Trương Thanh Vân cuối cùng cũng thấy được một đợt tuyết lớn ở Hoa Đông, buổi sáng khi thức dậy hắn kéo màn ra và thấy bên ngoài trắng xóa, toàn bộ Lăng Thủy đều được bao phủ trong thế giới tuyết trắng. Lúc này chỉ còn dòng Trường Giang màu xanh vẫn còn lặng lẽ xuôi dòng, trời đất trắng xóa và màu xanh của dòng sông tạo thành hai màu sắc đơn điệu.
Hôm nay là thời gian mà hội nghị thường ủy tỉnh ủy mở họp, sáng sớm Nhuận Uyên đã phóng đến tỉnh ủy, Trương Thanh Vân không có việc gì làm, hắn gọi Lưu Nham đến, hai người chạy ra vùng ngoại ô Lăng Thủy.
Lăng Thủy cũng là thành phố nổi tiếng về lịch sử văn hóa, trong các triều đại năm xưa thì nơi đây luôn được coi là khu vực kinh tế sầm uất của cả nước. Trương Thanh Vân hôm nay lợi dụng lúc nhàn rỗi để thưởng tuyết, đồng thời cũng muốn được đi thăm quan.
Đến lúc này thì Trương Thanh Vân cũng không thèm quan tâm đến kết quả ở hội nghị thường ủy, công tác đều đã làm, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, thôi thì cứ để tất cả thuận theo tự nhiên.
Lưu Nham là người Hoa Đông, hắn cũng đã đến Lăng Thủy nhiều lần, cũng rất quen thuộc với những thắng cảnh nơi đây, vì vậy Trương Thanh Vân cứ nghe theo lời lái xe của mình.
Có thể thấy được quy mô hiện đại hóa thành phố ở Lăng Thủy là rất cao, xe của Trương Thanh Vân chạy từ nội thành ra ngoại ô phía đông, tuyết trên đường được quét dọn sạch sẽ. Ấn tượng này là rất tốt, hiệu suất dọn tuyết cũng thể hiện hiệu suất của một thành phố.
Ngoại ô phía đông Lăng Thủy chính là quận Chung Sơn, khi xe chạy đến địa bàn quận Chung Sơn thì tuyết đọng trên đường là rất nhiều, Lưu Nham cũng không dám tiếp tục tiến về phía trước, hắn đề nghị với Trương Thanh Vân:
- Chủ tịch Trương, hôm nay khí trời không tốt chúng ta nên đổi chỗ thôi, lái xe lên núi vào lúc này rất nguy hiểm.
- Như vậy cũng không được, tôi và anh đã đến đây chẳng lẽ đi về tay không? Tìm một chỗ đỗ xe, tôi và anh leo núi.
Trương Thanh Vân nói, hôm nay hắn rất hào hứng.
Lưu Nham cảm thấy bất đắc dĩ, hắn đành phải tìm một chỗ đậu xe rồi hai người đi bộ lên núi. Núi Chung Sơn không cao nhưng khá hiểm trở, hai người không đi đường lớn mà bỏ sức đi đường núi.
Trên núi Chung Sơn có rất nhiều cảnh đẹp, đây là một ngọn núi khá nổi tiếng trong dãy Trung Sơn, hơn nữa lại nằm giữa dãy núi, vì vậy Trương Thanh Vân rất muốn chiêm ngưỡng. Khi hai người lên đến đỉnh núi thì đã đến giữa trưa.
Đứng trên đỉnh núi quan sát toàn bộ thành phố Lăng Thủy mà lòng dạ chợt trở nên khoáng đạt, dòng Trường Giang êm đềm đã nuôi dưỡng bao nhiêu thế hệ mỹ nhân nơi đây, cố đô năm xưa cũng đã trải qua bao nhiêu phồn hoa? Bây giờ Lăng Thủy cũng còn rất ít dấu hiệu văn hóa năm xưa mà chuyển hình thành một thành phố mang đậm hương vị kinh doanh.
Trương Thanh Vân nhìn những cây cầu và tuyến dường như vắt ngang trước mắt mà chẳng thấy chút văn hóa nào, nhân gian muôn vàn ân ái, tình cảnh phong tình liệu còn được như trước? Thành phố mà lịch sử đã ghi lại bao nhiêu ân oán, trong thăng trầm nhân gian có giữ lại được chút duyên xưa?
Trong đầu Trương Thanh Vân bùng lên hàng loạt ý nghĩ, hơn nữa còn cực kỳ cảm khái. Người đứng ở vị trí cao và thông thoáng thường có những cảm xúc vương vấn, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đối diện lại sinh ra chút cảm giác lạ lẫm.
Khi làm quan ngày càng lớn thì công tác ngày càng dày, càng bận rộn, ra vào đón trước đưa sau, bình thường đâu có được cơ hội thanh thản như hôm nay? Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra định gọi cho Triệu Giai Ngọc.
- Anh...Em cũng đang muốn gọi cho anh, ba mẹ hỏi xem tết năm nay anh có bận rộn gì không, nếu thật sự quá bận thì cả nhà sẽ đến Cảng Thành.
Triệu Giai Ngọc nói, càng ngày càng trở thành một người vợ tiêu chuẩn.
- Đến tết anh sẽ cố gắng quay về thủ đô!
Trương Thanh Vân nói, bây giờ tết âm lịch là một cơ hội để cả nhà Trương Thanh Vân đoàn tụ, hơn nữa còn nằm trên nhiều phương diện xã giao. Truyền thống trong nước có một ngày lễ long trọng nhất, sao lại không đến thăm hỏi các lãnh đạo cho được? Bây giờ Trương Thanh Vân khá cô lập ở Hoa Đông, nhưng tiền vốn của hắn chính là sự ủng hộ của tuyến trên, phương diện này hắn thấy rất rõ ràng. Vì vậy muốn bảo trì để quan hệ luôn tốt, bảo trì mối liên hệ với lãnh đạo là một sự kiện cực kỳ quan trọng đối với Trương Thanh Vân.
- Giai Ngọc, bây giờ anh đang ở trên đỉnh Chung Sơn ở Lăng Thủy, nơi đây tuyết đang rơi, anh nghĩ nếu có em và Mạn Mạn ở bên cạnh thì sẽ càng tốt hơn.
Trương Thanh Vân cười nói, hắn di chuyển chủ đề.
Triệu Giai Ngọc cười ngọt ngào, trong lòng cũng rất vui, nàng nói:
- Mạn Mạn phải đi nhà trẻ, gần đây quan hệ giữa nó và ông nội rất tốt, nhiệm vụ đưa đón nó đi học của em và bà nội đều đã bị ông nội cướp mất. Nó nói phải đợi anh về vào dịp tết.
Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng chợt ấm áp, những căng thẳng và mệt mỏi đều theo gió bay đi.
- Đúng là con gái của cha, có khí phách của chu hưng an
- Chủ tịch Trương, chủ tịch Trương, thư ký Chu có chuyện cần tìm anh, chuyện khẩn cấp.
Trương Thanh Vân đang trò chuyện cực kỳ vui sướng thì Lưu Nham đã cầm điện thoại chạy đến nói.
Trương Thanh Vân cau mày, Triệu Giai Ngọc nói:
- Sao thế? Anh có chuyện gì à?
- À, anh sẽ gọi lại cho em sau.
Trương Thanh Vân nói, hắn cúp điện thoại.
- Đúng là xấu hổ, tôi... ....
Lưu Nham mặt đỏ tía tai, hắn nôn nóng không biết làm sao cho phải, chỉ biết dùng tay chỉ chỉ điện thoại.
Trương Thanh Vân nhận lấy điện thoại, hắn nói:
- Hà Dương, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
- Chủ tịch Trương, hội nghị thường ủy vừa giải tán, cha tôi bảo tôi nói với anh một chuyện, trưởng phòng tuyên truyền thị ủy Cảng Thành bị điều tra kỷ luật... ....
Chu Hà Dương nói.
- Cái gì?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Cha tôi cũng không nói rõ ràng lắm, nhưng bí thư Đái của ủy ban kỷ luật đã thông báo chứng thật tin tức trong hội nghị thường ủy hôm nay. Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, có lẽ cũng chỉ vừa phát sinh trong hai ngày hôm qua và hôm nay.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, Hồng Sơn Trà gặp chuyện không may quá đột nhiên, trước đó lại không có chút tin tức, vì vậy hắn nhạy cảm phát hiện ra sự việc không đơn giản. Bình thường thì những sự việc đột nhiên này đều đã được mưu tính từ lâu, thường kéo dãn thời gian không hành động vì sợ đánh rắn động cỏ.
Bây giờ đột nhiên ra tay thì có ý nghĩa thế nào? Rất có thể ý nghĩa là những vụ án liên quan đến Hồng Sơn Trà đã quá rõ ràng. Hồng Sơn Trà là cán bộ cấp trưởng phòng, là người lớn lên ở Cảng Thành, nàng có vấn đề thì sẽ rút ra dính theo bùn, sẽ có bao nhiêu kẻ phải liên lụy? Hơn nữa quan trọng là điều tra Hồng Sơn Trà sẽ ảnh hưởng thế nào đến đại cục?
- Chủ tịch Trương, cha tôi nói chuyện này đều do chính ủy ban kỷ luật trung ương bố trí, ủy ban kỷ luật tỉnh Hoa Đông chỉ có nhiệm vụ phối hợp.
Chu Hà Dương ở đầu dây bên kia nói.
- Biết rồi, bây giờ cậu ở đâu? Lập tức quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị quay về.
Trương Thanh Vân nói, hắn tiện tay cắt điện thoại đưa cho Lưu Nham.
Trương Thanh Vân xuống núi, sau đó lên xe về khách sạn, đoạn đường này tâm tình biến đổi ác liệt. Cảm giác thanh thản vừa rồi đã biến mất, trong đầu hắn đang suy xét chuyện liên quan đến Hồng Sơn Trà, rốt cuộc sẽ có những ảnh hưởng thế nào?
Nhưng hôm qua Trương Thanh Vân đã bàn bạc với Chu Thủ Tuân rất nhiều lời, hắn cho rằng bây giờ công tác quan trọng nhất của Cảng Thành chính là bảo trì sự phát triển kinh tế, phải làm tốt các công tác điều chỉnh kết cấu kinh tế.
Tất cả đều có công tác của riêng mình, kể cả điều chỉnh ban ngành, các biện pháp thi hành chính trị và những sửa đổi đều phải được tiến hành trên tiêu chí không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện tình hình kỷ luật một cán bộ quan trọng, chuyện xấu lần này là quá lớn.
Ảnh hưởng xấu nhất chính là chính đàn Cảng Thành sẽ rung chuyển, dù cơn địa chấn không đến thì lúc này lòng người ở Cảng Thành đã bàng hoàng, đây là một tin tức không vui với Cảng Thành.
Trương Thanh Vân lại nghĩ đến Nhuận Uyên, trước nay ngoài sáng thì Hồng Sơn Trà theo sau Nhuận Uyên. Nhưng bây giờ Hồng Sơn Trà đã bị cho rằng không được sạch sẽ, liệu Nhuận Uyên có liên quan hay không?
Hơn nữa Hồng Sơn Trà gặp chuyện không may lần này quá đột nhiên, đúng vào lúc Nhuận Uyên không có mặt ở Cảng Thành, bên trong có gì cần phải chú ý? Nếu có thì các đồng chí ủy ban kỷ luật sẽ suy xét theo phương diện nào?
Trương Thanh Vân cảm thấy trong đầu có rất nhiều ý nghĩ, hắn không thể không thừa nhận dưới tình cảnh này thì phương pháp bố trí chính mình là trung tâm Cảng Thành của Nhuận Uyên sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng vào lúc này thì không nên gấp gáp, đột nhiên Nhuận Uyên bị đẩy ngã thì những quyền lợi trong tay tự nhiên thổi ra, như vậy sẽ làm cho quan trường Cảng Thành lập tức rối loạn, cuối cùng sẽ rơi vào trạng thái khó khống chế.
Tình cảnh như vậy thì Cảng Thành tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, đặc biệt là các quan viên trước nay không tích cực, rất nhiều công tác sẽ không được triển khai và mở rộng. Nếu cũng vì vậy mà ảnh hưởng đến tương lai của Cảng Thành thi đây là điều khó thể nào ăn nói với nhân dân.
Xe hơi phóng như bay trên đường, Lưu Nham xem xét vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thanh Vân mà biết được hôm nay xảy ra chuyện lớn. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng không dám chạy quá nhanh, hắn còn nhớ rõ tình cảnh trước đó thiếu chút nữa đã đâm vào xe của một vị lãnh đạo nữ ở thị ủy.
Sau sự kiện lần đó thì Lưu Nham nhất định phải cho vào đầu mình hai chữ chú ý , đó là dù thế nào cũng không đượ xuất hiện sai lầm. Lưu Nham tiến vào thị ủy đã rất lâu, sau khi đối mặt với các tranh chấp thì hắn cũng hiểu ra rất nhiều.
Hắn cũng biết người ngồi trên chiếc xe mà ngày đó mình thiếu chút nữa đã đâm vào là một vị lãnh đạo nữ trọng yếu trong thị ủy, thậm chí còn mạnh hơn những phó chủ tịch bình thường. Khi nghĩ đến những xấu hổ ngày hôm đó thì tâm tình của Lưu Nham khó thể tiêu tan, hắn cũng không dám tưởng nếu trước đó mình không phải lái xe cho chủ tịch Trương, không có mặt mũi chủ tịch Trương, sợ rằng ngày đó mình khó vượt qua cửa ải của vị lãnh đạo nữ kia.
Sau một lần vấp ngã thì khôn ngoan hơn và nhìn xa hơn, hôm nay tuyết rơi và đường rất trơn, Lưu Nham cố gắng lái xe vững vàng. Nhưng hắn cũng không biết vị lãnh đạo nữ trước đó bây giờ đã thành tù nhân.
- Nhanh lên, anh Lưu, cần phải thể hiện bản lĩnh thật sự.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, trong lòng khó nén cảm giác nôn nóng, cuối cùng cũng mở miệng.
- Chủ tịch Trương... ....
Lưu Nham đáp lời, trong lòng thầm kêu khổ, nhưng chỉ nói ra được một câu. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn ra cửa sổ rồi thở dài một hơi.
/1217
|