Mặt trời vào buổi sớm chiếu v Thanh Vân ào phòng họp thường ủy, ánh sáng chói mắt giống như chia phòng họp thành hai mảnh, đây vốn là tình cảnh tràn đầy sức sống nhưng bây giờ nhìn qua lại có vẻ nặng nề.
Ngay từ đầu hội nghị thì tất cả mọi người phải tham khảo nhiều vấn đề lớn, giống như vì lảng tránh sự kiện không hài hòa bên phía chính quyền, nhưng tất cả mọi người đều biết mục đích thật sự của hội nghị hôm nay, vì thế mà cách thức giấu đầu hở đuôi này cũng làm người ta cảm thấy xấu hổ và buồn cười. Cuối cùng tất cả mọi người đều trầm mặc, bầu không khí hội nghị hôm nay chợt trở nên cổ quái và quỷ dị. Mọi người đang chờ Nhuận Uyên, Xa Vĩ và Trương Thanh Vân cùng huyên náo, trong ba người phải có một người khơi ra vấn đề, người buộc dây phải là kẻ mở dây, vấn đề có giải quyết thuận lợi hay không thì phụ thuộc vào bàn cờ của ba vị lãnh đạo.
- Khụ, khụ!
Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng để thông giọng, hắn kéo micro rồi nói:
- Tôi có một sự kiện cần báo cáo với hội nghị thường ủy, mọi người đều biết gần đây chúng ta đang tích cực tìm kiếm biện pháp, trong quá trình này tôi đã thông báo với truyền thông để mời họp hội nghị thu thập ý kiến, nếu xem xét những phương diện phản hồi vào tình hình trước mắt thì thấy không phải quá tệ.
- Những tình hình cụ thể của sự việc sẽ được tôi tự mình báo cáo cho bí thư Nhuận, bí thư cũng có cái nhìn rất mạnh về vấn đề thu thập ý kiến, chủ trương dưới sự lãnh đạo của đảng ủy, dùng những kết quả lần này để làm trọng điểm nghiên cứu và thảo luận, để ban bố quyết sách và còn tích lũy kinh nghiệm.
- Vì vậy hôm nay tôi mới nói rõ vấn đề ra, mục đích là trưng cầu ý kiến của mọi người, hy vọng mọi người có thể đóng góp ý kiến để chúng ta giải quyết những khó khăn trước mắt, bất kỳ ý kiến gì đều được chúng tôi lắng nghe.
Trương Thanh Vân nói như vậy lập tức làm cho phòng họp trở nên ầm ĩ, mọi người đều nghe rõ ý nghĩa lời nói của Trương Thanh Vân, vấn đề không phải là có hành động hay không.
Đây là Trương Thanh Vân chính thức tuyên bố hạng mục công viên Bắc Cực sẽ về tay đảng ủy, hơn nữa đây cũng chính thức nói rõ hắn và Nhuận Uyên đã có chung nhận thức.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân báo cáo công tác trong hội nghị thường ủy, lần đầu tiên đã rất tự tin, rất mạnh mẽ giống như cung cấp cho mọi người một tín hiệu nào đó để tất cả đều phải thích ứng với những biến đổi mới ở hội nghị thường ủy, đồng thời cũng dần nhấc lên danh tiếng và uy vọng của một vị lãnh đạo phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ trong Cảng Thành. Những lời này không chính thức được Trương Thanh Vân nói rõ ràng, nhưng ý đồ đã rất rõ ràng.
Sau thời gian ầm ĩ ngắn ngủi, tất cả mọi ánh mắt đều vô tình nhưng cố ý hướng về phía Nhuận Uyên. Có rất nhiều người cảm thấy khó hiểu vì sự đường hoàng của Trương Thanh Vân, trong đó có Trần Thành, bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam, còn có bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Thái Khánh Phong, đám người này đều nhíu mày. Tất nhiên Hồng Sơn Trà cũng không hài lòng, nhưng nàng giả vờ ghi bút ký, cố gắng làm cho chính mình không bị người ta chú ý.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều rơi vào trong mắt Xa Vĩ, đúng vào tình cảnh quan trọng thì hắn mở miệng nói:
- Vấn đề này cũng đã được chủ tịch Trương đề cập đến trong buổi họp hội ý của chính quyền, lúc đó mọi người đều đã có nghị luận, sẽ phổ biến hội nghị thu thập ý kiến, ấn tượng về hình thức của sự kiện này là không sai.
- Nhưng nếu xét về phương diện khác, khi chúng ta tiếp xúc với công ty Berg thì bọn họ cảm thấy rất lo lắng vì hội nghị thu thập ý kiến. Vì vậy nếu xét từ phương diện giải quyết vấn đề một cách thuận lợi thì chúng ta không nên cô lập những hành động trù bị cho hội nghị thu thập ý kiến, về phương diện khác chúng ta cũng phải phối hợp với công ty Berg, tranh thủ nhiều cơ hội để chiến thắng.
- Nhưng tình hình trước mắt thì tôi thấy khó khăn không nhất định là sự phối hợp, mà vấn đề chính là chủ tịch Trương có lòng tin hay không.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn ra cái tâm tư không chết của Xa Vĩ, người ta thường nói một người nắm giữ lực lượng đừng quá thích kiêm nhiệm, nhưng người này cứ khăng khăng làm khó mình. Nếu vừa muốn giữ lại công viên Bắc Cực, hơn nữa vừa muốn xử lý thỏa đáng sự việc công ty Berg, điều này rõ ràng là ép người lên Lương Sơn. Trương Thanh Vân khẽ đảo mắt, hắn thấy tất cả mọi người đang đờ đẫn nhìn mình, vì vậy mà khóe miệng hắn cong lên thành đường.
- Thanh Vân, thế nào? Tôi nói đây là kết quả tất nhiên. Tôi thấy thế này, nếu chủ tịch Xa đã kiên trì nói như vậy, các vị khác lại không có ý kiến, anh sẽ là người phụ trách chính thức cho sự kiện này, coi như đây là lần đầu tiên anh ra tay khi đến Cảng Thành. Hãy để cho mọi người thấy được phong thái làm việc của phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ.
Nhuận Uyên cuối cùng cũng mở miệng, lão nói và trực tiếp phong kín sự việc, cứng nhắc hạ lệnh cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cảm thấy cổ họng có hơi khô, hắn thầm mắng một câu lão cáo già, sau đó hắn đứng lên nói với Xa Vĩ:
- Chủ tịch, lần trước họp mặt chúng ta đã cùng nhau mở rộng tranh luận, lúc đó thái độ của tôi có chút quá khích, nhìn vấn đề không đủ sâu sắc, hôm nay chân thành xin lỗi anh.
Trương Thanh Vân nói xong câu đó thì cũng không đợi mọi người phải kinh ngạc, hắn cất cao giọng nói:
- Nếu hai vị lãnh đạo bí thư và chủ tịch đều dành cho tôi niềm tin lớn như vậy, hơn nữa các vị thường ủy khác không phản đối thì tôi sẽ toàn quyền phụ trách khối công tác này. Tôi nhất định sẽ xử lý thật thỏa đáng, sẽ làm cho toàn bộ nhân dân Cảng Thành được thỏa mãn.
- Tốt!
Nhuận Uyên là người mở miệng đầu tiên, lão cũng là người vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó là những tràng pháo tay vang dội.
Trần Thành đẩy kính lên, hắn híp mắt đảo qua gương mặt Trương Thanh Vân, đối phương có thể quyết đoán nhận trọng trách, rõ ràng đã có chuẩn bị kỹ càng, nhưng sự việc lần này có thể thành công sao?
Nếu không hoàn thành công tác thì còn chỗ dựa ở Cảng Thành sao? Trần Thành mím chặt môi, hắn cảm thấy môi hơi khô nhưng trong lòng lại thầm nghĩ cán bộ trẻ đúng là khá tốt, khi hắn còn trẻ thì cũng có tư tưởng đọ sức như vậy, nhưng thời gian trôi qua, nhiệt huyết đã dần rời xa, bây giờ chỉ còn lại sự ổn định và trưởng thành.
Người dám nói ra những chữ vật lộn đọ sức có rất nhiều, nhưng giỏi về vật lộn đọ sức cũng không có mấy ai, Trần Thành nhạy cảm phát hiện ra Trương Thanh Vân là người có thể làm được. Hắn không phán đoán ra sự ăn ý giữa Trương Thanh Vân và Nhuận Uyên, nhưng bản thân hắn là người tiếp xúc với Nhuận Uyên rất nhiều nâm, biết rõ Nhuận Uyên không phải là loại người dễ sống chung.
Bây giờ Trương Thanh Vân bỏ ra một giá lớn để đặt chính mình lên hoàn cảnh không mấy sáng suốt, bí thư Nhuận Uyên có thể cho hắn được bao nhiêu hứa hẹn?
Tuy tiếng vỗ tay trong phòng hội nghị cũng không quá nhiệt liệt nhưng thời gian lại kéo dài, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người vị cán bộ trẻ, bọn họ không hiểu vì sao Trương Thanh Vân lại có thể tự tin sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Nơi đây đều là những lão quan trường, làm việc thường phải chú ý sự linh hoạt và chuyển biến, lúc nào cũng phải giữ lại đường lui ở phía sau.
Dù vỗ ngực quyết định thì thực tế cũng đều là những lời nói nhảm, nào có kẻ nào trực tiếp đánh cược như Trương Thanh Vân? Vị này là chìa khóa vàng vừa từ thủ đô hàng không đến Cảng Thành, quả nhiên tâm tình quá sung mãn. Những kẻ trước đó có tâm tư bất mãn với Trương Thanh Vân cũng dần trở nên thoải mái, trong thiên hạ sẽ không có những chuyện quá thuận lợi, nếu muốn có kết quả thì phải trả giá, Trương Thanh Vân rõ ràng là người biết rõ điều này.
Quan trường Hoa Đông vài năm nay rốt cuộc đã chôn vùi bao nhiêu ngôi sao chính trị của đất nước?
Nhưng người có thể đứng vững ở Hoa Đông thì bây giờ nào không phải có vị trí cao ngất trời? Vì vậy dù Trương Thanh Vân thắng bại thế nào thì những biểu hiện của hắn cũng được người ta thừa nhận.
Trương Thanh Vân liếm môi, vẻ mặt bình tĩnh. Nhiều năm chìm nổi trong quan trường đã rèn luyện cho hắn một thần kinh chắc chắn, chỉ cần là chiến trận danh lợi thì áp lực luôn có, hắn đã sớm biết Nhuận Uyên là cáo già, sẽ không thể tin tưởng vào lời nói của một bên.
Nhuận Uyên là kẻ đã lăn lộn cả đời trong quan trường, hơn nữa lại tinh thông phong thủy, tất nhiên sẽ hành động định vị Trương Thanh Vân mà không để lại dấu vết. Trương Thanh Vân có năng lực giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp thì có thể chứng minh sẽ khuấy động dòng nước đục ở Cảng Thành.
Dưới tình huống như vậy thì Nhuận Uyên sẽ giúp đỡ Trương Thanh Vân đứng vững gót chân, nhưng một người không thể chỉ dựa vào sự giúp đỡ của đối phương mà phải dựa vào sức lực bản thân, nếu Trương Thanh Vân muốn được Nhuận Uyên giúp đỡ thì phải biểu hiện ra độ nặng của bản thân.
Nếu Trương Thanh Vân không qua được cửa ải công viên Bắc Cực thì chỉ có thể chứng minh hắn căn bản không đủ năng lượng, không đủ độ nặng để cò kè mặc cả, Sự thật luôn tàn khốc, trên quan trường nhân tình mỏng như tờ giấy, mãi mãi thì người mạnh vẫn là đứng đầu, luôn có sự xuất hiện của định luật không sống dại chết.
- Tốt, tất cả mọi người yên lặng lại một chút.
Nhuận Uyên vung tay nói, hội trường lập tức yên tĩnh trở lại. Nhuận Uyên tiếp tục nói:
- Mọi người đều biết tổ chức phái đồng chí Thanh Vân đến để đảm nhiệm chức vụ phó bí thư thị ủy, cho nên khối công tác bên thị ủy cũng bắt buộc đồng chí Thanh Vân phải đảm nhiệm trọng trách. Sau này khối công tác đoàn thể sẽ do bí thư Trương phụ trách, trưởng phòng Trần, trưởng phòng Hồng sau này phải công tác dưới sự lãnh đạo của phó bí thư Trương.
Nhuận Uyên nói những lời này có vẻ hời hợt nhưng thực tế lại có thể làm cho hội trườn bạo động, đồng tử trong mắt Trần Thành co rút lại, Nhuận Uyên đã biểu hiện đúng như sự phán đoán của hắn, bí thư quả nhiên ủng hộ Trương Thanh Vân.
Trong khối công tác đảng ủy thì đoàn thể là quan trọng nhất, những năm gần đây Xa Vĩ làm chủ tịch nhưng không có quyền trên phương diện này. Tuy Xa Vĩ cũng kiêm nhiệm phó bí thư, nhưng chức vị phó bí thư của Xa Vĩ hoàn toàn không có xơ múi gì ở đảng ủy.
Nhưng bây giờ Nhuận Uyên lại chủ động ủy quyền cho Trương Thanh Vân, điều này làm cho bí thư Trương trở thành người duy nhất bên phía chính quyền có thể nhúng tay vào công tác đoàn thể, ý nghĩa sẽ là thế nào? Trần Thành liếc mắt nhìn Xa Vĩ.
Gương mặt mập mạp của Xa Vĩ bắt đầu trở nên trắng bệch, nhịp điệu hít thở cũng dồn dập, bụng giống như phình lên vì tức giận, bụng đã to đến mức làm hắn ngồi không yên.
Lão già Nhuận Uyên rõ ràng muốn dựng lên ở chính quyền một kẻ địch cực mạnh cho mình!
Ruột gan Xa Vĩ hầu như vặn thành một khối, hắn không dám tưởng, với một bí thư phụ trách công tác đoàn thể đồng thời lại là phó chủ tịch thường vụ, khi đứng vững gót chân thì đối phương có năng lượng thế nào?
/1217
|