Lầu ba khu chính quyền, Trương Thanh Vân vừa đi đến góc rẽ thang máy đã bị một người chạy đến húc lên vai.
- Sao anh... ....
Người nọ hai bắt bùng ra lửa, khi ngẩng đầu nhìn thấy Trương Thanh Vân thì chợt khựng lại.
- Anh Hàn, có chuyện gì mà vội vàng như vậy? Bây giờ là thời điểm dùng cơm trưa.
Trương Thanh Vân cười nói, trước mặt không phải là ai khác, chính là Hàn Khắc Cùng.
- À, ha ha!
Hàn Khắc Cùng cười nói có chút xấu hổ:
- Tôi có chút chuyện, đã để quên một thứ ở văn phòng, ha ha!
- Vậy thì anh đi nhanh lên!
Trương Thanh Vân cười nói, hai người đi qua nhau, Trương Thanh Vân vẫn cười mà vẻ mặt Hàn Khắc Cùng lại phủ lên một tầng sương lạnh.
Trương Thanh Vân cười Hàn Khắc Cùng vì người này quá ngu ngốc, ngay cả nói dối cũng không biết đường. Lầu ba chính là khu phòng làm việc của Trương Thanh Vân và Xa Vĩ, hắn vội vàng chạy lên đây cũng chỉ vì gặp Xa Vĩ, xem ra một chiêu của Nhuận Uyên hôm nay đã làm cho rất nhiều người phải căng thẳng.
Lại nói đến Hàn Khắc Cùng, lúc này trong lòng hắn rõ ràng rất lo lắng. Hội nghị thường ủy đột nhiên bị hủy, chẳng phải là chuyện xấu đối với những quy hoạch của hắn và Xa Vĩ sao?
Hội nghị thường ủy nói đến vấn đề nhân sự, Xa Vĩ cũng không muốn trực tiếp đối chiến với Nhuận Uyên, dù sao hắn cũng thừa dịp Hồng Sơn Trà rơi đài mà làm cho thực lực gia tăng, nhưng rõ ràng đối đầu với Nhuận Uyên vẫn chưa đủ lực.
Nhưng nếu nhân sự không được nhúng tay thì Xa Vĩ lại nghĩ rằng sẽ hành động ở vấn đề tài chính là thuế vụ. Mỗi năm số tiền thuế thu được đều là một ngọn núi nhỏ áp lên chính quyền, Trương Thanh Vân là người không đi chợ không biết giá củi giá gạo, nhưng hắn được phân công quản lý quy hoạch và xây dựng nên bắt buộc suy xét đến phương diện này, mà hệ thống tài chính thuế vụ lại làm người ta bực bội.
Lần trước phòng tài chính mở hội nghị nhưng Trương Thanh Vân đơn giản không tham gia, điều này làm cho Xa Vĩ phải toi công.
Xa Vĩ không thừa nhận Trương Thanh Vân bình thản như vậy, nhưng đã quá lâu mà chủ tịch Trương vẫn không nóng không lạnh, không đưa tay sang phòng tài chính, điều này làm cho Xa Vĩ đôi khi hận không thể vỗ bàn mắng chửi trong hội nghị ban ngành.
Trương Thanh Vân có thể kéo có thể đẩy, nhưng Xa Vĩ là người đứng đầu khối chính quyền, hắn không thể làm theo được. Nhưng bây giờ hắn không có biện pháp đối phó với Trương Thanh Vân, nhưng lại sinh ra cảm giác bị đối phương xỏ mũi dẫn đi. Nếu đã như thế thì không phải Nhuận Uyên đang định mở hội nghị điều chỉnh ban ngành sao? Xa Vĩ có thể thuận theo Nhuận Uyên, nhưng khối tài chính cũng phải ném cho Trương Thanh Vân, những việc không thể vừa lòng dân chúng cũng ném cho chủ tịch Trương. Đến khi đó nếu kết thúc cuối năm mà không hoàn thành nhiệm vụ thì Trương Thanh Vân phải chịu tất cả tiếng xấu.
Xa Vĩ có lòng tin Nhuận Uyên sẽ giúp đỡ mình, vì bây giờ Nhuận Uyên đã cho rằng Trương Thanh Vân rất hòa đồng và phát triển ở khối chính quyền, cũng không thể mất đi sự khống chế với người này. Như vậy biện pháp tốt nhất là ném thêm chút trọng trách, cần phải dùng sức nặng đè chết đối phương.
Nhưng Xa Vĩ tính ngàn lần vạn nẻo cũng không ngờ hội nghị thường ủy lại đột nhiên bị trì hoãn, rõ ràng Xa Vĩ đã không thể thực hiện biện pháp áp trọng trách lên người Trương Thanh Vân ngay lập tức.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa cấp tốc vang lên, Xa Vĩ cau mày nói:
- Vào đi.
- Chủ tịch, bí thư Nhuận đang làm gì vậy? Đây chẳng phải làm việc bừa bãi sao? Một tuần trước đã quyết định hội nghị, vì sao chỉ nói một câu là trì hoãn?
Hàn Khắc Cùng nói, vẻ mặt cực kỳ tức tối.
Đáng lý ra tâm tình của Hàn Khắc Cùng cũng không đến mức bết bát như vậy, nhưng lúc nãy hắn đụng mặt Trương Thanh Vân ở góc rẽ hành lang, khi thấy đối phương nhàn nhã cười thì trong lòng hắn đã cảm thấy khó chịu. Hắn nghĩ năm xưa khi Trương Thanh Vân chưa đến Cảng Thành thì mình uy phong hiển hách cở nào, hắn là phó chủ tịch được phân công quản lý kinh tế, khi đó kinh tế Cảng Thành phát triển cao nhưng chưa từng vắt hết óc suy nghĩ như hôm nay.
Nhưng Hàn Khắc Cùng không ngờ tâm tình của mình không tốt mà Xa Vĩ lại càng bết bát hơn, hắn nói:
- Nếu không anh cứ đi đến mà hỏi bí thư Nhuận xem có chuyện gì xảy ra? Nếu không được thì anh tự mình đi mà chủ trì.
Hàn Khắc Cùng có chút sững sốt, dù là kẻ ngốc cũng có thể thấy Xa Vĩ cũng tức giận đến cực điểm, nếu không chủ tịch cũng sẽ chẳng đến mức này.
Cũng may Hàn Khắc Cùng đã rất thích ứng với phong cách của lãnh đạo, vì vậy hắn thông minh lựa chọn phương pháp ngậm miệng, hắn đặt mông ngồi trên ghế sa lông mà không nói lời nào. Xa Vĩ cũng không nói thêm điều gì, hai người giống như gà mắc tóc, bầu không khí trong phòng quỷ dị đến cực điểm.
- Gần đây chủ tịch Trương bận rộn những về những chuyện gì?
Một lúc lâu sau Xa Vĩ đột nhiên nói.
- À...Hình như...Hình như rất siêng năng xuống tuyến dưới, thị sát các quận, không phải đang biểu hiện mình rất gần dân sao?
Hàn Khắc Cùng nói, trong giọng điệu tràn đầy cảm giác ghen ghét.
Xa Vĩ khoát tay, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Được rồi, được rồi, đã đến giờ cơm trưa, anh đi mau lên.
- Vâng!
Hàn Khắc Cùng nói, vẻ mặt có chút thất vọng, hắn tưởng rằng Xa Vĩ có biện pháp, nào ngờ lãnh đạo cũng bó tay chịu trói.
Hội nghị thường ủy hôm nay đột nhiên trì hoãn thì còn có một người cũng bực bội không chịu nổi giống như Xa Vĩ, đó chính là bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam. Vì hội nghị thường ủy hôm nay mà Sở Thanh Nam đã chuẩn bị một bộ tây phục mới tinh, hơn nữa hắn còn đặc biệt nhờ nhân viên trang điểm xóa đi khá nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn qua thấy trẻ hơn vài tuổi.
Nếu tính ra thì Sở Thanh Nam đã ngồi trên ghế thường ủy Cảng Thành được gần năm năm, mà năm năm đó hắn vẫn là bí thư ủy ban kỷ luật. Nếu nói về chiến tích và thành tích thì Sở Thanh Nam luôn rất tự tin, nhưng nhiều lần không có cơ hội tốt, đã bỏ lỡ nhiều khả năng đề bạt.
Đến khi sự việc Hồng Sơn Trà bị phanh phui, sau đó là một đám cán bộ Cảng Thành bị liên quan thì trong lòng Sở Thanh Nam cực kỳ lạnh lẽo. Cảng Thành cải cách và phát triển được vài chục năm thì bùng lên rất nhiều tin tức tham ô hủ bại, hắn làm bí thư ủy ban kỷ luật có thể không liên quan sao? Khi thấy những thành quả trong năm năm sắp bị hủy hoại trong chốc lát thì hắn cảm thấy không cam lòng.
May mà trong quá trình xử lý vụ việc thì Sở Thanh Nam đã làm nhiều công tác lấy công chuộc tội, quan trọng là hắn đã vì Nhuận Uyên mà làm nhiều việc trong bóng tối, bây giờ Nhuận Uyên cũng hiểu rõ đạo lý, bắt buộc phải có qua có lại.
Trong suy nghĩ của Sở Thanh Nam thì chính hắn sẽ trở thành phó bí thư đảng ủy, lúc đó dù là năng lượng hay quyền lực thì chức vụ bí thư ủy ban kỷ luật cũng khó thể so sánh được.
Tất nhiên cơ sở của Sở Thanh Nam chính là kinh doanh nhiều năm ở Cảng Thành, trên tay hắn có rất nhiều tài nguyên, hoàn toàn có thể tiến thêm một bước trong nhiệm kỳ mới. Chỉ cần hắn lên được chức phó bộ thì cũng coi như là quan cao cấp, như vậy sẽ không uổng cuộc đời này.
Suốt một buổi sáng Sở Thanh Nam cứ ngây người ngồi trong phòng mà mặc sức tưởng tượng tương lai sáng rực của mình, hắn đã sớm khó thể chờ đợi thêm đối với hội nghị thường ủy.
Nhưng lúc này thư ký tiến vào nói một câu làm Sở Thanh Nam giống như bị giội một chậu nước đá vào lúc trời đông giá rét, làm cho toàn thân run rẩy.
- Hội nghị thường ủy trì hoãn rồi sao? Vì sao? Rốt cuộc hôm nay Nhuận Uyên muốn gì? Nói ngừng là ngừng sao?
Trong đầu Sở Thanh Nam chợt lóe lên hàng loạt ý nghĩ nhưng thân thể thì đứng ngây ngốc như gỗ đá.
Thư ký của Sở Thanh Nam thấy bộ dạng lãnh đạo như vậy thì cũng không dám nhúc nhích, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- À...Bí thư Sở, bí Thư Nhuận có lời muốn nói, anh ấy nói anh sáng phòng làm việc ngay... ....
Thân thể Sở Thanh Nam chợt chấn động, hắn trừng mắt nhìn thư ký của mình:
= Sao không nói sớm? Đúng là chỉ làm hỏng việc, tôi đi ra ngoài xem xét tình huống, chút nữa trở về sẽ trừng trị cậu.
Sở Thanh Nam nói xong thì xách theo chiếc cặp trên ghế sa lông rồi vội vàng đi thẳng đến phòng làm việc của Nhuận Uyên.
Bí Thư Nhuận là người thích phong thủy, phòng làm việc luôn âm u, điều này làm cho người ta cảm thấy bầu không khí nặng nề. Mỗi lần Sở Thanh Nam đến đây đều cảm thấy không thoải mái, không biết Nhuận Uyên học phong thủy quái gì, chẳng lẽ lý luận phong thủy là không được xuất hiện dưới ánh sáng sao?
Sở Thanh Nam với một đầu bực tức đã đi đến trước cửa phòng làm việc của Nhuận Uyên, thư ký Vương nói:
- Bí thư Sở đến rồi à? Bí Thư Nhuận nói anh đợi một chút, anh ấy thu xếp một vài thứ bên trong.
Thư ký Vương Hạ nói, vẻ mặt lại có chút nghi hoặc.
- À, quên mất, cũng không phải ra ngoài dùng cơm, mà cũng chưa đến giờ cơm trưa, bí thư trước đó vẫn ở bên trong chờ anh.
Vương Hạ nói, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này hiện ra trong mắt Sở Thanh Nam lại có vẻ rất châm chọc.
Những gì mà Sở Thanh Nam đã bàn với Nhuận Uyên bây giờ không được thực hiện, vì thế lúc này hắn mới đến hỏi rõ nguyên nhân, vì sao Nhuận Uyên lại hủy hội nghị thường ủy. Bây giờ xem ra Nhuận Uyên cũng không muốn trả lời vấn đề một cách chính diện, mà lại đang đi đường vòng. Ăn cơm sao? Đáng cười, người nào mà chẳng biết cơm của bí Thư Nhuận rất khó nuốt?
- Anh Sở đến rồi à? Đi thôi, trưa nay tôi mời khách, chúng ta ra ngoài dùng món vịt hấp.
Nhuận Uyên đi từ trong phòng làm việc ra ngoài, trên tay cũng là một chiếc cặp tài liệu.
Tuy Nhuận Uyên cũng không nói lớn tiếng, nhưng Sở Thanh Nam đang cực kỳ tức giận lại không dám phát hỏa, dù sao trong lòng hắn vẫn khắc sâu cảm giác e ngại bí Thư Nhuận. Dù hắn biết rõ tình huống của Nhuận Uyên cũng không dám gây ra xung đột trực tiếp. Nhuận Uyên nói như vậy mà Sở Thanh Nam lại không dám phản đối, vì vậy đành phải nhận lời.
Bốn phong cách thức ăn nổi tiếng gồm có Tứ Xuyên, Quảng Đông, Sơn Đông, Hoài Dương, nếu muốn ăn thức ăn ngon của Hoài Dương thì Hoa Đông cũng là một điểm đến lý tưởng, mà thành phố Cảng Thành thì lại càng có những món chính thống. Mà vịt hấp cũng là một món ăn Hoài Dương nổi tiếng, món Hoài Dương coi trọng vấn đề nguyên nước nguyên vị, vịt thường dùng là loại vịt non, mập mà không ngán, hương vị nổi tiếng cả nước.
Nhuận Uyên muốn ăn món vịt hấp, mà địa điểm chính là khách sạn Lăng Phong Các ở quận Phong Diệp thành phố Cảng Thành. Nhuận Uyên đã đặt phòng suốt năm ở khách sạn Lăng Phong Các, nơi đây thuê phòng cũng không đơn giản, nhưng Nhuận Uyên thì đặc biệt, nơi đây cũng coi là phòng làm việc thứ hai của lão.
Nhà Nhuận Uyên cách quá xa thị ủy, cũng chẳng phải ngày nào lão cũng quay về nhà, những lúc không về nhà thì lão ở lại Lăng Phong Các. Những người có chân rết ở thị ủy mới biết được tin tức này, mà Sở Thanh Nam cũng là người trong số đó.
Nhưng hôm nay hai người đến Lăng Phong Các cũng không dùng cơm ngay, Sở Thanh Nam và Nhuận Uyên gọi một bình trà rồi ngồi đối diện nhau, cả hai cùng uống trà.
- Bí thư, hôm nay tại sao lại hủy bỏ hội nghị thường ủy? Có phải đã có điều gì đó chưa chuẩn bị thỏa đáng hay không?
Sở Thanh Nam nói, hắn định biểu hiện chút thận trọng, nhưng vấn đề này hắn không nói không được, rốt cuộc cũng không nhịn được phải mở miệng.
Nhuận Uyên nhíu mày giống như những lời nói của Sở Thanh Nam đã phá hư bầu không khí trong phòng, lão dùng ánh mắt sững sờ nhìn Sở Thanh Nam mà một lúc lâu không nói lời nào. Sở Thanh Nam bị Nhuận Uyên nhìn chằm chằm mà cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy toàn thân không được thoải mái.
- Anh Sở, nếu tôi nói anh không thể tiến lên chức phó bí thư, anh sẽ có cảm tưởng gì?
Nhuận Uyên đột nhiên nói.
- Sao?
Sở Thanh Nam đột nhiên hô lên một tiếng kinh hoàng, phản ứng đầu tiên của hắn là gân cổ nổi hết lên. Hắn đột nhiên đứng thẳng lên, hắn tiếp đón ánh mắt của Nhuận Uyên, ánh mắt quá sâu sắc, câu nói vừa ra khỏi cuống họng đã bị hắn nuốt trở vào.
- Anh Sở, thực tế anh đã bỏ qua cơ hội tốt nhất, nếu anh còn muốn dùng thứ kia để kiếm lợi ích thì tôi và anh đều không có kết quả tốt. Là một bí thư ủy ban kỷ luật, anh cũng không làm tròn trách nhiệm.
Nhuận Uyên chậm rãi nói, giọng nói không có chút sức lực, nhưng những lời này rơi vào trong tai Sở Thanh Nam lại trở nên rất kinh người.
- Bí thư, bí thư, trước nay tôi chưa từng nghĩ như vậy, anh cho rằng Sở Thanh Nam tôi là ai? Thế nào sẽ gây ra bất lợi cho anh?
Sở Thanh Nam nói, vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ thành thật. Khoảnh khắc thất thố vừa rồi đã tan biến, hắn khôi phục lại bộ dạng an phận và khôn khéo như trước.
- Hừ!
Nhuận Uyên hừ một tiếng, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm không chút hoang mang, sau đó khoát tay nói:
- Được rồi, sẽ không nhắc đến vấn đề này nữa. Anh phải hiểu, tôi và anh là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Nhuận Uyên khẽ đặt ly trà lên bàn, lão mím môi hai lượt rồi nói
- Anh chắc cũng đang rất kỳ quái, vì sao tôi lại cho trì hoãn hội nghị thường ủy, đúng không?
- Điều này...Tôi tin tất cả mọi người hôm nay đều bất ngờ, không riêng gì tôi, không riêng gì tôi.
Sở Thanh Nam nói, vẻ mặt xuất hiện nụ cười mỉa mai.
- Hừ!
Nhuận Uyên chậc lưỡi nói:
- Anh Sở, chuyện này cũng không thể trách tôi, tôi toàn tâm toàn ý muốn anh tiến lên một bước, nói thật ra Cảng Thành chúng ta có thêm một phó bí thư cũng là phù hợp, nhưng... ....
Nhuận Uyên nói đến đây thì dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Sở Thanh Nam, lão nói:
- Mười giờ đêm qua tôi nhận được điện thoại của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Mã Học Vọng, anh ấy nhấn mạnh vấn đề, nói rằng số phó bí thư ở Cảng Thành đã quá đủ.
- Như vậy là sao? Lần trước không phải đã nói sẽ thông qua à? Sao bây giờ lại lật lọng?
Sở Thanh Nam dùng giọng nghi ngờ nói.
- Hì hì!
Nhuận Uyên chợt cười hai tiếng mà không trả lời câu hỏi của Sở Thanh Nam. Người này phản ứng ngây thơ đến mức buồn cười, chỉ biết hỏi mà không biết nghĩ sao? Đây không phải là ý đồ của tỉnh ủy mà là của cục tổ chức trung ương.
Cục tổ chức trung ương!
Nhuận Uyên thầm nghĩ đến đơn vị này, trong lòng chợt có chút lệch lạc, có sự hâm mộ, có chút đố kỵ. Sao tỉnh ủy phải lật lọng? Điều này chỉ có một khả năng là cục tổ chức trung ương đã ra mặt can thiệp, mà tại sao cục tổ chức trung ương lại phải can thiệp vào vấn đề một phó bí thư ở Cảng Thành?
Đáp án có thể nói là rất sinh động, Nhuận Uyên trước nay cũng không ngờ Trương Thanh Vân lại cứng ngắc như thế. Hầu như Nhuận Uyên có thể khẳng định một trăm phần trăm, lần này tuyến trên bác bỏ ý kiến tăng thêm một phó bí thư của mình cũng vì nguyên nhân muốn bảo vệ Trương Thanh Vân. Đồng thời cũng có một đòn cảnh cáo Cảng Thành, dù sao đây cũng là suy nghĩ của Nhuận Uyên.
Trương Thanh Vân còn trẻ, hắn có đức gì mà được như vậy, tổ chức coi trọng người này sao? Gần đây Nhuận Uyên là người mắt cao hơn đầu nhưng bây giờ lại thấy chính mình không thể so sánh với Trương Thanh Vân, người ta là cán bộ tương lai rộng mở, là cột trụ của quốc gia.
Trà Long Tỉnh cực phẩm, thông qua ly thủy tinh có thể nhìn thấy những đọt trà đang nở ra bên dưới và cụm lại thành một khối, cực kỳ đẹp và có ý cảnh.
Nhưng lúc này tâm tình của Sở Thanh Nam và trước đó đã hoàn toàn khác biệt, hắn đã nuôi giấc mộng phó bí thư trong thời gian dài, bây giờ tất cả tan thành bây khói, hắn sao có thể cam lòng? Hắn cũng không phải là người ngu, Nhuận Uyên nói làm hắn thanh tỉnh trở lại, khoảnh khắc sau hắn đã hiểu rõ mọi thứ.
- Thì ra người cản đường mình chính là tiểu tử Trương Thanh Vân kia.
Sở Thanh Nam cảm thấy sự việc này không có gì dối trá, hắn biết Nhuận Uyên sẽ không gạt mình, hắn chỉ kinh ngạc Trương Thanh Vân có căn cơ quá sâu trong đảng. Người này được đảng trợ thủ, chính quyền cũng trợ thủ, hơn nữa sau lưng còn có người hộ tống, trận thế như vậy sao có thể làm cho người khác tin tưởng sự công bằng của tổ chức?
Trên thế giới này làm gì có nơi nào công bằng?
Sở Thanh Nam nở nụ cười tự chế giễu, hắn ngẩng đầu nhìn Nhuận Uyên, nếu không lên được chức phó bí thư thì Sở Thanh Nam và Nhuận Uyên cũng khó thể tách nhau ra, Nhuận Uyên phải giúp hắn, đây là bài tẩy của Sở Thanh Nam.
- Anh Sở, nguyên nhân tôi chỉ nói cho một mình anh biết. Bây giờ trong toàn bộ Cảng Thành cũng chỉ có anh và tôi biết được, vì vậy tôi hy vọng anh có tư tưởng đoan chính, phải biết bày ra vị trí chính đáng cho mình, anh có thể hiểu chứ?
Nhuận Uyên nói.
Vẻ mặt Sở Thanh Nam biến đổi lớn, hắn nghe thấy mùi vị uy hiếp trong lời nói của Nhuận Uyên. Ý đồ của Nhuận Uyên chính là không hy vọng Sở Thanh Nam có thể tiếp tục tìm lão để dây dưa, nhưng sự việc có đơn giản như vậy sao?
Nhưng dù có như thế nào thì có một việc mà Sở Thanh Nam biết rõ, đó chính là hắn không thể nào bước lên chức vị phó bí thư ở Cảng Thành, ngoài dây dưa ở chức vụ này thì hắn còn vị trí gì để quan tâm?
Nhuận Uyên híp mắt nhìn Sở Thanh Nam mà trong lòng thầm cười lạnh, lão thấy Sở Thanh Nam cũng có chút công phu ẩn nhẫn nhưng dù sao cũng không phải loại người phóng khoáng, hơn nữa tâm tư lại xấu xa, không thuộc chính đạo, không phải một kẻ ra hồn.
Vì vậy từ sâu trong lòng Nhuận Uyên cũng mơ hồ có chút cảm giác vui sướng khi lãnh đạo không cho phép tăng thêm một phó bí thư, Sở Thanh Nam lên phó bí thư thì làm được gì? Còn không phải sẽ xuất hiện một kẻ ăn bám, một kẻ chỉ một lòng làm cho nội bộ lục đục với nhau sao? Bây giờ thì vừa hay, tuyến trên không cho phép Cảng Thành tăng thêm một phó bí thư, cũng coi như chặt đứt ý nghĩ của Sở Thanh Nam.
Nhưng Nhuận Uyên cũng chẳng phải không có lo lắng, lão sợ Sở Thanh Nam sẽ là chó cùng rứt giậu và trở nên khó khống chế. Bữa cơm hôm nay với mục đích để lão nhìn rõ hướng đi của đối phương, nếu người này thật sự đi vào con đường đen tối thì lão sẽ để lại một đòn đau, vào khoảnh khắc quan trọng sẽ lấy ra thực hiện cho người ta thấy thế nào là lòng dạ độc ác.
- Anh Sở, lần này anh đánh mất cơ hội tốt, nhưng sau này còn rất nhiều cơ hội. Anh cũng biết bây giờ đã không còn cách xa nhiệm kỳ mới, theo quy luật thì vào nhiệm kỳ mới ban ngành Cảng Thành phải điều chỉnh mạnh, anh có ưu thế còn trẻ hơn nhiều người, năng lực công tác cũng không có vấn đề, tổ chức sẽ dùng anh, điểm này anh phải tin vào kinh nghiệm của tôi.
Nhuận Uyên nói, giọng điệu bắt đầu chậm hẳn.
Sở Thanh Nam buồn bực không lên tiếng giống như trong lòng đang cố gắng đấu tranh tư tưởng. Không biết đã qua bao lâu thì hắn ngẩng đầu lên nói:
- Cảm ơn bí thư đã mở đường, anh yên tâm, tôi sẽ không vì những thứ này mà bị ảnh hưởng.
Nhuận Uyên liếc mắt nhìn Sở Thanh Nam, trong lòng mất bình tĩnh, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Cuối cùng lão cũng trở nên bình thản, lão cười nói:
- Ăn cơm, ăn cơm, chúng ta nói chuyện nãy giờ mà quên mất, đến lúc rồi, dọn thức ăn lên thôi.
Sở Thanh Nam lén đưa mắt nhìn Nhuận Uyên, hắn thầm nghĩ:
Nhuận Uyên quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, hôm nay may mà mình không vạch mặt lão, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Sở Thanh Nam là người giỏi tạo ra không gian mờ mịt, hắn là người am hiểu ẩn nhẫn. Nhuận Uyên muốn làm việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không thì đã xem nhẹ Sở Thanh Nam hắn rồi.
- Sao anh... ....
Người nọ hai bắt bùng ra lửa, khi ngẩng đầu nhìn thấy Trương Thanh Vân thì chợt khựng lại.
- Anh Hàn, có chuyện gì mà vội vàng như vậy? Bây giờ là thời điểm dùng cơm trưa.
Trương Thanh Vân cười nói, trước mặt không phải là ai khác, chính là Hàn Khắc Cùng.
- À, ha ha!
Hàn Khắc Cùng cười nói có chút xấu hổ:
- Tôi có chút chuyện, đã để quên một thứ ở văn phòng, ha ha!
- Vậy thì anh đi nhanh lên!
Trương Thanh Vân cười nói, hai người đi qua nhau, Trương Thanh Vân vẫn cười mà vẻ mặt Hàn Khắc Cùng lại phủ lên một tầng sương lạnh.
Trương Thanh Vân cười Hàn Khắc Cùng vì người này quá ngu ngốc, ngay cả nói dối cũng không biết đường. Lầu ba chính là khu phòng làm việc của Trương Thanh Vân và Xa Vĩ, hắn vội vàng chạy lên đây cũng chỉ vì gặp Xa Vĩ, xem ra một chiêu của Nhuận Uyên hôm nay đã làm cho rất nhiều người phải căng thẳng.
Lại nói đến Hàn Khắc Cùng, lúc này trong lòng hắn rõ ràng rất lo lắng. Hội nghị thường ủy đột nhiên bị hủy, chẳng phải là chuyện xấu đối với những quy hoạch của hắn và Xa Vĩ sao?
Hội nghị thường ủy nói đến vấn đề nhân sự, Xa Vĩ cũng không muốn trực tiếp đối chiến với Nhuận Uyên, dù sao hắn cũng thừa dịp Hồng Sơn Trà rơi đài mà làm cho thực lực gia tăng, nhưng rõ ràng đối đầu với Nhuận Uyên vẫn chưa đủ lực.
Nhưng nếu nhân sự không được nhúng tay thì Xa Vĩ lại nghĩ rằng sẽ hành động ở vấn đề tài chính là thuế vụ. Mỗi năm số tiền thuế thu được đều là một ngọn núi nhỏ áp lên chính quyền, Trương Thanh Vân là người không đi chợ không biết giá củi giá gạo, nhưng hắn được phân công quản lý quy hoạch và xây dựng nên bắt buộc suy xét đến phương diện này, mà hệ thống tài chính thuế vụ lại làm người ta bực bội.
Lần trước phòng tài chính mở hội nghị nhưng Trương Thanh Vân đơn giản không tham gia, điều này làm cho Xa Vĩ phải toi công.
Xa Vĩ không thừa nhận Trương Thanh Vân bình thản như vậy, nhưng đã quá lâu mà chủ tịch Trương vẫn không nóng không lạnh, không đưa tay sang phòng tài chính, điều này làm cho Xa Vĩ đôi khi hận không thể vỗ bàn mắng chửi trong hội nghị ban ngành.
Trương Thanh Vân có thể kéo có thể đẩy, nhưng Xa Vĩ là người đứng đầu khối chính quyền, hắn không thể làm theo được. Nhưng bây giờ hắn không có biện pháp đối phó với Trương Thanh Vân, nhưng lại sinh ra cảm giác bị đối phương xỏ mũi dẫn đi. Nếu đã như thế thì không phải Nhuận Uyên đang định mở hội nghị điều chỉnh ban ngành sao? Xa Vĩ có thể thuận theo Nhuận Uyên, nhưng khối tài chính cũng phải ném cho Trương Thanh Vân, những việc không thể vừa lòng dân chúng cũng ném cho chủ tịch Trương. Đến khi đó nếu kết thúc cuối năm mà không hoàn thành nhiệm vụ thì Trương Thanh Vân phải chịu tất cả tiếng xấu.
Xa Vĩ có lòng tin Nhuận Uyên sẽ giúp đỡ mình, vì bây giờ Nhuận Uyên đã cho rằng Trương Thanh Vân rất hòa đồng và phát triển ở khối chính quyền, cũng không thể mất đi sự khống chế với người này. Như vậy biện pháp tốt nhất là ném thêm chút trọng trách, cần phải dùng sức nặng đè chết đối phương.
Nhưng Xa Vĩ tính ngàn lần vạn nẻo cũng không ngờ hội nghị thường ủy lại đột nhiên bị trì hoãn, rõ ràng Xa Vĩ đã không thể thực hiện biện pháp áp trọng trách lên người Trương Thanh Vân ngay lập tức.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa cấp tốc vang lên, Xa Vĩ cau mày nói:
- Vào đi.
- Chủ tịch, bí thư Nhuận đang làm gì vậy? Đây chẳng phải làm việc bừa bãi sao? Một tuần trước đã quyết định hội nghị, vì sao chỉ nói một câu là trì hoãn?
Hàn Khắc Cùng nói, vẻ mặt cực kỳ tức tối.
Đáng lý ra tâm tình của Hàn Khắc Cùng cũng không đến mức bết bát như vậy, nhưng lúc nãy hắn đụng mặt Trương Thanh Vân ở góc rẽ hành lang, khi thấy đối phương nhàn nhã cười thì trong lòng hắn đã cảm thấy khó chịu. Hắn nghĩ năm xưa khi Trương Thanh Vân chưa đến Cảng Thành thì mình uy phong hiển hách cở nào, hắn là phó chủ tịch được phân công quản lý kinh tế, khi đó kinh tế Cảng Thành phát triển cao nhưng chưa từng vắt hết óc suy nghĩ như hôm nay.
Nhưng Hàn Khắc Cùng không ngờ tâm tình của mình không tốt mà Xa Vĩ lại càng bết bát hơn, hắn nói:
- Nếu không anh cứ đi đến mà hỏi bí thư Nhuận xem có chuyện gì xảy ra? Nếu không được thì anh tự mình đi mà chủ trì.
Hàn Khắc Cùng có chút sững sốt, dù là kẻ ngốc cũng có thể thấy Xa Vĩ cũng tức giận đến cực điểm, nếu không chủ tịch cũng sẽ chẳng đến mức này.
Cũng may Hàn Khắc Cùng đã rất thích ứng với phong cách của lãnh đạo, vì vậy hắn thông minh lựa chọn phương pháp ngậm miệng, hắn đặt mông ngồi trên ghế sa lông mà không nói lời nào. Xa Vĩ cũng không nói thêm điều gì, hai người giống như gà mắc tóc, bầu không khí trong phòng quỷ dị đến cực điểm.
- Gần đây chủ tịch Trương bận rộn những về những chuyện gì?
Một lúc lâu sau Xa Vĩ đột nhiên nói.
- À...Hình như...Hình như rất siêng năng xuống tuyến dưới, thị sát các quận, không phải đang biểu hiện mình rất gần dân sao?
Hàn Khắc Cùng nói, trong giọng điệu tràn đầy cảm giác ghen ghét.
Xa Vĩ khoát tay, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Được rồi, được rồi, đã đến giờ cơm trưa, anh đi mau lên.
- Vâng!
Hàn Khắc Cùng nói, vẻ mặt có chút thất vọng, hắn tưởng rằng Xa Vĩ có biện pháp, nào ngờ lãnh đạo cũng bó tay chịu trói.
Hội nghị thường ủy hôm nay đột nhiên trì hoãn thì còn có một người cũng bực bội không chịu nổi giống như Xa Vĩ, đó chính là bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam. Vì hội nghị thường ủy hôm nay mà Sở Thanh Nam đã chuẩn bị một bộ tây phục mới tinh, hơn nữa hắn còn đặc biệt nhờ nhân viên trang điểm xóa đi khá nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn qua thấy trẻ hơn vài tuổi.
Nếu tính ra thì Sở Thanh Nam đã ngồi trên ghế thường ủy Cảng Thành được gần năm năm, mà năm năm đó hắn vẫn là bí thư ủy ban kỷ luật. Nếu nói về chiến tích và thành tích thì Sở Thanh Nam luôn rất tự tin, nhưng nhiều lần không có cơ hội tốt, đã bỏ lỡ nhiều khả năng đề bạt.
Đến khi sự việc Hồng Sơn Trà bị phanh phui, sau đó là một đám cán bộ Cảng Thành bị liên quan thì trong lòng Sở Thanh Nam cực kỳ lạnh lẽo. Cảng Thành cải cách và phát triển được vài chục năm thì bùng lên rất nhiều tin tức tham ô hủ bại, hắn làm bí thư ủy ban kỷ luật có thể không liên quan sao? Khi thấy những thành quả trong năm năm sắp bị hủy hoại trong chốc lát thì hắn cảm thấy không cam lòng.
May mà trong quá trình xử lý vụ việc thì Sở Thanh Nam đã làm nhiều công tác lấy công chuộc tội, quan trọng là hắn đã vì Nhuận Uyên mà làm nhiều việc trong bóng tối, bây giờ Nhuận Uyên cũng hiểu rõ đạo lý, bắt buộc phải có qua có lại.
Trong suy nghĩ của Sở Thanh Nam thì chính hắn sẽ trở thành phó bí thư đảng ủy, lúc đó dù là năng lượng hay quyền lực thì chức vụ bí thư ủy ban kỷ luật cũng khó thể so sánh được.
Tất nhiên cơ sở của Sở Thanh Nam chính là kinh doanh nhiều năm ở Cảng Thành, trên tay hắn có rất nhiều tài nguyên, hoàn toàn có thể tiến thêm một bước trong nhiệm kỳ mới. Chỉ cần hắn lên được chức phó bộ thì cũng coi như là quan cao cấp, như vậy sẽ không uổng cuộc đời này.
Suốt một buổi sáng Sở Thanh Nam cứ ngây người ngồi trong phòng mà mặc sức tưởng tượng tương lai sáng rực của mình, hắn đã sớm khó thể chờ đợi thêm đối với hội nghị thường ủy.
Nhưng lúc này thư ký tiến vào nói một câu làm Sở Thanh Nam giống như bị giội một chậu nước đá vào lúc trời đông giá rét, làm cho toàn thân run rẩy.
- Hội nghị thường ủy trì hoãn rồi sao? Vì sao? Rốt cuộc hôm nay Nhuận Uyên muốn gì? Nói ngừng là ngừng sao?
Trong đầu Sở Thanh Nam chợt lóe lên hàng loạt ý nghĩ nhưng thân thể thì đứng ngây ngốc như gỗ đá.
Thư ký của Sở Thanh Nam thấy bộ dạng lãnh đạo như vậy thì cũng không dám nhúc nhích, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- À...Bí thư Sở, bí Thư Nhuận có lời muốn nói, anh ấy nói anh sáng phòng làm việc ngay... ....
Thân thể Sở Thanh Nam chợt chấn động, hắn trừng mắt nhìn thư ký của mình:
= Sao không nói sớm? Đúng là chỉ làm hỏng việc, tôi đi ra ngoài xem xét tình huống, chút nữa trở về sẽ trừng trị cậu.
Sở Thanh Nam nói xong thì xách theo chiếc cặp trên ghế sa lông rồi vội vàng đi thẳng đến phòng làm việc của Nhuận Uyên.
Bí Thư Nhuận là người thích phong thủy, phòng làm việc luôn âm u, điều này làm cho người ta cảm thấy bầu không khí nặng nề. Mỗi lần Sở Thanh Nam đến đây đều cảm thấy không thoải mái, không biết Nhuận Uyên học phong thủy quái gì, chẳng lẽ lý luận phong thủy là không được xuất hiện dưới ánh sáng sao?
Sở Thanh Nam với một đầu bực tức đã đi đến trước cửa phòng làm việc của Nhuận Uyên, thư ký Vương nói:
- Bí thư Sở đến rồi à? Bí Thư Nhuận nói anh đợi một chút, anh ấy thu xếp một vài thứ bên trong.
Thư ký Vương Hạ nói, vẻ mặt lại có chút nghi hoặc.
- À, quên mất, cũng không phải ra ngoài dùng cơm, mà cũng chưa đến giờ cơm trưa, bí thư trước đó vẫn ở bên trong chờ anh.
Vương Hạ nói, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này hiện ra trong mắt Sở Thanh Nam lại có vẻ rất châm chọc.
Những gì mà Sở Thanh Nam đã bàn với Nhuận Uyên bây giờ không được thực hiện, vì thế lúc này hắn mới đến hỏi rõ nguyên nhân, vì sao Nhuận Uyên lại hủy hội nghị thường ủy. Bây giờ xem ra Nhuận Uyên cũng không muốn trả lời vấn đề một cách chính diện, mà lại đang đi đường vòng. Ăn cơm sao? Đáng cười, người nào mà chẳng biết cơm của bí Thư Nhuận rất khó nuốt?
- Anh Sở đến rồi à? Đi thôi, trưa nay tôi mời khách, chúng ta ra ngoài dùng món vịt hấp.
Nhuận Uyên đi từ trong phòng làm việc ra ngoài, trên tay cũng là một chiếc cặp tài liệu.
Tuy Nhuận Uyên cũng không nói lớn tiếng, nhưng Sở Thanh Nam đang cực kỳ tức giận lại không dám phát hỏa, dù sao trong lòng hắn vẫn khắc sâu cảm giác e ngại bí Thư Nhuận. Dù hắn biết rõ tình huống của Nhuận Uyên cũng không dám gây ra xung đột trực tiếp. Nhuận Uyên nói như vậy mà Sở Thanh Nam lại không dám phản đối, vì vậy đành phải nhận lời.
Bốn phong cách thức ăn nổi tiếng gồm có Tứ Xuyên, Quảng Đông, Sơn Đông, Hoài Dương, nếu muốn ăn thức ăn ngon của Hoài Dương thì Hoa Đông cũng là một điểm đến lý tưởng, mà thành phố Cảng Thành thì lại càng có những món chính thống. Mà vịt hấp cũng là một món ăn Hoài Dương nổi tiếng, món Hoài Dương coi trọng vấn đề nguyên nước nguyên vị, vịt thường dùng là loại vịt non, mập mà không ngán, hương vị nổi tiếng cả nước.
Nhuận Uyên muốn ăn món vịt hấp, mà địa điểm chính là khách sạn Lăng Phong Các ở quận Phong Diệp thành phố Cảng Thành. Nhuận Uyên đã đặt phòng suốt năm ở khách sạn Lăng Phong Các, nơi đây thuê phòng cũng không đơn giản, nhưng Nhuận Uyên thì đặc biệt, nơi đây cũng coi là phòng làm việc thứ hai của lão.
Nhà Nhuận Uyên cách quá xa thị ủy, cũng chẳng phải ngày nào lão cũng quay về nhà, những lúc không về nhà thì lão ở lại Lăng Phong Các. Những người có chân rết ở thị ủy mới biết được tin tức này, mà Sở Thanh Nam cũng là người trong số đó.
Nhưng hôm nay hai người đến Lăng Phong Các cũng không dùng cơm ngay, Sở Thanh Nam và Nhuận Uyên gọi một bình trà rồi ngồi đối diện nhau, cả hai cùng uống trà.
- Bí thư, hôm nay tại sao lại hủy bỏ hội nghị thường ủy? Có phải đã có điều gì đó chưa chuẩn bị thỏa đáng hay không?
Sở Thanh Nam nói, hắn định biểu hiện chút thận trọng, nhưng vấn đề này hắn không nói không được, rốt cuộc cũng không nhịn được phải mở miệng.
Nhuận Uyên nhíu mày giống như những lời nói của Sở Thanh Nam đã phá hư bầu không khí trong phòng, lão dùng ánh mắt sững sờ nhìn Sở Thanh Nam mà một lúc lâu không nói lời nào. Sở Thanh Nam bị Nhuận Uyên nhìn chằm chằm mà cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy toàn thân không được thoải mái.
- Anh Sở, nếu tôi nói anh không thể tiến lên chức phó bí thư, anh sẽ có cảm tưởng gì?
Nhuận Uyên đột nhiên nói.
- Sao?
Sở Thanh Nam đột nhiên hô lên một tiếng kinh hoàng, phản ứng đầu tiên của hắn là gân cổ nổi hết lên. Hắn đột nhiên đứng thẳng lên, hắn tiếp đón ánh mắt của Nhuận Uyên, ánh mắt quá sâu sắc, câu nói vừa ra khỏi cuống họng đã bị hắn nuốt trở vào.
- Anh Sở, thực tế anh đã bỏ qua cơ hội tốt nhất, nếu anh còn muốn dùng thứ kia để kiếm lợi ích thì tôi và anh đều không có kết quả tốt. Là một bí thư ủy ban kỷ luật, anh cũng không làm tròn trách nhiệm.
Nhuận Uyên chậm rãi nói, giọng nói không có chút sức lực, nhưng những lời này rơi vào trong tai Sở Thanh Nam lại trở nên rất kinh người.
- Bí thư, bí thư, trước nay tôi chưa từng nghĩ như vậy, anh cho rằng Sở Thanh Nam tôi là ai? Thế nào sẽ gây ra bất lợi cho anh?
Sở Thanh Nam nói, vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ thành thật. Khoảnh khắc thất thố vừa rồi đã tan biến, hắn khôi phục lại bộ dạng an phận và khôn khéo như trước.
- Hừ!
Nhuận Uyên hừ một tiếng, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm không chút hoang mang, sau đó khoát tay nói:
- Được rồi, sẽ không nhắc đến vấn đề này nữa. Anh phải hiểu, tôi và anh là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Nhuận Uyên khẽ đặt ly trà lên bàn, lão mím môi hai lượt rồi nói
- Anh chắc cũng đang rất kỳ quái, vì sao tôi lại cho trì hoãn hội nghị thường ủy, đúng không?
- Điều này...Tôi tin tất cả mọi người hôm nay đều bất ngờ, không riêng gì tôi, không riêng gì tôi.
Sở Thanh Nam nói, vẻ mặt xuất hiện nụ cười mỉa mai.
- Hừ!
Nhuận Uyên chậc lưỡi nói:
- Anh Sở, chuyện này cũng không thể trách tôi, tôi toàn tâm toàn ý muốn anh tiến lên một bước, nói thật ra Cảng Thành chúng ta có thêm một phó bí thư cũng là phù hợp, nhưng... ....
Nhuận Uyên nói đến đây thì dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Sở Thanh Nam, lão nói:
- Mười giờ đêm qua tôi nhận được điện thoại của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Mã Học Vọng, anh ấy nhấn mạnh vấn đề, nói rằng số phó bí thư ở Cảng Thành đã quá đủ.
- Như vậy là sao? Lần trước không phải đã nói sẽ thông qua à? Sao bây giờ lại lật lọng?
Sở Thanh Nam dùng giọng nghi ngờ nói.
- Hì hì!
Nhuận Uyên chợt cười hai tiếng mà không trả lời câu hỏi của Sở Thanh Nam. Người này phản ứng ngây thơ đến mức buồn cười, chỉ biết hỏi mà không biết nghĩ sao? Đây không phải là ý đồ của tỉnh ủy mà là của cục tổ chức trung ương.
Cục tổ chức trung ương!
Nhuận Uyên thầm nghĩ đến đơn vị này, trong lòng chợt có chút lệch lạc, có sự hâm mộ, có chút đố kỵ. Sao tỉnh ủy phải lật lọng? Điều này chỉ có một khả năng là cục tổ chức trung ương đã ra mặt can thiệp, mà tại sao cục tổ chức trung ương lại phải can thiệp vào vấn đề một phó bí thư ở Cảng Thành?
Đáp án có thể nói là rất sinh động, Nhuận Uyên trước nay cũng không ngờ Trương Thanh Vân lại cứng ngắc như thế. Hầu như Nhuận Uyên có thể khẳng định một trăm phần trăm, lần này tuyến trên bác bỏ ý kiến tăng thêm một phó bí thư của mình cũng vì nguyên nhân muốn bảo vệ Trương Thanh Vân. Đồng thời cũng có một đòn cảnh cáo Cảng Thành, dù sao đây cũng là suy nghĩ của Nhuận Uyên.
Trương Thanh Vân còn trẻ, hắn có đức gì mà được như vậy, tổ chức coi trọng người này sao? Gần đây Nhuận Uyên là người mắt cao hơn đầu nhưng bây giờ lại thấy chính mình không thể so sánh với Trương Thanh Vân, người ta là cán bộ tương lai rộng mở, là cột trụ của quốc gia.
Trà Long Tỉnh cực phẩm, thông qua ly thủy tinh có thể nhìn thấy những đọt trà đang nở ra bên dưới và cụm lại thành một khối, cực kỳ đẹp và có ý cảnh.
Nhưng lúc này tâm tình của Sở Thanh Nam và trước đó đã hoàn toàn khác biệt, hắn đã nuôi giấc mộng phó bí thư trong thời gian dài, bây giờ tất cả tan thành bây khói, hắn sao có thể cam lòng? Hắn cũng không phải là người ngu, Nhuận Uyên nói làm hắn thanh tỉnh trở lại, khoảnh khắc sau hắn đã hiểu rõ mọi thứ.
- Thì ra người cản đường mình chính là tiểu tử Trương Thanh Vân kia.
Sở Thanh Nam cảm thấy sự việc này không có gì dối trá, hắn biết Nhuận Uyên sẽ không gạt mình, hắn chỉ kinh ngạc Trương Thanh Vân có căn cơ quá sâu trong đảng. Người này được đảng trợ thủ, chính quyền cũng trợ thủ, hơn nữa sau lưng còn có người hộ tống, trận thế như vậy sao có thể làm cho người khác tin tưởng sự công bằng của tổ chức?
Trên thế giới này làm gì có nơi nào công bằng?
Sở Thanh Nam nở nụ cười tự chế giễu, hắn ngẩng đầu nhìn Nhuận Uyên, nếu không lên được chức phó bí thư thì Sở Thanh Nam và Nhuận Uyên cũng khó thể tách nhau ra, Nhuận Uyên phải giúp hắn, đây là bài tẩy của Sở Thanh Nam.
- Anh Sở, nguyên nhân tôi chỉ nói cho một mình anh biết. Bây giờ trong toàn bộ Cảng Thành cũng chỉ có anh và tôi biết được, vì vậy tôi hy vọng anh có tư tưởng đoan chính, phải biết bày ra vị trí chính đáng cho mình, anh có thể hiểu chứ?
Nhuận Uyên nói.
Vẻ mặt Sở Thanh Nam biến đổi lớn, hắn nghe thấy mùi vị uy hiếp trong lời nói của Nhuận Uyên. Ý đồ của Nhuận Uyên chính là không hy vọng Sở Thanh Nam có thể tiếp tục tìm lão để dây dưa, nhưng sự việc có đơn giản như vậy sao?
Nhưng dù có như thế nào thì có một việc mà Sở Thanh Nam biết rõ, đó chính là hắn không thể nào bước lên chức vị phó bí thư ở Cảng Thành, ngoài dây dưa ở chức vụ này thì hắn còn vị trí gì để quan tâm?
Nhuận Uyên híp mắt nhìn Sở Thanh Nam mà trong lòng thầm cười lạnh, lão thấy Sở Thanh Nam cũng có chút công phu ẩn nhẫn nhưng dù sao cũng không phải loại người phóng khoáng, hơn nữa tâm tư lại xấu xa, không thuộc chính đạo, không phải một kẻ ra hồn.
Vì vậy từ sâu trong lòng Nhuận Uyên cũng mơ hồ có chút cảm giác vui sướng khi lãnh đạo không cho phép tăng thêm một phó bí thư, Sở Thanh Nam lên phó bí thư thì làm được gì? Còn không phải sẽ xuất hiện một kẻ ăn bám, một kẻ chỉ một lòng làm cho nội bộ lục đục với nhau sao? Bây giờ thì vừa hay, tuyến trên không cho phép Cảng Thành tăng thêm một phó bí thư, cũng coi như chặt đứt ý nghĩ của Sở Thanh Nam.
Nhưng Nhuận Uyên cũng chẳng phải không có lo lắng, lão sợ Sở Thanh Nam sẽ là chó cùng rứt giậu và trở nên khó khống chế. Bữa cơm hôm nay với mục đích để lão nhìn rõ hướng đi của đối phương, nếu người này thật sự đi vào con đường đen tối thì lão sẽ để lại một đòn đau, vào khoảnh khắc quan trọng sẽ lấy ra thực hiện cho người ta thấy thế nào là lòng dạ độc ác.
- Anh Sở, lần này anh đánh mất cơ hội tốt, nhưng sau này còn rất nhiều cơ hội. Anh cũng biết bây giờ đã không còn cách xa nhiệm kỳ mới, theo quy luật thì vào nhiệm kỳ mới ban ngành Cảng Thành phải điều chỉnh mạnh, anh có ưu thế còn trẻ hơn nhiều người, năng lực công tác cũng không có vấn đề, tổ chức sẽ dùng anh, điểm này anh phải tin vào kinh nghiệm của tôi.
Nhuận Uyên nói, giọng điệu bắt đầu chậm hẳn.
Sở Thanh Nam buồn bực không lên tiếng giống như trong lòng đang cố gắng đấu tranh tư tưởng. Không biết đã qua bao lâu thì hắn ngẩng đầu lên nói:
- Cảm ơn bí thư đã mở đường, anh yên tâm, tôi sẽ không vì những thứ này mà bị ảnh hưởng.
Nhuận Uyên liếc mắt nhìn Sở Thanh Nam, trong lòng mất bình tĩnh, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Cuối cùng lão cũng trở nên bình thản, lão cười nói:
- Ăn cơm, ăn cơm, chúng ta nói chuyện nãy giờ mà quên mất, đến lúc rồi, dọn thức ăn lên thôi.
Sở Thanh Nam lén đưa mắt nhìn Nhuận Uyên, hắn thầm nghĩ:
Nhuận Uyên quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, hôm nay may mà mình không vạch mặt lão, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Sở Thanh Nam là người giỏi tạo ra không gian mờ mịt, hắn là người am hiểu ẩn nhẫn. Nhuận Uyên muốn làm việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không thì đã xem nhẹ Sở Thanh Nam hắn rồi.
/1217
|