- Thanh Vân, có chuyện gì xảy ra?
Khâu Hâm tiến về phía trước nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Bị người ta làm ồn cũng không có gì, chỉ có mình anh mời tôi dùng cơm thôi sao?
Khâu Hâm chợt sững sờ, vẻ mặt hắn lập tức khôi phục lại như thường. Phương Tiểu Nam ở bên cạnh thì há hốc miệng, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, khoảnh khắc này chợt nói không nên lời.
- Đây không phải còn có Phương Tiểu Nam sao? Chúng tôi đều đang chờ anh!
Khâu Hâm cười nói.
Trương Thanh Vân giả vờ như không phát hiện ra sự xuất hiện của Phương Tiểu Nam, hắn nói:
- Vậy thì vào thôi, đúng rồi, lái xe của tôi đang chọc phải phiền phức bên dưới, anh xem xử lý sao cho tốt, nếu không sẽ gây chuyện.
Vẻ mặt Khâu Hâm khẽ động, hắn nhìn xuống đại sảnh, bên dưới rõ ràng có chút rối loạn. Khi hắn còn đang định mở miệng thì cửa thang máy bên kia chợt mở ra, Cảnh Chiến đi ra với vẻ mặt nghiêm túc nhưng rất lạnh, quần áo chỉnh tề không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ vừa đánh nhau.
- Thủ trưởng, bên ngoài có rất nhiều người, vấn đề rời khỏi đây là không lớn, nhưng có lẽ phải đả thương người.
Cảnh Chiến dùng giọng tỉnh táo nói, vẻ mặt yên tĩnh như mặt nước giếng sâu, khi nhìn thấy có vài người ngoài thì cách xưng hô cũng có chút thay đổi.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười lớn nói:
- Ra ngoài làm gì? Khâu công tử mời tôi dùng cơm, cứ ăn cơm trước rồi nói sau.
Vẻ mặt Khâu Hâm chợt phát lạnh, hắn nhìn về phía Phương Tiểu Nam rồi nói:
- Có chuyện gì xảy ra? Hôm nay sao nhiều kẻ gây rối như vậy?
- Điều này...Điều này...Có thể là hiểu lầm, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy đám người Hồng Tam có chút xô xát với bí thư Trương, vừa định gọi bảo vệ xử lý, không ngờ... ....
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt xám trắng, ánh mắt rất loạn, giọng nói cũng không được bình thường.
Trong lòng Khâu Hâm khẽ động, hắn có phán đoán gì đó, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi:
- Đúng là không ra trò trống gì, tiểu tử Hồng Tam này đúng là ăn hại!
Sau đó Khâu Hâm mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Thanh Vân, chuyện này tôi sẽ sắp xếp xử lý, nhất định phải để tên không có mắt nhận tội.
Trương Thanh Vân vung tay nói:
- Không cần, chúng ta dùng cơm trước, chỉ là một chút xô xát nhỏ, không cần phải quan tâm.
Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng đã biết rõ sản nghiệp này chính là của Khâu Hâm, nếu không đối phương sẽ không nói chuyện với giọng điệu chủ nhân như vậy. Truyện Bố Y Quan Đạo được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Ha ha, tôi quên mất... ....
Khâu Hâm lập tức trở mặt, hắn vỗ đầu rồi cười lớn nói:
- Đúng vậy, mời, mời mọi người, chúng ta vào phòng!
Cảnh Chiến đi theo sau lưng Trương Thanh Vân như tượng gỗ, vẻ mặt Khâu Hâm vẫn còn khá tốt nhưng vẻ mặt Phương Tiểu Nam thì rất mất tự nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt Cảnh Chiến thì cảm thấy rất chột dạ.
Khi đến cửa phòng thì Khâu Hâm quay đầu cười nói:
- Người anh em, có vào dùng cơm chung không?
- Không cần lo cho cậu ấy, chúng ta cứ làm việc chúng ta, cậu ấy dùng cơm rồi!
Trương Thanh Vân nói, hắn cố ý vì nghe ra chút ý tứ khách khí trong lời nói của Khâu Hâm. Đối phương không có cảm tình quá sâu với mình, ăn cơm là giả, chắc chắn có mục đích mới là thật, Cảnh Chiến không thích hợp tiến vào hoàn cảnh này.
Đám người đi vào phòng, Phương Tiểu Nam lấy cớ đi vệ sinh, có lẽ đi xử lý sai lầm vừa rồi, nhưng ngay sau đó đã mỉm cười quay trở lại.
- Thanh Vân, Phương tiểu thư có công ty du lịch sinh thái ở Vũ Lăng, cô ấy cũng có cổ phần trong hộp đêm này.
Khâu Hâm thừa lúc Phương Tiểu Nam xuống lầu mà dùng giọng tùy ý nói, hắn định đưa ra vài lời giới thiệu về thân phận Tiểu Nam.
- Đã sớm nghe nói anh ở Vũ Lăng, cũng muốn mời anh dùng bữa cơm nhưng trước nay đều không có cơ hội, bây giờ mới thành hiện thực, tôi cảm thấy rất xấu hổ!
Khâu Hâm cười nói, Trương Thanh Vân nhìn rõ vài năm vừa qua Khâu Hâm đã hoàn toàn lột xác từ một cậu ấm thành thương nhân, lời nói và cử chỉ đều rất khôn khéo.
- Anh không cần nói những lời khách khí như vậy, nếu anh có tâm tư mời cơm thì đã nói từ lâu, tôi thấy anh là người không có chuyện thì không trèo lên điện tam bảo, anh nói quá đường hoàng như vậy làm gì?
Trương Thanh Vân dùng giọng vui đùa nói.
Khâu Hâm chợt ngẩn ngơ, sau đó lập tức cười ha hả. Trương Thanh Vân rất có kinh nghiệm đối phó với đám cậu ấm, hắn biết rõ nên kéo khoảng cách như thế nào là thích hợp. Dối trá và khách sáo có tác dụng trong quan trường, nhưng đối với đám cậu ấm thì ngược lại. Đối với loại người này thường phải có chút ngay thẳng, như vậy mới có thể san bằng tâm tính của hai bên, mới có thể nắm thế chủ động.
- Thanh Vân, xem ra là tôi cố ý tự kiêu, trong lòng của tôi vẫn nghĩ anh là quan tôi là dân, thân phận không phải quá chênh lệch sao? Không còn được tùy tiện như ở tỉnh thành năm xưa.
Khâu Hâm lại cười nói.
Hai người đều cười, trong lòng Phương Tiểu Nam bên cạnh cũng chấn động, nàng đã kiểm tra về Trương Thanh Vân, tuy là bí thư huyện ủy được bí thư Hoàng Tân Quyền điều về quê hương, nhưng thấy hắn và Hà Tuấn không được thoải mái, lại nghe nói là người bị Triệu gia truy đuổi, vì vậy mà nàng không coi trọng người này. Không ngờ đối phương ẩn giấu khôn lường, rất tùy tiện với Khâu Hâm, mơ hồ còn có ý chủ động, chẳng lẽ đối phương có lai lịch gì khác?
- Phương tiểu thư, tôi đã nói rồi, làm việc ở quê hương phải tìm Thanh Vân, những kẻ khác không thể dùng được. Lần trước cô đi gặp Hà Tuấn và cái tên chủ tịch Lưu gì đó, người này còn chưa đi nhận chức, có thể tin được sao?
Khâu Hâm nói với Phương Tiểu Nam.
Phương Tiểu Nam nở nụ cười mất tự nhiên, nàng thấy bộ dạng Trương Thanh Vân khá tự nhiên nên trong lòng cũng cân đối đi khá nhiều, nàng vội hỏi:
- Tôi chẳng qua chỉ ngẫu nhiên gặp mặt Hà công tử ở tỉnh thành, tùy tiện dùng một bữa cơm mà thôi, cũng không nói về chuyện công tác. Bí thư Trương, ngày đó tôi mắt thấp không thấy Thái Sơn, mong anh đại nhân đại lượng bỏ quá cho.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, trong lòng lại càng không dám xem nhẹ Phương Tiểu Nam. Người phụ nữ này không sợ hãi, chuyện ngày đó ở tỉnh thành cũng nói ra, xem ra những gì biểu hiện vừa rồi chỉ là lo lắng nhất thời. Hắn lập tức nghĩ đến lời nói của Chu Tử Hằng, người phụ nữ này có quan hệ rất gần với chủ tịch Âu, trong lòng cũng mơ hồ hiểu rõ, tất nhiên vẻ mặt sẽ không lộ ra biểu cảm khác lạ. Hắn chỉ liên tục nở nụ cười.
Lúc này nhân viên phục vụ cũng tiến vào, bắt đầu dâng trà, là một cô gái đẹp, rõ ràng có chút căng thẳng, động tác rất cứng nhắc.
- Thanh Vân, anh xem người anh em ngoài kia đã làm tiểu muội của chúng tôi sợ đến mức run rẩy rồi, nếu không có gì thì tôi sắp xếp cho anh ấy một phòng nhé, sau đó tìm vài tiểu muội đến rót rượu.
Khâu Hâm dùng giọng vui đùa nói.
Trương Thanh Vân quay đầu, quả nhiên thấy Cảnh Chiến đứng ở cạnh cửa như gỗ đá, dù là mặc thường phục nhưng khí thế vẫn như trước, quả thật có chút khủng bố. Hắn nhân tiện nói:
- Bưu Tử, cậu xuống dưới đi dạo, khi nào tôi ra sẽ gọi điện cho cậu!
Sau đó Trương Thanh Vân lập tức quay đầu nói với Khâu Hâm:
- Không còn biện pháp nào khác, trước kia quê hương quá náo loạn, tìm được người bên cạnh mới yên tâm. Lúc này người anh em kia vẫn còn thuộc trong danh sách cảnh vệ trung ương!
Đồng tử trong mắt Khâu Hâm chợt thu lại rồi lập tức trở về như thường, trong lòng Phương Tiểu Nam bên cạnh thì chợt rối loạn, cuối cùng cũng đứng ngồi không yên. Khối cảnh vệ trung ương sao? Đây chính là những người trong truyền thuyết, trong lòng nàng biết rõ, Trương Thanh Vân chắc sẽ không nói khoác quá mức như vậy, nhưng mời được nhân vật như thế làm bảo vệ thì thân phận sẽ thế nào?
Phương Tiểu Nam âm thầm cảm thấy hối hận vì tình cảnh rối loạn hôm nay, nàng rõ ràng hiểu Trương Thanh Vân biết những gì xảy ra do ai làm, nhưng nàng cũng là người có tài khống chế. Sau vụ việc lần này thì mình cần phải chú ý, nếu không phải tình cảnh bất đắc dĩ thì không thể đắc tội với người ta.
Khi rượu và thức ăn được dâng lên đầy đủ thì đám người Khâu Hâm lập tức cụng ly vài lượt, Phương Tiểu Nam là một phụ nữ nên cũng không dám hàm hồ, rượu đến cũng chừng mực.
- Thanh Vân, những năm vừa qua tôi đầu tư ở Vũ Lăng rất nhiều, nếu nói lời thật lòng thì đúng là nhìn trúng ngành du lịch ở nơi đây. Sau khi cha tôi đến Giang Bắc thì anh tôi cũng đi theo, tất cả các mối làm ăn bên này đều đặt nặng lên vai tôi, áp lực rất lớn, cũng không còn cơ hội đến Thành Đô rong chơi như trước.
Khâu Hâm nói, trên mặt có vài phần trưởng thành.
- À, xã hội bây giờ làm quan không bằng làm kinh doanh, nếu đã đến mức độ như anh thì cũng có thể thấy được áp lực lớn thế nào.
Khâu Hâm cười rồi khoát tay nói:
- Cũng không thể nói như vậy, người càng lớn thì sẽ càng có nhiều phiền não, những người bạn nối khố cũng không còn cảm tình như xưa, đúng là có một số vấn đề làm người ta cảm thấy thổn thức.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt động, nghe lời nói của Khâu Hâm mà liên tưởng đến những gì trước đó Lưu Thần cố ý làm, trong lòng hiểu rõ Khâu Hâm và Hà Tuấn chưa chắc đã quá thoải mái, chẳng lẽ đây là lý do mà Khâu Hâm tìm mình sao?
- Khâu công tử, cũng đừng nên quá than thở, thế nào? Có gì không thoải mái với Hà công tử sao?
Trương Thanh Vân nói, Khâu Hâm gương mắt kinh ngạc, Trương Thanh Vân lại nói:
- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã qua thời điểm nói những lời ẩn giấu, lúc này có thói quen nói chuyện trực tiếp. Nếu anh và Hà công tử có chuyện không thoải mái thì tìm tôi là đúng người rồi.
Trên mặt Khâu Hâm lộ ra vẻ cổ quái, trước kia hắn và Trương Thanh Vân ít tiếp xúc, không thể biết được sự lợi hại của Trương Thanh Vân. Lúc này vừa nói vài lời thì cảm nhận được Trương Thanh Vân trước mặt tiến thối khủng bố, lui thì có thể là dối trá, tiến thì hoàn toàn thân thiết, chỉ cần nói vài câu tùy tiện có thể nhanh chóng đơn giản hóa vấn đề, khoảng cách giữa người và người cũng gần hẳn lại.
Quan trọng là giọng điệu, lời nói của Trương Thanh Vân luôn làm người ta sinh ra cảm giác thẳng thắn, cảm giác tin tưởng, nói chuyện với Khâu Hâm không giống như những kẻ trong quan trường, giống như người quen lâu năm bây giờ mới được gặp lại, công lực thế này làm cho Khâu Hâm cảm thấy có chút mặc cảm.
Quan trọng là Trương Thanh Vân nói như vậy đủ để kéo tất cả những gì khó nói trong bụng Khâu Hâm ra ngoài, Khâu gia nhiều năm qua đã kinh doanh những sản nghiệp xa xỉ ở Vũ Lăng, nhưng những năm gần đây khi cha rời khỏi Giang Nam thì đám người nhìn chằm chằm vào Khâu gia lại nhiều hẳn lên, thậm chí còn có kẻ muốn tranh thủ chút chén canh. Khâu Lâm anh trai Khâu Hâm cũng cần phải đứng vững gót chân ở Giang Bắc, vì vậy mà tất cả áp lực ở Giang Nam đều đổ dồn lên vai Khâu Hâm.
Thật ra Khâu Hâm muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm chính là muốn kéo dãn quan hệ, tốt nhất hai người có thể tạo thành quan hệ hợp tác, lúc này nói chuyện với nhau như vậy rõ ràng đã vượt ra ngoài ý muốn của Khâu Hâm. Trong lòng hắn biết rõ Trương Thanh Vân nói rõ ràng như vậy không giống như những gì mình suy nghĩ, nhưng từ trong ngôn từ của Trương Thanh Vân có thể hiểu được hai người có thể hoạt động.
Nhưng kết quả thế này chính là những gì Trương Thanh Vân mong muốn, hắn có thể không muốn chính mình rơi xuống quá sâu ở Vũ Lăng. Tình hình thực tế cũng làm Trương Thanh Vân càng phải cẩn thận với cậu ấm Khâu Hâm, dù là phối hợp ngẫu nhiên cũng không thể đặt hết tất cả lên bàn, quyền chủ động phải do chính mình nắm giữ.
Hôm nay vạch trần ra thì quan hệ giữa hai người có hơi nối liền, rõ ràng không khác biệt nhiều lắm, nếu Khâu Hâm đủ thông minh thì có thể nắm chắc nên đi như thế nào.
Dù sao Trương Thanh Vân và Khâu Hâm cũng có cùng nhận thức với Hà Tuấn, như vậy là quá đủ. Thông qua cuộc nói chuyện lần này mà Trương Thanh Vân biết rõ sóng ngầm trong Vũ Lăng rất dữ dội, khoảnh khắc này hắn muốn đứng trên đỉnh Hoàng Lĩnh nghênh đón sóng gió, trước tiên phải phát triển kinh tế ở quê hương cho tốt, tiếp nhận hàng ngàn biến đổi, nối từng bậc thang tiến lên trời...
/1217
|