Ngày hôm sau Trương Thanh Vân và Cảnh Chiến đi đến Vũ Lăng, hai người Trương Thanh Vân và Trần Mại đều ngồi ở ghế sau.
- Này, anh bạn, làm điếu thuốc.
Trần Mại cười hì hì đưa lên một điếu thuốc.
- Cám ơn, tôi không hút thuốc.
Cảnh Chiến nói, giọng điệu rất có lực giống như đang báo cáo với thủ trưởng.
Trần Mại co quắp khóe miệng, hắn dùng cùi chỏ hích hích Trương Thanh Vân rồi nói:
- Vị vệ sĩ của cậu rất có cá tính, trước kia làm nghề gì vậy?
- Vệ sĩ của Trung Nam Hải, cậu tin không?
Trương Thanh Vân dùng giọng vui đùa nói.
Trần Mại cười ha hả, hắn chỉ tay vào mũi Trương Thanh Vân, nửa ngày không nói lời nào, rõ ràng là không tin. Trương Thanh Vân cũng không quen thuộc lắm về cấp bậc của vệ sĩ, sau khi nói về điều này thì Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải hỏi Cảnh Chiến:
- Bưu Tử, em thuộc vệ sĩ của Trung Nam Hải sao?
- Không phải, em thuộc khối cảnh vệ trung ương, chỉ phụ trách hai ba tầng bảo vệ, sau này mới được điều đến làm công tác bảo vệ bên cạnh lão tướng quân.
Cảnh Chiến nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, Trần Mại nghe được thì há hốc miệng, rõ ràng lời nói của Cảnh Chiến đã chứng tỏ hắn tuy không phải là thị vệ bên cạnh lãnh đạo nhưng khoảng cách cũng không xa.
- Này, anh bạn, nói khoác quá! Cảnh vệ trung ương mà đi bảo vệ cho Thanh Vân à? Hình như cấp bậc Thanh Vân vẫn còn rất kém.
Trần Mại nói.
Cảnh Chiến không nói lời nào, hắn lấy sổ công tác ra chứng minh, quyển vở màu đỏ chói. Trần Mại liếc mắt nhìn qua mà mặt tái xanh, hắn muốn đưa tay đến lấy xem cho kỹ thì bị Cảnh Chiến thu về.
- Đừng nghe Bưu Tử nói bậy, thứ kia chỉ là đồ giả được làm ở ven biển mà thôi.
Trương Thanh Vân cười nói.
Trần Mại lắc đầu, nói:
- Không phải giả, cậu tưởng rằng tôi làm việc nhiều năm như vậy ở cục công an là thừa à? Cậu, sao hắn lại phải lái xe cho cậu?
- Tôi đi mượn, tình hình Tang Chương rất phức tạp, cuối cùng cũng phải phòng ngừa một chút chứ.
Trương Thanh Vân nói.
Trần Mại chợt ngẩn người, hắn dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Trương Thanh Vân, lần đầu tiên cảm giác được đối phương có chút xa lạ, Đi điến khối cảnh vệ trung ương để mượn người, chẳng lẽ Thanh Vân này có năng lượng mạnh như vậy sao?
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt của Trần Mại mà biết được hắn đang nghĩ gì, vì vậy mới dùng tay vỗ vai đối phương nói:
- Có hứng đến huyện Tang Chương tiếp nhận chức vụ cục trưởng công an hay không? Nếu cố gắng thì sẽ có cơ hội.
Trần Mại lẳng lặng nửa ngày rồi gật đầu nói:
- Có hứng, rất có hứng, tôi bây giờ đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi, dù cậu có bị làm thịt ăn thì tôi cũng theo.
- Cậu đúng là!
Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Trần Mại, không thể không nói tiểu tử này có tính tình như vậy, nhưng cũng đừng nghĩ hắn quá tiêu sái, thực chất tâm cơ cũng khá sâu sắc, nhưng thường luôn thành thật với bạn bè mà thôi.
Nếu người không quen thì hoàn toàn có thể nói thẳng, có thể nịnh nọt, có thể đố kỵ mà không che giấu, nhưng dù sao cũng phải có chút biểu cảm tích cực. Nếu làm bạn với một người như Trần Mại thì rất nhẹ nhàng, không có áp lực quá lớn, dù anh thế nào thì hắn cũng có tính tình như vậy. Nếu anh phóng thẳng lên trời làm thần tiên thì hắn cũng là như vậy, xã hội bây giờ những kẻ thế này còn lại rất ít.
Tâm niệm trong lòng Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, chính hắn đã rời khỏi thế lực họ Triệu, bây giờ ở Giang Nam có thể nói là cô đơn một mình. Chính hắn là người nắm giữ một phương thì cũng phải nuôi trồng thế lực, mà Trần Mại sẽ là lựa chọn tất nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà hắn nói ra những lời vừa rồi.
- Cậu đợi một thời gian ngắn, khi tôi đã tìm ra hết tất cả manh mối ở Tang Chương thì lúc đó sẽ có biện pháp.
Trương Thanh Vân nói.
Trần Mại gật đầu, hắn biết Trương Thanh Vân nhất định chưa có chỗ dựa chắc chắn, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Người Tang Chương có sở trường đánh bạc du mục, khoảng thời gian này tôi sẽ giúp cậu chú ý, nếu có biến thì tôi sẽ nói ngay.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nói:
- Đánh bạc du mục? Có nghĩa là gì?
Trần Mại cười ngạo nghễ, hắn rất đắc ý, rõ ràng Trương Thanh Vân phải nhờ hắn chỉ bảo làm chính mình cảm thấy rất hư vinh, hắn ho khan một tiếng rồi nói:
- Đánh bạc du mục chính là một tổ chức cho mọi ngươi đánh bạc ở các vùng nông thôn Tang Ung, thường đánh trong nhà dân, sau khi đánh xong phân thắng bại thì lập tức thay đổi địa phương.
- Đám người tham gia đánh bạc đều là các ông chủ lớn ưa kích thích, Thành Đô cũng có, những thành phố lớn khác cũng có, thủ đô cũng có. Thậm chí khách du lịch đến Vũ Lăng cũng tham gia trò đánh bạc này.
- Mỗi ván bạc trong sòng du mục đều rất lớn, có vụ án là vài chục triệu bạc, tiền phải dùng xe chở, mà huyện Tang Chương có rất nhiều người chuyên môn thực hiện nghề nghiệp này. Bọn họ giúp khách đánh bạc tìm kiếm sân bãi, giúp bảo vệ, hộ tống đi đánh bạc, sau đó thu lấy hoa hồng.
Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn nhịn không được nhìn Trần Mại nói:
- Có chuyện này thật sao? Sòng bạc này có khác gì sòng bạc ngầm chứ?
Trần Mại khẽ hừ một tiếng rồi nói:
- Gần đây trong thành phố Vũ Đức có ba vụ án mạng liên quan đến những sòng bài thế này, nếu so sánh với các hình thức khác thì đánh bạc kiểu này thường bí mật hơn, trong tay đám bảo kê thậm chí còn có cả súng. Hơn nữa chúng tôi nghi ngờ bọn chúng được chính quyền giúp sức, đối tượng hoài nghi lớn nhất chính là bí thư tư pháp Đan Kiến Hoa huyện Tang Chương, người chúng tôi ở Vũ Lăng đã chứng minh hắn có một em trai là đại ca trong đường dây đánh bạc du mục thế này.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt tái nhợt, hắn trầm mặc không nói, sau đó đột nhiên quay đầu:
- Không phải cậu ở Nham Môn à? Sao lại biết chuyện này?
- Công an thành phố đã ra lệnh đả kích sòng bạc du mục, sao tôi lại không biết? Tôi còn là một phó tổ trưởng trong tổ chức lần này.
Trần Mại nói.
Trương Thanh Vân xoay xở ngồi lại cho ngay ngắn, Cảnh Chiến quay đầu lại dùng giọng bình tĩnh nói:
- Đã đến nhà khách Vũ Lăng.
- Xuống xe!
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, sau đó hắn quay đầu nói với Trần Mại:
- Cám ơn cậu, vốn định rủ cậu ở lại dùng cơm nhưng tình hình lúc này cũng khá gấp, tôi sẽ trực tiếp quay về huyện Tang Chương.
Trần Mại không nói gì thêm, hắn khẽ gật đầu. Đúng lúc này trong nhà khách Vũ Lăng có một người đi ra, là lái xe Tiểu Ngũ, Trương Thanh Vân phất tay với hắn.
Khi đi về Tang Chương thì Tiểu Ngũ lái xe, Cảnh Chiến ngồi ở ghế lái phụ, Trương Thanh Vân ngồi ở phía sau không nói lời nào.
Vừa rồi Trương Thanh Vân nói chuyện với Trần Mại mà ý thức được thời gian của chính mình không còn nhiều, rõ ràng công an Vũ Đức muốn đào gốc rạ ở huyện Tang Chương, quá không ổn. Nếu chuyện này xảy ra thì chính Trương Thanh Vân hắn sẽ chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác, rõ ràng sẽ giẫm lên vết xe đổ của Cổ Vân Đông và xuống đài.
Lúc này hắn phải động, Trương Thanh Vân biết rất rõ điều này, mục tiêu của hắn không thay đổi, người bắt đầu chính là Lưu Tài Đức.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức gọi một tiếng:
- Dừng xe.
Tiểu Ngũ lập tức dừng xe, Trương Thanh Vân mở cửa xe đi ra, đúng lúc này Cảnh Chiến cũng bước ra, Trương Thanh Vân khoát tay tỏ ý giữ vững khoảng cách. Cảnh Chiến đứng đúng khoảng cách và đảo mắt nhìn khắp xung quanh, rõ ràng không khác gì một vệ sĩ.
Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra gọi điện.
- Thanh Vân à? Anh, hì hì, anh mạnh mẽ nhỉ? Ngay cả Triệu tiểu thư cũng dám chấm mút!
Trong điện thoại vang lên giọng cười yêu kiều của Nghê Thu Nguyệt.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng:
- Đừng giễu cợt anh, mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu, em cho rằng anh là loại người ngu ngốc như vậy à?
Đầu dây bên kia chợt trở nên trầm mặc, Nghê Thu Nguyệt nói:
- Lúc này anh ở nơi nào.
- Đã quay về Tang Chương, đúng rồi, trên lý luận thì chúng ta bây giờ là đối thủ, anh cho em một cơ hội để đối phó với anh, thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Sao?
Nghê Thu Nguyệt chợt kinh hoàng, nàng sẳng giọng nói:
- Anh đấy, anh đấy nhé, em cũng biết anh sẽ không phạm vào sai lầm này. Hì hì, nói rõ với chị xem kẻ nào tính kế thế, để chị biết còn có thể làm được vài việc.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nóng lên, hắn biết rõ Nghê Thu Nguyệt đang nói những lời thật lòng. Mình và nàng vốn chỉ là mối tình nghiệt duyên, hơn nữa lúc này hắn còn không nể mặt Cao gia, nếu như xuất phát từ lợi ích thì nàng chắc chắn phải đối phó với mình mới đúng. Lúc này nàng nói ra những lời như vậy rõ ràng rất đáng quý.
- Được rồi, được rồi, nói chuyện chính đi, anh cho em một cơ hội lập công.
Trương Thanh Vân nói.
Nghê Thu Nguyệt hừ một tiếng rút hồn, nàng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, lúc này nàng mới nghiêm túc nói:
- Anh nói đi, có chuyện gì, em nhất định sẽ giúp anh.
- Ha ha, nói quá lời rồi, em đã xem qua trang web của chính quyền huyện Tang Chương chưa? Em xào nấu trang web này lại cho anh.
Trương Thanh Vân nói.
- Ủa, như vậy có ý gì?
- Trên trang web có vài bố cáo, em xem có bao nhiêu phó chủ tịch, những con số này không phải là đệ nhất thì cũng là đệ nhị trong nước, anh muốn bộc lộ những thứ này ra ngoài.
Trương Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị.
- Sao?
Nghê Thu Nguyệt hô lên một tiếng kinh hoàng, Trương Thanh Vân lại nghiêm mặt nói:
- Em không cần hỏi nhiều, vấn đề này dù là em hay anh đều có lợi, cứ làm như vậy là được.
Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại, lúc này xe đã chạy ra ngoại ô Vũ Lăng, bên cạnh chính là đỉnh Tiên Nữ, Trương Thanh Vân híp mắt nhìn cảnh đẹp mà không nói lời nào.
Trương Thanh Vân biết rõ không thể chiến đấu một mình, trước hết phải khuấy đục nước, Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long không phải đã tỏ ý chẳng quan tâm sao? Một khi ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về Tang Ung thì thế nào? Bọn họ còn có tâm tư ngồi trên núi xem hổ đấu nữa sao?
Chức vụ phó chủ tịch huyện đều được thị ủy đề cử những cán bộ có quan hệ phức tạp, những kẻ có năng lực thật sự thì không được vài người. Hơn phân nữa phó chủ tịch là ở Vũ Lăng, Trương Thanh Vân nắm chắc chọc gậy vào vấn đề này sẽ tạo ra cục diện khó khống chế.
Lưu Tài Đức là một phó bí thư phụ trách công tác đoàn thể, chức phó chủ tịch cũng bắt buộc phòng tổ chức phải suy xét, người nào cũng biết trên vấn đề nhân sự thì bí thư Lưu rất có trọng lượng. Muốn chém ai giữ lại ai thì liên quan đến những mối quan hệ phức tạp, đặc biệt phức tạp.
Nếu muốn động đến người thì phải làm sao cho bọn họ động trước, vì lúc chuyển động sẽ có sơ hở, khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hắn đã quyết tâm sẽ ra tay.
- Anh, không tốt, có kẻ muốn gây chuyện.
Cảnh Chiến kêu lên.
Trương Thanh Vân lập tức kinh hoàng, hắn lập tức thu những ý nghĩ trong đầu, khi quay đầu lại thì thấy một đám người cầm gậy gộc phóng đến.
- Cổ Vân Đông, tên khốn nạn, chính mày hại vài anh em của tao ngồi tù, chúng tao đập chết mày... ...
Một tên cao lớn trong đám người chợt hét lên rồi phóng về phía Trương Thanh Vân.
Cửa xe đột nhiên mở ra, lái xe Tiểu Ngũ chuẩn bị trốn đi với gương mặt trắng bệch.
- Đừng, đừng đánh tôi!
- Ầm ầm!
Hai cây sắt đập lên xe, một chiếc Santana vẫn còn mới cóng lập tức biến đổi. Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Cảnh Chiến đã hành động.
Cảnh Chiến giữ chặt lấy Trương Thanh Vân rồi đưa hắn ra phía sau muốn bỏ đi.
- Đừng, trước tiên phải xử lý đám người này!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Cảnh Chiến không quan tâm đến Trương Thanh Vân, hắn đang định bảo vệ và phóng đi.
- Đây là mệnh lệnh, nhanh lên!
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Trương Thanh Vân rống lên, vẻ mặt Cảnh Chiến cũng đỏ hồng, trong mắt hắn thì Trương Thanh Vân là quan trọng, còn xe và Tiểu Ngũ thì căn bản không liên quan.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Trương Thanh Vân thì Cảnh Chiến cũng quýnh lên, hắn đưa tay ra phía sau rồi rút ra chỉ lên trời.
- Đoàng!
Một tiếng súng vang lên.
Súng!
Trong lòng Trương Thanh Vân nhảy dựng lên, trong lòng cảm thấy hối hận, tên này đúng là lỗ mãng, như vậy không phải làm xấu chuyện ra sao?
Đám người nghe tiếng súng thì chợt khựng người lại, Cảnh Chiến dùng tay đưa Trương Thanh Vân ra phía sau, vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, hắn nói:
- Tất cả nằm xuống, nếu không tôi sẽ bắn.
Trương Thanh Vân chưa quen thuộc với ba thứ súng ống, nhưng trong tay Cảnh Chiến rõ ràng không phải súng ngắn bình thường. Loại này nổ rất lớn, trong lòng hắn lóe lên vài ý nghĩ, cần phải nghĩ cách đối phó ngay.
Dù chỗ này có chút hoang vắng nhưng dù sao cũng là khu du lịch, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì hậu quả khó thể tưởng tượng nổi.
- Đoàng, đoàng!
Lại hai tiếng súng vang lên, đạn bắn về phía đám người, Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã ngất lịm.
- Chạy!
Không biết trong đám người ai là kẻ hét lên, tất cả đều ném gậy gộc xuống đất mà chạy thục mạng, đám người lập tức khuất bóng trong những rừng cây ven đường.
- Đi mau, kéo Tiểu Ngũ lên.
Trương Thanh Vân nói, hắn thầm nghĩ lúc này trời sắp tối, nơi đây cũng rất hoang vắng, Cảnh Chiến làm như vậy thì ngày mai vấn đề này sẽ lan truyền ra ngoài, mình sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, hậu quả không dám nghĩ.
Đám người lên xe, may mà xe vẫn còn có thể chạy được, Trương Thanh Vân lập tức ra lệnh bỏ đi. Cảnh Chiến lái xe chạy vội, khi đến dãy Hoàng Lĩnh thì Trương Thanh Vân mới ra lệnh dừng xe, sau đó mắng cho Cảnh Chiến một trận.
- Anh, lão tướng quân đã nói phải bảo vệ anh an toàn, lúc đó, lúc đó... ....
- Nói lung tung, tình hình lúc đó cậu không biết sao? Chỉ có vài tên lưu manh, có thể so sánh với chiến đấu được sao? Nếu cậu còn tiếp tục như vậy thì lập tức quay trở về thủ đô cho tôi.
Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm nghị quát lên.
Cảnh Chiến cúi đầu không nói lời nào, Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi bình ổn tâm tư. Lúc nãy hắn cũng rất sợ hãi, sau khi nhìn Cảnh Chiến thì thấy bộ dạng khá đáng thương, tâm tình lập tức mền nhũn, hắn lập tức dùng lời nhỏ nhẹ hỏi rõ nguyên nhân.
Địa phương không phải là trung ương, chính Trương Thanh Vân hắn cũng không phải là thủ trưởng ở trung ương, không phải cả ngày đều như thế này, sau khi dạy bảo một phen thì đưa tay nhìn đồng hồ, đã khá muộn.
Trương Thanh Vân nhìn vào ghế lái phụ, Tiểu Ngũ rõ ràng còn đang phát run, rõ ràng cũng chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này.
Trương Thanh Vân cười khổ lắc đầu, lão tướng quân nói mình là tú tài tạo phản, vừa rồi mình không sợ hãi sao? Sau đó hắn lại nhìn Cảnh Chiến, vẻ mặt tên này không có biểu cảm, những cảm giác bực bội trong lòng cũng tiêu tán.
Trương Thanh Vân tiếp tục suy xét lại cẩn thận, lưu manh tập kích lãnh đạo chính quyền thì rất đặc biệt, nếu chuyện này muốn đưa ra thì vấn đề chính mình vấp phải cũng không quá lớn, huống hồ Cảnh Chiến cón có chỗ dựa là cảnh vệ trung ương. Xem ra chính mình vẫn non tay, lần đầu sử dụng vũ lực đã sợ hết hồn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng không khỏi xiết chặt, hôm nay xem như khởi động, nếu muốn giải quyết vấn đề Tang Chương thì phía trước còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Trương Thanh Vân lên xe thì tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng liên tục suy nghĩ về kẻ đứng sau vụ việc lần này. Chu Tử Hằng sao? Lưu Tài Đức hay là Đan Kiến Hoa? Ý đồ của đối phương rõ ràng đang muốn đe dọa chính mình, đám côn đồ hô tên của Cổ Vân Đông, như vậy không phải đang cố ý đe dọa mình sao?
Trương Thanh Vân tin vụ việc này rất nhanh sẽ có đáp án, dù là ai thì kế hoạch động vào Lưu Tài Đức cũng không thay đổi.
Sau một đêm không nói chuyện thì sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân trước khi đi làm đã căn dặn Cảnh Chiến phải chú ý công tác, lúc này hắn không muốn để Cảnh Chiến tiếp xúc với người khác nên để hắn bên ngoài nhà khách. Lúc này hắn cúi đầu càng thấp càng tốt, nếu không mọi người sẽ nhìn ra dấu vết.
Trương Thanh Vân đi vào văn phòng huyện ủy thì liên tục mỉm cười chào hỏi mọi người, khi Chu Tử Hằng chạy xe đến thì lập tức tiến lên chào đón.
- Ủa, bí thư Trương, hôm nay sao lại đi bộ?
Chu Tử Hằng dùng giọng nhiệt tình nói.
Trương Thanh Vân khoát tay dùng giọng lạnh nhạt nói:
- À, không nói đến vấn đề này nữa, ngày hôm qua bị một nhóm côn đồ ở Vũ Lăng đập bể xe, trong miệng đám người còn hét tên bí thư Cổ, trước đây bí thư Cổ dùng chiếc xe của tôi à?
Vẻ mặt Chu Tử Hằng lập tức biến đổi, hắn lập tức ngây dại không nói lời nào, Trương Thanh Vân vỗ vai của hắn rồi nói:
- Không có gì đâu, chỉ là việc ngoài ý muốn, xe đã được đưa đi tu sửa.
Thân thể Chu Tử Hằng chợt động, hắn nói:
- Không, bí thư Trương, việc này phải kiểm tra thật nghiêm. Tập kích bí thư huyện ủy, đúng là đám lưu manh ăn gan gấu.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn thầm nghĩ Chu Tử Hằng hoàn toàn có thể được loại trừ. Nếu Chu Tử Hằng làm thì sẽ tuyệt đối không hỏi về vấn đề này, không thể che giấu vụng về như vậy được. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cười ha hả nói:
- Chủ tịch Chu, xem ra chức bí thư huyện ủy Tang Chương cũng rất khó khăn, bí thư Cổ không cẩn thận rơi vào kết cục khó khăn, trái tim tôi cũng rất băng giá.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức tiến lên lầu, vẻ mặt Chu Tử Hằng lóe lên âm khí. Trương Thanh Vân cho hắn một tín hiệu, để hắn biết được có người vu oan giá họa. Hắn biết rõ thỏ không ăn cỏ gần hang, trong huyện Tang Chương rất ít khi xảy ra tình cảnh đánh giết, chủ yếu là lấy đức thu phục người.
Những chuyên mà Chu Tử Hằng làm và không lộ ra ngoài ánh sáng đều thực hiện ở Vũ Lăng, có người gây chuyện ở Vũ Lăng, như vậy không phải cố ý gây họa sao?
Trương Thanh Vân đi vào phòng làm việc, Trần Vân tự mình đưa trà nước đến tận cửa, sau khi tiến vào thì vội nói:
- Bí thư, anh trở về thì qua ngày Trọng Dương mất rồi, bí thư Lưu ngày hôm trước muốn mời anh sang dùng bữa cơm... ....
- Mỗi năm cũng chỉ có một ngày, tất nhiên ngày Trọng Dương tôi cũng phải đi về, anh thay tôi cảm ơn lòng tốt của bí thư Lưu nhé. À, đúng rồi, anh thông báo với trưởng phòng tuyên truyền Dư Hán Anh đến văn phòng của tôi.
- Vâng, vâng!
Trần Vân vội vàng bỏ ra ngoài.
Dư Hán Anh là một trưởng phòng tuyên truyền huyện Tang Chương, người yêu là bác sĩ bệnh viện nhân dân huyện Tang Chương, hai người sống riêng nhưng tình cảm rất tốt.
Trần Vân rời khỏi văn phòng được một lúc thì có người gõ cửa.
- Mời vào!
Trương Thanh Vân lớn tiếng nói, vào cửa quả nhiên là Dư Hán Anh. Tuy nàng đã qua tuổi hoa nhưng mặc vào trang phục công sở nhìn qua cũng có chút quyến rũ.
Trương Thanh Vân vội vàng dùng giọng khách khí mời nàng ngồi xuống, sau đó dùng micro gọi người dâng trà.
- Bí thư Trương, anh tìm tôi có chuyện gì?
Trương Thanh Vân mỉm cười nhìn Dư Hán Anh nói:
- Cô biết lễ hội ca hát đấy chứ? Tôi đã chỉ thị trưởng phòng văn hóa Lôi để liên kết giúp đỡ phòng tuyên truyền các cô, muốn tổ chức chuyện này thật tốt.
Dư Hán Anh gật đầu, Trương Thanh Vân lại nói:
- Khi đó khai mạc và bế mạc sẽ có tôi và chủ tịch Chu tham gia, à, khoảng thời gian đó các người cũng phải mời vài ca sĩ có tên tuổi đến tham gia. Tôi sẽ bỏ ra chút thời gian đi thăm hỏi những nghệ nhân, bọn họ là bảo vật sống của văn hóa huyện Tang Chương chúng ta.
- Bí thư Trương, anh!
Dư Hán Anh nhướng mày, nàng định nói nhưng lại ngậm miệng, một lúc sau mới tiếp tục:
- Tôi cảm thấy vấn đề phát triển kinh tế mới đáng tập trung phát triển, dù lễ hội ca hát phải đặt nặng nhưng không nên coi trọng quá mức.
- À, cũng không thể nói như vậy, văn hóa của chúng ta cũng khá đặc biệt, chúng ta cũng cần nên bảo vệ. Cần phải làm tốt vấn đề tuyên truyền, sau này huyện Tang Chương chúng ta sợ rằng sẽ đi theo con đường tự trị, như vây thì những chính sách phát triển kinh tế mới được đảng hỗ trợ, điều này không thể dao động được.
Trương Thanh Vân cắt đứt lời nói của Dư Hán Anh, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
Trong mắt Dư Hán Anh lóe lên cái nhìn thất vọng, nàng thầm nghĩ vị bí thư trẻ này đúng là loại hay nói phét, thích làm những chuyện không có ý nghĩa.
Huyện Tang Chương muốn tự trị là vấn đề được nhắc từ xưa đến nay, đã qua bao đời nhiêu lãnh đạo, nhưng nào có thể thành?
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng tức giận của Dư Hán Anh mà khẽ mỉm cười, bước đầu tiên chính là phải chậm nhưng ổn định. Lễ hội ca hát hay những thứ khác đều chỉ là mò mẩm mà thôi, đây chẳng qua chỉ là nghệ thuật khinh địch của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng tạo ra một cái cớ để nghiên cứu tuyến dưới, mượn cơ hội đi thăm hỏi các nghệ nhân lớn tuổi để xuống cơ sở xem xét tình hình, hắn muốn xem rốt cuộc huyện Tang Chương đã đến mức độ nào rồi.
Nếu bước này đã hoàn thành thì bước thứ hai rõ ràng là bắn vào trong sương mù, đối phó với Lưu Tài Đức, phải bày ra tư thế giống như muốn đối phó với Chu Tử Hằng. Trương Thanh Vân xem xét lại thì thấy Chu Tử Hằng này rất có quan điểm, rất có uy vọng trong dân chúng huyện Tang Chương, hắn chưa từng làm chuyện ác ở quê hương.
Hơn nữa Chu Tử Hằng mỗi năm đều làm việc thiện, mỗi năm đều giúp các trường học vùng núi, giúp những đứa bé nhà nghèo được đến trường. Nếu kết luận một câu cuối cùng thì Chu Tử Hằng vẫn là một người còn có tâm kính sợ.
Trên đời này có rất nhiều người xấu, mà trong đám này thường chỉ những tên quên đi tất cả mới phải chết, đồng thời cũng là loại người không biết chừng mực. Chu Tử Hằng rõ ràng là một loại khác, hắn biết chừng biết mực, biết tiến biết thối, biết tạo ra danh vọng cho chính mình. Trương Thanh Vân tạm thời chưa muốn động đến người này, dù sao người này có lực ảnh hưởng quá rộng ở Tang Chương, lúc này các xã thị trấn ở Tang Chương đều được che phủ trong không gian u ám, nếu diệt nhưng kẻ như Chu Tử Hằng thì xã hội chấn động, người chịu khổ nhất chính là nhân dân.
Mà Đan Kiến Hoa và Lưu Tài Đức rõ ràng kém hơn Chu Tử Hằng rất nhiều, Đan Kiến Hoa là ác bá quê nhà, cung cấp ô dù cho rất nhiều kẻ bên dưới. Lưu Tài Đức thì bán quan, trưởng phòng tổ chức Tư Bình là tay sai của hắn, người phía dưới sợ hắn chứ không kính.
Trương Thanh Vân biết rõ chỉ cần mình có ý muốn động vào Chu Tử Hằng thì Đan Kiến Hoa và Lưu Tài Đức sẽ không thể nào kìm nén được, nhất định sẽ đục nước béo cò. Lúc đó con vịt béo sẽ chín, đây cũng là nguyên nhân mà Trương Thanh Vân cố ý nhỏ thuốc tra mắt cho Chu Tử Hằng.
Lưu Tài Đức ở văn phòng nghe những lời bực bội của Dư Hán Anh, hắn rất chán ghét người phụ nữ này, cán bộ nữ làm công tác chính trị rất ngu ngốc, cũng không biết vì sao đảng lại có chính sách với cán bộ nữ. Con bà nó, phụ nữ chỉ dùng để cưỡi và nấu cơm nuôi nấng con cháu mà thôi.
- Được rồi, được rồi! Trưởng phòng Dư, tôi là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, nhưng ngoài việc ký chỉ thị thì cũng phải xin giúp đỡ. Tôi cảm thấy lễ hội ca hát này rất tốt, vì vậy mà bí thư Trương mới động đến. Đây chính là cơ hội mà anh ấy đến gần dân chúng, kiểm tra và quan sát dân tình, cô đúng là toàn nghĩ theo đường ngắn, không biết rõ ý đồ đường dài của lãnh đạo.
Lưu Tài Đức khoát tay nói.
Dư Hán Anh lập tức im mồm, nàng nói:
- Tôi thấy đồng chí bí thư không coi trọng phát triển kinh tế, nếu hắn tiếp tục làm như vậy thì không trách gì xe bị người ta đập nát.
- Cái gì?
Vẻ mặt Lưu Tài Đức chợt phát lạnh, hắn nói:
- Xe bí thư Trương bị người ta đập bể sao? Ai nói vậy?
- Bị người ta đập bể ở Vũ Lăng, còn là ai nữa?
Dư Hán Anh lầm bầm một câu:
- Vừa rồi bí thư Trương đã nói và câu với chủ tịch Chu dưới văn phòng huyện ủy.
Lưu Tài Đức chợt híp mắt, hắn vươn người đứng dậy nói:
- Đừng để lộ ra, cô đi xuống trước, cô là trưởng phòng tuyên truyền, việc này không để được lộ ra, cô hiểu chưa?
Dư Hán Anh chợt ngẩn ngơ, nàng gật đầu, vẻ mặt Lưu Tài Đức chợt lộ ra một nụ cười nghiền nghẫm.
/1217
|