Chu Thủ Tuân mở tiệc chiêu đãi Trương Thanh Vân ở một địa phương có tên là Giang Vọng Viên, bây giờ thời tiết đang rét đậm, dù nơi đây cách biển không xa nhưng vẫn là cực lạnh. Khi Chu Hà Dương lái xe đến đón Trương Thanh Vân thì bên ngoài đã có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu mùa.
Tuyết rơi thế này làm cho người ta sinh ra rất nhiều tâm tình, Trương Thanh Vân nhìn tuyết mà những suy nghĩ cũng bùng lên như sấm chớp. Tuyết rơi ở Ung Bình năm xưa, tuyết rơi trên dãy Hoàng Lĩnh, cùng khung cảnh tuyết rơi ở Thủ đô và thủ đô, Trương Thanh Vân chưa từng nhìn thấy cảnh đẹp nào khi tuyết rơi ở Hoa Đông.
Tuyết phủ xuống làm cho tất cả mọi nơi đều là màu trắng, có thể làm cho tư duy của con người bùng lên vô hạn, lòng dạ trở nên khoáng đạt tự nhiên. Trương Thanh Vân chưa được nhìn qua đợt tuyết nào đồ sộ và có nguy hại cho nhân loại, vì vậy gần đây hắn có tâm tình ngắm nhìn cảnh tuyết rơi. Một bình trà, hai chai rượu nhạt, hẹn gặp vài tri kỷ, như vậy coi như tuyết rơi hôm nay khá thanh thản.
- Chủ tịch Trương, đúng rồi, chúng ta đi vội vàng nên cũng chưa có những lời rõ ràng cho anh về hội nghị thu thập ý kiến, có muốn tôi liên lạc với bọn họ để xem xét tình hình hay không?
Chu Hà Dương chợt nói, Trương Thanh Vân cũng từ trong suy nghĩ miên man quay về thực tại.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn không lên tiếng nhưng trong lòng thầm lắc đầu. Chu Hà Dương cũng không kém hắn quá nhiều tuổi, nhưng đôi khi hắn lại cảm thấy tiểu tử này nhỏ hơn mình cả giáp.
Nếu xét theo trình độ tri thức thì Trương Thanh Vân không phải có nhiều ưu thế, nhưng nói về đạo lý sống, đặc biệt là những ngóc ngách quan trường thì Chu Hà Dương còn kém rất xa. Người này có đôi khi ngây thơ đến mức làm kẻ khác buồn cười, làm người ta không khỏi lắc đầu. Hơn nữa đối phương còn biết rất ít về những gì lục đục với nhau, những tình cảnh anh lừa tôi gạt trên quan trường, hiểu biết quá ít.
Nếu nói đến vấn đề xuất hành thì Trương Thanh Vân tuy vội vàng nhưng cũng không phải chẳng có thời gian quan tâm đến công tác của mình. Nhưng hắn không làm, cũng không cho Chu Hà Dương phải quan tâm, cứ như vậy mà vội vàng đến Lăng Thủy.
Nếu xét theo nguyên nhân thì Trương Thanh Vân muốn kiểm nghiệm những thành quả trong các ban ngành mình được phân công quản lý, để xem bọn họ có khống chế được hay không. Thứ hai công tác phải khi nắm khi buông, phải để lộ sơ hở cho đối thủ, để xem đối phương có ra tay hay không, hơn nữa sẽ ra tay thế nào.
Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ nắm đại cục vào trong tay, nếu lần này hắn cùng Nhuận Uyên đến Lăng Thủy khống chế thế cục, dưới tình huống như vậy mà ở nhà không được an tĩnh thì Nhuận Uyên là người thích thể diện, sẽ còn mặt mũi nữa sao?
Tất nhiên cũng không loại trừ tình cảnh thất bại, nếu Cảng Thành thua cuộc lần này thì Nhuận Uyên sẽ bị người ta quét rác trên mặt. Nhưng dưới tình huống như vậy lão cũng phải xem xét lại Xa Vĩ, vì cạnh tranh lần này thất bại cũng có nguyên nhân của chủ tịch Xa.
Tuy Trương Thanh Vân đến Cảng Thành không lâu nhưng cũng mơ hồ nhìn hấy thời điểm hợp tác hoàng kim giữ Nhuận Uyên và Xa Vĩ không được khăng khít như những lời đồn đại bên ngoài. Không những chẳng thân mật mà rất có thể hai người đều không vừa mắt lẫn nhau, vì căn cứ vào phán đoán đó mà Trương Thanh Vân quyết định để lộ sơ hở.
Tất nhiên Chu Hà Dương sẽ không nhìn thấu những khúc đường quanh co như vậy, Trương Thanh Vân là lãnh đạo cũng không thể giải thích cho hắn. Khi gặp phải một thư ký thế này thì đôi lúc cũng là bất đắc dĩ.
- Hà Dương, bây giờ nhiệm vụ quan trọng của chúng ta là nắm chắc công tác trước mắt, những thứ khác phải bàn sau. Đúng rồi, nhiệm vụ tôi giao cho cậu đã hoàn thành chưa?
Trương Thanh Vân nói, hắn dùng giọng uyển chuyển để lảng tránh vấn đề vừa rồi.
- À, cha tôi nói cấp bậc lễ nghĩa quá thấp, căn bản không thể đại biểu cho đảng và nhân dân Cảng Thành, vì vậy ông ấy không trao đổi với tôi về vấn đề này, vì thế... ....
Chu Hà Dương nói, giọng điệu có chút buồn bực.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn hiểu rõ tình cảnh của Chu Hà Dương, nhìn qua thì thấy Chu Thủ Tuân cũng là một lão già cố chấp, nhưng điều này cũng làm cho hai cha con có thêm chút bộ dáng.
Vọng Giang Viên là một bán đảo số một trên sông Trường Giang, vì mặt sông rất rộng nên bán đảo cũng có diện tích rất lớn. Nơi đây cũng được bố trí rất tốt, cũng có tâm tư khi xanh hóa phần lớn diện tích, dù là mùa đông nhưng cây vẫn xanh tốt.
Trên đảo không có kiến trúc gì quá cao, cao nhất cũng chỉ là mười tầng, mà Vọng Giang Viên thì giống như một khu du lịch. Trương Thanh Vân tiến vào thì mới phát hiện ra trong đây cũng có một khu biệt thự, dù Trương Thanh Vân đã gặp qua nhiều khung cảnh nhưng khi thấy khu biệt thự này cũng không thể không rung động.
Vị trí địa lý ở đây rất tốt, ba mặt được nước bao quanh nên hình thức biệt thự rất được chăm chút, người xây dựng những khu nhà này rõ ràng biết kết hợp không gian, trên sông Trường Giang lồng lộng mà xây dựng biệt thự giống như đặt một tảng đá giữa sông.
- Trong nước thì sợ rằng đây là những biệt thự xếp hạng nhất, chủ tịch Trương, nơi đây có vài biệt thự là của lãnh đạo tỉnh ủy, cha tôi cũng có một căn nhưng bình thường cũng không sử dụng.
Chu Hà Dương quay đầu lại nói, hình như hắn cảm thấy những lời nói như vậy có chút hàm hồ nên bổ sung:
- Năm đó đảo này được Hứa tướng quân mở ra, ông ấy cũng là người làm nhà ở đây đầu tiên, sau này nơi đây thành khu nhà cho các lãnh đạo tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân nghe vậy mà ánh mắt lóe lên, Hứa tướng quân trong lời nói của Chu Hà Dương cũng là một vị tướng già, khá trâu bò, sau chiến tranh thì làm tư lệnh đại quân khu ở Hoa Đông. Trương Thanh Vân thấy những hành động thế này đối với Hứa tướng quân chỉ là bình thường, đừng nói là xây nhà trên sông, dù là xây phòng trên biển thì những lão già này cũng dám liều mạng.
Xe chạy qua lại trên những con đường khúc chiết không quá lớn, sau đó cũng dừng lại ở trước cửa một căn biệt thự. Chu Hà Dương nhanh nhẹn xuống kéo cửa cho Trương Thanh Vân, sau đó hắn tiến vào trước, tất cả đều do hắn sắp xếp.
Hai cha con Chu Thủ Tuân và Chu Hà Dương có sáu bảy phần giống nhau, Trương Thanh Vân chỉ cần liếc mắt là nhìn ra Chu Thủ Tuân, đồng thời cũng bị bộ dạng của đối phương làm cho chấn động. Không biết có phải nhuộm thuốc quá mức hay không mà đầu lông mày Chu Thủ Tuân lại đen nhánh, không có một cọng bạc.
- Chào bí thư Chu, trước nay vẫn muốn đến thăm chú mà sợ quấy rầy công tác, hôm nay cũng cảm ơn vì chú sớt chút thời gian.
Trương Thanh Vân dùng giọng chân thành nói, hắn đưa tay ra.
Chu Thủ Tuân có hơi lùn hơn Trương Thanh Vân, lão híp mắt nhìn, hai người bắt chặt tay nhau.
- Đúng là rất trẻ!
Hai người nắm chặt tay nhau một lúc lâu thì Chu Thủ Tuân mới nói ra hai chữ, dù lão đã chuẩn bị tâm lý nhưng rõ ràng cũng bị độ tuổi và bộ dạng của Trương Thanh Vân làm cho chấn động.
- Đứa con trai của tôi không biết nghe lời chắc đã gây ra không ít phiền phức cho cậu, hôm nay tôi mời cậu đến cũng không phải bàn chuyện công tác, chẳng qua chỉ muốn gặp để xem cạu rốt cuộc là nhân vật thế nào mà có thể dạy bảo được con trai tôi, đúng là Trường Giang sóng sau đề sóng trước.
Chu Thủ Tuân nói, lão hít vào một hơi thật sâu, sau đó tự mình mời Trương Thanh Vân ngồi xuống.
Trương Thanh Vân vội vàng nói vài lời khách khí, hắn cũng không biết Chu Thủ Tuân có ý nghĩ như vậy, vì thế mà cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Chu Hà Dương hoàn toàn sắm vai nhân viên phục vụ, hắn dâng trà cho cha và Trương Thanh Vân, sau đó lại xách ghế ngồi ở phía sau và sát bên Trương Thanh Vân, bày ra bộ dạng của một thư ký.
Tất cả đều xuất hiện trong mắt Chu Thủ Tuân, lão cố ý không nói trước, vì vậy mà gian phòng có được khoảng thời gian yên tĩnh trong phúc chốc. Trước kia lão chưa từng được gặp Trương Thanh Vân, nhưng lão biết rõ lai lịch của đối phương. Lão là người có địa vị cao, tất nhiên mức độ hiểu rõ quan trường sẽ còn cao và mạnh hơn cả Nhuận Uyên và Xa Vĩ.
Khi Trương Thanh Vân hàng không xuống Cảng Thành thì Chu Thủ Tuân cũng thấy thời điểm không tốt, nhưng bây giờ lão lại thấy cán bộ mà cục tổ chức trung ương nhìn trúng quả nhiên không tầm thường. Tuy người trước mặt còn rất trẻ nhưng đây chẳng qua chỉ là cảm giác ban đầu, đợi khi khách và chủ đều ngồi xuống thì làm gì còn cảm giác đó? Trường hợp này lại giống như một buổi bàn luận giữa hai cán bộ cấp cao.
Nếu nói thật lòng thì Chu Thủ Tuân nhìn thấy Chu Hà Dương dần dần đi theo Trương Thanh Vân mà tâm tình cực kỳ vui sướng, nếu không phải vì nguyên nhân như vậy thì cấp bậc giữa hai người quá chênh lệch, lão việc gì phải mời Trương Thanh Vân đến dùng cơm?
Nhưng vui sướng là một mặt, trên quan trường cũng không quá xem xét cảm tình. Hôm nay Chu Thủ Tuân biết rất rõ ý đồ Trương Thanh Vân đến đây, nhưng lão lại không muốn giúp đỡ Cảng Thành trong tranh chấp với Lăng Thủy. Bây giờ nhìn vẻ bề ngoài thì Cảng Thành huy hoàng sáng lạn, nhưng đối với lão thì tràn đầy nguy cơ khổng lồ.
Nguy cơ này thể hiện trong ban ngành, thể hiện ở các mặt công tác chính trị ở Cảng Thành, vì bất kỳ một địa phương nào qua mười năm phá triển thì đều sinh ra vấn đề ở phương diện quản lý. Nhưng xảy ra vấn đề là một chuyện mà ý thức được vấn đề là một việc khác, trong mắt Chu Thủ Tuân thì bây giờ Cảng Thành dã không còn ý thức được vấn đề tồn tại ở đâu.
Có thể là các giới trong xã hội Cảng Thành đã bưng bít khá cao độ, bây giờ chính đàn Cảng Thành cũng không còn nhiệt tìn như năm xưa, cũng không còn không khí dân chủ, chẳng còn bao dung, là tín hiệu nguy hiểm.
Trung ương rõ ràng thấy được vấn đề, bọn họ phái Trương Thanh Vân xuống chính là xem xét phương diện này. Nếu xét đúng chuẩn thì những biểu hiện của Trương Thanh Vân có thể nói là rất tốt, đã đem đến luồng gió mới cho Cảng Thành.
Nhưng như vậy đủ rồi sao? Chu Thủ Tuân đôi khi cảm thấy vấn đề khá đơn giản, Cảng Thành là một thành phố kinh tế lớn, thứ nhất là DGP cao hơn rất nhiều lần những tỉnh nghèo, nếu địa phương như vậy mà thể chế chính trị không tốt, đây không phải là trò đùa sao? Quan trọng là những cán bộ cấp phó bộ được điều chỉnh mà kinh động đến cục tổ chức trung ương đều thường là người đứng đầu đảng ủy, nhưng lần này cục tổ chức trung ương lạ chỉ bổ nhiệm một chức phó, Chu Thủ Tuân cảm thấy rất khó hiểu... ....
/1217
|