- Thanh Vân, cậu đã nghe qua vụ việc ẩu đả giữa Ung Bình và Tang Chương chưa?
Hoàng Tân Quyền ngồi xuống, một lúc lâu sau lão mới mở miệng nói.
Trương Thanh Vân gật đầu nhưng trong lòng rất nghi ngờ, vì sao bí thư Hoàng lại nói về điều này? Chẳng lẽ chuyện xảy ra ở huyện Ung Bình có thể tác động đến lão?
- Thời đại trước huyện Ung Bình và huyện Tang Chương đều là hảo hữu, đều là những nơi các dân tộc sống quần cư, trước giải phóng cũng gắn bó với nhau khăng khít như môi với răng, đều là những trung tâm cách mạng của Giang Nam. Không ngờ chỉ sau vài chục năm xây dựng tổ quốc thì quần chúng trong hai huyện đã náo loạn đến mức độ này, điều này làm cho người ta đau lòng.
Hoàng Tân Quyền nói.
Hoàng Tân Quyền nói rất nghiêm túc, vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng trở nên rất đứng đắn:
- Ung Bình và Tang Chương trước nay sở dĩ không thể trở nên tự trị và cả hai chủ tịch huyện trước đây đều cản tay nhau, thật ra dù là Ung Bình hay Tang Chương thì dân tộc thiểu số cũng chiếm đa số, hoàn toàn có thể trở thành huyện tự trị. Căn cứ vào chính sách của đảng về dân tộc thiểu số thì một khi Tang Chương và Ung Bình trở thành huyện tự trị thì dân chúng sẽ được hưởng rất nhiều lợi ích.
Hoàng Tân Quyền nhíu mày rồi khoát tay nói:
- Dân chúng làm giàu là làm giàu, không phải chỉ có nâng đỡ mới phát triển được, tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu mới là truyền thống tốt đẹp của đảng. Huyện Tang Chương và Ung Bình đã qua giai đoạn cần lao nhưng vì sao trước nay vẫn chưa thể thoát nghèo?
- Điều kiện khách quan cũng có, nhưng tư tưởng cán bộ địa phương chưa được giải phóng cũng có liên quan rất nhiều. Theo tôi thì may mà chưa tự trị, vì nếu tự trị thì quốc gia sẽ có chính sách nghiêng, mọi người lại cho rằng chuyện hai huyện rớt lại phía sau là điều đương nhiên.
- Điều anh đã nói tôi hoàn toàn hiểu rõ, trước đây cũng có rất nhiều cán bộ hai huyện Tang Ung đến gặp tôi, tất cả đều bị tôi mắng cho phải quay về. Căn bản không biết làm tốt tư tưởng đoàn kết, chỉ biết ỷ lại, đây là phẩm cách của người hai huyện Tang Ung chúng ta.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ lên, hắn cẩn thận châm chước lời nói của Hoàng Tân Quyền, trong lòng hắn khẽ động, Hoàng Tân Quyền tự xưng là người của Tang Ung, chẳng lẽ quê của lão là Tang Chương hoặc Ung Bình?
Trương Thanh Vân dùng tâm tư để suy đoán, Ung Bình là không thể, nếu trước đây huyện Ung Bình có một thư ký trưởng tỉnh ủy thì chẳng lẽ hắn lại không biết? Hoàng Tân Quyền là người Tang Chương sao? Tang Chương có họ Hoàng à? Lúc này Trương Thanh Vân lại nghĩ đến thái độ của Hoàng Tân Quyền với Quách gia, rõ ràng không chút khách khí.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt động, hắn lập tức nghĩ đến tin tức trước kia ở huyện Tang Chương từng có một vị tướng quân họ Hoàng, sau khi phá vòng vây trong kháng chiến thì hy sinh, chủ tịch nước lúc ấy cũng phải rơi lệ, chẳng lẽ... ....
- Anh cũng đừng nên tiếp tục suy đoán, tôi là người huyện Tang Chương. À, tôi sinh ra được vài tháng thì cha đã hy sinh.
Hoàng Tân Quyền nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn giương mắt nhìn Hoàng Tân Quyền rồi cảm giác tình cảnh lúc này không giống trước đó. Biết đâu những hiểu biết của Hoàng Tân Quyền về Tang Chương chưa chắc bằng mình, nhưng cảm tình của lão về huyện Tang Chương đã hoàn toàn vượt qua mình, điều này có thể cảm nhận được qua giọng nói của lão.
Hoàng Tân Quyền có thể nói là một vị con nhà quan xuất hiện khá sớm, lúc ấy các lãnh đạo trung ương thường rất quan tâm đến con cháu của các liệt sĩ. Huống hồ Hoàng tướng quân khi còn sống là một người nằm trong bộ sậu lãnh đạo, điều này cũng có thể giải thích vì sao Hoàng Tân Quyền chẳng thèm khách khí với Quách gia.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng giật mình về độ tuổi của Hoàng Tân Quyền, trước kia hắn cũng không quá xem xét về hồ sơ lý lịch cán bộ, không ngờ Hoàng Tân Quyền cũng đã nhiều tuổi. Xem ra nhiệm kỳ này là cuối cùng của Hoàng Tân Quyền, làm xong thì chắc chắn sẽ về hưu.
Trương Thanh Vân trước kia đã lén nghe qua lời nói của Hoàng Diêu, cô nói hai người anh của mình đều ở nước ngoài, lúc đó Trương Thanh Vân còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng xem ra điều này là bình thường.
- Hôm nay tôi gọi cậu đến đây cũng không phải nói vài chuyện này, tôi là một ông lão, cũng không còn bao nhiêu tiếng nói đối với hai huyện Tang Ung.
Hoàng Tân Quyền nói, sau đó lão nhấp một ngụm trà, câu tiếp theo làm Trương Thanh Vân chính thức giật mình:
- Lần này phòng tổ chức khảo sát cán bộ, bọn họ khảo sát anh cũng vì nguyên nhân này.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn lập tức đứng dậy. Đầu tiên là hắn giật mình, sự thẳng thắn của Hoàng Tân Quyền làm cho hắn cảm thấy bất ổn, nếu dựa theo kỷ luật của tổ chức thì đáng lý ra Hoàng Tân Quyền không nên nói động đến điều này.
- Cậu không cần phải kinh hoàng, tổ chức cũng phải dựa vào tình hình khác nhau để thay đổi một vài nguyên tắc, anh không muốn tìm tôi xin quan xin chức, anh sợ cái gì?
Hoàng Tân Quyền hừ một tiếng nói, giọng nói rất tùy ý, mơ hồ có cả sự uy nghiêm.
Trương Thanh Vân vội vàng ngồi xuống, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự uy nghiêm và bá đạo của con nhà quan. Sự uy nghiêm và bá đạo của Hoàng Tân Quyền hoàn toàn khác với Vi Cường, Hà Tuấn, thậm chí là cả Triệu Truyền, không nông cạn như bọn họ, không làm lòng người phản cảm. Lão đến đường đường chính chính, lời nói rất rõ ràng, có một hương vị làm người khác muốn tiếp tục ngồi chuyện trò.
Trương Thanh Vân biết rõ Hoàng Tân Quyền có được khí phách này chính là bị ảnh hưởng từ thế hệ lãnh đạo trước đó, thế hệ lãnh đạo lúc này còn được bao người như vậy? Bản chất Hoàng Tân Quyền đã là chính trực, tính tình thẳng thắn và lời nói rõ ràng ai ai cũng hiểu, kẻ nào dám đả động gì đến điều này?
Khó trách Hoàng Tân Quyền làm quan nhưng không thể thăng tiến.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, đối với Hoàng Tân Quyền thì làm quan nhỏ căn bản sẽ không sao, không thiếu tiền, cũng không thiếu cá, lại không có suy nghĩ kết bè kết phái. Nếu không có thế lực riêng thì ngồi trên cương vị chẳng phải đang phục vụ vì nhân dân à?
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng nghĩ đến nguyên nhân Hoàng Tân Quyền không được giữ chức vụ lớn. Con cháu liệt sĩ thường được giao phó sứ mạng thần thánh, điều này đã chú định cho danh tiếng của lão không được phát triển quá mức hoặc không thể tiến nhập vào một phương thế lực nào đó, điều này có lẽ là tiếc nuối của lão.
- Là thế này, kết quả khảo sát của phòng tổ chức đã đánh giá anh khá cao, đồng thời tôi thông qua tiếp xúc vài lần mà cảm thấy anh rất có năng lực. Tang Ung là hai huyện vùng núi, tôi nghĩ sẽ đưa cậu đến huyện Tang Chương làm bí thư huyện ủy, cậu có lòng tin không?
Hoàng Tân Quyền dùng giọng nghiêm túc nói.
Trương Thanh Vân chợt cảm thấy kinh hoàng, mình được trao chức bí thư huyện ủy sao? Đây không phải là chức vị mà thành phố Vũ Lăng sẽ đề bạt hoặc trực tiếp bổ nhiệm rồi báo lên phòng tổ chức tỉnh ủy à? Trước đây chưa từng nghe nói phòng tổ chức tỉnh ủy trực tiếp bổ nhiệm cán bộ xuống giữ chức bí thư đảng ủy một huyện. Đây cũng không phải là trình tự trước nay của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân cũng lập tức cảm thấy thoải mái, Hoàng Tân Quyền là bí thư phụ trách công tác đoàn thể ở tỉnh ủy, lão lo cho huyện Tang Chương, vì vậy chặn ngang một lần thì có sao? Thị ủy thành phố Vũ Lăng không đề bạt ai, ngược lại sẽ là điều kiện rất thuận lợi cho Trương Thanh Vân xuống huyện Tang Chương.
- Có lòng tin, nếu được điều về Tang Chương thì tôi nhất định sẽ đưa nơi đây tiến lên, sẽ làm cho huyện Tang Chương thoát nghèo.
Trương Thanh Vân đứng lên nói.
Hoàng Tân Quyền híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau lão mới cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Anh không cần phải ăn to nói lớn, tôi đã từng tiếp xúc điện thoại với hai lãnh đạo của cậu gồm bí thư Hà và chủ tịch Vi, bí thư Hà hình như không thấy cậu thích hợp.
- Chỉ cần chủ tịch Vi xem trọng tôi là được, chủ tịch Vi là người chân thật.
Trương Thanh Vân nói, Hoàng Tân Quyền chợt ngẩn ngơ, cuối cùng lão cũng đứng lên cười ha hả.
Quách Vũ ở bên cạnh cũng nở nụ cười, trong lòng thầm bội phục sự can đảm của Trương Thanh Vân. Ngay cả mình đứng trước mặt Hoàng Tân Quyền cũng không dám làm càn nhưng Trương Thanh Vân lại khác, nếu người này được điều về học tập ở thủ đô thì mọi chuyện sẽ còn khác nữa.
Quách Vũ khá hiểu về Hoàng Tân Quyền, nếu vừa ý thì rất hòa hợp, nếu không thì ai cũng chẳng phục. Nghe những trưởng bối Quách gia nói, vào thời kỳ náo động, phần tử phản động muốn lôi kéo Hoàng Tân Quyền, lão trực tiếp đến gặp lão chủ tịch, lúc đó lão chủ tịch nói một câu:
- Nếu hắn là phần tử phản động thì vài chục triệu đồng chí cách mạng đã hy sinh cũng là phần tử phản động, các anh cũng không phải vậy sao?
- Tang Chương là một huyện nghèo khó, ngay vào giai đoạn này cũng nổi tiếng ở Vũ Lăng. Quan trường Vũ Lăng gọi Tang Chương là phần mộ của bí thư huyện ủy, bí thư Tang Chương vừa tại vị được vài tháng đã bị kéo xuống, sau này người tiền nhiệm lại dính vào chuyện ẩu đả, cậu nghe xong những lời này thì còn lòng tin không?
Hoàng Tân Quyền dùng giọng hăng hái nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn cũng cảm giác được vụ việc rất khó giải quyết. Nhưng hắn cũng chỉ do dự một chút rồi ngẩng đầu dùng giọng chăm chú nói:
- Có, tất cả đất đai trong nước đều là của đảng và nhân dân, sao có thể nói đấy là mộ phần cho được.
Hoàng Tân Quyền lại cười, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân đã có thêm chút tán thưởng. Nếu người này có thể vượt qua cửa ải huyện Tang Chương thì tương lai rõ ràng là vô hạn. Hoàng Tân Quyền cũng đã từng sinh sống ở huyện Tang Chương, nơi đó rất nghèo, đất đai cằn cỗi, kinh tế dân chúng không phát triển, trình độ giáo dục rất thấp, nói đơn giản chính là ngu dân. Đồng thời trị an xã hội cũng rất hỗn loạn, lưu manh và du côn hoành hành khắp nơi, cán bộ có quan điểm tổ chức quá thấp, có thời gian là có vấn đề, chỉ mong sao tiểu tử này có thể được việc.
Nếu Trương Thanh Vân có thể giải quyết vấn đề ở huyện Tang Chương thì hoàn toàn có thể cất bước trên khắp đất nước, chỉ cần xem xét những biểu hiện của Trương Thanh Vân khi công tác một năm ở phòng giám sát thì Hoàng Tân Quyền rất có lòng tin.
Khi mọi người còn đang nói chuyện trong phòng làm việc thì Hoàng Diêu ở bên ngoài đã không thể nhịn được, cuối cùng nàng cũng xông vào phòng chúc mừng sinh nhật bí thư Hoàng. Hoàng Tân Quyền lúc này mới đứng dậy khoát khoát tay với Trương Thanh Vân nói:
- Thanh Vân, xuống ăn chút bánh ngọt nhé, hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, ngày sinh ghi trên lý lịch chính là ngày cha tôi hy sinh.
Nói đến đây thì Hoàng Tân Quyền thở dài một hơi, sau đó hắn quay sang nhìn bản đồ rồi chỉ tay vào một vị trí nói.
- Chỗ này, chính là chỗ này, lúc đó cha tôi đã hi sinh ở đây. Tấm bản đồ này chính là di vật lấy ra từ trên người cha tôi, từ nhỏ tôi chưa từng được gặp ông ấy, chỉ biết nhìn tấm bản đồ này mà cảm thấy nuối tiếc mà thôi.
Đám người lập tức trở nên trầm mặc, ai cũng hiểu được tâm tình của Hoàng Tân Quyền, vì vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút thổn thức.
Một lúc lâu sau Hoàng Tân Quyền mới xoay người, vẻ mặt lão đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lão nói:
- Đi thôi, xuống ăn bánh ngọt. Đúng rồi, nha đầu Tuyết Phương đâu? Hôm nay muốn cô ấy uống với Trương Thanh Vân vài chén rượu rồi báo cáo những gì đã làm được ở thủ đô, xem Thanh Vân có thể thay đổi cái nhìn hay không.
Trương Thanh Vân lập tức trở nên lúng túng, Hoàng Diêu và Quách Vũ thì mỉm cười, ý muốn trêu chọc rất đậm. Hoàng Diêu nói:
- Chủ nhiệm Trương, nếu như anh thay đổi thì phải nắm chắc cơ hội, không phải đợi anh lên núi mới qua được thôn, anh có hiểu không?
- Nha đầu cô nói ít đi không phải sẽ thêm hay sao?
Trương Thanh Vân vừa muốn nói chuyện thì dưới bậc thang vang lên giọng nói của Quách Tuyết Phương, giọng điệu rất lạnh. Trương Thanh Vân cảm giác được có chút khí mát, có lẽ nên chạy trốn cho nhanh.
/1217
|