hắn đành phải chuyển chủ đề sang phương diện khác. Hắn mơ hồ nói về vấn đề lần này lãnh đạo chuẩn bị tổ chức vài cán bộ lên trường đảng của tỉnh để học tập, lời nói có chút mơ hồ, ý tứ của Vương Bình tất nhiên vẫn tập trung ở chức danh phó bí thư thị trấn Nguyệt Toàn, Trương Thanh Vân cũng không quá mức quan tâm.
Nếu như là trước kia thì Trương Thanh Vân sẽ cảm thấy rất kích động, vì những người được lên trường đảng của tỉnh học tập sẽ có cơ hội được đề bạt. Nhưng những năm gần đây trung ương liên tục đưa xuống mười văn kiện quy định chế độ cho những cán bộ tham gia đào tạo trong trường đảng. Trung ương yêu cầu các cấp trường đảng phát huy tác dụng, các quan chức phải định kỳ vào trong trường đảng học tập lý luận.
Cũng vì vậy mà ý nghĩa vào trường đảng học tập cũng rất rộng, rất nhiều cán bộ vướng phải sai lầm, rất nhiều cán bộ tạm thời không thể sắp xếp hoặc tạm thời tránh tiếng đều được lãnh đạo nhét vào trường đảng xem như bãi đáp.
Hơn nữa có rất nhiều cán bộ muốn tham gia học tập trong trường đảng, dù nói thế nào thì trưởng đảng cũng rất có ý nghĩa. Vào tình hình lúc này cũng không có quá nhiều cán bộ mưu cầu danh lợi ở phương diện này, đặc biệt là Trương Thanh Vân, hắn mới được đề bạt làm công tác hơn một năm, cơ bản không được đề bạt, vì vậy hắn rất ít quan tâm.
Sau khi dùng cơm thì Trương Thanh Vân lại nhận được điện thoại của Lệ Cương, lời nói của Lệ Cương thầm ra hiệu cho Trương Thanh Vân biết vị trí phó bí thư thị trấn Nguyệt Toàn phải phát huy được chút tác dụng. Trương Thanh Vân lúc này mới cảm giác được vấn đề có vẻ không đúng, Vương Bình có thể là lấy tĩnh chế động mà lúc này Lệ Cương đang cần minh hữu, có lẽ hai người đang định ăn rơ với nhau.
Nếu không phải như vậy thì không thể nào khi Trương Thanh Vân dùng cơm xong với Vương Bình thì Lệ Cương đã gọi điện đến, rõ ràng mọi chuyện không đến mức trùng hợp như vậy. Xem ra lúc này Lệ Cương hy vọng những đề cử của Vương Bình hợp ý với phòng tổ chức.
Trương Thanh Vân cảm thấy có chút khó xử, lúc này phòng tổ chức và Vương Bình đang đối đầu với nhau, nhưng những chức vị từ phó phòng trở lên đều cần chữ ký của bí thư Hoàng, huống hồ đây lại là chức vị phó bí thư thị trấn Nguyệt Toàn? Lúc này Trương Thanh Vân không hiểu ý của Hoàng Tung Sơn, hắn không thể tùy tiện đề cử người khác.
Nếu trong lòng Hoàng Tung Sơn đã có sẵn nhân tuyển, Lưu Vạn Hà lại đến nói bí thư Thanh Vân đề cử người nào đó, bí thư Hoàng có thể quan tâm đến ý kiến này hay không.v.v.Sợ rằng những đề nghị của Trương Thanh Vân sẽ bị xem xét, sau đó Hoàng Tung Sơn lại thấy người Trương Thanh Vân đề cử lại khá giống như Vương Bình, lúc đó Hoàng Tung Sơn sẽ nghĩ sao về Trương Thanh Vân hắn?
Huyện ủy là địa bàn của Hoàng Tung Sơn, chính quyền huyện đã được chính lão làm cho cân bằng, nếu Hoàng Tung Sơn muốn ra tay thì sẽ là bi kịch cho Vương Bình. Trương Thanh Vân hắn và Vương Bình đi cùng với nhau sẽ không an toàn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy rất khó hiểu, người rất hợp ý với Vương Bình chính là phó phòng Chung phòng xây dựng, người này không có quan hệ với Trương Thanh Vân, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì có lẽ đây là một trong những thủ hạ có hạn của Vương Bình trong những năm gần đây. Lệ Cương muốn Trương Thanh Vân tiến cử hắn, chẳng lẽ Lệ Cương muốn lôi kéo Vương Bình?
Trương Thanh Vân lắc đầu, Lệ Cương quá nóng vội, Lật Tử Bình vừa gặp chuyện không may, nếu lúc này muốn khôi phục lại thế lực thì quá sớm. Hơn nữa Vương Bình cũng không phải là loại người nên lôi kéo, Vương Bình biết rõ Hoàng Tung Sơn rất quan tâm đến vấn đề lần này, nếu Vương Bình hắn còn cố gắng thì chẳng lẽ không nhìn thấy manh mối bên trong?
Sau khi Trương Thanh Vân suy nghĩ thông suốt thì quyết định án binh bất động, dù sao thì phòng tổ chức cũng không muốn trưng cầu ý kiến của đảng ủy Nguyệt Toàn. Lưu Vạn Hà không phải người đơn giản, hắn cố ý làm như vậy rõ ràng có suy nghĩ riêng, Trương Thanh Vân cần phải làm rõ ràng thêm vài chuyện với dám hành động.
Ngày hôm sau Trương Thanh Vân đến văn phòng huyện ủy tìm Lệ Cương, hắn dùng giọng mơ hồ nói rõ ý nghĩ của mình. Không ngờ Lệ Cương cũng không gắng gượng mà chỉ cười cười bảo Trương Thanh Vân phải nắm chắc ý nghĩ của mình, cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu, không biết rốt cuộc ý đồ thật sự của Lệ Cương là gì?
- Thanh Vân, khi nào thì cậu về Nguyệt Toàn? Lúc này đã gần giai đoạn cuối năm, công tác rõ ràng cũng không bận rộn như trước đây, cậu có thể về Ung Bình được nhiều ngày không?
Lệ Cương thấy Trương Thanh Vân có chút nghi ngờ thì vội vàng nói.
- Em cũng muốn ở lại Ung Bình vài ngày nhưng những công trình trong thị trấn Nguyệt Toàn đã bắt đầu khởi động, có rất nhiều vấn đề cần xử lý, nếu không xem xét cẩn thận thì không tốt.
Trương Thanh Vân cung kính nói.
Lệ Cương khoát tay rồi đột nhiên dừng lại nói:
- À, đúng rồi, còn có chuyện cần nói với cậu, cũng về vấn đề xây dựng thị trấn nông thôn mới. Có người phản ánh với huyện ủy là lãnh đạo thị trấn Nguyệt Toàn đã cưỡng chế di dời dân chúng để xây dựng công trình, hơn nữa cũng không đền bù thỏa đáng, có chuyện này không?
- Sao?
Trương Thanh Vân kinh ngạc nói:
- Việc này em không rõ ràng lắm, nếu nói đến chuyện đền bù và di dời thì hình như liên quan đến nhiệm kỳ của bí thư Kim!
- Dù là ai thì tiền đền bù cho dân chúng cũng không thể không trả, cậu kiểm tra tình hình này, nếu tất cả đều là thật thì phải xử lý nghiêm túc.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn, Lệ Cương không ngờ lại đem mọi chuyện đổ ập lên đầu văn phòng huyện ủy, đây không phải đang hướng về phía Kim Luận Thư sao? Nếu đã hướng về phía Kim Luận Thư thì mục tiêu không phải là Hoàng Tung Sơn đứng phía sau à? Nhưng lúc này Kim Luận Thư không còn ở thị trấn Nguyệt Toàn, chẳng phải khoản tài chính thiếu nợ nhân dân lại bắt hắn gánh chịu sao?
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy rất tức giận nhưng tư tưởng lại thoải mái, trước đó Kim Luận Thư đã đến thị trấn Nguyệt Toàn bới đất tìm giun, rõ ràng hắn muốn tạo áp lực cho Lệ Cương, vì Trương Thanh Vân hắn là người Lệ Cương.
Nhưng tình huống thực tế thì Lệ Cương lại không quan tâm, hắn dùng tay trái lôi kéo Vương Bình, tay phải cổ động Vũ Đức Chi, còn vấn đề liên quan đến Trương Thanh Vân có thể mở rộng ảnh hưởng ở đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn hay không thì Lệ Cương không quan tâm.
Lần đầu tiên Trương Thanh Vân cảm thấy mình và Lệ Cương ngày càng xa lạ, từ trong văn phòng Lệ Cương đi ra, Trương Thanh Vân cảm thấy trên người bị người ta lấy đi mất một phần gì đó. Lệ Cương bị đả kích chẳng qua chỉ là tình cảnh trước mắt, nhưng hắn lại tùy tiện đưa Trương Thanh Vân lên đầu súng, tâm cơ như vậy quả thật làm trái tim người ta trở nên băng giá.
Sau khi Trương Thanh Vân trở về Nguyệt Toàn thì vấn đề liên quan đến bồi thường đã trở nên xôn xao, khắp nơi đều là tin đồn, công ty Vĩnh Thuận cũng đã đình công, Chu Xương Quốc cầu xin được gặp lãnh đạo thị trấn. Đàm Vân Quốc và Lý Tiếu Thiên nôn nóng đến mức chạy vòng quanh, tất cả đều chạy đến tìm Trương Thanh Vân vãn hồi thế cục.
Trương Thanh Vân không nói một lời, hắn tự giam mình trong phòng một ngày, ngày hôm sau mới gọi Lý Tiếu Thiên vào gặp. Hai người nói chuyện với nhau hơn một giờ, sau đó Lý Tiếu Thiên đi ra cũng không nói một lời.
Vài ngày sau văn phòng huyện ủy liên tục nhận được đơn tố cáo, tất cả đơn thư đều tố cáo trạm kiểm lâm thị trấn Nguyệt Toàn làm bậy. Trong đó còn nhắc đến một quán cơm có tên là nhà khách lâm nghiệp, tất cả những lái xe chở lâm sản đều ăn cơm ở quán ăn này và đều hối lộ tiền, nếu như vậy sẽ được trạm kiểm lâm bật đèn xanh cho qua, ngay sau đó sẽ được chạy qua huyện Ung Bình. Tin tức này lập tức truyền đi khắp toàn huyện.
Hòn đá này rơi xuống làm bùng lên hàng loạt cơn sóng, trạm kiểm lâm ở thị trấn Nguyệt Toàn được gọi là Quỷ Môn quan, hằng năm đều được phòng lâm nghiệp và huyện ủy khen ngợi, lúc này xảy ra chuyện thì dân chúng sao có thể tiếp nhận được? Cũng vì vậy mà tình cảnh trở nên rối loạn, những thương nhân lâm nghiệp trước nay bị chèn ép lập tức sử dụng tất cả quan hệ để tạo áp lực cho chính quyền, bọn họ tuyên bố muốn đưa vấn đề này lên cục lâm nghiệp thành phố.
Khi tình hình ngày càng nghiêm trọng thì Hoàng Tung Sơn cuối cùng cũng ra tay, trước tiên lão triệu tập hội nghị thường ủy xử lý trạm trưởng trạm kiểm lâm thị trấn Nguyệt Toàn, sau đó lại giao cho phòng giám sát, để đích thân trưởng phòng lâm nghiệp Tôn Truyền Phúc tự mình xử lý. Hoàng Tung Sơn cũng bắt buộc hiệp hội cam phải nghiêm khắc kiểm tra tất cả vấn đề, điều tra về vấn đề xây dựng thị trấn nông thôn mới, điều tra vấn đề liên quan đến bồi thường đất đai cho dân chúng. Kim Luận Thư chính thức làm kiểm điểm xin nhận xử phạt trước mặt tất cả các bí thư đảng ủy xã thị trấn, kết quả của sự việc này được chính Hoàng Tung Sơn phê chỉ thị: Tạm thời cách chức kiểm điểm, đảng ủy và chính quyền thị trấn Nguyệt Toàn vào lúc này không liên quan.”
Tin tức xôn xao dư luận hơn một tháng, mãi đến khi gần đến cuối năm mới kết thúc, thị trấn Nguyệt Toàn cũng khôi phục lại trật tự bình thường.
Lúc này Trương Thanh Vân đang đi đường mệt mỏi ở Tỉnh Hải Tây, lần này hiệp hội cam tổ chức khảo sát đối ngoại cho các cán bộ, Trương Thanh Vân báo danh tham gia đợt khảo sát lần này. Vì tất cả những người tham gia đều là cấp phó ở các xã thị trấn nên Trương Thanh Vân ngẫu nhiên trở thành người dẫn đầu.
Trước khi Trương Thanh Vân rời khỏi thị trấn Nguyệt Toàn thì đã sử dụng kế sách lấy độc trị độc, tâm tình của hắn rất bực bội vì vậy mới mượn đợt khảo sát lần này để giải sầu. Từ huyện Ung Bình đến tỉnh Hải Tây hơn ngàn dặm đường mà tâm tình của hắn vẫn chưa bình ổn trở lại, khi suy xét cẩn thận về phong ba lần này ở thị trấn Nguyệt Toàn thì hắn cảm thấy rất chán nản.
Đám người Lệ Cương và Vũ Đức Chi cùng nhau dùng vấn đề ở Nguyệt Toàn để nói chuyện, chứng cứ về những tin đồn về khoản bồi thường cho dân chúng ở thị trấn Nguyệt Toàn đã hoàn toàn được xác thực. Đồng thời bọn họ lợi dụng tình cảnh náo loạn ở thị trấn Nguyệt Toàn để xé to chuyện, sua đó ép Kim Luận Thư đến đường cùng.
Nhưng Hoàng Tung Sơn lại rất cáo già, lão tỏ ra chẳng bận tâm nhưng đến lúc không thể cứu vãn mới chính thức ra tay. Lão muốn sử dụng kế sách một đá trúng hai chim, lão nghĩ rằng vấn đề Nguyệt Toàn sẽ làm một bí thư đảng ủy như Trương Thanh Vân phải ra đi, lão có thể lấy cớ để vùi dập Trương Thanh Vân.
Nếu Trương Thanh Vân ra đi thì chức bí thư thị trấn Nguyệt Toàn sẽ treo trước mặt tất cả mọi người, Lệ Cương và Vũ Đức Chi chắc chắn sẽ khó đạt thành hiệp nghị, liên minh giữa hai người chắc chắn sẽ bị phá vỡ không tốn công sức của Hoàng Tung Sơn. Cuối cùng Hoàng Tung Sơn sẽ ra tay, lão sẽ kéo Lệ Cương và lập lại sự cân bằng, sau đó lại ly gián Lệ Cương và Vũ Đức Chi, kết quả sẽ vẫn là thế chân vạc như xưa. Tất nhiên kết quả cũng chính là vứt bỏ Trương Thanh Vân, Kim Luận Thư ra đi mà kẻ gây náo loạn là Trương Thanh Vân không việc gì thì rõ ràng trồng đào cho người ta hái.
Nhưng rõ ràng dù là Lệ Cương, Vũ Đức Chi hay Hoàng Tung Sơn đều không ngờ Trương Thanh Vân đã biết rõ tất cả, chính hắn tìm người tố cáo vấn đề trong thị trấn Nguyệt Toàn, tất cả đều là đòn trí mạng.
Quỷ Môn Quan trong thị trấn Nguyệt Toàn đã tạo nên một tấm gương sáng cho toàn bộ phòng lâm nghiệp huyện Ung Bình, Trương Thanh Vân chọc gậy vào vấn đề này làm toàn xã hội xuất hiện những tiếng vang khủng bố. Huyện ủy cũng xảy ra vấn đề với Kim Luận Thư, Hoàng Tung Sơn sao có thể nhẫn nhịn được?
Trương Thanh Vân cũng áp dụng kế sách một đá trúng hai chim, cũng không làm cho Hoàng Tung Sơn dễ dàng thực hiện kế hoạch. Trương Thanh Vân đã bắt buộc Hoàng Tung Sơn phải ra mặt dẹp loạn, hơn nữa hắn còn khéo léo giá họa cho Vũ Đức Chi để Hoàng Tung Sơn sợ đối thủ còn hậu chiêu. Vì vậy khi Hoàng Tung Sơn ổn định thế cục thì không dám có thêm hành động thiếu suy nghĩ, cũng vì vậy mà Kim Luận Thư bắt buộc phải ra đi mà Trương Thanh Vân lại tránh khỏi số kiếp.
Thông qua trận chiến lần này mà Trương Thanh Vân biết được sự lợi hại của Lệ Cương, những gì Trương Thanh Vân hắn có thể nghĩ ra thì Lệ Cương cũng hoàn toàn có thể. Thế lực Lệ Cương suy yếu, chính quyền huyện mất ổn định nhưng hắn không dựa vào Hoàng Tung Sơn mà tay phải kéo Vương Bình tay trái kéo Vũ Đức Chi tạo ra tình cảnh phong ba bão táp. Thật ra không phải đánh mạnh vào tâm lý sợ đối phương kết hợp của Hoàng Tung Sơn sao?
Sau sự kiện lần này thì vấn đề Lệ Cương thất thủ trong chiến trường Lật Tử Bình đã được xóa bỏ, sau khi cân nhắc được hơn thì rõ ràng nhiệm kỳ đảng ủy ở huyện Ung Bình đã không còn xa, Hoàng Tung Sơn đã sắp về hưu. Lệ Cương chỉ cần bảo đảm thế chân vạc trước mắt để chờ đợi nhiệm kỳ đảng ủy mới là được. Vấn đề Lệ Cương vận dụng mối quan hệ trên thành phố để tiến lên một bước cũng không lớn, nhưng Trương Thanh Vân có dự cảm Lệ Cương sẽ cố gắng đạt được mục đích, hơn nữa quân bài cuối cùng của hắn sẽ là Trương Thanh Vân.
Sau khi vòng vo nhiều ngày ở Hải Tây, người khác đang cố gắng tìm nguồn tiêu thụ cam thì Trương Thanh Vân lại tự hỏi chính mình có nên lui từng bước hay không? Dù sao hắn vẫn còn trẻ, chủ động yêu cầu rút lui khỏi chính trị thì đường về vẫn còn khá rộng, nhưng vấn đề rút lui rất khó chịu, hắn cảm thấy đầu mình ngày càng lớn.
Những ngày này Trương Thanh Vân liên tục nhận được điện thoại, đầu tiên là hội nghị kinh tế cuối năm mời dự họp, Đàm Vân Quốc gọi điện yêu cầu chỉ thị, Trương Thanh Vân lập tức cho hắn toàn quyền chỉ đạo công tác đảng ủy và chính quyền, sau đó Đàm Vân Quốc không còn tiếp tục gọi điện làm phiền.
Biện Huy Hoàng cũng gọi điện tới, hắn nói đến vấn đề chia hoa hồng cuối năm. Trương Thanh Vân cảm thấy giật nẩy mình, hắn chỉ quăng ra một trăm ngàn mà Biện Huy Hoàng lại đưa đến tiền lãi những ba trăm ngàn, như vậy sao Trương Thanh Vân chịu tiếp nhận? Hắn liên tục từ chối nhưng thái độ của Biện Huy Hoàng rất nghiêm túc, hắn nói đã chuyển vào tài khoản của Doãn Tố Nga. Trương Thanh Vân đang ở cách xa ngàn dặm nên cũng không có biện pháp nào khác, thôi thì chờ khi trở về sẽ xử lý.
Những cuộc điện thoại còn lại hầu như là của Cảnh Sương gọi tới, mỗi ngày hai người đều nói chuyện với nhau rất lâu, để vơi bớt nổi tương tư. Trương Thanh Vân giới thiệu phong cảnh Hải Tây cho Cảnh Sương, Cảnh Sương thì lại nói cho hắn biết những việc vặt trong gia đình, vì vậy mà hai người không bao giờ nói hết chuyện.
Sau sự kiện lần trước Cảnh Sương nói Tôn Trường Thanh cha của Tôn Khoa nghỉ hưu thì quan hệ giữa Trương Thanh Vân và nàng chợt tăng vọt. Dưới yêu cầu dữ dội của Trương Thanh Vân thì Cảnh Sương cuối cùng cũng gọi hắn là chồng, là người giải quyết những việc lớn. Cảnh Sương thì ở vào tư thế người vợ, nàng liên tục lo việc vặt trong gia đình, mua thêm quần áo cho cha mẹ, những gì nàng mua về đều được suy xét rất cẩn thận, trong lòng Trương Thanh Vân cũng vì vậy mà cảm thấy được an ủi.
/1217
|