Bố Y Quan Đạo

Chương 247 - Không Bắn Rơi Được Chí Hướng Của Trương Thanh Vân (247-248)

/1217




Hôm sau một đợt tuyết phủ xuống huyện Tang Chương, sáng sớm Trương Thanh Vân đã xuống thị sát các ban ngành, chỉ thị cho cả huyện tiến vào trạng thái khẩn cấp.

Sau khi dạo một vòng thì Trương Thanh Vân quay về văn phòng, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Vân đang dạo bước lo lắng trước cửa phòng làm việc, khi thấy Trương Thanh Vân thì lập tức tiến lên chào đón.

- Bí thư Trương, thường ủy đều đã đến đông đủ, hội nghị có thể bắt đầu được chư?

Trần Vân nói.

Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn đột nhiên nhớ đến hội nghị thường ủy vào hôm nay rồi ừ một tiếng mà vẻ mặt không chút biểu cảm. Hắn đẩy cửa tiến vào văn phòng, sau đó lại ngồi xuống xem những tài liệu trên bàn.

Trần Vân nheo mắt đi theo Trương Thanh Vân vào cửa, khi thấy bộ dạng của Trương Thanh Vân như vậy thì trong lòng dù nóng ruột nhưng vẻ mặt không dám biểu lộ.

Khoảng thời gian vừa qua Trần Vân cảm thấy bị dày vò, nhiều năm qua trên đầu hắn được viết một chữ Lưu rất lớn, người nào cũng biết hắn là tùy tùng của Lưu Tài Đức. Nhưng Lưu Tài Đức đã rớt đài mà hắn lại bình yên vô sự, điều này làm người ta cảm thấy cổ quái.

Trần Vân lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân phê văn kiện với ánh mắt rất chăm chú, hắn cảm thấy sau lưng càng ngày càng lạnh. Rõ ràng không qua đông hạ không biết ấm lạnh, khi thấy Trương Thanh Vân lợi hại thì thái độ của hắn đối với người này từ trạng thái cực đoan này sang trạng thái cực đoan khác.

Trước khi bề ngoài Trần Vân thì cung kính nhưng trong lòng khinh thường, bây giờ là trong lòng kính sợ và e ngại, trên mặt không dám biểu lộ quá mức. Hắn sợ bí thư cho rằng trong lòng mình có quỷ, như vậy chẳng khác nào dùng đá đập vào chân chính mình.

- Đi thôi, chắc chủ tịch Trần bên kia cũng sốt ruột lắm rồi.

Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu nói.

- Không sao, không vội!

Trần Vân đang lúc hốt hoảng mà nói năng khá lộn xộn, Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn thầm nghĩ Trần Vân chắc đang muốn cho thường ủy vào hội nghị nằm ngủ.

Sau này khi có chủ tịch huyện mới thì Trương Thanh Vân dự định sẽ cho chính quyền chiếm khoảng ba bốn suất thường ủy. Chủ tịch huyện, phó chủ tịch thường vụ, còn có một phó chủ tịch quản lý kinh tế và nông thôn, đồng thời cục trưởng công an cũng tiến vào thường ủy, còn có cả bí thư tư pháp, ý đồ dùng thường ủy vây quanh chính mình hoàn toàn có thể được thực hiện.

Lúc này cũng cần phải nên có bố trí, Trần Cảnh Vân rõ ràng không thể động, khoảng thời gian ngắn không nên để lộ ra ngoài, như vậy mới biểu hiện ra tình cảnh mình không thể khống chế chính quyền.

Trần Vân cũng muốn chiếm một phần danh sách thường ủy, nhưng Trương Thanh Vân cũng không động đến Trần Vân. Cũng chẳng phải hắn không thể động, thứ nhất là liên quan quá rộng, thứ hai là suy xét toàn diện thì người này đã là chim sợ cành cong, chỉ cần Trương Thanh Vân hắn ở Tang Chương thêm một ngày thì hắn sẽ không dám đứng vào thế đối lập.

Như vậy trong thường ủy thì Trương Thanh Vân đã bày ra hai thế cờ, một cạn một sâu, Trần Vân là cạn, Trần Cảnh Vân là sâu. Lúc này Trương Thanh Vân cũng cơ bản có thể khống chế huyện ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Mã Tiểu Nhạc trước kia là người của Chu Tử Hằng, nhưng nếu Chu Tử Hằng chưa dặn dò gì thì còn cần phải quan sát.

Trương Thanh Vân cảm thấy Mã Tiểu Nhạc không được tốt cho lắm, trình độ văn hóa của kẻ này không cao nhưng lại ra vẻ trí thức, cả ngày đều đạo mạo làm người ta chán ghét.

Khi đi vào phòng họp thường ủy thì Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn nhìn thấy Chu Tử Hằng, người này từ thị ủy quay về rồi à?

Trương Thanh Vân gật đầu mỉm cười với mọi người rồi chậm rãi đảo mắt qua gương mặt tất cả mọi người, bầu không khí hội trường lập tức có thêm vài phần nghiêm túc.

Hội trường huyện ủy có hình chữ nhật, cờ đảng và cờ tổ quốc nằm ở hai bên góc phóng phía bắc. Trương Thanh Vân ngồi xuống vị trí chính giữa, đây cũng chính là vị trí chủ chốt trong hội nghị thường ủy huyện Tang Chương.

- Hôm nay phải xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, đã hơn một giờ. Tình hình có chút đặc biệt, tuyết đã rơi, sáng sớm tôi phải đi khảo sát vài nơi, vì vậy mới đến muộn.

Trương Thanh Vân chậm rãi nói.

- Ha ha, Bí thư Trương, anh cũng vì công tác, thật ra chúng tôi cũng đợi không lâu. Anh chưa đến thì chúng tôi cũng biết là vì bận rộn công tác, cũng không trì hoãn quá nhiều.

Dư Hán Anh nói, lời nói rất thật, xem ra sau khi trải qua tình cảnh phong ba vừa rồi thì Trương Thanh Vân đã đứng trên đỉnh núi cao chót vót, cái nhìn của nàng đối với hắn cũng hoàn toàn thay đổi. Rõ ràng lãnh đạo sẽ phái đến người có năng lực, dù bí thư Trương còn trẻ nhưng là đại nhân vật.

Dư Hán Anh vừa nói thì những người khác cũng vội vàng phụ họa, hội trường có thêm một phần sôi nổi. Trương Thanh Vân mỉm cười nhưng trong lòng thầm cảm thán, trước đây khi mở hội nghị thường ủy thì làm gì có chuyện như thế này, làm gì có ai thèm để ý? Lúc này tuy hắn không nắm bắt hoàn toàn tâm tư của mọi người nhưng ánh mắt kính sợ của bọn họ đã nói rõ vấn đề, thế cục ở huyện Tang Chương đã ổn định.

Hôm nay thường ủy chủ yếu thỏa luận về chức vụ phó bí thư, bí thư tư pháp, cục trưởng công an. Nếu bên trên đã có người nhìn chằm chằm vào mình thì trước tiên phải nắm chắc nhân sự ở huyện Tang Chương, Trương Thanh Vân quyết định ra tay trước.

Lợi dụng cơ hội lúc Trương Thanh Vân hắn còn khống chế hội nghị thường ủy để đề bạt và báo cáo lên trên, khuấy đục cục diện. Những người nhìn chằm chằm vào mình đều xem xét vị trí chủ tịch huyện, mình cũng không biết trong đó có người của Cao gia và Triệu gia hay không, nhưng chỉ cần xem xét lời nói của lãnh đạo sẽ biết có vài vị cán bộ trẻ, là cán bộ được lãnh đạo chú trọng bồi dưỡng.

Trương Thanh Vân chuẩn bị đẩy những người này lên sân khấu rồi báo cáo lên trên. Phải biết rằng những kẻ được đưa xuống nhận chức đều có đủ loại quan hệ, khi phòng tổ chức huyện ủy báo cáo lên thì chúng chắc chắn sẽ hành động ngay lập tức, tạo dựng quan hệ và bận rộn tối tăm mặt mũi. Đến khi đó sẽ có vấn đề khó khăn cho thị ủy, đám người bên trên rõ ràng đã vô lễ trước, khảo sát cán bộ huyện Tang Chương nhưng không chào hỏi bí thư huyện ủy, Trương Thanh Vân cũng phải làm chút chuyện để bọn họ cảm thấy đau đầu.

Dưới sự chủ trì của Trương Thanh Vân thì những chức danh đang thiếu sót đã ra lò, nhân tuyển cho chức vụ bí thư phụ trách công tác đoàn thể chính là phó chủ tịch Đường Cảnh Huy đang được phân công quản lý nông nghiệp, nhân tuyển cho bí thư tư pháp chính là viện trưởng viện kiểm sát Vương Văn Bân. Còn vấn đề cục trưởng công an, mọi người không thể tìm ra người nào thích hợp, điều này cũng nằm trong sự tính toán của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cảm thấy vừa ý nhất với chức vị cục trưởng công an chính là Trần Mại. Chính trị thật ra là một phen thỏa hiệp, hắn tin chỉ ngay sau đó phòng tổ chức thị ủy sẽ phải trưng cầu ý kiến của mình. Dù cục diện lúc đó là thế nào thì quân cờ phải bố trí cho tốt, như vậy mới tiến lui hiệu quả, dù anh biết hóa thế nào thì đại cục của huyện Tang Chương cũng nằm trong tay tôi.

Sau khi qua đợt tuyết rơi ít đi thì Trương Thanh Vân hào hứng bảo Cảnh Chiến lái xe lên đỉnh núi Hoàng Lĩnh. Hắn cũng không quan tâm đến vấn đề không có đường đi lên đến đỉnh, hắn đi bộ một lúc lâu thì cũng đứng nơi vị trí cao nhất.

Những tiếng rắc rắc ầm ầm vang lên, trong khe núi bên dưới có một cây cổ thụ bị gãy đổ, những bông tuyết nhỏ mà có uy lực lớn như vậy, Trương Thanh Vân không khỏi ngẩn ngơ.

- Bưu Tử, thấy không, chỉ là những hạt tuyết nho nhỏ mà có hiệu ứng như vậy, uy lực kinh người, chúng ta sao có thể coi nhẹ chính mình?

Trương Thanh Vân mỉm cười nói.

Cảnh Chiến cười hì hì:

- Em cũng đâu có coi nhẹ mình.

Trương Thanh Vân quay đầu, hắn thấy vẻ mặt Cảnh Chiến rất thành thật mà nhịn không được phải cười lớn. Thảo luận với một người quê mùa về triết lý nhân sinh không phải đang tự tìm phiền phức cho mình sao?

- Cho cậu một nhiệm vụ, cậu gọi điện thoại cho chị, chị em gặp mặt nhau ở Thành Đô, đã lâu rồi hai chị em chưa gặp mặt nhau!

Trương Thanh Vân nói, hắn ngồi xuống một gốc cây, trong tay vẫn nắm một khối tuyết.

- Anh nói em gọi điện sao? Nhưng sao lại phải đến Thành Đô? Đến Vũ Đức không tốt hơn sao?

Cảnh Chiến dùng giọng vui vẻ nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, sao lại phải đến Thành Đô? Vấn đề này hắn cảm thấy khó trả lời, vì vậy nghiêm mặt nói:

- Đã nói đến Thành Đô là đến Thành Đô, cậu nhiều lời như vậy làm gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh.

- Vâng!

Cảnh Chiến nói, sau đó hắn đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân:

- Này, anh có đi không?

- Gọi điện thoại đi, anh không muốn nói nhiều!

Trương Thanh Vân trừng mắt nói:

- À, còn nữa, đừng nói em và anh ở cùng một chỗ, hiểu chưa?

Cảnh Chiến lập tức bĩu môi không nói thêm điều gì, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, hắn cũng biết anh rể trọng tình sẽ không phụ lòng chị gái, lúc này quả nhiên cũng là như thế. Nhưng anh ấy không gọi điện mà bắt chính mình bỏ sức, còn Triệu tiểu thư thì vứt đi đâu?

Cảnh Chiến không khỏi nhíu mày giống như gặp phải vấn đề khó khăn, sau đó bắt đầu gọi điện.

Trương Thanh Vân thì dùng tay vuốt ve quả cầu tuyết trong tay, nháy mắt đã gần đến tết âm lịch, năm nay là năm không tầm thường của Trương Thanh Vân, hắn làm quan vài năm rốt cuộc cũng có lúc nắm quyền một phương. Hắn quyết liệt với thế lực nhà họ Triệu và hoàn toàn hiểu rõ đạo lý Cơm phải tự mình ăn, đường phải tự mình đi!

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn lại thì thấy tầm mắt của mình đã vô cùng rộng rãi và thông thoáng, Giang Nam rất tốt, phong cảnh hữu tình, tuy vào mùa đông hiu quạnh nhưng Trương Thanh Vân vẫn có thể tìm được ý cảnh động tình. huyện Tang Chương rơi vào trong tay hắn thì tuyệt đối có được bước phát triển mới, có sức sống mới, nhất định vùng chiến khu xưa của cách mạng sẽ biến đổi kinh người.

Trương Thanh Vân ở Tang Chương có thể nói là cá gặp nước, nếu hoàn toàn phát triển Tang Chương thì đảo mắt khắp Giang Nam, thậm chí là cả nước, sẽ không còn địa phương nào hắn không thể đến.

Trương Thanh Vân thầm thề đến mùa tuyết rơi năm sau hắn sẽ tiếp tục đến Hoàng Lĩnh, sẽ là người mạnh mẽ đứng trên đỉnh cao huyện Tang Chương, có thể đảo mắt nhìn khắp chúng sinh.

Dù anh có bối cảnh thâm sâu thế nào, dù anh vinh hoa phú quý, anh có thể dùng bút vẽ giang sơn được sao? Trương Thanh Vân ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, âm thanh vang vọng trong khe núi và truyền đi rất xa. Lúc này âm thanh vang vọng trong vùng núi nghèo huyện Tang Chương, nhưng chắc chắn sau này sẽ vang vọng khắp đất trời Giang Nam, thậm chí là xa hơn.

Sau đợt tuyết, lúc này Trương Thanh Vân đang ngồi trong văn phòng của bí thư Tạ để báo cáo những tình hình vừa qua.

- Thanh Vân, lần này tuyết rơi nhiều rõ ràng rời khỏi núi cũng không phải dễ dàng. Chuẩn bị của Tang Chương để qua mùa đông là khá tốt, nghe nói cậu tự mình sắp xếp, không hổ danh là người từ Tang Ung đi ra, hiểu rõ khó khăn của dân chúng.

Tạ Minh Quân phê duyệt hết tất cả văn kiện rồi ngẩng đầu nhìn qua cặp kính lão cười ha hả nói.

Trương Thanh Vân vội vàng nói:

- Bí thư Tạ ngày nào cũng bận rộn, lúc này rõ ràng lại đến quấy rầy.

- À, ha ha, sao cậu nói chuyện công tác mà tôi thấy có vị chua nhỉ?

Tạ Minh Quân híp mắt nói.

- Ha ha!

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng:

- Công tác là công tác, nhưng nếu thiếu lễ thì nhiều người trách. Tôi là cán bộ trong núi đi ra, rõ ràng không thể so sánh với bí thư Lý và bí thư Liêu từ khu Cán Khê và Tiên Nữ, gặp anh không phải sẽ có chút tự ti sao?

- Này, anh nói gì thế? Nếu vậy chẳng khác nào nói tôi đối xử không công bằng? Nếu cậu không nói rõ ràng thì tôi không tha cho đâu.

Tạ Minh Quân dùng giọng tức giận nói, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười.

Tạ Minh Quân cũng không dám khinh thường khi đối diện với Trương Thanh Vân, người này lẻ loi một mình tiến vào trong huyện Tang Chương, nhưng chỉ sau mấy tháng đã kéo Lưu Tài Đức xuống, bắt buộc Chu Tử Hằng phải chạy đến thị ủy kêu khổ. Hoàng Lĩnh nhị quái trước kia danh tiếng lẫy lừng ở huyện Tang Chương thì bây giờ một chết một bị thương, thủ đoạn như vậy ai đám xem thường?

Trương Thanh Vân hành động rất cay độc nhưng cũng rất hòa hợp, hắn rất giỏi dựa thế, hắn kéo Lưu Tài Đức xuống nhưng thị ủy không thể không ra tay giúp đỡ. Thị ủy muốn tìm người chịu tội thay thì lập tức có kẻ dâng lên tận cửa, chuyện này chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Không có manh mối gì bên trong à? Tạ Minh Quân rõ ràng không tin.

Nếu nhìn từ góc độ khác thì Trương Thanh Vân chính là nhân tuyển được chính phó bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền đề bạt. Dù Tạ Minh Quân là thượng cấp nhưng thái độ không thể quá mức uy nghiêm, nếu không sẽ bị chụp mũ chẳng tôn trọng bí thư Hoàng.

- Bí thư Tạ, tôi vừa từ phòng tổ chức đi tới, khi đến đó thì phó phòng Trác có kéo đến hai vị đồng chí giới thiệu cho tôi. Anh ấy nói đồng chí Lưu Thần sắp được điều xuống đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện Tang Chương, chủ tịch Chu sẽ được thị ủy xem xét điều lên trên. À, còn có cả đồng chí Sở Canh sẽ được tổ chức phái xuống đảm nhiệm chức vụ bí thư tư pháp.

- Bí thư Tạ, mời anh phân xử dùm, đây là những gì mà lãnh đạo muốn trưng cầu ý kiến của chúng tôi sao? Phòng tổ chức khảo sát cán bộ huyện Tang Chương mà không nói lời nào, chẳng lẽ đảng ủy tuyến dưới chúng tôi không còn chút quyền lên tiếng nào à?

Trương Thanh Vân dùng giọng bực tức nói.

- Sao? Có chuyện thế này à?

Tạ Minh Quân nhướng mày nói, trong lòng lão thầm mắng phòng tổ chức làm việc quá xúc động, trong đầu cũng đang tính toán ý đồ của Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân lên đây bực bội cũng nằm ngoài dự đoán.

Nhưng Trương Thanh Vân đã nói rõ ràng, Tạ Minh Quân cũng không thể không quan tâm, vì vậy trầm ngâm một lúc rồi gọi điện cho thư ký. Lão nhìn qua vẻ mặt Trương Thanh Vân, vì vậy mà cũng không khỏi trở nên trì trệ.

Trác Phù Chính cũng vừa báo cáo với Tạ Minh Quân xong, hắn nói Trương Thanh Vân không phối hợp trưng cầu ý kiến của phòng tổ chức, giờ thì tốt rồi, Trương Thanh Vân cũng chạy đến đây tố cáo.

- Anh Vương, anh phải phê bình thật nặng đồng chí Trác Phù Chính, anh ấy trưng cầu ý kiến đảng bộ tuyến dưới như vậy sao? Tổ chức đều có nhân tuyển, nếu có gì phải trực tiếp thông báo cho đảng ủy tuyến dưới, không cần phải dùng phương pháp trưng cầu ý kiến này. Bây giờ thì tốt rồi, một bí thư tư pháp mà không xem xét ý kiến của đảng ủy huyện Tang Chương, các anh có nhân tuyển riêng, như vậy không phải xem nhẹ tính nghiêm túc của tổ chức sao?

Tạ Minh Quân tức giận nói.

Tạ Minh Quân mở miệng mắng, Vương Đỉnh không dám ngẩng đầu, Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy ra vẻ sợ hãi nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Hổ già thì được coi là mèo bệnh, phòng tổ chức thị ủy không coi mình ra gì, rõ ràng là địch chứ không phải là bạn, nếu không làm ra chút náo loạn thì sau này còn tiếng nói hay không?

- Thanh Vân, nếu chuyện đã đến nước này thì tổ chức cũng không còn cách nào khác, phòng tổ chức đã điều hai đồng chí Lưu Thần và Sở Canh xuống tuyến dưới, đây đều là cán bộ năng lực mạnh. Nếu các anh có bọn họ thì rõ ràng sẽ có bầu không khí mới.

Một lúc lâu sau Tạ Minh Quân mới dừng lại và dùng giọng ôn hòa nói với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân thầm mắng một tiếng cáo già, vẻ mặt lại không có chút biểu cảm. Dù sao hắn cũng không thật sự trông cậy vào bất cứ lợi ích gì từ chức vụ chủ tịch huyện và bí thư tư pháp, hắn náo loạn lần này cốt để người ta ghi nhớ thật lâu, để chiếm chút ưu thế trong lòng mà thôi.

- Bí thư Tạ, tôi quan tâm về những cán bộ hiểu biết về kinh tế, hy vọng lãnh đạo có thể suy xét về tình hình thực tế của huyện Tang Chương chúng tôi, tốt nhất cũng phải khảo sát phân công một vị phó chủ tịch lo về kinh tế và tiến vào thường ủy, anh xem... ....

Trương Thanh Vân nói.

- Sao?

Tạ Minh Quân dựng ngược mày, Vương Đỉnh bên cạnh cũng đã ngồi xuống, hắn cũng không nhịn được phải nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng không thể hiểu rõ dụng ý.

Những năm gần đây trong thị ủy thường có một phó chủ tịch được phân công quản lý công nghiệp và tiến vào thường ủy, nhưng dưới chính quyền huyện thì thường chỉ có chủ tịch huyện và phó chủ tịch thường vụ được tiến vào thường ủy, rất ít khi phân công một phó chủ tịch quản lý kinh tế tiến vào thường ủy. Dù có cũng chỉ là một chức vị phó chủ tịch tầm thường.

Dù sao thì dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng mà bên chính quyền có rất nhiều thường ủy cũng không có lợi cho vấn đề đoàn kết.

Trương Thanh Vân vứt bỏ những ý nghĩ trên mà đưa ra yêu cầu này, rõ ràng có chút quỷ dị.

- Tôi hiểu rõ tâm tư của Thanh Vân, mục đích chính là nắm chắc và phát triển kinh tế, có tâm tình như vậy cũng rất tốt. Trưởng phòng Vương, anh xem xét lại điều này nhé.

Tạ Minh Quân trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Xét thấy tình huống huyện Tang Chương khá đặc biệt, tôi cho rằng ý kiến của bí thư Trương hoàn toàn có thể được thực hiện.

Vũ Đức nói, Bí thư Tạ đã nói như vậy thì hắn nào dám phản đối.

Nhưng dù là như vậy thì Vương Đỉnh cũng thầm kêu khổ, trưởng phòng tổ chức cũng không phải dễ ngồi, vừa nghe nói ban ngành trong huyện Tang Chương được điều chỉnh thì những ngày vừa qua lãnh đạo liên tục gọi điện cho chính mình. Rõ ràng lãnh đạo đang muốn động, đang muốn nhét người về phía huyện Tang Chương.

Lúc này thì tốt rồi, huyện Tang Chương lại bắt đầu có một phó chủ tịch kinh tế tiến vào thường ủy, nếu xét về mặt toàn diện thì thật sự làm người ta cảm thấy cân não.

Vương Đỉnh cảm thấy rất tổn hao tinh thần, Tạ Minh Quân thì dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Trương Thanh Vân, lão càng cảm thấy tiểu tử này không đơn giản, chỉ cần xét khí độ này cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám người cùng lứa. Hắn đã nhìn ra mánh khóe trong vấn đề Tang Chương nhưng cũng không phải rất để ý, điều này làm cho một bí thư thị ủy như Tạ Minh Quân cũng mở tay tạo ra con đường sinh tồn.

Dù anh rồng rắn lẫn lộn thì hắn cũng xem việc của mình là chính, chỉ cần không uy hiếp được hắn thì tất nhiên sẽ không nhúng tay vào quá mức. Đây là một người được bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền coi trọng, hơn nữa hai thế lực Triệu Cao lại chán ghét, người này nằm dưới tay làm Tạ Minh Quân cảm thấy có vẻ phỏng tay, cũng không biết dùng chính sách nào để cai trị.

Nhưng nhìn thấy Trương Thanh Vân đối mặt với áp lực mà không sợ hãi, thậm chí còn ngại bên mình nhét ít người, tự tin và khí độ như vậy thật sự là rồng trong cõi người.

- Bí thư, trưởng phòng Vương, còn có một vấn đề mà tôi muốn phản ánh. Hai vị lãnh đạo cũng biết tình huống về huyện Tang Chương rồi đấy, nghèo khó và lạc hậu, hậu quả có thể nói là rất nghiêm trọng. Bí thư Tạ, anh cần phải hiểu cho chúng tôi, phái đến cho chúng tôi một vị cục trưởng công an, hôm nay tôi đến đây là muốn tìm người.

Trương Thanh Vân nói.

Nụ cười và lời nói của Trương Thanh Vân rất mờ mịt, nhưng hai người Tạ, Vương sao không hiểu ý cho được? Chức vụ cục trưởng công an sẽ do chính Trương Thanh Vân quyết định.

Đồng tử trong mắt Vương Đỉnh chợt co rút, hắn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở lời. Vừa rồi người ta biểu hiện rất quang minh lỗi lạc, bộ dạng vì nước vì dân mà yêu cầu mình tìm cho hắn những phó chủ tịch tiến vào thường ủy, bây giờ mình còn có thể nói gì được?

Nếu nói về tính quan điểm tổ chức, người ta chưa nói đề bạt ai, chỉ nói bí thư Tạ giúp hắn tìm một người đảm nhiệm chức vụ cục trưởng công an cho phù hợp. Đường đường là một bí thư thị ủy, cục trưởng công an huyện còn cần phải nhúng tay sao?

- À, là có việc này, tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của anh đúng là rất tốt.

Tạ Minh Quân chợt có chút ngây ngốc rồi vội vàng gật đầu cười nói, sau đó lại khoát tay:

- Việc này thì đảng ủy Tang Chương các anh phải thương lượng trước sau đó cùng liên kết với cục công an thành phố, phòng tổ chức thị ủy sẽ xem xét toàn diện. Chỉ cần như vậy thì chức vụ cục trưởng công an sẽ cho cậu thỏa mãn.

- Vâng, vâng!

Trương Thanh Vân vội vàng dùng giọng cung kính nói, trong lòng thầm thở dài một hơi, để xem thị ủy các người làm sao đưa ra một con thiêu thân thỏa mãn, đây không phải muốn nói chính mình sao?

Sau khi rời khỏi văn phòng Tạ Minh Quân thì Vương Đỉnh híp mắt nhìn Trương Thanh Vân nói:

- Bí thư Trương, đúng rồi, vấn đề phó chủ tịch phân công kinh tế tiến vào thường ủy, điều này có vẻ không bám vào khuôn mẫu. À, trong lòng anh có nhân tuyển nào không? Tôi trưng cầu ý kiến của anh, đến lúc đó anh lại đưa lên báo cáo đề bạt, chúng tôi sẽ gặp khó khăn.

- Trưởng phòng Vương không nên khách khí, tôi mới đến Vũ Lăng được vài ngày, nếu có người tốt thì sẽ báo cáo ngay, bây giờ nhân tài khó kiếm, nhân tài biết về kinh tế lại càng khó. Bây giờ tôi cầu hiền sĩ như khát nước. Ha ha!

Trương Thanh Vân nói, cuối cùng còn cười lên ha hả.

Vương Đỉnh cũng cười lên ha hả nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Lời nói của Trương Thanh Vân rất dễ nghe giống như nói hươu nói vượn nhưng thật ra cẩn thận xem xét và thầm trào phúng công tác bá đạo của phòng tổ chức. Chức vị bí thư tư pháp và bí thư phụ trách công tác đoàn thể đã có nhân tuyển, đảng ủy huyện Tang Chương cũng đã đưa báo cáo lên trên, nhưng không ngờ lãnh đạo lại chẳng quan tâm, vấn đề này hỏi ai chẳng bực bội?

Trác Phù Chính này đúng là quá ngu xuẩn!

Vương Đỉnh thầm nghĩ, hắn mỉm cười nói lời cáo biệt với Trương Thanh Vân rồi xanh mặt đi về văn phòng, hắn cảm thấy trước nay mình chưa từng bị ép phải uất ức như vậy.

Mình đường đường là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hơn nữa còn có danh tiếng trong ban ngành lão đạo thành phố Vũ Lăng, hôm nay phải kinh ngạc trước một kẻ hạ cấp, điều này truyền ra ngoài thì sẽ cực kỳ xấu hổ.

Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng của Vương Đỉnh mà thầm cười lạnh. Khi gọi điện thoại cho Nghê Thu Nguyệt thì Trương Thanh Vân mới biết rõ Vương Đỉnh chính là cán bộ được Hà Khôn đề bạt khi lão còn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.

Trước kia Vương Đỉnh cũng là trưởng phòng tổ chức, sau khi nhiệm kỳ mới bắt đầu, Hà Khôn không được toan tính cất nhắc, vì vậy Vương Đỉnh cũng không được tiến bước, hắn được điều đến Vũ Lăng làm trưởng phòng tổ chức.

Trương Thanh Vân và thế lực nhà họ Triệu trở mặt, Hà Khôn tất nhiên sẽ rất vui, tất nhiên sẽ chĩa mũi dùi. Chắc chắn tiểu tử Hà Tuấn đang rất nôn nóng nuốt sống chính mình, tình địch là kẻ địch lớn nhất, nhưng chính hắn là kẻ địch oan nghiệt nhất.


/1217

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status