Trương Thanh Vân đi ra khỏi văn phòng của Lưu Tiến mà thầm thở phào một hơi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hít thở khó khăn. Lúc này có quá nhiều người cho rằng mình dựa vào thế lực họ Uông, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt, chính mình bất cứ lúc nào cũng có thể là khiên che đạn cho Uông gia.
Trương Thanh Vân rút ra một điếu thuốc trên hành lang, hắn châm lửa rồi hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề tranh luận trong hội nghị điều chỉnh ban ngành Vũ Lăng, tranh luận vững vàng như vậy sao?
Nói thật ra Trương Thanh Vân cũng rất chú tâm đến vấn đề này, hắn đặt mình vào vị trí lãnh đạo tỉnh, nếu đối mặt với tình hình Vũ Lăng thì phải làm sao mới ép những vấn đề tiêu cực xuống thấp nhất? Trong lòng hắn đã mơ hồ có phương pháp.
Vừa rồi Trương Thanh Vân không muốn nói trước mặt Lưu Tiến cũng vì nguyên nhân thân phận, đồng thời cũng vì phương pháp kia sẽ ảnh hưởng đến vài thế lực, đặc biệt là Uông gia. Nhưng tình hình bây giờ đã phát sinh biến hóa, Uông gia khinh người quá đáng, nếu không dạy bảo thì bọn họ sẽ cho rằng mình là quả hồng mềm nhũn.
Hơn nữa Trương Thanh Vân hắn đã phân trần trước mặt Lưu Tiến, nếu lỡ may có tác dụng thì tất cả những tin đồn về mình và Uông gia sẽ sụp đổ, đây là phương pháp một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, sao lại không làm?
Trương Thanh Vân bóp đầu tàn thuốc, hắn xoay người lại đi thẳng đến văn phòng Lưu Tiến.
Trương Thanh Vân quay trở lại văn phòng Lưu Tiến thì gặp thư ký Tiểu Thiệu đang kinh ngạc đứng bên ngoài, hắn nói:
- Sao thế, phó phòng Trương, để quên thứ gì trong văn phòng à?
- Không, không!
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Vừa rồi tôi quên mất một chuyện.
Thư ký Tiểu Thiệu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lập tức đi vào trong thông báo. Trương Thanh Vân lại vào cửa, Lưu Tiến nói:
- Sao thế? Thanh Vân, có phải đang xem xét vấn đề cải cách cán bộ, có ý kiến gì hay nữa sao?
- Không phải, trưởng phòng, vừa rồi tôi nghĩ đến vấn đề điều chỉnh ban ngành ở Vũ Lăng, có phải Lãnh đạo đang trưng cầu ý kiến của chúng ta hay không?
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất cẩn trọng.
Lưu Tiến chợt ngẩn ngơ, hắn đứng thẳng người từ trên ghế rồi nói:
- Sao? Chẳng lẽ cậu có ý kiến gì hay à? Nói, cứ nói, có gì cứ nói hết ra, để nghe ý kiến của Gia Cát Lượng xem thế nào?
- Gần đây tôi rất bực bội về vấn đề này, hơn nữa lại chẳng có ai để thương lượng, bí thư lại hối thúc quá mạnh, muốn phòng tổ chức chúng ta đưa ra một ý kiến cụ thể.
Lưu Tiến chỉ lên đầu nói:
- Cậu thấy không, mới vài ngày mà đầu đã có thêm rất nhiều sợi bạc.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, vẻ mặt có hơi xấu hổ, xem ra vừa rồi mình đoán đúng, Lưu Tiến đang rất nôn nóng.
- Ngồi, ngồi đi!
Lưu Tiến ép tay xuống nói:
- Không vội, không vội, cứ từ từ nói.
Lưu Tiến nói xong thì quay sang Tiểu Thiệu nói:
- Tiểu Thiệu, thông báo xuống dưới, hội nghị chiều nay tạm thời hủy bỏ.
Tiểu Thiệu lập tức xưng vâng, hắn lại càng cảm thấy hiếu kỳ đối với Trương Thanh Vân. Cũng không biết phó phòng Trương này nói với trưởng phòng những gì, vừa rồi trưởng phòng còn tức tối với mình, bây giờ sao lại ôn hòa nhanh như vậy?
- Trưởng phòng, tôi có một ý kiến, anh xem có được hay không.
Trương Thanh Vân hắng giọng nói, Lưu Tiến khẽ nghiêng người về phía trước, rõ ràng rất quan tâm và chăm chú.
- Lần này chúng ta khảo sát tổng cộng ba thành phố, tuy mục đích của chúng ta là Vũ Lăng, nhưng các ban ngành ở các thành phố khác cũng có vấn đề.
- Nếu nói về vấn đề thì Thành Đô cũng không thiếu, chúng ta sẽ xem xét lại thật kỹ những tài liệu khảo sát, tôi tin chắc trưởng phòng cũng đã từng xem qua phải không?
- Ừ!
Lưu Tiến ừ một tiếng, hắn gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn đang muốn nghe những lời tiếp theo.
Trương Thanh Vân nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn tiếp tục mở lời:
- Vì vậy biện pháp tôi cảm thấy tốt nhất chính là điều chỉnh ban ngành ở Thành Đô, những cán bộ bị quần chúng phản ánh, những cán bộ có vấn đề đều phải được điều động công tác. Đồng thời cũng thông báo cho ủy ban kỷ luật và ủy ban cải cách xem xét các chức vị phó phòng còn trống, vì vậy tôi cho rằng vấn đề điều chỉnh cũng không quá lớn, anh thấy sao?
Lưu Tiến trợn trừng mắt, hắn kinh ngạc sững sờ, một lúc lâu sau mới vỗ đùi nói:
- Cậu, cậu nói gì, ý của cậu là chúng ta nên thay đổi mục tiêu?
Lưu Tiến nghe hiểu lời của Trương Thanh Vân, ý của tiểu tử này chính là ra tay ở Thành Đô, đưa các cán bộ có vấn đề ở Thành Đô đi ra xét xử, những gì nên điều chỉnh thì phải điều chỉnh.
Mà sau khi ban ngành ở Thành Đô được điều chỉnh thì tất nhiên sẽ có những chức vị để trống, như vậy cán bộ ở Vũ Đức và Vũ Lăng hoàn toàn có thể bổ sung vào, đến lúc đó chẳng phải đang vô tình điều chỉnh ban ngành ở Vũ Lăng sao?
Ý đồ của đợt bố trí lần này của tỉnh ủy chính là muốn di dời cương vị của các cán bộ có vấn đề ở Vũ Lăng, trước tiên phải cắt đứt căn cơ, sau đó mới là thời cơ tốt đẹp để ra tay. Đề nghị của Trương Thanh Vân chẳng phải đã dễ dàng đạt được mục đích này sao?
- Không, trưởng phòng, không phải thay đổi mục tiêu mà chính là thay đổi phương pháp!
Trương Thanh Vân nói.
Lưu Tiến đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt lơ lửng bất định, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Đúng là Thanh Vân, đầu óc rất linh hoạt, nhanh như vậy đã nghĩ ra những điểm quan trọng của vấn đề, đâu phải chỉ có chút thông minh.
Trương Thanh Vân nở nụ cười khiêm tốn nói:
- Không phải anh vừa nói vấn đề rất cấp bách sao? Tôi cũng chỉ vừa nghĩ ra lúc rời khỏi phòng làm việc của anh. Nếu cứ xét theo ý kiến của lãnh đạo thì rất khó suy nghĩ, bên trong có rất nhiều vấn đề quanh co, lãnh đạo lại thường suy xét đại cục, bắt lái đúng phương hướng.
Lưu Tiến cười ha hả, con người chính là như vậy, mãi mãi đều muốn nghe những câu nói xuôi tai. Trương Thanh Vân nói những lời như vậy cũng tự nhận chính mình suy nghĩ theo đường cong, lời nói khá sáng sủa, thẳng thắn.
- Cậu khoan hãy nói, hai người chúng ta cùng nghĩ biện pháp đúng là mạnh hơn so với một người rất nhiều lần, cậu đã nói đến những điểm mù mờ, đó cũng là những thứ tôi xem nhẹ.
- Bây giờ tôi đã có thể báo có kết quả công tác, trước đây vài ngày tôi liên tục nhốt mình vào trong văn phòng, cũng không dám tiếp điện thoại, chỉ sợ bí thư gọi đến. Cậu nói xem một trưởng phòng như tôi có khốn khổ không?
Lưu Tiến cao giọng nói, cuối cùng còn cười ha hả, có vẻ rất thoải mái.
Trương Thanh Vân cũng không muốn ở lại lâu, hắn vội vàng lợi dụng cơ hội mà cáo từ. Lưu Tiến nhìn bóng lưng của Trương Thanh Vân mà híp mắt rồi âm thầm gật đầu.
Ai nói tiểu tử Trương Thanh Vân này dựa về phía Uông gia? Mình thấy hắn rất chính trực, đơn thuần và một lòng vì công tác, nếu dựa về Uông gia mà đưa ra ý kiến như vậy sao? Thành Đô chính là ổ của bí thư Nga, nếu ủy ban kỷ luật kiểm tra một lượt thì sẽ làm cho đám ban ngành ở Thành Đô thất tinh bát đảo, có bao nhiêu thế lực sẽ bị dính chàm?
Nếu Trương Thanh Vân dựa vào Uông gia thì sao có thể tự phá hủy tường thành của mình? Đúng là tin đồn thường không thể tin!
... ....
Triệu Giai Ngọc đã từ thủ đô quay về, nàng gọi điện cho Trương Thanh Vân nói vợ của Triệu Cương Kiện cũng đã đến Thành Đô, tối nay hai vợ chồng Triệu Cương Kiện mời hai người đến dùng cơm. Vì vậy khi tan tầm Trương Thanh Vân lái xe phóng về phía biệt thự Thanh Giang.
Trương Thanh Vân đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Trần Cảnh Vân, lúc này Trương Thanh Vân mới giật mình phát hiện ra các cán bộ đã bắt đầu được đưa lên trường đảng. Khi điện thoại vừa nối thông thì Trần Cảnh Vân đã dùng giọng toan tính nói:
- Bí thư, tối nay tôi muốn đến thăm hỏi anh, không biết... ....
- Để hôm nào cũng được, hôm nay tôi bận rồi!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói. Thân thể Trần Cảnh Vân chợt khựng lại, hắn đã đi qua thời gian khổ ải ở Vũ Lăng, hắn được sắp xếp làm phó phòng cơ quan thị ủy, không có chút thực quyền chứ chưa nói đến lợi ích.
Trước kia Trần Cảnh Vân ở Tang Chương, tuy là địa phương nghèo hèn nhưng dù sao cũng là ban ngành thường ủy, dù không có lợi ích thì xuống dưới cũng tiền hô hậu ủng, tuyến dưới cũng cố gắng hầu hạ, đến năm mới thì tiền mừng và quà cáp cũng khó thể tính nổi. Lúc này ở Thành Đô dù hút vào một điếu thuốc thơm cũng khó, cũng không phải là vấn đề về tiền bạc nhưng tâm lý mất mát làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
Mà lần luân chuyển cán bộ này Trần Cảnh Vân quyết định ghi danh, vì trong lòng hắn có sự kỳ vọng, đó chính là bí thư Trương Thanh Vân đang là phó phòng tổ chức. Nếu hắn đến Thành Đô và được bí thư chỉ dẫn thì rõ ràng là cơ hội đông sơn tái khởi duy nhất.
Nhưng Trương Thanh Vân nói một câu như vậy đã hoàn toàn đánh tan tất cả ảo tưởng của Trần Cảnh Vân, nghĩ lại cũng đúng, mình là thứ gì? Với thân phận của bí thư Trương thì Trần Cảnh Vân hắn chẳng đáng là người xách giày.
Khi thấy đầu dây bên kia trầm lặng không có hồi âm thì Trương Thanh Vân cũng vô tình không biết một lời nói của mình đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, hắn ngẩng đầu lên rồi nhíu mày nói:
- Trước tiên cứ như vậy, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh. À, anh liên lạc với anh Tư và anh Tào, đến lúc đó tôi sẽ mời mọi người.
Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại.
Trần Cảnh Vân đờ đẫn nghe những tiếng tút tút trong điện thoại mà trong lòng chết lặng, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, bí thư vừa nói gì, anh Tư, anh Tào sao?
Bí thư biết rõ anh Tào cũng đến trường đảng luân chuyển công tác sao? Chẳng lẽ trước nay bí thư Trương cũng rất quan tâm đến mọi người? Trần Cảnh Vân nghĩ đến đây mà tâm tư lập tức trở nên linh hoạt, trong lòng không khỏi hưng phấn, cảm giác giống như tất cả uất ức trước đó đều đáng giá.
Trần Cảnh Vân vội vàng gọi điện cho Trần Cương, Tư Bình và Tào Binh, đám người này cũng đang định gọi cho Trương Thanh Vân, nghe thấy Trần Cảnh Vân nói Trương Thanh Vân nhắc đến chính mình thì kẻ nào cũng vui sướng. Đám người đi đến phòng của Trần Cảnh Vân rồi nói chuyện trắng đêm.
Đến biệt thự Thanh Giang, vợ chồng Triệu Cương Kiện tự mình ra trước cổng nghênh đón, Triệu Giai Ngọc cũng vừa đến, lúc này trước cổng cũng chỉ có ba người. Khi thấy xe của Trương Thanh Vân thì Triệu Cương Kiện vẫy tay từ xa rồi quay đầu dùng giọng vui đùa nói:
- Giai Ngọc à, xe của Thanh Vân hình như quá khó coi, sao em không biết thay cho hắn một chiếc mới?
Triệu Giai Ngọc chớp chớp mắt, Quách Ái Bình vợ Triệu Cương Kiện ở bên cạnh lập tức nói ngay:
- Xe khó coi có liên quan gì không? Đàn ông chủ yếu phải xem xét ở bản lĩnh, với thân phận của Thanh Vân, nếu em nó xuống tuyến dưới thì đám bí thư và chủ tịch thành phố sẽ chẳng dám xách Santana ra chạy.
Triệu Cương Kiện nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng có chút khó chịu. Trương Thanh Vân này cũng thật là, con rể Triệu gia mà chạy theo mông Uông gia, đây không phải tự hạ thấp thân phận sao? Với một người còn trẻ như Trương Thanh Vân, nếu có thể hướng về phía Triệu gia, chẳng lẽ Triệu gia lại bạc đã hắn sao?
Trương Thanh Vân dừng xe trước cổng, Triệu Giai Ngọc vội vàng tiến lên nghênh đón. Trương Thanh Vân thấy nàng thì trợn mắt nói:
- Sau này đi công tác không được quá một tháng, một mình anh ở nhà thì còn ý nghĩa gì nữa?
Triệu Giai Ngọc nhăn mày, nàng tiến lên kéo cánh tay hắn rồi lắc lắc xem như làm nũng nhưng gương mặt lại chẳng có biểu cảm gì. Đúng là khác người, ngay cả phương pháp làm nũng cũng không giống người thường.
- Chào Tứ ca, chào chị dâu!
Trương Thanh Vân mỉm cười chào vợ chồng Triệu Cương Kiện, lúc này Triệu Cương Kiện cố gắng nặn ra nụ cười trông có chút giả tạo. Quách Ái Bình lại nói:
- Vào nhà thôi, vào trong ngồi, biệt thự này trước đây cũng là nhà của hai đứa, chị cũng không muốn nói lời khách khí.
Quách Ái Bình nói xong thì trừng mắt nhìn Triệu Cương Kiện rồi cắn chặt răng giống như đang uy hiếp.
Vẻ mặt Triệu Cương Kiện chợt biến đổi, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên lên rất nhiều, hắn nói:
- Thanh Vân, Tứ ca mời cậu đến dùng bữa cơm rau dưa, hôm nay chính tay chị dâu của cậu ra tay nấu nướng, bình thường cô ấy cũng chưa tự tay đãi khách bao giờ.
Trương Thanh Vân bắt tay với Triệu Cương Kiện rồi liên tục nói vài lời khách khí, dư quang khóe mắt liếc qua thấy Triệu Giai Ngọc nhăn mày, vì vậy khẽ lui người ra phía sau một bước chân. Hắn thừa dịp vợ chông Triệu Cương Kiện đi trước dẫn đường mà khẽ nói với Triệu Giai Ngọc:
- Thấy chưa? Tứ ca của em hình như bị viêm phế quản thì phải.
Triệu Giai Ngọc vừa chớp chớp mắt vừa dùng ánh mắt nghi ngờ nói:
- Người Quách gia nấu cơm đều không thể ăn được.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, nếu không phải tình cảnh không đúng thì sợ rằng hắn đã ôm bụng cười lăn lộn. Triệu Giai Ngọc này khá lắm, lúc nãy mình thấy nàng nhăn mày còn tưởng rằng khó chịu vì Quách Ái Bình cậy thế trước mặt Tứ ca.
Không ngờ nha đầu này nghe nói Quách Ái Bình xuống làm cơm mà trong lòng mất hứng, nàng đang lo lắng chất lượng đồ ăn. Đúng là thiên tài, tư duy của vợ Trương Thanh Vân hắn đặc biệt như vậy, đúng là không thể ngờ.
Bữa tối hôm nay không có người ngoài, tất cả đều là cơm tây, Triệu Cương Kiện hót như khướu làm Trương Thanh Vân sinh ra nghi ngờ rất lớn.
Những món cơm tây thường rất tiêu chuẩn nhưng Quách Ái Bình tuyệt đối làm không được, thiệt thòi cho Triệu Cương Kiện hót quá kêu, vỗ mông ngựa với vợ đến mức độ như vậy thì ông chồng quả thật quá xấu hổ.
Trong lúc dùng cơm, vì có mặt Quách Ái Bình nên bầu không khí có chút không đúng.
Còn nữa, Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó nói chuyện không biết vì nguyên nhân gì, trước đó hắn chuẩn bị rất nhiều vấn đề nhưng bây giờ rất khó tìm từ. Triệu Cương Kiện cũng giống như vậy, muốn mở miệng nhưng không biết nên bắt đầu thế nào. Trong lòng hắn biết rõ ở Thành Đô, thậm chí là toàn Giang Nam, chính hắn căn bản không có quyền lợi mạnh miệng với Trương Thanh Vân.
Dù là ở Triệu gia thì Triệu Cương Kiện muốn đối thoại với Trương Thanh Vân cũng chưa đủ tư cách, trong mắt Triệu Cương Kiện thì trong Triệu gia Tam Đại cùng lắm chỉ có đại ca, nhị ca và tam ca là miễn cưỡng đối mặt với Trương Thanh Vân, chính hắn căn bản không ăn nhập gì. Trương Thanh Vân một khi ngồi xuống thì rất khí thế, cũng làm tâm tư của Triệu Cương Kiện có chút lo lắng vẩn vơ.
- Tứ ca, ngày mai là sinh nhật bí thư Hà phải không? Người này là cán bộ mà Tứ thúc nâng lên, vài năm vừa qua anh ở Giang Nam cũng được bí thư Hà quan tâm, anh có sắp xếp gì chưa?
Trương Thanh Vân đột nhiên nói.
Triệu Cương Kiện chợt ngẩn ngơ:
- Thanh Vân, sao cậu biết?
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Đây cũng không phải lần đầu tiên em đi mừng thọ bí thư Hà, sao lại không biết? Đúng rồi, ngày mai anh đi nhớ gọi điện cho em, em cũng chuẩn bị một phần lễ vật, hai anh em ta cùng đi.
- Được, được!
Triệu Cương Kiện liên tục gật đầu, lông mày dần giãn ra, hắn không nhịn được nói:
- Thanh Vân, nghe nói trước đây cậu có vài mâu thuẫn nhỏ với Hà công tử con trai của Hà Khôn, sao vậy? Hết hiềm khích rồi à?
- Mâu thuẫn sao?
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Chỗ nào có người mà chẳng có mâu thuẫn, trước kia em cũng có mâu thuẫn với đại ca, có mâu thuẫn với Uông Phong, bây giờ không phải đã bình thường rồi sao?
- Làm người thì lòng dạ phải khoáng đạt, muốn có mâu thuẫn thì cũng phải đúng việc. Em ở Giang Nam nhiều năm, bí thư Hà là lãnh đạo và đối xử với em cũng không tệ, chẳng lẽ chỉ vì chút khúc mắc với Hà Tuấn mà không tôn trọng lãnh đạo sao?
Triệu Cương Kiện lập tức ngậm miệng, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân mà cảm thấy người này đến mừng thọ Hà Khôn có mục đích, nhưng cũng không hiểu ra ngọn nguồn. Người này nói thì có vẻ muốn hòa hoãn quan hệ với Triệu gia nhưng cũng như không muốn, đồng thời một câu tôn trọng lãnh đạo lại giải quyết tất cả vấn đề, ý nghĩ của hắn quả thật đơn thuần như vậy sao?
- Chúng ta cùng uống một ly, anh khoan hãy nói, chị dâu tay nghề rất tốt, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt.
Trương Thanh Vân cười nói, hắn nâng ly rượu lên.
Triệu Cương Kiện và Quách Ái Bình đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người có chút mất tự nhiên. Triệu Cương Kiện vì che giấu vẻ xấu hổ mà cũng nâng ly, sau khi uống vào một nửa thì khóe miệng chợt co quắp. Trương Thanh Vân mơ hồ nhìn thấy Quách Ái Bình véo mạnh đùi Triệu Cương Kiện, trong lòng chợt run sợ, cũng khó thể nhịn cười.
Trương Thanh Vân cũng nghiêng đầu nhìn Triệu Cương Kiện, hắn thấy nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn Tứ ca rồi nói:
- Tứ ca, rượu này khó uống vậy sao?
Vẻ mặt Triệu Cương Kiện chợt phát lạnh, Quách Ái Bình ở bên cạnh cười nói:
- Tứ ca của em bị viêm họng, bệnh cũ ấy mà!
Trương Thanh Vân ngẹo đầu sang một bên, hắn thật sự khó thể nhịn cười. Sau khi trải qua đợt kiểm tra vừa rồi thì Triệu Cương Kiện cũng không còn tâm tư xem xét ý đồ của Trương Thanh Vân, hai tai đỏ bừng bừng mà không dám nổi giận, bộ dạng nói đáng cười thì cực kỳ đáng cười.
… ….
Cả Thành Đô bùng lên một cơn gió lốc, rất nhiều cán bộ phó phòng nhiều lần tiếp nhận những cuộc nói chuyện với phòng tổ chức tỉnh ủy, điều này càng chứng thực cho tin tức biến đổi ban ngành Thành Đô.
Gần đây điện thoại của Trương Thanh Vân lại tiến vào trạng thái nghẽn mạch, những lãnh đạo cũ ở Vũ Lăng như Tạ Minh Quân, Âu Hiền Long, Liêu Vĩ, Vương Đỉnh đều gọi điện đến rất nhiều lần. Ngay cả Lý Vũ Hiệp ở Vũ Đức, thậm chí Lệ Cương cũng gọi điện đến.
Trương Thanh Vân rất đồng tình với Lệ Cương, hắn là người được phân công quản lý văn hóa và kế hoạch hóa gia đình ở Vũ Đức, không còn lại cảnh tượng ở Ung Bình năm xưa, nghe nói bên chính quyền Vũ Đức có tới năm sáu vị phó chủ tịch.
Lệ Cương gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân mơ hồ có chút chờ mong, hắn cũng không nghĩ mình sẽ được tiến vào ban ngành thường ủy, chỉ hy vọng chức vị phó chủ tịch thường vụ của Cao Khiêm có thể chuyển chổ. Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Cao Khiêm ở Vũ Đức rất chèn ép Lệ Cương, điều này làm cho Lệ Cương rất khó hiểu, đấu thì đấu không lại, tránh cũng tránh chẳng xong, dù Lệ Cương tàn nhẫn xảo trá cũng không có biện pháp nào khác.
Trương Thanh Vân đối với những lời nói bóng gió của Lệ Cương thì liên tục mở lời động viên, tuy hắn không được phân công quản lý ban số ba nhưng cũng ám hiệu khả năng phó chủ tịch Cao được điều động là khá lớn.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không có căn cứ gì, hắn chỉ có thể căn cứ vào tình hình, thế lực họ Cao khá mạnh, có thể vấn đề sinh biến ở Vũ Lăng sẽ có lợi cho Cao gia, nếu như vậy thì Cao Khiêm sẽ được điều động.
Trương Thanh Vân nghĩ rằng Cao Khiêm sẽ rất hưng phấn, chuyện gì sẽ khiến cho một người vui vẻ trong khoảng thời gian này? Tất nhiên mười phần sẽ là sắp chuyển ổ, cơ hội đến Vũ Lăng làm chủ tịch là rất lớn. Vì Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long ở Vũ Lăng chắc chắn sẽ được điều động.
Lệ Cương nói hết lời cảm tạ với thái độ nể tình của Trương Thanh Vân, không cần quan tâm thật giả, Lệ Cương có thể tỏ ra tư thái như vậy thì Trương Thanh Vân cảm thấy không phải dễ dàng gì. Trương Thanh Vân không nghĩ rằng Lệ Cương sẽ có thể giúp được mình ở vấn đề gì, nhưng hắn luôn có cảm tình đặc biệt với các lãnh đạo huyện Ung Bình. Dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc thì chính hắn sẽ có vài phần kính trọng với các lãnh đạo cũ ở Ung Bình.
/1217
|