Trong phòng họp chính quyền ở Cảng Thành, lúc này Xa Vĩ còn đang ở tỉnh thành, Trương Thanh Vân triệu tập bốn vị phó chủ tịch đến tham gia hội nghị các phó phòng trở lên của cơ quan thị ủy và cơ quan chính quyền. Toàn bộ lãnh đạo những cục, phòng, ủy ban đều đến tham gia hội nghị.
Tất cả nhân viên tham gia hội nghị lần này đều làm chuẩn bị rất tốt, bọn họ cũng không vì vấn đề Xa Vĩ không có mặt mà bằng mặt không bằng lòng, khác biệt lớn là bọn họ càng thêm cẩn thận. Bây giờ trên toàn bộ chiến tuyến thành phố, chỉ cần nhắc đến tên Trương Thanh Vân là không kẻ nào không sợ. Người này là quan mới đến nhận chức nhưng nổi nóng rất khủng bố, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không ngờ những hành động của mình lại sinh ra ảnh hưởng như thế.
Trương Thanh Vân mới đến Cảng Thành, mồi lửa đầu tiên của hắn đốt trên người Hồng Sơn Trà, trong hội nghị thường ủy đầu tiên đã đứng lên vỗ bàn mắng chửi vị cán bộ nữ ưu tú nhất của Cảng Thành. Đến bây giờ thì Hồng Sơn Trà cũng không có dấu hiệu phản kích.
Ngọn lửa thứ hai của Trương Thanh Vân chính là trực tiếp khiêu chiến với chủ tịch Xa Vĩ trong hội nghị các phó chủ tịch chính quyền, hắn không chút lùi bước, không rơi xuống thế hạ phong. Mà ngọn lửa thứ ba thì càng mãnh liệt, hắn trực tiếp xếp cờ trên lãnh đạo một ban ngành, tác phong mạnh mẽ và hung hãn đã biểu lộ không thể ngờ. Trong hoàn cảnh này ai còn dám coi thường Trương Thanh Vân? Ai còn dám xem xét sự việc Trương Thanh Vân chủ trì hội nghị là không đáng tin?
Dù người bên dưới nói như vậy nhưng trong đầu Trương Thanh Vân vẫn rất thanh tỉnh, hắn biết rõ mình sở dĩ đạt được đến mục đích nhanh chóng và thuận lợi như vậy là có kẻ ngấm ngấm, người đó chính là Nhuận Uyên.
Trương Thanh Vân dùng hành động của mình để khiêu chiến những đặc điểm mấu chốt của Nhuận Uyên, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, vì được Nhuận Uyên giúp đỡ mà mình đã bỏ ra một cái giá lớn, như vây thì tài nguyên được giúp phải dùng sao cho tốt. Vì vậy hắn ra tay mà Nhuận Uyên không thể can thiệp, không những chẳng can thiệp mà còn âm thầm giúp đỡ một vài thứ.
Dù sao Trương Thanh Vân ra tay quá mạnh, nếu xét về phương diện khác cũng là khá phá hoại, đây là điều mà Nhuận Uyên rất kiêng kỵ. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không đột phá vào điểm mấu chốt, yêu cầu của hắn rất đơn giản, hắn cần đứng vững gót chân ở Cảng Thành, nếu điều này mà hắn làm không được thì cần gì phải quan tâm đến những thứ khác?
Sau đó tình hình đã chứng minh suy đoán của Trương Thanh Vân là chính xác, vào lúc quyết định thì Nhuận Uyên ra tay giúp đỡ, hai điều khẳng định của Nhuận Uyên đã làm cho những người khác thấy rõ tình thế. Người khác thì khó nói, nhưng những ban ngành Trương Thanh Vân được phân công quản lý đều được dọn sạch rác rưởi, nhưng ổn ngoài phải an trong, bây giờ bên trong nội bộ đã không còn vấn đề.
- Chủ tịch Trương, mọi người đã đến đông đủ!
Chu Hà Dương đứng thẳng tắp ở sau lưng Trương Thanh Vân nói, giọng điệu chưa từng lớn như vậy bao giờ.
Khoảng thời gian này hắn đi theo Trương Thanh Vân và được thấy những thủ đoạn cực kỳ khủng bố, hắn không biết trong lòng đám người được chủ tịch Trương dạy cho một bài học đang nghĩ gì, hắn chỉ biết ngay cả mình nghĩ lại cũng cảm thấy kinh sợ.
Trương Thanh Vân ra tay đã thể hiện sự cường ngạnh và bá đạo mà trước nay Chu Hà Dương chưa từng được thấy, hắn sát phạt quyết đoán và không chút do dự, giơ tay chém xuống thì vài chục năm phấn đấu của đối phương đã tan thành hư vô. Tuy không phải là chiến trường thật sự, nhưng người bên trong có thể ngửi thấy rất rõ mùi máu tanh. Bây giờ rốt cuộc Chu Hà Dương mới biết được sự chênh lệch trời đất giữa mình và Trương Thanh Vân, mình có một bụng tri thức nhưng lại dốt đặc cán mai với quan trường, quan trọng là tính cách đảm đương sự việc quá kém. Hắn biết nếu mình đối mặt với tình huống tương tự thì tuyệt đối sẽ không thể hành động như chủ tịch Trương. Đây cũng là một điểm đặc biệt, loại khác biệt này đã được Trương Thanh Vân rèn luyện sau nhiều năm lăn lộn quan trường, Chu Hà Dương thông qua những thứ này cũng thấy được lịch trình phát triển của Trương Thanh Vân.
- À, đúng rồi, năng lực bản thảo của cậu đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, hôm nay bản thảo rất tốt, tôi chuẩn bị tiếp nhận.
Trương Thanh Vân nói, trên mặt lộ ra nụ cười.
Hội nghị hôm nay Trương Thanh Vân chủ trì thường được tổ chức vào mỗi cuối năm, nhưng ý nghĩ của nó là không tầm thường. Hội nghị hôm nay đã chứng minh Trương Thanh Vân chính thức đứng vững trên chính đàn Cảng Thành, vài tháng cố gắng trước đó đều vì điều này. Từ nay về sau ít nhất Trương Thanh Vân cũng có chỗ đứng của mình trong ban ngành chính quyền.
Chu Hà Dương thấy Trương Thanh Vân cười thì cũng không nhịn được phải bật cười, trong lòng sinh ra cảm giác vui vẻ chưa từng có. Hắn đã vào làm công nhân viên nhà nước được hai năm, nhưng tất cả những gì đã làm trong hai năm trước đó không bằng vài tháng vừa qua, cũng không được kích thích như vậy. Trong lúc vô tình Chu Hà Dương đã vùi đầu vào công tác của một thư ký, mà hình tượng của Trương Thanh Vân trong lòng hắn cũng lớn mạnh hẳn lên, thái độ của hắn với Trương Thanh Vân đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, bây giờ trong lòng hắn tuyệt đối tôn trọng và kính sợ lãnh đạo.
Chính quyền bên ngày tổ chức đại hội, tất nhiên bên đảng ủy cũng không quá bình tĩnh. Trong khu nhà thị ủy chính là trung tâm quyền lợi của cả thành phố, có rất nhiều người dùng thái độ cẩn thận và thận trọng để xem xét những động tĩnh bên phía chính quyền.
Sáng sớm Trần Thành đi làm đã chuẩn bị tốt tài liệu trên tay, hắn đã sớm quyết định hôm nay sẽ báo cáo danh sách cán bộ sắp được đề bạt cho bí thư Nhuận Uyên. Trước đó hắn cũng biết hôm nay Trương Thanh Vân tổ chức hội nghị ở phía chính quyền, khi đi làm hắn thấy nhiều người châu đầu ghé tai nghị luận, vì vậy mà chóp mũi cũng không khỏi dao động.
Trần Thành cũng không có quá nhiều cách nhìn với Trương Thanh Vân, tất nhiên chưa nói đến vấn đề cảm tình, mà hắn chậm chạp không được điều động cũng vì Trương Thanh Vân hàng không đến Cảng Thành, vì vậy mà ít nhiều gì hắn cũng bị ảnh hưởng.
Trần Thành cũng không có cái nhìn tốt đẹp với tương lai của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành, hắn là lão tướng ở Hoa Đông, tất nhiên biết rõ địa phương của mình, biết rõ bầu không khí quan trường ở đây ra sao.
Địa phương này phần lớn là nơi dừng bước tiến của các cán bộ không đủ kinh nghiệm từ bên ngoài sa chân vào, hơn nữa chưa nói đến điều kiện về quan trường, còn có cả điều kiện liên quan đến quần chúng, còn phải xem xét thời cơ mà vị cán bộ kia hàng không xuống.
Dù là điều kiện chủ quan hay khách quan thì Trương Thanh Vân đều rất kém, trước tiên là tuổi còn trẻ, đối với Trương Thanh Vân thì Trần Thành thấy còn thiếu kinh nghiệm. Mặt khác nếu nói về mặt khách quan, bây giờ quan trường Cảng Thành hầu như không ủng hộ cán bộ hàng không.
Chính trị Cảng Thành bây giờ đã rất cân đối và kiên cố, Nhuận Uyên là bí thư và là thường ủy tỉnh ủy, lão nắm rất chắc đại cục. Mà Xa Vĩ nắm kinh tế cũng rất tốt, đã đưa kinh tế Cảng Thành liên tục đi lên. Trong hoàn cảnh như vậy mà Trương Thanh Vân hàng không thì thời cơ không thích hợp.
Xa Vĩ có năng lực nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, hơn nữa phương diện nắm bắt công tác chính quyền cũng rất mạnh mẽ, chủ tịch và Trương Thanh Vân đấu tranh, Trần Thành căn bản không có lý do gì để xem trọng Trương Thanh Vân. Còn thái độ của Nhuận Uyên, Trần Thành cũng đoán được Nhuận Uyên không có lý do gì để giúp đỡ Trương Thanh Vân.
Nhưng bây giờ xem xét kết quả thì Trần Thành không thể không thừa nhận mình phán đoán sai lầm, nếu xét trên điều kiện chủ quan thì Trương Thanh Vân mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều lần. Không những là mạnh mẽ, Trương Thanh Vân còn biểu hiện sự quả cảm và quyết đoán trong công tác, cộng thêm phương diện ra tay tàn nhẫn và bá đạo, đúng là hiếm thấy trong quan trường Hoa Đông.
Trước nay Hoa Đông là địa phương mà những gì ẩn giấu bên trong khủng bố hơn Giang Nam rất nhiều lần, người này nổi mây thì kẻ khác nổi gió, quan trường nơi đây không thích hợp để tạo uy như trong nội địa, nhiều ít gì cũng phải có chút hương vị mềm mại.
Nhưng Trương Thanh Vân xuất hiện và đã đem tất cả ý nghĩ uyển chuyển vứt đi sạch, hắn thay máu quan trường, và cho đến bây giờ thì biểu hiện chủ quan của Trương Thanh Vân là cực kỳ thành công.
Mà đối với phương diện khách quan thì Trần Thành cũng mơ hồ cảm thấy sự hợp tác ăn ý giữa Nhuận Uyên và Xa Vĩ không hoàn toàn là kín kẽ. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì Trần Thành không phải là kẻ phát hiện ra, chỉ khi Trương Thanh Vân tìm được sơ hở thì hắn mới biết được.
Trương Thanh Vân cứng ngắc như vậy giống như một cây đinh cứng đâm vào đầu chính đàn Cảng Thành, quá trình đó lại cực kỳ dũng mãnh, cực kỳ sâu sắc. Thủ đoạn của hắn làm người ta kính sợ, ngay cả một Trần Thành luôn cao ngạo cũng không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân là một nhân vật lợi hại.
Trần Thành biết rất rõ Nhuận Uyên là loại người gì, Trương Thanh Vân dám chơi bài với Nhuận Uyên, hơn nữa còn bắt buộc lão cáo già này phải giúp đỡ, điều này đã chứng minh Trương Thanh Vân có bản lĩnh. Trong quá trình này chắc chắn sẽ có được mất, hơn nữa chẳng phải chỉ là được vài mất.
Nhưng Trần Thành chưa thấy Trương Thanh Vân do dự, đối phương có can đảm vung tay đánh đắm thuyền, bây giờ khi con đường đã rõ ràng thì hắn mới thấy tiểu tử kia quá lớn gan.
- Tút, tút!
Điện thoại vang lên.
Trần Thành nắm điện thoại, hắn nói:
- Chào anh, tôi là Trần Thành, anh là?
- Chào trưởng phòng Trần, tôi là Vương Hạ. Là thế này, bí thư để tôi báo cáo với anh, để anh báo cáo công tác cho bí thư Trương trước, đến khi có kết quả sơ bộ thì chuyển cho bí thư.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thư ký Vương Hạ.
- Nhưng, điều này... ....
Trong lòng Trần Thành chợt quýnh lên, trước nay công tác của hắn đều là bí thư trực tiếp phụ trách, bây giờ hắn lại bị kẹp vào giữa, hắn sao có thể tình nguyện? Nhưng khi hắn mở miệng thì lập tức phát hiện ra vấn đề, thời điểm mình chọn báo cáo vào hôm nay là không đúng, bây giờ mà báo cáo thì rất dễ làm cho người khác liên tưởng.
- Được rồi, tôi đã hiểu, cám ơn cậu, Tiểu Vương!
Trần Thành nói, giọng điệu có chú trầm thấp.
Trần Thành cúp điện thoại mà cảm thấy khó thể tiếp thu, trong lòng giống như có thứ gì đó mắc nghẹn, hắn đứng lên đi qua đi lại trong phòng. Dù mình chọn thời điểm báo cáo không đúng nhưng vẫn nghe ra lời trách móc của bí thư Nhuận Uyên trong lời nói của Vương Hạ.
Trần Thành nghĩ mãi mà không biết rõ Trương Thanh Vân đã cho Nhuận Uyên ăn món gì, vì sao bộ dạng của lão cáo già lại giống như khăng khăng bảo vệ? Trần Thành nghĩ đến vấn đề sau này mình cũng bị Trương Thanh Vân đè đầu cưỡi cổ mà trong lòng khó thể bình tĩnh.
Trần Thành còn nhớ rõ ngày mà Dịch Tiểu Thiên phải xuống ngựa, chính hắn còn cười nhạo Xa Vĩ ngu xuẩn, bây giờ xem ra chẳng ai thông minh hơn ai. Bàn tay của Trương Thanh Vân đã thò vào trong này, không gian của mọi người đều bị dè ép, đạo lý như vậy sao lại làm Trần Thành hắn sơ sót cho được?
/1217
|