Trương Thanh Vân ngồi một mình trong văn phòng thưởng thức trà, Lương Bân nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư, tôi đã sắp xếp giúp anh tuyển thư ký, đây là những hồ sơ lý lịch, anh có xem qua chút không?
Lương Bân vừa nói vừa cầm một chồng hồ sơ đưa cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân tiếp nhận chồng hồ sơ rồi lật qua vài lượt nói:
- Sao tất cả những người ứng cử đều ở thị trấn? Không có người nào ở vùng núi sao?
Lương Bân lau mồ hôi trán mà trong lòng thầm kêu khổ, bí thư chọn lựa thư ký quá nghiêm khắc, toàn bộ huyện ủy không có người nào thích hợp. Chính hắn vốn có thể thông qua vấn đề này nhưng mọi chuyện trong huyện ủy lại quá nhiều, vì vậy cũng không chú ý cho rõ ràng được.
- Bí thư, nếu dựa theo yêu cầu của anh thì có ba người thích hợp!
Lương Bân nói.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn nói:
- Phải không đấy? Tôi thấy cũng chưa hẳn, đồng chí Vương Chiêm Dân kinh nghiệm phong phú sao không có mặt trong danh sách?
Lương Bân chợt sững sờ, hắn há miệng mà không nói nên lời. Vương Chiêm Dân trước kia là thư ký của Lưu Tài Đức, sau đó được điều động về làm phó bí thư đảng ủy xã Trương Gia Sơn, vì sự việc liên quan đến Lưu Tài Đức mà người này được triệu hồi về huyện ủy và vẫn để đó không được đưa vào trạng thái sử dụng.
Lương Bân giật mình, hắn thầm nghĩ bí thư tìm mình giúp chọn thư ký hoàn toàn chỉ là đi ngang qua sân khấu, thật ra trong lòng đã sớm có nhân tuyển. Đây chẳng phải là lãnh đạo đang suy tính chính mình sao?
- Chúng ta là đầy tớ của nhân dân, không cần phải làm những chuyện mơ hồ, nếu không tổ chức chẳng phải sẽ loạn à? Anh có gì thì cứ nói!
Trương Thanh Vân nói.
Lương Bân liên tục xưng vâng, Trương Thanh Vân khoát tay đột nhiên dừng lại rồi nói:
- Anh gọi Vương Chiêm Dân đến phòng làm việc của tôi.
Vẻ mặt Lương Bân chợt trắng nhợt rồi vội vàng ra khỏi cửa. Trương Thanh Vân biết rõ Lương Bân là nhân vật quá độ nên buông tha, vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy và thư ký phải hoàn toàn tin tưởng.
Lương Bân người này không được đáng tin, hắn trước kia thân thiết với Vương Chiêm Dân như anh em, hơn nũa còn là anh em đồng hao.
Điều kiện Trương Thanh Vân trước đó đã đưa ra rất rõ ràng, tất cả những người là dân địa phương, tuổi trẻ, từng có kinh nghiệm làm thư ký cho lãnh đạo đều phải được liệt danh sách và đưa lên.
Nhưng Lương Bân này lại rút đi hết vài phần hồ sơ, thật ra tâm ý đã rất rõ ràng, đó chính là tự mình thông minh, lấy tiểu thông minh của mình để sắp xếp những yêu cầu của lãnh đạo.
Đồng thời Lương Bân cũng có quá ít nhân tình, chính Trương Thanh Vân đã tạo ra cho hắn điều kiện nhưng hắn bỏ qua hồ sơ của Vương Chiêm Dân. Điều này đã chứng minh Lương Bân quá bạc tình bạc nghĩa, tất nhiên nếu xem xét sẽ có vấn đề về nhân phẩm.
- Cốc, cốc!
- Vào đi!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân đảo mắt lên nhìn, thì ra là Lưu Thần, khi thấy Trương Thanh Vân nhìn đến thì hắn tiến lên nói.
- Bí thư, hội nghị công tác kinh tế đã sắp xếp ổn thỏa, đây chính là các tài liệu tương quan, anh xem qua một chút.
Trương Thanh Vân cười rồi đột nhiên khựng lại nhìn ra cửa, một người đàn ông có tuổi, gầy còm, gương mặt khá sạch, trán cao, tóc không nhiều. Bộ dạng như vậy nhưng rất chỉnh tề, tuy quần áo đã cũ kỹ nhưng vẫn làm người ta sinh ra cảm giác gọn gàng.
- Chào bí thư!
Người đàn ông nói, vẻ mặt bình tĩnh như nước giếng sâu, không kiêu ngạo không xu nịnh.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn khoát tay nói:
- Đến rồi thì tốt, trước tiên cho chủ tịch Lưu một ly trà.
Vương Chiêm Dân cúi người đi ra ngoài, Trương Thanh Vân cúi đầu xem vân kiện mà Lưu Thần đưa tới.
Khoảnh khắc sau Vương Chiêm Dân đã tiến vào, hắn đi lên bên phía tay trái của Lưu Thần rồi đặt ly trà vào vị trí mà tay phải có thể vươn ra lấy được, đồng thời còn thừa dịp Lưu Thần không để ý mà hơi làm lệch nắp để người ta thấy rõ độ nóng và chiều sâu của nước, tránh phỏng tay. Sau đó Vương Chiêm Dân cung kính lui xuống.
Những động tác này rất thuần thục tự nhiên, không quấy nhiễu tầm mắt của hai người Trương Thanh Vân và Lưu Thần. Nhưng điều này làm cho Trương Thanh Vân phải chú ý.
- Người này rất tốt, có khiếu làm thư ký nhưng tính tình tiểu thông minh cũng không tránh được.
Trương Thanh Vân thầm nói, Vương Chiêm Dân không phải người đơn giản, thậm chí có chút xảo trá nhưng Trương Thanh Vân không kiêng kỵ điều này.
Nếu có nhân tài tiếp thu được ý đồ của Trương Thanh Vân hắn thì có một vài việc sẽ không cần phải ra mặt, đây cũng chính là tác dụng then chốt của thư ký. Sau khi trải qua khoảng thời gian suy tính ngắn ngủi thì Trương Thanh Vân quyết định dùng Vương Chiêm Dân, điều này cũng phù hợp với toan tính.
- Anh Lưu, anh sắp xếp những thứ này rất khá, tôi không có ý kiến!
Trương Thanh Vân thả tài liệu trong tay xuống, hắn giương mắt nói.
- Được, bí thư, tôi sẽ đi sắp xếp!
Lưu Thần nói, hắn đang định đứng lên thì Trương Thanh Vân đã dùng tay ép bảo hắn ngồi xuống rồi nói:
- Hai ngày trước phòng giám sát đã gọi điện cho tôi, bọn họ nói có người tố cáo chúng ta khảo sát cán bộ uốn cong thành thẳng, anh có xem qua vấn đề này chưa?
Trái tim Lưu Thần chợt nhảy dựng, bàn tay không khỏi run lên, hắn nói:
- Tôi chưa nghe nói đến điều này, nhưng phòng tổ chức đã qua ngày khảo sát cán bộ, chắc chắn có kẻ xảo quyệt muốn tố cáo.
- À!
Trương Thanh Vân gõ tay xuống mặt bàn rồi nói:
- Chiều nay chúng ta sẽ họp mặt các ban ngành, các lãnh đạo đều phải tham gia. Khoảng thời gian vừa qua công tác chính quyền rất xuất sắc, anh là người đứng đầu nên không thể bỏ qua công lao được.
Lưu Thần vội vàng xưng không dám rồi rời khỏi phòng Trương Thanh Vân. Khoảnh khắc khi ra khỏi phòng thì trên lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, may mà chính hắn đã có sự chuẩn bị, nhưng nghe giọng điệu của Trương Thanh Vân thì hình như đã sớm sắp xếp sẵn rồi.
Vừa nghĩ đến cuộc họp hội ý vào chiều nay thì Lưu Thần lại cảm thấy mất tập trung, chính hạng mục du lịch của mình đã gần như chạy xong, lúc này Trương Thanh Vân lại muốn hội ý là vì ý đồ gì?
Trong văn phòng Trương Thanh Vân, Vương Chiêm Dân cung kính ngồi ở phía trước.
- Tôi thiếu một thư ký, chủ nhiệm Lương tiến cử anh, lúc này anh có lòng tin đảm nhận công tác không?
Trương Thanh Vân nói, hắn dùng ánh mắt bình thản nhìn Vương Chiêm Dân.
- Bí thư đã không hiềm nghi những chuyện trước đó, tôi rất cảm kích, tôi nhất định sẽ làm tròn công tác.
Vương Chiêm Dân bình tĩnh nói, vẻ mặt không chút mất tự nhiên. Trương Thanh Vân không khỏi dùng ánh mắt khá cao nhìn người này, hiểu rõ rất sâu về quan trường, dùng lời nói đúng mực.
Trương Thanh Vân lập tức nói ra những thói quen trong công tác của mình, nói đến những việc thường làm, sau đó kết thúc nói chuyện. Toàn bộ quá trình Vương Chiêm Dân rất bình thản, căn bản là không nói lời nào, không thận trọng, cũng không được thể, điều này rất phù hợp với tâm ý của Trương Thanh Vân.
Trên thế gian này có rất nhiều kẻ thông minh, nhưng nếu muốn tìm kiếm thật sự thì những kẻ trí tuệ và có kinh nghiệm phong ba thường rất đáng quý và khó gặp. Vương Chiêm Dân có được những đặc điểm này, khá tiêu chuẩn, vì vậy hắn hoàn toàn có thể trở thành thư ký của Trương Thanh Vân ở Tang Chương.
Vào hội nghị buổi chiều, Trương Thanh Vân, Dư Hán Anh, Trần Vân đều dự họp, bên chính quyền có Lưu Thần, Trần Cảnh Vân và Khương Vĩ.
Đây là lần đầu tiên các thường ủy chạm trán nhau sau khi đã qua năm mới được hơn một tháng, từ số thường ủy tham gia cuộc họp có thể thấy Trương Thanh Vân đang muốn hiểu rõ những giai đoạn và thành quả của chính quyền, của phòng tổ chức.
- Anh Lưu, tôi nghe các đồng chí bên dưới bàn luận rằng anh đang tích cực hoạt động với cấp trên vì vấn đề mở tour du lịch ở Tang Chương, có kết quả gì chưa?
Trương Thanh Vân đặt cây bút trong tay xuống rồi đi thẳng vào vấn đề.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Thần, lúc này Lưu Thần cười nói:
- Tình huống này là thật, khí hậu Vũ Lăng của chúng ta rất thích hợp để du lịch, nếu chúng ta có thể xem xét ở phương diện này thì huyện Tang Chương hoàn toàn có thể tham gia.
- Khoảng thời gian vừa qua tôi đã tiếp xúc sơ bộ với cục du lịch thị ủy, phản hồi của bọn họ rất tích cực. Tôi cũng đang ráo riết chuẩn bị tài liệu để chuẩn bị bớt chút thời gian báo cáo cho anh và thường ủy.
- Ừ, quan trọng là phải làm tốt công tác hạch toán, vấn đề lớn nhất là tài chính, bên trên có thể giúp một khoản tiền, nhưng nhiều ít gì cũng là vấn đề. Mọi người đã hiểu rõ về tài chính của huyện Tang Chương chúng ta rồi đấy, không có quá nhiều tiền để đầu tư cho tất cả các hạng mục.
Trương Thanh Vân nói, ý đồ của hắn rất rõ ràng, phải nhanh chóng tạo dựng cơ sở cho hạng mục. Chuyện này nếu Lưu Thần đã quyết tâm làm thì không thể ngăn được, nhưng rõ ràng tài chính huyện đang phải chống đỡ cho cây dược liệu và công trình thủy lợi, số tài chính còn lại không đủ năng động.
- Điều này là đương nhiên.
Lưu Thần nói:
- Chúng ta không thấy thỏ sẽ không thả ưng, hạng mục du lịch được mở ra chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều nhà đầu tư, đây cũng là điều kiện tiên quyết.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn dùng tay gõ nhẹ xuống bàn, trong lòng dần có chút lo lắng. Với tính cách của Lưu Thần mà nói chuyện rõ ràng như vậy thì sau lưng chắc chắn sẽ có dao găm.
Tiền là thứ quan trọng của phát triển, phát triển hạng mục du lịch cũng cần thứ này, không ngờ Lưu Thần đã hoạt động tay chân cùng lúc. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nói:
- Các hạng mục ngân sách năm nay đã đến đúng nơi đúng chỗ chưa?
- Đã được điều phối hoàn thiện!
Lưu Thần gật đầu nói.
Trương Thanh Vân cắn môi, đột nhiên có người gõ cửa phòng họp. Trương Thanh Vân quay đầu nói một tiếng, một tiếng két vang lên, cửa mở, Lương Bân tiến vào nói nhỏ bên tai Trương Thanh Vân vài câu, sau đó lại đi ra.
Phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng cùng tay cầm lấy nắp ly trà, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Lương Bân vừa rồi có nói hai chuyện, một là danh sách cán bộ xuống giữ chức đã được thị ủy đưa xuống, hai là văn phòng thị ủy gọi điện báo Trương Thanh Vân lên thị ủy dự họp.
Đây là nội ứng ngoại hợp, trong lòng Trương Thanh Vân có chút nén giận. Lưu Thần đang rục rịch trong huyện, chính mình còn chưa thấy rõ con đường thì Vũ Lăng bên kia cũng đã động. Lúc này còn đi họp cái gì? Đây không phải đã nói rõ có kẻ làm thiêu thân sao?
Trương Thanh Vân nhìn lướt qua đám người ở trong phòng rồi nói:
- Năm nay chúng ta bắt đầu các hạng mục cũng rất tốt, công tác cũng rất khá, tôi hy vọng sau này mọi người không ngừng cố gắng. Buổi hội ý hôm nay tạm dừng ở đây, vốn còn có chuyện cần trao đổi ý kiến nhưng thị ủy thông báo họp. Lúc này tôi tạm thời phải đi, sau này tiếp tục bàn bạc.
Đám người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng mờ mịt. Hội nghị vừa mới bắt đầu đã kết thúc, hội nghị gì trên thị ủy mà khẩn cấp như vậy?
Trương Thanh Vân đi ra khỏi phòng họp rồi trực tiếp đi về phòng làm việc của mình, hắn còn chưa kịp tĩnh tâm suy nghĩ thì những tiếng đập cửa đã vang lên.
Người gõ cửa chính là Dư Hán Anh và Trần Cảnh Vân, Trương Thanh Vân híp mắt nói:
- Hai vị cùng đến chắc phải có chuyện quan trọng, mời ngồi, mời ngồi!
Dư Hán Anh và Trần Vân ngồi xuống, Trương Thanh Vân lại gọi Vương Chiêm Dân dâng trà.
- Thư ký Vương là người tôi tự chọn lựa, các vị thấy năng lực của anh ấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Rất tốt, là một người rất thông minh!
Trần Cảnh Vân nói, hắn nói rất khéo, hai chữ thông minh đã khái quát được Vương Chiêm Dân.
Trương Thanh Vân cười mà không lên tiếng, Dư Hán Anh thì nghiêm mặt nói:
- Bí thư, tôi nghe nói thị ủy Vũ Lăng muốn mở tour du lịch phía tây Hoàng Lĩnh chúng ta, có phải trên thị ủy đã có quy hoạch rồi không?
- Sao? Chủ tịch Lưu là người theo đuổi hạng mục này, nếu thật sự thị ủy đã có quy hoạch thì sao chúng ta còn chưa hay biết gì?
Trương Thanh Vân nói, hắn mỉm cười nhưng thầm nghĩ về những mối nguy hiểm mà chính mình sẽ gặp phải ở Vũ Lăng.
Không có hang thì không đón gió, nếu chuyện này đã được truyền tin ở Vũ Lăng thì phải có tin đồn, rõ ràng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.
- Bí thư, cá nhân tôi cho rằng mở hạng mục du lịch ở phía tây Hoàng Lĩnh là không thích hợp!
Dư Hán Anh lại nói.
- Không phải Tang Chương mở du lịch mà chính là Vũ Lăng mở du lịch, chị không được lẫn lộn quan điểm, đây là một chuyện sao?
Trương Thanh Vân cắt đứt lời nói của Dư Hán Anh.
Dư Hán Anh chợt ngẩn ngơ, Trần Cảnh Vân ở bên cạnh vội nói:
- Vậy thì càng phải thận trọng, tuyến du lịch này không được kéo dài đến bụng Tang Chương nhưng lực lượng chúng ta phải bỏ ra lại không được thiếu.
- Chỉ cần nói về tài chính là đã thấy vấn đề, năm trước chúng ta hướng thị ủy xin tài chính cấp cho những vùng bị cạn được tưới tiêu, vấn đề này cần rất nhiều tiền của.
- Nói bừa!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn vỗ bàn nói:
- Vừa rồi ở trong hội ý không phải các anh đã nói không có vấn đề gì về tài chính sao?
- Điều này...Điều này, hạng mục này không phải mỗi năm đều có, chủ lịch Lưu... ....
Trần Cảnh Vân đứng dậy nói với vẻ mặt đau khổ.
Trương Thanh Vân khoát tay chặn lời của Trần Cảnh Vân, hắn bấm điện thoại rồi chậm rãi nói:
- Anh Lưu, anh đến phòng làm việc của tôi!
Một lát sau cửa mở ra, Lưu Thần thấy hai người Dư Hán Anh đều đang ngồi ở bên trong thì ngây ra rồi nói:
- Bí thư, anh có chuyện cần tìm tôi sao?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút khó coi, hắn thản nhiên nói:
- Vừa rồi tôi đã hỏi anh Trần, anh ấy nói thiếu tài chính cho vấn đề đồng ruộng bị khô cạn, sao không nghe thấy anh báo cáo trong hội ý?
Vẻ mặt Lưu Thần chợt biến đổi, hắn nói:
- Vấn đề này hoàn toàn không thể xác định rõ tình huống, sao có thể nói sẽ bị khô hạn được? Nhưng lãnh đạo nói chúng ta cần phải đầu tư tài chính vào những hạng mục quan trọng.
- Ầm!
Trương Thanh Vân vỗ bàn làm ba người sợ đến mức đứng cả dậy. Lưu Thần khẽ liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hai người giao mắt nhau, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương giống như lưỡi đao sắc bén, vì vậy hắn đành phải chuyển ánh mắt, trái tim đập lên điên cuồng.
- Lãnh đạo nào nói những lời như vậy? Anh nói rõ tên và chức vụ cho tôi, tôi lên thị ủy tìm người đó nói rõ lý lẽ. Đây là hạng mục chúng ta đã tranh thủ từ rất lâu, kết quả lại đặt câu hỏi chúng ta đầu tư sai mục đích, không phải đang nói bừa sao?
- Gần nữa số dân chúng huyện Tang Chương chúng ta phải vật lộn với nước tưới tiêu, nếu không được đảm bảo tài chính thì xảy ra vấn đề tôi phải tìm ai nói chuyện đây? Những kẻ nói lời này rõ ràng muốn giết người.
Trương Thanh Vân tức giận nói, vẻ mặt hắn xanh lét rất đáng sợ.
Lưu Thần cảm thấy sau lưng mát lạnh, thật sự không ngờ Trương Thanh Vân lại đột nhiên tức giận, hắn ngoài việc tự mắng mình không thể tìm từ thì chẳng biết nên trả lời thế nào.
Trương Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống mà trong lòng âm trầm đến cực điểm. Năm nay thị ủy đã phê chuẩn ba hạng mục đầu tư xây dựng ở Tang Chương, công trình thủy lợi là quan trọng nhất, cầu đường nông thôn có chỉ tiêu rõ ràng, ngoài ra còn có cải cách giáo dục, cải tạo trường học, tổng cộng hơn mười triệu đồng.
Lúc này hạng mục công trình thủy lợi đã có thiêu thân, hai hạng mục còn lại khẳng định sẽ mắc cạn, nguyên nhân tất nhiên là vì có kẻ đang muốn cân não vì hạng mục du lịch ở Tang Chương, cũng vì vậy mà ngân sách vừa bị cắt giảm vừa bị giữ lại.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn giương mắt nói:
- Anh Trần, anh nghĩ thử xem nếu năm nay không có công trình thủy lợi thì sản nghiệp dược liệu sẽ tổn thất bao nhiêu?
Trần Cảnh Vân chợt giật nẩy mình, hắn lập tức đứng lên. Trương Thanh Vân ép tay xuống nói:
- Ngồi xuống nói, ngồi xuống nói chuyện!
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt đỏ, hắn cảm giác được khi bí thư tức giận thì chính mình cực kỳ sợ hãi.
Sau khi ngồi xuống thì Trần Cảnh Vân nói:
- Hơn một nửa đất đai trồng dược liệu trong huyện chúng ta sẽ thiếu nước, hơn nữa còn thiếu đặc biệt nghiêm trọng, nếu tháng bảy năm nay không có nước tưới tiêu thì vấn đề khó thể giải quyết... ....
Trương Thanh Vân khoát tay ngăn Trần Cảnh Vân, sau đó hắn nhìn về phía Lưu Thần nói:
- Chủ lịch Lưu, anh cho rằng cần giải quyết vấn đề này thế nào?
Trên trán Lưu Thần vã đầy mồ hôi, hắn ngập ngừng một lúc lâu mới nói:
- Tôi...Tôi đề nghị mở họp thường ủy để mọi người cùng nhau thương lượng đối sách!
- Hừ!
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, hắn nói:
- Mấy người chúng ta đang ngồi đây mà không có chút ý kiến gì trong đầu, anh còn muốn mở hội nghị thường ủy sao?
Khóe miệng Lưu Thần chợt co quắp, hắn cảm thấy không thể thở nổi, trong người chợt sinh ra cảm giác muốn độn thổ. Trong lòng Lưu Thần biết rất rõ Trương Thanh Vân là người tính trước làm sau, nhưng lúc này đây hắn biết Trương Thanh Vân vốn cũng không thấy rõ cục diện, vấn đề này đổ ập xuống đầu một nhóm người, ý đồ của đối phương là gì?
- Anh Lưu, thị ủy muốn họp, dưới tình hình này tôi sẽ không đi, anh đi họp đi!
- Bí thư, tôi!
- Anh phải đi! Tôi đánh giá anh có quan hệ với cục du lịch, anh liên tục theo đuổi hạng mục du lịch ở Tang Chương, hơn nữa, hì hì, con đường ở cục du lịch của anh rộng hơn so với tôi!
Trương Thanh Vân nói, cuối cùng cũng nở nụ cười tự chế giễu.
Ba người Lưu Thần, Dư Hán Anh và Trần Cảnh Vân đưa mắt nhìn nhau, Dư Hán Anh và Trần Cảnh Vân đều tỏ vẻ đồng ý.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng ba người Lưu Thần mà cầm lấy ấm trà, hắn giơ tay lên một nữa rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống. Nếu cứ như vậy mà có một chiếc ấm bị đập bể thì hắn cảm thấy có chút không đáng.
Nhưng lửa giận trong lòng Trương Thanh Vân khó thể ức chế, đám người trên thị ủy rõ ràng khinh người quá đáng, ngân sách thị ủy đã được quyết toán, bước tiếp theo chính là bắt hắn phải đi theo con đường mở hạng mục du lịch.
Sau đó bọn họ sẽ đấu thầu, sẽ đem tất cả vấn đề xây dựng cơ bản tuồn ra ngoài, Tang Chương sẽ trở thành cháu nội, đồng thời còn tự chịu ảnh hưởng về vấn đề nhà cũ của Hoàng tướng quân bị dời đi, hơn nữa chính Trương Thanh Vân hắn phải thông đồng theo đám người này để làm bậy.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lại nhấc ấm trà lên.
- Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
- Bí thư, anh tìm tôi sao?
Người đi vào là Vương Chiêm Dân.
- Anh sắp xếp, chiều nay chúng ta đi đến xem xét tình hình cây dược liệu ở xã Hoàng Liên Kiều, đưa cả phó chủ tịch Trần cùng đi!
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh.
- À, còn nữa, nói phòng tài chính hạch toán tiền cho công trình thủy lợi, cần phải chính xác.
Vương Chiêm Dân đi thì Trương Thanh Vân vẫn còn khá bực bội, hắn mở trang web cục du lịch ra xem, khi tìm được bản đồ của Vũ Lăng thì bắt đầu xem xét chăm chú.
Con đường từ Tang Chương đến Hoàng Lĩnh thiếu tu sửa rất nhiều năm, có nhiều phần đã hoàn toàn bị hủy hoại, muốn tu bổ lại sẽ phải quăng ra khá nhiều tiền.
Căn cứ vào quy hoạch trước đây thì nhà cũ của Hoàng tướng quân sẽ được di dời đến Thạch Hạp, ba khung cảnh được ráp vào cùng một tuyến. Những nơi đó phần lớn đều là đường đất, không có nền đường, nếu tính toán sơ bộ thì xây dựng cơ bản không có tài chính hơn mười triệu sẽ chẳng thành.
Đây chẳng qua chỉ là xây dựng đường sá, hơn nữa khung cảnh rừng Hoàng Lĩnh cũng phải được cải tạo, nhà cũ của Hoàng tướng quân cũng phải được trùng tu ở Thạch Hạp, động Trường Thê Ải cũng phải cải tạo, rõ ràng nếu tính tổng sẽ là một hạng mục không đáy.
Đây chỉ là viễn cảnh về vấn đề xây dựng cơ bản, những phương diện phát sinh khác còn chưa tính. Theo như phương pháp bảo thủ của Trương Thanh Vân thì muốn hoàn thành tour du lịch này thì phải mất một trăm triệu.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ mình cảm thấy một trăm triệu là con số quá lớn, sợ rằng đối với người khác thì lại là số lẽ. Du lịch Vũ Lăng đã dần vào trạng thái bão hòa, đang thiếu những điểm mới, nói trắng ra là điểm sáng du lịch mới, nhưng tất cả đều phải đụng đến vấn đề đầu tư.
Hơn nữa đầu tư cũng có nhiều loại, thế lực khắp nơi chỉ canh chừng đúng lúc nhảy vào kiếm chén canh. Người ngoài thấy Vũ Lăng càng ngày càng tốt, ai biết được trên đỉnh đầu Trương Thanh Vân hắn có cả thiên hạ, muốn cho một trăm ngàn dân uống một ngụm nước cũng khó khăn vậy sao?
Ngăn cản người khác đầu tư và phát triển hạng mục cũng là tối kỵ, người bình thường sẽ không dám làm thiêu thân, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng không thấy rõ bàn tay ở phía sau, vì vậy đành phải mặc kệ.
Trên có chính sách thì dưới có đối sách, nhưng đối sách của mình là gì?
… ….
Trong một phòng vip ở hộp đêm Vạn Tượng Thành, Phương Tiểu Nam đang cầm lấy một ly rượu đỏ, ngồi cùng nàng chính là Hà Tuấn và Khâu Hâm.
- Hà đại ca, em mời anh một ly!
Khâu Hâm mỉm cười nói.
Hà Tuấn khẽ híp mắt, hắn cụng ly với Khâu Hâm rồi nói:
- Chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ, Phương tiểu thư, chúng ta cùng nâng ly!
- Hì hì!
Phương Tiểu Nam nở nụ cười nịnh nọt, nàng nói:
- Hà công tử lúc nào cũng có khí độ quân tử, tôi đã sớm nói với Khâu công tử rồi, anh em phải đồng lòng, có lợi thì vung tiền, hy vọng chúng ta lần này hợp tác thành công, Vũ Lăng chính là ngọn núi vàng đấy nhé.
Ba người đồng thanh cười lớn, Hà Tuấn lại nhíu mày nói:
- Đáng tiếc là điều kiện Tang Chương quá kém, nếu không thì hạng mục này sẽ rất lớn.
- Phải vậy không?
Phương Tiểu Nam híp mắt nói:
- Có một chuyện tôi không rõ, Hà công tử lo lắng cho vấn đề phát triển của Tang Chương, chẳng phải đã đứng cùng chiến tuyến với Trương Thanh Vân rồi sao?
Động tác Hà Tuấn chợt khựng lại, vẻ mặt cũng phát lạnh nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, hắn nói:
- Hạng mục này là của thị ủy, có liên quan gì đến Tang Chương sao?
- Cũng không thể nói như vậy được!
Phương Tiểu Nam đặt chén rượu xuống nói:
- Dù thế nào thì hạng mục này cũng có lợi cho Tang Chương, đây là một phần chiến công của Tang Chương, hừ!
Hà Tuấn nhướng mày, hắn nhấc mắt:
- Vậy ý của cô là?
- Tôi không thích bộ dạng đắc ý của tên Trương Thanh Vân kia, vài năm qua bà cô đây có rất nhiều lợi nhuận, cũng không quan tâm đến một nhúm tiền!
Phương Tiểu Nam dùng giọng căm hận nói:
- Tôi muốn kéo Tang Chương chết trong hạng mục này.
- Sao?
Đồng tử trong mắt Hà Tuấn chợt co rút, hắn nói:
- Điều này...Điều này...Tôi không đồng ý!
Phương Tiểu Nam hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Tôi biết rõ anh đang bày thế cục trong Tang Chương, nhưng ở Tang Chương thì Trương Thanh Vân mới là người chịu trách nhiệm đầu tiên, nếu có Trương Thanh Vân thì dù anh có thua vẫn là thắng!
Phương Tiểu Nam nói xong thì xách túi ngạo nghễ đi ra ngoài.
/1217
|