Đây không phải là lần đầu tiên Trương Thanh Vân đến Hoàng Hải, đây là thành phố được cải cách vào giai đoạn sau cùng trong nước, Cảng Thành tuy phát triển nhanh chóng nhưng nếu so ra thì kém quá xa với Hoàng Hải, cũng không tính là một đứa em nhỏ của Hoàng Hải. Mà Cảng Thành cũng không cách quá xa Hoàng Hải, chỉ cần lái xe hơn một giờ là đến, Trương Thanh Vân vừa đến Hoàng Hải, khi tinh thần vừa thả lỏng thì trong lòng đã xấu hổ.
Hoàng Hải gần sát bên Cảng Thành nhưng Trương Thanh Vân cũng không mấy lần đến thăm Cảnh Sương, ngược lại thì Cảnh Sương chốc chốc thường hay đến Cảng Thành, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy áy náy.
Nhưng lần này Trương Thanh Vân đến Hoàng Hải gặp Cảnh Sương là danh chính ngôn thuận, hắn dùng dang nghĩa phó chủ tịch thành phố Cảng Thành để đến thăm hỏi nữ tỷ phú Cảnh Sương nổi tiếng, đồng thời cũng nhiệt tình mời nàng đến đầu tư ở Cảng Thành.
Diễn đàn trao đổi ý kiến về dân sinh ở các thành phố lớn cũng không phải mở suốt ngày, đến bốn giờ chiều thì đã ngưng họp, Trương Thanh Vân cùng Chu Hà Dương cùng chạy xe đến công ty Cảnh Sương. Xe hơi chạy như bay trên đường, từ xa đã có thể nhìn thấy tòa nhà Thanh Vân.
Khi Trương Thanh Vân nhìn thấy tòa nhà kia thì lại nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên đến Hoàng Hải, sự việc đúng là trải qua nhiều năm, năm xưa hắn mới chỉ là cán bộ cấp thấp, bây giờ đã là lãnh đạo chủ yếu của một thành phố láng giềng với Hoàng Hải. Dù bây giờ hắn đến Hoàng Hải cũng rất có khí phách, cũng không vô danh như năm xưa.
- Chủ tịch Trương, đã đến rồi!
Lưu Nham quay đầu nói, Trương Thanh Vân giật mình bừng tỉnh, hắn thấy vẻ mặt Lưu Nham và Chu Hà Dương có chút cổ quái, vì vậy không khỏi cau mày nói:
- Hai người đang nói gì vậy?
- Chủ tịch Trương, đây là tòa nhà... ....
Chu Hà Dương chỉ chỉ vào tòa nhà rồi nói.
Trương Thanh Vân chợt bừng tỉnh, thì ra hai tiểu tử này đang thảo luận về tên của tòa nhà và tên của chính mình. Vì vậy hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Ừ, đây là dấu hiệu tốt, xem ra hôm nay chúng tôi có hiệu quả, tòa nhà này trùng tên với tôi sao?
Chu Hà Dương nở nụ cười ngây ngốc, tất nhiên hắn cảm ngộ không được tâm lý của lãnh đạo, nhưng cảm thấy chủ tịch Trương không thiếu thành tựu. Cảnh Sương là người có danh tiếng ở Hoa Đông, vừa trẻ vừa xinh đẹp, hầu như là người tình trong mộng của tất cả đàn ông. Có thể thấy Chu Hà Dương đã trải qua nhiều tình cảnh, nhưng bây giờ hắn vẫn có chút kích động.
Trương Thanh Vân xuống xe và Chu Hà Dương đi phía trước dẫn đường, hắn không nhịn được phải quay đầu nói:
- Chủ tịch Trương, nếu tiểu thư Cảnh Sương có thể đến đầu tư ở Cảng Thành thì quá tốt, tập đoàn Hồng Kết có thể ở tại Cảng Thành cũng là một tình cảnh chấn động.
Trương Thanh Vân mở miệng cười cười, hắn hỏi ngược lại:
- Sao cậu biết cô ấy không đầu tư ở Cảng Thành? Cậu đừng quên cô ấy là người đầu tư.
- Tôi không có ý kia, tôi là... ....
Chu Hà Dương nhất thoiwf cảm thấy khó thể giải thích rõ ràng, Trương Thanh Vân giúp hắn bổ sung:
- Ý của cậu là đưa cả tòa nhà này đến Cảng Thành, có phải không?
Chu Hà Dương đỏ mặt, hắn nở nụ cười xấu hổ, cũng không nói nữa. Có thể thấy hắn vẫn còn trong độ tuổi mơ mộng, trong đầu là những ảo tưởng vô tận.
- Chào anh, chủ tịch Trương, tôi là thư ký Tiểu Phương của tổng giám đốc Cảnh. Lúc này giám đốc Cảnh đang phỏng vấn, có thể sẽ đợi vài phút, mời anh sang bên này.
Hai người vừa đi vào đại sảnh thì trước mặt xuất hiện một cô gái cực kỳ đoan trang và xinh đẹp, cô gái tiến lên mỉm cười nói.
- Được, cảm ơn cô!
Trương Thanh Vân cười nói. Chu Hà Dương thì có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, hắn tưởng rằng lần này chủ tịch Trương đến cũng sẽ không được đối phương quá mức coi trọng, chỉ là tiếp đón bình thường mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra lễ nghĩa tiếp đón của người ta là rất cao, chỉ cần nhìn là thấy cô thư ký này có khí chất đoan trang cao nhã, chắc chắn là thân tín của Cảnh tiểu thư, cho người như vậy ra mặt tiếp đón thì có lẽ đối phương đã bị hấp dẫn vì cuộc thăm hỏi lần này.
Thư ký Tiểu Phương dẫn đường, Trương Thanh Vân và Chu Hà Dương theo sát phía sau. Đám người theo thang máy dành cho khách quý đi lên lầu, sau đó trực tiếp tiến vào phòng chờ dành cho khách quý.
- Chủ tịch Trương, anh cứ ở đây nghỉ ngơi trước, tôi đi thông báo giám đốc Cảnh, sẽ nói là anh đến.
Thư ký Tiểu Phương mỉm cười nói, sau đó nàng đi ra khỏi cửa.
Sau khi Tiểu Phương đi ra khỏi cửa thì không còn vẻ đoan trang trưởng thành như vừa rồi, bộ dạng chuyển thành một vẻ mặt bừng lên xuân quang và cặp mắt xoay chuyển loạn xạ. Tên đầu đủ của nàng là Thái Nhã Phương, là thư ký đã theo Cảnh Sương nhiều năm, cũng tuyệt đối là thân tín của Cảnh Sương. Hai người trong công ty có quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng nói về tình cảm thì giống như chị em, trong ấn tượng của nàng thì trước nay chưa từng thấy giám đốc Cảnh coi trọng ai như Trương Thanh Vân.
Ngay từ ngày hôm qua thì Cảnh Sương đã có chút không yên, vẫn luôn để bụng vì hôm nay phó chủ tịch Trương sẽ đến gặp mặt. Thái Nhã Phương dù cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không ném suy nghĩ sang những phương diện khác. Phó chủ tịch thành phố Cảng Thành thì rõ ràng là lãnh đạo lớn, trong ấn tượng của nàng thì đây đều là những ông già, nào ngờ đến một chủ tịch Trương trẻ tuổi và phong độ như vậy.
Thái Nhã Phương biết rõ Cảnh Sương không có bạn trai, khi hai người bàn nhau về vấn đề này thì giám đốc Cảnh luôn có ý lảng tránh. Thái Nhã Phương rất nghi ngờ, hôm nay nhìn thấy Trương Thanh Vân, sao nàng không suy nghĩ miên man như vậy?
Thái Nhã Phương vội vàng đẩy cửa phòng làm việc của Cảnh Sương, khi đẩy cửa ra thì không khỏi nhíu mày, phóng viên đến phỏng vấn Trương Thanh Vân vẫn còn chưa đi.
Cảnh Sương nhìn Thái Nhã Phương, nàng lập tức biết được chuyện gì, vì vậy mà vẻ mặt có chút biến đổi. Nhưng buổi phỏng vấn hôm nay đã được hẹn trước, nàng căn bản không thể hẹn sang ngày khác.
Cũng vì như vậy mà chiều nay Cảnh Sương không được ở trong trạng thái hoàn toàn tốt, có vài câu hỏi mà nàng phải để đối phương nhắc lại vài lần, mãi đến lúc này mà vẫn còn chưa kết thúc phỏng vấn.
- Phóng viên Ngô, xấu hổ quá, hôm nay chúng ta nên dừng lại ở đây, tôi còn có một vị khách quan trọng phải gặp mặt... ....
Cảnh Sương đứng dậy dùng giọng lễ phép nói.
- À...Điều này...Giám đốc Cảnh, chỉ còn một chút nữa thôi, nhiều lắm cũng chỉ mười phút nữa. Chỉ còn lại hai vấn đề, cũng là những vấn đề đặc biệt, chị xem... ....
Nếu như Trương Thanh Vân có mặt ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ chấn động, vì phỏng vấn Cảnh Sương hôm nay không phải là đài truyền hình nào khác, hoàn toàn là đài truyền hình Cảng Thành. Mà người phỏng vấn Cảnh Sương chính là người dẫn chương trình truyền hình Gặp mặt danh nhân Cảng Thành! Ngô Chí Nhã.
- Rất xin lỗi, phóng viên Ngô, chúng ta hôm nay phải trì hoãn lại, nếu không xong thì có thể tìm ngày sau bổ khuyết.
Cảnh Sương nói, giọng điệu rất kiên quyết. Sau đó nàng cũng không quan tâm đến Ngô Chí Nhã mà quay sang nói với Thái Nhã Phương:
- Thông báo tất cả nhân viên cao tầng của công ty, mọi người cùng tôi đến gặp khách, đông thời cô là người phụ trách đưa khách đi tham quan, nhất định phải bày ra những phương diện tốt nhất của tập đoàn chúng ta.
Cảnh Sương nói đến đây thì không nhịn được phải nở nụ cười, Trương Thanh Vân trước đó đều muốn đến thăm công ty của nàng, nhưng trước nay vì thân phận xấu hổ mà chẳng dám. Bây giờ Cảnh Sương đã đưa ra một ý kiến quá tốt.
Trước đó Cảnh Sương đã từng nghĩ ra vấn đề này, nàng nói đùa rằng sẽ để cho Trương Thanh Vân dùng danh nghĩa phó chủ tịch Cảng Thành đến thị sát công ty.
Nếu như vậy chẳng phải sẽ được tham quan công ty một lần sao? Không ngờ cuối cùng Trương Thanh Vân lại tiếp thu ý kiến của Cảnh Sương, ngày hôm qua Cảnh Sương nhận được điện thoại của Trương Thanh Vân thì cũng sợ ngây người, nhưng trong lòng lại rất rạo rực. Trương Thanh Vân quang minh chính đại đến thăm thú và thị sát, ít nhất cũng chứng tỏ đối phương thật sự quan tâm đến sự nghiệp của mình.
Mặt khác Trương Thanh Vân làm vậy có thể sinh ra những phiền phức không cần thiết, nhưng hắn không quan tâm, như vậy còn nói gì nữa? Điều này đã nói rõ Cảnh Sương nàng chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn, chỉ cần xét theo đặc điểm này thì nàng đã thấy không uổng công.
Trương Thanh Vân cũng không ngồi lặng lẽ trong phòng khách mà lợi dụng cơ hội đi đạo ở hành lang. Chu Hà Dương theo sát phía sau, Trương Thanh Vân đột nhiên nói:
- Không ngờ giám đốc Cảnh này đúng là thực lực quá mạnh, cấp bậc của chúng ta có lẽ vẫn còn quá thấp, nếu không thì sao bắt chúng ta chờ ở đây?
- Tôi nghĩ cũng không phải là như vậy, có thể thấy tập đoàn Hồng Kết này rất chính quy, thời gian của bọn họ rất chính xác, có lẽ chúng ta đến sớm.
Chu Hà Dương nói, hắn cố ý biện hộ thay cho chủ nhân nơi đây.
- Cậu thì xong rồi, tôi thấy rõ ràng cậu đã xem trọng người ngoài, nữ thư ký kia đã đi lâu như vậy mà sao còn chưa ai đến?
Trương Thanh Vân nói, Chu Hà Dương chợt ngẩn người, hắn vội vàng câm mồm, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm là biết hắn không phục.
- Chủ tịch Trương, anh đang tức giận sao?
Một giọng nữ vang lên sau lưng Trương Thanh Vân, giọng nói rất dễ nghe, làm người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Trương Thanh Vân quay đầu, Cảnh Sương mặc một trang phục công sở đang mỉm cười chân thành đi về phía hắn, phía sau có một đoàn nam nữ mặc trang phục công sở đi theo, chỉ cần nhìn qua là thấy thân phận không tầm thường.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân nở cụ cười rất tự nhiên, hắn nói:
- Tôi vừa rồi nói chị là người cao cấp, thư ký của tôi lại không đồng ý.
Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào Chu Hà Dương nói:
- Cậu này có thể nói là fan hâm mộ của chị, vì vậy có thể thấy chị có danh vọng rất cao ở Hoa Đông!
Vẻ mặt Chu Hà Dương chợt đỏ bừng như đít khỉ, hắn suy nghĩ một lúc lâu mới biết chủ tịch Trương đang trêu chọc mình. Khi nghe thấy giọng điệu của chủ tịch Trương thì biết lãnh đạo và giám đốc Cảnh cực kỳ quen thuộc, nói không chừng trước kia còn là bạn bè.
Chu Hà Dương lén đưa mắt nhìn Cảnh Sương, hắn cảm thấy tim đập dồn dập. Hắn cũng là đàn ông bình thường, khi thấy người phụ nữ đẹp thì tất nhiên sẽ rất căng thẳng, huống hồ bây giờ hắn lại gặp phải người tình trong mộng?
Cảnh Sương mỉm cười nhưng trong lòng thầm bóp nhéo Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng tiến lên nói:
- Đã lâu không gặp mà giám đốc Cảnh vẫn trẻ đẹp, hôm nay nhìn thấy chị đúng là rất hân hạnh.
- Tôi cũng rất hân hạnh!
Cảnh Sương vươn tay, hai người bắt tay nhau. Nàng thừa lúc Trương Thanh Vân rút tay về mà véo mạnh xuống, sau đó điềm nhiên giới thiệu những nhân viên đi theo phía sau.
Cảnh Sương ra tay khá nặng, Trương Thanh Vân trước đó căn bản không kịp đề phòng. Trong ấn tượng của hắn thì nàng luôn là người khôn khéo, cấu véo người khác chỉ có Triệu Giai Ngọc là thích sử dụng, không ngờ hôm nay hắn cũng nhìn lầm người, vì vậy mà đau đến mức hít vào một luồng khí lạnh, nhưng cũng không dám biểu hiện ra trên vẻ mặt.
Hai ánh đèn flash lóe lên, Trương Thanh Vân và Cảnh Sương đều sững sờ quay đầu thì nhìn thấy phóng viên đang chụp ảnh, sau đó còn có cả camera.
Đây là có chuyện gì? Mình nào có mang truyền thông đến?
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn thấy rõ người phụ nữ đi theo phía sau phóng viên, đây không phải Ngô Chí Nhã của đài truyền hình Cảng Thành sao?
Ngô Chí Nhã cũng không ngờ hôm nay mình có được thu hoạch như thế, lần này nàng vì chương trình của đài truyền hình mà đến Hoàng Hải phỏng vấn Cảnh Sương. Không ngờ chương trình lại chẳng được thuận lợi, chưa nói đến những vấn đề xảy ra lúc phỏng vấn, hơn nữa khi chương trình phỏng vấn còn chưa xong thì Cảnh Sương đã nói có khách quý cần gặp mặt.
Điều này làm cho Ngô Chí Nhã cảm thấy cực kỳ khó hiểu nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Thái độ của Cảnh Sương quá kiên quyết, nàng cũng không ép buộc người khác, vì vậy đành phải nói mọi người chuẩn bị kết thúc công việc. Nhưng kh đang chuẩn bị đi thang máy rời khỏi nơi đây thì nàng chợt lóe lên một suy nghĩ, nàng nhớ Cảnh Sương đã nói sẽ đưa khách đi tham quan tập đoàn, người gì mà có được quyền lợi như thế? Vì vậy mà nàng mới ở lại và lén xem vị khách kia là ai.
Kết quả đúng là không ngờ, vị khách quý kia chính là phó chủ tịch Trương của thành phố Cảng Thành. Nàng là người viết báo nên lập tức ý thức được giá trị của tin tức, vì thế mà không chào hỏi và trực tiếp hành động. Nàng tất nhiên không ngờ hai ánh đèn flash lóe lên đã thiếu chút nữa làm Trương Thanh Vân vỡ tim.
- Chủ tịch Trương, chào anh! Hôm nay tôi đến để phỏng vấn tiểu thư Cảnh Sương, không ngờ cũng đúng lúc anh đến thị sát tập đoàn Hồng Kết, chúng tôi cũng vừa lúc có khí tài, có thể cung cấp cho anh nhiều thông tin tốt.
Ngô Chí Nhã không tìm Cảnh Sương mà nói với Trương Thanh Vân, chính là muốn lánh nặng tìm nhẹ, điều này sẽ làm cho Cảnh Sương khó thể mở miệng mà Trương Thanh Vân cũng không thể từ chối.
Trương Thanh Vân là lãnh đạo thành phố Cảng Thành, hắn đến Hoàng Hải thí sát tập đoàn Hồng Kết nổi danh trong nước, tin tức này dù là thế nào cũng là cực kỳ quan trọng đối với Cảng Thành. Tất nhiên đài truyền hình Cảng Thành phải có nghĩa vụ và trách nhiệm đưa tin tức nóng sốt này đến báo cáo với toàn thể nhân dân.
- Các cô đã tự hành động, đã chụp ảnh và quay phim, còn gì để nói nữa sao?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Sương.
Cảnh Sương cũng lập tức phản ứng, nàng không muốn dây dưa ở trong sự việc này mà quay đầu giới thiệu các nhân vật cao tầng trong tập đoàn Hồng Kết, tất nhiên mọi người sẽ không tránh khỏi quá trình bắt tay chào hỏi.
Sau đó chính là một quá trình được lập trình sẵn, mọi người đến phòng khách xem phóng sự về tập đoàn Hồng Kết, đi thăm tòa nhà của tập đoàn. Chương trình được sắp xếp rất cẩn thận, hầu như Trương Thanh Vân đều cưỡi ngựa xem hoa một lần với các ban ngành của tập đoàn.
Mà trong đó cũng có những ban ngành quan trọng như đầu tư chứng khoán, đầu tư mạo hiểm. Trương Thanh Vân có cơ hội tiếp xúc sơ lược với nhân viên, có thể xâm nhập vào trong công tác và biết rõ cuộc sống của họ.
Sau khi Trương Thanh Vân biết cơ bản về tình hình thì lại phát biểu, nội dung chính là liên quan đến Cảng Thành, cũng không đề cập đến vấn đề Hồng Kết đến đầu tư ở Cảng Thành.
Ngay từ đầu thì Trương Thanh Vân đều ngồi trên ghế chủ tịch, mà Cảnh Sương thì ngồi ngay bên cạnh, hai người ngẫu nhiên trao đổi ý kiến, điều này làm cho người ta sinh ra cảm giác hai người rất quen thuộc. Trương Thanh Vân thấy chuyện mình và Cảnh Sương khó thể che mắt được người khác, vì vậy hắn cố tình nói hai người đều đến từ Giang Nam, hơn nữa còn là đồng hương.
Tình hình như vậy làm người ta cảm thấy không có gì không bình thường, hơn nữa Trương Thanh Vân và Cảnh Sương còn có một tầng quan hệ rất thuyết phục khác, đó chính là Triệu Giai Ngọc chủ tập đoàn Khánh Kỵ và Cảnh Sương chủ tập đoàn Hồng Kết có quan hệ nghiệp vụ rất sâu sắc. Dưới tình huống như vậy thì mối quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Cảnh Sương chỉ là bình thường mà thôi.
Sự nghiệp Cảnh Sương so ra còn tốt hơn những gì Trương Thanh Vân tưởng tượng rất nhiều, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên đến Hoàng Hải, khi đó Cảnh Sương thuê văn phòng giá rẻ, bảng hiệu tên công ty chỉ là một tấm giấy dán lên tường. Lúc đó là giám đốc nhưng Cảnh Sương còn không có một phòng làm việc độc lập thuộc về mình.
Mà bây giờ tập đoàn Hồng Kết đã có danh tiếng hàng đầu Hoàng Hải, đội ngũ do Cảnh Sương đứng đầu cũng cực kỳ xa hoa, trong đó có nhiều người từ Wall Street quay về. Tất nhiên đội hình đón tiếp như vậy cũng đủ làm Trương Thanh Vân có mặt mũi.
Trong phòng danh dự của tập đoàn, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt hăng hái nhìn lên những hình ảnh, đó là những lãnh đạo quốc gia xuống nghiên cứu thực địa ở Hoàng Hải, lãnh đạo cùng ban giám đốc tập đoàn chụp ảnh và được phóng đại treo lên tường, bên cạnh còn có câu nói của lãnh đạo: Đầu tư tài chính là một ngành mới phát triển trong nước, nhưng tập đoàn Hồng Kết thành công đã chứng minh sản nghiệp đầu tư hoàn toàn hiệu quả!
Nếu nhìn qua thì cũng làm người ta sinh ra chút cảm giác tự hào.
- Hôm nay chúng ta cùng nhau xem xét cổ phiếu chứ?
Cảnh Sương ở bên cạnh nói, ý đồ trưng cầu ý nghĩ của Trương Thanh Vân là rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân cười lắc đầu, hắn hiểu được ý nghĩ của Cảnh Sương, nhưng hắn tự mình hiểu mà không dám ra vẻ. Mục đích ngày hôm nay chính là dùng lý do chính đáng để tìm hiểu sự nghiệp kinh doanh của Cảnh Sương sau nhiều năm qua, những thứ khác đều không quan trọng, bây giờ mục đích đã đạt được.
Trong phòng danh dự của tập đoàn có không ít người nhưng cũng chỉ có Trương Thanh Vân và Cảnh Sương là hai người tương đối nổi bật, cả hai liên tục chỉ trỏ lên tường, cười cười nói nói. Những người còn lại tất nhiên sẽ lùi về phía sau tạo ra một khoảng cách.
Đối với người của tập đoàn Hồng Kết thì phòng danh dự có một giới tuyến, giới tuyến này nhắc nhở những người tham quan không được vượt qua. Nhưng Trương Thanh Vân rõ ràng không hiểu quy củ này, hắn trực tiếp liều mạng, mà Cảnh Sương thì theo sát phía sau.
Những nhân viên tập đoàn Hồng Kết khác thì bắt buộc phải đứng bên ngoài giới tuyến, còn nhân viên tùy tùng của Trương Thanh Vân là Chu Hà Dương thì lại càng không dám đến gần. Hắn đứng từ xa mà trái tim đã đập lên không ngừng, hắn sợ tình huống sẽ bết bát hơn.
Ngô Chí Nhã đứng ở một khoảng cách xa nhìn hai người Trương Thanh Vân và Cảnh Sương, nàng xét từ góc nhìn của người làm báo thì dù sao cũng cảm giác được mối quan hệ khó nói của Cảnh Sương và Trương Thanh Vân. Chỉ cần nhìn hai người trò chuyện vui vẻ giống như chỉ điểm giang sơn, nhưng lại có một hương vị kỳ quái.
Khi Trương Thanh Vân làm chương trình truyền hình ở đài truyền hình Cảng Thành thì Ngô Chí Nhã đã đại khái hiểu được tình huống, người này là quan viên mạ vàng từ thủ đô xuống, nhưng Cảnh Sương không có bối cảnh quá sâu ở thủ đô, hai người này sao lại biết nhau, hơn nữa còn thân thiết như vậy?
Ngô Chí Nhã đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ Trương Thanh Vân và Cảnh Sương có thêm một tầng quan hệ sâu sắc khác? Những nghĩ lại thì thấy với địa vị hiện tại của Trương Thanh Vân thì nuôi một người như Cảnh Sương làm tình nhân sẽ không có lực thuyết phục, vì thế mà Ngô Chí Nhã cảm thấy có chút mê man.
Lần này Trương Thanh Vân đến thăm tập đoàn Hồng Kết trước sau mất hơn hai giờ, đi thăm xong thì hắn và Cảnh Sương cùng tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình Cảng Thành. Trương Thanh Vân đối với những câu hỏi của Ngô Chí Nhã thì trả lời rất bộc trực, hắn nói nhiều năm trước hai người là bạn bè.
Trương Thanh Vân bày tỏ thái độ như vậy làm cho tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ, mà người bất ngờ nhất chính là Chu Hà Dương. Bận rộn nửa ngày, thì ra Trương Thanh Vân và Cảnh Sương có quan hệ với nhau từ nhiều năm trước, chính mình còn chưa biết gì, vì thế mà tâm tình cũng không yên.
Cũng vì vậy mà Chu Hà Dương lại càng cảm thấy hứng thú với bối cảnh của Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy mình theo chủ tịch Trương được nhiều tháng nhưng lãnh đạo trong mắt nhìn không những không rõ ràng mà còn có thêm một tầng thần bí. Chu Hà Dương ở Hoa Đông cũng coi như là con nhà quan, hơn nữa cấp bậc không thấp, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra mình kém Trương Thanh Vân quá xa, hai người giống như không cùng một cấp bậc.
Ví dụ như một tỷ phú như Cảnh Sương, đây là một người có danh tiếng trong nước, nếu cũng là người trong giới kinh doanh thì Chu Hà Dương còn có thể kết giao làm bạn. Hơn nữa đối với Chu Hà Dương thì trước nay hắn luôn tôn trọng và kính nể Cảnh Sương, cũng không thể tùy ý như Trương Thanh Vân, hoàn toàn bày ra tư thế bạn bè.
/1217
|