- Vương Hoa Hoa à? Em gọi theo Trương Thiến, hai em đến phòng làm việc của anh.
Trương Thanh Vân cầm điện thoại lên tiện tay bấm vài con số, sau khi nghe thấy bên kia alo thì lập tức nói.
- Cốc cốc!
Khoảnh khắc sau đã có người gõ cửa.
- Vào đi!
Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, cửa được mở, vào phòng chính là hai thủ hạ của Trương Thanh Vân, Vương Hoa Hoa và Trương Thiến. Trương Thanh Vân nở nụ cười nhìn hai cô gái, sau đó lại thầm gật đầu. Hắn quan sát hai cô gái này vài ngày, cuối cùng phát hiện ra bọn họ đều làm việc khá tốt, không tùy tiện và cẩu thả như những cán bộ thanh niên trong các phòng ban khác. Bình thường hai cô gái này đều vùi đầu vào công việc, đối với hắn cũng rất cung kính nhưng rất có chừng mực, cũng không làm cho người ta cảm thấy mất tự nhiên.
- Hai cô ngồi đi, cứ tùy tiện, làm lãnh đạo của các cô đã lâu như vậy mà vẫn chưa có cơ hội cùng nhau trò chuyện.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ôn hòa nói.
Vương Hoa Hoa liếc mắt nhìn Trương Thiến, hai cô cũng không khách khí mà trực tiếp ngồi song song với nhau đối diện với Trương Thanh Vân.
- Thế nào? Tiểu Vương, Tiểu Trương, có hài lòng trên phương diện công tác không?
- Rất hài lòng, nhưng...Nhiều khi rãnh rổi không có chuyện gì làm, thời gian rảnh nhiều đến mức cảm thấy hoảng sợ.
Trương Thiến khẽ nói, có lẽ vì Trương Thanh Vân cũng là thanh niên mà nàng mở miệng nói chuyện cũng không kiêng kỵ.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nhìn về phía Vương Hoa Hoa rồi dùng giọng rất hứng thú hỏi:
- Còn cô thì sao?
- Em có nhiều việc hơn một chút nhưng thời gian rảnh rỗi cũng tương đối nhiều, bình thường những lúc không có việc gì làm em đều đọc qua chút tin tức.
- Ừ, em nói cũng không sai, thế này đi, tối nay anh mời hai em đi ăn cơm. Lần trước hai em sang nhà nhưng anh đã qua Vũ Đức nên không thể chiêu đãi được, bữa cơm hôm nay coi như bù lại ngày hôm đó.
Trương Thiến và Vương Hoa Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai người chỉ biết vâng dạ nhưng do dự không dám quyết định.
- Chỉ là một bữa cơm mà thôi, các em cũng đừng bận tâm quá nhiều. Tuổi tác giữa chúng ta cũng không khác biệt nhau nhiều lắm, ăn cơm trao đổi thì cảm tình cũng tốt hơn, không phải sao?
Trương Thanh Vân cười nói.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì Vương Hoa Hoa và Trương Thiến mới mở miệng đồng ý.
Sau khi hai cô gái Vương, Trương nói lời cáo từ và rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hai người này quả thật rất giống với chính hắn khi còn ở Lật Tử Bình. Tất cả đều là những người vừa bước chân vào quan trường, tỉnh tỉnh mê mê, đồng thời cũng không khỏi có chút buồn bực. Tất nhiên sự thật và giấc mộng hoàn toàn khác biệt nhau, nhưng lúc bắt đầu thì tất cả đều chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi.
Dù thế nào thì Trương Thanh Vân lúc này cũng rất thiếu người, một vị tư lệnh không có binh sĩ thì dù có nhiều mưu tính cũng không có kẻ chấp hành, đây nào phải lời nói suông? Dù sao lúc này hắn cũng không có việc gì làm, hắn bớt chút thời gian huấn luyện hai người này, nói không chừng sẽ có nhiều tác dụng.
Đến bốn giờ chiều thì Trương Thanh Vân ngồi trong văn phòng cảm thấy cực kỳ buồn bực, hắn dự định đi ra ngoài xem văn phòng huyện thế nào, đi lại với đám người bên kia xem có nhận được tin tức gì hay không.
Khi Trương Thanh Vân đi ra ngoài hành lang văn phòng huyện ủy, đến góc rẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện, hình như bọn họ đang bàn luận vấn đề gì đó có liên quan đến mình. Hắn vội vàng đứng lại và dỏng tai nghe ngóng.
- Này, Hoa Tử, cậu xem mình mặc bộ đồ này đi dự tiệc chiêu đãi của phó chủ nhiệm Trương có thích hợp không?
Giọng nói của Trương Thiến vang lên.
- Có gì mà phù hợp hay không, chỉ là một bữa cơm mà thôi, có phải đi khiêu vũ đâu.
- Hừ, cậu nói gì vậy, nếu nói như vậy sao buổi trưa còn về nhà thay quần áo mới?
Trương Thiến đúng là một cô gái miệng lưỡi lanh lợi.
- Cậu thì biết gì, cùng lãnh đạo ăn cơm thì ăn mặc phải khéo léo một chút. Nếu chỉ mặc áo thun và quần jean thì chẳng thích hợp chút nào.
Vương Hoa Hoa lập tức đáp trả.
Trương Thiến trầm ngâm một lúc lâu, nàng cũng cảm thấy lời nói của Vương Hoa Hoa rất có lý. Một lát sau nàng mở lời thay đổi chủ đề:
- Này, Hoa Tử, mình nghe nói chủ nhiệm của chúng ta không có bối cảnh, cũng giống hệt như chúng ta vậy. Hơn nữa anh ấy còn tiến lên chức vụ chủ nhiệm, thường xuyên đi với chủ tịch huyện, thật sự rất uy phong.
- Người ta không có bối cảnh nhưng lại có bản lĩnh! Nghe nói thành tích trước đây của anh ấy chính là sinh viên giỏi, hơn nữa còn làm việc rất hiệu quả. À, mà này, cái gì mà giống chúng ta? Cha của cậu không phải là một phó hiệu trưởng trong huyện Ung Bình sao?
- Không thèm nói chuyện với cậu nữa, đúng là mất hứng mà. Đáng thương cho Trương Thiến ta đang làm việc khá tốt ở đài truyền hình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thi vào làm công chức, cũng chẳng biết đến lúc nào mới phát triển được đây.
... ....
Trương Thanh Vân nghe thấy Vương Hoa Hoa và Trương Thiến nói chuyện mà cười thầm, mình còn tưởng rằng bọn họ là người nội tâm, thì ra cũng là hai cô gái chuyên buôn chuyện. Nghĩ ra cũng đúng, từ khi còn nhỏ mình đã được nhận sự giáo dục khá cởi mở, hơn nữa lại có trong danh sách nhân viên nhà nước, nhưng tất cả mọi thứ nào có gì khác so với người thường?
Hai cô gái bên kia liên tục trò chuyện, Trương Thanh Vân cũng không muốn xen ngang nên chọn một lối hành lang khác đi xuống lầu. Khi hắn đi đến cách cửa văn phòng huyện không bao xa thì lập tức nghe thấy Vũ Đức Chi đang nói, giọng điệu của lão khá nghiêm khắc, chắc đang giáo huấn một người nào đó.
Trương Thanh Vân vội vàng bước đi nhanh hơn, chỉ sau vài bước chân đã đi đến cửa văn phòng huyện.
- Chuyện này nhất định phải truy cứu trách nhiệm của các người, chủ tịch Lệ không có mặt ở đây thì các người có thể làm loạn sao? Anh là một phó chủ nhiệm mà làm việc như vậy à?
Vũ Đức Chi đang đứng đưa lưng ra ngoài rồi dùng giọng nghiêm nghị nói với một lão cán bộ hơn năm mươi tuổi có thân thể gầy còm.
Trương Thanh Vân cũng biết lão cán bộ kia, người này là Cổ Trân Giáo, trước kia người này làm bên phòng điện lực nhưng vừa mới được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm văn phòng huyện. Vì công việc trong văn phòng huyện thường rất bù đầu nên trước giờ Trương Thanh Vân cũng ít khi được gặp lão.
Cổ Trân Giáo vừa thấy Trương Thanh Vân thì giống như gặp được cứu tinh, lão liên tục nháy mắt với hắn. Vũ Đức Chi khẽ chau mày, lão xoay người lại thì lập tức nhìn thấy Trương Thanh Vân, vì vậy mà vẻ mặt cũng hòa hoãn trở lại. Vũ Đức Chi nói:
- Thanh Vân đến đấy à?
- Chào phó chủ tịch Vũ, chiều nay tôi rảnh rổi không có chuyện gì nên muốn sang bên này đi dạo vài vòng, để xem có việc gì cần giúp đỡ hay không.
Trương Thanh Vân vội vàng tiếp lời.
Vũ Đức Chi khẽ gật đầu, lão hắng giọng một cái rồi nói:
- Cũng khó người nào có được tâm tình như cậu, nhưng sợ rằng tâm tư của cậu đã uổng phí. Đám người trong văn phòng này quen thói lười biếng, cậu xem, toàn bộ văn phòng chỉ có vài người nhưng mới đến bốn giờ đã bỏ đi sạch.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn khắp bốn phía, quả nhiên nơi đây đã không còn người nào, hèn gì Vũ Đức Chi phải nổi giận đùng đùng. Đường đường là văn phòng huyện mà trở thành bộ dạng thế này, quả thật làm cho lãnh đạo huyện có chút mất mặt.
- Chủ tịch Lệ đi Vũ Đức khi nào thì về? Anh ấy có nói với cậu không?
Vũ Đức Chi hỏi.
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Thời gian cụ thể thì tôi không biết rõ lắm. Lần này chủ tịch Lệ đi tìm sự hỗ trợ tài chính của các vị lãnh đạo thị ủy, anh ấy cũng không nói rõ thời hạn, nhưng theo đánh giá của tôi thì tối đa cũng chưa đến một tuần.
- Ừ, văn phòng chính phủ cũng không thể thiếu anh ấy được. Nhưng văn phòng huyện lệ thuộc trực tiếp vào lãnh đạo còn như thế này, như vậy cũng chẳng biết bên dưới có bộ dạng gì nữa rồi.
Vũ Đức Chi nói xong thì lập tức dùng ánh mắt hung ác nhìn Cổ Trân Giáo, giọng nói của lão trở nên cực kỳ nghiêm khắc:
- Phong cách làm việc thế này nhất định phải chỉnh đốn lại, tôi mà còn nhìn thấy tình cảnh này tiếp diễn thì, hừ!
Vũ Đức Chi nói xong thì phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại hai người Trương Thanh Vân đứng sững sờ.
/1217
|