Quận Nhạc Điền là một vùng công nghiệp trọng điểm của Thanh Giang, trước nay mâu thuẫn giữa chủ lao động và công nhân rất căng thẳng, nhưng bãi công lớn như lần này là chuyện lần đầu tiên xảy ra.
Lần này nếu suy xét đến cùng thì trách nhiệm thuộc về sự dung túng của chính quyền Thanh Giang, chính quyền dung túng cho xí nghiệp để bọn họ trở nên cực kỳ ngang ngược và kiêu ngạo, chỉ cần động một chút là giở trò đóng thuế, ngừng sản xuất. Chính phủ phải chiều chuộng đám người này như dỗ trẻ, đầu đuôi đều phải đưa đón. Hơn nữa chính phủ cũng không có thái độ rõ ràng trong vấn đề bãi công, rõ ràng bãi công và gây rối là hai sự kiện khác nhau, công nhân phần lớn đều rất lương thiện, nếu không thì tình hình Thanh Giang cũng không dễ thở như bây giờ.
Tối nay rất trầm lắng, tất cả mọi người đều đã đi thi hành nhiệm vụ, chỉ có Trương Thanh Vân ngồi tọa trấn trong một trường trung học ở quận Nhạc Điền. Trên bàn làm việc là một loạt điện thoại và độ đàm, thư ký Ân Bằng Phi cũng không dám làm phiền, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài, để Trương Thanh Vân ở trong phòng chịu đựng áp lực tâm lý khổng lồ.
Đồng hồ treo tường vang lên những tiếng tích tắc rầu rĩ, mắt Trương Thanh Vân nhìn lên bản đồ, bên trên là những dấu mũi tên màu đỏ. Đây là bản đồ hành động, được vẽ ra dựa theo sự tập trung binh lực và sách lược đột phá của Đàm Thu, lúc này chắc chắn tổ cảnh sát đặc biệt đã bắt đầu hành động trong nhà xưởng các xí nghiệp.
Trương Thanh Vân nôn nóng đi qua đi lại, đột nhiên những tiếng tút, tút, tút vang lên, Trương Thanh Vân tiến lên cầm lấy ống nghe.
- Thanh Vân, tình hình thế nào?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm túc của Hà Mậu Sâm, Trương Thanh Vân không chút do dự nói:
- Tất cả đều bình thường, tổ hành động đã tiến vào khu vực nhà xưởng, sau đó sẽ có tin tức.
Trương Thanh Vân nói ra những lời rất tự tin nhưng trên trán lại vã mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng Vi Cường không thông suốt. Hắn mở cửa sổ ra mà chỉ thấy không gian tối sụp, lúc này lại không biết tình huống của tổ hành động đặc biệt, loại cảm giác nôn nóng này rất khó chịu.
Sau khi cúp điện thoại của Hà Mậu Sâm thì Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không nhịn được, hắn hét lên với bên ngoài:
- Bằng Phi, chuẩn bị xe, chúng ta ra hiện trường xem xét.
Một tiếng ầm vang lên, cửa mở ra, Ân Bằng Phi kinh hoàng tiến vào nói:
- Không được, bí thư Trương, bên ngoài rất nguy hiểm, tư lệnh Đàm Thu đã phân phó, dù bất kỳ tình huống nào cũng không cho anh ra ngoài!
- Cái gì?
Trương Thanh Vân vỗ bàn, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nơi bậc cầu thang, chỉ trong khoảnh khắc đã có mười tên lính đi lên. Người nào trong số này cũng rất trầm ổn, nhưng Trương Thanh Vân cũng thấy được sự căng thẳng trong mắt họ.
Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, hắn thầm mắng mình nông cạn. Vừa rồi hắn mất kiên nhẫn làm cho đại bản doanh chấn động nhân tâm, may bà bây giờ cũng không có chuyện gì xảy ra, nếu không sự việc sẽ hỏng bét.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn phất tay với đám người rồi nói:
- Không có việc gì, tất cả đều bình thường, tôi chẳng qua chỉ đùa với Ân Bằng Phi một chút cho thoải mái mà thôi, các anh xuống dưới đi.
Cuối cùng điện thoại cũng vang lên, Trương Thanh Vân hầu như nhào người đến nắm ống nghe.
- Báo cáo thủ trưởng, tất cả nhà xưởng xí nghiệp đều đã được khống chế, ba phút trước đã quét tất cả những kẻ gây rối, không người nào thương vong!
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nghiêm túc, Trương Thanh Vân chỉ cần nghe qua đã biết đó là Vi Cường, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Vi Cường nói chuyện nghiêm túc đến như vậy.
- Tốt!
Trương Thanh Vân vỗ tay lên bàn:
- Tuyến dưới tiếp tục hành động, bắt tất cả những phần tử gây rối về cục công an Thanh Giang xử lý, để nhân viên cảnh sát điều tra suốt đêm, thẩm vấn để hiểu rõ chân tướng.
Không đợi Vi Cường kịp đáp lời, Trương Thanh Vân lập tức gọi điện báo cho Hà Mậu Sâm. Lúc này Hà Mậu Sâm cũng rất kích động, hắn tỏ vẻ tất cả bộ tuyên truyền và tất cả ban ngành khác đã chuẩn bị sẵn sàng để phối hợp, tất cả đều có thể được điều động bất cứ lúc nào.
Cứ như vậy, dưới sự chỉ huy và bố trí của Trương Thanh Vân, trong vòng một đêm tất cả những phần tử cầm đầu gây rối ở quận Nhạc Điền đã bị tóm gọn.
Sáng sớm ngày hôm sau thì hơn mười chiếc xe của phòng tuyên truyền đã bắt đầu chạy khắp đường lớn hẻm nhỏ ở quận Nhạc Điền thông báo hành động tối qua, rất nhiều công tác được xâm nhập và giảng giải cho công nhân lao động.
Cùng lúc này thì toàn bộ quận Nhạc Điền đã được bộ đội Vũ Lăng và cảnh sát phủ kín, ba bước một trạm, năm bước một người, canh phòng nghiêm ngặt đến mức không có bất kỳ tình hình gì ngoài ý muốn. Lúc này Trương Thanh Vân rõ ràng căng thẳng nhất, cũng là một khâu quan trọng nhất.
Đây là lúc đấu tranh trên đường phố, phải chuẩn bị tốt hai tay, công tác tư tưởng và vấn đề canh giữ nghiêm ngặt không cho cá lọt lưới. Sự cố lần này có được thành công hay không thì quan trọng nhất là bảo đảm không muốn thương vong, chỉ cần có huyết án là biết hành động thất bại. Vì vậy Trương Thanh Vân ra nghiêm lệnh, bất kể tổ hành động dù là bộ đội hay cảnh sát đều phải liên tục đẩy cao tinh thần tác chiến, bảo trì sự cảnh giác, không thể sinh ra tư tưởng thư giãn.
Bên trong quận Nhạc Điền thì cảnh sát và quân đội duy trì trật tự, bên ngoài thì báo, đài và truyền thông liên tục đưa tin tình cảnh gây rối, trọng điểm tất nhiên là lên án những kẻ quá khích phá hoại tài sản quốc gia, lên án sự thiếu thốn về mặt cơ sở pháp lý. Trên đài truyền hình cũng liên tục đưa lên những hình ảnh đập phá gây rối, tất cả đều đập vào mắt người xem, đồng thời còn phỏng vấn các đồng chí đang ở thực địa. Mọi người đều tỏ ra khiển trách những hành động phá hoại lần này, dư luận lập tức đổi chiều và lập lại trật tự.
Hành động lần này xảy ra trong một tuần lễ, có rất nhiều sự việc cần phải giải quyết, hầu như Trương Thanh Vân đều phải chạy ngược chạy xuôi. Mãi đến khi những phần tử gây rối trải qua giáo dục phê bình, sau khi chủ động thừa nhận sai lầm và được thả ra thì tinh thần Trương Thanh Vân mới được buông lỏng.
Sau khi thả những người liên quan ra ngoài thì đại biểu cho vấn đề công tác tư tưởng đã hoàn thiện, đám người này quay về thì xem như công cuộc đàn áp bãi công lần này đã thành công. Trong ngày thả những người gây rối, Trương Thanh Vân thay mặt lãnh đạo thị ủy gặp mặt nói chuyện với những người này.
Cuộc nói chuyện lần này của Trương Thanh Vân được đài truyền hình Giang Nam phát sóng trực tiếp, trong lúc nói chuyện thì Trương Thanh Vân liên tục dùng những câu Người không phải là thần tiên, ai cũng khó tránh khỏi sai lầm! để khuyến khích mọi người, hy vọng mọi người rút kinh nghiệm. Nếu sau này còn tái phạm thì sẽ dựa vào pháp luật, sẽ duy trì theo nề nếp chủ quan.
Sau ba ngày kể từ khi nhóm gây rối được thả ra thì hiệu quả rất đáng hài lòng, ngay sau đó Trương Thanh Vân tiếp tục ra lệnh thả thêm nhiều phần tử gây rối khác, đến lúc này xem như tất cả chiến tuyến của Thanh Giang đã gần trở về trạng thái thông thường.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy không có bao nhiêu vui sướng, hắn cảm thấy mệt mỏi rã rời, may mà cũng đã đến cuối tuần, Mã Đại Niên trực tiếp đưa hắn về biệt thự Nam Sơn ở Thành Đô để an dưỡng .
Con gái Mạn Mạn của Trương Thanh Vân ngày càng mồm mép, vì gần đây nha đầu này liên tục ở lại Thành Đô, hơn nữa lại có ông bà nội bế bồng, vì vậy mà cô bé cũng không còn cảm giác bài xích Trương Thanh Vân. Nhưng khi Trương Thanh Vân muốn hôn thì cô bé dứt khoát không cho, mỗi lần bố có động tác thì con sẽ uốn đầu sang một bên, hơn nữa hai hàng chân mày lại vo thành một khối, điều này làm người ta không thể đành lòng.
Nhưng dù thế nào thì Trương Thanh Vân cũng rất thích chơi đùa với con, phương pháp hắn thường dùng nhất chính là dùng sô cô la dụ con gái, mỗi lần có tình huống như vậy thì Doãn Tố Nga đều dùng giọng căm tức khiển trách Trương Thanh Vân.
Dưới những tình huống này thì Mạn Mạn cực kỳ láu lỉnh, nàng sẽ duỗi bàn tay nho nhỏ ra rồi nói:
- Bà nội, ôm một cái nào!
Doãn Tố Nga ôm cháu vào lòng, sau đó tất nhiên bà sẽ không trách mắng, mà cô bé thì dùng ánh mắt vô tội nhìn cha, hơn nữa còn chớp chớp mắt, Trương Thanh Vân dù thế nào cũng cảm thấy cong gái mình khá xảo quyệt.
Gần đây Triệu Giai Ngọc rất bận rộn, nói là chuyển nhà về Thành Đô, nhưng thật ra cũng chỉ có vài ngày về đây, phần lớn thời gian đều quay về thủ đô. Nhưng nghệ thuật giữ chân chồng đúng là càng lúc càng mạnh mẽ, điện thoại và tin nhắn phóng đến liên tục. Mỗi lần Trương Thanh Vân làm việc đến giai đoạn căng thẳng đều nhận được điện thoại của vợ, điều này rõ ràng không dễ dàng với một Triệu Giai Ngọc bận rộn cả ngày.
Sáng chủ nhật, hôm nay thời tiết khá tốt, sáng sớm Vi Cường đã lái xe đến nhà Trương Thanh Vân, hai người hẹn nhau leo núi Nam Sơn. Hoạt động lần này do Vi Cường đề nghị, tất nhiên là chúc mừng hai người hợp tác vui vẻ.
Lần này Vi Cường được tham gia hành động tất nhiên có liên quan rất lớn đến Trương Thanh Vân, Vi Cường là lãnh đạo đất khách, khi Trương Thanh Vân điểm danh thì lãnh đạo cục công an mới cho hắn một cơ hội quý giá. Đây là một kinh nghiệm cực kỳ quan trọng, có kinh nghiệm này thì tư cách của Vi Cường sẽ tăng mạnh. Sau đó chính quyền và đảng ủy Thanh Giang đã định tính sự việc lần này, xác định tính nghiêm trọng của sự kiện tụ tập phi pháp. Sau vụ việc thì thị ủy Thanh Giang quyết định đem những nguên nhân, hành động, phương pháp xử lý và kết quả tạo thành báo cáo trình lên cho các lãnh đạo tương quan ở tỉnh ủy, mục đích quan trọng nhất chính là kiếm được lợi ích lớn nhất.
- Lãnh đạo, Nam Sơn này có vẻ hơi nhỏ, đối với những thủ trưởng sống an nhàn vui sướng như cậu thì có chút hiệu quả rèn luyện, nhưng đối với những người cảnh sát bách chiến bách thắng như tôi thì chút trận hình thế này chẳng đáng là gì.
Vi Cường cười ha hả nói, trước nay hắn là người nói chuyện như xe lửa chạy, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội, tất nhiên phải nói sao cho thật hoành tráng.
Trương Thanh Vân không quan tâm đến Vi Cường, hắn duỗi chân duỗi tay làm những hoạt động giãn gân giãn cốt, một lúc lâu sau mới nói:
- Cảnh sát bách chiến bách thắng sao? Lúc bắt đầu hành động còn có người nào đó sắp đái ra quần, còn lôi tay kéo chân người khác, như vậy mà là bách chiến bách thắng à?
Vi Cường đỏ mặt, hắn xấu hổ sờ lên mũi rồi khẽ nói:
- Lúc đó không phải quá căng thẳng sao? Hơn một trăm ngàn công nhân, chúng tôi phải chạy vào trong lấy đầu của đám phá hoại tài sản, nếu không làm tốt thì hậu quả khó lường, cậu không căng thẳng sao?
Vi Cường nói đến đây thì khựng lại rồi di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, Thanh Vân, tôi không ngờ cậu cũng điên cuồng như vậy, nếu ngày đó chúng tôi làm việc không tốt và xảy ra bạo loạn, cậu sẽ thật sự sử dụng vũ trang trấn áp sao?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, đây chính là vấn đề khó giải thích nhất, vì vậy chẳng biết nói sao cho phải.
Vi Cường cười nói:
- Cậu xem kìa, vẻ mặt này chứng tỏ lúc đó cậu cũng rất sợ, nhưng cũng còn hơn tôi.
Vi Cường chỉ tay vào Trương Thanh Vân nói:
- Cậu trâu bò, bản lĩnh hạng nhất, đúng là dọa người.
- Khụ, khụ!
Trương Thanh Vân không nhịn được phải ho khan, vẻ mặt có hơi hồng, một lúc lâu sau cũng không ai tiếp tục nói về vấn đề này. Nghĩ lại thì thấy Trương Thanh Vân cũng là một trong ba tay thị ủy ở Thanh Giang, ngoài Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa thì kẻ nào gặp hắn mà không cung kính chào bí thư Trương? Ngay cả người hay đùa giỡn như Vi Cường cũng làm hắn cảm thấy khó thích ứng.
/1217
|