Sau khi ở lại thủ đô vài ngày, khoảng thời gian này hắn cũng đến thăm Hoàng Tân Quyền. Lúc này Hoàng Tân Quyền đã quyết định đến Lĩnh Nam an dưỡng, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng đến tiễn chân.
Lúc này Hoàng Tân Quyền ngoài vấn đề tinh thần có chút uể oải thì tất cả những hành động đã khôi phục lại như thường, lão nói chuyện với Trương Thanh Vân rất lâu. Trương Thanh Vân phát hiện ra bí thư Hoàng thường nói rất nhiều vấn đề với hậu nhân, mỗi vấn đề đều giảng giải sâu lắng, thậm chí còn nói chi tiết về những tài liệu mà phòng tổ chức quan tâm để khảo sát cán bộ.
Cuối cùng khi Trương Thanh Vân gần đi thì Hoàng Diêu đưa đến một quyển Điều lệ của chính đảng lãnh đạo về vấn đề phân công công tác và chọn lựa cán bộ.
Trương Thanh Vân đã sớm đọc qua thứ này, nhưng trưởng giả ban tặng thì hắn cũng chuẩn bị cung kính tiếp nhận.
- Đợi chút!
Hoàng Tân Quyền nói, lão cầm lấy quyển sách trong tay Hoàng Diêu rồi nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân:
- Cậu đã đọc qua rồi sao?
Trương Thanh Vân gật đầu, Hoàng Tân Quyền híp mắt, lão dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Cậu đã đọc kỹ rồi, đã hiểu rõ rồi à?
Trương Thanh Vân ngậm miệng, ai dám nói những lời như vậy? Hoàng Tân Quyền khoát tay với Hoàng Diêu rồi nói:
- Cầm bút đến đây!
Hoàng Diêu lập tức đưa đến một cây bút lớn, bàn tay Hoàng Tân Quyền có hơi run, lão đặt sách xuống đầu gối và cúi đầu xuống rất thấp, bàn tay run rẩy ghi trên bìa sách bốn chữ:
- Công bình, công chính!
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, công bằng, công khai, công chính là điều lệ yêu cầu của phòng tổ chức, Hoàng Tân Quyền ghi lại khẩu hiệu mà mội người thường nhắc đến lại càng có ý nghĩa, đây là bốn chữ khuyến khích.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy hơi cảm động, hắn cung kính nhận lấy quyển sách trong tay Hoàng Tân Quyền rồi nói:
- Bí thư, tôi đã nhớ kỹ.
Hoàng Tân Quyền cười nhạt một tiếng, lão dùng giọng điệu có hơi cổ quái và vui mừng nói:
- Sáu chữ sửa thành bốn, dùng tâm mà xem xét.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, công bình công chính công khai, Hoàng Tân Quyền viết thiếu hai chữ công khai, mùi vị bên trong rất lớn, quả thật rất đáng để hắn phải thưởng thức.
Sau khi Hoàng Tân Quyền đi Lĩnh Nam thì Trương Thanh Vân cũng không muốn tiếp tục ở lại thủ đô, mình đã qua giai đoạn đệm(Từ lúc miễn chức đến bổ nhiệm là gần một tháng), cũng không có vấn đề gì xảy ra, lúc này nên về nhận chức.
Trương Thanh Vân tổng kết lại chuyến đi thủ đô lần này mà cảm thấy có ba chuyện rất ý nghĩa. Thứ nhất là gặp được Hoàng Tân Quyền, trái tim của Hoàng Tân Quyền cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng, dựa vào y học phát triển vào lúc này cũng đảm bảo thêm vài chục năm, điều này làm Trương Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm.
Thứ hai là đẩy được ông cụ Triệu tướng quân đi Lĩnh Nam điều dưỡng, điều này vừa làm cho đám người Triệu gia mở rộng tầm mắt vừa có tâm tình rất phức tạp. Dù sao lúc gần đi thì Triệu Mai Nam cũng đưa đến một bức thư pháp Sống với nhau đến đầu bạc răng long , xem như đã bật đèn xanh cho hôn sự của Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc.
Việc thứ ba tất nhiên là chuyện hôn sự với Triệu Giai Ngọc được quyết định, dựa theo quy tắc bình thường và tiết kiệm của Triệu tướng quân thì sau khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc có chung nhận thức thì nên bày tiệc chiêu đãi bà con thân thích ở Ung Bình, sau đó xin nghỉ phép vài ngày đến Lĩnh Nam với ông cụ.
Ba chuyện này đều rất có ý nghĩa, cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy mình trưởng thành hẳn lên. Khi đến tuổi ba mươi thì bước vào thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp của đàn ông, sau đó sẽ là vài chục năm phấn đấu buồn chán, đây chính là bước ngoặt của tuổi trẻ.
Văn bản bổ nhiệm chính thức đã có, Trương Thanh Vân được nhận chức vị phó phòng tổ chức tỉnh ủy, đồng thời một phó phòng khác được đề bạt làm phó phòng thường vụ.
Sáng sớm Trương Thanh Vân đến văn phòng Lưu Tiến, lúc này Lưu Tiến cũng chính thức mở hội nghị với những người tham gia từ phó phòng trở lên để giới thiệu Trương Thanh Vân.
Trong hội nghị Trương Thanh Vân không tránh khỏi phải thể hiện bản lĩnh nói chuyện của lãnh đạo, giọng điệu tràn đầy tính tổ chức, tính kỷ luật, tính pháp quy. Trương Thanh Vân không nghĩ rằng ở phương diện mới này còn có gì khác biệt, chỉ cần làm việc theo quy củ là được.
Phòng tổ chức có năm vị phó phòng, vì có hai vị kiêm nhiệm nên thực tế phục trách chỉ có ba vị. Phó phòng Tiêu Nhật Sinh được phân công quản lý chính sách pháp quy, văn phòng, cán bộ ban số hai, ban số ba, là phó phòng thường vụ.
Vị phó phòng còn lại là Trác Ngôn, vóc dáng không cao, khá mập, khi cười rộ lên thì phát ra những âm thanh hì hì vang dội, bộ dạng mười phần trung khí. Người này suốt ngày nở nụ cười nhìn qua có chút khuếch trương, thực tế cũng khá ẩn giấu.
Khi hội nghị bắt đầu thì đầu tiên Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay Trác Ngôn, người này nhân tiện nói:
- Trước kia trưởng phòng Trương cũng đã từng làm việc ở tỉnh ủy và nắm quyền một phương, chắc chắn sẽ rất quen thuộc với công tác tổ chức. Phòng tổ chức đang thiếu một phó phòng, cậu đến cũng coi như giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn.
Nói xong thì Trác Ngôn dùng tay còn lại siết thật chặt, rất nhiệt tình.
Trương Thanh Vân lại nghe thấy hương vị khác trong lời nói, ý nói trước kia hắn chỉ là một kẻ tầm thường, chưa làm qua cấp vị nào lớn, mơ hồ cò tự cho rằng trước đó mình là thuộc hạ.
Nếu là Trương Thanh Vân trước kia thì sẽ không thoải mái, nhưng khi kinh nghiệm nhiều hơn thì học được cách thay đổi hương vị. Mỗi khi đến cương vị mới thì chắc chắn sẽ bị bài xích, chuyện này căn bản là rất bình thường, hắn cũng không phải quan tâm làm gì.
Mà phó phòng Tiêu Nhật Sinh lại rất dễ để người khác liên tưởng đến Tạ Minh Quân, đều thuộc loại cáo già, trước đây từng là tổng biên tập, là người kiểu cũ.
Tiêu Nhật Sinh nói không nhiều lắm, bộ dạng cũng có vẻ khá tiêu cực, há miệng ngậm miệng đều nói thiên hạ bây giờ là của thanh niên. Những chữ trẻ tuổi nói ra với tần suất rất lớn, điều này làm cho Trương Thanh Vân có chút xấu hổ, cũng dần hiểu được lão già này nói về mình.
Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân còn vào phòng làm việc nói chuyện với Lưu Tiến hơn một giờ. Lưu Tiến là thường ủy tỉnh ủy, những việc lớn cần phải làm có rất nhiều. Còn những chuyện khảo sát chọn lựa cán bộ chẳng qua chỉ là công việc hằng ngày ở phòng tổ chức, nếu không có gì thì hắn sẽ chẳng thèm nhúng tay. Dù sao tác dụng chủ yếu của phòng tổ chức cũng chính là tham mưu đề bạt cán bộ cho thường ủy.
Phòng tổ chức bận viện trái phải loạn xạ, nói toạc ra là những phần tài liệu vài ngàn chữ, tiếng nói lớn, quyền lợi lớn. Một phó phòng tổ chức xuống dưới khảo sát tất nhiên sẽ được người ta chào đón như thái thượng hoàng, dù sao giám sát viên cũng nắm bút trời trong tay, người tuyến dưới phải tích cực mới nhận được sự cầu thị.
Nào có cán bộ không có khuyết điểm? Người không phải là thánh nhân hạ phàm, chỉ cần ngoáy vài đường bút là có thể nói ra ưu khuyết điểm. Tất nhiên nếu không thích thì sẽ nói ra khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, hậu quả thế nào thì hoàn toàn biết rõ. Ai làm quan mà chẳng để ý đến những vấn đề này? Vì vậy phòng tổ chức tỉnh ủy rất uy phong.
Nhưng nếu nói về phương diện khác, phòng tổ chức muốn nói không có quyền lợi thì không có quyền lợi. Vì trước khi cán bộ được khảo sát và đề bạt thì phòng tổ chức đã tiếp xúc với bí thư hoặc trưởng phòng cấp trên, dù không chào hỏi thì rất nhiều lãnh đạo cũng phải xem xét qua tài liệu của thuộc hạ.
Nhìn qua thì thấy lãnh đạo có tính nguyên tắc rất mạnh, không thấy, lãnh đạo không bám vào khuôn mẫu, trái lại cũng nói cán bộ phòng tổ chức không phải thánh nhân, xuống dưới khảo sát mà phê bình cán bộ quá gay gắt, rốt cuộc có bao nhiêu lời thật giả? Dù cán bộ khảo sát có được nghe lời thật thì cũng có thể biến hóa dười ngòi bút báo cáo, tóm lại bên trong có rất nhiều chuyện huyền diệu.
Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rất rõ những vấn đề này, nhưng khi chính trưởng phòng Lưu nói ra thì vẻ mặt hắn chợt biến đổi lớn. Lưu Tiến nói ra rõ ràng, nói rất thật, điều này làm cho tay chân người ta không được tự nhiên.
Một lúc sau Trương Thanh Vân mới nói:
- Trưởng phòng, anh yên tâm, tôi sẽ làm tốt công tác đoàn kết. Tôi là người mới, lúc bắt đầu cũng chính là lúc học tập, vừa học tập công tác vừa học tập tình hình thực tế. Phải nhanh chong tiến vào trong tổ chức, tiến vào trong đại gia đình phòng tổ chức mới là điều nên làm.
Lưu Tiến khẽ híp mắt, hắn dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá Trương Thanh Vân. Nói thật khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy đối phương thì đã kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất, phó phòng tổ chức mà bí thư Hoàng hết lời đề cử trên hội nghị thường ủy là một thanh niên chư đủ lông cánh sao?
Nhưng nếu xem xét kỹ về lý lịch sơ lược và những tài liệu mà Lưu Tiến khảo sát được, hơn nữa còn thông qua nói chuyện thì cảm thấy người này rất tốt, sau đó cũng biết thêm một chút về bối cảnh của Trương Thanh Vân.
Cậu chuyện về tiểu tử Trương Thanh Vân này cũng không phải tầm thường, chỉ có thể dùng hai chữ truyền kỳ để hình dung.
Tốc độ thăng quan của Trương Thanh Vân làm người ta phải líu lưỡi, năng lực đắc tội với người khác cũng làm người ta sợ hãi, lá gan lại rất lớn, khuê nữ Triệu gia ở thủ đô cũng kéo đi. Khi Trương Thanh Vân trở lại Giang Nam còn bị người ta giẫm đuôi, trong lúc làm bí thư huyện ủy Tang Chương thì làm việc rất ghê gớm, kéo phóng viên làm phóng sự, kéo đầu tư, trắng trợn tuyên bố phục hưng vùng cách mạng năm xưa, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Nếu xét trên phương diện chấp chính thì Trương Thanh Vân không lưu tình với trật tự xã hội ở Tang Chương, thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn như Bao Công. Những lãnh đạo ở thành phố Vũ Lăng còn bị hắn giẫm đuôi, một người thế này đến phòng tổ chức là phúc hay họa thì khó thể đoán được.
Vì có điều lo lắng này mà Lưu Tiến mới nói những lời như hôm nay, câu trả lời công bằng của Trương Thanh Vân cũng làm hắn thỏa mãn. Dù tiểu tử này nói thật hay giả thì cũng không phải kẻ lỗ mãng, năng lực cao và hiểu biết rất sâu về quan trường, mình chỉ nói vài câu mà hắn đã hiểu rất rõ.
Trương Thanh Vân bị Lưu Tiến nhìn chằm chằm mà cảm thấy có hơi mất tự nhiên, hắn cũng mơ hồ đoán được chút tâm tư của Lưu Tiến, vì vậy mới cười nói:
- Trưởng phòng, tôi thấy trọng trách của phòng tổ chức rất nặng, muốn khảo sát cán bộ hoàn toàn triệt để thì không dễ ràng. Chúng ta làm công tác tổ chức thì cân nhắc phương pháp hiệu quả để trở thành kẻ tham mưu cho lãnh đạo.
Lưu Tiến cười, lời nói của Trương Thanh Vân có chút khờ dại nhưng cũng thể hiện rõ phong độ và tinh thần phấn chấn của người còn trẻ. Đây cũng không phải sự phấn chấn của những kẻ nghé con mới đẻ không sợ cọp, rõ ràng đã trải qua mưa gió mới có được, điều này chứng tỏ đối phương có tâm trí kiên định, rất có chủ kiến, cũng không ảnh hưởng vì hai chữ công bằng mà lãnh đạo đã vẽ ra. Đây là một sự trưởng thành, là tố chất của cán bộ vĩ đại.
Tất nhiên một cán bộ có vĩ đại hay không cũng chẳng thể khẳng định qua một lần nói chuyện, những kẻ làm không được việc nhưng mạnh mồm có rất nhiều. Trương Thanh Vân chưa làm được gì nhưng lời nói rất bóng bẩy. Vừa nghĩ đến đây thì Lưu Tiến quyết định không nói thêm điều gì, quyết định thả Trương Thanh Vân ra rồi sau đó xem xét lại. Để Trương Thanh Vân buông tay công tác, sau đó mới xem có cần dùng hậu chiêu hay không.
Dù có sai cũng không sao, phòng tổ chức dù sao cũng có rất nhiều lão già, chắc chắn phương hướng không lệch.
/1217
|