Ngày hôm nay mặt trời lên cao Trương Thanh Vân mới thức dậy, hắn vừa đi ra ngoài chuẩn bị làm vệ sinh thân thể thì đột nhiên bị người ta ôm chầm lấy.
- Ha ha, tiểu tử anh về phòng lúc nào? Hì hì, không ngờ đấy nhé, bình thường rất khí khái nhưng không ngờ còn là một chủ nhân khó chịu, ngày hôm qua cảm nhận hương vị mỹ nhân cực phẩm thế nào?
Vi Cường ở phía sau cười hì hì nói.
Trương Thanh Vân bị một người đàn ông ôm lấy từ phía sau nên cảm thấy rất bực bội, hắn vội vàng vùng ra rồi lui về phía sau vài bước nói:
- Anh nói bậy bạ gì vậy? Ai là cực phẩm mỹ nữ?
- Anh toàn đánh trống lãng!
Vi Cường dùng giọng mập mờ nói:
- Tối qua tiểu tử Uông Triết đã phát ra cảnh báo, hắn nói rằng cô gái họ Lăng kia không thể động vào được. Lúc đầu hắn còn nói dối, hắn nói đã bị người của anh Chu Tuấn thấy hợp mắt, sau đó bị tôi ép hỏi, hì hì! Đúng là bắt được một con cá lớn.
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn mặc kệ Vi Cường lải nhải mà đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lúc đi ra khỏi phòng thì Trương Thanh Vân cảm thấy đầu óc tỉnh táo lên rất nhiều, hắn thấy Vi Cường dùng ánh mắt mập mờ nhìn mình mà không khỏi ho khan. Đám người này là cậu ấm, chỉ cần nói đến chuyện người đẹp là trở nên cực kỳ hăng hái.
Nhưng dù Vi Cường có nghĩ thế nào, sau đó còn phải chịu đựng những tràng cười chế nhạo thì Trương Thanh Vân cũng không quan tâm. Nhưng Vi Cường lại là người điển hình thích đau xót, hắn thầm cảm thấy không công bằng. Người phụ nữ kia có ánh mắt thế nào mà không biết lại nhìn trúng một tên đầu gỗ như Trương Thanh Vân? Chắc chắn Trương Thanh Vân là loại người mà lên giường chỉ ấp bằng một tư thế, không có chút tư tưởng tiếp thu cái mới, nào được như Vi Cường hắn chứ? Đúng là bất công, thức ăn ngon lại vào miệng heo.
Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến những lời lẽ cay độc Vi Cường đang suy nghĩ, sau khi cùng Vi Cường tán gẫu với nhau một lúc thì Trương Thanh Vân mới nhớ hôm nay còn có tiết học thứ hai. Vì vậy hắn vội vàng thu dọn sách bút rồi để Vi Cường ở trong phòng một mình.
... ....
Thời gian cứ như thế mà trôi qua từng ngày, Trương Thanh Vân vẫn tiếp tục một cuộc sống như bình thường. Người phụ nữ Lăng Tuyết Phi kia đúng là không biết xấu hổ, cũng không cần biết Trương Thanh Vân có quan tâm đến nàng hay không, cơ bản cứ hai ba ngày là nhắn tin cho Trương Thanh Vân. Nàng là ca sĩ, phần lớn thời gian đều chạy sô khắp nơi, những tháng gần đây cũng không ở trong Thành Đô.
Những tin nhắn của Lăng Tuyết Phi rất dài, tất cả phần lớn đều là hỏi thăm sức khỏe, bảo dưỡng cơ thể khỏe mạnh. Trương Thanh Vân không quan tâm đến phần mở đầu, hắn cho rằng đó là thói quen nghề nghiệp, nàng thường phải nhắn tin như vậy.
Sau này Trương Thanh Vân mới phát hiện ra những tin nhắn này đều do Lăng Tuyết Phi tự bấm, hơn nữa còn đặc biêt dành riêng cho hắn, từ ngữ chau chuốt và rất phức tạp. Có vài tin nhắn làm Trương Thanh Vân khá tức cười, vì vậy chốc chốc hắn lại gửi đi vài tin.
Vì vậy mà hành động nhắn tin qua lại thế này đã trở thành thói quen, cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân bắt buộc phải sửa tên của Lăng Tuyết Phi trong điện thoại thành Mạc Ngôn, một cái tên của đàn ông. Thứ nhất vì sợ rằng người khác thấy được tin nhắn này sẽ không có gì tốt, thứ hai cũng vì quá chính xác, Lăng Tuyết Phi không phải là một yêu nghiệt sao? Yêu nghiệt làm người khác mê đắm chết người.
Ngày tháng trôi qua như thoi đưa, khi người ta còn chưa kịp hưởng thụ bầu không khí sảng khoái vào cuối thu thì mùa đông đã đến. Khi Trương Thanh Vân khoác lên người chiếc áo bông thì chợt lấy lại tinh thần, thời gian học tập của hắn ở trường đảng đã sắp kết thúc.
Trương Thanh Vân có chút không muốn, có chút hưng phấn, nhưng nhiều nhất chính là chờ đợi, nôn nóng đến tháng chạp. Khi trường đảng chính thức nghỉ tết thì Trương Thanh Vân cũng chấm dứt quá trình học tập, nếu có thành tích xuất sắc thì lấy được giấy chứng nhận loại ưu của trường đảng.
Đây vốn là điều đáng hưng phấn nhất nhưng khi Trương Thanh Vân thấy thành tích của Vi Cường cũng không thua kém thì cũng cảm thấy chán nản. Tiểu tử này cả năm ngồi không, đâu học qua bất cứ thứ gì, ngày vẽ tranh tối chơi game mà cũng tốt nghiệp loại ưu? Xem ra cơ quan đúng là mạ vàng, đám người đến nơi này đều đã được mạ vàng, cũng đều nằm trên một guồng máy với nhau, kẻ nào dám vì chút thành tích học tập mà đắc tội với kẻ khác chứ?
Sau khi kết thúc khóa học thì mọi người không tránh khỏi chụp ảnh chung, liên hoan và du lịch với nhau. Đối với học viên trường đảng thì đây đơn giản chỉ là những hoạt động xã giao, thiếu đi một phần nổi buồn ly biệt nhưng tăng thêm vài phần hiệu quả và lợi ích, đây mới chính là mục đích thật sự.
Một cán bộ khác đến từ thành phố Vũ Đức có tên là Đàm Chí Phong có tinh thần rất thoải mái, hắn chủ động nói cho Trương Thanh Vân biết sau này mình sẽ về đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy, tăng lên chức phó phòng trên thị ủy quả nhiên rất tốt.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ liên tục chúc mừng Đàm Chí Phong, lúc này Đàm Chí Phong lại híp mắt nghiền ngẫm nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thật ra chủ tịch huyện Ung Bình Lệ Cương trước đây là cấp trên của tôi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, xem ra con đường của mình cũng bị kẻ khác nhìn thấu, nhưng Đàm Chí Phong lại là kẻ biến ẩn giấu, lời nói tỏ vẻ lấy lòng. Đàm Chí Phong nói đã nhận được điện thoại của Lệ Cương, nhưng hai người nói với nhau những gì thì hắn không nói ra, hắn biết rõ Trương Thanh Vân là người đang nắm chắc tâm lý mèo mù vớ được cá rán.
- Thanh Vân, tôi có vài người quen trong phòng tổ chức, năng lực của cậu rất tốt, sau này trở về tôi nhất định sẽ đề cử cậu, phòng tổ chức là ngành đứng đầu đấy.
Đàm Chí Phong thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì cười nói. Người này tuổi cao hơn Trương Thanh Vân một chút, cấp bậc cũng cao hơn, ý tứ lôi kéo trong lời nói rất rõ ràng. Trong lời nói của Đàm Chí Phong cũng có chút thận trọng, rõ ràng lần này được đề bạt làm hắn cảm thấy mình hơn hẳn kẻ khác. Trương Thanh Vân chỉ cười cười, hắn liền nói lời cảm tạ, đồng thời cũng không nói ra chính mình sẽ đến tỉnh ủy. Cần phải biết Nan đắc hồ đồ , cứ để người ta cảm thấy hơn người, nếu sau này biết rõ sự thật thì sẽ rút lui, đây là một phương pháp đối nhân xử thế cực kỳ cao thâm.
- Ủa, Thanh Vân, sao anh lại đi dạo ở đây? Nhóm người trong văn phòng chúng tôi tìm anh nãy giờ, mọi người cùng nhau chụp ảnh nào.
Người nói chuyện là Mộng Phi, là người trong văn phòng thư ký thường ủy, nghe nói nàng có khả năng trở thành thư ký của phó bí thư tỉnh ủy Chương. Vài ngày trước Vi Cường đã giới thiệu cho Trương Thanh Vân.
Chuyện đi đến văn phòng tỉnh ủy đã được Trương Thanh Vân nói rõ cho Vi Cường, tiểu tử này cũng rất có tâm, hắn kéo đến một đám học viên để giới thiệu, có lẽ muốn để Trương Thanh Vân tiếp xúc và làm quen được thêm vài người. Nhưng lúc này Mộng Phi lại nói hớ ra, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút xấu hổ, Đàm Chí Phong ở bên cạnh thì há hốc miệng, văn phòng gì? Đây không phải là văn phòng tỉnh ủy sao? Trương Thanh Vân vào làm việc ở văn phòng tỉnh ủy à?
- Khụ khụ, anh Đàm, vừa rồi...À...Tôi cũng vừa nhận được thông báo mà thôi, lãnh đạo sẽ phái tôi vào phụ trách phòng giám sát văn phòng tỉnh ủy, nhưng cũng chưa chính thức xác định, cũng chưa có thông báo chính xác. Vì vậy tôi cũng không muốn nói với anh.
Trương Thanh Vân dùng giọng có chút mất tự nhiên nói.
Đồng tử trong mắt Đàm Chí Phong co rút lại, trái tim chợt đập lên điên cuồng. Hắn đang định mở miệng thì Mộng Phi bên cạnh dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Đi thôi, đi thôi, Thanh Vân, các đồng chí đều đang chờ anh, có gì thì sau này hãy nói được không?
Đàm Chí Phong lập tức ngậm miệng, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Trương Thanh Vân gật đầu xấu hổ với Đàm Chí Phong sau đó bị Mộng Phi kéo đi chụp ảnh chung.
Lần này các cơ quan tỉnh ủy phái đến sáu cán bộ tham gia ban bồi dưỡng, phòng giám sát thì có một mình Trương Thanh Vân, hơn nữa còn là nhân viên mới. Những người còn lại thì có ba ở văn phòng tỉnh ủy, ba người ở văn phòng thường ủy, có một người ở cơ quan hành chính. Tổng công là sáu nam hai nữ, hai người phụ nữ đều là người có tuổi nhưng dù sao cũng là người thành phố nên không nhìn ra tuổi thật, dù sao bộ dạng cũng còn rất tốt.
Mộng Phi là một người có cấp bậc cao cấp nhất, nàng học xong sẽ là thư ký của phó bí thư tỉnh, vì vậy tất cả những hoạt động chụp ảnh và liên hoan đều do nàng đứng ra tổ chức. Nàng không hỗ danh là thư ký, sắp xếp rất gọn, cũng làm bầu không khí trở nên rộn rã, mọi người đã tạo thành một tập thể, khá hòa đồng.
... ....
Những học viên tốt nghiệp trường đảng phần lớn đều là người từng lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội, tất nhiên sẽ không thể nào hòa hợp như thời còn đại học. Nhưng xem xét tình huống thì Trương Thanh Vân thấy bầu không khí ở đây tốt hơn quan trường Ung Bình rất nhiều.
Người đến vị trí cao thì phương pháp đấu tranh sẽ khác hắn với bên dưới, con người càng biết ẩn giấu, những gì đó trong lòng sẽ được chôn giấu rất sâu, biểu hiện ra cũng chất phác, đây cũng xem như một loại cảnh giới phản phác quy chân.
Trước tháng một âm lịch Trương Thanh Vân đã về lại Ung Bình, hắn thừa lúc phòng tổ chức trong huyện ủy vẫn còn chưa nghỉ lễ mà đến rút những giấy tờ liên quan. Trên đường đi mọi người đều rất nhiệt tình với Trương Thanh Vân, ánh mắt nhìn hắn cũng tỏa sáng, đại đa số đều là hâm mộ, tất nhiên cũng không thiếu những kẻ khác thường. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không để ý đến những người này, hắn biết thời gian mình ở Ung Bình đã kết thúc, vì vậy mà tâm tình cũng có biến đổi.
Sau khi làm xong những thủ tục cần thiết thì tất nhiên Trương Thanh Vân phải đến gặp mặt các vị lãnh đạo. Trước tiên hắn muốn gặp mặt Lệ Cương nhưng vài lần liên tiếp không có mặt trong văn phòng. Khi Trương Thanh Vân gọi điện cho Vương Hoa Hoa thì cảm thấy giọng điệu của nàng có chút khó xử, ấp úng. Trương Thanh Vân biết đã có chuyện gì xảy ra, rõ ràng mình không cần phải gặp mặt Lệ Cương.
Trong văn phòng Hoàng Tung Sơn, hôm nay Hoàng Tung Sơn đeo một kính lão rất ít khi được thấy, cặp kính có kiểu cách của người già. Cặp mắt cáo già của Hoàng Tung Sơn xuyên qua cặp kính dày nhìn Trương Thanh Vân rồi có chút lơ lửng, làm bí thư huyện ủy nên lão biết lần này Trương Thanh Vân là rồng về biển.
- Bí thư Hoàng, tôi đến nói lời cáo biệt với anh, sau này phần lớn thời gian tôi sẽ ở tỉnh thành, cũng không khác gì một người xa quê, đáng tiếc là không thể giúp anh chia bớt ưu sầu.
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói.
Hoàng Tung Sơn cười cười, lão mơ hồ cảm nhận được sự biến hóa về khí chất của Trương Thanh Vân, những mũi nhọn trên người đã bị bào mòn, giọng nói trở nên trầm ổn và khá chân thành giống như ngay từ bây giờ đã trở thành người xa xứ. Người tiến lên văn phòng tỉnh ủy rõ ràng không phải kẻ tầm thường.
Hoàng Tung Sơn lần đầu tiên cảm thấy không nhìn thấu người trẻ tuổi trước mặt, trước kia lão cảm thấy Trương Thanh Vân thừa khôn khéo nhưng thiếu tâm trí, làm việc vội vàng liều lĩnh, nhưng tình hình thực tế thì thế nào?
Trương Thanh Vân liều lĩnh nhưng Hoàng Tung Sơn lão còn chưa thể rút được chức vị bí thư thị trấn Nguyệt Toàn, lão biết lợi dụng Trương Thanh Vân sao Trương Thanh Vân không biết làm ngược lại? Chức vụ bí thư thị trấn Nguyệt Toàn hầu như còn để không gần một năm qua.
Hoàng Tung Sơn đột nhiên nghĩ đến vấn đề lâm nghiệp trong thị trấn Nguyệt Toàn, vẻ mặt lão hơi đổi, rốt cuộc lúc này cũng biết được kẻ nào làm chuyện kia. Hay cho một kế lấy độc trị độc, ba lão lãnh đạo trong Ung Bình bị Trương Thanh Vân vỗ tay sau lưng mà không biết, hơn nữa lại càng chiến đấu với nhau thêm dữ dội. Lúc này Hoàng Tung Sơn cũng ngộ ra được câu gặp gió hóa rồng , rõ ràng người ta đã bay đến tận tỉnh thành.
Người này tương lai vô hạn!
Hoàng Tung Sơn thầm nghĩ mình đã thật sự già, sau này là tương lai là của đám trẻ.
Sau khi rời khỏi văn phòng Hoàng Tung Sơn thì Trương Thanh Vân gặp Vũ Đức Chi bước từ xe xuống trong sân huyện ủy, vì vậy hắn vội vàng tiến lên chào hỏi. Vũ Đức Chi quay đầu, lão híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, rồi đột nhiên lão cười rất thật giống như nụ cười của những đứa trẻ.
- Cậu cũng không cần phải chào tôi, tôi là người của huyện Ung Bình, sau này cậu cũng sẽ thường quay về mà.
Vũ Đức Chi nói, lời nói của lão rất bình thản giống như một chú nhà bên chào một kẻ đi xa.
Vũ Đức Chi nói như vậy làm câu nói từ biệt nghẹn trong cuống họng Trương Thanh Vân. Sau đó Vũ Đức Chi lại khoát khoát tay, lão giống như muốn vẫy tay từ biệt nhưng cũng có thể nói Trương Thanh Vân nên đi, chính lão thì quay đầu lầm lũi đi lên cầu thang khu văn phòng huyện ủy.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Vũ Đức Chi mà có hàng vạn suy nghĩ trong đầu, trước kia hắn quá coi thường Vũ Đức Chi nhưng thật ra đây mới chính là người Trương Thanh Vân hắn cần học tập cả đời. Người này bỏ mất cơ hội để trở về huyện Ung Bình làm một cán bộ cô đơn cả đời, những gì Vũ Đức Chi nghĩ ra được và nói cho Trương Thanh Vân thì đều mạnh hơn rất nhiều ý nghĩ của những kẻ khác đang còn tại vị.
Vũ Đức Chi là người thích chiến đấu, lão càng đấu ác liệt thì lại càng yêu nghiệt. Đối với lão thì qua trường đã quá sáng rực, đã sớm biết kết quả của chính mình. Lão dùng phương pháp đấu tranh để che giấu nội tâm, nhưng cuối cùng lại tiết lộ cho Trương Thanh Vân biết vài điều bí mật, biết đâu lão nghĩ rằng trên đời còn có một người hiểu mình.
Khi Trương Thanh Vân về đến nhà thì cha mẹ rất vui mừng, hai ông bà đã hiểu khá nhiều về chuyện của Trương Thanh Vân. Tin tức về một người trong huyện Ung Bình sắp được tiến vào tỉnh ủy đã truyền khắp đường lớn ngỏ nhỏ, Trương Thanh Vân hắn chính là một vị quan có nhiều giai thoại nhất trong huyện Ung Bình. Năm nay hai vợ chồng Trương Đức Giang ngoài chuẩn bị lễ mừng năm mới còn đặc biệt muốn về tế tổ ông bà, hai người nói đây là phúc đức tổ tiên, vì vậy mà Trương gia có được một nhân vật lớn.
Cha mẹ Trương Thanh Vân cũng không muốn nhắc đến vấn đề con dâu, chuyện của Cảnh Sương đã qua rất lâu, hai người cũng nghe được chút tin đồn, sợ nhắc lại sẽ làm Trương Thanh Vân đau lòng. Không ai hiểu con bằng cha mẹ, hai ông bà đều biết rõ chuyện của con bây giờ khó chen tay vào được.
Qua tháng chạp thì Ngải Gia và Biện Hoa cũng sẽ kết hôn, cuối cùng hai người cũng chính thức nên vợ thành chồng. Trương Thanh Vân biết rõ thật ra hai người bọn họ muốn kết hôn từ sớm, nhưng vùng này có phong tục là anh trai phải kết hôn trước, điều này chỉ nhằm vào những người anh em cùng dòng tộc.
Mà Ngải Gia rõ ràng đã coi Trương Thanh Vân hắn là anh ruột của mình, hôn lễ kéo dài hơn một năm, bạn gái của anh trai đột nhiên mất tích, cha mẹ và bạn bè khuyên can hết lời nàng mới chịu kết hôn.
Tình cảnh trong Biện gia ở thị trấn Nguyệt Toàn rất náo nhiệt, Trương Thanh Vân chính là thượng khách hôm nay. Không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, Vũ Chí Cường được điều sang làm bí thư thị trấn Nguyệt Toàn. Trương Thanh Vân hắn đã khổ sở trồng đào nhưng sau đó lại để cho người khác hái, hôm nay Vũ Chí Cường và Đàm Vân Quốc cũng tham gia lễ cưới của Ngải Gia.
Tiểu tử Vũ Chí Cường thấy Trương Thanh Vân thì rất thận trọng, liên tục vâng dạ nhưng không dám tiến lên chào hỏi. Lúc đầu hắn khinh thường, ghen ghét hận Trương Thanh Vân thấu xương, nhưng sau đó lại sợ, lúc này hắn lại phải dừng lại ở mức độ kính ngưỡng.
Cuối cùng vẫn là Trương Thanh Vân phải chủ động tiến lên chào hỏi, lúc này Vũ Chí Cường mới liên tục nói vài câu tán thưởng, vẻ mặt rất mất tự nhiên. Đàm Vân Quốc thì tốt hơn Vũ Chí Cường rất nhiều, trước nay hắn là cấp dưới của Trương Thanh Vân, lúc này cũng rất khách khí gọi Trương Thanh Vân là bí thư Trương, hạ mình thấp để kéo khoảng cách, rõ ràng Đàm Vân Quốc đã có tiến bộ.
Đến sáu giờ chiều khi bái thiên địa thì Trương Thanh Vân vào làm phù rễ, khi hắn nhìn thấy phù dâu thì dưới chân chợt lảo đảo thiếu chút nữa không thể đứng vững, phù dâu là Mã San.
Hôm nay cô dâu ngải gia ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, nàng kéo tay Mã San không buông, ánh mắt cố ý nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này khách khứa chợt trở nên ầm ĩ, cô dâu không chịu bái đường sao?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn tiến lên giữ lấy Mã San, Ngải Gia thì buông tay, Mã San lại ừm một tiếng rồi nhào vào lồng ngực Trương Thanh Vân. Bộ ngực mềm mại của nàng ép lên lồng ngực Trương Thanh Vân, hơi thở của nàng thơm như hoa lan, mặt Trương Thanh Vân đỏ đến tận mang tai.
Đám khách khứa lại bắt đầu ồn ào, Mã San náo loạn cũng đỏ bừng mặt. Trương Thanh Vân biết rõ Ngải Gia cố ý làm như vậy, nàng thầm ra hiệu cho mình có vài việc cần giải quyết ổn thỏa.
... ....
Sau khi bái đường thì bắt đầu động phòng, đám người ối loạn ầm ĩ, mục tiêu lại được di dời. Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội này mà đi ra nhà sau của Biện gia, Mã San cũng ngượng ngùng đi theo phía sau.
- Thanh Vân, em...Em sẽ thi vào nghiên cứu sinh ở khoa y trên tỉnh.
Mã San lắp bắp nói, vẻ mặt đỏ bừng.
- À, khi nào em thi!
Trương Thanh Vân dùng giọng ngạc nhiên nói, chỉ cần nhìn vẻ mặt Mã San là biết ý nghĩa lời nói của nàng, vì vậy mà trong lòng Trương Thanh Vân không khỏi rung động. Mã San xinh đẹp không thua kém Cảnh Sương, dù đứng trước mặt Triệu Giai Ngọc cũng không kém, nhưng Triệu Giai Ngọc lại hơn được khí chất. Hôm nay Mã San mặc một chiếc quần jean bó, mông rất cao, cặp chân và đùi thẳng tắp. Trên người là một chiếc áo lông màu hồng nhưng khóa đã mở ra, rõ ràng áo trong cũng không che đậy được hết bộ ngực đồ sộ.
Cách hai tầng áo mà Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy được sự mềm mại truyền đến từ thân thể Mã San, có một loại hấp dẫn khác thường được sinh ra, Trương Thanh Vân đã lâu chưa được đụng đến phụ nữ lập tức cảm thấy toàn thân khô nóng, hạ thân chợt căng cứng. Rõ ràng vị anh em bên dưới muốn thoát khỏi sự trói buộc của Trương Thanh Vân.
Mã San hình như cũng cảm nhận được khí tức nóng hừng hực của Trương Thanh Vân, nàng không tự chủ được phải đến rất gần. Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy ngày càng khô nóng, hắn định chìa tay kéo người phụ nữ vào lòng phóng túng một lần. Đúng lúc này những tiếng thanh la vang lên, rõ ràng bắt đầu động phòng.
Trương Thanh Vân chợt trở nên tỉnh táo:
- Mã San, đã xong chuyện động phòng, chúng ra ngoài ăn bữa tối thôi.
- Vâng!
Mã San khẽ ngẩng đầu lên rồi vâng một tiếng, trong mắt lóe lên chút thất vọng, nàng dịu dàng theo sau lưng Trương Thanh Vân ra ngoài.
Nay nay gia đình nhà họ Trương rất náo nhiệt, những người đến chúc tết phần lớn đều là những người bạn trong quan trường huyện Ung Bình của Trương Thanh Vân. Đám người này gồm Vạn Quốc Thư, Hào Liệt, Vương Đào, Trương Thiến và Vương Hoa Hoa... ....
Trong đám người còn có một vị khách khá đặc biệt, đó chính là Chu Uyển Dung, cô bé này rất có tâm tư, nàng tặng Trương Thanh Vân một album ảnh. Trong đó có rất nhiều hình của Trương Thanh Vân, hơn nữa còn có cả hình ảnh những ngôi nhà trong khu Liên Hợp. Có cả hình Hoa muội tử và Nhị cẩu tử cười rất ngọt, cả hai đều đã lớn lên rất nhiều, chắc chắn đã phải ra ngoài thị trấn học tập rồi.
Sau khi bận rộn vài ngày thì Trương Thanh Vân thu dọn tâm tư, hắn căn cứ vào thông báo của lãnh đạo tỉnh ủy mà chuẩn bị đến báo danh vào ngày mùng sáu. Đêm mùng năm hắn lên xe phóng về Thành Đô, hắn bắt đầu một hành trình mới.
/1217
|