Hội nghị khẩn cấp hôm nay mời tất cả những cán bộ từ phó khoa trở lên, vì phòng họp không lớn nên nhìn sơ qua thì cảm thấy người người đông ngịt.
Dương Hân ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt hắn tái nhợt, vừa rồi hắn đã thông báo những tình hình về vụ án ở huyện Ung Bình. Trưởng khoa số một Mã Xuân Niên mà khoa viên Lưu Vĩ đều đã xuống thực địa xem xét, vì không biết sử dụng ngôn từ nên bị quần chúng vây đánh, hai người này đang nằm ở bệnh viện nhân dân huyện Ung Bình.
Vụ việc này làm kinh động cục công an thành phố Vũ Đức, lúc này mọi chuyện đã được khống chế, Ung Bình tạm thời trở nên yên bình. Nhưng sự cố lần này có ảnh hưởng rất lớn đến phòng giám sát, tuy chưa có chỉ thị gì từ lãnh đạo cấp trên nhưng chắc chắn nếu có thì không được tốt cho lắm.
Dương Hân rất biết cách chú ý lời nói, đám người trong phòng đều cúi đầu, trong lòng Trương Thanh Vân cũng thầm chấn động. Dân chúng vây đánh giám sát viên phòng giám sát, Vũ Đức Chi dù có hàng ngàn lá gan cũng không dám hành động như vậy, xem ra huyện Ung Bình bên kia đã xảy ra chuyện khó giải quyết, vì vậy hắn không khỏi nhíu mày.
- Khụ, khụ!
Nghiêm Tuấn ho khan hai tiếng hấp dẫn lực chú ý của mọi người, lão uống vào một ngụm trà rồi nói:
- Trước khi tra xét vụ án này thì chủ nhiệm Đỗ đã từng tìm tôi nói chuyện, lúc đó tôi đã cảm thấy vấn đề rất khó khăn. Sau đó chủ nhiệm Thanh Vân cũng đã khơi thông, cậu ấy là người Ung Bình nên đã dặn dò chủ nhiệm Đường, muốn anh ấy coi trọng, nhưng kết quả thì thế nào?
Vẻ mặt Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy đều biến đổi lớn, ý nghĩa lời nói của Nghiêm Tuấn đã rất rõ, rõ ràng sự sắp xếp của Đỗ Dũng có vấn đề, Đường Quốc Huy làm việc không hiệu quả.
Nghiêm Tuấn nói xong thì cả phòng không nói lời nào, bầu không khí yên tĩnh đến cực điểm. Dương Hân cau mày, một lúc lâu sau hắn mới nhìn thoáng qua Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thanh Vân, có phải như vậy không?
Trương Thanh Vân cảm thấy tất cả ánh mắt đều đổ về phía mình, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vụ án này tôi biết rất rõ ràng, trước đó chủ nhiệm Đỗ tìm tôi nhưng vì tránh tình nghi nên chủ động từ chối. Tôi là người phân công quản lý vấn đề nông nghiệp, người phải thừa nhận trách nhiệm đầu tiên là tôi.
Dương Hân hơi híp mắt, hôm nay tâm tình của hắn không được tốt lắm, rõ ràng những lời nói của Trương Thanh Vân rất dễ nghe cũng không châm chọc vào ai. Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy thì đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều không nhịn được. Tuy Trương Thanh Vân đã nể mặt hai người nhưng không phủ nhận lời nói của Nghiêm Tuấn, như vậy trách nhiệm chủ yếu phải do Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy gánh chịu.
- Bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề trách nhiệm, chúng ta phải suy xét xem phải giải quyết hậu quả vụ án này thế nào cho tốt. Lúc này tất cả lãnh đạo đều nhìn chằm chằm vào vụ việc, nếu để xã hội chấn động thì không phải là chuyện nhỏ.
Vương Bá Chu trước nay chưa từng nói chuyện lại lập tức lên tiếng.
Vương Bá Chu vừa mở miệng thì lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, lão lại tiếp tục nói:
- Bí thư trưởng Dương, vụ án này cứ giao cho tôi là được. Tôi sẽ đến Ung Bình, nhất định sẽ đưa ra một kết quả thật thích hợp.
Tất cả mọi người chợt kinh ngạc, Vương Bá Chu này cũng thật là, người ta tránh còn chưa kịp nhưng lão lại xông lên cướp, chỉ cần xem xét mức độ can đảm cũng không hổ danh giám sát viên cấp cao.
Vương Bá Chu chủ động tiến lên giết giặc tất nhiên người khác sẽ không có ý kiến, Dương Hân hỏi ý kiến Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy, hai người đã sớm không có ý kiến gì khác, tất nhiên sẽ liên tục gật đầu, như vậy thì vụ việc căn bản được giải quyết.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Vương Bá Chu, can đảm thì có nhưng dã tâm thì không.
Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận ánh mắt của Vương Bá Chu khá tinh tường, vụ án đã đến mức độ này thì tất cả thành phố Vũ Đức từ cao xuống thấp đều rơi vào trạng thái gặp kẻ địch khủng bố, còn gì khó khăn nữa?
Công tác đảng không được giải quyết ổn thỏa thì tất cả mọi người đều rất chú ý, có rất nhiều ngành phải phối hợp. Lúc này có lẽ tuyên truyền, tư pháp, ủy ban kỷ luật cũng đều đã xuất hiện, đâu kẻ nào còn dám gây loạn? Vương Bá Chu nhận biết khá đúng thời điểm, hắn muốn lợi dụng sơ hở để làm anh hùng.
Nếu vụ án này được Vương Bá Chu giải quyết ổn thỏa, lão lại là phó phòng giám sát viên cao cấp, sau này chẳng lẽ tiếng nói không có trọng lượng? Trương Thanh Vân nhìn thấu ý nghĩ của Vương Bá Chu, hắn đặt chén trà xuống hỏi:
- Thư ký trưởng Dương, tôi có một ý kiến.
- Sao?
Dương Hân nhướng mày nói:
- Anh nói đi!
Trương Thanh Vân hắng giọng rồi sắp xếp ý nghĩ nói:
- Tôi biết vụ án này anh Vương đi làm sẽ không thích hợp, vụ án này xuất hiện sơ hở cũng vì chúng ta chưa xem xét đúng mức độ nghiêm trọng của vụ việc. Nhưng nếu tuyến trên chúng ta cử phó phòng giám sát viên cao cấp xuống thì rõ ràng sẽ làm người ta nghĩ rằng phòng giám sát khinh thường vụ việc vừa rồi, chuyện đã phát triển thế này thì phải coi trọng ấn tượng tập thể, tiền lệ này không thể nào được xác lập.
Trương Thanh Vân vừa mới dứt lời thì phòng họp lập tức trở nên ồn ào, tất cả đều xì xào bàn tán, rõ ràng đều cho rằng lời nói của Trương Thanh Vân rất đúng. Nếu dùng phó phòng giám sát viên cao cấp để kiểm tra một huyện thì có gì khác với kiểm tra một cơ quan tỉnh? Cuối cùng là đi giải quyết vấn đề hay đi ra đứng trên đầu bí thư huyện ủy?
Trương Thanh Vân nói xong thì dứt khoát ngồi uống trà, hắn dùng dư quang khóe mắt đánh giá vẻ mặt khó coi của Vương Bá Chu mà trong lòng thầm cười lạnh. Trương Thanh Vân biết rất rõ, trong phòng giám sát có hai vị bồ tát, mình phải đánh một kéo một.
Nếu như kéo cả hai vị bồ tát thì sẽ bị người ta chụp mũ tội lôi kéo, nếu đều đánh thì lãnh đạo sẽ cho rằng mình quá coi trọng quyền lợi, lòng dạ hẹp hòi không nhìn rõ đại cục, kết quả nào cũng rất thảm. Vụ án lần trước đã làm cho Nghiêm Tuấn phải yên phận, vậy thì trước tiên phải dùng Nghiêm Tuấn, Vương Bá Chu cần phải bảo trì khoảng cách, như vậy mới dễ phát triển, mở rộng con đường quay về của chính mình.
Dương Hân chỉ ngồi lẳng lặng mà không lên tiếng, hắn rất có ấn tượng với sự tỉnh táo của Trương Thanh Vân. Đúng là người từ cơ sở đi lên, khả năng suy xét vấn đề hơn hẳn người khác mười lần, quả thật là nhân tài. Dương Hân nghĩ đến đây thì mở miệng:
- Anh nói đi, anh thấy ai đi thì phù hợp?
- Tôi chủ động xuống tuyến dưới điều tra, hy vọng lãnh đạo có thể phái tôi đi. Lúc này vấn đề tình nghi đã không còn tồn tại, vì vụ việc đã biến đổi tính chất, hơn nữa tôi công tác ở huyện Ung Bình nhiều năm, biết rõ tình huống, dễ phát triển và mở rộng công tác, đây là cái lợi đầu tiên.
- Thứ hai chính là tôi có rất nhiều mối quan hệ với hiệp hội cam ở Ung Bình, đồng thời biết rõ mối quan hệ giữa nông dân và chính quyền.
- Điều này... ....
Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì Dương Hân đã mở miệng cắt ngang, sau đó hắn hơi dừng lại rồi nói tiếp:
- Tôi hiểu ý của anh, nhưng vấn đề này cũng cần phải cân nhắc lại.
- Thế này đi, thời gian cũng không còn sớm, tôi sẽ lập tức làm báo cáo công tác cho thư ký trưởng. Vụ án huyện Ung Bình cần mọi người về nhà suy xét lại cho cẩn thận, tôi cần các anh chị định tính vấn đề cho rõ ràng, tôi không hy vọng nghe thấy bất kỳ tin đồn vô căn cứ nào khác.
- Đồng thời tôi cũng không hy vọng mọi người đưa cảm giác thất bại vào trong công tác, tất cả những công tác khác trong phòng giám sát không thể được thả lỏng, mọi người nghe rõ chưa?
- Rõ!
Tất cả mọi người đều lên tiếng, Dương Hân nói những lời vừa rồi với vẻ mặt rất nghiêm nghị, tất cả mọi người cũng bị lây nhiễm, đều đang chuẩn bị đứng lên.
Dương Hân dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mặt tất cả mọi người, sau đó hăn phất tay, chính hắn thì bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Dương Hân vừa rời khỏi thì phòng họp trở nên ồn ào, Đường Quốc Huy và Đỗ Dũng cúi đầu, bộ dạng có chút vô tình. Trương Thanh Vân do dự một chút rồi cũng đi qua vỗ vai hai người, Đỗ Dũng đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt khá lơ lửng.
- Chủ nhiệm Đỗ, mọi chuyện cũng không phải quá áp lực, vụ án không phải đã được định tính rồi à?
Trương Thanh Vân an ủi.
Đường Quốc Huy bên cạnh khẽ lắc đầu, hắn cầm lấy sách bút mà không nói một câu. Đỗ Dũng cười cười, Trương Thanh Vân nhìn không rõ những gì người này đang suy nghĩ trong lòng. Lúc này hắn cũng không nói thêm điều gì, Đỗ Dũng không phải là người đơn giản, Trương Thanh Vân biết rất rõ, biết đâu Đỗ Dũng còn để lại một con đường phía sau.
Trương Thanh Vân nhìn về phía Vương Bá Chu mà vẻ mặt không chút biểu cảm, Vương Bá Chu lại đi đến nói:
- Vẫn là chủ nhiệm Trương suy xét thấu đáo, những lão già như chúng tôi không còn dùng được.
Trương Thanh Vân cười nhạt, hắn nói:
- Anh Vương quá khiêm tốn rồi, chúng ta đều là trụ cột của phòng giám sát, thời điểm quan trọng mới phát huy tác dụng. Nếu không phải vừa rồi anh dùng cây châm đâm vào địa phương ổn định thì rõ ràng chúng ta cũng không còn kế hoạch nào khác.
Đồng tử trong mắt Vương Bá Chu chợt co rút, lão nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, phòng giám sát có cao nhân, vị phó phòng giám sát này không để ý đến lão, vì vậy cũng chỉ đành cười gượng hai tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
Trương Thanh Vân rời khỏi phòng họp mà không nôn nóng quay về, lời nói cuối cùng của phó thư ký Dương rất hàm hồ, có lẽ suy xét lại chỉ là giả, khảo nghiệm mới là thật. Dù sao thì sự cố lần này có vẻ như Trương Thanh Vân hắn là người chiến thắng, là lãnh đạo tất nhiên Dương Hân phải có ánh mắt khác biệt, người nào làm lãnh đạo cũng vậy.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì phát hiện ra chính mình lúc này xem nhẹ quá nhiều chuyện, không còn cân nhắc và nhiệt tình như trước. Nếu là trước kia Dương Hân chỉ cần nói như vậy cũng đủ làm hắn cả đêm không ngủ.
Lúc này điều Trương Thanh Vân đang suy xét chính là tối nay Dương Hân ra chiêu quá quỷ dị, dù vì cân đối trong phòng giám sát mà cố ý chèn ép mình thì điều này cũng rất bình thường. Dù sao hai chữ cầu tiến cũng quá phức tạp, đây là những kinh nghiệm hoàn toàn có thể rút ra được.
Gần đây Trương Thanh Vân đọc khá nhiều sách xưa, đã có những hiểu biết mới về vấn đề phức tạp và hòa hợp. Con người luôn đấu tranh giống như quả địa cầu luôn xoay tròn, sẽ có những cuộc chiến ngoài ý muốn nhưng tất cả tình tiết đều phải cân nhắc kỹ càng.
Vũ Đức Chi thất bại cũng vì lão cân nhắc quá mức chính xác, lão muốn tất cả mọi chuyện đều là tờ giấy trắng trong tay mình, trên thế giới này làm gì có vấn đề nào được như vậy? Không chế thế cục thì cần phải mơ hồ, đặc biệt là khống chế đại cục. Đại cục sở dĩ lớn vì bản chất của nó vốn phức tạp, vốn mơ hồ, Trương Thanh Vân trong lòng biết rõ điều này, vì vậy cảm thấy khá thoải mái.
Trương Thanh Vân giữ vững quyền lên tiếng của chính mình trong phòng giám sát, điều này cũng có thể làm tài hoa của mình bày ra rõ ràng. Nếu sử dụng vài thủ đoạn nhỏ thì đều không đáng kể, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Phá án cũng phải có đạo lý như vậy, phòng giám sát tỉnh sẽ không có án nhỏ, nhưng trong quá trình phá án khó tránh khỏi quá trình suy xét toàn diện, suy xét tất cả phương diện và tình huống, vì vậy cũng có rất nhiều chuyện không thể nhìn từ quan điểm truyền thống, vấn đề quan trọng nhất chính là phát triển và ổn định. Ổn định là trách nhiệm đầu tiên về tinh thần, phải xác định đúng phương hướng nếu không sẽ chui thẳng vào mặt trong vụ việc. Nếu muốn có được manh mối rõ ràng thì phòng giám sát tỉnh phải có vài trăm cao thủ cục công an tham gia.
Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man, sau đó thu dọn lại văn phòng. Lần này chắc chắn hắn sẽ về kiểm tra trong huyện Ung Bình, lúc này hắn đã coi tỉnh thành là nhà, nếu vấn đề dân tình trong huyện Ung Bình được xử lý hoàn thiện thì rất tốt. Lâu rồi hắn chưa được gặp Lệ Cương và Vũ Đức Chi, lần này trở về phải cùng ôn luyện với bọn họ một lượt.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
- Vào đi! Cửa không khóa.
- Chủ nhiệm Trương, anh còn chưa tan tầm sao? Bề bộn việc gì thế này?
Hoàng Diêu cười hì hì tiến vào bên trong.
Trương Thanh Vân đốt một điếu thuốc, hắn hít vào một hơi rồi thổi ra một luồng khói đậm:
- Có gì cứ nói, tôi biết cô là người không có chuyện không leo lên điện tam bảo.
- Ha ha, em muốn mời anh đến quán bar ngồi một chút cho thư thả. Gần nhà hàng Vienna mới mở một quán bar, rất đẹp, thế nào?
Hoàng Diêu cười nói.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Hoàng Diêu, hắn hừ một tiếng rồi nói:
- Cô mời tôi sao? Một người đàn ông và một phụ nữ không có gì mà đến quán bar uống rượu à? Không ổn, không ổn!
- Anh!
Hoàng Diêu đỏ mặt nói:
- Có gì sao? Anh, anh nghĩ gì thế? Anh Vũ cũng đi, muốn em hẹn anh đến cho vui, không phải anh chẳng nể mặt đấy chứ?
- Nể, tất nhiên là nể mặt, lúc này phòng giám sát xảy ra chuyện lớn mà còn đi uống rượu, cô cho rằng thích hợp lắm sao?
Trương Thanh Vân lập tức dùng đòn vu hồi.
- Hừ!
Hoàng Diêu nhếch miệng:
- Anh cứ thích quan trọng hóa vấn đề, vừa rồi không phải thư ký Dương đã nói không được đưa công tác làm loạn tâm tình à? Anh là lãnh đạo mà không làm gương, chúng tôi là cấp dưới tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng của anh.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn sờ lên sau gáy, rõ ràng bắn chim cả đời mà bị mổ mắt, sao miệng lưỡi nha đầu này ngày càng lợi hại như vậy? Vì vậy Trương Thanh Vân đứng dậy vươn vai nói:
- Tư tưởng rất tốt, rõ ràng người đẹp phòng giám sát suy nghĩ rất sâu sắc.
Hoàng Diêu trở nên thản nhiên, hai người trực tiếp xuống lầu.
Red Lantern*
Trương Thanh Vân bước xuống xe nhìn tên quán, rõ ràng khá đặc biệt, cửa ra vào có hai chiếc đèn lồng, quả nhiên cũng cách không xa khách sạn Vienna. Trước cửa ra vào có rất nhiều xe cộ, Trương Thanh Vân còn nhìn thấy hình bóng của người nước ngoài, xem ra đất nước phát triển thì khẩu vị cũng dần thay đổi, cũng có nhiều người nước ngoài đến đây dạo chơi.
(*: Đèn lồng đỏ.)
Trong quán bar rất yên tĩnh, bên trong vang lên tiếng đàn dương cầm, Trương Thanh Vân sợ nhất là loại nhạc dance đinh tai nhức óc, đám người điên cuồng lắc lư. Đối với những quán bar như vậy thì thì hắn cảm thấy rất bực bội, lần này Hoàng Diêu nói không sai, quán bar này khá yên tĩnh và bình hòa.
Từ xa Trương Thanh Vân đã nhìn thấy Quách Vũ đang vẫy vẫy tay, hắn vội vàng tiến lên cười nói:
- Cậu này cũng thật là, hai ba ngày đã chạy đến Giang Nam, nếu không thì cắm rễ luôn ở Giang Nam đi, đỡ phải bay tới bay lui cho phiền phức.
Hai người bắt tay nhau, Hoàng Diêu tất nhiên sẽ ngồi ngay bên cạnh Quách Vũ, lúc này Trương Thanh Vân mới phát hiện ra Quách Tuyết Phương. Đúng là nha đầu Hoàng Diêu không có chút lòng tốt, có lẽ đang gắng sức tác hợp cho mình và Quách Tuyết Phương. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì đột nhiên không nhịn được nhìn xuống chân Quách Tuyết Phương, hai chân thon dài, nếu nói về dáng người, vẻ đẹp và tướng mạo thì rõ ràng Quách Tuyết Phương cực kỳ thích hợp để lấy làm vợ.
- Anh nhìn tôi làm gì? Không biết tôi sao?
Quách Tuyết Phương hừ một tiếng, tính tình vẫn còn có chút quái đản. Trương Thanh Vân chọn một vị trí cách xa Quách Tuyết Phương mà ngồi xuống, hắn nghĩ rằng như vậy sẽ an toàn hơn.
- Thanh Vân, anh uống rượu gì?
Quách Vũ làm ra một động tác nâng ly.
Trương Thanh Vân lắc đầu:
- Thôi thì uống bia vậy.
Trương Thanh Vân uống được rất nhiều rượu, nhưng uống rượu thường cũng quá quê mùa, nếu như vậy thì chỉ rõ xuất thân nhà quê, hơn nữa nếu uống loại rượu pha trong quán bar thì không cảm nhận được hương vị.
Trương Thanh Vân nói xong thì nhìn Quách Tuyết Phương, nàng cũng muốn uống bia. Người phụ nữ này rõ ràng cũng biết chiều theo ý đàn ông, như vậy cũng bớt phiền phức.
- Chúng ta nâng ly!
Quách Vũ nâng ly nói.
Bốn người cùng nâng ly, Quách Tuyết Phương khẽ cười, nàng nhìn thoáng qua Trương Thanh Vân rồi nói:
- Trăm phần trăm nhé?
Trong mắt Quách Tuyết Phương bùng lên cái nhìn khiêu chiến.
Trương Thanh Vân không thèm để ý đến nàng, hắn hớp một ngụm nhỏ rồi đặt ly xuống. Quách Tuyết Phương cau mày, người đàn ông này đúng là khốn kiếp, chuyên môn đối nghịch với mình, còn tưởng rằng là đại nhân vật gì ghê gớm lắm chứ?
- Thanh Vân, lần trước chị của em bị thương, cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc.
Quách Vũ cười nói, vẻ mặt hắn rất bình thường giống như cảm ơn Trương Thanh Vân, rõ ràng hắn là người trưởng thành, nói chuyện rất đúng mực.
Nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy xấu hổ, Quách Tuyết Phương này lúc nào cũng muốn chết muốn sống,, điên điên khùng khùng, mình nào dám chăm sóc nàng? Tuy hắn nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói:
- Khách khí rồi, Quách tiểu thư dịu dàng lễ độ... ....
Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì điện thoại của Quách Vũ đã vang lên. Người này dùng tay che chắn, cũng không biết đã nói gì. Sau khi hắn cúp điện thoại thì nói có bạn tìm, mình phải đi trước, Hoàng Diêu cũng rất tự nhiên đứng dậy, Trương Thanh Vân biết rõ tình hình đã diễn biến xấu, rõ ràng mình lại bị trúng kế.
Người khác cố ý cho Trương Thanh Vân cơ hội được ngồi cùng một chỗ với ngươi đẹp, nhưng hắn lại không có chút hứng thú, người phụ nữ này đúng là làm hắn phải xúc động tràn trề.
- Sao vậy? Theo tôi uống rượu rất nhàm chán à?
Sau khi Quách Vũ đi thì Quách Tuyết Phương lập tức mở miệng hừ một tiếng.
Trương Thanh Vân gật đầu, bộ dạng hiểu rồi còn hỏi, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Tôi biết rõ cô cũng không có hứng thú gì với tôi, tôi cũng giống như vậy. Nhưng em trai của cô lại khá gấp, nghe tôi nói này, trong nhà nôn nóng như vậy rồi à? Sao nhà cô dùng đủ mọi phương pháp tống cổ cô ra ngoài vậy?
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương lập tức phát lạnh, nàng há miệng thật lớn, quả thật không tin vào lỗ tai chính mình. Những lời nói này của Trương Thanh Vân quá mức trần trụi đến mức độ Quách Tuyết Phương khó thể tiếp nhận.
Trương Thanh Vân nâng ly hướng về phía Quách Tuyết Phương rồi nói:
- Nói thật nhé, cô không cần phải quá nhỏ mọn, nếu có người muốn chúng ta ngồi uống rượu thì không phải làm chuyện mơ hồ sao? Khóc lóc nhiều cũng quá giới hạn, chiêu cũ của cô không dùng được nữa đâu, cô tìm chiêu khác đi. Cô cũng chẳng giống như một phụ nữ chính cống.
Quách Tuyết Phương trợn trừng mắt, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái, trước giờ làm gì có kẻ nào nói với mình như vậy, mình có chỗ nào không giống với phụ nữ chứ?
Thật ra Quách Tuyết Phương cũng hiểu rất rõ tâm tư của Quách Vũ, em trai muốn nàng cởi bỏ những khúc mắc trong lòng, hơn nữa nàng cũng muốn đùa giỡn với Trương Thanh Vân, Nào ngờ Trương Thanh Vân mở miệng lại la giọng điệu như vậy, nàng lại cảm thấy chính mình thất bại, cảm thấy rất uể oải.
Trương Thanh Vân uống rượu mà cảm thấy rượu và sắc rất gần nhau, rõ ràng chuyện lần trước với Nghê Thu Nguyệt vẫn còn in dấu trong lòng. Nhưng hắn lại không lo lắng đến Quách Tuyết Phương, nàng vẫn còn rất tinh khiết, ít nhất Nghê Thu Nguyệt cũng không thể so sánh được. Hơn nữa tâm tình của Trương Thanh Vân lúc này cũng không như lúc xưa, căn bản không sợ phạm phải sai lầm.
- Này, tôi hỏi anh, rốt cuộc anh đã có bạn gái chưa?
Quách Tuyết Phương đột nhiên nói, ý niệm trong đầu chợt đảo ngược, nàng bày kế với Trương Thanh Vân không được thì tâm sự cũng khá tốt. Bây giờ nàng cũng không còn nhiều bạn để trò chuyện, mà người này thì tương đối an toàn.
Sau khi tên người yêu khốn kiếp ra nước ngoài thì người trong nhà giới thiệu rất nhiều người đàn ông anh tuấn, một đám người lòe loẹt, chỉ biết giả vờ đứng đắn, thật ra có kẻ nào khác tên người yêu trước? Không phải chạy đến vì Quách gia sao?
Sau khi nghĩ thông vấn đề trên thì Quách Tuyết Phương cảm thấy Trương Thanh Vân rất đáng yêu, hắn không xem nàng là phụ nữ cũng tốt, dù sao nam nhân trong lòng nàng cũng đã chết hết rồi.
/1217
|