Trung tâm thành phố Hoài Dương có một tòa kiến trúc màu vàng bốn mươi lăm tầng, dân thành phố Hoài Dương rất quen thuộc tòa nhà này, bọn họ gọi là Hoàng Kim Lâu, thực tế thì tòa nhà này được gọi là Vĩnh Hằng .
Cái tên rất cổ quái, đơn giản thì nhà đầu tư tòa nhà này chính là tập đoàn Vĩnh Hằng, đây là một tập đoàn bản địa cực kỳ nổi tiếng của Hoài Dương. Nghiệp vụ của tập đoàn này gồm nông nghiệp, bất động sản, vận tải biển, mậu dịch, đầu tư.v.v. Nếu nói trong phạm vi Hoài Dương thì đây tuyệt đối là tập đoàn dẫn đầu.
Ông chủ tập đoàn Vĩnh Hằng là Cố Nhuận Thu, đây là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Nghe nói lúc bắt đầu chỉ là một tiểu lưu manh, hắn có được thành tựu ngày hôm nay cũng nhờ áp dụng cách thức mạnh vì gạo bạo vì tiền, giỏi giao tiếp bằng hữu giang hồ, hai nhà hắc bạch đều có quan hệ, vì vậy có thể nói là nhân sĩ tương đối nổi tiếng ở Hoài Dương.
Trong hội nghị chúc tết đầu năm của thị ủy Hoài Dương, Cố Nhuận Thu cũng được mời tham gia. Khi Trương Thanh Vân tiếp kiến các nhân sĩ nổi tiếng ở Hoài Dương thì Cố Nhuận Thu cũng có tham gia, hơn nữa còn được phát biểu ý kiến.
Trương Thanh Vân biết được người này cũng vì có sự nhắc nhở đặc biệt của Lưu Bằng, hơn nữa tập đoàn Vĩnh Hằng chính là xí nghiệp đứng đầu thành phố, cũng có vài phần danh tiếng, vì vậy Trương Thanh Vân cũng có vài phần ấn tượng với Cố Nhuận Thu.
Trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân ở thị ủy Hoài Dương, phó chủ tịch thường vụ Chung Gia Hoa đang báo cáo công tác, hắn nói:
- Bí thư, những xí nghiệp bản địa của Hoa Đông chúng ta rất có sức sống, dù Hoài Dương chúng ta có nhược điểm, nhưng xí nghiệp bản địa Hoài Dương lại chiếm tỉ trọng rất lớn trong kinh tế. Lần này mở tạo đàm với các đại biểu xí nghiệp toàn tỉnh, mà đại biểu cho Hoài Dương chúng ta chính là Cố Nhuận Thu, vì vậy tôi thấy lần này anh xuống thị sát các xí nghiệp, có thể đặt tập đoàn Vĩnh Hằng ở vị trí đầu tiên được hay không?
Trương Thanh Vân cười nói:
- Anh Chung, tôi đang nghĩ xem vì sao anh lại quan tâm đến vấn đề sắp xếp chương trình của tôi như vậy? Vậy thì anh nói đi, tôi đến thị sát tập đoàn Vĩnh Hằng, có phải sẽ có trợ giúp rất lớn cho kinh doanh của tập đoàn hay không?
- À... ....
Chung Gia Hoa có chút do dự nói:
- Cũng không phải là như vậy, nhưng điều này có thể bày tỏ một thái độ, chứng tỏ thị ủy rất quan tâm đến các xí nghiệp bản địa. Tôi cho rằng điều này rất quan trọng, bây giờ các giới xã hội chún ta không phải thiếu niềm tin sao? Tôi cho rằng nếu bí thư xuống tuyến dưới và thị sát tập đoàn Vĩnh Hằng đầu tiên, như vậy sẽ tạo ra ủng hộ rất lớn cho các xí nghiệp bản địa, đây là lợi ích mà khó thể dùng tiền tài để xem xét được.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn thầm nghĩ Chung Gia Hoa này quả nhiên rất biết điều, biết lợi dụng lúc báo cáo để điều chỉnh lịch trình xuống thị sát của mình, nhưng nghe qua lời đối phương thì lại có vẻ rất hợp lý.
Nếu nói thật lòng thì lời đề nghị của Chung Gia Hoa rất đúng đắn, Trương Thanh Vân đang chuẩn bị tiếp thu, nhưng đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, hắn nói ngược lại:
- Vấn đề này tạm thời còn chưa quyết định được, sau hội nghị tọa đàm thì sẽ lập tức đến lúc các xí nghiệp Hoàng Hải và Hoa Đông trao đổi với nhau. Tỉnh ủy đã đưa xuống thông báo, yêu cầu chúng ta và các lãnh đạo quan trọng của Cảng Thành phải tham gia.
- Vừa rồi tôi mới nhận được điện thoại, thư ký trưởng tỉnh ủy sẽ tự mình nhận điện, anh ấy truyền lời của bí thư Tần, bắt buộc tôi phải đi đến tham gia buổi trao đổi giữa Hoàng Hải và Hoa Đông lần này. Anh thấy không, lãnh đạo cũng nóng lòng như lửa đốt, so với chúng ta còn gấp hơn.
- Vâng!
Chung Gia Hoa gật đầu, Trương Thanh Vân nói ra những lời này mà hắn khó thể nghe vào, vẻ mặt có chút thất vọng.
Khoảnh thời gian này Trương Thanh Vân sử dụng Tiêu Hàn rất mạnh, bây giờ Tiêu Hàn đã cơ bản phục hồi lại vinh quang ngày xưa, đã có chức có quyền, có thể nói là được ủy thác trách nhiệm. Điều này làm cho Chung Gia Hoa cảm nhận được áp lực rất lớn, hôm nay hắn đến báo cáo công tác và muốn biểu hiện một chút.
Nhưng Chung Gia Hoa hắn đưa ra một đề nghị đơn giản mà Trương Thanh Vân vẫn chưa đồng ý, điêu này làm trong lòng hắn sinh ra rất nhiều suy nghĩ. Hơn nữa khi nhận lời sắp xếp cho Trương Thanh Vân xuống thị sát tập đoàn Vĩnh Hằng thì Chung Gia Hoa đã vỗ ngực đảm bảo, nhưng chuyện bây giờ đã là thế này thì hắn không thể nào tìm được câu trả lời thích hợp với người khác.
- Anh Chung, khi tôi không có mặt ở Hoài Dương thì khối công tác chính quyền phải do anh phụ trách, đặc biệt là phải quan tâm đến vấn đề tài chính, bây giờ dù là một đồng tiền chúng ta cũng phải sử dụng cẩn thận, đặc biệt coi chừng những kẻ xảo quyệt bên dưới.
- À, còn nữa, sau này không nên đồng ý những yêu cầu bất hợp lý của người khác. Giống như vấn đề thị sát kinh doanh các xí nghiệp, vì sao có người quan tâm đến vấn đề này, anh không nghĩ đến vấn đề này sao?
- Đối với một xí nghiệp bản địa thì quan trọng nhất chính là đổi mới và nhân tài, đây là trọng điểm. Nhưng bây giờ bọn họ muốn thị ủy chính quyền coi trọng, đây chính là một phương hướng có tính sai lầm cao, anh thấy sao?
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.
- Vâng, tôi nhất thời không hiểu ra, đã phạm vào sai lầm!
Chung Gia Hoa nói, hắn không tự chủ được phải đứng lên, rất xấu hổ.
Trương Thanh Vân nói ra rất trắng trợn, những gì có trong lòng đều huỵch toẹt cả ra, điều này làm cho Chung Gia Hoa rất xấu hổ. Trương Thanh Vân khoát khoát tay an ủi vài câu rồi bỏ qua đề tài này.
... ....
Hoài Dương là thành phố ven biển, tuy mùa xuân còn chưa đến rực rỡ, nhưng ánh mặt trời chói chang cũng làm thời tiết ấm lên rất nhiều. Phía đông quận Hoa Sơn có một biệt thự gần biển rất xa hoa, đây là nơi cư ngụ của những nhà quyền quý ở Hoài Dương.
Cố Nhuận Thu có một tòa nhà lớn ở đây, những buổi chiều nắng ấm như thế này hắn thích ra biển câu cá. Hắn cũng không muốn câu cá mà chẳng qua chỉ là một loại tâm tình, hắn thích nhìn biển rộng xanh thẳm, lười biếng phơi nắng, nằm thư thái trên ghế dài, đây là một loại hưởng thụ khó thể có được.
Hơn nữa tay Cố Nhuận Thu lại cầm một chiếc cần câu, chỉ cần ngẫu nhiên có cá cắn câu là quyết định được một sinh mệnh nhỏ, cảm giác ưu nhã thanh thản này đúng là rất tuyệt.
- Giám đốc Cổ, phó chủ tịch Chương đến!
Một nam tử trợ lý khá anh tuấn tiến đến rất nhanh, sau đó hắn ghé sát tai Cố Nhuận Thu nói.
Cố Nhuận Thu buông cần câu không nhanh không chậm, hắn nói với người bên cạnh:
- Bắt tôi chờ lâu như vậy, bây giờ lại đến sao?
Cố Nhuận Thu đứng lên, hắn không chút hoang mang, sau đó đi đến phòng khách như rồng như hổ, đi đi vào đến cửa thì cười nói:
- Tôi đang kỳ quái sao hôm nay đẹp trời như vậy, thì ra chủ tịch Chươgn đến chơi, ha ha, hoan nghênh hoan nghênh.
Cố Nhuận Thu vốn là một người nhã nhặn nhưng khi vừa mở miệng thì lập tức bùng ra hương vị giang hồ, khách đến chính là phó chủ tịch thành phố Hoài Dương kiêm nhiệm cục trưởng cục công an Chương Lập Cường.
Chương Lập Cường ngồi trên ghế sa lông, trên tay là một chiếc bật lửa Zippo, ngón trỏ tay phải đang kẹp lấy một điếu thuốc. Cố Nhuận Thu đến mà hắn vẫn còn chưa đứng lên, trước mặt mây khói lượn lờ, cả người được bao phủ trong khói thuốc.
Cố Nhuận Thu tuyệt đối không tức giận, hắn mỉm cười đi đến ngồi đối diện với Chương Lập Cường, sau đó vung tay lên để nhân viên dâng trà, cuối cùng cũng không mở lời. Hai người giống như cùng rơi vào trầm mặc.
- Bí thư Trương xuống thị sát xí nghiệp Hoài Dương có tính toán riêng, tôi và chủ tịch Chung cùng hòa giải hy vọng anh ấy có thể xuống thị sát tập đoàn Vĩnh Hằng trước tiên, nhưng bây giờ xem ra đã không còn cơ hội, chúng tôi không thể quyết định thay cho lão nhân gia được... ....
Chương Lập Cường nói.
Cố Nhuận Thu chợt sững sốt, sau đó lại bật cười kinh ngạc, hắn nói:
- Tôi thấy bí thư Trương vẫn còn trẻ, có già như lời anh nói sao? Nhưng tôi dù sao cũng phải cám ơn các anh đã hao tâm tổn trí, chỉ là tập đoàn Vĩnh Hằng của tôi đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, cũng không thể không nhất định bắt bí thư Trương phải nể tình.
Chương Lập Cường cau mày, hắn mấp máy môi vài lượt muốn mở lời, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại.
Cố Nhuận Thu cười ha hả nói:
- Được rồi, được rồi, Chương đại ca, anh không cần quá sầu lo, những chuyện không vui thì không cần phải nói ra. Hôm nay tôi bố trí một ván bài, mọi người cùng họp mặt để bàn luận một chút... ....
Chương Lập Cường thở dài một hơi, hắn không phản đối, nhưng gương mặt u sầu vẫn không giảm. Hắn nói:
- Lần này bí thư Trương tự mình hạ lệnh muốn chỉnh đốn chiến tuyến tư pháp, trong lòng tôi luôn có cảm giác xuống dốc, anh thì thanh nhàn, chẳng lẽ không chút lo lắng gì sao/
- Tôi sao?
Cố Nhuận Thu chợt sững sờ, sau đó hắn cười ha hả nói:
- Điều này có liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không phải người trong quan trường giống như các anh, mặt khác tôi buôn bán đứng đắn, làm người có quy củ. Đừng nói là thị ủy, dù là tổng bí thư trung ương cũng làm gì được tôi?
Cố Nhuận Thu nói đến chỗ này thì chợt khựng lại một chút rồi nói:
- Nghe tôi nói này anh Chương, anh đến đây giải trí thì nên quên đi quan trường kia, nếu không thì anh cùng theo tôi, tôi đảm bảo anh cả đời vinh hoa phú quý, chẳng lẽ vẫn còn thua kém chức quan kia sao?
- Cậu nói gì thế?
Ve mặt Chương Lập Cường chợt phát lạnh, hắn ra vẻ nổi giận:
- Cậu đừng nói như vậy, những năm qua nếu không có chúng tôi giúp đỡ, cậu có được ngày hôm nay sao? Thậm chí đã xuống địa ngục từ lâu rồi.
- Hì hì!
Chủ nhiệm Trương cười cười, hắn khoát tay nói:
- Cứ nói giỡn, ý của tôi là anh không nên gấp gáp, vấn đề ở Hoài Dương không phải là ngày một ngày hai, vì vậy mới qua hai ngày cũng không làm được gì.
- Tôi thấy bí thư Trương kia cũng mới đến, tuổi trẻ ngông cuồng, chỉ thích đi đường khó, cứ đợi đến khi giẫm phải vài cây đinh, đi qua vài con đường quanh co, lúc đó sẽ biết lợi hại, sau đó sẽ không còn chuyện gì. Bây giờ người ta mới mở lời mà thôi, nếu chúng ta rối loạn thế trận, sợ rằng sẽ để người ta cười rụng răng.
- Ai với anh mà trở thành chúng ta? Anh là anh, tôi là tôi, anh cũng đừng nên mò mẩm.
Chương Lập Cường cười lạnh lùng nói:
- Tôi nói cho anh biết, lần này anh cũng đừng nên phớt lờ, anh có thể hỏi thăm Trương Thanh Vân là ai được không, anh là người phiêu bạt giang hồ cả đời, không cần nhìn sai, nếu không chẳng ai cứu được anh.
- Cám ơn anh đã nhắc nhở, cám ơn đã nhắc nhở!
Cố Nhuận Thu cười nói:
- Có ai không?
Cố Nhuận Thu vừa gọi một tiếng thì một người đàn ông mặc tây trang đã tiến ra đi đến bên cạnh, hắn đặt một phong thư xuống trước mặt Chương Lập Cường. Cố Nhuận Thu nói:
- Anh Chương, đây là chút ý tứ, anh phải nhận lấy, cứ coi như đây là chút tâm ý của tôi.
Chương Lập Cường hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh hãy chấm dứt chuyện này, tôi... ....
Chương Lập Cường còn chưa nói dứt lời thì Cố Nhuận Thu đã đè phong thư vào trong tay hắn, Cố Nhuận Thu nói:
- Đi dạo kỹ viện một lần cũng coi như là chơi gái, anh cũng đừng nên quá cổ hủ, huynh đệ chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, vào lúc này nên đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải.
Cơ thịt trên mặt Chương Lập Cường chợt run rẩy vài lượt, hắn cảm nhận được đồ vật bên trong phong thư, là một tấm chi phiếu, bên trong ít nhất cũng là một triệu.
Chương Lập Cường cắn răng, trái tim bóp chặt, hắn đã xuống nước, bây giờ còn sợ sao? Cùng lắm thì buông tay đánh cược một lần. Cố Nhuận Thu lẳng lặng theo dõi Chương Lập Cường, mãi đến khi đối phương bỏ phong thư vào túi áo thì vẻ mặt hắn mới hòa hoãn trở lại, hắn nói:
- Tốt, anh đúng là huynh đệ tốt, hôm nay chúng ta phải chơi đùa sao cho thoải mái, tôi mời khách.
Chương Lập Cường khoát khoát tay nói:
- Không được, để hôm khác, bây giờ là thời buổi rối loạn, không thể chủ quan. À, còn có một chuyện, Hùng Đan Đương này quá chán ghét, trước mắt hắn là uy hiếp lớn nhất, chúng ta phải tìm biện pháp mời hắn đi, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
- Nên bàn bạc kỹ hơn, nên bàn bạc kỹ hơn, bây giờ chúng ta không nên làm gì cả, anh cứ an tâm công tác, cứ giữ tốt chức vụ cục trưởng cục công an của anh. Cần phải ra vẻ bảo đảm trật tự trị an, làm ra chút thành tích, như vậy mới là quan trọng nhất.
Cố Nhuận Thu nói:
- Còn nữa, anh yên tâm, nếu Hùng Đan Đương thật sự muốn gây khó dễ thì anh em chúng ta sẽ cùng ra tay, điều này anh cứ tuyệt đối yên tâm.
Chương Lập Cường nhìn chằm chằm vào Cố Nhuận Thu, vẻ mặt không chút biểu cảm, ai cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ thứ gì.
Cố Nhuận Thu muốn tự mình tiễn chân Chương Lập Cường nhưng lại bị từ chối. Hắn đứng yên nhìn vị quan mà chạm tay có thể bỏng này đi khuất khỏi tầm mắt, vẻ mặt hòa khí dần dần biến mất, thay vào đó chính là sự âm trầm.
Sau lưng Cố Nhuận Thu chợt xuất hiện một lão già, người này dạng chó hình người, đôi mắt xảo quyệt quỷ quái làm người ta nhìn thấy mà sinh ra cảm giác quỷ dị.
Cố Nhuận Thu giống như biết được sau lưng có người, hắn nói:
- Trương Thanh Vân kia rốt cuộc có địa vị gì, chú biết không?
- Hì hì!
Lão già cười nói:
- Người này không tầm thường, xuất thân là dân đen nhưng bây giờ là giới quyền quý mà chạm tay có thể phỏng. Giai đoạn trước làm quan ở giang nam, từ một nhân viên nhà nước bình thường tiến lên chức phó bí thư thành phố mất có vài năm, có thể nói là sáng tạo ra một truyền kỳ.
- Nhưng người này không phải là kẻ chỉ biết đầu cơ luồn cúi, làm việc rất quyết đoán, cực kỳ mạnh mẽ, có phong độ của một đại tướng. Mặc khác tính tình lại rất tinh tế, thuật quyền mưu sử dụng cực kỳ thông thuộc, quan viên chết trong tay hắn nhiều vô số, hầu như từ trước đến nay đều thẳng tiến... ....
Lão già ở phía sau dùng giọng lưu loát nói hơn mười phút, lý lịch sơ lược của Trương Thanh Vân được lão nhớ kỹ trong đầu, bây giờ được nói ra giống như những lão già kể chuyện cho con cháu. Ngôn ngữ của lão già rất có tiết tấu âm điệu làm người nghe tự nhiên bị hấp dẫn, đồng thời cũng nhớ kỹ những điểm mấu chốt.
Cố Nhuận Thu đặt tay lên một chậu hoa, hắn không nói câu nào, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Ý của chú là chúng ta không có biện pháp với người này sao? Hay là muốn nói người này làm việc dù sao cũng thành công, chúng ta nên rửa cổ sạch sẽ chờ đối phương khai đao?
- Điều này... ....
Lão già chợt chán nản, Cố Nhuận Thu hừ lạnh một tiếng nói:
- Tôi cũng biết vài phần về Trương Thanh Vân, đây là nhân vật lợi hại, nhưng chú đừng quên đây là Hoa Đông, hắn là người quyền quý từ thủ đô xuống Hoa Đông, có thể phát huy được bao nhiêu uy lực quyền quý?
- Còn nữa, vẫn là câu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, một con hổ xuống đồng bằng thì có thể làm ra được bao nhiêu động tĩnh? Vì vậy sau này chú đừng nói đến những lời khách sáo nữa, tự mình dọa mình, chỉ là người ngu xuẩn mới làm như vậy.
- Vâng, giám đốc Cố phân tích rất thỏa đáng, tôi quá lo lắng mà thôi.
Lão già dùng giọng tâm phục khẩu phục nói, sau đó lão lại di chuyển chủ đề:
- Chúng ta thật sự phải giúp Chương Lập Cường, phải tiễn chân Hùng Đan Đương sao?
- Ha ha!
Cố Nhuận Thu cười niềm nở nói:
- Chú phải nhớ kỹ, chúng ta là người làm ăn, chỉ chú ý đến những vấn đề lợi nhuận. Nhưng nếu có liên quan thì phải đấu, vì sao không thể? Chẳng lẽ Hùng Đan Đương là bồ tát sao?
- Chúng ta kiêng kỵ Trương Thanh Vân vì bối cảnh của đối phương quá sâu, nhưng Hùng Đan Đương có thể là Trương Thanh Vân sao? Cũng không có vài người ở Hoa Đông mà chúng ta không hiểu rõ, tôi cũng chưa từng gặp mèo nào không thích ăn cá.
- Vâng, vâng, giám đốc Cổ nói rất đúng, như vậy mọi người không thể không phục.
Lão già dùng giọng nịnh bợ nói:
- Nếu không thì bây giờ chúng ta chuẩn bị cho hắn một phần... ....
- Không vội!
Cố Nhuận Thu vung tay chặn lời của lão già, hắn nói:
- Vừa rồi chú không nghe tôi nói gì sao? Bây giờ chúng ta không nên ra tay, bây giờ chỉ là tin đồn gió thổi mây bay, chưa có động tĩnh gì cả, nếu chúng ta rối loạn đội hình thì chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?
- Hơn nữa trên thế giới này vẫn còn nhiều người nôn nóng hơn chúng ta, ví dụ như Chương Lập Cường, hắn căng thẳng hơn chúng ta rất nhiều. Những người tỏ ra hùng mạnh thì trong lòng rất yếu, nhất định sẽ coi trọng mặt mũi, những năm gần đây tài chính quá căng thẳng, chính quyền có lẽ sẽ phải đi hóa duyên, đến lúc đó chúng ta tận tâm một chút, sau này cũng cần coi trọng làm những việc thiện.
Cố Nhuận Thu nói xong thì bắt đầu di chuyển, hắn không ra bãi biển mà tiến vào phòng thể thao. Hắn vận động một lúc cho ra mồ hôi đầm đìa, cảm thấy toàn thân vui vẻ thoải mái.
Khi tắm rửa, Cố Nhuận Thu lẳng lặng cảm nhận bàn tay phụ nữ mịn màng ở sau lưng, trong lòng đột nhiên bùng lên cảm giác thấp thỏm bất an. Đời hắn đã trải qua nhiều mưa to gió lớn, nhưng trước nay hắn chưa từng có cảm giác như bây giờ.
Trong lòng Cố Nhuận Thu rất bực bội, hắn đột nhiên quay đầu làm cô gái ở phía sau sợ đến mức hét lên một tiếng. Cố Nhuận Thu cảm thấy bụng dưới nóng lên, hắn cũng không quan tâm mà dùng tay bóp vào bộ vị mẫn cảm trên cơ thể cô gái, sau đó kéo cô gái vào lòng. Chỉ một lúc sau hắn đã lên ngựa vác súng chiến đấu ngang dọc, hắn cố gắng phát tiết cho đến khi dập tắt ngọn lửa trong lòng.
... ....
Hoàng Hải tiếp giáp Hoa Đông, nhưng trước nay hai địa phương này cũng không trao đổi nhiều, trước kia cũng có khoảng thời gian không qua lại với nhau. Không thể nghi ngờ, tình huống này chính là do hệ thống và văn hóa quan trường tạo ra.
Lần này Trương Thanh Vân đến Hoàng Hải tham dựa hội nghị trao đổi của các xí nghiệp hai thành phố, bí thư Tần tự điểm danh Trương Thanh Vân, tất nhiên đây là một loại ám hiệu. Bây giờ chuyện liên quan đến khu kinh tế Hoàng Hải đã chuyển động, hơn nữa cũng đã xác định tâm tình nôn nóng của lãnh đạo tỉnh ủy với vấn đề này.
Bây giờ ý nghĩa của khu kinh tế Hoàng Hải với Hoa Đông ngày càng lộ rõ, nhưng trước nay hai bên đàm phán luôn rơi vào trạng thái đáng xấu hổ. Điều này có thể dựa vào hai cách nói để biết rõ tình huống, người Hoàng Hải nói khu kinh tế là của Hoàng Hải, mà người Hoa Đông lại nói khu kinh tế của ba thành phố. Đây là hai tư tưởng khác biệt, dưới tâm tính như vậy thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí đàm phán, ảnh hưởng đến không khí giữa đôi bên, hai phía lại thiếu tín nhiệm, kết quả cuối cùng hoàn toàn có thể thấy được.
Trương Thanh Vân khá hiểu vấn đề này, đối với hắn thì có cách giải quyết nhưng không dễ dàng.
/1217
|