Phó thủ tướng Liên nhìn đến, Trương Thanh Vân có muốn trốn cũng không xong, dù sao chuyện ở kinh thành cũng phải kín miệng, hắn cúi đầu xuống nói:
- Chào thủ tướng Liên!
- Thế nào? Bây giờ đại biểu Trương đã chuyển nghề thành phóng viên rồi à?
Phó thủ tướng Liên cười ha hả nói.
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, không ngờ phó thủ tướng Liên lại biết mình, vì vậy mà cũng không chuẩn bị tâm lý, khoảnh khắc này cũng không biết phải nói sao cho tốt. Đám chủ tịch Khâu ngồi bên cạnh thủ tướng Liên lại lắp bắp kinh hãi, phó thủ tướng Liên khoát tay nói:
- Ngồi, ngồi đi, cậu ở đơn vị nào? Có liên quan đến các xí nghiệp nhà nước sao?
Trương Thanh Vân không dám giấu diếm, hắn tranh thủ nói rõ vấn đề mình được phòng tổ chức phân công quản lý ban số bốn. Phó thủ tướng Liên cau mày, lão quét mắt nhìn đám người Khâu Quyền Sơ rồi dùng giọng mất hứng nói:
- Cậu là người quản lý nhân sự của các xí nghiệp nhà nước sao? Thế nào? Cậu sợ chủ tịch tỉnh không quen thuộc với các xí nghiệp nhà nước à? Hay sợ tôi không hiểu nhiều về xí nghiệp nhà nước ở Giang Nam?
Phó thủ tướng Liên vừa nói ra những lời này thì tất cả đám người ngồi trên xe lập tức yên tĩnh trở lại, thủ tướng tức giận, lão rõ ràng thấy được ý đồ của Trương Thanh Vân. Lão cho rằng lãnh đạo tỉnh Giang Nam sợ lần này có vấn đề xảy ra nên mới kéo theo đám nhân viên cấp dưới đến làm lá chắn.
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn mọi người, hắn thấy vẻ mặt chủ tịch Khâu có chút khó coi và liên tục nháy mắt với mình, hắn cũng không hiểu ý cho lắm.
Ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn cũng không tiếp tục nghĩ nhiều mà nhân tiện nói:
- Thủ tướng, là thế này, lần này anh đến Trung Nguyên khảo sát với mục tiêu trọng điểm là các xí nghiệp nhà nước, lãnh đạo bố trí tôi và các đồng chí khác đi theo để nghe chỉ thị. Như vậy lần này sẽ tạo thành bước đệm cho vấn đề cải cách của chúng tôi sau này, như vậy cải cách sẽ không đi lệch hướng.
Phó thủ tướng Liên chợt híp mắt, lão dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Trương Thanh Vân. Tuy trong lòng lão biết rõ những lời này của đối phương chỉ là nói cho qua, nhưng dưới tình huống này mà Trương Thanh Vân vẫn có thể nhanh trí như vậy mà không chút sợ hãi, rõ ràng không phải dễ dàng.
Chính lão đi từ các tỉnh Hà Tây, Hà Đông, Giang Bắc đến Giang Nam mà liên tục sầm mặt, rất nhiều cán bộ cấp sở, thậm chí là lãnh đạo cấp phó khi gặp lão đều nói năng lộn xộn, mất hết cả thể diện. Nhưng lúc này nếu so sánh thì những cán bộ trước đó cũng không bằng một phó phòng trẻ tuổi ở Giang Nam.
Phó thủ tướng Liên lập tức nhớ đến hàng loạt tin đồn về Trương Thanh Vân ở thủ đô, nói rằng tiểu tử này kéo nha đầu Triệu gia đi theo, có lẽ đây hoàn toàn là thật. Vì vậy mà vẻ mặt lão cũng dần hòa hoãn trở lại, lão khoát tay nói;
- Chúng ta xuất phát.
Đám người Khâu Quyền Sơ và Vi Trung Quốc đều thở phào một hơi, Vi Trung Quốc còn gật đầu khuyến khích với Trương Thanh Vân, bảo hắn ngồi xuống. Ánh mắt Hà Khôn nhìn về phía Trương Thanh Vân thì có chút phức tạp, trước đó lão chẳng thèm ngó ngàng đến Trương Thanh Vân, cho rằng đây là mầm mống tốt nhưng dù sao cấp bậc cũng quá thấp, trong thời gian ngắn cũng khó làm gì ra hồn.
Lúc này rõ ràng những ý nghĩ của Hà Khôn lão đã sai mười phần, chỉ sau vài năm mà Trương Thanh Vân đã mơ hồ phát triển rất mạnh, hơn nữa các mối liên hệ cũng rộng hơn so với suy đoán của lão rất nhiều. Những thế lực lớn trong nước căn bản đều là người quen của Trương Thanh Vân, lúc này ngay cả phó thủ tướng Liên là lãnh đạo trung ương mà cũng biết hắn, có bao nhiêu người được như thế này?
Hà Khôn lại nghĩ đến ngày sinh nhật trước đó, Trương Thanh Vân đến, hơn nữa còn cùng đi với Tứ ca Triệu gia Triệu Cương Kiện. Hà Khôn còn mơ hồ thấy vấn đề điều chỉnh ban ngành ở ba thành phố trong Vũ Lăng, mà quan trọng nhất là chấn chỉnh ban ngành Thành Đô, lão nghe nói tất cả đều là ý đồ đắc ý của phòng tổ chức, chẳng lẽ có liên quan đến tiểu tử Trương Thanh Vân này?
Hà Khôn nghĩ đến đây thì nhịn không được phải liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, tâm tư cũng sống động lên vài phần. Lúc này tỉnh ủy đang phân công lại, chức vị phó bí thư phụ trách công tác đoàn thể đang được mình và bí thư Nga cạnh tranh gay gắt, người nào cũng biết độ nặng của chức vụ lần này, bí thư phụ trách công tác đoàn thể là nhân vật thứ ba trong tỉnh ủy.
Lúc bắt đầu thì Nga Tường Hồng có ưu thế rất lớn, lý lịch của người này tốt hơn so với Hà Khôn lão, hơn nữa thế lực họ Uông xếp đặt ở Giang Nam còn mạnh hơn cả Triệu gia, Hà Khôn lão cạnh tranh với Nga Tường Hồng phải rơi vào tình cảnh xấu. Nhưng khi tỉnh ủy quyết định điều chỉnh ban ngành Thành Đô thì tình thế mơ hồ xoay chuyển.
Căn cứ vào tài liệu khảo sát của phòng tổ chức, có rất nhiều cán bộ ở Thành Đô có vấn đề, trong đó có cả bí thư thị ủy Nghiêm Tụng Tuấn. Tất nhiên phòng tổ chức sẽ đệ trình báo cáo cho ủy ban kỷ luật, mà bí thư ủy ban kỷ luật cũng không dám xử lý tùy tiện.
Chỉ cần Nghiêm Tụng Tuấn có vấn đề thì Nga Tường Hồng sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ chính mình, vì vậy cũng không còn đủ năng lực và tài nguyên để cạnh tranh với Hà Khôn lão, như vậy chính Hà Khôn có thể thuận lợi ngồi lên vị trí bí thư phụ trách công tác đoàn thể.
Nếu như tất cả đều là thật, nếu có liên quan đến Trương Thanh Vân thì Hà Khôn sẽ không thể bánh ít đi bánh quy lại. Nếu nói từ phương diện khác thì Trương Thanh Vân là con rể của Triệu gia, dựa theo chủ ý của lãnh đạo thì tuyệt đối là đối tượng cần phải lôi kéo, đây là chuyện đẹp cả đôi đường, sao lại không làm?
- Cái kia...Anh Khâu...Vấn đề phân công cán bộ của Giang Nam đã được chọn đưa ra áp dụng ở toàn quốc, gần đây cũng thu được vài kết quả khả quan. Nếu quyết đoán nhìn lên trên là được, ví dụ như để Tiểu Trương là cán bộ chủ đạo trong quá trình cải cách xí nghiệp nhà nước ở Giang Nam cũng là một biểu hiện quyết đoán. Tôi chúc các anh có được thành tích tốt, có thể vì các tỉnh khác mà cung cấp kinh nghiệm và phương pháp.
Xe chậm rãi lăn bánh, phó thủ tướng Liên lập tức nói với Khâu Quyền Sơ.
Vẻ mặt Khâu Quyền Sơ lập tức cứng đờ, ai nói Trương Thanh Vân sẽ là chủ đạo trong vấn đề cải cách thể chế cán bộ ở Giang Nam? Vừa rồi Trương Thanh Vân vì quá khẩn cấp mới nói như vậy, chẳng lẽ phó thủ tướng Liên coi là thật?
Khâu Quyền Sơ cũng không dám bày tỏ thái độ trong vấn đề phân công và chọn lựa cán bộ. Lần này bí thư Lưu lên thủ đô họp, lão mới là người chính thức chủ trì vấn đề cải cách. Nhưng vấn đề nhân sự thường rất mẫn cảm, Khâu Quyền Sơ cũng không dám trả lời chính diện, lão nói:
- Cảm ơn...Phó thủ tướng Liên đã cổ vũ, chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Phó thủ tướng Liên cười cười gật đầu, hai người cứ như vậy mà một hỏi một đáp, trống ngực của đám người phía sau đập lên ngày càng nhanh hơn. Dù là nhân viên mà phó thủ tướng Liên đưa theo cũng phải liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân.
Người kia còn trẻ như vậy mà đã là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, hơn nữa còn là người phụ trách vấn đề cải cách thể chế cán bộ ở các xí nghiệp Giang Nam, điều này thật sự làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Dù là ở các bộ và ủy ban trung ương, nếu có một cục trưởng như thế này cũng tràn đầy hứa hẹn.
Đám phóng viên đi theo đoàn cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với Trương Thanh Vân, phải biết rằng chủ đề cải cách thể chế cán bộ luôn được đặt lên hàng đầu. Phó thủ tướng Liên ca ngợi tỉnh Giang Nam, nhưng bây giờ mọi người mới biết vị lãnh đạo giữ vị trí quan trọng trong cải cách chính là một cán bộ trẻ.
Nếu nói từ bất kỳ phương diện nào khác thì đây là một manh mối lớn, tuy trường hợp bây giờ bọn họ không dám tiến lên trao đổi với Trương Thanh Vân, nhưng cái tên và dung mạo của Trương Thanh Vân đã được in sâu vào trong đầu đám phóng viên.
Trương Thanh Vân lại cảm thấy một lúc lâu sau chưa thể bình tĩnh, không ngờ một lời nói qua loa của mình lại làm cho phó thủ tướng Liên tưởng thật, chẳng lẽ trong tương lai thì vấn đề cải cách xí nghiệp nhà nước ở Giang Nam sẽ rơi lên đầu mình?
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, chuyện lớn thế này dù muốn thì vị trí chủ đạo vẫn phải là trưởng phòng, một lần nữa mình phải xem xét lại.
Dù sao xí nghiệp nhà nước cũng nằm dưới tay cán bộ chính khoa cấp sở, năng lực của Trương Thanh Vân đứng trước mặt đám người này sợ rằng vẫn chưa đủ, lãnh đạo tỉnh ủy chắc chắn sẽ không suy xét vấn đề này. Khả năng bọn họ cho Trương Thanh Vân giữ thế chủ đạo trong cải cách là rất nhỏ.
Cả buổi chiều phó thủ tướng Liên khảo sát ba đơn vị, lão đi đến chỗ nào cũng là tình cảnh tấp nập. Dù sao đây cũng là cán bộ cấp trung ương xuống địa phương khảo sát, mỗi lần thủ tướng xuống xe đều muốn vào trong văn phòng xem xét, tâm sự với công nhân và nhân viên, cùng gửi lời chào thăm hỏi đến mọi người.
Mãi đến lúc này thì Trương Thanh Vân mới cảm thấy nhẹ nhàng, hơn nữa lãnh đạo cũng không còn hỏi quá nhiều vấn đề nghiêm túc, nhân viên đi theo cũng không quá căng thẳng.
Đơn vị khảo sát cuối cùng chính là công ty sắt thép Giang Nam thuộc tập đoàn sắt thép Trung Nguyên, trong xưởng rất ồn ào, tất cả mọi ngừi đều đội nón bảo hộ. Chủ tịch Khâu và hai giám đốc công ty tiến lên dùng giọng hăng hái giới thiệu mô hình sản xuất cho phó thủ tướng Liên.
Mà Trương Thanh Vân thì đi theo tận phía sau, đột nhiên hắn nghe thấy trong đám người vang lên một câu:
- Chú Trương!
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn thấy một cô gái đội nón bảo hộ màu hồng đang nhìn mình, vẻ mặt nàng đầy mồ hôi, rất xinh đẹp, hơn nữa còn dính một loại bụi gì đó, mơ hồ chỉ có thể nhìn ra vài phần.
Người này rất quen thuộc, Trương Thanh Vân biết rõ hắn đã từng gặp qua cô gái này. Hắn chợt suy nghĩ, cô gái có chút căng thẳng, vẻ mặt đỏ lên, nàng lắp bắp nói:
- Chú...Chú không nhận ra cháu sao?
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, miệng hắn có chút há hốc, đây không phải là con gái của Chu Tử Hằng sao? Hắn nghĩ đến đây thì vội hỏi:
- Cháu...Sao cháu lại ở đây? Không đi học sao?
Cô gái chợt cười cười, có chút khổ sở, có chút ngại ngùng mà mơ hồ còn có hơi hưng phấn nhưng không lên tiếng.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn khắp xung quanh, bên cạnh có quá nhiều người, hắn cảm thấy nơi đây không thích hợp để nói chuyện.
Trương Thanh Vân muốn xin số điện thoại nhưng cô gái chỉ cười cười, đám người đi theo phó thủ tướng Liên ép hắn về phía trước.
Trương Thanh Vân sững sờ nhìn cô gái, hắn nghĩ đến ngày mình làm khách ở nhà Chu Tử Hằng, nhớ đến cô gái tràn đầy ước mơ và tò mò về cuộc sống đại học. Hai hình tượng lúc này mà khi xưa quá khác biệt làm Trương Thanh Vân không thể nào quá tin tưởng vào sự thật.
Trương Thanh Vân có thể thấy cô gái làm những công việc thấp nhất trong nhà máy, hắn tính tuổi của nàng, có lẽ cũng chưa đến hai mươi. Sau khi Chu Tử Hằng rớt đài thì mẹ nàng không còn tiền cho con mình đi học sao?
Sao cô ta lai nhẫn tâm ném con mình vào nhà máy làm lao công? Trương Thanh Vân mơ hồ cảm thấy nhất định có vấn đề gì đó xảy ra, vì vậy mà tâm tình có chút trầm trọng.
Chu Tử Hằng là người đúng tội nhưng con gái của hắn là vô tội, một cô gái chưa đến hai mươi mà gia đình gặp phải biến cố lớn như vậy, mức độ ảnh hưởng về tinh thần và thể xác có thể đong đếm được sao?
Khi phái đoàn khảo sát xong nhà máy sắt thép Giang Nam thì sứ mạng của Trương Thanh Vân đã kết thúc, hắn trở về tỉnh ủy, trong lòng hắn vẫn nhớ đến chuyện của Chu Lệ Hà, khoảnh khắc này không biết phải xử lý sao cho thích hợp.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn chợt phát hiện ra hôm nay là ngày Giai Ngọc từ thủ đô quay về, có lẽ nàng đang ở nhà đợi hắn dùng cơm. Vì vậy hắn vội vàng bình ổn tâm tư và lái xe phóng về phía khu Ung Cảnh như tia chớp.
/1217
|