Trương Thanh Vân có trăm phương ngàn kế đối với cách sử dụng Trâu Côn , trước đó hắn miễn đi chức vụ của Trâu Côn chính là có ý giết gà dọa khỉ. Trước đó hắn cũng không biết sau lưng Trâu Côn có quan hệ với chủ tịch Chử Ngụy Cường.
Sau này Trương Thanh Vân cũng biết được, nhưng tên đã giương cung thì khó đưa xuống, cuối cùng hắn cũng phải ném Trâu Côn vào phòng nông nghiệp.
Bây giờ xem ra những thay đổi nhân sự trước đó ngoài lập uy thành công thì cũng không tính là không thỏa đáng. Hơn nữa xem ra Trâu Côn cũng không rãnh rổi ở phòng nông nghiệp, cục diện chính trị ở quận Ngũ Sơn ảnh hưởng trực tiếp đến hắn, luận văn mà hắn thực hiện cũng rất chuẩn, có thể nói đã cung cấp một ý nghĩ mới để giải quyết vấn đề ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã.
Dưới tình huống này thì Trương Thanh Vân cảm thấy cần phải dùng lại Trâu Côn. Khi sử dụng Trâu Côn thì có nhiều chỗ tốt, trước tiên có thể hòa hoãn quan hệ với Chử Ngụy Cường, Trâu Côn có quan hệ rất sâu với chủ tịch Chử, trước đó Trương Thanh Vân suy xét không đầy đủ, cuối cùng sinh ra khúc mắc với lãnh đạo khối chính quyền tỉnh. Trước đó xử lý lạnh nhạt Trâu Côn cũng coi như tạo ra bậc thang, đối phương có thể đi xuống mài bớt mũi nhọn, mà Trương Thanh Vân cũng thuận tiện đưa lên.
Phương diện thứ hai chính là vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải, ở Hoài Dương không có người chuyên môn phụ trách vấn đề này. Trương Thanh Vân đã có kế hoạch dùng danh nghĩa của Hoài Dương để trực tiếp tiếp xúc với Hoàng Hải, như vậy bắt buộc phải tổ chức ra một văn phòng riêng biệt. Trương Thanh Vân nghĩ rằng sẽ cho Trâu Côn chủ nhiệm văn phòng này, đối phương có quan hệ sâu ở tỉnh thành, thực tế chính là quan hệ sâu sắc ở khối chính quyền tỉnh.
Bây giờ Trương Thanh Vân gặp rất ít lực cản bên phía lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng hắn lại không mấy hòa hợp với các lãnh đạo chính quyền, nếu để Trâu Côn làm chủ nhiệm văn phòng thì dễ dàng bù đắp chỗ thiếu hụt này.
Vấn đề cuối cùng, quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã tuy có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn còn phức tạp như trước, Trương Thanh Vân bắt buộc phải sắp xếp chuyên gia phụ trách. Nếu vì điều này mà thành lập một cơ cấu thì rõ ràng là không xác thực, nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân sẽ dùng văn phòng của Trâu Côn để xử lý khối công tác này. Tất nhiên như vậy cũng phù hợp để giải quyết vấn đề ở quận Ngũ Sơn, quận Bạch Mã, hơn nữa còn giải quyết tư tưởng kết hợp phát triển khu kinh tế với Hoàng Hải, mà tư tưởng này được Trâu Côn nói ra đầu tiên, Trương Thanh Vân dùng Trâu Côn thì rõ ràng là trăm lợi vô hại.
Tâm tư này của Trương Thanh Vân không hề để lộ ra cho bất kỳ người nào, phòng tổ chức và Tiêu Hàn đều không biết. Ngay cả khối văn phòng thị ủy nhận được tin tức Trương Thanh Vân muốn hẹn và đàm luận với Trâu Côn cũng cực kỳ kinh ngạc, tất cả mọi người trong phạm vi nhỏ ở thị ủy bắt đầu nghị luận.
Khoảng thời gian gần đây bí thư thị ủy gặp mặt các lãnh đạo đảng ủy cấp dưới đã được rất nhiều người nghị luận, mà Trương Thanh Vân hẹn gặp Trâu Côn lại càng làm cho nhiều người cảm thấy bất an. Trước kia Trâu Côn là bí thư quận ủy, nếu bây giờ lại được sử dụng thì phục chức mới là khả năng cao nhất.
Muốn trồng một cây cải thì phải có một hố đất, nếu Trâu Côn được phục chức thì phải có người bị rút ra, trong thành phố tổng cộng có tám quận huyện, ai bị rút ra? Người này cũng cực kỳ quan tâm đến vấn đề này. Một bí thư huyện ủy thường khống chế vài trăm ngàn đến vài triệu dân, nếu đường làm quan sinh ra biến cố thì liên lụy là rất lớn, không người nào muốn rơi vào tình cảnh này.
Trâu Côn ngồi xe của phòng nông nghiệp đến thị ủy Hoài Dương, vì chuẩn bị cho buổi hội đàm hôm nay mà hắn đặc biệt trở về thay đổi một bộ quần áo mới, áo sơ mi xanh nhìn qua có vẻ rất tinh thần, hơn nữa còn rất thanh nhã và trưởng thành.
Đã lâu Trâu Côn chưa đến khu thị ủy, vì xe của hắn chưa được nhận dạng, bảo vệ đơn giản ngăn lại tiến hành tra xét kỹ càng mới cho qua. Điều này và tình cảnh trước kia hắn làm ủy viên thị ủy là không thể so sánh được.
Nếu nói thật thì tâm tình của Trâu Côn hôm nay rất căng thẳng, vì vậy bị ngăn ngoài cổng cũng không làm hắn cảm thấy bất ổn, mà trong đầu đều là những ý nghĩ về nội dung trò chuyện với bí thư vào hôm nay. Trâu Côn đã lâu chưa từng căng thẳng như vậy, năm xưa lúc thi đậu phổ thông cũng làm hắn căng thẳng thế này.
Trâu Côn biết rõ tầm quan trọng của lần gặp mặt này. Trước đó hắn luôn nói cho mình biết, hố sâu quan hệ giữa mình và bí thư Trương là khó thể lấp đầy, nhưng sau khi được thông báo tin tức vào buổi sáng và đến lúc này, những gì hắn nghĩ đến chính là phải làm sao để lấp đầy mối quan hệ với Trương Thanh Vân.
Trâu Côn là người cao ngạo và quật cường nhưng trước đó không chịu được một đòn của Trương Thanh Vân, bây giờ trong lòng hắn chỉ có cảm giác sợ hãi không yên, cực kỳ chờ mong và chờ mong được trọng dụng.
Trước tiên Trâu Côn đến văn phòng thị ủy tìm ban tổng hợp, Lưu Bằng là người kiêm nhiệm chức trưởng ban tổng hợp, lúc này Lưu Bằng không có mặt ở trong phòng làm việc của ban tổng hợp. Trâu Côn định trực tiếp đến tìm thư ký trưởng, nhưng hắn có chút do dự và nhờ một phó ban của ban tổng hợp đưa đến phòng làm việc của Trương Thanh Vân.
Đến phòng thư ký ở bên ngoài, Lưu Bằng tiến lên chào hỏi Trâu Côn, hắn đưa tay nhìn giờ rồi nói:
- Trưởng phòng Trâu, anh có lẽ phải chờ một lát, bí thư Trương đang nghỉ ngơi giữa trưa, tôi sẽ vào xem trước.
Trâu Côn nở nụ cười khách khí, tỏ vẻ không có gì. Lưu Bằng tiến vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân, khoảng vài phút sau hắn đi ra nói:
- Bí thư đang ở bên trong chờ anh, mời anh vào.
Vẻ mặt Trâu Côn chợt trở nên nghiêm túc, hắn sửa sang lại vạt áo, hít vào một hơi thật sâu rồi đẩy cửa tiến vào. Khi vào cửa thì Trâu Côn được nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ chờ mong của Trương Thanh Vân, Lưu Bằng nói không sai, bí thư Trương vừa rồi nhất định đang nghỉ ngơi, vì hai mắt có hơi đỏ.
Trương Thanh Vân dùng cặp mắt hơi đỏ nhìn Trâu Côn, hắn chỉ chỉ vào ghế sa lông nói:
- Ngồi đi!
Hai câu của Trương Thanh Vân lập tức làm cho Trâu Côn phải nuốt những lời thăm hỏi ân cần định nói ra xuống bụng.
Trâu Côn cũng không nói lời nào, hắn trực tiếp ngồi xuống ghế sa lông. Lúc này bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, mà Trâu Côn lại có chút xấu hổ, hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Trương Thanh Vân cũng không vội vàng lên tiếng, hắn bận rộn đi kéo màn cửa. Mãi đến khi Lưu Bằng tiến vào dâng trà thì hai người còn chưa nói lời nào.
- Tôi biết đến bây giờ anh vẫn hận tôi thấu xương, tháng trước anh không phải đã viết đơn tố cáo tôi cho phòng văn thư tỉnh ủy sao? Tôi nói có đúng không?
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn cũng không đợi Trâu Côn đáp lời mà nói:
- Hôm nay chúng ta nói chuyện, tôi không hy vọng anh sẽ đưa tâm tình vào bên trong. Công tác của tôi gặp vấn đề, anh tố cáo thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng hôm nay tôi muốn gặp để nói về vấn đề của anh, cho nên tôi hy vọng anh biết nắm chắc trọng điểm.
Vẻ mặt Trâu Côn chợt đỏ bừng, hắn không biết nói thế nào cho phải, một lúc lâu sau mới mở lời:
- Vâng!
Trâu Côn muốn nói thêm vài câu nhưng tất cả đều nghẹn trong họng, dù cố gắng thế nào cũng khó nói ra.
May mà Trương Thanh Vân cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này, hắn cầm xấp tài liệu trên tay rồi bắt đầu hỏi Trâu Côn. Sau khi Trâu Côn rời khỏi chức vụ bí thư quận Ngũ Sơn thì chẳng có thành tích gì, nhưng hôm nay Trương Thanh Vân lại chủ yếu hỏi về tình hình công tác ở phòng nông nghiệp.
Điều này làm cho Trâu Côn cảm nhận được áp lực rất lớn, nói thật ra thì hắn cũng không quá quen thuộc phòng nông nghiệp, nhưng vì là cán bộ trẻ nên khi công tác ở phòng nông nghiệp hắn cũng chú tâm xem xét một số việc. Đồng thời hắn không có quyền lợi gì nhưng tham gia rất nhiều hội nghị, trí nhớ của hắn cũng rất tốt, tất nhiên cũng nhớ được vài thứ quan trọng.
Trương Thanh Vân hỏi về công tác và đều được Trâu Côn trả lời thỏa đáng, nhưng cũng có những câu hỏi khó thể trả lời, lúc đó hắn sẽ nghiêm túc nói mình không biết, không muốn lừa dối vượt qua kiểm tra.
Trâu Côn vừa trả lời vấn đề mà trong lòng cảm thấy nghi hoặc, Trương Thanh Vân rốt cuộc đang muốn làm gì? Hỏi nhiều vấn đề liên quan đến nông nghiệp với mục đích gì? Chẳng lẽ muốn đưa mình xuống nhận chức ở các huyện vùng ven?
Trâu Côn nghĩ đến các loại tình huống mà trong lòng cảm thấy khá bức bối. Trước kia hắn là bí thư quận Ngũ Sơn, sau khi đi một vòng lớn thì bây giờ lại quay về làm bí thư huyện ngoại thành, như thế này cũng không phải là giậm chân tại chỗ, điều này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Vì vậy mà khi Trương Thanh Vân hỏi vài vấn đề Trâu Côn biết rõ, nhưng hắn lại trả lời không rõ ràng. Tâm tình chờ mong trước đó của Trâu Côn đã phai nhạt, cuối cùng còn có chút thất vọng.
Đối với Trâu Côn thì nếu làm bí thư huyện ngoại thành, tuy tốt hơn một chút so với chức phó ở phòng nông nghiệp, nhưng con người thường có tâm tính, khi tâm tính xảy ra vấn đề thì góc độ nhìn sự việc cũng khác hẳn.
Những chi tiết biến đổi trên mặt Trâu Côn tất nhiên cũng không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của Trương Thanh Vân, khi thấy tâm tình của đối phương như vậy thì trong lòng cũng mất vui. Hắn thầm nhíu mày, có chút do dự, vì dựa theo ý tưởng trước đó thì hắn sắp có kỳ vọng rất cao với văn phòng sắp thành lập.
Vì vậy tìm vị trí chủ nhiệm cho văn phòng là cực kỳ quan trọng, nếu tuyển người không đúng thì sẽ khó đạt đến hiệu quả mong muốn. Trương Thanh Vân muốn xem trọng Trâu Côn, nhưng bây giờ thấy nhân tâm của đối phương quá táo bạo, đây là điều tối kỵ của người làm quan, vì vậy mà trong lòng Trương Thanh Vân có chút chần chờ.
Trương Thanh Vân cũng không nói câu nào với Trâu Côn mà đi đến bàn làm việc rút ngăn kéo và lấy thuốc châm lửa, trong lòng đang xem xét lợi và hại, chốc chốc còn liếc mắt nhìn Trâu Côn.
Trâu Côn khó thể hiểu rõ bí thư Trương đang nghĩ gì, hắn chợt cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống, trên trán trên lưng đều vã mồ hôi lạnh. Loại cảm giác này không có dấu hiệu, nhưng mỗi khi Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn qua thì hắn luôn cảm thấy mình bị lột sạch, tất cả bí mật đều bị đối phương thấy rõ ràng.
- À...Bí thư, tôi...Tôi công tác ở phòng nông nghiệp không được tốt, chủ yếu là không biết điều chỉnh tâm tính, từ...Sau này tôi nhất định sẽ điều chỉnh, điều này...Làm cho lãnh đạo thất vọng rồi.
Trâu Côn lắp bắp nói, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
Trương Thanh Vân chậm rãi nhìn vào mặt Trâu Côn, hắn không nói câu nào, có vẻ rất nhập thần. Trâu Côn có thể nói ra như vậy thì khoảng thời gian bị ghẻ lạnh không uổng phí, do dự trong lòng Trương Thanh Vân bớt đi vài phần nhưng vẫn chưa thể quyết đoán.
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Trâu Côn một lúc rồi lại đứng lên đi qua đi lại. Bước chân của Trương Thanh Vân không dài, cũng không tạo ra âm thanh gì khi rơi trên nền đất, nhưng điều này làm cho Trâu Côn sinh ra cảm giác mỗi bước chân của bí thư Trương giống như giẫm lên lòng mình, hắn cảm thấy cực kỳ khó thích ứng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Trâu Côn ngoài có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thì đã mất đi tất cả cảm giác khác. Không biết đã qua bao lâu, Trương Thanh Vân chạm rãi đi đến bàn làm việc, hắn cầm lấy một bản thảo đã được đánh dấu rồi ném cho Trâu Côn, hắn nói:
- Đây là luận văn của anh, có phải không?
Trâu Côn chợt kinh hoàng, hắn vội vàng lật bản thảo ra, gương mặt nhanh chóng biến đổi, hắn nói:
- Đúng, đúng, bí thư, anh... ....
Trâu Côn mở miệng rất lộn xộn, trái tim bóp chặt.
Đây là luận văn nghiên cứu sinh của Trâu Côn ở trường đảng, không ngờ Trương Thanh Vân đã đọc qua. Trâu Côn không biết Trương Thanh Vân lấy được nó thông qua con đường nào, nhưng hắn có thể khẳng định hôm nay bí thư Trương muốn gặp mình là có liên quan đến bản luận văn này.
Luận văn của Trâu Côn thông qua tình huống thực tế của hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, kết hợp cả vấn đề phát triển khu kinh tế ba thành phố. Phương pháp giải quyết vấn đề của Trâu Côn viết ra trong luận văn là rất phóng khoáng, muốn đứng trên Hoàng Hải đẻ đảo mắt giải quyết vấn đề khu kinh tế.
Nếu đưa mắt nhìn qua toàn cảnh khu kinh tế thì hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã đều có ưu thế riêng, đặc biệt là ưu thế về những công trình cơ bản để lại sau khi xây dựng không thành công, nếu tiếp tục đẩy mạnh thì hoàn toàn có thể tạo ra sản nghiệp mới. Sản nghiệp này tất nhiên không hoàn toàn là công nghiệp, đó chính là nông nghiệp, dịch vụ, nghỉ ngơi, biến bất lợi thành có lợi. Cuối cùng chính là dùng những hợp tác trong khu kinh tế để tiêu hóa vấn đề quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã.
Đồng thời những ưu thế của quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã sẽ xúc tiến hợp tác khu kinh tế, đạt đến mức độ phối hợp lẫn nhau, cùng thắng mục tiêu.
Trâu Côn cung rất hài lòng với luận văn của mình, bây giờ thấy luận văn rơi vào trong tay Trương Thanh Vân thì cảm thấy cực kỳ kích động.
Trâu Côn nhạy cảm phát hiện ra Trương Thanh Vân đã thừa nhận qua điểm của mình, chắc chắn bí thư Trương muốn dùng mình. Hắn nghĩ đến đây thì thiếu chút nữa hồn bay phách tán, cuối cùng cũng biết Trương Thanh Vân đang chần chừ vì cái gì.
Trương Thanh Vân có cần sử dụng Trâu Côn hay không chỉ là một ý nghĩ, mà những hành vi của bí thư Trương ở Cảng Thành trước đó đang cho thấy có chút do dự. Vừa rồi Trâu Côn không biết thì không muốn nói gì, nhưng bây giờ biết rõ lại cực kỳ lo sợ.
Trâu Côn thầm trách chính mình tâm tính không ổn, trong lòng biết rõ vừa rồi bí thư Trương đã thấy tâm tính quá táo bạo của mình, nếu không sao lại phải do dự?
Thế giới nội tâm của Trâu Côn cực kỳ phức tạp, cũng vì vậy mà hắn có vẻ thành thật hơn một chút. Trương Thanh Vân châm chước rất lâu, hắn quyết định giữ nguyên kế hoạch không thay đổi, cho Trâu Côn một cơ hội.
Trương Thanh Vân đã nghĩ kỹ về vấn đề tăng thêm một phòng trong hệ thống khối chính quyền, mà phòng đó phải được gọi là xây dựng kinh tế . Cái tên này được nói lên sẽ làm người ta sinh ra cảm giác mê mang, thật ra trách nhiệm chủ yếu chính là phụ trách các vấn đề tương quan đến phối hợp phát triển khu kinh tế ba thành phố, hơn nữa còn phải giám sát, chứng thực các vấn đề ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã.
Trương Thanh Vân quyết định dùng cái tên kia cũng có suy xét. Vì bây giờ khu kinh tế vẫn rất mẫn cảm trong Hoa Đông, Trương Thanh Vân không muốn đặc biệt vì vấn đề này mà tạo ra một cơ cấu mới nên dùng cái tên xây dựng kinh tế. Cái tên không những chẳng liên quan gì đến khu kinh tế, hơn nữa còn làm cho phòng xây dưng kinh tế này có đường sống quay về. Quyền lợi có thể lớn có thể nhỏ, nhưng tất cả đều phải nằm trong sự khống chế của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nói rõ những vấn đề này với Trâu Côn, lúc này Trâu Côn nghe được mà trong lòng bùng lên kích động. Hắn không đợi bí thư nói lời khuyến khích mà đã nói trước:
- Bí thư cứ yên tâm, tôi sẽ khắc ghi tất cả những gì bí thư phân phó, nếu tôi có thể được làm chủ nhiệm phòng xây dựng kinh tế này thì nhất định sẽ tạo ra thành tích để không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
- Không những Hoài Dương có cơ hội trong vấn đề khu kinh tế, hơn nữa chúng ta cũng có rất nhiều biện pháp trên phương diện thay đổi kết cấu phát triển kinh tế, đây đều là điều kiẹn có lợi cho bước đột phá kinh tế của Hoài Dương.
Trương Thanh Vân gật đầu, trong lòng thoải mái hơn một chút. Chỉ cần xem xét giọng điệu của Trâu Côn là thấy có năng lực, nhìn vấn đề đủ chiều sâu, xem ra phòng xây dựng kinh tế là một cơ cấu rất đáng được chờ mong.
- Trưởng phòng Trâu, hôm nay tôi hẹn gặp anh chính là muốn tiếp xúc sơ bộ, quyết nghị cụ thể thế nào phải thông qua hội nghị thường ủy, vì vậy anh nhất định phải có ý nghĩ cứng về cuộc nói chuyện lần này, cần phải giữ bí mật.
- Còn vấn đề trang bị thêm cho cơ cấu mới, tôi sẽ cùng họp mặt với bí thư Tiêu và chủ tịch Chung, mọi người đều nhất trí, vì vậy sẽ không có khác biệt gì quá lớn. Nhưng nhân tuyển cho chức vụ chủ nhiệm phòng xây dựng kinh tế sẽ có rất nhiều.
- Hôm nay tôi hẹn gặp anh cũng không phải nói đến chuyện ván đã đóng thuyền, anh cần phải cạnh tranh với những đồng chí khác, anh có bằng lòng không?
- Không có vấn đề, tôi hoàn toàn đồng ý với cạnh tranh, vị trí của phòng xây dựng kinh tế là rất quan trọng, yêu cầu với vị trí chủ nhiệm tất nhiên sẽ rất cao. Tôi sẽ bắt tay vào chuẩn bị, nhất định sẽ tạo ra tinh thần diện mạo và tâm tính tích cực để đối mặt với cạnh tranh lần này.
Trâu Côn nói.
Trâu Côn là người sống trong quan trường, khoảnh khắc này tất nhiên phải biết vỗ ngực quyết tâm, nhưng hắn cũng biết rõ chỉ có thể nhận được sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân thì mình mới có cơ hội trong cạnh tranh. Dân chủ trong đảng trước nay không phải là dân chủ tuyệt đối, dân chủ cũng phải có lợi ý đồ của tổ chức.
Mà ý đồ của tổ chức là thứ gì? Trước mắt thì Trương Thanh Vân chính là người đại diện cho một phần ý đồ của tổ chức ở Hoài Dương, quyền lợi của bí thư có thể đạt được mục tiêu này ở địa phương.
Trương Thanh Vân có thể rộng lượng dùng lại Trâu Côn, tất nhiên những ngạo mạn và kiêu ngạo trước kia của Trâu Côn đều phải thu nạp lại, không nên đi vào vết ve đổ. Nếu Trâu Côn không biết tiến thối thì Trương Thanh Vân cũng không bao giờ là một ông chủ nương tay.
Trâu Côn cố gắng biểu hiện tình thần tích cực và thái độ khiêm tốn, Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ tình cảnh gặp đối phương ở quận Ngũ Sơn, khi đó đối phương rất khí thế, rõ ràng vượt xa hình tượng vào lúc này. Sau khi bị xử lý và đối xử lạnh nhạt vài tháng thì con người lập tức có chuyển biến, Trương Thanh Vân cũng không khỏi cảm thán sự thần kỳ của chảo nhuộm quan trường.
Không thể nghi ngờ người có ảnh hưởng lớn nhất trong chuyển biến của Trâu Côn lần này chính là Trương Thanh Vân. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không cho rằng như vậy là đúng, chỉ cần là người trong quan trường thì bất kỳ thời điểm nào cũng có thể gặp phải tình huống không tưởng, có áp lực, có ngăn cản. Tất nhiên khi có quyền lực thì phải biết vận dụng nó để tạo ra cảm giác cho người khác, nhưng những thứ này không thể thay đổi được thế giới nội tâm và linh hồn của con người.
Sau khi trải qua những năm tháng khổ sở và quay đầu nhìn những bước chân trưởng thành của chính mình thì loại cảm giác phát triển sẽ bùng lên rất rõ ràng. Trương Thanh Vân phát hiện mình thay đổi rất nhiều, nếu so sánh với những năm trước thì bây giờ hoàn toàn là hai người, thậm chí có vài phần tư tưởng đã khác biệt một trời một vực. Mỗi lần nghĩ về những điều này thì Trương Thanh Vân không nhịn được phải cảm thán, hắn không biết quá trình này tiếp diễn thì sẽ sinh ra những kết quả thế nào... ....
/1217
|