- Trưởng phòng, chế độ cán bộ nói sửa thì sửa, áp lực rõ ràng là rất lớn. Quan điểm của tôi chính là để cho các cơ quan nhà nước cấp thành phố làm nơi thí điểm để tích lũy kinh nghiệm, như vậy không phải sẽ càng nắm chắc hơn sao?
Lưu Tiến vừa nói xong thì Thương Quốc Lương đã đẩy gọng kính lên nói.
Lưu Tiến cau mày, hắn có chút mất hứng rồi nói:
- Cải cách sẽ bắt đầu từ cơ quan tỉnh, đây chính là thông báo mà trong hội ý thường ủy bí thư đã đưa ra, đây là những lời mà bí thư Lưu đã đặc biệt nói với tôi, anh có quyền lợi sửa đổi sao?
Thương Quốc Lương nở nụ cười ngượng ngùng, trước tiên vốn định nói vài lời càu nhàu nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biến đổi hương vị. Nhưng trưởng phòng Lưu không nể tình như vậy cũng vượt qua dự đoán của hắn, vì vậy có chút xấu hổ.
- Thanh Vân, sao không nói lời nào? Cậu có ý kiến gì không?
Lưu Tiến nói.
Trương Thanh Vân thầm cười khổ, hắn và Thương Quốc Lương có suy nghĩ giống nhau, nhưng Thương Quốc Lương vừa rồi đã vấp phải đinh, mình còn nói thế nào đây?
Tuyển chọn cán bộ theo bầu cử và cạnh tranh cũng không phải chủ đề mới lạ, nhưng lúc này phần lớn các địa phương đều hô khẩu hiệu vang trời, thao tác thực tế nên vẫn đi theo thực tế thì hay hơn, lúc này tỉnh Giang Nam muốn bắt đầu làm theo vấn đề nà sao? Nếu như vậy sẽ hao phí nhân lực vật lực, hơn nữa còn thu hút ánh mắt của nhân dân. Nếu không đạt được mục đích như mong muốn, chưa nói đến vấn đề phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ mất mặt, mà chính lãnh đạo được phân công quản lý còn bị chụp mũ.
Lưu Tiến nói tỉnh ủy bố trí nhưng Trương Thanh Vân lại có cái nhìn khác, hắn có thể kết luận vấn đề này là do chính Lưu Tiến tự mình thúc đẩy, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của bí thư Lưu. Nhưng chẳng lẽ trưởng phòng Lưu không nghĩ rằng trước kia Giang Nam cũng có kinh nghiệm giống như vậy sao?
Đúng là nóng vội!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn lại nghĩ đến cuộc điện thoại hào hứng bừng bừng của Lưu Tiến cho mình vào mấy ngày trước đó mà cảm giác lo lắng trong lòng càng mạnh mẽ. Nói thật nếu để Trương Thanh Vân hắn đứng ra làm chủ đạo cho cải cách lần này thì cũng không có lòng tin, hắn sợ tương lai mù mịt ở phía trước.
- Nếu đây là ý của lãnh đạo thì tôi không có ý kiến, nhưng vấn đề cải cách cán bộ này là gánh nặng đường xa, nếu vấn đề này do chính phòng tổ chức phát động thì tôi thấy cải cách nên bắt đầu từ phòng tổ chức. Chúng ta là người làm gương, như vậy sẽ xóa đi những điều nghi kỵ từ bên ngoài, trưởng phòng, anh xem... ....
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân vừa nói xong thì phòng họp trở nên náo loạn, vẻ mặt mọi người đều biến đổi. Nếu bắt đầu cải cách thể chế ở phòng tổ chức thì sẽ phải tuyển cán bộ từ tuyến dưới, chẳng phải đã nói những trưởng ban phó ban ở đây khó giữ được địa vị à?
- Khụ, khụ!
Đàm Ngôn Ứng chợt ho khan, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn là lão quan trường ở phòng tổ chức, khi nhìn thấy đám thủ hạ nhìn mình, hắn không động không được.
- Trưởng phòng, lời đề nghị của phó phòng Trương... ....
Đàm Ngôn Ứng vừa mở miệng đã cảm thấy không đúng, Trương Thanh Vân đã nói rất rõ ràng, nếu là cải cách thể chế cán bộ thì phòng tổ chức tại sao phải làm tấm gương điển hình? Lấy phòng tổ chức làm gương không phải rất tốt sao?
Trương Thanh Vân nói như vậy rõ ràng đã biểu hiện ý nghĩ không tán thành với cải cách lần này.
- Trưởng phòng, cải cách lần này nhất định phải sửa đổi, nhưng tôi đề nghị trước tiên phải nghiên cứu, như vậy mới thật sự cẩn thận.
Tiêu Nhật Sinh thấy Đàm Ngôn Ứng nói như vậy thì lập tức mở lời giải vây.
Tiêu Nhật Sinh vừa nói xong thì đám trưởng ban bên dưới cũng lớn gan hẳn lên, cũng bắt đầu nói khó khăn, cũng vì vậy mà hội trường trở nên ồn ào, Lưu Tiến nghe được mà trong lòng rất phiền muộn.
- Bốp!
Lưu Tiến vỗ mạnh xuống bàn rồi nói:
- Các anh la hét ầm ĩ làm gì? Đây là cái chợ sao? Câm miệng hết cho tôi!
Đám người lập tức trật tự, người nào cũng đỏ bừng mặt, bầu không khí không một tiếng động trở nên xấu hổ đến cực điểm.
Lưu Tiến quét mắt nhìn tất cả mọi người, hắn thật sự không ngờ hội nghị hôm nay lại trở nên như vậy. Đám người này mỗi ngày đều ồn ào với vấn đề cải cách, mở mồm là nói chuyện lý luận nhưng một khi thông báo rơi xuống đầu là bộ dạng biến đổi ngay lập tức. Chỉ cần nhìn bộ dạng thế này thì biết đám người hoàn toàn giả tạo.
- Bốp!
Lưu Tiến đột nhiên ném một xấp tài liệu xuống bàn, hắn càng nghĩ càng giận, cuối cùng xoay người đi ra khỏi phòng họp. Đám người trong phòng trợn mắt há mồm, không kẻ nào biết nên làm thế nào.
- Phó phòng Trương, đề nghị của anh rất tốt, đã làm cả phòng đảo lộn.
Trong mắt Đàm Ngôn Ứng bùng lên hai luồng tinh quang, hắn lạnh lùng nói.
Trương Thanh Vân cắn chặt môi, hắn cũng không ngờ tình cảnh lại trở nên như thế này. Vốn hắn nghĩ rằng đưa ra đề nghị cải cách từ phòng tổ chức sẽ là cách nói đúng, trưởng phòng sẽ biết khó mà lui.
Nhưng không ngờ chính Trương Thanh Vân hắn vừa đề nghị thì đám người bên dưới đã phản ứng rất dữ dội, thiếu chút nữa đã làm Lưu Tiến không xuống đài không được, rõ ràng đã sửa hay thành dở.
- Phó phòng Trương, chúng ta đều là lão cán bộ, không có công lao cũng có khổ lao. Lúc này anh muốn cho mọi người cùng đám tiểu tử bên ngoài cùng tham gia vào một cuộc tuyển chọn, đây không phải đang nói... ....
Trần Cảnh Huy đứng lên nói.
Trần Cảnh Huy vừa nói được một nửa thì đám người còn lại cũng phụ họa theo, một đám đều kêu khổ, mơ hồ giống như vứt bỏ những người đã vất vả tạo ra công lao cho phòng tổ chức.
Trương Thanh Vân không nói lời nào, nếu như vừa rồi hắn cho rằng Lưu Tiến chỉ vì cái lợi trước mắt thì bây giờ lại cảm thấy đau khổ. Phòng tổ chức là người khởi xứng cải cách, những người trong đây bình thường đều tỏ vẻ học tập rất chuyên chú, bình thường đều lớn tiếng ca ngợi cải cách, nhưng bây giờ thì tốt rồi, mình vừa mới đưa ra lời đề nghị thì đám người lập tức thò đuôi ra ngoài.
Thì ra đám người đều mạnh miệng nói suông, thậm chí là nói nhảm, đến khi cải cách chính thức rơi xuống đầu thì đám này nhảy dựng lên còn cao hơn kẻ khác. Phòng tổ chức đã có đức hạnh như vậy thì vấn đề cải cách cán bộ có đáng làm nữa hay không?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới chậm rãi nhìn thoáng qua các vị phó phòng khác, đám người đối với mình đều là địch ý, giống như lúc này ai cũng không thèm ẩn giấu. Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, hắn nói:
- Sao vậy? Trưởng phòng Lưu vừa rồi đã nói đây là ý của lãnh đạo tỉnh ủy, phòng tổ chức chúng ta không thuộc tỉnh ủy sao? Các anh có ý kiến với tôi, căn bản có còn muốn cải cách nữa không?
Vẻ mặt đám người lập tức biến đổi và dần trở nên hòa hoãn, tất cả đều phát hiện ra vừa rồi mình đã thất thố. Thương Quốc Lương đưa tay sờ đầu hói nói:
- Phó phòng Trương, điều này cũng không thể trách anh... ....
- Nhưng hôm nay trưởng phòng đã thật sự nổi giận, người buộc dây phải đi mở dây, anh là người đề xuất vấn đề nên thay mọi người đi nói chuyện...Anh xem... .....
- Ai làm cho trưởng phòng nổi giận thì tự mình đi!
Trương Thanh Vân đứng dậy, hắn quét mắt nhìn tất cả mọi người, trong lòng cũng bùng lên lửa giận. Hôm nay vừa bắt đầu đã bất lợi, hai bên đều không ổn, cũng không biết trưởng phòng Lưu sẽ nhìn mình như thế nào?
Trương Thanh Vân chỉ đưa ra một đề nghị đầu tiên đã làm cho nhân tâm đám người phòng tổ chức đảo loạn, Lưu Tiến không để trong lòng sao? Nếu không phải hắn nói ra đề nghị vừa rồi thì mọi người thảo luận chắc cũng đưa ra phương án thí điểm ở một cơ quan tổ chức nào đó.
Trương Thanh Vân quay về văn phòng mà trong lòng nặng trĩu, hắn nghĩ tới nghĩ lui mà cảm thấy nên đến phòng làm việc của Lưu Tiến giải thích một chút mới được. Nhưng giải thích thế nào đây? Nói thẳng ra thì hắn lòng dạ hẹp hòi, mục đích chính là muốn ném tất cả đám người phòng tổ chức lên một con thuyền để cùng phản đối mình sao?
Rốt cuộc chế độ cải cách nên sửa đổi thế nào? Đây là câu hỏi ở tận sâu trong đầu Trương Thanh Vân, hắn cầm lấy văn kiện 15 của trung ương mà khóe miệng lộ ra một nụ cười tự chế giễu.
Hội nghị hôm nay làm Trương Thanh Vân cảm thấy thất vọng, cũng nhận thức được lực cản và khó khăn của vấn đề cải cách cán bộ. Nếu muốn cải cách thể chế cán bộ hiện tại thì không phải chỉ là một văn kiện lý luận đơn giản thế này. Quan trọng của vấn đề này chính là thay đổi quan niệm, còn có cả sự quyết tâm.
Trương Thanh Vân nghĩ đến hai chữ quyết tâm thì cũng hồi tưởng lại tình hình trong hội nghị ngày hôm nay. Tình cảnh này có thể nói là cực kỳ khó gặp ở phòng tổ chức, trưởng phòng tổ chức lại tức giận chạy ra ngoài, như vậy nói lên điều gì? Dưới loại tình huống này, nếu muốn cải cách thì có quyết định được nhân tâm hay không?
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn đột nhiên cảm giác đề nghị của mình có thể thực hiện được. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là tất cả phòng tổ chức phải đồng lòng, phải thống nhất tư tưởng, như vậy cải cách mới không phải là nói suông, mới có cơ sở... ....
Nhưng nếu dưới tình hình hiện tại mà còn tiếp tục đề nghị cải cách thì Trương Thanh Vân hắn chẳng phải sẽ gây thù khắp nơi sao? Bóng đen trong lòng Trương Thanh Vân lại càng dày đặc, hắn bị hai cảm giác đánh thẳng vào đầu làm nôn nóng và bất an, cải cách, con đường phía trước quá gian nan và khó dò, nhưng lợi lại nằm ở thiên thu.
Đã coi như có đáp án nhưng đứng trên lập trường của Trương Thanh Vân thì lựa chọn rất khó khăn, hắn không biết có nên tìm Lưu Tiến để nói rõ ý nghĩ của mình hay không.
/1217
|