Trương Thanh Vân và Uông Phong ngồi mặt đối mặt, Uông Thanh Tuyền thì nhiệt tình nhưng Uông Phong thì mặt lạnh rất quái dị. Rõ ràng là Uông Phong mời đến uống rượu nhưng chủ nhân lại là Uông Thanh Tuyền, hai chú cháu nhà này đúng là quá đủ để trêu chọc.
Trương Thanh Vân biết rõ dù hai người đối diện là chú cháu nhưng Uông Phong là vãn bối mới thật sự là người nắm quyền, mà Uông Phong nhìn qua có vẻ hào sảng và không có tâm cơ, nhưng thật ra ngườ này có rất nhiều đường vòng, là loại người cực kỳ khó đối phó.
Nhưng lần này Trương Thanh Vân rõ ràng cũng tính sai, đây không phải là lần đầu tiên hắn ăn cua, được Uông Phong trợ giúp hắn đã dự đoán đến khả năng cực đoan, vì vậy hành vi rất đúng mực và thỏa đáng, không thể chưa kẻ hở cho Uông Phong mượn đề tài để làm việc. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Uông Phong phải bực bội, hắn đã ra lực nhưng chút ánh sáng lóe ra ở Thanh Giang rõ ràng không thỏa mãn dạ dày. Nhưng mọi chuyện quá vững vàng, hắn muốn nhấc sóng cũng không thể, vì vậy có thể hiểu những uể oải trong lòng hắn.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng đã sớm chuẩn bị kế sách cho những vấn đề này, trước nay ác nhân thường đâm đơn cáo trạng, tuy Trương Thanh Vân không phải là ác nhân nhưng ra tay trước để chế ngự người khác lại vận dụng rất thành thạo.
Ba người rót vào bụng vài ly rượu mà vẻ mặt của Uông Phong vẫn không thể tốt đẹp hơn, gần đây Trương Thanh Vân gọi hắn là Uông đại ca, hắn lợi dụng lúc có rượu mà bắt đầu giáo dục Trương Thanh Vân nên làm người thế nào cho thỏa đáng. Ý nghĩ của hắn chính là chỉ trích Trương Thanh Vân nắm hết tất cả chỗ tốt, ngay cả bột xương cũng không chừa lại, sau này quan hệ giữa hai người sao có thể duy trì.v.v.
Trương Thanh Vân nghe được những lời này mà cau mày mất hứng, hắn nói:
- Uông đại ca, anh nói gì vậy? Anh không đề cập đến nguyên nhân thì thôi, nếu anh đã bắt đầu thì chúng ta hoàn toàn có thể mở lòng nói chuyện.
- Tục ngữ có câu lòng người rắn nuốt voi, tuy bí thư Nga có chút uy vọng ở Giang Nam, nhưng không thể trông cậy vào điểm này để há miệng nuốt toàn bộ vào bụng. Lần này nếu không phải tôi phát hiện ra vấn đề vào lúc đầu tiên, đã quyết đoán xử lý, nếu không sẽ chẳng thể biết kết quả là gì?
Uông Phong à lên một tiếng, hai mắt như đao, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Trương Thanh Vân rồi nói:
- Xin chỉ giáo!
Trương Thanh Vân nở nụ cười lạnh lùng, hắn tự uống rượu mà không để ý đến Uông Phong. Lúc này Uông Phong vấp phải đinh nên vẻ mặt cũng dần hòa hoãn, hắn nâng ly rượu trong tay nói:
- Thanh Vân, uống một ly, thấy địa vị của cậu ngày càng vững chắc ở Thanh Giang trong lòng tôi cũng rất vui, ly rượu này xem như chúc mừng cậu.
Trương Thanh Vân liếc xéo Uông Phong, lúc này đối phương lắc lắc ly rượu có ý muốn cụng, Trương Thanh Vân mỉm cười đưa ly đến nhưng khoảnh khắc khi sắp cụng vào nhau thì lại rụt về rồi nói:
- Anh phải nhớ kỹ, bí thư Chiêm là người chủ trì công tác ở Giang Nam, nắp chai ở Vũ Lăng có thể vạch trần được sao? Đó là gốc rễ của Quách gia, anh đang muốn làm gì vậy? Bây giờ thì tốt rồi, ngược lại phải nói đến vấn đề của tôi, chính anh phải suy nghĩ lại.
Vẻ mặt Uông Phong chợt biến đổi, hắn vội vàng la lên:
- Ai muốn vạch trần nắp bình ở Vũ Lăng, tôi chỉ... ....
- Anh chỉ cái gì? Bí thư Chiêm rất tức giận vì vấn đề này. Trước tiên chưa nói đến việc của anh có thành công hay không, vài năm qua Vũ Lăng đã được xào nấu rất nhiều, bây giờ anh lại cho thêm một mồi lửa, có lãnh đạo nào muốn giúp anh?
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Uông Phong chợt phát lạnh, giọng điệu của Trương Thanh Vân làm hắn khó thể tiếp thu. Hắn hít vào vài hơi thật sâu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, hắn cảm thấy mình rất oan, oan hơn Thị Mầu.
Uông Phong căn bản không muốn vạch trần nắp bình ở Vũ Lăng, Khâu Hâm đúng là để lại rất nhiều móc câu ở Vũ Lăng, nhưng đây là loại móc hai đầu, có thể đâm ngược. Nếu giật cần thì rõ ràng không thể khống chế được, đến lúc đó Quách gia thành quạ đen, Uông gia chưa chắc đã là quạ trắng, vì vậy không thể vạch nắp cho được.
Uông Phong hành động ở Vũ Lăng vốn muốn dùng nó để uy hiếp Quách gia, tốt nhất là hai nhà có thể đạt thành thỏa hiệp, như vậy coi như lần này Uông Phong có được thành công ở Giang Nam. Hắn giúp đỡ Trương Thanh Vân, để lại một nhân tình, lại nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, có thể nói là một tên trúng hai chim nhạn.
Nhưng mọi việc lại tiến triển không theo suy đoán của Uông Phong, động tác của Trương Thanh Vân nhanh hơn rất nhiều, sau khi có được tin tức từ thủ đô thì lập tức ra tay sét đánh, khí thế khủng bố nhưng không chút tiếp thu, không lộ ra sơ hở, điều này làm Uông Phong không có chút cơ hội.
Tất nhiên Uông Phong sẽ rất tức giận với điều này, lại càng căm tức Trương Thanh Vân. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân quay đầu lại chất vấn thì Uông Phong cũng không thể giải thích rõ ngọn nguồn, ngược lại còn thấy mình đuối lý. Chuyện ở Vũ Lăng khó thể giải thích, càng giải thích càng không rõ ràng, mình rục rịch ở Vũ Lăng chủ yếu là kích thích Quách gia, nhưng Trương Thanh Vân nhất định cũng có chút kiêng kỵ.
Dù sao Uông Phong hắn cũng có ý lợi dụng lúc cháy nhà để hôi của, có ý muốn mở nắp bình ở Vũ Lăng, hơn nữa còn chụp mũ Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân có bụng đen, thậm chí nghĩ rằng Uông Phong hắn dùng vấn đề này để thỏa hiệp với Quách gia. Nếu Trương Thanh Vân liên tưởng đến mức độ này thì rõ ràng là không ổn, giúp người ta mà lại làm cho họ kiêng kỵ, việc này nhìn qua thì dù sao cũng thấy rất chán ghét.
Khi thấy Uông Phong không lên tiếng thì Trương Thanh Vân lập tức trở về trạng thái có chừng mực, hắn bắt đầu quay sang nói chuyện với Uông Thanh Tuyền. Hai người cũng không nói về chuyện công tác, chỉ bàn bạc về vấn đề sông núi Thanh Giang. Cũng vì vậy mà Uông Phong khó thể chen vào, khó thể nói ra vấn đề khi nãy, xem như những vướng mắc trong lòng hai người đều đã được xóa bỏ.
Hai chức vụ bí thư tư pháp và phó chủ tịch thường vụ ở Thanh Giang làm cho Giang Nam sinh ra chấn động không nhỏ, tất cả phó phòng trong toàn tỉnh đều rục rịch. Thanh Giang là thành phố trọng điểm, có ai không muốn tiến vào làm một chân thường ủy?
Tuy lúc ban đầu Trương Thanh Vân đã tính trước nhưng ảnh hưởng quá lớn cũng nằm ngoài dự đoán, cũng có chút liên quan đến hắn. Ngay cả Bộ Hiểu Bình ở Hành Thủy cũng gọi điện đến, mà Lệ Cương ở Vũ Đức cũng tự mình đến Thành Đô thăm hỏi Trương Thanh Vân, trong lòng có vẻ cực kỳ nhiệt tình với ban ngành Thanh Giang.
Chỉ có Vũ Đức Chi không gọi điện, cũng không tự mình đến. Vũ Đức Chi liên lạc với Trương Thanh Vân rất có quy luật, cơ bản cứ một tháng là hai người lại điện thoại cho nhau một lần. Hai người trao đổi qua điện thoại, mà tin tức về Vũ Đức Chi cũng không tồi, lãnh đạo đánh giá lão rất tốt, làm việc an tâm. Đây rõ ràng là những đánh giá rất cao, vì vậy có thể thấy được sự bình thản của Vũ Đức Chi vào lúc này, lão đã khá hài lòng với tình hình trước mắt, người ta bây giờ đang dốc lòng công tác.
Mà Lệ Cương thì táo bạo hơn rất nhiều, Trương Thanh Vân chỉ cần xét vào tần suất gọi điện và giọng điệu cũng cảm giác được điều này. Người này thích tìm hiểu tin tức, rất mẫn cảm với những biến động, rất ít khi bàn chuyện công tác đang thực hiện với Trương Thanh Vân, căn bản chỉ là những lời ân cần thăm hỏi về sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng thời điểm có gió động là Lệ Cương gọi điện đến với tần suất rất cao, khi thời điểm gió yên biển lặng thì lại rất ít, tâm tình có chút thận trọng trong vấn đề hiệu quả và lợi ích, tâm tư cầu tiến quá mức cấp thiêt, đây cũng không phải điều tốt.
Trương Thanh Vân cần ở người giúp việc là tâm tính phải tốt, như vậy mới có thể an tâm.
Tâm tính giống như Lệ Cương rõ ràng là không đúng, một lòng chỉ nghĩ về vấn đề thăng quan, như vậy công tác sao chu toàn cho được?
Vì vậy đối với vấn đề Lệ Cương đến Thành Đô thăm hỏi thì trong lòng Trương Thanh Vân có chút không thoải mái. Hơn nữa hắn căn bản không muốn động tay động chân ở hai chức vị thường ủy Thanh Giang, hắn đã giao toàn bộ cho phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng không có ý đồ làm nhiễu loạn. Nhưng Trương Thanh Vân cũng chỉ chôn dấu vấn đề này vào trong lòng mà không nói ra ngoài miệng.
Mà Lệ Cương là người rất mẫn cảm, rất nhanh đã nhận ra sự mất vui của Trương Thanh Vân. Lúc gần đi, Trương Thanh Vân đưa Lệ Cương ra đến cổng biệt thự, Lệ Cương nói:
- Bí thư Thanh Vân, tổ chức đã khảo sát tôi, phó phòng Tiêu cũng đã từng tìm tôi nói qua vài lời, lúc đó tôi cảm thấy cũng không quá tệ. Nhưng ngày hôm qua tôi đến Thành Đô và gọi điện cho trưởng ban Trần, giọng điệu của anh ấy trong điện thoại không được tốt lắm, tôi vốn định đưa đến chút lễ vật, nhưng anh ấy lại quá kiên trì, cho nên tôi cảm thấy cơ hội lần này của mình là không lớn.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lệ Cương rồi nói:
- Chủ tịch Lệ, anh là lãnh đạo cũ của tôi, trước mắt anh cũng là cán bộ trung cấp được bồi dưỡng trọng điểm, vì vậy không cần quá nhạy cảm, đặt biệt là đối với vấn đề nhân sự. Trong lòng lãnh đạo đều có sẵn thước đo, thời cơ đến thì nước chảy thành sông, vì vậy nếu có tính toán thì sợ rằng sẽ có kết quả ngược lại, anh thấy sao?
- Vâng, cậu phê bình rất đúng!
Lệ Cương liên tục gật đầu nói, gương mặt cũng đỏ lên. Trước khi hắn đến Thành Đô thì đã từng gặp mặt và nói vài lời với bí thư Tập, ý nghĩ cũng không sai biệt nhiều lắm với lời nói của Trương Thanh Vân, rõ ràng cũng phê bình hắn làm việc không đủ an tâm, trong lòng quá nôn nóng.
Bây giờ Trương Thanh Vân cũng nói ra những lời như vậy và Lệ Cương mới chính thức hiểu được hàm nghĩa cây thước trong lòng lãnh đạo. Tuy hắn có chút uể oải nhưng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, vì vậy trước khi lên xe bắt tay Trương Thanh Vân rất lâu rồi nói:
- Một câu nói bừng tỉnh người trong mộng, lần này tôi đến Thành Đô cũng không tệ.
Trương Thanh Vân nhìn xe Lệ Cương dần đi xa mà thầm gật đầu, vẻ mặt càng ngày càng không tốt. Lệ Cương nói như vậy làm hắn ý thức được có người ở phòng tổ chức tỉnh ủy nhìn vào mình. Tiêu Nhật Sinh bây giờ được phân công quản lý ban số ba, đây cũng không phải là người có thể giữ cho chén nước được cân bằng. Mà Trần Lâm đã nói rõ quan hệ giữa mình và Lệ Cương, thái độ lãnh đạm của người này rõ ràng liên quan đến chuyện em vợ, Trương Thanh Vân thật sự cảm thấy cần phải tra xét cho rõ ràng. Em vợ của Trần Lâm không phải là người đáng tin, không thắng đấu thầu cũng chẳng oan uổng. Nhưng quan hệ giữa người và người thường rất phức tạp, nếu mình còn ở trong phòng tổ chức thì Trần Lâm nhất định sẽ cẩn thận đi xem xét tình huống và kiềm chế bản thân, sẽ tự xử lý vấn đề của em vợ để không ảnh hưởng đến lãnh đạo.
Nhưng bây giờ Trần Lâm đã có một tâm tính hoàn toàn khác, biểu hiện của hắn xem Trương Thanh Vân là lãnh đạo cũ, có thể nghĩ muốn giúp mà sợ mình không biết. Mà người này cũng rất mẫn cảm với những quan hệ ở Thanh Giang, cảm thấy như vậy là tôn trọng mình, đồng thời mình lại đặt nặng đối phương, phản ứng trước đó ở khách sạn Hán Dũng đã chính thức làm đối phương lạnh giá.
Trương Thanh Vân chậm rãi lắc đầu, hắn thật sự cảm thấy trên quan trường không nên nói những lời quá nặng. Đối với Trần Lâm thì Trương Thanh Vân luôn coi kẻ này là thuộc hạ cũ, nói chuyện đôi khi nặng lời, nhưng tuyệt đối là quan tâm mới như vậy. Nhưng chuyện bây giờ đã trở nên thế này, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút thất vọng và buồn bực.
Trương Thanh Vân quay về Thanh Giang, khi còn chưa ngồi nóng đít trong phòng làm việc thì Điền Khải Diệu đã hấp tấp chạy vào báo cáo công tác, bộ dạng có vẻ vội vàng xao động. Ân Bằng Phi dâng trà mà Điền Khải Diệu không quan tâm đến việc có uống hay không, đợi Ân Bằng Phi đi ra khỏi cửa thì hắn mới lấy ra một phần tài liệu đưa đến trước mặt Trương Thanh Vân:
- Bí thư, anh xem thứ này, đây là danh sách đề cử của phòng tổ chức tỉnh ủy, nhìn qua có chút quen thuộc.
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào tài liệu, đây là tài liệu của phòng tổ chức, bàn tay hắn chợt động, hắn nói:
- Thế nào? Bọn họ nhìn trúng... ....
Trương Thanh Vân vừa nói được nửa câu thì đã mở tài liệu ra xem và không lên tiếng.
Vì hắn nhìn thấy người được phòng tổ chức tỉnh ủy đề cử, nhân tuyển cho chức vụ phó chủ tịch thường vụ chính là Quách Chu Quần, mà chức vụ bí thư tư pháp thì bọn họ đề cử bí thư quận ủy Quận Tiêu Sơn Đàm Thủ Ngôn.
Tuy Trương Thanh Vân có ý kiến về vấn đề Đàm Thủ Ngôn ở ủy ban quản lý khu công nghệ, nhưng vấn đề này chẳng qua chỉ được suy xét cho nguyên nhân chính kiến của hai người không phù hợp, nếu nói về phần lý lịch thì Đàm Thủ Ngôn làm bí thư tư pháp là rất hợp lý.
Nhưng Quách Chu Quần được đề bạt làm thường ủy lại khiến cho Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác chán ghét như nuốt phải ruồi, Quách gia vừa mới náo loạn xong, bây giờ lại dùng người Quách gia. Điều này dân chúng không biết nhưng người trong thể chế đều hiểu, bổ nhiệm thế này sao có thể làm cho lòng người tin phục?
- Bí thư, cây to đón gió lớn, tài cao bị đố kỵ!
Điền Khải Diệu nhấp một ngụm trà rồi mở miệng nói, hắn thấy hình như có người muốn phóng về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân là người nắm giữ quyền nhân sự ở Thanh Giang, ban ngành thường ủy khó thể làm sơ sài như vậy được.
- Đây là quyết định cuối cùng sao?
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, Điền Khải Diệu lắc đầu nói:
- Không phải, đây chỉ là danh sách mà bọn họ sẽ trưng cầu ý kiến của chúng ta, chủ yếu là ý kiến lãnh đạo..
Điền Khải Diệu nói ra những lời này thì biết mình sai, vì vậy vội vàng chữa lời:
- Bọn họ...Bọn họ rõ ràng là khinh người quá đáng, cái gì mà trưng cầu ý kiến, rõ ràng là thị uy. Nếu bây giờ có ý kiến thì chẳng qua chỉ là trò đùa ở phòng tổ chức tỉnh ủy... ....
- Không!
Trương Thanh Vân vung tay giống như bị chọc cho tức giận, hắn nhìn chằm chằm vào Điền Khải Diệu và nói ra từng chữ:
- Cá nhân tôi có ý kiến, chúng ta nên kiên quyết ủng hộ quyết nghị của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Điền Khải Diệu chợt ngây người, hắn mấp máy môi, đang định nói gì đó thì Trương Thanh Vân đã khoát tay:
- Anh đi công tác thôi, hơn nữa bí thư Đàm rời khỏi Tiêu Sơn thì nhân tuyển cho vị trí bỏ trống phải nắm thật chặt, tìm ra một người thích hợp để thuận tiện cho thường ủy thảo luận.
- Vâng!
Điền Khải Diệu gật đầu nói, vẻ mặt của Trương Thanh Vân đã chứng tỏ mọi việc đã được quyết định, Điền Khải Diệu cảm thấy rất bội phục lòng dạ này của Trương Thanh Vân. Hắn là lão quan trường, biết rõ cách thức phân biệt đối xử trên quan trường là lập uy cỡ nào, Trương Thanh Vân đến đúng giai đoạn mấu chốt và lập tức quyết đoán. Tuy phó bí thư quật khởi ở Thanh Giang rất nhanh nhưng lực cản cũng rất nhiều, giai đoạn hiện nay cũng không phải là lúc khảo nghiệm.
Trong lòng Trương Thanh Vân thì căn bản vô tình với hai vị trí bí thư tư pháp và phó chủ tịch thường ủy, căn bản không cần phải mất quá nhiều tế bào não. Bố cục ở thành phố, nếu đã vượt qua sự điều động của chính thành phố thì sẽ là bàn cờ của tỉnh ủy. Trương Thanh Vân là lính hàng không đến Thanh Giang, dù cố tình cũng vô lực, vì vậy ngay từ đầu hắn đã không có ý nghĩ này.
Nhưng bây giờ xem ra ý nghĩ ban đầu của Trương Thanh Vân rất lý tưởng, chỉ cần xét vào ý nghĩ của phó phòng Tiêu Nhật Sinh ở phòng tổ chức tỉnh ủy cũng có thể thấy được rõ ràng. Bọn họ không phải chọn người mà chọn quan hệ, Quách Chu Quần có quan hệ, tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề.
Đàm Thủ Ngôn là thân tín của Hà Mậu Sâm, dùng Quách Chu Quần và cho Đàm Thủ Ngôn tiến lên một bước thì cũng coi như là cân đối.
Trương Thanh Vân biết rõ, trước đó Trần Lâm hẹn mình dùng cơm chính là muốn trưng cầu ý kiến của mình về hai nhân tuyển này, tất nhiên muốn trưng cầu ý kiến để dựa vào mình. Cuối cùng sự việc có kết quả như bây giờ, có lẽ Trần Lâm cũng phát huy tác dụng trong phòng tổ chức.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân nhấc lên nói:
- Alo, ai vậy?
- Bí thư Trương, tôi là lão Tiêu ở phòng tổ chức, anh có thể nhận ra giọng điệu đấy chứ?
Đầu bên kia vang lên một tiếng cười, là phó phòng Tiêu của phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Chào trưởng phòng Tiêu!
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói:
- Anh gọi điện cho tôi có gì cần dặn dò à? Anh cũng không nên khách khí, có gì cứ nói thẳng.
- Hì hì!
Tiêu Nhật Sinh ở đầu dây bên kia cười khan một tiếng, sau đó hắn hơi khựng giọng rồi nói:
- Bí thư Trương, trước kia anh cũng là phó phòng được phân công quản lý, cũng biết vị trí này không dễ công tác. Anh có lẽ đã xem qua danh sách hai vị thường ủy mà chúng tôi đã tăng thêm cho ban ngành Thanh Giang, nhưng lúc này lời đồn nổi lên bốn phía, nói rằng đề cử lần này hướng về phía anh.
- Đây không phải là đặt điều sao? Không những làm hại đến danh dự của phòng tổ chức tỉnh ủy, hơn nữa cũng tổn hại đến danh dự của anh. Tôi gọi điện đến chẳng qua chỉ muốn nói cho anh biết về vấn đề này, để anh sáng tỏ sự việc, điều này... ....
Trương Thanh Vân cau mày, hắn cắt đứt lời của Tiêu Nhật Sinh:
- Phó phòng Tiêu, khi nào mà chẳng có những tin đồn thất thiệt, đi được đứng được, có chút lời đồn thì tạo thành ảnh hưởng gì sao? Anh không cần nhạy cảm như vậy.
Tiêu Nhật Sinh bên kia chợt sững sờ, vốn hắn nghĩ rằng Trương Thanh Vân sẽ biết làm bộ, sẽ nói vài lời tức giận, không ngờ lại trực tiếp nói ra những lời như thế, vì vậy mà làm cho một phó phòng như hắn không còn chỗ nào để dán mặt vào. Hắn gọi điện chủ yếu để biết chút tin của Trương Thanh Vân, cũng thuận tiện gõ đầu đối phương, để đối phương cố gắng trông nom người của mình, không cần phải nói huyên thuyên.
Không ngờ Tiêu Nhật Sinh lại chẳng đạt được mục đích này, thậm chí Trương Thanh Vân cũng không cho hắn chút mặt mũi nào, vì vậy khoảnh khắc này hắn không biết nói sao cho phải.
- Trưởng phòng Tiêu, điều chỉnh ban ngành là chức trách của anh, cá nhân tôi tuyệt đối giúp phòng tổ chức đưa ra quyết nghị, điều này anh hoàn toàn có thể yên tâm.
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói, Tiêu Nhật Sinh cũng cười khan hai tiếng, hắn nói:
- Vậy thì tốt rồi, tôi biết rồi!
Tiêu Nhật Sinh còn chưa nói dứt lời thì trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút, đối phương đã cúp điện thoại. Vẻ mặt Tiêu Nhật Sinh chợt đỏ bừng, hắn đập mạnh điện thoại xuống.
Mà sau khi tiếp điện thoại của Tiêu Nhật Sinh thì vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng không tốt hơn bao nhiêu, trước đó hắn còn chưa nghĩ rằng điều này do Tiêu Nhật Sinh cố ý gây nên, nhưng sau khi tiếp điện thoại thì hắn hiểu rõ, Tiêu Nhật Sinh rõ ràng không vừa mắt với mình. Lão già này là kỹ nữ mà muốn lập đền thờ, muốn đánh mình một bạt tai, còn bắt mình phải giúp hắn la làng, đúng là khinh người quá đáng.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu rồi cầm điện thoại bấm một dãy số, người nhận điện chính là Quách Tuyết Phương. Trương Thanh Vân không nói nhiều lời với nàng, hắn trực tiếp nghĩ ra biện pháp bưng kín chuyện Quách Chu Quần. Nếu không đến lúc công khai bày tỏ bổ nhiệm thì sợ rằng sẽ sinh ra lỗ hổng, Quách Chu Quần mất hết mặt mũi, ngay sau đó là cả thị ủy Thanh Giang mất mặt, như vậy cực kỳ không tốt.
Lúc đầu Quách Tuyết Phương căn bản không hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân, nhưng sau khi biết tin Quách Chu Quần được đề bạt làm phó chủ tịch thường ủy thì nàng lập tức hiểu ra. Trương Thanh Vân và Quách gia vừa mới làm loạn ở Thanh Giang, bây giờ người Quách gia lại được đề bạt, đây là ý gì? Phản hết rồi sao?
/1217
|