Tôn Học Toàn là thư ký trưởng thành phố Cảng Thành, trong quan trường hắn có một danh hiệu là người . Danh hiệu này có được vì trước nay Tôn Học Toàn không đắc tội với người, đồng thời lại giỏi vỗ mông ngựa, vì vậy cuối cùng mới được ngồi lên chiếc ghế thư ký trưởng.
Tôn Học Toàn chưa bao giờ bác bỏ những lời lẽ trên, nhưng tận sâu trong lòng lại liên tục cười nhạt. Trên thế giới này có rất nhiều người hiền lành, hơn nữa vuốt mông ngựa cũng có rất nhiều, nhưng vì sao mà chính mình có được số làm quan, hơn nữa dưới tình huống không có bối cảnh lại ngồi lên ghế thư ký trưởng ở thị ủy Cảng Thành?
Học thuyết làm quan của Tôn Học Toàn được tổng kết lại với hai chữ cần và nhẫn, cần chính là chịu khó lắng nghe và xử lý thỏa đáng những lời nhắn nhủ của lãnh đạo, mà nhẫn thì lại là một môn học khá cao. Lãnh đạo thích mắng chửi người khác, Tôn Học Toàn thường rất vui khi được mắng, phía dưới có nhiều người có ý kiến với lãnh đạo, Tôn Học Toàn có thói quen gánh vác trách nhiệm cho lãnh đạo. Những việc mà người khác không muốn làm thì hắn khăng khăng cam tâm tình nguyện để thực hiện, hơn nữa hắn cực kỳ khí thế trong lúc xử lý những việc vặt vãnh, điều này làm cho các lãnh đạo thỏa mãn.
Tôn Học Toàn bị mắng thay cho người tuyến dưới, hắn tất nhiên có biện pháp để người ta hiểu rõ, vì vậy đối phương tất nhiên sẽ cảm động rơi nước mắt. Hắn luôn xuất hiện khi lãnh đạo tiến thối lưỡng nan, xuất hiện khi lãnh đạo cần có người chịu gánh tiếng xấu thay kẻ khác, hơn nữa chưa bao giờ vì những việc như vậy mà đưa ra yêu cầu này nọ, dần dần Tôn Học Toàn đã được lãnh đạo coi trọng.
Nhưng đây cũng chưa hoàn toàn là tất cả pháp bảo trong hồ lô của Tôn Học Toàn, hắn rất giỏi đứng thành hàng, trong lòng hắn thì biết mình biết người là khả năng đáng để kiêu ngạo. Trong văn phòng có rất nhiều người nhưng kẻ nào có tư liệu gì thì hắn đều biết rõ như lòng bàn tay, hắn cũng biết các lãnh đạo tuyến trên đang đi theo con đường nào, cũng vì dựa vào bản lĩnh độc đạo này mà hắn mới có ngày hôm nay.
Trong Cảng Thành thì nhắc đến Tôn Học Toàn sẽ không ai không biết, sợ rằng lực ảnh hưởng của hắn còn vượt xa danh hiệu quản gia thư ký trưởng. Tất cả quan viên quận huyện tuyến dưới đều rất cung kính với Tôn Học Toàn, vì vậy chiếc ghế quản gia của hắn cực kỳ ấn tượng.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Cảng Thành thì Tôn Học Toàn luôn luôn xem xét vị phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ mới này, dựa vào trực giác thì hắn biết tổ chức sẽ không đưa một cán bộ trời ơi đến đây, nhưng trên người Trương Thanh Vân ngoài biểu hiện quá trẻ thì những đặc điểm khác rất khó xác định.
Nếu nói cán bộ tuổi trẻ có ưu thế thì câu nói bên bờ môi chính là có tri thức, tuy duy sinh động, có sự nhiệt tình và liều mạng.v.v.Nhưng đây lại chẳng là ưu thế gì khi vứt vào Cảng Thành, nhân viên nhà nước ở Cảng Thành thường có bằng cấp cao nhất trong nước, hơn nữa trước nay Cảng Thành luôn nổi tiếng về phong cách liều mạng và đổi mới, nơi nào có gan phấn đấu trên các phương diện vượt qua được Cảng Thành?
Vì vậy nếu xét từ phương diện này thì Trương Thanh Vân không có ưu thế, vậy thì ngoài những thứ đó ra phó bí thư kiêm phó chủ tịch này có đặc điểm gì? Đây là vấn đề luôn làm cho Tôn Học Toàn phải buồn bực.
Tôn Học Toàn và Trương Thanh Vân cũng không tiếp xúc nhiều với nhau, chẳng qua chỉ gặp mặt ở trong bữa tiệc tẩy trần trước đó mà thôi. Nhưng dựa vào con mắt đã nhìn qua vố số người thì Tôn Học Toàn nhạy bén phát hiện ra Trương Thanh Vân kia không tầm thường, cũng giống như những người mới đến, ngày hôm đó Trương Thanh Vân biểu hiện rất quy củ, nhưng Tôn Học Toàn vẫn có thể thấy được mũi nhọn của Trương Thanh Vân. Cán bộ có mũi nhọn thường rất nhiều, nhưng có thể làm Tôn Học Toàn cảm thấy không mấy kiêng kỵ thì rõ ràng là đáng để kiêng kỵ.
Tôn Học Toàn miên man suy nghĩ mà vẻ mặt âm trầm bất định, Lỗ Quyền đang đứng bên cạnh cảm thấy không biết phải làm sao, hắn còn cho rằng mình nói sai điều gì.
Lỗ Quyền đến tìm thư ký trưởng Tôn chính là muốn thương lượng về quyết nghị xử lý sự kiện Lam Thiên và Chu Hà Dương cãi nhau, đồng thời còn nói ra ý nghĩ của Trương Thanh Vân.
Lỗ Quyền tưởng rằng Tôn Học Toàn nghe qua báo cáo thì sẽ kinh ngạc, vì lúc đó nghe Trương Thanh Vân nói muốn dùng Chu Hà Dương làm thư ký thì hắn cảm thấy rất kỳ quái, không biết chủ tịch Trương là có ý đồ gì, đây cũng chính là nguyên nhân mà Lỗ Quyền tìm đến thương lượng với Tôn Học Toàn.
Không ngờ Tôn Học Toàn nghe Lỗ Quyền báo cáo xong mà một lúc lâu không nói lời nào, hắn tiếp tục ngồi ngây ngốc.
- Thư ký trưởng Tôn, tôi làm thư ký trưởng văn phòng chính quyền, trước nay sau lưng đều cứng, nhưng gần đây đụng phải vị bồ tát khó hầu như phó chủ tịch Thanh Vân. Tôi thì không sao, chỉ hy vọng thư ký trưởng Tôn có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, có thể xử lý vụ việc này thật sạch sẽ.
- Rất tốt, cũng là chủ tịch Trương suy xét chu đáo, cứ xử lý theo những gì chủ tịch Trương nói, đổi cương vị công tác cho Lam Thiên và Chu Hà Dương, để thư ký Chu đến làm thư ký cho chủ tịch Trương, sau đó điều Lam Thiên sang ban thư ký thị ủy.
- Đổi chỗ, vì sao?
Lỗ Quyền ngạc nhiên nói. Tôn Học Toàn cau mày, hắn thầm lắc đầu. Lỗ Quyền cũng được tính là nhân vật có quyền lực nhưng cái nhìn trên phương diện tổng quan lại quá kém, còn thiếu kinh nghiệm trong vấn đề suy xét ý đồ của lãnh đạo.
Chiêu thứ của Trương Thanh Vân nhìn có vẻ hoang đường nhưng suy tính rất sâu sắc, biểu hiện của Chu Hà Dương ở căn tin có thể nói làm mất mặt thị ủy Cảng Thành, Trương Thanh Vân nắm chặt không tha, trực tiếp gọi Lam Thiên lên đảm nhiệm chức vụ để xử lý văn kiện và sắp xếp lịch trình công tác, trong hành động đã chứng tỏ hiểu rõ ý nghĩ của Chu Hà Dương. Dưới tình huống này thì lãnh đạo văn phòng thị ủy và lãnh đạo thị ủy không thể không coi trọng, thực tế thì lúc đó Tôn Học Toàn rất coi trọng sự việc, đã báo cáo cho bí thư Nhuận. Bí thư là người đặt nặng sĩ diện, khi lão nghe xong báo cáo thì tức giận ngút trời, lão làm ầm lên nói muốn xử lý Chu Hà Dương, trước tiên cũng đưa sự việc thông báo cho vị lãnh đạo tỉnh ủy Hoa Đông.
Sau những báo cáo qua lại thi tình cảnh trở nên rất khó xử, bí thư Nhuận Uyên thậm chí còn tỏ vẻ sẽ xin lỗi trực tiếp Trương Thanh Vân. Nhưng dù thế nào thì kết cục xử lý nghiêm khắc Chu Hà Dương và Lam Thiên đã được quyết định.
Trương Thanh Vân ở phía sau tiến lên nói rằng muốn sử dụng Chu Hà Dương làm thư ký của mình, thực tế chính là dừng tất cả mọi việc đang xảy ra, xem như nể mặt thị ủy, đồng thời còn nể mặt vị lãnh đạo tỉnh ủy kia.
Nhưng trong hành động lần này thì có hương vị rất nống, Trương Thanh Vân rõ ràng bày tỏ ý nghĩ mới đến nhận chức và không muốn gây chuyện. Sự việc thu lại thì những biểu hiện của Trương Thanh Vân là rất đẹp, giải quyết vấn đề gọn gàng và không để lại di chứng. Trương Thanh Vân đang dùng lễ với địa đầu xà, không muốn xé toạc mọi thứ, cũng công khai bày tỏ thái độ với chính đàn Cảng Thành, rõ ràng là tiên lễ hậu binh.
Ngoài những vấn đề trên thì Trương Thanh Vân thu Chu Hà Dương vào trong tay sẽ bảo vệ Lam Thiên, không xử lý Chu Hà Dương thì sao có thể xử lý Lam Thiên? Không những không xử lý mà phải cho Lam Thiên là thư ký lãnh đạo mới phù hợp, mà trưởng phòng Trần Thành là người đáng được xem xét nhất. Vì trước đó Chu Hà Dương là thư ký của người này, bây giờ sinh ra sự việc dèm pha, Trương Thanh Vân cao tay hốt Chu Hà Dương về, như vậy sau này Trần Thành cũng cần phải châm chước trong xử lý quan hệ với Trương Thanh Vân.
Tôn Học Toàn đại khái nói ra những ám hiệu này với Lỗ Quyền, khi nghe xong lỗ quyền đổ mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ hồng cực kỳ xấu hổ. Hắn vốn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân và chờ xem kịch hay, không ngờ mọi hành động của chủ tịch Trương đều rất sâu sắc, đáng thương là hắn không ngộ ra được, chỉ cảm thấy Trương Thanh Vân ra bài không theo quy tắc thông thường. Bây giờ Tôn Học Toàn nói ra làm hắn phải chấn động.
Tôn Học Toàn nhìn Lỗ Quyền đi khuất mà rút ra một điếu thuốc châm lửa và hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra một hơi dài. Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ cho Lỗ Quyền thấy được da lông bên ngoài của sự việc mà thôi, còn những gì Trương Thanh Vân đang suy nghĩ và tiến hành là những thứ mà Tôn Học Toàn không thể thấy được.
Lần đầu tiên Tôn Học Toàn thấy vị phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ Trương Thanh Vân kia rất đáng sợ, vị trí của đối phương thường rất đáng để xem xét, bây giờ xem ra cục tổ chức trung ương điều người này xuống nhân hai khối chức vụ ở đảng ủy và chính quyền là rất có ý đồ. Tương lai sau này Cảng Thành sẽ đi về phía nào? Tôn Học Toàn chợt sinh ra cảm giác Trương Thanh Vân sẽ đóng vai trò chủ chốt trong vấn đề xác định phương hướng tương lai của thành phố.
Sau khi kết quả xử lý Chu Hà Dương và Lam Thiên được công bố ra thì tất cả thị ủy và chính quyền đều phải mở rộng tầm mắt. Vốn bọn họ nghĩ rằng hai thư ký trên rất có thể sẽ bị đuổi thẳng cổ, nhưng không ngờ kết quả lại là như vậy. Hai người đều bị cảnh cáo nghiêm khắc, sau đó đổi vị trí công tác cho nhau, cứ như vậy mà Chu Hà Dương đến công tác ở ban thư ký của chính quyền.
Người trong cơ quan thường rất hiếu kỳ, mà phương pháp xử lý hai người Chu Lam lần này chính là Trương Thanh Vân ra tay sau khi đến Cảng Thành, rất nhiều người tình nguyện bỏ thời gian suy xét ý đồ của Trương Thanh Vân. Sau khi có được kết quả thì khen chê đều có, tất nhiên vì cái nhìn của mọi người là khác nhau.
Có người cho rằng Trương Thanh Vân không hỗ danh là cán bộ được cục tổ chức trung ương đưa xuống, xử lý sự việc không bị tức giận vì những lời nói lỗ mãng của Chu Hà Dươn, ngược lại còn kéo người này đến công tác ở bên cạnh. Đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết xấu hổ, hơn nữa lại đủ để cho thấy lãnh đạo đủ rộng lượng, phương pháp này rõ ràng vô cùng kỳ diệu.
Nhưng có nhiều người không xem xét trên phương diện như vậy, bọn họ cho rằng Trương Thanh Vân làm vậy vì biết rõ bối cảnh của Chu Hà Dương, nghĩ rằng chuyện lớn hóa nhỏ còn có thể kéo quan hệ với bí thư Chu ở tỉnh ủy, đây rõ ràng là hành vi yếu mềm, tỏ vẻ không quá tự tin.
Tất nhiên những lời nghị luận thế này thường chỉ được tiến hành trong phạm vi nhỏ, cũng không đồn thổi ra bên ngoài. Nhưng lần này hành vi đã quyết định sự phiền phức của Trương Thanh Vân, trước đó hắn kéo Chu Hà Dương về bên cạnh mà không biết tiểu tử này có bối cảnh sâu như vậy.
Mãi đến khi tiếp nhận điện thoại của bí thư Chu thì Trương Thanh Vân mới biết có chuyện gì xảy ra, trước kia hắn chưa từng gặp mặt phó bí thư tỉnh ủy Chu Thủ Tuân, trong điện thoại bí thư Chu cũng rất khách khí, trước tiên đi thẳng vào vấn đề và nói rõ quan hệ với Chu Hà Dương, cũng xin lỗi vì những lời nói không biết che đậy của con trai, ngược lại còn làm Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ.
Sau đó Chu Thủ Tuân dặn dò Trương Thanh Vân làm tốt công tác, hơn nữa cũng phải dạy bảo Chu Hà Dương thật tốt. Cuối cùng lão cồn dùng giọng mờ mịt nói:
- Chủ tịch Trương không biết đấy thôi, đến bây giờ tôi còn hối hận, lúc trước không nên đưa tên Chu Hà Dương này ra nước ngoài học tập, học càng nhiều thì càng bị tư tưởng phương tây làm cho biến đổi ác liệt.
- Truyền thống của chúng ta là khiêm tốn nhưng tiểu tử này lại quá ngông cuồng. Tôi cũng không có nhiều cơ hội dạy bảo nó, bây giờ tôi giao nhiệm vụ lại cho cậu, cậu nhất định phải bóp chết tư tưởng kiêu ngạo của nó dùm tôi.
Trương Thanh Vân thấy Chu Thủ Tuân nói như vậy thì cũng mở lời:
- Vậy thì được, lãnh đạo anh cứ yên tâm, tôi công tư rõ ràng, tuyệt đối sẽ không mềm tay vì Chu Hà Dương là con trai anh, nếu cậu ấy không nghe lời thì tôi sẽ có biện pháp xử lý nghiêm khắc.
Chu Thủ Tuân ở đầu dây bên kia có chút sững sốt, ngay sau đó lão cười nói:
- Tốt, tốt, đều là cán bộ trẻ, tôi tin tưởng cậu, có cơ hội đến Lăng Thủy sẽ cùng nhau gặp mặt, ha ha.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà khóe miệng chợt co quắp, Chu Thủ Tuân kia rõ ràng đang đánh Thái Cực Quyền, sợ mình làm khó dễ con trai, hơn nữa còn nghĩ ra những lời nói thoái thác.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng nghe thấy trong giọng nói của Chu Thủ Tuân có vài phần chân thành, ít nhất cũng tỏ ra cảm tạ vì lần này mình chừa đường sống cho Chu Hà Dương, nếu không đối phương là phó bí thư tỉnh ủy sẽ không đặc biệt gọi điện đến để thay con xin lỗi. Bây giờ vấn đề của Chu Hà Dương làm Trương Thanh Vân đau đầu, hắn tính ngàn lần vạn lần cũng không ngờ Chu Hà Dương là con trai của lãnh đạo tỉnh ủy, đúng là ấm đầu mới tìm về một thư ký có vấn đề như vậy.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, người đi vào chính là Lam Thiên.
- Chủ tịch Trương, tôi...Tôi đến lấy đồ đạc, tôi... ....
Lam Thiên nói được một nửa thì nước mắt đã rơi xuống, đàn ông mà nói khóc là khóc ngay.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Khóc gì vậy? Đàn ông đổ máu không đổ lệ, lần đầu được điều sang ban thư ký thị ủy đã khóc như vậy, sau này nếu công tác được điều động thì tiếp tục khóc sao?
Lam Thiên lau mắt, hắn không dám tiếp tục thất thố, sau khi đứng đơ một lúc thì cung kính nói:
- Cám ơn chủ tịch Trương, nếu như không phải anh xử lý thì tôi sợ rằng sẽ bị đuổi ra khỏi nơi đây, hơn nữa, tôi quả thật quá xúc động, đã chọc ra phiền phức cho anh.
- Được rồi, được rồi, không nên nói những lời như vậy, có gắng công tá thật thành thật. Bây giờ cậu không còn công tác bên cạnh nhưng vẫn nằm dưới sự lãnh đạo của tôi, cậu cần gì phải suy nghĩ nhiều?
Trương Thanh Vân đứng lên nói, vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc.
- Vâng!
Lam Thiên vội vàng gật đầu, tuy bị Trương Thanh Vân mắng nhưng trong lòng hắn rất vui. Dù sao hắn cũng là cán bộ còn trẻ, trong lòng tràn đầy ảo tưởng, đặc biệt là ảo tưởng về sự nghiệp. Chỉ cần nhìn thấy độ tuổi của Trương Thanh Vân như vậy mà ngồi lên địa vị cao, điều này làm hắn cực kỳ hâm mộ.
Nhưng Lam Thiên cũng biết rõ Trương Thanh Vân đến Cảng Thành công tác và rơi vào khốn cảnh, sau khi hắn làm thư ký thì đã vô tình buộc chặt mình vào lãnh đạo, hắn hy vọng lãnh đạo có thể đứng vững gót chân, như vậy thì nô bộc theo chủ, hắn làm thư ký cũng có cảnh tượng mới. Cũng vì hắn có tâm tư như vậy nên trước đó mới muân thuẫn và cãi vã với Chu Hà Dương.
Tình cảnh cãi vã lần đó rất ác liệt, toàn bộ mọi người thuộc đảng ủy chính quyền đều biết, vì vậy hắn cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng kết quả xử lý lại khá mềm mỏng, tất nhiên chủ tịch Trương đã hòa giải có kết quả, vì vậy trong lòng Lam Thiên, dù bây giờ hắn sẽ sang ban thư ký thị ủy, nhưng trong lòng vẫn coi mình là người của Trương Thanh Vân.
Khi Lam Thiên thấy Trương Thanh Vân nói chuyện rất khí thế, nói rằng mình ở nơi nào đều nằm dươi sự lãnh đạo của hắn, trong lòng sao mất hứng cho được?
Trương Thanh Vân nhìn Lam Thiên vui vẻ ra khỏi cửa mà thầm lắc đầu, gần đây những đặc khu kinh tế thông báo tuyển dụng nhân viên nhà nước thường cần bằng cấp cao, hô lên những khẩu hiệu nhân viên chuyên nghiệp, xem ra phương pháp thu nhận nhân tài này cũng khá cực đoan.
Ví dụ như Lam Thiên và Chu Hà Dương đều là nhân tài có thành tích học tập cao, Lam Thiên là thạc sĩ du học, mà Chu Hà Dương lại là tiến sĩ, có trình độ nhưn quá ngây thơ với chính trị. Hơn nữa đặc điểm thực tế là năng lực quá kém, cũng không biết bày ra vị trí của mình, nhưng vấn đề chọc khóe nhau lại khá nghiêm trọng.
Những người như vậy tiến vào trong trung tâm của đảng ủy chính quyền là không thỏa đáng, vì vậy mà vấn đề nhân sự ở Cảng Thành không quan tâm là không được. Khi nghĩ đến vấn đề nhân sự thì tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ nghĩ đến trưởng phòng tổ chức Trần Thành.
Trần Thành có gốc rễ bên tỉnh ủy Hoa Đông, hắn là em vợ của Chu Thủ Tuân, cũng chính là cậu của Chu Hà Dương. Trước khi Trương Thanh Vân được đề bạt làm phó chủ tịch kiêm phó bí thư Cảng Thành thì tiếng hô của Trần Thành ở Cảng Thành là rất cao. Bây giờ mình đã đến, Trần Thành không được đề bạt, chắc chắn trong lòng sẽ sinh ra cảm giác không công bằng.
Ấn tượng của Trương Thanh Vân về Trần Thành cũng không rõ ràng, chỉ đại khái đối phương là một người cao gầy, còn lại đều mơ hồ không rõ lắm. Trương Thanh Vân dùng tay gõ mặt bàn, trong lòng khá nôn nóng, hắn không tìm ra manh mối cục diện, thậm chí cũng thiếu tiếp xúc với những thường ủy khác, đây là mình quá nóng vội hay vì nguyên nhân nào khác? Thôi thì kiên nhẫn chờ hội nghị thường ủy, chỉ có những trường hợp như vậy thì mới có thể biết rõ cơ cấu quyền lực ở Cảng Thành mà thôi.
Sau khi Trương Thanh Vân đang suy xét vấn đề thì cũng không ngờ trong ban ngành Cảng Thành đã có rất nhiều người chú ý đến hắn, bí thư thị ủy Nhuận Uyên cung là một trong số đó.
Là thường ủy tỉnh ủy, bí thư Nhuận Uyên cũng là lãnh đạo tỉnh ủy, sau đó mới là bí thư thị ủy Cảng Thành, lão tuyệt đối là trung tâm quyền lực của Cảng Thành, uy vọng của bí thư là rất cao. Dưới tình huống có lợi cho đoàn kết ban ngành thì rõ ràng không tồn tại khoảng không tranh đấu giữa bí thư và chủ tịch. Nhưng đây cũng là vấn đề không tốt, bí thư có độ nặng quá lấn át thì bầu không khí dân chủ trong ban ngành sẽ phai nhạt, khoảng thời gian vừa qua cũng có rất nhiều người nhắc đến vấn đề này. Hơn nữa còn có người nói Trương Thanh Vân hàng không đến Cảng Thành cũng chính vì tổ chức suy xét đến phương diện này, quyết định làm cho dòng máu ở Cảng Thành được đổi mới.
Nhuận Uyên cũng chỉ cười nhạt đối với những lời nói như vậy, nếu nói bí thư không có độ nặng thì phải xem xét tỉnh ủy Lĩnh Nam bên cạnh, bên trong còn có vài thành phố trực thuộc trung ương với bí thư là ủy viên bộ chính trị, độ nặng cũng là khủng bố, sao người ta không chọc khoáy?
Quan trọng là lãnh đạo tỉnh và thành phố phải cân xứng, nguyên nhân cơ bản tiếp theo chính là lãnh đạo tỉnh và thành phố phải bảo trì tính nhất trí với trung ương. Đối với Nhuận Uyên thì được giữ chức thường ủy tỉnh ủy và bí thư thị ủy Cảng Thành sẽ rất có lợi cho vấn đề thi hành biện pháp chính trị và bảo đảm tinh thần nhất trí của thành phố với tỉnh ủy, sẽ không sinh ra tình huống bằng mặt không bằng lòng. Đây là pháp bảo mà đảng ủy dùng để bảo trì sự lãnh đạo tuyệt đối, sao có thể bị những lời nói dèm pha mà thay đổi được?
Nhưng dù là như thế thì Nhuận Uyên cũng cảm thấy rất hứng thú vơi Trương Thanh Vân, làm thường ủy tỉnh ủy, lão biết rõ Trương Thanh Vân được bổ nhiệm làm phó bí thư kiêm phó chủ tịch Cảng Thành là quyết định của cục tổ chức trung ương, trước đó cũng không cần trưng cầu ý kiến của tỉnh ủy Hoa Đông.
Tình huống này rất hiếm thấy, như vậy có thể nói cục tổ chức trung ương không muốn làm quá nhiều bước đệm khi Trương Thanh Vân đến Hoa Đông. Phái cán bộ xuống nhận chức mà không tạo ra quá nhiều điều kiện, Nhuận Uyên cho rằng Trương Thanh Vân là nhân tài được cục tổ chức trung ương bồi dưỡng trọng điểm, hoặc người này đã đắc tội với giới quyền quý trong thủ đô, vì vậy có người đố kỵ mà đẩy xuống.
Nhưng xem xét những biểu hiện của Trương Thanh Vân thì Nhuận Uyên có khuynh hướng nghiêng về ý kiến thứ nhất, vấn đề cãi nhau trong căn tin giữa hai thư ký chỉ là vấn đề ngoài ý muốn, nhưng xử lý vấn đề có thể nhìn thấy những manh mối bên trong, phương pháp của Trương Thanh Vân làm hai mắt người ta phải tỏa sáng.
- Rất có ý!
Hai mắt Nhuận Uyên híp lại, lão nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lẩm bẩm nói. Lão nghĩ rằng nếu Trương Thanh Vân là cán bộ được tổ chức cho vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm thì sẽ định vị cao thế nào? Dựa vào trực giác của lão thì thấy định vị của người này là không thấp.
Tình hình ở Hoa Đông được các lãnh đạo trung ương biết rõ ràng, trong nước căn bản không có địa phương rời khỏi đường lối của đảng, mà tình hình chính trị ở Hoa Đông tỏ ra không đúng, người khác sẽ nghĩ rằng những ẩn phái ở nơi đây quá lợi hại. Nhưng Nhuận Uyên biết rõ không phải ẩn phái ở Hoa Đông lợi hại mà rõ ràng lãnh đạo trung ương có chút dung túng ngấm ngầm.
Sao lại sinh ra cục diện này? Tình huống bên trong quá phức tạp, với địa vị của Nhuận Uyên bây giờ mà vẫn không thể thấy rõ toàn bộ. Nhưng lão cũng khẳng định câu nói vài năm gần đây Hoa Đông là cái nôi của cán bộ cao cấp, điều này là rất đúng.
Cục tổ chức trung ương nhúng tay vào nhân sự Hoa Đông đã nói rõ vấn đề, người trong đảng hiểu rất rõ dựa vào Hoa Đông là không dễ dàng. Nhưng người có thể dựa vào Hoa Đông mà phát triển thì tương lai khó thể suy xét được, mà hai thành phố Cảng Thành và Lăng Thủy lại phát sáng quá rực rỡ.
Trương Thanh Vân bây giờ đang đảm nhiệm chức vụ phó bí thư kiêm phó chủ tịch một thành phố rực sáng như Cảng Thành, với vị trí này mà hoàn thành công tác tốt thì tiến thêm một bước sẽ thu tất cả giang sơn vào mắt, tiến một bước sẽ là biển động ngập trời. Hai thái cực này là băng và hỏa, dù sự thật tàn khốc nhưng có sự thật nào không tàn khốc?
Nhuận Uyên đang xem xét tình huống thì một thường ủy thị ủy Chủ tịch khác cũng không được bình tĩnh, đó là Trần Thành. Người gây chuyện vừa qua là cháu trai của hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng chỉ biết tiếp nhận những lời mắng mỏ điên cuồng của anh rể mà thôi.
Nhưng sau đó Trần Thành lại thấy được công lực của Trương Thanh Vân, phó bí thư kiêm phó chủ tịch rõ ràng đã xử lý sự việc cực kỳ tự nhiên, vừa nể mặt đối thủ đồng thời còn hạ vũ khí chừa ra không gian sống rất lớn.
Nhưng động tác này cũng chọc đến bí thư Nhuận Uyên và anh rể của Trần Thành, hai vị lãnh đạo đỏ mặt hạ tay, bưng kín sự việc. Người trong nghề ra tay là biết ngay tốt xấu, Trần Thành tự xưng là khôn khéo nhưng cũng không thể không cảm thán Trương Thanh Vân ra tay cay nghiệt, đây căn bản không phải là phương pháp mà cán bộ trẻ sử dụng.
- Cốc, cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
- Vào đi!
Trần Thành cau mày nói, cửa bị đẩy ra, người tiến vào không phải ai khác mà chính là Chu Hà Dương.
Trần Thành chỉ cảm thấy đau đầu, cậu thương cháu rõ ràng là bản tính trời sinh, nhưng tiểu tử này rất biết cách gây chuyện, nổi danh nói lời không biết che miệng ở Cảng Thành, bình thường người khác chừa cho chút mặt mũi nên cũng không quá xui xẻo.
Nhưng sự việc xảy ra đã ném Trần Thành vào thế bị động, Chu Hà Dương nói người nào khác thì không sao, nhưng sao lại khăng khăng động đến Trương Thanh Vân? Bên ngoài bây giờ có không ít người nói Chu Hà Dương là thư ký của Trần Thành, tất nhiên nói thì hời hợt nhưng Trần Thành lại suy nghĩ rất sâu.
Điều này làm cho Trần Thành bị động, vài ngày qua hắn không lộ mặt, dù bị động nhưng cũng phải tính toán xem Trương Thanh Vân đang suy nghĩ những thứ gì. Hắn là cựu chiến binh ở Cảng Thành, hắn có tôn nghiêm, bị một cán bộ trẻ vung tay làm cho trong lòng khó chịu, trong khung xương của Trần Thành cũng có sự kiêu ngạo không thua kém gì cháu trai Chu Hà Dương.
/1217
|