- Anh biết rõ vì sao Trương Thanh Vân chặn đường mà phòng giám sát thị ủy không dám qua? Lại không có tin tức nào truyền ra?
- Còn nữa, Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể hóa giải nguy cơ, có thể mượn cơ hội để chèn ép Hà Tuấn, vì sao hắn không làm? Bị Triệu gia từ bỏ, nhưng lại dẫn tiểu thư xinh đẹp như hoa của Triệu gia đi dạo chơi, trong chuyện này có những điều gì ẩn giấu?
- Người ta đã ung dung như vậy thì chắc chắn cũng biết rõ anh bí quá hóa liều, nói không chừng đã giương sẵn lưới chờ con cá lớn như anh nhảy vào.
Phương Tiểu Nam chỉ vào Khâu Hâm rồi lớn tiếng la mắng, lúc này nàng hoàn toàn là một con mụ chanh chua, hoàn toàn đánh mất lý trí. Khâu Hâm bị chửi xối xả như chó trộm xương mà không dám đáp lời, vì những gì Phương Tiểu Nam nói ra đều rất đúng.
Nghê Thu Nguyệt chỉ lạnh nhạt đứng bên cạnh, trong lòng rốt cuộc biết rõ tác dụng của vấn đề Trương Thanh Vân đắc tội với Phương Tiểu Nam, rõ ràng Trương Thanh Vân biết khá rõ lòng người.
Phương Tiểu Nam là người kiêu ngạo như rắn rết, gian trá như quỷ, cũng biết cách khống chế dục vọng nhưng nhược điểm chính là trí thông minh kém cỏi, thường kích động đánh mất lý trí. Loại người này rất dễ tấn công, nếu tấn công thì nàng sẽ hoàn toàn hoảng loạn, sẽ dễ dàng khống chế và lợi dụng.
Trương Thanh Vân đã bố trí rất nhiều mảng lưới, hắn lợi dụng thời cơ đại biểu nhân dân tỉnh xuống huyện Tang Chương để chỉ mũi dùi sang vấn đề du lịch dân tộc, lợi dụng thái độ vừa mập mờ vừa kín như bưng của phòng giám sát tỉnh ủy. Đồng thời Trương Thanh Vân lại mơ hồ ăn ý với Tạ Minh Quân, bày ra bộ dạng lấy đại cục làm trọng nhưng bất cứ lúc nào cũng hoàn toàn có thể buông tay tung cờ đấu với Âu Hiền Long.
Mặt khác hắn cố ý thả một con ngựa của Triệu gia, quan hệ giữa hắn và Triệu gia người ngoài không thể thấy rõ. Lúc này hắn đang là bí thư huyện Tang Chương nhưng vẫn còn vấn vương và dây dưa với giai nhân nhà họ Triệu, đây cũng là thứ muốn Khâu Hâm nhìn thấy, điều này sẽ bắt buộc Khâu Hâm có nên phản công hay không, mà sau đó Hà Tuấn lại không lộ diện, nước nông sâu thế nào hoàn toàn có thể nhìn rõ.
Dù là Phương Tiểu Nam hay là Khâu Hâm thì cũng thua be bét, thua tiền, thậm chí nếu ngu ngốc sẽ còn mất mạng. Nghê Thu Nguyệt vừa nghĩ đến đây thì trong lòng thầm giật mình, nàng mơ hồ nhớ đến tình cảnh trước đó khi Trương Thanh Vân đến Thành Đô tuy cũng rất lợi hại nhưng còn chưa cay độc như lúc này. Bố cục Trương Thanh Vân sắp xếp có vài chỗ đã nở hoa, bên trong lại hư hư thực thực, rõ ràng đã sử dụng hết tất cả những gì vốn có trong tay mình.
Nếu anh cảm thấy đó là giả thì hắn sẽ có cảnh cáo thật, loại phương pháp này không làm người ta hoạt động mà còn sợ hãi, không biết nên tiến thối thế nào cho phù hợp. Nếu có suy nghĩ muốn khơi thông quan hệ hay tìm kế sách cũng không dám làm, đơng giản là mây mù quá dày, anh rất khó thấy được ý đồ của người ta, chiến đấu với nhau thì đối thủ sợ nhất người ta nhìn thấy bài tẩy của mình.
Hơn nữa Trương Thanh Vân dù thất bại, thất bại nhiều lượt cũng chỉ xuống chức là cùng, nhưng Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam thì lại khó thể chịu được. Chưa nói đến vấn đề không thu được lợi nhuận, chỉ cần người ta bé xé ra to, đưa ra ngoài ánh sáng thì kết quả không phải tù tội sao?
Trương Thanh Vân suy tính rất đúng mực, khi hành động thì những động tĩnh đủ để uy hiếp đối thủ, sau đó lại đưa tình thế từ mức khống chế sang không khống chế, sau đó lại từ không khống chế sang khống chế. Giống như hắn treo một thanh kiếm lên đầu người ta rồi dùng một sợi tơ buộc lên, điều này làm cho đối phương như đứng đống lửa như ngồi đống than, không dám nhúc nhích, sợ sợi tơ sẽ đứt lìa, sau này sẽ bị người ta khống chế hoàn toàn trong lòng bàn tay.
Trong hỗn loạn thì người có lợi nhiều nhất thường là kẻ có thực lực lớn nhất, cũng vì vậy mà có rất nhiều người muốn khống chế thế cục, những kẻ muốn đục nước béo cò thường là kẻ dùng yếu chống lại mạnh. Trương Thanh Vân rõ ràng diễn dịch những điều này cực kỳ tinh tế, đồng thời cũng rất hiểu rõ lòng người.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến cực điểm, Phương Tiểu Nam tức giận mắng chửi cũng đã mệt, nàng mềm nhũn ngồi xuống ghế sa lông. Vẻ mặt Khâu Hâm thì tái nhợt, bộ dạng không khác gì chó chết.
Từ nhỏ đến lớn Khâu Hâm cũng không có được kinh nghiệm và đả kích như hôm nay, trước nay hắn chỉ ức hiếp người khác, chưa từng bị kẻ nào chèn ép. Dù cha hắn đã đến Giang Bắc, có thể lo đến cục diện Giang Nam nhưng tình hình công ty vẫn trong thế tiến mà không lùi. Không ngờ hôm nay lại bị một tên bí thư huyện ủy nho nhỏ đánh cho một đòn cảnh cáo mất hồn, chậu nước lạnh xối từ đầu xuống chân làm hắn sinh ra cảm giác run rẩy.
Đáng hận chính là khi trong đầu Khâu Hâm có ý niệm phản kích thì liên minh của mình đã tan vỡ, Phương Tiểu Nam rõ ràng chửi bới như chó điên, chính mình cũng chỉ biết nín nhịn. Nhưng lời nói của đối phương lại rất đúng, mình cũng không có cơ hội phản bác.
Không thể tấn công, không thể phản kháng, tiến thối đều sai lầm, thật sự uất ức đến cực điểm. Khâu Hâm chỉ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ giống như muốn khóc rống lên.
Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến Hà Tuấn, tên con quan này tai to mặt lớn ở Giang Nam, năm đó những chính mình cũng bị hắn sai khiến, cũng kính sợ ba phần. Hà Tuấn mất hết thanh danh ở Thành Đô cũng chỉ vì Trương Thanh Vân, Hà Tuấn chật vật khốn khổ, mất hết mặt mũi.
Khâu Hâm nhớ lúc đó mình rất khinh thường Hà Tuấn, một đại nhân vật nắm trong tay nhân lực vật lực khủng bố ở Thành Đô mà không đối phó được một tên phó phòng, vì vậy mà hình tượng Hà đại ca cũng tan vỡ trong mắt hắn.
Nhưng lúc này Khâu Hâm hồi tưởng lại thì thấy Hà Tuấn mạnh hơn mình rất nhiều, chính mình có tiền có thế, đều có người trong hai nhà hắc bạch nhưng bị người ta nhào nặn điên cuồng, giống như chỉ cần hành động là sai lầm, cũng chỉ còn cách trơ mặt xin lỗi người ta tìm đường sống.
Nghê Thu Nguyệt và Phương Tiểu Nam tuyệt đối là hai người không thể đắc tội, trong lòng Khâu Hâm biết rất rõ điều này. Nếu hắn dám động thì hai người phụ nữ trước mặt một người là địa đầu xà, một người là cây lớn rễ cọc, hầu như chưa kịp vung tay thì người ta đã phóng đến cắn chết mình.
Khoảnh khắc này Khâu Hâm cảm thấy toàn thân không còn sức lực, trước kia hắn còn có cảm giác hơn hẳn Trương Thanh Vân, nhưng bây giờ tất cả đều vướng víu. Hắn thầm nghĩ nếu Khâu gia không có sản nghiệp mạnh ở Vũ Lăng, hoặc cha hắn không phải là tượng đài sừng sững trong quan trường Giang Nam thì chính hắn cũng khó thể níu kéo.
- Được rồi, được rồi, tất cả cố gắng ổn định tinh thần, Trương Thanh Vân dừng bức bách chứng tỏ trong lòng cũng có do dự, Khâu công tử mau chóng đi tìm hắn xin lỗi là vừa.
Nghê Thu Nguyệt thản nhiên nói.
Vẻ mặt Khâu Hâm chợt run rẩy, cuối cùng cũng gắng nhịn. Phương Tiểu Nam nói:
- Chúng ta cùng đi chứ? Chị Nghê nói đúng, cầm được buông được mới là đạo sinh tồn, mọi người giải hòa thì mới có lợi đôi đường.
Khâu Hâm giương mắt nhìn Phương Tiểu Nam rồi gật đầu ảm đạm.
- Chúng ta đi thôi! Để Khâu công tử có khoảng không yên tĩnh!
Nghê Thu Nguyệt nói, nàng mặc áo khoác rời khỏi phòng, Phương Tiểu Nam theo sát phía sau.
Khi rời khỏi cửa không được bao xa thì hai người chợt nghe thấy những âm thanh ầm ầm rắc rắc vang lên phía sau, Nghê Thu Nguyệt hơi khựng lại rồi ung dung nói:
- Đáng tiếc cho vài món đồ sứ, sớm biết như vậy thì đã gọi người đến lấy ra, phá hư cũng tiếc.
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt biến đổi, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng:
- Chị Nghê, vẫn là chị nhìn xa trông rộng, thần thông quảng đại. Hôm nay nếu không phải là chị thì sẽ chẳng biết kết quả là thế nào. Em cho chị thêm một phần cổ phần trên danh nghĩa, nếu không sẽ thiệt thòi cho chị.
Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt chợt trở nên có hơi cổ quái, trong lòng lại thầm nguyền rủa Trương Thanh Vân. Tên này đúng là oan gia, có thể đưa người khác rơi vào tình cảnh thế này, bảo sao mình có thể ngó lơ cho được.
... ....
Sau một ngày du lịch thì tâm tình Trương Thanh Vân rất tốt, bên ngoài là một trời tuyết trắng, Triệu Giai Ngọc hôm nay lại giống như một đóa bách hợp nở rộ. Tuy nàng không cười nhiều lắm nhưng trong toàn bộ hành trình đều giãn hai hàng chân mày ra, bộ dạng vui vẻ.
Trương Thanh Vân phát hiện ra Triệu Giai Ngọc rất thích các khối tuyết, trên tay nàng lúc nào cũng giữ chặt lấy một khối tuyết không buông, hơn nữa còn vân vê không biết mệt giống hệt như những đứa trẻ.
Hôm nay Trương Thanh Vân đã thấy đầy đủ một Triệu Giai Ngọc, nàng lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng cũng rất cứng rắn, tất cả đều vì lòng nàng rất yếu đuối, nàng muốn mượn vẻ bề ngoài để che giấu, vì vậy mà người ngoài cảm thấy rất khó thân cận.
Thật ra trong lòng nàng cũng có vui buồn đau khổ như những người khác, muốn có bạn để tâm sự, có người yêu để nương tựa. Ví dụ như Triệu Giai Ngọc vào ngày hôm nay, nàng rất vui, rất hồn nhiên.
Khi trở về khách sạn thì trên tay Triệu Giai Ngọc vẫn còn một khối tuyết, còn cố ý giả vờ như không có. Khi Trương Thanh Vân nắm tay nàng kéo vào trong thang máy thì chợt cảm thấy mát lạnh, lúc đó nụ cười trên mặt Triệu Giai Ngọc đã hoàn toàn làm Trương Thanh Vân rung động.
Nàng cười rất khờ dại, bên trong bao hàm bao nhiêu toan tính, tinh nghịch, vui đùa, cuối cùng là đau khổ là cao hứng. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân thấu hiểu nội tâm của nàng, mà Triệu Giai Ngọc cũng đi vào lòng Trương Thanh Vân.
Triệu Giai Ngọc chính là một người phụ nữ Trương Thanh Vân rất quý trọng, hắn biết rất rõ điều này, hắn cũng không muốn lấy một người phụ nữ chính mình không thích.
Sau khi trở lại khách sạn thì hai người cùng dùng cơm, ăn cơm xong Trương Thanh Vân ngồi trong phòng khách xem ti vi, Triệu Giai Ngọc thì ngồi đó không biết đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì. Chốc chốc nàng lại liếc về phía Trương Thanh Vân giống như còn vương vấn tư vị du ngoạn hôm nay, bầu không khí trong phòng vừa lãng mạn vừa ấm áp.
- Tút, tút!
Điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân lấy ra xem rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, là điện thoại đến từ thị ủy.
- Chào anh, anh là bí thư Trương phải không?
Trong điện thoại vang lên một giọng đàn ông.
- Xin hỏi anh là... ....
Trương Thanh Vân dùng giọng nghi ngờ nói.
- Tôi là Phạm Uy Võng, là thư ký của bí thư Tạ, bí thư Tạ muốn gặp anh!
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ:
- Khi nào?
- Ngay bây giờ, tôi sẽ lái xe đến đón anh!
Phạm Uy Võng nói.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, đã tám giờ tối, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Được, tôi đợi anh dưới lầu.
- Giai Ngọc, em xem ti vi xong thì cứ về phòng nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài một chút!
Trương Thanh Vân đi ra phòng khách rồi dùng giọng tự nhiên nói.
- Anh...Tối thế này ra ngoài còn thích hợp sao? Nghe nói Vũ Lăng rất rối loạn!
Triệu Giai Ngọc nói, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng hai đầu lông mày lại nhíu chặt.
Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp, hắn nói:
- Yên tâm đi, bí thư Tạ muốn gặp anh, anh đi rồi quay về!
Trương Thanh Vân nói xong thì mặc quần áo, hắn mỉm cười mở cửa ra ngoài. Triệu Giai Ngọc há miệng nhưng không nói chuyện, sau khi nhìn Trương Thanh Vân ra khỏi cửa thì một lúc lâu sau mới lấy điện thoại bấm số nói:
- Bưu Tử, Thanh Vân ra ngoài, anh đi theo giám sát dùm tôi.
Cảnh Chiến ở đầu dây bên kia chợt sững sờ, Triệu Giai Ngọc chợt đỏ mặt, nàng mới nhớ đến cách xưng hô của mình, Cảnh Chiến sao có thể thích ứng ngay được? Vì vậy nàng cúp điện thoại mà cảm thấy trái tim đập lên liên hồi, nàng lại nghĩ đến tình cảnh Trương Thanh Vân ngây ngẩn nhìn mình trong thang máy, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Phạm Uy Võng lái xe đến dưới lầu đón Trương Thanh Vân, hai người không nói nhiều mà trực tiếp phóng xe về phía khu biệt thự của lãnh đạo thị ủy. Từ khách sạn Vũ Lăng đến khu biệt thự cũng không xa nhưng Phạm Uy Võng lái xe rất chậm, trước sau cũng mất hơn nửa giờ.
Giữa đường Trương Thanh Vân nhận được một tin nhắn, Nghê Thu Nguyệt nói: Anh đúng là đáng chết, chính mình đi phong lưu để em ở lại bận rộn.
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt cong lên, hắn biết rõ đại cục đã định vì vậy tiện tay trả lời: Anh là bất tử, anh mà chết đi thì ai giúp em gãi ngứa, ai giúp em phong lưu?
Sau khi xóa đi tin nhắn thì Trương Thanh Vân cầm lấy điện thoại rồi tắt nguồn.
- Bí thư Trương, đã đến rồi, đây là biệt thự mà bí thư Tạ dùng làm phòng làm việc, anh trực tiếp vào đi!
Phạm Uy Võng quay đầu nói.
Trương Thanh Vân nghiêm mặt, hắn nhét điện thoại vào túi rồi mới giương mắt nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một ngôi nhà khá đặc biệt với kiến trúc tây phương, những ngôi nhà thế này có rất ít ở Vũ Lăng.
Trương Thanh Vân có chút do dự, hắn xuống xe rồi đi vào cửa. Tầng dưới đèn sáng rực, phòng khách rất rộng nhưng không có người. Trương Thanh Vân gương mắt nhìn lên lầu hai, trên đó có một gian phòng sáng đèn, hắn cất bước đi lên.
Trương Thanh Vân gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của Tạ Minh Quân:
- Vào đi.
Trương Thanh Vân đẩy cửa thì thấy Tạ Minh Quân đang cúi đầu đọc sách.
Trương Thanh Vân lập tức nói:
- Bí thư Tạ, tôi đã đến!
- À!
Tạ Minh Quân à một tiếng, một lúc lâu sau lão mới ngẩng đầu, ánh mắt ngầu đục làm người ta rất khó suy đoán lão đang nghĩ gì. Trương Thanh Vân nhìn Tạ Minh Quân với vẻ mặt bình thản, dần dần Tạ Minh Quân cũng đảo mắt về phía bên này.
- Ngồi đi!
Tạ Minh Quân chỉ tay vào ghế.
Trương Thanh Vân ngồi xuống, hắn nghĩ đến chuyện phòng giám sát xuống Tam Môn Dục, thật ra khi đó không có diễn tập quân sự gì cả. Trần Mại chỉ đưa ra một cái cớ, không ngờ phòng giám sát vừa nghe thấy vậy thì vội vàng rút lui.
Lúc đó Trương Thanh Vân đã biết rõ thái độ của Tạ Minh Quân, tuy khó cân nhắc nhưng lão mơ hồ có chỉ điểm cho mình, lão ra hiệu là thế cục Vũ Lăng rất bất lợi cho mình.
Mặc khác Trương Thanh Vân cũng nghĩ đến cuộc điện thoại của thư ký trưởng, người này đồng ý cho Trương Thanh Vân vài ngày rãnh rổi, đây rõ ràng là Tạ Minh Quân đã bày sẵn mưu kế, lão đã nhìn rõ tâm tư của mình sao? Hay lão thật sự muốn giúp mình một tay? Hay còn mưu đồ gì khác?
Tạ Minh Quân là cáo già, điều này Trương Thanh Vân biết rất rõ, người thế này thì tính tình thường đặc biệt phức tạp, làm người ta khó thể cân nhắc. Ít nhất Trương Thanh Vân cũng không thể nắm bắt được ý đồ của Tạ Minh Quân.
/1217
|