Trong nhà trưởng phòng quy hoạch Vạn Chính Trị, vợ hắn là Hồ Hoa Dung, là nhân viên phòng văn hóa, trước kia có xuất thân là diễn viên. Bây giờ cả hai vợ chông là nhân viên nhà nước, cũng coi như là người trong giới thượng lưu.
Trong Cảng Thành thì Vạn Chính Trị là trưởng phòng, có quyền lợi, cũng tuyệt đối thuộc cấp bậc quan lớn. Vạn Chính Trị có thân phận như vậy thì vợ cũng đứng được thẳng lưng, cũng có mặt mũi khi đối diện với người khác.
Ngày hôm nay Vạn Chính Trị về nhà mà vứt luôn cặp xuống ghế rồi đặt mông ngồi xuống không nói một lời. Hồ Hoa Dung thì đang làm việc trong phòng bếp, những tiếng cười khe khẽ vang lên giống như tâm tình rất tốt.
Khi nghe thấy âm thanh trong phòng khách thì nàng duỗi đầu ra rồi cười nói:
- Anh Vạn, hôm nay tan tầm rồi sao? Em đang có chuyện muốn tìm anh, em thấy gần đây không khí khá tốt, điều kiện lại thích hợp, nếu không có gì thì chúng ta mời vài trưởng phòng đến tụ tập với nhau, năm nay chúng ta còn chưa mời khách.
- Những ngày nay quá bận rộn, chờ thêm vài ngày nữa rồi nói sau. Cái gì mà thời điểm tốt này nọ?
Vạn Chính Trị dùng giọng không tốt nói.
- Này, sao anh lại nói thế?
Hồ Hoa Dung có chút sững sờ, nàng nhận ra sự khác thường của chồng, trong trí nhớ của nàng thì lòng hư vinh của chồng trước nay không phải nhỏ, mỗi năm đều rất quan tâm đến chuyện mời khách, có quan hệ khá tốt với phòng văn hóa và phòng quy hoạch. Hơn nữa trong vấn đề này cũng có nhân tố không nhỏ của Hồ Hoa Dung.
- Em nói này, anh Vạn, anh hôm nay làm sao vậy? Có phải có gì không hài lòng?
Hồ Hoa Dung nói, nàng đang nấu nướng trong phòng bếp nhưng cũng phải hỏi đến tận cùng mới chịu thôi.
- Được rồi, được rồi, hôm nay anh không dùng cơm ở nhà, anh phải đi ngay.
Vạn Chính Trị khoát tay nói, hắn liếc mắt nhìn vợ rồi thở dài:
- Em cũng thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài dùng cơm.
- Sao vậy? Hôm nay có gì đặc biệt sao?
Hồ Hoa Dung dùng giọng nghi ngờ nói, trong đầu cũng có chút buồn bực, cũng không biết rõ hôm nay có gì đặc biệt.
- Đừng suy đoán lung tung, gọi điện thoại cho anh họ và chị gái đến chung vui. Người này đi nhầm phương hướng rồi, cũng không biết anh ấy có bị choáng váng hay không, thế cục còn chưa rõ mà đã làm loạn, đúng là tự tìm đường chết, nhưng như vậy cũng đừng làm ảnh hưởng đến anh chứ?
Vạn Chính Trị nói.
Hồ Hoa Dung chợt sững sờ, vẻ mặt lập tức biến đổi và trở nên nghiêm túc. Trong ký ức của nàng thì Vạn Chính Trị luôn ôn hòa, nhưng sao hôm nay lại khác thường như vậy.
Trong chính đàn Cảng Thành thì ai cũng biết trưởng phòng quy hoạch Vạn Chính Trị có quan hệ rất tốt với phó phòng xây dựng Lý Liên Thành, nhưng cũng không ai biết giữa hai người có quan hệ họ hàng. Lý Liên Thành là anh họ của vợ Vạn Chính Trị, mà Vạn Chính Trị và Hồ Hoa Dung kết hợp với nhau cũng nhờ sự mai mối của Lý Liên Thành, vì vậy quan hệ giữa hai nhà là rất tốt.
Cũng vì vậy mà Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành cực kỳ nhất trí trong chính trị, trước nay phòng quy hoạch và phòng xây dựng phối hợp với nhau cũng rất nhiều. Vạn Chính Trị là người đứng đầu phòng quy hoạch, những năm gần đây đã giúp đỡ Lý Liên Thành rất nhiều.
Trước kia Dịch Tiểu Thiên là người đứng đầu phòng xây dựng, nếu không có sự nhắc nhở của Vạn Chính Trị thì Lý Liên Thành cũng không biết có cơ hội được rèn luyện. Dịch Tiểu Thiên xảy ra chuyện, hắn không có cơ hội thì sao bộc lộ hết tài năng?
Nhưng sau khi Dịch Tiểu Thiên rớt đài thì Vạn Chính Trị cũng không quá quan tâm đến Lý Liên Thành, người này kinh doanh nhiều năm trong phòng xây dựng, bây giờ trên đầu đã không còn bị núi đè, hắn tiến lên là điều hoàn toàn hợp lý.
Nhưng hai ngày trước Vạn Chính Trị đến gặp mặt và Trương Thanh Vân nói ra vài lời trưng cầu ý kiến làm hắn cảm thấy khó thể nhìn thấu. Sau khi quay về thì Vạn Chính Trị nghĩ rằng Trương Thanh Vân vừa đánh vừa xoa, mình hướng về phía chủ tịch Trương mà xưng thần, như vậy thì bánh ít đi bánh quy lại, chủ tịch muốn kéo Lý Liên Thành lên trợ giúp chính mình, vì vây mà lúc đó trong lòng Vạn Chính Trị rất hưng phấn.
Nhưng cuộc điện thoại của Lý Liên Thành vào sáng hôm nay đã làm cho Vạn Chính Trị phải hồn bay phách tán, trong điện thoại Lý Liên Thành dùng giọng vui sướng nói phòng tổ chức đã đề cử hắn làm trưởng phòng, quan hệ ở thị ủy và chính quyền đã được hắn khơi thông rất tốt. Chủ tịch đã tự mình nói chuyện với hắn, sau khi nói chuyện thì hắn thấy tình cảnh tiến triển rất tốt. Hơn nữa Lý Liên Thành cũng đã đưa lễ vật đến cho trưởng phòng tổ chức Trần Thành, không nhận không về, vì vậy mà vấn đề thăng chức là rất lớn.
Vạn Chính Trị vừa nghe thấy như vậy, lại liên tưởng đến lời nói của Trương Thanh Vân mà trong lòng chợt lo lắng cuống cuồng. Khoảnh khắc này hắn hiểu mình đã sai quá xa, Trương Thanh Vân chủ động trưng cầu ý kiến chính là muốn hỏi hắn có phải cùng tuyến với Lý Liên Thành hay không, bây giờ Lý Liên Thành không nghe lời mời của mình, chẳng phải mình không đáng tín nhiệm à?
Trong đầu Vạn Chính Trị có rất nhiều ý nghĩ, nhưng ở trong điện thoại cũng không dám nói rõ với Lý Liên Thành, vì vậy đành phải hẹn hai người đến dùng cơm. Sau khi cúp điện thoại thì hắn cảm thấy trong lòng rét run, thầm trách mình quá suy đoán ý nghĩ của lãnh đạo, đã đảo điên trắng đen ý đồ của lãnh đạo.
Ngày đó Trương Thanh Vân trưng cầu ý kiến của mình về nhân tuyển cho chức vụ trưởng phòng xây dựng, rõ ràng đã bày tỏ ý nghĩ không hài lòng với Lý Liên Thành. Tuy chuyện liên quan đến Lý Liên Thành có vẻ đã được tính trước, đối phương nói với Vạn Chính Trị giống như đã là sự thật, nhưng Vạn Chính Trị biết rõ sự cao tay của Trương Thanh Vân, hắn căn bản không tin Lý Liên Thành có được niềm vui được bao nhiêu ngày.
Bây giờ quan trọng nhất chính là vị trí của Lý Liên Thành trong lòng Trương Thanh Vân đã rơi xuống vị trí nào rồi, nếu là vị trí không tốt thì Vạn Chính Trị thấy mình cũng xong đời. Chỉ cần xem phương pháp đối phó quyết đoán của Trương Thanh Vân với Dịch Tiểu Thiên thì có thể thấy vị lãnh đạo này không phải là đèn cạn dầu, càng không phải là loại tốt đẹp gì, là người vào khoảnh khắc quan trọng sẽ rút dao ra đâm người.
Hồ Hoa Dung thấy vẻ mặt chồng quá khó coi thì cũng không dám hỏi nhiều, nàng vội vàng thu dọn phòng bếp rồi quay về phòng thay quần áo. Nàng thậm chí còn không dám ăn mặc quá đàng hoàng, tât cả động tác đều có thể nói là hiệu suất cực cao. Thái độ cao ngạo và thận trọng thường ngày cũng được thu lại, khoảnh khắc này nàng cảm thấy mình bị chồng lây nhiễm, trở nên có chút căng thẳng.
Hồ Hoa Dung cũng là người trong quan trường, nàng biết rõ tình hình Cảng Thành gần đây không ổn, ngay cả lãnh đạo thị ủy cũng rơi đài, nàng suy xét có phải chồng mình cũng bị dính dáng hay không, nếu không sao lại có bộ dạng như vậy?
Địa điểm dùng cơm chính là phòng Vip khách sạn Tân Hải, khi Vạn Chính Trị đến thì Lý Liên Thành đã sớm đến trước. Lý Liên Thành năm nay gần năm mươi, hôm nay mặc một bộ áo dài, đầu tóc được chải chuốt bóng loáng, hắn đứng trước cửa phòng với vẻ mặt tươi cười như hoa chào đón hai vợ chồng Vạn Chính Trị.
Những năm gần đây quan hệ giữa Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị có thể nói là đạt đến tầm cao của họ hàng, nếu nói lời thật lòng thì hắn luôn mang lòng cảm ơn vì những giúp đỡ của Vạn Chính Trị trong những năm gần đây. Nếu không có Vạn Chính Trị thì hắn cũng không có cảnh tượng hôm nay.
Cũng may mà bây giờ mọi chuyện đều tốt, mấy ngày trước hắn được chính chủ tịch cao tiếp kiến, trong lúc nói chuyện thì chủ tịch Xa đã thừa nhận thành tích của hắn, quyết định sẽ xem xét, điều này làm hắn cảm thấy rất vui sướng.
Quả nhiên sau khi Xa Vĩ tìm gặp mặt Lý Liên Thành nói chuyện thì sau đó phòng tổ chức đã lập tức có tin tức, Lý Liên Thành đã làm cấp phó nhiều năm, hắn có quan hệ với rất nhiều người trong chính quyền, chỉ cần xét từ các tin tức phản hồi là thấy khả năng hắn được đề bạt là rất lớn.
Lý Liên Thành sau khi nghe được tin tức này thì cũng không vội vui mừng đắc ý, hắn lập tức sử dụng các mối quan hệ bí mật, trực tiếp nhắm vào trưởng phòng tổ chức Trần Thành. Sau khi xử lý mọi việc, bây giờ phản hồi của trưởng phòng tổ chức Trần Thành là rất khả quan, vì vậy hắn mới vui vẻ nói ra với Vạn Chính Trị, cũng muốn cho đối phương một tin vui.
Có thể thấy hắn là người khống chế phòng xây dựng, mà Vạn Chính Trị lại khống chế phòng quy hoạch, hợp tác hoàng kim thế này có bao nhiêu lợi ích, chỉ cần không phải là kẻ ngốc sẽ thấy rất rõ ràng. Cũng vì vậy mà cục diện nhiều năm qua sống vào sự trợ giúp của Vạn Chính Trị đã thay đổi, đây là điều mà nhiều năm qua Lý Liên Thành luôn mơ tưởng.
- Anh Vạn, hôm nay chúng ta dùng món cá!
Lý Liên Thành nói, ánh mắt nhìn về phía Hồ Hoa Dung:
- Này, vẻ mặt sao lại như vậy? Nhìn em có vẻ không vui, chẳng lẽ bị anh Vạn ức hiếp sao?
Hồ Hoa Dung chợt sững sờ, nàng nhìn sang Vạn Chính Trị, lại thấy chồng đang cười. Vạn Chính Trị thì thầm lắc đầu, đúng là anh vợ của mình có chút cạn nước, không làm nên việc, bây giờ đã đắc ý đến như vậy, đúng là quá kém với hình tượng bình thường.
Quyền lợi đúng là quá kỳ diệu, Lý Liên Thành vốn là người cực kỳ cơ trí và khôn khéo, nhưng hôm nay Vạn Chính Trị nhìn qua anh họ mà cảm thấy chỉ biết buồn cười, hơn nữa cũng không biết nên cười hay nên khóc.
Đúng lúc này thì cửa phòng mở ra, vợ Lý Liên Thành từ bên trong đi ra, khi thấy Vạn Chính Trị thì nhiệt tình chào hỏi. Bọn họ tuy là người thân thích nhưng cũng không gọi nhau theo phương pháp thông thường, Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị xưng hô với nhau bằng đồng chí, ngoài ra bình thường đều gọi tên, vì vậy bình thường vợ của Lý Liên Thành cũng gọi Vạn Chính Trị là anh Vạn, nhưng lại gọi Hồ Hoa Dung là em gái. Nếu xét từ phương diện này thì người ngoài dễ dàng cho rằng Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị là anh em đồng hao.
- Hoa Dung, em và Mạc Hạ Vũ vào dùng cơm trước, anh và anh Lý ở bên ngoài hút một điếu thuốc.
Vạn Chính Trị nói, hắn đưa mắt ra hiệu cho Hồ Hoa Dung đi vào.
Hồ Hoa Dung không dám chậm trễ, vẻ mặt cố nặn ra nụ cười, nàng mời vợ Lý Liên Thành đi vào, hai người cùng nhau vào phòng. Lý Liên Thành thấy tình cảnh như vậy thì cũng biết Vạn Chính Trị có chuyện, vì vậy không nhịn được phải nói:
- Anh Vạn, có chuyện gì vậy? Khoảnh khắc này anh không nên cản chân tôi đấy chứ?
- Được rồi, được rồi, trưởng phòng Lý!
Vạn Chính Trị nhíu mày nói, trong lòng bực bội đến cực điểm. Hắn rút gói thuốc từ trong túi quần ra, cũng không nhìn hoàn cảnh mà đốt một điếu.
Lý Liên Thành chợt ngẩn người, hắn cũng nhận lấy một điếu và châm lửa. Hai người cùng hút thuốc, hít một hơi thật sâu, tâm tình giống như có biến đổi, lại nhịn không lên tiếng.
Vạn Chính Trị khoát tay với Lý Liên Thành, hắn tìm nhân viên phục vụ thuê một gian phòng không. Nhân viên phục vụ giúp hai người bật đèn rồi thu dọn, Vạn Chính Trị quát ngừng.
Hai người tiến vào gian phòng, ánh sáng có hơi u ám, Vạn Chính Trị cũng cảm thấy không được tốt cho lắm. Cũng vì nguyên nhân hoàn cảnh mà Lý Liên Thành cảm nhận được một hương vị không tốt. Trước nay hắn rất hiểu Vạn Chính Trị, đối phương luôn là người trấn định, nhưng tình huống như hôm nay rõ ràng là nhiều năm chưa từng xuất hiện, Lý Liên Thành nhạy cảm phát hiện ra có chuyện lớn phát sinh.
Trong gian phòng có chút u tối, Vạn Chính Trị dùng sức hút thuốc, bầu không khí lập tức khói sương lượn lờ, còn có thể nhìn thấy ánh thuốc lóe lên, màu hồng bùng lên loe lóe có chút quỷ dị.
- Anh Lý, những năm gần đây tôi cho rằng anh bị Dịch Tiểu Thiên áp chế mà trưởng thành, nhưng anh...Vì sao anh hồ đồ như vậy?
Vạn Chính Trị đột nhiên mở miệng, gian phòng cách âm rất tốt, dư âm còn vang vọng bên tai.
Lý Liên Thành có chút sững sốt, hắn không biết vì sao Vạn Chính Trị lại nói như vậy, vì thế mà chẳng biết tìm từ thế nào cho thích hợp.
Cũng may mà Vạn Chính Trị cũng không muốn để Lý Liên Thành phải mở miệng, hắn nói xong câu vừa rồi thì hít vào một hơi thuốc thật sâu, sau đó dụi mạnh xuống gạt tàn. Hắn đứng thẳng người, cũng không nhịn được mà mở miệng nói ra hơn ngàn chữ.
Trước tiên Vạn Chính Trị nói về cơ cấu chính trị cơ bản vào lúc này của Cảng Thành, sau đó trọng điểm là Trương Thanh Vân, nói ra những gì mà hắn và Trương Thanh Vân đã bàn luận trước đó, mà nguyên nhân hậu quả của vấn đề Dịch Tiểu Thiên rơi đài cũng được hắn nói ra rất cẩn thận. Đó là chuyện đã phát sinh trước đó, lúc ấy Trương Thanh Vân triệu kiến vài trưởng phòng đến gặp mặt ở biệt thự, trong lúc tiếp kiến thì Dịch Tiểu Thiên không coi ai ra gì, không thèm quan tâm đến một lãnh đạo được phân công quản lý như Trương Thanh Vân, vì vậy mà mâu thuẫn trở nên nổi bật.
Trương Thanh Vân cũng không để cho mâu thuẫn này duy trì trong thời gian dài, chỉ vài ngày sau đã ra tay với lãnh đạo phòng xây dựng, xử lý Dịch Tiểu Thiên và hai phó phòng khác một cách nhanh gọn. Nếu như không phải vậy thì Lý Liên Thành nào có quả ngọt ngày hôm nay.
Vạn Chính Trị dù sao cũng là một lãnh đạo ban ngành, ánh mắt rộng hơn Lý Liên Thành rất nhiều, có rất nhiều tin tức mà Lý Liên Thành không thể biết, co rất nhiều thứ mà Lý Liên Thành không thể nghĩ ra, nhưng tất cả đều rõ ràng trong mắt Vạn Chính Trị. Những lời hắn nói ra dù là khí thế hay sức thuyết phục cũng làm người ta phải chấn động.
Hơn nữa vì tâm tình bị ảnh hưởng mà Vạn Chính Trị càng nói càng kích động, lúc đầu Lý Liên Thành còn có ý chen vào, nhưng sau đó càng nghe càng kinh ngạc, càng nghe càng rét lạnh. Bây giờ bộ dạng ung dung trước đó đã biến mất, vẻ mặt chuyển thành màu trắng. Cuối cùng Vạn Chính Trị nói:
- Anh Lý, lăn lộn trong quan trường thì phải đi đứng biết lượng sức. Anh nghĩ xem, Xa Vĩ là chủ tịch, vì sao anh ấy phải quan tâm đến một phó phòng trong ban ngành? Anh nghĩ rằng chỉ dựa vào chút tin tức và năng lượng là có thể đứng giữa hai vị lãnh đạo chính quyền sao?
- Còn có cả trưởng phòng Trần, anh không thăm dò cho rõ ràng mà đưa lễ vật, người ta có thể nhận nhưng cũng có thể đưa đến ủy ban kỷ luật. Còn những tin tức mà đám người phòng tổ chức đồn đãi lung tung, anh nghĩ rằng bọn họ có thể quyết định chức danh cho một trưởng phòng được sao?
Mồ hôi lạnh trên mặt Lý Liên Thành chảy xuống ròng ròng, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Anh Vạn, bây giờ tôi nên làm sao?
Sau khi nói ra những lời này thì sau lưng Lý Liên Thành chợt rét lạnh, mông giống như đang ngồi lên lò xo, hắn chợt dựng người lên rồi kích động tiến lên nắm chặt tay Vạn Chính Trị nói:
- Anh Vạn, anh cũng không thể thấy chết mà chẳng cứu, tôi và anh là anh em lâu năm, người trong Cảng Thành ai cũng biết tôi và anh có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, anh cần giúp tôi suy nghĩ biện pháp, anh em chúng ta đồng lòng thì có gì là không giải quyết được? Có phải vậy không?
- Anh..Anh xem Vạn Chính Trị tôi là thế nào? Tôi mặc kệ anh thì hôm nay còn mời anh dùng cơm sao?
Vạn Chính Trị trầm giọng nói, hắn dùng sức lắc lắc tay nói:
- Anh Lý, anh nên bình tĩnh một chút, không cần phải quá mức lo lắng.
Lý Liên Thành khẽ nghiêng đầu mà nở nụ cười tự giễu, tình cảnh thế này mà còn bình tĩnh được sao? Khi Vạn Chính Trị nói đến Trương Thanh Vân thì Lý Liên Thành đã ý thức được mình sai lầm, gần đây Trương Thanh Vân ngày càng lộ rõ trong quan trường Cảng Thành, sao mình lại xem nhẹ vị bồ tát này?
Bầu không khí trong phòng chợt an tĩnh trở lại, Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị đều đang xem xét tình cảnh. Hai người cũng không phải không có ý nghĩ đối nghịch với Trương Thanh Vân, nhưng khi nghĩ đến tấm gương Dịch Tiểu Thiên thì trong lòng không có chút dũng khí nào.
Trương Thanh Vân là lãnh đạo phân công quản lý, hắn muốn tìm ra lỗ hổng trong công tác của Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị thì rất dễ dàng. Chỉ cần tùy tiện lấy cớ, trên tay người ta lại có quyền nhân sự, chỉ cần ra tay thì hoàn toàn có khả năng làm hai người thân bại danh liệt. Dịch Tiểu Thiên không phải đã thân bại danh liệt rồi sao? Trở thành vị quan có hình tượng xấu trong mắt nhân dân Cảng Thành.
Hơn nữa còn nghe nói Dịch Tiểu Thiên trước đó không phục, đã lên tận tỉnh náo loạn. Người ta là cán bộ được cục tổ chức trung ương phái xuống, chẳng qua chỉ ra tay với một cấp dưới mà thôi, dù là lãnh đạo tỉnh ủy cũng không dám chỉ vì một sự việc đơn giản đó mà nhìn vào Trương Thanh Vân.
Càng suy xét thì Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành ngày càng uể oải, trong đầu Vạn Chính Trị lại nhớ đến vẻ mặt Trương Thanh Vân khi nói chuyện vào hai ngày trước, hắn nói:
- Anh Lý, tình thế bây giờ rõ ràng tôi và anh nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của chủ tịch Trương, cũng chỉ có thể xem mặt chủ tịch Trương mà nói chuyện thôi.
- Tôi thấy thế này, chúng ta tìm một cơ hội để gặp mặt và xem xét thái độ của chủ tịch Trương với anh, anh cũng cần đưa ra một phần lễ. Tôi nhớ quận Ngân Hạnh và quận Phù Hải những năm gần đây kéo không ít những hạng mục lớn, lúc đó anh nên nói những vấn đề liên quan đến bí thư Hoàng Thiệu và bí thư Củng Hán Sâm, trước sau nói rõ ràng, có lẽ những thứ này sẽ có tác dụng với chủ tịch Trương, anh hiểu chưa?
Lý Liên Thành gật đầu đờ đẫn nói:
- Nhưng... ....
- Không nhưng nhị gì cả, nên biết người biết ta một chút. Anh Lý, trên đời này có một vài thứ không quan tâm đến sự hoàn mỹ, là đàn ông thì đúng lúc quan trọng phải thể hiện sự quyết đoán.
Vạn Chính Trị nói, hắn hít vào một hơi thật sâu, tâm tình cũng dần bình tĩnh.
Vừa rồi hắn nói chuyện với Lý Liên Thành mà cũng chải chuốt lại những suy nghĩ của mình, đồng thời càng hiểu sâu về Trương Thanh Vân hơn một tầng. Hắn mơ hồ cảm thấy tất cả tình cảnh ngày hôm nay đều đã được chủ tịch Trương khống chế, đối phương buộc mình phải lôi kéo Lý Liên Thành và đứng cùng một thuyền, cưỡng ép hai người đứng trên một tuyến, nếu không thì chỉ còn đường chết.
Tâm tư của Trương Thanh Vân là rất sâu, rất bí ẩn, mãi đến tận thời điểm này thì Vạn Chính Trị mới bừng tỉnh và hiểu ra. Nhưng đến khi hiểu ra thì hắn đã không còn cơ hội và tư cách để phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi trên con đường Trương Thanh Vân đã vạch ra.
Đáng thương cho hai anh em Vạn Chính Trị đã kinh doanh ở Cảng Thành vài chục năm, tất cả không bằng một vị lãnh đạo vừa mới đến Cảng Thành. Vạn Chính Trị cảm thấy như vậy cũng tốt, hai người có thể đi theo một vị lãnh đạo lợi hại và cao tay, chắc chắn sẽ có thêm nhiều cơ hội sinh tồn. Chỉ cần Trương Thanh Vân không sao thì Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành sẽ nắm quyền tuyến dưới, điều này mới là quan trọng.
/1217
|